*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đứng ở độ cao 4000m, Joker áo trắng lắc đầu.
Joker mỉm cười như tự giễu.
Anh nói, “Đến lúc này rồi, tôi có mấy chuyện đó cũng không ích gì nữa, dù sao thì đã vào thế giới ý thức của tôi mà muốn ra khỏi đó, chỉ có hai cách.”
“Cách thứ nhất, tôi chủ động cắt đứt liên kết với ý thức của em, từ đó em có thể tự do và tỉnh dậy trong thế giới thật, một cách nữa là, tôi không muốn làm vậy lắm, nhưng nếu tôi chết thì em mới có thể bình yên thoát khỏi đây.”
“Trò chơi này tôi đã cài đặt và kiểm soát từ đầu đến cuối, đáng ra em không cách nào giết tôi được, bởi vì tôi có thể dễ dàng thay đổi tất cả nội dung và luật chơi, nhưng tôi đã nói rồi, tôi yêu em, nên tôi sẽ cho em một cơ hội công bằng... Thế đó...”
Giang Dĩ Lâm cứ thế nhìn anh chàng trước mặt.
Joker chợt búng tay một cái, gương mặt anh xem chừng đã trở về vẻ như lúc thường, vẫn là người đàn ông với nụ cười tươi rói, cợt nhả mà đầy tự tin ấy.
Vẻ mặt anh mang chút ngả ngớn, nói, “Vậy thì, Giang cưng của tôi, chúng ta hãy làm trận cá cược cuối cùng đi, liệu tôi sẽ chủ động thả ra, hay em đủ nhẫn tâm để giết tôi?”
“Anh thật đúng là một tên điên.”
Nghe câu sau của Joker, Giang Dĩ Lâm mặt không thay đổi nói lại.
Trên đời này thế mà thật sự có thể loại người mang mạng sống của mình ra đặt trên tay người khác, chỉ vì cái gọi là trò chơi và vui vẻ.
_hơn nữa anh ta mang mạng sống của mình, đặt trên tay ta.
Chàng trai tóc đen nghĩ thế.
Đổi thành người thường, cái này xem chừng nghĩ cũng không tốt lành gì, dù sao thì, người đang đứng trước mặt hắn đây có vấn đề về tinh thần, kể từ lúc bắt đầu họ mới gặp nhau người nọ đã vạch kế với hắn rồi.
Trong cái vòng luẩn quẩn án mất tích căng não hỏng đầu ấy, tất cả đều là dấu vết do chính tên này nhét vào.
Dù có là để bù cho quá khứ đi, thì cũng sạch sẽ triệt để...
Như vậy, xét từ đây, nếu thật sự giết người này có vẻ cũng không có vấn đề gì cả.
Giang Dĩ Lâm dường như đang suy nghĩ mà nhìn người nam trước mặt.
Joker lúc này đang giang rộng hai tay, hệt như một người đi cả tuần chờ một cái ôm, lộ ra tất cả yếu mềm bên trong của mình.
Đôi môi xinh xắn ấy thậm chí còn cười như cổ vũ, như thể đang nói...
_nào, giết tôi đi, cưng à!
_đến đây nào, giết tôi đi, cưng à!
Rõ ràng chàng trai tóc đen chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi buồn thảm mà thôi, nhưng hắn lại thấy như tai mình sinh ra một loại ảo giác.
_ lại đây nào, giết tôi đi, cưng à!
Âm thanh này đánh vào hắn tới tấp từ mọi hướng, vây hắn kín đặc.
Giang Dĩ Lâm dời mắt khỏi cần cổ thon thả yếu ớt của Joker.
Quả thật nếu đổi lại là một người bình thường, có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn chút.
Đây là ý thức thế giới của Joker, ngay cả hắn thật sự ra tay, về mặt ý nghĩa hắn cũng không hẳn giết người ở thế giới thật.
_ không, nhưng mà ta không làm được.Giang Dĩ Lâm vô cùng bình tĩnh thầm nhủ trong lòng.
_ ta không làm được.Chưa xét độ thật giả mấy lời Joker nói, cho dù có giết Joker nữa, nếu ra khỏi cái thế giới ý thức này thì người bị hủy hoại chính là bản thân Giang Dĩ Lâm.
Như lúc trong phụ bản cuối cùng, Joker từng trong lúc vô tình nói một câu...
_ trên thế giới này, thứ mang đến tổn thương lớn nhất cho mình thực chất là chính bản thân mình.Đạp đổ chính mình, phá vỡ nguyên tắc của bản thân, để mà đoạt được mục tiêu có lợi cho mình, đây là một chuyện rất đáng sợ.
Giang Dĩ Lâm lắc đầu.
“Khoản đặt cược anh đưa ra quá nhàm, một hoặc hai, không lẽ tôi nhất định chỉ được chọn hai lựa chọn thôi sao?”
Chàng trai tóc đen cực kỳ bình tĩnh nói.
“Trận cược này không có ý nghĩa gì cả, vì tôi có cược thì anh cũng không thả tôi, mà tôi có cược thì cũng sẽ không giết anh – chúng ta cứ thế đi, chả sao cả.”
Nụ cười của Joker chậm rãi biến mất, Giang Dĩ Lâm nhẹ nhàng đi ngang qua người anh, như không thấy anh vậy.
Chàng trai tóc đen cố gắng vươn tay với tới chỗ đám thú bị treo bằng dây thừng trên đỉnh tháp, có vẻ muốn thả họ ra.
“Ù quao, vậy thì lần này... Chúc mừng nhé, em đoán sai rồi, Giang.”
Joker trong chiếc áo sơ mi trắng nhún vai trong khi Giang Dĩ Lâm đưa lưng về phía anh.
Một câu này, khiến Giang Dĩ Lâm theo phản xạ rụt tay lại.
Joker nói nghe rất chậm, như thể sợ Giang Dĩ Lâm nghe không rõ vậy, từng câu từng chữ phát âm rất rõ ràng.
“Tuy kết quả này không phải cái mà tôi muốn lắm, phải nói là, cũng không phải cái mà em muốn luôn...”
“Tôi chỉ biết một việc, lần này, chỉ có lần này... Tôi sẽ vì em mà phá vỡ nguyên tắc của tôi.”
Khi chàng trai tóc đen định quay lại nhìn thì Joker chợt nói một câu như thế.
Đồng thời, tay anh khẽ động, sợi dây thừng treo đám thú lập tức hiện ra trong tay anh.
_chỉ cần hơi lỏng tay thôi, bọn họ có thể rơi xuống từ đỉnh tháp và biến thành bãi thịt ai nhìn cũng né rồi.
Joker hơi nghiêng đầu, đôi mắt trong suốt như hổ phách ánh lên đôi chút.
“Anh biết không? Thật ra, người thật sự trói buộc em trong cuộc sống chính là em trai em đó chứ. Tôi đoán giờ em cũng không nhớ em trai mình đã nói gì đâu...”
“Thằng chả muốn làm cảnh sát, sự thật cũng là vì muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh em, nó và em sớm chiều ở chung, mà em mới là người bị nó kéo xuống nước – rõ ràng em rất không thích tiếp xúc với quá nhiều người lại vì chăm cho hắn mà kéo đến một đám không liên quan gì vào.”
Joker tiếp tục không liền mạch nói rất nhiều.
Về những gì anh biết được, về những chuyện trước kia trong quá khứ mà anh điều tra Giang Húc Vân em trai của Giang Dĩ Lâm, từng câu chữ ùa ra hết thảy, như là cuối cùng phát tiết.
Đối với anh, đây chính là sự ngọt ngào dày vò, rõ ràng lúc nói ra, anh đau đớn tột cùng, nhưng biểu cảm vẫn cứ khoái trá như thế.
_ đây là một kiểu tận hưởng như tự hành vậy.“Bây giờ anh rốt cuộc thì, muốn làm gì?”
Giang Dĩ Lâm hỏi.
Joker lắc đầu, cứ như thể việc tự dưng thốt lên một câu không đầu không đuôi đó không liên quan gì mình.
“Em biết không? Nó chắn đường tôi...”
Joker trong chiếc áo sơ mi trắng chợt trở nên hung dữ.
“Cái thằng em trai vô dụng của em, nó muốn làm cảnh sát...”
“Mà mặc kệ mục đích của nó là gì đi nữa, nó ít nhiều đều có ảnh hưởng tới em...”
“Nó chắn đường tôi... Nó chặn mất con đường dẫn em vào vòng tay tôi!”
Joker vừa nói, trong khi tay anh chậm rãi dồn sức, nhìn gân xanh nổi đầy trên tay mà trông đáng sợ lại dữ dằn.
Đôi môi anh lúc này vẫn không ngừng run.
“Em đáng lẽ phải là cùng tôi sa đọa... Đáng lẽ em đã cùng tôi chung ý nghĩ dưới bầu trời sao;”
“Nếu em trai em không chết đi... Tôi vĩnh viễn không có cơ hội được nhìn thấy em! Được nhìn một ‘em’ thực sự!!”
“…Giang Dĩ Lâm... Chỉ có chúng ta mới phải bên nhau nhất! Chỉ có chúng ta mới thực sự có thể dẫn lối linh hồn cho nhau!!”
_ cái gì...?Chàng trai tóc đen còn chưa kịp hồi thần lại, hắn đã thấy Joker nhẹ nhàng cười với hắn một cái.
Joker nói một câu không rõ, “Tôi đã nói lần này, tôi lùi bước, cho nên...”
“Tôi biết em không thích nơi này, ừm, bây giờ tôi quyết định, tôi sẽ trả lại thứ tôi nợ em, dù là sự tự do hay bất cứ thứ gì khác.”
“Có điều Giang cưng này, trận này em đã thua cược mất rồi, cho nên vẫn phải trả đôi chút chứ, đúng không?”
Joker nghiêng đầu nói, sợi dây treo con thú nhốt Giang Húc Vân vào cứ thế bị anh cắt phựt đi.
Sợi dây thừng trước đó còn trên tay Joker, trong khoảnh khắc đã rơi xuống.
Giống như sợi dây buộc bóng mà đứa trẻ đang cầm bị cắt đi khiến nó cứ thế mà tự do bay lên trời.
“H Ú C V Â N!!!”
Chớp mắt ấy Giang Dĩ Lâm, bất chợt trợn to mắt.
Hắn muốn lao lên trước, bắt lấy sợi dây thừng kia lại. Rồi nhận ra không thể với đến.
Khoảng cách vài mét từ mép tòa tháp mà như thể vĩnh viễn cách hắn thật xa.
Cũng trong chớp mắt ấy, Joker cười to.
Anh nói: “Trò chơi của chúng ta cũng sắp kết thúc tại đây... Dù tôi có chết, em cũng đừng quá nặng lòng nhé.”
“Bật mí với em, tôi nói tôi yêu em í, giả thôi. Chẳng qua là tặng em một bất ngờ em không ngờ tới thôi, không biết là, liệu em có vì thế mà dậy sóng trong lòng không ha? Vậy tôi có làm em giật mình không ta?”
_ nói dối.Trong thoáng qua, Joker nở một nụ cười ngọt ngào.
_ dù sao thì, như vậy là em không thể quên được tôi rồi, dù gì tôi đã giết thằng em trai quan trọng nhất của em mà.
_ tốt ghê á, mục đích của tôi rồi vẫn thành, em vĩnh viễn sẽ không quên tôi.
Joker cười chẳng hề gì, anh đi là đi luôn* mà nhảy thẳng xuống từ tháp cao này. (*nghĩa vô phản cố)
Một thoáng trong khi cơ thể anh rơi xuống, anh chợt nghĩ đến mẹ mình, một người phụ nữ vô cùng đáng thương.
Bà và ông cha trưởng đoàn xiếc của mình không hề có chút tình yêu nào.
Vì nhan sắc phương Đông hoặc nhân kia mà bà bị ông cha anh nhốt trong phòng gác, ép buộc bà phải sinh anh ra.
Trong không gian lờ mờ oải mệt ấy, một người phụ nữ vốn phải dịu dàng như nước, cũng vì thế mà ngày qua ngày, năm qua tháng nọ chịu cảnh giam cầm mà hoàn toàn trở nên khùng điên và cuồng loạn (hysteria).
Sau đó thì ký ức dần dần hiện lên.
Tiếng rắc rắc khi lều vải của gánh xiếc thú bị thiêu trụi...
Tiếng ngọn lửa bốc lên...
Tiếng kêu thảm thiết của đàn ông...
Bên ngoài tấm lều, mẹ anh sau khi làm ra tất cả chỉ tỏ vẻ bình thản đến mức phẫn nộ mà nhìn sự việc.
Bà mỉm cười xoa xoa Joker vẫn còn là một đứa nhỏ, nói, “Con làm tốt lắm, Joker.”
Giọng bà nghe mê hoặc cứ như phù thủy, mềm nhẹ đến mức quỷ quái.
“Con phải biết, con người của thế giới này, trong đầu bọn họ chỉ toàn là những trò cống rãnh thôi... Bọn họ là những thứ buồn nôn nhất, hạ đẳng nhất trên thế giới...”
“Trừ chúng ta... Những người kia, nhất là đàn ông, họ giống như lũ sâu bọ hôi hắm vậy, có một ngày con sẽ muốn thanh lý tất cả mọi người, không ai xứng với con cả.”
Trên bầu trời ấy, Joker dường như nhìn thấy hình ảnh mình thời thơ ấu nghiêng đầu nhìn mẹ, với gương mặt ngây thơ, trông khó hiểu.
“Thanh lý mọi người ạ? Vậy nếu có một ngày, con gặp một người cực tốt, hoàn toàn khác biệt với những người khác trên thế giới này thì sao ạ?”
Mẹ anh cười một cách quái dị, giống như một bông hoa anh túc vậy, mang hương thơm mê người.
“… vậy thì... Phá huỷ hắn.”
Thời điểm cơ thể anh đáp xuống, Joker nghĩ vậy.
_ mẹ à, xem ra cuối cùng con đã gặp được người này rồi.
_nhưng mà, mẹ ơi, phá hủy hắn, con không nỡ đâu.…
Cú rơi từ độ cao 4000m này, con thú tượng trưng cho người em Giang Húc Vân, và Joker trong chiếc áo sơ mi trắng, cùng nhau bị gió xé phanh thành từng mảnh.
Tác giả có lời muốn nói:
After credit:
Joker: Tôi không thể nhìn nổi cảnh em sống sót rời khỏi thế giới của tôi, cho nên tôi chỉ có thể chấp nhận tất cả bằng cái chết.
Joker: Xin lỗi nhé, tôi yêu em.