Giấc ngủ này của Mạnh Tuyết Lý phá lệ ngọt ngào. Sơn động tuy đơn sơ, giữa lúc hô hấp vẫn có thể cảm nhận được hơi thở quanh quẩn khiến người ta an ổn, tựa như trở lại Trường Xuân Phong, thân thể liền thả lỏng.
Y mơ một giấc mơ đẹp như hoa đào tơ vàng.
Trước đây Tước Tiên Minh tới Hàn Sơn cứu y, hỏi y Tễ Tiêu là người như thế nào, y muốn nói lại thôi, do dự hồi lâu, cuối cùng chỉ nói, Tễ Tiêu là người tốt.
Bởi vì y biết dù nói nhiều ra sao, Tước Tiên Minh cũng không hiểu.
Đời người có đôi khi chính là như vậy, ngay cả người bạn ngươi thân thiết tín nhiệm nhất cũng không cách nào hiểu ngươi.
Nhưng Tiếu Đình Vân không giống, tối nay khác xưa, y mở lời, nói rất nhiều chuyện liên quan tới Tễ Tiêu.
Có lẽ ngày nhớ đêm mong, Tễ Tiêu liền tiến vào trong mộng của y.
Trong mộng y vẫn là linh điêu trắng như tuyết, nằm trên đầu gối của Tễ Tiêu, xoay mình để lộ cái bụng mềm mại: “Đình Vân của chúng ta lớn rồi, hắn thông minh hiền lành, anh vũ bất phàm, tương lại chắc chắn sẽ giống ngươi.”
Tễ Tiêu vui mừng gật đầu: “Ngươi làm tốt lắm. Không phụ sự tín nhiệm của ta.”
Mạnh Tuyết Lý cảm động nói: “Ta hữu dụng hơn so với Thận thú chứ? Ngươi thích ai hơn?”
Tễ Tiêu mỉm cười vuốt ve y: “Thận thú sao có thể sánh với ngươi, ngươi mạnh hơn nó ngàn lần vạn lần. Không uổng công năm đó ta hao tâm tổn sức cứu ngươi.”
Mạnh Tuyết Lý đứng dậy, chân trước khoác lên bả vai Tễ Tiêu: “Thật không? Ngươi lặp lại lần nữa!”
“So với Thận thú ngươi mạnh hơn gấp ngàn lần vạn lần.”
“Lặp lại lần nữa!”
“So với Thận thú ngươi…”
“Ha ha ha ha ha.”
Mạnh Tuyết Lý cười tỉnh cả ngủ.
Y nháy nháy mắt, phát hiện mình đang dựa vào bả vai đệ tử. Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua sương mù mờ mịt chiếu vào cửa động, có chút chói mắt.
Ôi, quả nhiên là nằm mơ giữa ban ngày. Chỉ có ở trong mộng, Tễ Tiêu mới đối với y bảo sao làm vậy, nói ra những lời dễ nghe đến thế.
“Sao vậy?” Tễ Tiêu thấy gò má của tiểu đạo lữ đỏ ửng, si ngốc bật cười, tỉnh dậy lại thở dài, không khỏi lo lắng hỏi.
Mạnh Tuyết Lý vuốt mắt, tiếc rẻ tự lẩm bẩm: “Mộng đẹp xưa nay dễ tỉnh.”
Y lại xoa xoa đầu vai đệ tử: “Có đau không?” Đứa nhỏ ngốc này thật biết điều, làm đệm dựa cả đêm cũng không nói gì.
Tễ Tiêu trong lòng mềm mại: “Lại ngủ thêm lát nữa?”
“Không ngủ nữa! Chúng ta lên đường.” Mạnh Tuyết Lý đứng dậy, lấy ra Quang Âm Bách Đại: “Những gì ta nói đêm qua, ngươi phải luôn ghi nhớ.”
Tễ Tiêu bất đắc dĩ nói: “Được.”
Mạnh Tuyết Lý yên tâm, cảm thấy tương lai như nắng ban mai chiếu vào cửa động, phía trước chính là tươi sáng vô hạn.
…
“Ra rồi!” Kinh Địch ngậm một cây cỏ nhỏ, từ trên cây nhảy xuống.
“Ấy, bên cạnh Mạnh trưởng lão còn có ai kìa?” Lưu Kính thả trận bàn xuống, nghi hoặc nói.
“Thằng nhãi kia là ai vậy, tối qua ngươi bị đánh đuổi ra ngoài, chẳng phải hắn ở bên cạnh Mạnh trưởng lão cả đêm?” Từ Tam Sơn ngổi dậy từ trên lưng hổ, cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Kinh Địch, “Người ta so với ngươi đẹp hơn nhiều.”
Kinh Địch theo bản năng xoay trường kiếm: “Đẹp có thể làm cơm ăn sao? Chớ nói nhảm, người nọ là Tiếu Đình Vân, đệ tử của Tuyết Lý.” Thân kiếm của “Băng Kính Ngọc Luân” hẹp dài mà nhẹ nhàng, hắn có thể để cả vỏ kiếm mà xoay tròn, giống như đám học sinh trong Luận Pháp Đường quay bút, ung dung thuần thục.
Trịnh Mộc bừng tỉnh: “Thì ra là hắn. Tiên thiên kiếm linh thân thể, được “thánh nhân tính mệnh” – Tiếu Đình Vân, hắn luyện kiếm chưa được bao lâu đi, sao cũng tới tham gia bí cảnh thi đấu?”
Kinh Địch phun cây cỏ ra khỏi miệng: “Ngươi cho ta gợi ý, đây là một kiếm tu.” Hắn nhìn quanh bốn phía, “Y tu của chúng ta đâu? Nhanh lên bắt chuyện với hắn, mang hắn đi. Tống sư muội-”
Tống Thiển Ý phủi phủi quần đứng lên, lỗ mũi hướng lên trời, hừ lạnh.
Kinh Địch: “Tống sư tỷ? Tống sư thái? Tống sư tổ?”
Tống Thiển Ý: “Câm miệng!”
Kinh Địch sờ mũi, nhìn về phía ba người còn lại, dùng ánh mắt hỏi “Ai chọc nàng”.
Ba người kia nháy nháy mắt nhún vai, tỏ ra bất đắc dĩ. Tính cách của Tống Thiển Ý chính là như vậy, khi không chọc đến nàng, nàng là y tu dịu dàng, vô tình động đến nàng, nàng còn nóng nảy hơn cả Ngự thú sư.
“Đệ tử của người ta cũng tới rồi, chúng ta còn theo không?” Lưu Kính giơ trận bàn hỏi.
Kinh Địch cắn răng: “Theo!”
Mạnh Tuyết Lý mang đệ tử rời khỏi sơn động, đón nắng sớm mở bản đồ ra, cẩn thật xem xét.
Tễ Tiêu: “Ngươi đang tìm cái gì? Có thể hỏi ta.”
Mạnh Tuyết Lý: “Nghiên cứu cắt đuôi như thế nào.Đầu tiên, chúng ta muốn tìm một nơi có địa hình tương đối phức tạp.”
Đối phương có Trận phù sư do thám phương hướng, có linh cầm ở trên trời báo tin, trên đất có mãnh hổ qua lại, Khinh Thân Thuật, Ngự Kiếm Thuật của Kinh Địch đều không chậm. Mạnh Tuyết Lý giỏi chiến đấu, nhưng không giỏi chạy thoát thân.
Mới nãy còn thỏa thuê mãn nguyện, tràn đầy hy vọng với tương lại, nhưng bước ra bước đầu tiên lại phải đối mặt với vấn đề khó giải quyết.
Tễ Tiêu quay đầu, liếc nhìn phía đám người Kinh Địch ẩn thân: “Ngươi muốn cắt đuôi bọn họ?”
Mạnh Tuyết Lý rầu rĩ than thở: “Dù sao trước đó cũng từng sóng vai tác chiến, bọn họ không xấu, ta không muốn ra tay.” Y đơn giản tự thuật lại tình huống xảy ra mấy hôm trước.
Mạnh Tuyết Lý chỉ nghĩ mắt không thấy lòng không phiền, đừng để Kinh Địch lại xuất hiện trước mặt Tiếu Đình Vân. Nếu đối phương lại nói mấy lời điên khùng gì đó, để Tiếu Đình Vân bị ám ảnh, khiến mình và đệ tử sinh ra hiềm khích, cho dù chặt đứt chân Kinh Địch cũng không đủ bồi thường.
“Dễ thôi.” Tễ Tiêu nói, “Pháp khí phi hành của ngươi tốc độ rất nhanh, có thể lên tới độ cao mà linh cầm không thể theo được, đối phương ngự kiếm cũng không đuổi kịp ngươi.”
Mạnh Tuyết Lý mờ mịt: “Ta làm gì có pháp khí phi hành chứ.”
Tễ Tiêu ngẩn ra: “Đưa Quang Âm Bách Đại cho ta.”
Mạnh Tuyết Lý ngoan ngoãn làm theo, mặt lộ vẻ tò mò.
Tễ Tiêu xếp song kiếm thành một cái nằm ngang một cái dựng đứng, một tiếng “cạch” giòn dã vang lên, kiếm thẳng nối với chính giữa thân kiếm ngang, kín kẽ vừa khít. Sau đó hắn nhẹ nhàng đẩy, kiếm ngang chuyển động, giống một chiếc chong chóng lớn.
Mạnh Tuyết Lý ánh mắt tỏa sáng: “Thật thú vị. Ngươi thông minh quá!”
Tễ Tiêu: “Ôm chặt ta.”
Mạnh Tuyết Lý hai tay khoác lên bả vai hắn, giống như ôm cổ hắn, vắt vẻo trên người hắn.
Tễ Tiêu hai tay nắm chặt kiếm đứng, kiếm ngang càng xoay càng nhanh, hai người dần dần rời khỏi mặt đất. Tiếng gió vù vù vang dội, khiến cỏ cây xung quanh cũng phải oằn mình, tạo thành bình phong vô hình che chở hai người dưới kiếm.
Mạnh Tuyết Lý hưng phấn nói: “Thật sự bay lên rồi!”
Tễ Tiêu bị nhiễm sự hào hứng của y, cũng cười cười.
Đám người Kinh Địch đang định lên đường, chợt thấy bụi cỏ trước cửa động đưng đưa kịch liệt, trong tiếng gió ào ào, một cái chong chóng to lớn đột nhiên xuất hiện, phía dưới có thêm hai người.
Từ Tam Sơn giật mình hết hồn: “Mẹ nó!”
Kinh Địch khiếp sợ: “Đây là quái vật gì?”
Tiểu đội năm người trợn mắt há mồm.
Gió lớn cuốn đất, Quang Âm Bách Đại lên như diều gặp gió, núi rừng và mặt sông chảy xiết dưới chân nhanh chóng thu nhỏ lại.
Mạnh Tuyết Lý cúi đầu hét lên, giọng nói rót vào chân nguyen: “Hẹn gặp lại – ha ha ha ha!”
Tễ Tiêu cười nói: “Muốn đi đâu?” Vừa hay mang tiểu đạo lữ đi dạo bí cảnh xem thử.
Mạnh Tuyết Lý: “Đi về phía đông, Trung Ương Thành.”
Bên người họ mây trôi nhanh, phía dưới mây mù là Hắc Thủy Hà xuyên qua dãy núi thung lũng chạy dài nhấp nhô, quanh co uốn lượn.
Vạn dặm phía trước, Quang Âm Bách Đại lướt qua biển mây, hướng về phía ánh mặt trời mới mọc mà đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Xuất Hàn Sơn
Chương 56: Lên như diều gặp gió
Chương 56: Lên như diều gặp gió