DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi
Chương 48: Ngày hôm nay sếp giang sẽ bị ôm tới phát khóc luôn part 1 [đôi canh hợp nhất]

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



『trên thế giới này... Luôn có rất nhiều kẻ thờ ơ dại khờ mà thụ động hèn nhát tồn tại.』

『nhưng chính những người đó đã hợp thành nền tảng cơ bản nhất của thế giới này.』

『những con người bị quấn thân bởi những mối lo thường ngày... Họ cơ bản là không hay biết rằng, bên dưới cái thế giới thoạt nhìn như yên bình này, có rất nhiều dạng sống dị loại trú ngụ, chúng lấy sự tồn tại của chính bản thân, lấy sức mạnh khác thường trời cho của chúng, mà không ngừng gây rối thế giới này, thích thú cười cợt hết thảy những dạng sống Carbon khờ dại kia.』

『mà cùng lúc đó, một tổ chức huyền bí mà khổng lồ xuất hiện ở đâu đó trên thế giới...』

『họ nắm giữ những khoa học kỹ thuật vượt thời đại, dùng các cách thức có thể nói là kỳ dị, mà bắt giữ, mà khống chế những thực thể không thuộc về sinh vật đó, bảo vệ nhân loại đáng thương mà yếu đuối. 』

『_ chúng ta gọi tổ chức ấy là, TỔ CHỨC SCP. 』


“Ê tỉnh chưa?”

Sau khi bước vào phó bản này Giang Dĩ Lâm mở mắt ra, một bàn tay trông vô cùng tái xanh đã xuất hiện trước mắt, nhẹ nhàng huơ huơ qua lại trước mặt hắn.

Nương theo những chuyển động của bàn tay, chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay cũng đung đưa theo, đưa đến sự chú ý của Giang Dĩ Lâm.

Trên mặt đồng hồ, có một chữ “B” được khắc một cách phức tạp.

Đến khi cái tay ấy dời đi rồi, Giang Dĩ Lâm mới thấy được một nụ cười cứng đơ, không khác gì được công thức hóa bởi máy tính, sau đó đắp lên bộ da của người đàn ông này vậy.

Y kề sát mặt vào chàng trai tóc đen đang nằm kia, có vẻ đang quan sát tình trạng của Giang Dĩ Lâm.

_ một vẻ mặt vô cùng cứng nhắc... Ngay cả cử động ở vùng mắt khó làm ra nhất, thì cũng hệt như được lên công thức chi tiết sẵn rồi vậy...

_ chắc có lẽ người này đã được huấn luyện nghiêm ngặt kiểu quân đội nhỉ... Kiểu như đặc vụ? Hay nhân viên thủ vệ?
Giang Dĩ Lâm nghĩ trong lòng.

_ ừm... Ta hiện tại...Giang Dĩ Lâm cử động mình, hắn phát hiện mình bị một thứ gì đó rất bền chắc trói chặt trên cái giường có thể di chuyển, ván giường cũng là chất kim loại hiếm nào đó.

Tay người đàn ông đó nhẹ nhàng đặt bên mép ván giường, Giang Dĩ Lâm cảm nhận được cái cảm giác mất đi trọng lực rất nhỏ, hình ảnh phía trên cũng không có dấu hiệu thay đổi, xem ra là bọn họ đang trong một thứ gì đó giống như thang máy vậy, hạ xuống dưới không nghỉ.

Giang Dĩ Lâm nhíu nhíu mày, thử giật giật ngón tay mình, phát hiện cơ thể mình không có cái cảm giác vô lực, vẫn giống như bình thường, có thể tự do hoạt động – điều đó chứng tỏ là, những người này không có tiêm cho mình thứ gì kỳ lạ, đi đến bước khống chế mình.

Chỉ có điều... Dây trói hắn lại, có vẻ nó được làm từ một loại chất liệu đặc thù nào đó mà hắn chưa từng được thấy, hắn cũng không thấy được khả năng mình có thể trốn thoát là bao.

_ thứ bị trói chặt không chỉ có tứ chi hắn mà đồng thời, người kia còn ác ý, lấy thứ gì đó dài dài, bịt kín miệng hắn lại nữa...

Cảm giác trong miệng toàn là mùi giống như nhựa, Giang Dĩ Lâm nhăn nhíu mày, đáy lòng cười lạnh một tiếng.

_ cho nên... Có nên cảm thấy may mắn không đây?

_ nên thấy may mà bọn họ chưa bịt nốt mắt lẫn tai mình lại ư? Sau đó biến thành MỘT CON BÚP BÊ GỖ SAO, NÀY?
“Ngoan nào, đừng động đậy.”

Biết được Giang Dĩ Lâm đã tỉnh, người đàn ông đó lấy cái tay còn lại xoa xoa tóc hắn, như là đang cưng nựng một động vật nhỏ nào đó vậy.

“Đợi lát nữa chúng tôi sẽ làm kiểm tra cho cậu, cậu đừng sợ, rất nhanh thôi, sẽ xong ngay ấy mà.”

Người đàn ông kia khẽ mỉm cười với Giang Dĩ Lâm.

_ kiểm tra?Giang Dĩ Lâm quan sát một chút, phía sau người đàn ông này có hơn chục người khác mặc trang phục trắng giống hệt nhau.

Bộ trang phục trắng như tuyết của họ che kín đến cả mặt, chỉ chừa lại đôi mắt, thậm chí ngay cả là nam hay là nữ cũng không phân biệt được.

Giang Dĩ Lâm hơi nheo mắt lại, hắn chú ý tới trong cái chớp mắt khi mấy người mặc trang phục trắng ấy đưa tay lên, dưới cổ tay họ đều lộ ra mấy ký hiệu.

_C và D.Kết hợp với chữ cái đã nhìn thấy trên đồng hồ của của người đàn ông kia, trong lòng Giang Dĩ Lâm lập tức có một suy đoán.

Hắn nói với hệ thống trong đầu:

B C D... Là chỉ nhân viên cấp B, nhân viên cấp C và nhân viên cấp D sao?”

“Nói cách khác, những người này là dựa trên một tiêu chuẩn nào đó, phân ra những cấp bậc khác nhau, đúng không?”

"Tổ chức SCP đó... Những người này có khả năng rất lớn là nhân viên của cái gọi là Tổ chức này nhỉ.”


Nghĩ đến lời giới thiệu liên quan đến Tổ chức SCP khi vừa bắt đầu tiến vào phó bản này, Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng nói.

「 tíccch... tíccch... 」

「 đang kiểm tra.... đang kiểm tra.... 」

「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 5% 」Hệ thống cho ra một câu trả lời khẳng định.

Cái cảm giác không trọng lực dần dần giảm bớt, sau khi đã mãi lao xuống rồi, có một tiếng động lung lay rất khẽ, bọn họ rốt cục cũng đến nơi.

Người đàn ông tiếp tục đẩy Giang Dĩ Lâm đi, sau đó đi vào một cánh cửa.

Giây sau đó, chàng trai tóc đen không khỏi hơi trợn to mắt, trên gương mặt luôn giữ vẻ bình tĩnh lặng yên ấy, cũng không nhịn được lộ ra chút xíu kinh ngạc.

Hiện hắn cơ hồ đang ở trong một căn cứ mang công nghệ cao, dõi mắt nhìn quanh, những dòng chảy như nước gợn hắt lên toàn bộ trần nhà, cứ như được một thứ ánh sáng có tần số cao nào đó bao trùm vậy.

Mặc cho không có thiết bị chiếu sáng trên ý nghĩa thông thường nào cả, nhưng những thứ ánh sáng động này lại toát lên một vẻ vô cùng nhu hòa, sắc sáng khiến người ta cảm thấy thật là cảnh đẹp ý vui.

_ kỹ thuật viba ư...? _ sử dụng kỹ thuật viba, song song đạt được hiệu quả chiếu sáng, giám sát, vũ khí, và cả an ninh nữa... Thực sự là một thành tựu vô cùng ghê gớm...

_ đây xem ra là một căn cứ, kết hợp với tiếng gợi ý trước đó của hệ thống, thì đây chính là căn cứ của cái gọi là Tổ chức SCP.“Cái cảm giác không trọng lực khi nãy, cùng với khí áp có thể cảm nhận được bằng xúc giác khác với trên mặt đất, và cả cảm giác dập dền rất nhỏ luôn tồn tại...”

“Không lẽ căn cứ này là nằm dưới biển sâu ư?”


Giang Dĩ Lâm nhanh chóng nói với hệ thống, cơ mà, giây sau đó, đã lập tức cắt ngang suy đoán của mình.

“Không... Suy đoán hợp lý hơn là, đây nói không chừng chỉ là cơ sở Châu Đại Dương của Tổ chức SCP mà thôi.”

“Một đơn vị bí mật có thể vượt trên chính phủ các nước, sẽ không chỉ có như thế thôi.”


「 tíccch... tíccch... 」

「 đang kiểm tra.... đang kiểm tra.... 」

「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 10% 」Phân tích xong rồi, Giang Dĩ Lâm trong đầu nêu ra vấn đề với hệ thống, “Hệ thống, rốt cuộc thì ta có thân phận gì ở thế giới này?”

“Cứ mông lung mà bị nhân viên trung tầng của Tổ chức SCP đẩy đi thế này... Định vào phòng thực nghiệm sao?”


Chàng trai tóc đen không nhịn được bên khóe môi nhếch lên một nụ cười.

“Sau đó là tính mang ta đi mổ xẻ à?”

Hệ thống hừ một tiếng, 「 ai có gan mang ngài đi giải phẫu chứ... Trừ phi là giải phẫu lấy trái tim ngài ra, sau đó độc chiếm nó thôi. 」

“Phải rồi, thế nhiệm vụ của ta là gì?”

Nghe được câu trêu đùa của hệ thống, Giang Dĩ Lâm đành bất đắc dĩ nhún nhún vai.

Nhiệm vụ của phó bản lần này so với mấy lần trước không giống nhau lắm, trước đó hệ thống cũng có nói rồi, độ khó của phó bản sẽ từ từ tăng lên, nhưng ít ra thì trong cái phó bản Slender man cũng có gợi ý cụ thể, ví dụ như, tìm ra cái người bị Slender man bám vào.

Còn bây giờ, Giang Dĩ Lâm chỉ cảm giác mình giống như một con cừu non đợi lên thớt vậy, toàn thân từ đầu đến chân hoàn toàn bị trói lại, còn bị một người đàn ông tạm cho là đặc vụ đẩy đi nữa, đi đến một chỗ nào đó không rõ.

_ thật đúng là thú vị mà.

_ cái cảm giác bất lực không thể làm chủ cơ thể 
(thân bất do kỷ) này... Thực sự là trải nghiệm hiếm có đó.

「 nói sao đây? Ngài Giang, ở thế giới này, thân phận mà bản thể của ngài ở đây nắm giữ, cũng là một điều đáng để ngài tự mình tìm hiểu, cho nên chúng ta vẫn chưa thể đưa ra gợi ý gì quá sớm, tất cả xin mời ngài tự mình tìm hiểu. 」

Giang Dĩ Lâm nghe xong, không khỏi nhíu nhíu mày.

Hắn toan nói thêm vài câu với hệ thống, thì lại thấy người đàn ông kia đột nhiên dừng lại, khẽ gõ lên mặt đồng hồ trên cổ tay mình, cung kính nói với một người bên kia.

“Thưa ngài, tiến sĩ Clive có nói tổ chức đã tìm được một thực thể rất thú vị, nhất định phải cho ngài xem thử nó... Ngài chắc chắn sẽ thích.”

_ một thực thể rất thú vị... Ý chỉ hắn sao?

_ không lẽ trong phó bản này... Hắn còn là phi nhân loại ư?
Giang Dĩ Lâm nghĩ.

“Tiến sĩ Clive... Ở cơ sở nghiên cứu dị thể này, vị tiến sĩ có thể nắm trong tay kỹ thuật cỡ đó phải có địa vị rất cao, mà cái người nói chuyện với y kia, theo xưng hô có thể phỏng đoán cấp bậc của gã nhất định còn cao hơn người đàn ông này nữa... Thậm chí có khả năng còn cao hơn cả cái người gọi là “Tiến sĩ” kia nữa.”

“Ừm... Nói cách khác, nhân viên cấp A hoặc nhân viên cấp S, nếu như có đến cấp S.”


Chàng trai tóc đen suy nghĩ trong đầu một chút, nói với hệ thống.

「 tíccch... tíccch... 」

「 đang kiểm tra.... đang kiểm tra.... 」

「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 15% 」Hệ thống cười nói, 「 chỉ mới mấy phút thôi mà... Thế mà ngài Giang đã hầu như suy luận ra hết phân bố nhân viên của Tổ chức SCP rồi. 」

Giang Dĩ Lâm cười khẽ một cái, mới vừa định nói thêm gì đó, thì tiếng của người đàn ông kia chợt trở nên hơi hoảng hốt, tạo thành sự chênh lệch rõ ràng so với tư thái nghiêm chỉnh huấn luyện mà ra trước đó.

“Mang thực thể này đến mấy buồng giam kia làm kiểm tra ư...?”

“Nhưng, nhưng... Làm thế rồi, liệu có làm tiến sĩ Clive không hài lòng không?”

“Phải biết, đây là thực thể mà tiến sĩ Clive vô cùng quý, lỡ đâu có tổn hại gì, nếu thế... Trách nhiệm phải truy cứu lên ai...”

Nghe đến mấy câu này rồi, chàng trai tóc đen không khỏi nheo mắt lại.

_ nghe ra, có vẻ như kiểm tra sắp tới... Có mức độ nguy hiểm rất lớn đây.

Giọng hồi âm bên kia Giang Dĩ Lâm nghe không rõ lắm, sơ sơ là sẽ chịu trách nhiệm về hắn.

Người đàn ông lại do dự tiếp, “Nhưng mà, quyền hạn của tôi không đủ, tôi chỉ là một nhân viên cấp B mà thôi... Trong khi đó muốn vào mấy buồng kia cần quyền hạn cấp A mới được phép...”

“… tôi, tôi cần chỉ lệnh cấp cao nhất từ ngài.”

Nghe như là người kia nói chuyện với y có hơi không kiên nhẫn nữa, màn sáng trên mặt đồng hồ tán đi, trong không khí tràn ra những gợn sóng nhợt nhạt, giây sau đó, gần như xuất hiện từ hư không, cái gọi là chỉ lệnh cấp cao nhất kia, thế mà lập tức hiện ra trên tay của người đàn ông.

_chỉ lệnh cấp cao nhất?

_ nói cách khác... Cái gọi là phân chia nhân viên theo cấp độ cấp A, cấp B, cấp C, cấp D, tương ứng sẽ có quyền hạn khác nhau có thể mở khóa căn phòng nào đó sao?

_ rốt cuộc căn phòng như thế nào? Rốt cuộc là làm kiểm tra gì?


Đáp án, gần như mở ra ngay sau đó.

Theo một tiếng vang thanh thúy, người đàn ông đẩy Giang Dĩ Lâm kẹp thẻ quyền hạn vuốt qua, cánh cửa phòng trước mặt chậm rãi mở ra.

Mà mấy người đi theo sau, người đàn ông đó và bao gồm cả những nhân viên mặc trang phục trắng khác, đều đồng thời đứng lại tại chỗ.

Giây sau đó, trên mặt bọn họ đều hiện lên nụ cười quái lạ mà dị hợm, nhìn theo cánh cửa chầm chậm khép lại, hệt như đang nói...

“… t ậ n  h ư ở n g  c u ộ c  k i ể m   t r a  đ i  n h é,  t h ự c  t h ể  đ á n g   y ê u   ạ.”
Mang theo Giang Dĩ Lâm bị cố định trên giường được đẩy vào rồi, cánh cửa cũng tự động khép lại.

Đây là một không gian bao trùm hoàn toàn bởi bóng tối, không có chút ánh sáng nào.

Giang Dĩ Lâm chớp mắt mấy cái, trong lúc đó chờ đợi mắt mình dần thích ứng với bóng tối.

Ngay lúc này, hắn phát hiện rốt cuộc thì tiếng gợi ý của hệ thống cũng vang lên.

「 ngài như một thực thể hình người kỳ lạ bắt giữ được. 」

「ngài [ Dữ liệu bị xóa…] cảm thấy hứng thú với ngài, dẫn ngài vào cái gọi là bài kiểm tra cơ bản của Tổ chức SCP. 」

「 thoạt nhìn, những gì hiện tại ngài có thể làm, chính là vượt qua từng màn của mỗi thực thể bên trong một loạt các buồng giam của Tổ chức SCP, thông qua cuộc kiểm tra, cố gắng sống sót. 」

「 nhưng, mục đích của ngài có vẻ như không chỉ có thế... 」

_ mục đích?Quả nhiên, hệ thống đã từng nói, thân phận của cơ thể này, không chỉ đơn giản như vậy.

Giang Dĩ Lâm thầm suy nghĩ một chút, phát hiện dây trói vốn trói mình rất chặt lại bị thứ chất lỏng đặc biệt nào đó ăn mòn rồi bong ra mất.

Chàng trai tóc đen xoa xoa cổ tay, chậm rãi ngồi dậy từ trên chiếc giường kim loại này.

Hắn cúi đầu, phát hiện mình vẫn mặc bộ quần áo tối giản hay mặc gần đây.

Một thân áo sơmi trắng và quần tây đen.

Hắn đưa tay lần mò một chút, sau đó phát hiện một vật, trong túi quần hắn.

Một chiếc nhẫn.

_ nhẫn ư?Giang Dĩ Lâm vươn ngón tay, nhẹ nhàng ma sát vòng ngoài nhẫn một chút, thấy cũng không có chỗ nào đặc biệt hõm vào hoặc nhô ra hết.

Hắn ướm thử đeo lên ngón giữa của mình, lại phát hiện vừa in.

_ xem ra đúng là nhẫn của mình rồi.Đúng lúc này, sắc mặt của chàng trai tóc đen bỗng trở nên hơi hoảng hốt.

Đó là một mảnh vụn ký ức thoáng qua.

“Xin đừng từ chối nó... Ta sẽ phát điên lên mất... Cầu xin em đó, Giang.”

_ giống như đã từng có ai đó đã quỳ trước mặt mình... Ngôn từ khẩn thiết, tay run run, hi vọng mình có thể nhận lấy chiếc nhẫn, cho phép người kia đeo lên.

Giang Dĩ Lâm lắc lắc đầu, tập trung lại suy nghĩ.

“Cho tới hiện tại, hình như cũng không có ý nghĩa gì.”

“Quả nhiên là phải chờ đến khi có nhiều manh mối hơn, mới có thể xác định công dụng của chiếc nhẫn này.”


Chàng trai tóc đen nghĩ vậy, tháo nhẫn ra, lần nữa đặt trở về túi quần mình.

Hắn hoạt động cổ tay cổ chân mình một chút, khi nãy bị trói chặt quá, tay chân hắn có hơi tê rồi.

Qua hồi lâu, hắn mới hoàn toàn xác định cơ thể này không có gì khác với cơ thể trước kia của mình cả.

Bất kể là về thể năng hay trên các phương diện khác đi nữa.

“Thật kỳ lạ, ta cũng không có điểm gì đặc biệt cả, rốt cuộc thì tiêu chuẩn xếp vào〈thể thu nhốt〉dựa trên tiêu chí nào thế?”

Chàng trai tóc đen vừa nói, vừa nhìn chung quanh một chút.

Căn phòng này quá tối, hắn cũng không cảm nhận được tồn tại của bất kỳ sinh vật nào khác, cũng như tiếng hô hấp hay tiếng tim đập.

Hắn lần theo vách tường mà di chuyển.

Nơi này... Hình như có một cánh cửa khác nữa.

Ngay tại thời điểm Giang Dĩ Lâm vừa đặt tay lên chốt cửa, thì đã nghe được một đoạn thông báo.

_ cũng không phải âm thanh đến từ hệ thống, mà là từ bên ngoài.

“Tích tích … tích tích …”

“Chú ý… Chú ý…”

“Cánh cửa thứ nhất sắp mở ra – kiểm tra SCP, đang tiến hành....”

“Nhắc nhở chuyên viên kiểm soát, dị thể thứ nhất bên trong buồng giam SCP-096.”

SCP-096, tức Gã Ngại Ngùng.”

“Cấp độ phân loại: Euclid.”

“Bắt đầu kiểm tra…”

Giang Dĩ Lâm sau khi nghe được âm thanh đó rồi, hắn ngẩng đầu nhìn, thì không phát hiện bất cứ thiết bị giám sát nào dù là ẩn hay lộ.

“Nói cách khác... Trong căn phòng này có lắp thiết bị nào đó mà ta không thể thấy được, bất kỳ nhất cử nhất động của ta, đều được giám sát.”

“Không thể đoán được âm thanh đó rốt cuộc là phát ra từ đâu... Có lẽ cũng là kỹ thuật viba.”


_ Phân loại cấp bậc... Euclid, hay Ơ-cơ-lít, nghe như tên của một nhà toán học người Hy Lạp cổ đại vậy, điều này chứng tỏ cái gì?

Giang Dĩ Lâm hít vào một cái thật sâu, sau khi chuẩn bị thật kỹ tinh thần, sau đó chậm rãi đẩy cánh cửa này ra.

Hắn cũng không vào trong ngay khi mở, ngược lại đứng yên nhìn một chút.

Bên trong cánh cửa thứ nhất... Cũng là cảnh tối đèn tương tự.

“Lộp cộp … lộp cộp …”

“Lộp cộp … lộp cộp …”

Giang Dĩ Lâm nhíu nhíu mày.

Hắn phát hiện hắn nghe thấy, tiếng bước chân liên tục đi qua đi lại.

Chàng trai tóc đen nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Chuỗi tiếng bước chân này vang lên càng rõ rệt hơn trong bóng tối.

“Lộp cộp … lộp cộp …”

“Lộp cộp … lộp cộp …”

Giang Dĩ Lâm phân tích trong đầu.

“Cứ cách 10 giây, tiếng bước chân đều sẽ xuất hiện một khoảng nghỉ, chắc là do chuyển hướng đi... Theo phán đoán thì, xem ra là di chuyển từ góc tường bên trái đến góc tường bên phải bước đi một cách tuần tự, đang không ngừng qua lại.”

“Căn cứ theo âm lượng của tiếng bước chân, có thể đoán sơ sơ là, đây là một giống loài hình người cỡ chừng 2m4... Xem ra con lần này có chút tương tự về hình thể so với Slender man lần trước đây.”


Nhắc đến Slender man, vừa nghĩ tới con quái vật nhỏ hiện tại đã bị hệ thống co lại còn có 10 cm, khóe môi Giang Dĩ Lâm không khỏi nhiễm đậm ý cười, sau đó hắn thu lại tâm tình về.

Chàng trai tóc đen mở mắt ra, mình thì nằm dưới đất.

Hắn còn nhớ, nhân viên tổ chức có nhắc nhở hắn... Tuyệt đối không được nhìn vào mặt SCP-096.

_ không muốn bị nhìn thấy mặt của nó sao...

SCP-096 hẳn rất cao, nếu thế thì cứ đặt tầm nhìn hướng xuống đất, sẽ không thấy được mặt nó nhỉ.”


Giang Dĩ Lâm không biết cái gọi là kiểm tra này đến cùng là được tiến hành như thế nào, mà trên lý thuyết, những buồng giam này có lẽ là được thông nhau qua phương thức nào đó, nếu như hắn đi qua hết, thì chắc là cũng tính hoàn thành thí nghiệm nhỉ, cũng tức là thành công sống sót...

“Lộp cộp … lộp cộp …”

“Lộp cộp … lộp cộp …”

Sau khi Giang Dĩ Lâm hoàn toàn bước vào buồng giam này rồi, tiếng bước chân cũng đột nhiên nhỏ đi.

Chậm dần... Kéo dài...

Như thể đã dừng lại một chút.

Trong lòng hắn, một cảm giác hiếu kỳ bí ẩn dần dần nổi lên.

_vì sao không được nhìn mặt nó? Nó trông như thế nào? Nếu như nhìn thấy mặt... Thì sẽ ra sao?Nhưng dù sao, Giang Dĩ Lâm cũng là một người vô cùng lạnh nhạt, so với cái gọi là lòng hiếu kỳ, hắn để ý an toàn cho tính mạng mình lẫn khả năng có thể thông qua phó bản này hơn.

Nói cách khác, hắn sẽ không chủ động đi làm mấy chuyện tìm đường chết, trừ phi nó có lý do để mạo hiểm.

Chàng trai tóc đen nằm hờ trên đất, giữ cho tầm nhìn cách phía trước mình vài bước để có thể nhìn thấy được bên trong.

Hắn dùng cùi chỏ chống đất chậm rãi đi vào, như binh lính của thời chiến, mà lẻn vào chiến hào vậy.

“Lộp cộp … lộp cộp …”

“Lộp cộp … lộp cộp …”

Tiếng bước chân càng lúc càng nhẹ, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

_SCP-096... Nó đang đứng bất động tại chỗ sao?

Giang Dĩ Lâm không dừng lại, vẫn cứ từ từ đi vào.

Ngay sau đó, hắn đụng phải một thứ gì đó lạnh trơ như kim loại vậy.

_ hình như là mặt tường.

Chàng trai tóc đen nghĩ thế, hắn đưa tay ra sờ sờ, sờ tới một vật thể hình trụ.

Giang Dĩ Lâm trong lòng thở ra một hơi, thời điểm toan đứng lên, thì chợt phát hiện...

_ vật thể kia, hình như đã nhẹ nhàng giật giật thì phải...

Trong nháy mắt, chàng trai tóc đen kịp phản ứng đó là cái gì, vội nhắm mắt lại ngay lập tức!

Nhưng mà, đã không còn kịp rồi... Nó phản ứng còn nhanh hơn Giang Dĩ Lâm nữa!

Cái cổ của vật thể kia đột nhiên vặn xoắn một chút, không ngừng duỗi dài ra...

Một gương mặt,

Cứ thế mà trưng ra trước mặt hắn.

Tiếng nhắc nhở có phần đùa ác của hệ thống, cũng đồng thời vang lên.

「 không còn kịp rồi. 」

「 ngài nhìn thấy mặt SCP-096 mất rồi... 」

SCP-096, hay Gã Ngại Ngùng, đặc điểm: khi một người nào đó nhìn thấy mặt của SCP-096, bất kể là người thật hay thông qua ghi hình, ảnh chụp, nó sẽ đi vào một trạng thái mất khống chế cảm xúc và bắt đầu la hét, khóc lóc. Sau đó…NÓ SẼ LẬP TỨC GIẾT CHẾT NGƯỜI ĐÃ NHÌN THẤY NÓ. 」

「 cơ mà, làm một thể thu nhốt kỳ dị nào đó, ở ngài có một tính chất đặc biệt, có thể trở thành một ngoại lệ duy nhất. 」

「 hoặc là bị ôm, hoặc là bị giết... 」

「… ngài chọn cái nào? 」

Đọc truyện chữ Full