Tống Lâm mang Tịch Đăng trở về đã 11 giờ đêm. Lúc tắm rửa Tịch Đăng đều là dựa vào trên người hắn, bộ dáng tùy thời đều có thể gục xuống. Tống Lâm vò vò mái tóc đầy bong bóng xà phòng của cậu, “Em ngồi trong lòng tỷ tỷ kia thoải mái không? Một tuần tới sẽ không có máu uống.”
Tuy rằng Tịch Đăng chỉ ở trong lòng người khác ngây người chưa đến ba phút, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lồng ngực có một cổ khí, nghẹn, làm sao cũng không có biện pháp bài xuất được. Nhưng mà Tịch Đăng hình như cũng không thích Hứa Nhạc Ninh, bị hắn cầm tay ngay lập tức liền giãy ra. Hứa Nhạc Ninh luôn luôn chú trọng phong độ, cũng không so đo với một sủng vật, buông tay, đối với mình cười cười, “Cháu trai lớn tựa hồ thích nữ nhân hơn rồi.”
Tịch Đăng nghe được một câu cuối cùng của Tống Lâm, ngẩng đầu, đôi mắt ướt nhẹp tản ra khí tức ủy khuất lắm luôn, cậu tựa như một chú nai con lạc đường đáng thương.
Tống Lâm vơ lấy toàn bộ bọt xà phòng, tay điểm xuống chóp mũi Tịch Đăng, “Làm nũng bán manh đều không tác dụng, đây là giáo dục em, về sau không được tùy tiện ăn bất cứ đồ vật kỳ quái gì của người lạ cho, ngay cả không kỳ quái cũng không thể ăn, đương nhiên đồ ăn tôi đưa thì có thể.”
Trong cổ họng Tịch Đăng lại phát ra thanh âm khò khè, Tống Lâm vờ như mình không nghe thấy.
***
Ngày hôm sau Tống Lâm như cũ rời giường đi làm, lúc thắt cà vạt hắn quay đầu lại nhìn Tịch Đăng còn ngủ say ở trên giường. Nhìn thấy tư thế ngủ an ổn của đối phương, ma xui quỷ khiến thế nào liền đi qua.
Diện mạo ma cà rồng có thể nói là được thượng đế ban ân. Dung mạo của bọn họ không chủng tộc nào có thể so sánh. Cho dù sử dụng đồ trang điểm hay mỹ phẩm dưỡng da tốt đến đâu cũng không thể làm làn da nhân loại đẹp không tì vết giống như làn da của ma cà rồng.
Tịch Đăng ngủ rất sâu, đem nửa khuôn mặt đều chôn ở trong chăn. Tống Lâm cúi người xuống vươn tay vén lên tóc mái đã sắp phủ kín đôi mắt Tịch Đăng. Hắn dùng ngón tay cái ở trên cái trán sáng láng của đối phương cọ cọ, xúc cảm giống như đồ sứ, trơn mềm lại lạnh băng. Ánh mắt Tống Lâm nhìn Tịch Đăng rất nghiêm túc, cũng rất phức tạp, nếu có người thứ ba ở đây, nhất định sẽ hiểu lầm gì đó.
Tịch Đăng nghe được thanh âm mở cửa dưới lầu, đầu tiên lỗ tai giật giật, tiếp đó mới mở mắt.
Vai chính thụ vừa mới nhìn mình như vậy, là động tâm sao? Tịch Đăng nhíu nhíu mày, đem tấm chăn vướng bận xốc lên, ngồi dậy. Cậu đầu tiên nhìn túi máu đặt trên đầu giường, cái loại máu nhân tạo này rất khó nuốt. Cậu không có hứng thú, cậu đói bụng. Tống Lâm là một chủ nhân rất tốt, nhưng hắn không nên cho mình uống máu, uống xong máu thật lại đi uống máu nhân tạo. Thật chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Tịch Đăng để chân trần đi đến phòng bếp dưới lầu, cầm một cây dao nhỏ, cắt xuống cánh tay quá đẹp đẽ tinh tế không giống tay của một người nam nhân. Mặc dù không có răng nanh, không có con mồi nhân loại, nhưng cậu có bản thân a.
Tịch Đăng một bên hút máu chảy ra trên cổ tay của mình, một bên lau rửa sạch sẽ dao nhỏ. Cậu còn không quên đem dao nhỏ tỉ mỉ lau khô trên khăn lông, rồi đặt lại vị trí cũ.
Làm xong tất cả những chuyện này Tịch Đăng ra khỏi phòng bếp. Miệng vết thương của cậu khép lại rất nhanh, cho nên cậu hút cũng rất gấp gáp, rất nhiều ma cà rồng đói chết nguyên nhân là vì ở giai đoạn sinh mệnh cuối cùng của bọn họ tốc độ hút máu không nhanh bằng tốc độ miệng vết thương của mình tự khép lại.
Tịch Đăng không trở về phòng, mà đứng ở phòng khách. Cậu muốn liên hệ ông chủ cửa hàng sủng vật lúc trước cậu đã từng sống. Cậu muốn biết vai chính công đã bị bán đi chưa. Cậu đoạt đi đãi ngộ của vai chính công, dựa theo hào quan nhân vật chính, vai chính công bây giờ chắc cũng sẽ không quá thảm. Hơn nữa cậu mơ hồ có loại dự cảm, vai chính công cuối cùng cũng vẫn sẽ gặp được vai chính thụ Tống Lâm. Nhưng mà cậu không có biện pháp liên hệ, cậu không có công cụ truyền tin, hơn nữa lúc nói chuyện, đối phương có thể nhìn thấy mặt cậu.
Thực tế chứng minh dự cảm của Tịch Đăng là chính xác.
Hôm nay Tống Lâm trở về không có lên lầu trước tiên, mà đang cùng người khác cãi nhau.
“…… Tôi không muốn tranh cãi, nhưng tôi cảm thấy quyết định của các người quá lớn mật, cho một ma cà rồng đảm đương vai trò người phát ngôn…… Tôi không phải phong kiến, sản phẩm của chúng ta là mỹ phẩm dưỡng da, ma cà rồng căn bản không cần dưỡng da, bất kì ai cũng không thể đạt tới chất da giống như ma cà rồng bọn họ, không phải sao?…… Hứa Nhạc Ninh, tôi biết lại là Hứa Nhạc Ninh, là người do hắn mang đến đúng không?…… Được rồi, vậy ngày mai anh đem cái người phát ngôn kia đưa tới trước mặt tôi để tôi xem thử.”
Tống Lâm kết thúc cuộc gọi, liếm liếm môi, mới đổi giày, hắn chỉnh đốn tâm tình xong mới lên lầu, nhìn ma cà rồng nhà hắn còn đang ngủ trong phòng, tâm tình không thể hiểu sao tốt hơn rất nhiều.
Tuy rằng đối phương luôn ngủ, nhưng hắn cảm thấy không còn cô độc nữa. Tống Lâm đi tới, vừa bóp khuôn mặt lại vừa thọc lét Tịch Đăng, đem đối phương đánh thức, “Hôm nay cũng phải ra ngoài, chúng ta phải đến nhà cô cô ăn cơm.”
Tịch Đăng dụi dụi đôi mắt, cậu tựa hồ có thể cảm thụ tâm tình Tống Lâm không tốt như bình thường, dùng đầu cọ cọ cằm Tống Lâm. Một hành động nho nhỏ này lập tức khiến cho Tống Lâm cảm động rồi.
Tống Lâm sờ sờ đầu Tịch Đăng, “Vẫn là em tri kỷ, nếu em có thể gọi tôi một tiếng, như vậy tôi sẽ càng vui hơn.”
***
Tống Lâm mới vừa nhấn chuông cửa, cánh cửa liền được mở ra từ bên trong, hắn nhìn thấy khuôn mặt biểu muội của hắn đang cười ngây ngô.
“A, biểu ca, anh rốt cuộc tới rồi.” Tôn Mẫn tầm mắt nhanh chóng chuyển dời đến ma cà rồng Tống Lâm đang ôm, cô vươn ngón trỏ ở không trung lượn vòng, “Cái kia, đây chính là ma cà rồng biểu ca nuôi?”
Tống Lâm duỗi tay cấp gõ đầu biểu muội của mình một cái, “Còn muốn chặn anh ở cửa bao lâu?”
Tôn Mẫn nghe được lời này, trực tiếp đem hai chân của mình tách ra, đôi tay mở ra, hoàn toàn chặn cửa, “Biểu ca, nếu anh muốn tiến vào, thì phải đem người trong ngực cho em làm con tin.”
“Mẫn Mẫn, đừng nháo, còn không mau để biểu ca tiến vào.” Trong phòng truyền đến giọng nữ ôn hòa.
Tôn Mẫn biểu tình lập tức có chút ngượng ngùng, đem động tác vừa rồi thu lại, đứng ở một bên, “Biểu ca, anh mau vào nhà đi.”
Lúc Tống Lâm tiến vào, cổ Tôn Mẫn liền duỗi dài ra, thẳng tắp nhìn chằm chằm bả vai Tống Lâm. Tống Lâm nhìn thấy, một bàn tay to trực tiếp không lưu tình mà che lại mặt biểu muội mình.
“A a a, biểu ca, anh thật sự rất chán ghét!” Chờ Tôn Mẫn đem cái tay kia kéo xuống, Tống Lâm đã đổi xong giày đi vào bên trong rồi.
Dựa vào, tay dài thì giỏi lắm hả.
Tôn Mẫn trề môi lầm bầm.
Lúc ăn cơm, Tống Lâm đặt Tịch Đăng ở trên sô pha trong phòng khách. Hắn nhìn biểu muội lật đật ăn cơm thật nhanh, sau đó hứng thú hừng hực chạy vào phòng khách, cũng không nói gì, chỉ yên lặng uống một ngụm canh.
Cô cô nhìn Tôn Mẫn chạy đi, thở dài, “Cũng không biết con bé này giống ai, mỗi ngày vui tươi hớn hở giống đứa ngốc.” Cô cô và dượng của Tống Lâm đều là giảng viên, hai phu thê tính cách đều rất ôn hòa, nhưng sinh ra đứa con gái này lại trời sinh ầm ĩ.
Tống Lâm cười, “Con gái hoạt bát một chút là chuyện tốt, cô cô nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.”
Cô cô cũng cười, “Có đôi khi rất tốt, mỗi ngày cười ha hả, có đôi khi muốn mắng cũng không mắng nổi. Lâm Lâm, cô cô lần này kêu con tới ăn cơm, cũng không phải là đơn thuần chỉ ăn cơm, con cũng không nhỏ, có phải nên suy xét kiếm một người bạn đời rồi không?”
Tống Lâm cũng đoán trước được mục đích cô cô gọi mình tới ăn cơm, chỉ nói: “Còn chưa gặp được người thích hợp.”
Dượng nói:” Em cũng thật là, cơm nước xong hẵn nói, bây giờ nói làm gì?”
Cô cô buông đũa xuống, “Em là thay ba ba Lâm Lâm sốt ruột, ba ba Lâm Lâm qua đời sớm, mẹ Lâm Lâm đâu, từ nhỏ liền mặc kệ Lâm Lâm, bây giờ còn ở viện nghiên cứu nghiên cứu, một năm chẳng về được một lần, cũng không quan tâm con trai mình, chỉ biết đưa tiền, tiền có thể thay thế sự quan tâm của người nhà sao?” Bà nói, thế nhưng lại rớt nước mắt, dượng bên cạnh nhìn thấy, vội vàng ôm lấy lão bà của mình, “Lâm Lâm thật vất vả tới một lần, em khóc cái gì?”
Cô cô lau nước mắt, “Em đây là quá đau lòng. Lâm Lâm, cô cô cũng không kén chọn, con chỉ cần tìm một người tri kỷ là được, gia thế tướng mạo đều không quan trọng, nam nữ cũng không sao, thậm chí……” Nàng ngừng đôi chút, “Nghe nói người trẻ tuổi bây giờ rất lưu hành kết hôn với ma cà rồng, cô cô nhìn ma cà rồng kia của con lớn lên cũng được, tuy hơn ngốc, còn không biết tự đi đường, ai, những thứ này đều quên đi, nếu con muốn cùng cậu ấy kết hôn, cô cô cũng tán đồng.”
Dượng bị mấy câu nói này của lão bà một phen chấn kinh rồi, “Vợ ơi, từ khi nào em trở nên như vậy……”
Cô cô trừng mắt nhìn mắt lão công mình, “Còn không phải tại anh mỗi ngày nói em cổ hủ, hiện tại chỉ cần Lâm Lâm vui vẻ, em chuyện gì cũng đều bằng lòng.”
Tống Lâm nói: “Cô cô, dượng, con hiện tại sinh hoạt không tồi, tạm thời chưa có ý nghĩ tìm ai đó, hai người không cần quá nhọc lòng vì con.”
Dượng nhìn thấy dáng vẻ cô cô còn muốn nói, lập tức giơ lên ly rượu, “Lâm Lâm, con thật vất vả mới tới một lần, đêm nay bồi dượng không say không về.”
Tống Lâm uống đến có chút mùi rượu dâng lên mới rời khỏi bàn ăn. Đoạn đường từ nhà ăn đến phòng khách, cô cô vẫn tiếp tục nói về chuyện chung thân đại sự cả đời của hắn. Tống Lâm mặc dù không quá muốn nghe đề tài này, nhưng không thể làm phật lòng hảo ý của trưởng bối. Cô cô xem như là người đối xử với hắn tốt nhất trên thế giới này. Hơn cả hai người thân mật nhất của hắn, một người rất sớm qua đời, một người khác hàng năm sinh hoạt ở viện nghiên cứu, đối với bà mà nói, nghiên cứu so với con trai còn quan trọng hơn nhiều.
Vừa đến phòng khách, đôi mắt Tống Lâm liền trừng lớn, hắn nhìn một người và một ma ngồi ở trên sô pha, có vài phần dở khóc dở cười, cô cô và dượng đi ở phía sau, nhìn thấy tình cảnh này, cũng ngây ngẩn cả người.
Vẻ mặt Tôn mẫn lại rất hưng phấn, “Ba mẹ, biểu ca, nhìn xem, con trang điểm cho tiểu Tịch Đăng đẹp không? So với phẩm vị biểu ca cao hơn nhiều.”
Tịch Đăng bị Tôn Mẫn mạnh mẽ ôm vào trong ngực, mặt viết đầy chữ cự tuyệt.
Mặc cho con ma nào trên đầu bị buộc hai cái bím tóc, trên môi tô son đỏ chót, gương mặt đánh má hồng chóe, đều sẽ cự tuyệt.
Tiểu cô nương này là ma quỷ aaaaaa…
Lúc Tống Lâm đem Tịch Đăng rời khỏi Tôn gia, Tịch Đăng đầu vẫn luôn cúi đầu, sau khi lên xe vẫn cúi, cúi tới đặc biệt thấp, ngồi trên ghế phụ, nhìn qua càng đặc biệt đáng thương.
Tống Lâm nỗ lực nghẹn cười, “Không có việc gì, đã tẩy sạch sẽ hết rồi, lát nữa về nhà tắm rửa cho em càng sạch sẽ hơn được không, đừng ủy khuất.”
Tịch Đăng rất lâu sau mới ngẩng đầu, ánh mắt thập phần ai oán nhìn Tống Lâm. Tóc của cậu đã được mở ra, nhưng trên mặt má hồng và son môi lại chưa hoàn toàn được rửa sạch, cả người hiện tại thoạt nhìn tựa như tiểu cô nương môi hồng răng trắng.
Tống Lâm nhìn đối phương, đột nhiên hỗn loạn quay mặt đi, nói sang chuyện khác, “Chúng ta sắp về đến nhà rồi.”
Hắn vừa mới nói xong, eo đã bị ôm, bên tai nghe được chính là thanh âm mềm mại độc đáo kia.
“Cọ trên quần áo anh.”
Tịch Đăng rất nỗ lực cọ. Cọ nè cọ nè, lại tiếp tục cọ nè cọ nè. Con gái loại này thật là quá khủng bố. Tống Lâm uống rượu khoảng một giờ. Cậu đã bị tiểu cô nương được gọi là Tôn Mẫn kia trêu chọc lăn qua lộn lại hơn một giờ.
Hiện tại chỉ cần nghĩ đến lớp trang điểm khủng bố trên mặt mình, liền có loại xúc động muốn hút máu.
Ô ô ô, hiện tại không thể hút máu, vậy thì chỉ có thể nỗ lực đem mặt cọ sạch sẽ.
Tịch Đăng cọ đến một nửa, liền phát hiện chính mình cằm bị bắt nâng lên. Cậu đột nhiên chống lại đôi mắt của vai chính thụ Tống Lâm. Cặp mắt kia hơi đỏ, không chớp mắt nhìn chính mình.
Hắn muốn làm cái gì?
*********
Tác giả có lời muốn nói:
Tểu kịch trường không phụ trách OOC:
Tôn Mẫn: Rống rống rống, làm một nữ xứng có tên, em rất quan trọng, biểu ca, có đúng hay không?
Tống Lâm: …… Ừ…… Có lẽ…… Cái kia……
Tôn Mẫn: Biểu ca, miệng anh vì sao đỏ như vậy? Khóe miệng cái kia giống như…… Ôi chao, là son môi?!
Tống Lâm: Không phải!
( Ai đó vừa bị ma cà rồng nhà mình mang ra làm người mẫu tô tô vẽ vẽ (*’∇`*) )
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Quyển 1 - Chương 6: Ta ở ma cà rồng văn hủy đi CP – Mặt viết đầy chữ cự tuyệt
Quyển 1 - Chương 6: Ta ở ma cà rồng văn hủy đi CP – Mặt viết đầy chữ cự tuyệt