Tiền Dự Chi được ôm chuột, tâm trạng phức tạp bị Ngu Khởi Sơ kích thích thoáng hòa hoãn chút: “Tính tính ngày, sư phụ sư huynh của ngươi sắp về rồi.”
Ngu Khởi Sơ vui vẻ nói: “Thật à?”
“Ta xem qua thiệp mời, Vạn Yêu Đại Hội ngay tại đêm mai.” Tiền Dự Chi vuốt ve lông chuột, “Đợi bọn họ trở lại, Hàn Sơn mở cửa, thế phải làm.”
Ngu Khởi Sơ: “Chuyện tốt mà, sau khi mở cửa, ta về nhà một chuyến!”
Tiền Dự Chi hỏi: “Nhớ nhà à?”
“Nói đến cũng buồn cười, lúc ta mới nhập đạo, lập chí nhất định phải nêu cao tên tuổi, có ngày khua chiêng gõ trống, áo gấm về làng, để cha ta hối hận không thôi, tốt nhất có thể khóc lóc chảy nước mắt nước mũi…”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ chỉ muốn về thăm mẹ ta. Đến lúc đó, ngươi cho ta mượn một chiếc thuyền bay nhỏ, ta lặng lẽ trở về.”
Ngu Khởi Sơ đã học ngự kiếm, nhưng bởi vì có kinh nghiệm đau thương bị treo lên “Sơ Không Vô Nhai”, đối với ngự kiếm phi hành trong lòng hắn vẫn có bóng ma, cảm thấy pháp khí phi hành ổn thỏa nhất.
Tiền Dự Chi chưa nói có cho mượn hay không, chỉ hỏi: “Không muốn khua chiêng gõ trống nữa?”
“Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Nhất thời rạng rỡ khoe khoang khắp nơi, còn không thú vị bằng làm ruộng và tu hành.”
“Ha, Tiểu Ngu trưởng thành, còn giảng đạo lý. Lần sau nói với người khác, nhất định phải nhớ loại bỏ hai chữ “làm ruộng”.”Tiền Dự Chi chỉ chỉ vạt áo, mặt giày lấm tấm bùn của đối phương, “Bằng không không cô nương nào thích, liên lụy đến danh tiếng nhân duyên hoa đào của Trường Xuân Phong các ngươi, còn chậm trễ việc buôn bán làm ăn của ta.”
“Ngươi trêu ta!” Ngu Khởi Sơ gò má ửng đỏ, làm bộ muốn ôm chuột nhỏ về.
“Không đùa.” Tiền Dự Chi giơ cao tay lên, giơ qua đỉnh đầu, khiến Ngu Khởi Sơ nhào hụt, “Ngươi vận may cực tốt, con đường phía trước còn dài, phải đi qua núi và biển, nhìn thấy ranh giới trời đất, chạm tới thứ bất hủ chân chính…”
Vẻ mặt hắn hiếm khi nghiêm túc, nhưng tay giơ cao chuột nhỏ, không hề có sức thuyết phục, chỉ có vẻ buồn cười.
Chuột kim tiền vùng vẫy chân sau, tránh thoát Tiền Dự Chi, nhào vào trong lòng Ngu Khởi Sơ.
Ngu Khởi Sơ thừa dịp nhảy cỡn lên: “Ta bắt được ha ha ha ha ha!”
…
Trước đêm diễn ra Vạn Yêu Đại Hội, Phong Nguyệt Thành đèn đuốc sáng choang. Nếu từ trên cao nhìn xuống, thành trì ở chính giữa bản đồ Yêu giới rộng lớn, giống như một viên minh châu sáng chói.
Linh Sơn Đại Vương đặt ra hai quy tắc: Trong lúc Đại hội diễn ra, chúng yêu ngang hàng, tiểu yêu không sợ bị đại yêu bắt nạt, nuốt ăn; đại yêu lẫn nhau ngừng chiến, nếu ai nhân cơ hội tấn công lãnh địa của yêu khác, chờ đại hội kết thúc, Đại Vương sẽ tập hợp yêu binh đánh giết, như vậy, Yêu vương phương xa không cần lo lắng mình rời khỏi ổ, sẽ bị cướp đi lãnh địa.
Đến đây, Phong Nguyệt Thành vạn yêu tề tụ.
Có lời đồn đãi rằng, sau này mười năm một lần, vào giữa hè, đều có một trận thịnh hội như vậy. Ngoại trừ các yêu tướng vâng mệnh lùng bắt tội yêu nhưng không tiến triển chút nào, lũ yêu trong thành hứng thú dâng cao.
Những giọng nói dám can đảm nghi ngờ tân vương hao tài tốn cửa, kiêu xa dâm dật, đã bị buộc biến mất, đầu đường cuối hẻm chỉ nghe thấy tiếng ca ngợi:
“Đại Vương bản thể là rắn, thích nơi mát mẻ ẩm ướt, vì sao đại hội lại tổ chức vào giữa hè nóng bức?”
“Như vậy có thể thấy Đại Vương yêu lực cao thâm, có thể vượt qua bản năng, thiên địa không làm gì được hắn, giống như thượng cổ Yêu Vương vậy.”
“Nhưng mà trong truyền thuyết, thượng cổ Yêu Vương giáng thế, trời đổ mưa vàng, bây giờ cũng không có mà. Còn nữa hai thần khí của Yêu tộc chúng ta, Kinh Hồng, Chiếu Ảnh Kính, hiện cũng không ở trong tay hắn…”
“Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó, cẩn thận họa từ miệng mà ra, vào trong ngục làm bạn với sứ giả nhân tộc đến đưa kính kia!”
“Vâng vâng, ngươi nhắc nhở rất đúng, ta suýt chút nữa mắc phải sai lầm lớn.”
Trên Lưu Ly Hồ, năm màu biến ảo, sóng gợn lăn tăn, phản chiếu ánh trăng lấp lánh.
Gió hồ vào đêm mang theo hơi nước phả vào mặt, ban ngày nóng bức bị xua tan. Các tiểu yêu ở ven hồ tản bộ, thả đèn, thuyền lầu của đại yêu bồng bềnh giữa hồ.
Trên một con thuyền hai tầng treo đầy đèn lồng đỏ, Hồng Lâu chủ đứng dựa lan can, trái ôm phải ấp hóng gió, đắc ý nói: “Nếu chẳng phải Đại Vương xây dựng Phong Nguyệt Thành, hội tụ thắng cảnh tam giới, các ngươi cả đời cũng không thấy được sự rạng rỡ của Ma giới này!”
Xích Sơ: “Đúng vậy, yêu ta đời này cảm tạ nhất, chính là Linh Sơn Đại Vương.”
Phi Vũ nhếch miệng cười nhạt.
Hồng Lâu chủ thầm giật mình, chăm chú nhìn lại, chỉ thấy hai thị sủng cười tủm tỉm. Đại khái là hồ quang đa sắc, mới khiến mỹ yêu kiều tiểu mặt mũi trở nên quỷ quyệt, dáng vẻ cổ quái.
Hắn ôm hai yêu đi vào trong phòng: “Ngày lành cảnh đẹp, chớ nên phụ lòng. Ta mang theo đồ chơi hiếm có thú vị, các ngươi có muốn thử một chút hay không.”
Xích Sơ cười nói: “Tùy lâu chủ bố trí.”
Hồng Lâu chủ trong lòng nóng như lửa, đuổi yêu bộc sau lưng đi: “Đồ vật để lại, tất cả các ngươi đi xuống đi.”
Lại len lén ra hiệu, tỏ ý tâm phúc tùy tùng giúp hắn khóa kín cửa phòng cửa sổ, để ngừa hai yêu ăn đau chạy trốn, cầu cứu Côn Sơn Đại Vương. Hắn tốn công tốn sức mới lấy được hai yêu này, định đêm nay thu hồi cả vốn lẫn lời.
Thuyền lầu màu đỏ trôi trôi nổi nổi, dần dần xa cách những thuyền bè khác trên hồ. Một đêm lặng lẽ trôi qua, nhật nguyệt thay đổi, ngày mới sắp đến.
Hoàng hôn ngày thứ hai, thuyền lầu vẫn không có động tĩnh, yêu bộc chờ đợi bên bờ cảm thấy buồn bực, muốn lên thuyền hỏi, lại sợ phá hỏng hứng thúc của Lâu chủ, bị trách phạt, gấp đến độ di chuyển loạn lên ở ven hồ.
Chợt có yêu hô: “Ôi, Côn Sơn Đại Vương tới!”
Các tiểu yêu đồng loạt hành lễ với Côn Sơn Đại Vương. Mạnh Tuyết Lý khoát tay: “Lâu chủ của các ngươi đâu? Qua một giờ nữa, Vạn Yêu Đại Hội sẽ mở màn, bổn vương tới tìm hắn chuẩn bị tham dự đại hội, sao chẳng thấy hắn?”
“Lâu chủ hắn, hắn vẫn còn ở…” Đám yêu bộc chỉ vào thuyền lầu.
Mạnh Tuyết Lý mỉm cười hiểu rõ: “Không sao. Chuẩn bị thuyền, bổn vương tự mình đi tìm.”
Đám yêu bộc rối rít cảm kích: “Ngài thật là nhân từ dễ tính!”
Chuyện giữa đại yêu, đại yêu tự mình giải quyết, không thể tốt hơn.
Mạnh Tuyết Lý leo lên thuyền lầu hai tầng, gõ nhẹ cửa phòng.
Chỉ nghe Hồng Lâu chủ gầm thét: “Cút!”
Giọng nói mơ hồ kèm theo nức nở, không biết là quá kích động, hay vì cái gì khác.
Mạnh Tuyết Lý bất đắc dĩ nói: “Là ta.”
Một lát sau, cửa phòng mở ra, Xích Sơ thần thanh khí sảng mời y vào cửa.
Phi Vũ ngồi ngay ngắn cạnh bàn, chân phải giẫm lên sống lưng của yêu tú bà, tay trái bưng chén trà, thổi nhẹ lá trà trong chén:
“Hai huynh đệ chúng ta, võ có thể san đá xẻ núi, phân thủy rẽ sóng; văn có thể khẩu chiến bầy yêu, lấy một mắng trăm, bản lãnh của hai ta đối phó với ngươi, thật là dùng không đúng chỗ. Ngươi có phục hay không?”
“Phục, ta phục. Đại yêu lợi hại!” Tú bà yêu đã hiện ra nguyên hình chim bảo, không biết trải qua cái gì, xụi lơ trên đất, cả người run rẩy. Hắn vốn không phải yêu vật thiện chiến, có khí phách, từ lúc đến Phong Nguyệt Thành, ăn mặc chi tiêu không khỏi xa hoa, nuôi dưỡng đến tế bì nộn nhục, nào chịu được đau khổ. (chim bảo, giống như con mòng mà loang lổ, chân không có ngón sau)
Bỗng nhiên hắn trông thấy một thân ảnh quen thuộc, hét lên: “Huynh đệ cứu ta!”
Xích Sơ dời cái ghế, Mạnh Tuyết Lý vén vạt áo ngồi xuống: “Ta không cứu được ngươi.”
“Ngươi, ngươi cùng phe với bọn họ?!”
“Biết điều một chút!” Xích Sơ nắm gáy hắn kéo lên, ép hắn uống một ly rượu, Hồng Lâu chủ tuyệt vọng khóc lóc: “Các ngươi cho ta uống cái gì?”
Xích Sơ chỉ chỉ đỉnh đầu Phi Vũ: “Đây là kỳ độc nhân gian, tên là Hạc Đỉnh Hồng. Sau một ngày một đêm độc phát tác, hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Chỉ có giải dược nhân gian mới giải được, yêu lực không có tác dụng gì.”
Phi Vũ thầm trợn trắng mắt, đỉnh đầu bản thể của ta không lông chim, cho nên mới có màu đỏ, ngươi cũng không phải không biết, ngoài miệng lại nói: “Đừng khóc, chờ đêm nay chúng ta làm xong chuyện, sẽ đưa giải dược cho ngươi, chỉ cần ngươi nghe lời chúng ta.”
Hồng Lâu chủ vội vàng gật đầu, không giống chim bảo yêu, giống như chim cút yêu run rẩy. Hắn cho rằng đêm nay mình chết chắc, bỗng nhiên xoay chuyển, trước mắt xuất hiện đường sống, không khỏi nước mắt giàn dụa: “Ngài nói cái gì, chính là cái đó! Nơi nào cần dùng đến tiểu yêu, xin cứ việc phân phó.”
Xích Sơ, Phi Vũ nhìn về phía Mạnh Tuyết Lý, đợi y lên tiếng. Mạnh Tuyết Lý sờ mũi, cảm thấy mình giống như đầu mục hắc bang giang hồ, ra sân sau khi mọi việc đã xong.
Y nói: “Đại Yêu Vạn Hội đêm nay, ngươi đừng đi nữa. Dáng vẻ bây giờ của ngươi, cũng không đi được. Hay là ở trong lầu nghỉ ngơi đi.”
“Vâng vâng!”
Mạnh Tuyết Lý: “Lần đó, thật sự tất cả chim yêu đều đến?”
Hồng Lâu chủ lại bật khóc: “Còn có một con chim uyên tiểu yêu, tên là Tân Tuyết, ta định cống hiến cho Linh Sơn Đại Vương, nếu ngài thích, cứ việc mang đi!”
Chim uyên, Tân Tuyết. A Tước này, lấy cái tên chết tiệt gì vậy. Chỉ sợ Linh Sơn vừa nghe thấy, thù mới hận cũ xông lên đầu, dùng đuôi đập chết hắn.
Mạnh Tuyết Lý lập tức đứng dậy: “Mang ta đi gặp hắn!”
Hồng Lâu chủ run lẩy bẩy: “Bây giờ là lúc nào?”
“Hoàng hôn rồi.”
“Không kịp nữa rồi, vũ cơ và ban nhạc đã vào cung!”
Mạnh Tuyết Lý ngoắc tay, tỏ ý Xích Sơ, Phi Vũ đi sang một bên thương lượng.
Hồng Lâu chủ che lỗ tai, sợ mình nghe được cái gì không nên nghe, bị diệt khẩu trước thời hạn.
Xích Sơ: “Sao không thấy Tễ Tiêu chân nhân?”
Mạnh Tuyết Lý: “Tối nay chúng ta chia làm ba đường. Đạo lữ ta cướp ngục cứu người, hắn đang đi dò đường; ta mang Thận thú, Xích Sơ, Bích Du, Nguyễn Khôi vào cung, bắt Tước Tiên Minh ra ngoài; Phi Vũ ở trong lâu, coi chừng chim bảo yêu, chuẩn bị tiếp ứng, tùy cơ ứng biến. Đợi làm xong chuyện, chúng ta tập hợp ngoài thành. Ai còn hỏi gì nữa không?”
Phi Vũ: “Sau khi chuyện thành công, vẫn là dùng lửa làm hiệu?”
“Cái này thôi bỏ đi.” Mạnh Tuyết Lý nhớ tới Trấn Yêu Tháp bị đốt sạch sẽ, lôi một ống pháo hoa ra, “Nửa đêm giờ tý, thấy pháo hoa màu vàng.”
Y đã có thể cảm giác được rõ ràng, mỗi một đường Linh khí tuyến rải rác trong Phong Ngyệt Thành, vì vậy mơ hồ bất an, cố ý dặn dò: “Cẩn thận làm trọng, an toàn trên hết.”
Khi ánh chiều tà cuối cùng biến mất ở đường chân trời, cửa thành hùng vĩ của Phong Nguyệt Thành ầm ầm rơi xuống, phát ra tiếng động như sấm rền.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Vô số pháo hoa như rắn lượn bay lên bầu trời, sáng chói nở rộ, hóa thành vệt sáng lấm tấm.
Bầy yêu rộn rịp, xách các loại đèn lồng, đứng đầy mỗi một con phố trong thành, còn đang không ngừng tiến về phía trung tâm thành, tập trung ở cung điện của Yêu Vương. Bọn họ tụ tập bên ngoài cửa cung, ngửa mặt nhìn lên tường cung cao ngất, chờ đợi cửa mở ra.
Chính giữa yêu giới là Phong Nguyệt Thành, chính giữa Phong Nguyệt Thành là Yêu Vương cung, chính giữa vương cung, là một tòa đại điện mái tròn.
Nhìn từ bên ngoài, đại điện như núi, cực cao lớn, nhìn từ bên trong, bích họa ùn ùn mở ra, vô cùng nguy nga.
Linh Sơn Đại Vương đứng chính giữa nơi huy hoàng, nguy nga nhất.
Đêm nay, hắn mặc vương bào màu đen, trường bào quét đất, càng tôn lên dáng vẻ cao ngất, khí độ uy nghiêm. Trên áo bào thêu hoa văn phức tạp màu vàng, dưới ánh nến lấp lánh, giống như vật còn sống.
Hắn đẩy mở cửa điện.
Ngoài điện, yêu binh đông nghìn nghịt như nước thủy triều, quỳ mọp dưới chân hắn.
“Đại Vương vạn tuế!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Xuất Hàn Sơn
Chương 144: Thù mới hận cũ
Chương 144: Thù mới hận cũ