Minh Nguyệt Hồ thủy vực bát ngát, được quần sơn ôm trọn vào lòng.
Trên đường trúc nối liền với các đảo, hàng ngàn ngọn đèn sen đá lẳng lặng thiêu đốt, cùng với ánh trăng mát lạnh phản chiếu xuống nước. Nếu từ trên cao nhìn xuống, mặt hồ giống như một biển sao di động.
Thế mà khi hai người kia đáp xuống, ánh đèn khắp hồ bị lu mờ trong nháy mắt, mặt hồ như gương bỗng chốc gợn sóng.
Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu rơi xuống trước người Ngu Khởi Sơ, lúc này đệ tử Hàn Sơn cũng chạy tới đài trúc, nhưng bị một đám đệ tử Minh Nguyệt Hồ dùng kiếm ngăn lại.
“Leng keng!” Lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, hai phe kiếm tu đồng thời rút ra một tấc kiếm, bầu không khí ngưng trệ, kiếm bạt nõ trương.
Nhưng Tễ Tiêu nâng tay trái lên, nhẹ nhàng hướng xuống đè ép, vì vậy Trọng Bích Phong chủ thu kiếm vào bao, thậm chí lễ độ lùi về sau mấy bước. Tuy không biết tu vi của Tễ Tiêu khôi phục thế nào, nhưng thấy khí tức của hắn hùng hậu trầm ổn, nói chung bởi vì Thông Thiên Môn mở mà ở yêu giới có kỳ ngộ, tóm lại Tễ Tiêu đến, giống như cho hắn ăn một viên thuốc an thần, mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.
Các đệ tử Hàn Sơn thấy vậy, tuy sâu sắc không hiểu, nóng nảy, nhưng vẫn làm theo.
So với Tễ Tiêu, thái độ của Mạnh Tuyết Lý tương đối ngang ngược, một thương ban nãy của y thế tới hung hăng, khiến Vân Hư Tử vội vàng thối lui, bây giờ nhìn bốn phía xung quanh, lạnh lùng nói:
“Còn có ai? Muốn đánh đệ tử ta?”
Ngu Khởi Sơ hốc mắt đau xót, xung động muốn khóc.
Những gì xảy ra đêm nay, vượt qua tưởng tượng của hắn, tận lúc sư phụ, sư huynh đến, cơn ác mộng này mới kết thúc. Hắn nhặt lên cánh tay trên đất, bỏ vào hộp dài bằng Hàn Ngọc dùng để đựng hoa đào, cất vào túi trữ vật. Hắn nghĩ, Tống sư tỷ y thuật tốt như vậy, nhất định còn có cách.
Không người để ý tới động tác của hắn. Trên đường trúc các phái xôn xao, rối rít đứng dậy, có người kinh nghi hô:
“Mau nhìn, thật là Mạnh Tuyết Lý!” “Ta nhận ra được, là Mạnh Tuyết Lý và đại đệ tử của y Tiếu Đình Vân!”
Đệ tử từng tham gia Hãn Hải thi đấu thì hết sức ngạc nhiên mừng rỡ: “Mạnh trưởng lão! Các ngươi đã về rồi!”
Ngày đó bí cảnh sụp đổ, đệ tử trẻ tuổi đến Truyền tống trận kịp thời rời đi, chỉ có Mạnh Tuyết Lý và Tiếu Đình Vân không rõ tung tích, sống chết chưa biết. Sau đó Hoài Thủy Chu gia lại lan truyền tin đồn Mạnh Tuyết Lý là yêu, Hàn Sơn phong sơn, các loại đồn đại và suy đoán sôi sùng sục, cho đến tối nay, hai người mới lại hiện thân.
Sau tai nạn ở Phong Nguyệt Thành Yêu giới, Mạnh Tuyết Lý cả ngày bận rộn, bèn phái Phi Vũ, Nguyễn Khôi tới nhân giới trước, báo tin với Tiền chân nhân, đợi hai yêu trở lại, Mạnh Tuyết Lý biết được Minh Nguyệt Hồ muốn tổ chức Thu Thủy Tiên Trà hội. Y nhờ Bạch Hà Đại Vương tạm thời thay y quản lý mọi chuyện, để lại Thận thú và các bán yêu trợ giúp, còn y mang theo hai đại yêu Xích Sơ, Phi Vũ, cùng đạo lữ lập tức chạy về.
Thật may tới kịp. Bằng không Tiểu Ngu sẽ bị người ta bắt nạt.
Mạnh Tuyết Lý nghe thấy có người chào hỏi với mình, liền phất phất tay, hỏi thăm với đệ tử trẻ tuổi quen biết.
Cảnh tượng này không thể nghi ngờ chọc giận rất nhiều người.
Thái Hành chân nhân đứng dậy quát lên: “Một con yêu vật như ngươi, còn dám hiện thân?”
Lúc hắn nói chuyện, trong tay áo âm thầm cầm lấy Chiếu Ảnh Kính, chuẩn bị tùy thời đánh ra.
“Có gì không dám?” Mạnh Tuyết Lý ngửa mặt lên trời cười to: “Ta vốn là yêu. Ta còn là Yêu Vương. Đạo lữ cho ta một thân người, ta liền làm người vậy.”
“Ngươi, ngươi!” Thái Hành chân nhân hô hấp cứng lại, một hơi nghẹn ở ngực không trên không dưới, thiếu chút nữa hộc máu. Mạnh Tuyết Lý thừa nhận? Y thừa nhận kiêu căng phách lối như vậy? Ngay trước mặt tu sĩ các phái nhân gian, làm sao y dám?
Vốn tưởng rằng Hàn Sơn và Mạnh Tuyết Lý sẽ ra sức phủ nhận, dùng mọi cách che giấu, đến lúc đó bọn họ ngay trước mặt mọi người bày ra chứng cớ, nhất định khiến thanh danh của bọn họ sụp đổ.
Hàn Sơn, và một đám đệ tử trẻ tuổi ngoài Hàn Sơn ngạc nhiên. Mạnh trưởng lão thật là yêu? Chẳng lẽ đồn đãi là thật?
“Ngươi dám soi gương này?” Thái Hành chân nhân phất ống tay áo, chỉ thấy một mặt gương bị ném ra, hư hoảng bay lên không, như gương sáng treo cao, nghiêng nghiêng theo hướng Mạnh Tuyết Lý.
Mạnh Tuyết Lý không né không tránh, mọi người chăm chú nhìn kỹ, thấy hình bóng trong gương, lại là…một con bạch điêu.
Mạnh Tuyết Lý lại không ngờ, điêu thân phản chiếu trong Chiếu Ảnh Kính quá nhỏ, chẳng chút oai phong, y thoáng lúng túng sờ mũi, tiểu điêu trong gương cũng nâng lên chân trước xoa gò má.
Chợt đất đai khẽ chấn động, nước hồ sôi trào, như sấm rền cuồn cuộn, từ đồi núi xa xa nhanh chóng tới gần, sức nhìn của tu sĩ khá xa, chỉ thấy một bóng đen to lớn, cao cỡ một tòa tiểu lâu, đụng đổ vô số cổ mộc chọc trời trên núi, một đường xông ngang đánh thẳng chạy về phía bờ hồ. Nó ở bên bờ phát lực đạp đất, nhảy lên thật cao, như mũi tên rời cung bay vọt qua đỉnh đầu mọi người, xông thẳng lên đài trúc.
Đồng thời gió mạnh cuốn theo cát bụi, hơi nước ngập trời, một con chim khổng lồ đáp xuống, hai cánh của nó dài đến ba trượng, ngang qua trăng tròn trên bầu trên đêm, chớp mắt che đậy ánh trăng.
“Đó là cái gì?” “”Hồ ly và hạc trắng thật lớn! Không, bọn họ là yêu tộc!”
Đám tu sĩ bị cự vật chấn nhiếp, nhất thời quên ngăn trở, nháy mắt, hạc trắng, hồ ly tím hóa thành hai mỹ nam tử hình dáng đoan chính, rơi xuống đài trúc, đứng sau lưng ba người Mạnh Tuyết Lý.
Thật ra bản thể của Xích Sơ, Phi Vũ ở Yêu giới không tính là lớn nhất, kém xa Tuyết Sơn hoặc Linh Sơn Đại Vương, nhưng ở nhân giới đã là vật khổng lồ, hoàn toàn không giống linh thú của Ngự thú sư Bắc Minh Sơn.
Xích Sơ lần đầu tiên tới nhân gian, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ: “Oa, thật là nhiều người!”
Phi Vũ hắng giọng, cất cao giọng nói: “Tuyết Sơn Đại Vương đã thu phục bầy yêu, nhất thống yêu giới, trở thành Yêu Vương vô thượng, các ngươi không được vô lễ với Yêu Vương!”
Giữa núi cao hồ sâu, thanh âm của hắn vang vọng không dứt, tiếng vang tựa như hạc ngâm, khiến người nghe tinh thần chấn động.
Đám tu sĩ đều từng nghe nói đến danh hiệu Tuyết Sơn Đại Vương, nhìn lại Chiếu Ảnh Kính, không khỏi bất an kinh ngạc: Ba năm trước Tễ Tiêu trước khi chết, lại hợp tịch với một vị Yêu Vương?
Mạnh Tuyết Lý đối diện với đủ loại ánh mắt: “Nếu ta là thân người, học tập điển tịch nhân tộc, tu công pháp nhân tộc, ngày nào ta còn tại vị, sẽ không xâm chiếm nhân giới. Hai tộc hợp lực phòng ngự Ma tộc. Điều này ta có thể lấy đạo tâm phát thề. Ta còn muốn mở rộng thông thương, hai giới nhân yêu bù đắp cho nhau. Các phái nhân gian đều có thể tham dự, bất luận lớn nhỏ…”
Tu sĩ lịch duyệt phong phú đương nhiên biết ý nghĩa của việc này, tơ lụa rượu ngon, pháp y pháp khí nhân gian, sẽ cuồn cuộn không ngừng chảy vào yêu giới, đổi lấy tài nguyên tu hành yêu giới thường thấy mà nhân gian ít có. “Các phái đều có thể tham dự”, nghĩa là mọi người đều được chia một chén canh, không chỉ Hàn Sơn hoặc đại môn phái.
Suy luận của con người đôi khi rất kỳ quái. Tiểu yêu không được, Yêu Vương có thể.
Nếu Mạnh Tuyết Lý là tiểu yêu, Tễ Tiêu chỉ coi là tham luyến sắc đẹp, bị yêu thuật mê muội, mới giấu trên lừa dưới cưới đạo lữ.
Nhưng Mạnh Tuyết Lý là đại Yêu Vương, Tễ Tiêu còn cho y thân người, khiến y từ yêu thành người, hiểu được con người, giải quyết mâu thuẫn tai họa ngầm trăm năm giữa hai giới nhân, yêu.
Phương trượng của Nam Linh Tự không khỏi thở dài: “A di đà Phật, Tễ Tiêu chân nhân lo xa nghĩ rộng, xả thân tự yêu, dâng hiến cả đời vì nhân giới. Cảnh giới chi cao, thật là tấm gương cho giới ta.”
Đương nhiên cũng có thanh âm không hài lòng, nữ tu trẻ tuổi chiếm đa số.
“Thì ra đây chính là thần hồn yêu thân của Mạnh trưởng lão, vừa trắng vừa mềm.” Nữ tu váy hồng của Hà Sơn thanh âm nhỏ như muỗi kêu, “Chỉ có một mình ta muốn sờ sao?”
“….Thật ra ta cũng muốn một chút”. Nữ tu váy tím nói, “Khụ, không chỉ một chút.”
Một tu sĩ khác nghe vậy sợ đến hồn phi phách tán: “Sư tỷ tỉnh táo lại đi, đây là Tuyết Sơn Đại Vương của yêu giới, tục truyền yêu lực của nó cao thâm khó lường, chiến đấu dị thường hung mãnh, không thể vô lễ!”
Hà Sơn Song Thù không lên tiếng nữa. Các đệ tử trẻ tuổi nhớ lại đánh lôi đài ở Hãn Hải Trung Ương Thành ngày đó, Mạnh trưởng lão tuy thần dũng vô địch, trăm trận trăm thắng, ra tay nhưng điểm đến thì ngừng, dù thỉnh thoảng có đệ tử lỡ lời xúc phạm, cũng không để ý, kiên nhẫn chỉ điểm, quả thực không tưởng tượng ra được dáng vẻ hung ác của Mạnh trưởng lão. Hung dữ đến mức nào, quở trách sao?
(Song Thù: mỹ nhân song sinh)
Mạnh Tuyết Lý thản nhiên như thường, Yêu Vương khí phách, nhưng thấp thỏm truyền âm hỏi Tễ Tiêu: “Có phải ta nói quá ngông cuồng hay không? Dễ dàng hù dọa bọn họ.”
Tễ Tiêu không nhịn được bật cười, tỏ ý vô sự.
“Chư vị đừng nghe y dùng tà thuyết mê hoặc người khác, đây là âm mưu của yêu tộc. Tiểu ân tiểu huệ làm cám dỗ, sau khi được như ý thì muốn gieo họa nhân gian.” Thái Hành chân nhân bình phục tức giận, da mặt vẫn đỏ lên.
Mạnh Tuyết Lý kỳ quái nói: “Ta gieo họa nhân gian thế nào? Cùng lắm thì ta trở về Yêu giới làm Yêu Vương, sau này không đến nhân gian nữa.”
Mọi người nhất thời không thể phản bác.Yêu Vương tài sản, địa vị, uy vọng đã đến tột cùng, đúng là thoải mái hơn cả làm Thánh nhân ở nhân gian. Nhân tộc có một vị yêu vương, là may mắn của nhân tộc, hơn nữa là nhờ Tễ Tiêu hy sinh tự do lập gia đình, mưu tính cho nhân giới.
Rất nhiều ánh mắt không đồng ý rơi xuống đường trúc của Hoài Thủy Chu gia, không dám nhìn đình giữa hồ nữa.
Chợt có người hô: “Tễ Tiêu chân nhân bị ngươi thiết kế hại chết. Bằng không với uy năng của Kiếm Tôn, há sẽ cùng thiên ma chuyển thế lấy mạng đổi mạng? Ngươi hại chết Kiếm Tôn vô địch nhân gian, tự xưng thừa kế hắn di chí, là vì muốn xưng bá hai giới nhân, yêu.”
Đây cũng là một loại giải thích trong đống tin đồn. Dù sao người chết không biết nói chuyện.
Mạnh Tuyết Lý trực tiếp giận cười, nắm chặt Quang Âm Bách Đại muốn phát tác. Nhưng Tễ Tiêu nắm chặt vai y.
Mạnh Tuyết Lý tức tối bất bình thu binh, y biết, nếu như trước mắt chỉ có hai phái Hàn Sơn, Minh Nguyệt Hồ đường hẹp gặp nhau, đã sớm đánh đến khó phân thắng bại. Nhưng tối nay ngay trước mặt thiên hạ tu sĩ, đương nhiên muốn tiên lễ hậu binh. Đạo lý chưa nói rõ ràng, ai ra tay trước, người đó sẽ đuối lý. Cho nên Minh Nguyệt Hồ cũng án binh bất động, để Thái Hành chân nhân ra mặt đánh trận đầu.
Đệ tử Minh Nguyệt Hồ giấu trong đám người hô hào, thấy Mạnh Tuyết Lý không nói, không xuất kiếm, khí thế càng phách lối: “Chư vị đồng đạo, y hại chết Tễ Tiêu chân nhân, lại làm nổ Hãn Hải bí cảnh, sao chúng ta có thể tín nhiệm y?”
Cách nói này cũng nhận được không ít hưởng ứng: “Không phải tộc ta, trong lòng tất có mưu đồ khác.” “Y làm mấy trăm năm đại yêu, làm người mới ba năm ngắn ngủi. Sợ rằng ban đầu bị Kiếm Tôn Tễ Tiêu thu phục, bị buộc làm người, oán hận đến nay.”
Tễ Tiêu quay đầu nhìn về phía đình giữa hồ. Ngoài đình bóng người trùng trùng, tay áo phấp phới, không nhìn thấy Quy Thanh trong đình.
Cho dù đám người Kinh Địch đi xa, hay là nhóm Mạnh Tuyết Lý xuất hiện, cũng không kích phát đến hộ sơn đại trận của Minh Nguyệt Hồ. Cái này rất khác thường.
Nhưng Tễ Tiêu không muốn chờ nữa.
Hắn đi đến phía dưới Chiếu Ảnh Kính.
Hắn từ chỗ tối đèn đuốc không chiếu đến, đi về phía vạn chúng chú mục. Ánh mắt mọi người bị hấp dẫn, cũng không hiểu hắn muốn làm gì.
Thanh thế của Mạnh Tuyết Lý quá chói mắt, mà đại đệ tử bên cạnh y chín chắn hờ hững, hòa quang đồng trần, đương nhiên không dễ dàng gây chú ý.
Lúc này nhìn kỹ, lại cảm thấy khí chất kỳ dị trên người hắn, mơ hồ khiến người ta thấy mà sợ. Tiếng nghị luận không khỏi yếu dần.
Có chút tu sĩ cảm giác nhạy bén, trực giác sắp xảy ra việc lớn, không khỏi nín thở ngưng thần.
Đúng vào lúc này, Quy Thanh chân nhân trong đình giữa hồ bỗng nhiên mở mắt, trăng tròn giữa trời càng thêm chói lọi, một luồng ánh trăng sáng ngời từ trên trời hạ xuống, cuốn theo uy thế sát diệt thiên địa, như thần lôi cửu thiên, đánh vào đài trúc!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kiếm Xuất Hàn Sơn
Chương 156: Gieo họa nhân gian
Chương 156: Gieo họa nhân gian