*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tịch Đăng nghiêng người, quay đầu lại, ngoại trừ vành mắt còn có chút hồng, đã nhìn không ra khác thường.
Suzuki đem khăn thu hồi, bọn họ không hẹn mà cùng không đề cập đến tài vừa rồi nữa, “Chishima, Aoki mới chuẩn bị cho ta một bộ kimono, ta thay cho ngươi xem, ngươi giúp ta nhìn xem, đẹp hay không đẹp.”
Tịch Đăng gật gật đầu.
Suzuki thay bộ kimono mới, so với ngày xưa còn chói mắt hơn. Suzuki ý cười dịu dàng, đứng ở phía trước cửa sổ khiêu vũ, ánh mặt trời xuyên thấu qua những đóa hoa anh đào mỏng manh nghiêng nghiêng tiến vào phòng, rơi ở trên đầu tóc, trên quần áo hắn. Tịch Đăng quỳ trên mặt đất, thổi Shakuhachi làm nhạc đệm cho Suzuki. Ánh mắt thiếu niên ôn nhu nhìn người trước mặt, điệu nhạc dân gian từ cửa sổ nhẹ nhàng truyền ra ngoài.
Suzuki xoay người, tầm mắt dừng lại ở trên mặt Tịch Đăng.
Nếu thời gian có thể dừng lại bây giờ, thật tốt.
Mình và Chishima sống nương tựa lẫn nhau, cùng nhau lớn lên, thế nhưng vận mệnh hiện tại muốn đem bọn họ tách ra, từ một cái chỉnh thể chia làm những cá thể bất đồng.
Vốn học khiêu vũ chính là muốn nhảy cho Chishima xem, nhưng mà trước nay hắn đều phải nhảy cho người khác xem.
***
Tịch Đăng không nghĩ tới mình sẽ gặp lại Morikawa.
Lúc hắn bưng đồ vào phòng, vô tình đụng phải tầm mắt Morikawa.
Morikawa nhìn thấy thiếu niên, liền mỉm cười.
Lúc này bên cạnh có người nói chuyện, “Aoki, ta vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, Chishima dáng vẻ cũng không tồi, tại sao ngươi không đem hắn bồi dưỡng làm nghệ kỹ?”
Động tác rót rượu của Suzuki hơi dừng, làm cho rượu tràn ra bàn, rất may chảy ra không nhiều lắm, hắn nhanh chóng cầm khăn lau.
Aoki cười: “Nơi này của ta nhiều nghệ kỹ như vậy, ngươi còn muốn Chishima, có phải có chút quá đáng hay không?”
Matsui Sugu nói: “Đúng vậy, tiểu Chishima thân thể quá cứng rắn, không thích hợp khiêu vũ.”
Người nọ lại nói: “Có muốn hắn múa một đoạn hay không?”
Suzuki cười với người nọ: “Tsuruta kun, Maya múa cho ngài một đoạn đi.”
Người được xưng là Tsuruta khoát tay, “Không cần, ta muốn xem Chishima múa.”
Morikawa đem ly rượu buông, tầm mắt nhìn về phía Tsuruta, “Tsuruta kun, Chishima kun là võ sĩ, ngươi bảo hắn khiêu vũ không khỏi có chút khó xử, nếu không ta biểu diễn cho ngài một đoạn?”
Tsuruta lập tức nói: “Morikawa kun nói đùa, ha ha.”
Tịch Đăng chẳng qua là thay người khác bưng đồ vào phòng, không nghĩ tới đem lực chú ý hấp dẫn đến trên người mình, thiếu niên cảm kích mà đưa mắt nhìn Morikawa, lại hướng Suzuki bên kia liếc nhìn một cái, liền nhanh chóng lui đi ra ngoài.
Lúc Morikawa rời khỏi nhà Aoki, phát hiện ở phía trước có một bóng đen.
Hắn suy tư một chút, liền đi tới.
Bóng đen kia nghe được tiếng bước chân liền xoay người, là Tịch Đăng.
Tịch Đăng đắn đo câu chữ rất lâu, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Chuyện hôm nay cảm ơn Morikawa kun.”
“Không có việc gì, một cái nhấc tay mà thôi.”
“Nhưng mà Asuka san hai ngày nay vẫn luôn đợi Morikawa kun đi.”
Morikawa nghe vậy, nhẹ nhàng cười, dưới ánh trăng, nụ cười của hắn nhợt nhạt, làm người chỉ cảm thấy là hành vi quân tử cao thượng của hắn.
“Chishima kun hiểu lầm, Asuka san đem đồ vật ta đưa cho nàng trả lại cho ta, cũng nói về sau không muốn ta đi tìm nàng, bởi vì nàng đã có phu quân.”
Lúc hắn nói ra lời này, vẫn luôn duy trì tươi cười, “Bởi vì ta không muốn tạo phiền não cho nàng, liền tới nhà Aoki, hy vọng phu quân nàng không nên hiểu lầm. Thì ra ta cũng tạo thành phiền não cho Chishima kun sao?”
Tịch Đăng, bên tai đỏ lên, “Là ta mạo phạm.”
Khiến người ta nói ra bị chuyện bị bỏ rơi có chút xấu hổ.
Morikawa lắc đầu, “Không, là ta cần phải nói rõ, trên thực tế, hai ngày nay cũng có người hỏi ta, ta không muốn phá hư thanh danh Asuka san, nhưng Chishima kun biết hẳn là không có việc gì, chỉ hy vọng Chishima kun thay ta giữ bí mật.”
Tịch Đăng gật đầu thật mạnh.
Morikawa lại cười, “Ta phải đi rồi, Chishima kun, hẹn gặp lại.”
***
Lúc Tịch Đăng trở về, bị Aoki gọi lại.
Aoki thần sắc không rõ, ngữ khí như ngày xưa, “Chishima, đợi lát nữa tới phòng ta một chuyến.”
Tịch Đăng đáp ứng.
Kurihara đấm cổ từ trong phòng đi ra, “Quá mệt mỏi.” Hắn liếc mắt nhìn thấy Tịch Đăng đứng ở dưới lầu, liền hô, “Tiểu Chishima, tới xoa bóp giúp ta chút đi.”
Suzuki theo hắn đi ra, nghe xong lời này, đôi mắt trợn tròn, “Chishima là võ sĩ, ngươi không tự mình xoa bóp được à?”
Kurihara cười liếc Suzuki một cái, “Nếu tiểu Suzuki là võ sĩ, ta tốt xấu gì cũng đã dạy ngươi, không bằng ngươi tới giúp ta xoa bóp một hồi?”
Aoki quét mắt hai người kia, ngữ khí hơi không vui, “Các ngươi thích nói chuyện như vậy, không bằng đêm nay lại hát thêm mấy bài hát đi.”
Kurihara Matsuhei ai da ai da kêu, chạy tọt về phòng của mình.
Suzuki không nhúc nhích, hắn đưa mắt nhìn Tịch Đăng đứng còn thẳng hơn cột cờ, lại nhìn mắt Aoki, “Aoki kun, ta có thể cùng Chishima đi ngủ chưa?”
“Ngươi cứ đi ngủ một mình là được, ta tìm hắn còn có chút việc.”
Tịch Đăng ngẩng đầu nhìn về phía Suzuki, mỉm cười, “Suzuki đi ngủ trước đi.”
Suzuki do dự một chút, chỉ có thể về phòng trước.
Tịch Đăng liền đi theo Aoki đến phòng của hắn.
Aoki bảo Tịch Đăng đóng cửa lại, rồi nói: “Ngươi hôm nay cũng nhìn thấy thái độ của Tsuruta kun đi, hắn lén tìm ta muốn ngươi, nhưng ta cự tuyệt.” Aoki xoay người nhìn Tịch Đăng, “Ngươi rất đặc biệt, nhưng ở chỗ này loại đặc biệt này lại là tội ác.”
Tịch Đăng trầm mặc.
“Ngươi không làm được võ sĩ, không có người nào sẽ mời một người của Chi Viên để dốc sức phục vụ mình, ta nghĩ điều này ngươi đã biết từ lâu rồi. Tuy là một võ sĩ, nhưng vẫn luôn làm việc vặt, tồn tại như một hạ nhân.” Aoki hơi dừng, “Chishima, nếu ngươi nguyện ý, cái nhà này của ta tương lai ta có thể giao cho ngươi, dù sao ta cũng sẽ không có hài tử.”
Tịch Đăng đột nhiên ngẩng đầu, Aoki đến gần thiếu niên, cúi người xuống, “Nhưng ngươi phải nghe lời.”
Nghe lời?
Có ý gì?
Tịch Đăng ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ nhìn người trước mặt.
Aoki hơi câu môi cười, “Ngươi đi ra ngoài đi, đêm đã khuya, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tịch Đăng rời khỏi phòng Aoki, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ những lời Aoki nói.
Suzuki vẫn luôn ghé vào cửa phòng mình nhìn lén, nhìn thấy Tịch Đăng đi ra, lập tức đem cửa đẩy ra, vẫy vẫy tay với Tịch Đăng.
Tịch Đăng thấy, liền khẽ đi tới.
Suzuki đem người túm vào trong phòng mình, “Aoki không làm cái gì với ngươi chứ?”
“Hả?”
Suzuki nhíu mày, hắn quay đầu liếc nhìn cửa, rồi xoay trở về, hạ giọng, “Ta nghe người khác nói Aoki cũng không phải là người cao thượng gì, buổi tối hắn sẽ lén gọi người vào phòng hắn, sau đó cưỡng ép…… Không đúng, cũng có người tự nguyện, nhưng mặc kệ cái này, hắn có nói cái gì kỳ quái với ngươi không?”
Tịch Đăng nghĩ đến những lời Aoki mới nói, do dự một chút, vẫn lựa chọn lắc đầu.
Suzuki thấy thế, như là thả lỏng một ngụm khí lớn, vỗ vỗ ngực chính mình, “Thật may, làm ta sợ muốn chết.”
Suzuki nói xong, đẩy Tịch Đăng một cái, “Hôm nay ngươi thật đáng ghét, làm chi hấp dẫn tầm mắt của cái tên Tsuruta háo sắc kia chứ!”
Tịch Đăng sững sờ, “Không phải……”
Suzuki thô bạo cắt đứt lời Tịch Đăng, hắn nâng lên khóe mắt, nhìn Tịch Đăng, “Ta biết là ngươi không cố ý, nhưng mà……” Đột nhiên Suzuki ghé sát vào mặt Tịch Đăng, ánh mắt không ngừng đánh giá đối phương.
Thân thể Tịch Đăng nghiêng nghiêng về phía sau, lại bị Suzuki ôm lấy. Suzuki tựa như một con tiểu cẩu treo ở trên người Tịch Đăng, “Ngũ quan thường thường không có gì đặc sắc như vậy hấp dẫn người chỗ nào chứ?” Tuy rằng lời nói chẳng dễ nghe, nhưng Suzuki lại dùng ngữ khí gần như đang làm nũng nói.
“Ừ.”
“Chỉ có ta mới cảm thấy Chishima lớn lên không tồi, bọn họ đều sẽ lén nói, Chishima lớn lên khó coi.”
Tịch Đăng bật cười.
Suzuki ngửa đầu nhìn Tịch Đăng, ngọt ngào cười, “Ta có phải đẹp nhất trong mắt Chishima không?”
Tịch Đăng gật đầu.
Suzuki lại lắc đầu, “Những lời người khác nói ra khỏi miệng đều là nói dối, nói thật đều là giấu ở trong lòng.”
“Vậy thì Suzuki ở trong mắt ta lớn lên xấu nhất.”
Thiếu niên ngày thường ôn hòa bỗng dưng độc miệng, làm Suzuki lập tức trở tay không kịp. Hắn kinh ngạc nhìn người trước mặt, nhưng vẻ mặt đối phương lại tươi cười nhìn hắn.
Suzuki nửa bực nửa xấu hổ nói: “Chishima không phải bằng hữu của ta.”
Tịch Đăng đột nhiên cầm lấy tay Suzuki, nghiêm mặt nói: “Không, chúng ta sẽ là bằng hữu cả đời, bằng hữu tốt nhất.”
Đã từng bởi vì ghen ghét dẫn đến bi kịch, vậy thì nếu không ghen ghét, cam tâm làm bằng hữu có thể tốt hơn hay không?
Suzuki lẳng lặng mà nhìn bàn tay mình và Tịch Đăng đang nắm lấy nhau, một lát sau, hắn rũ mắt xuống, “Làm chi đột nhiên nghiêm túc như vậy, chúng ta đương nhiên sẽ là bằng hữu cả đời, dù xảy ra chuyện gì cũng không thể đem chúng ta tách ra.”
***
Chi Viên có người được chuộc ra ngoài, chuyện này thông thường đều là đại sự, càng miễn bàn lại là người có năng lực cạnh tranh cho vị trí Hoa Khôi sắp tới, Asuka.
Chi Viên lập tức nổ tung rồi.
Ngay cả Suzuki cũng nhịn không được nói: “Vì sao đột nhiên lại chuộc thân? Sắp đến Hoa Khôi Chi Dạ rồi.”
Kurihara cười nói: “Có người chuộc thân, cái mũ Hoa Khôi này lấy cũng chẳng có ý nghĩa gì?”
Một nghệ kỹ khác thì nói: “Đúng vậy, đáng tiếc nam nhân như chúng ta lại bất đồng, sẽ chẳng có ai chuộc thân cho chúng ta.” Hắn liếc mắt nhìn Suzuki nét mặt càng ngày càng đẹp hơn, môi hơi hơi câu lên, “Đương nhiên Suzuki không giống, Chishima sẽ chuộc thân cho Suzuki nhỉ?”
Kurihara liếc nhìn nghệ kỹ kia một cái.
Suzuki cũng không sinh khí, ngược lại cười nói: “Đúng vậy, Chishima nhà chúng ta có khả năng như vậy, nhất định sẽ có đại danh coi trọng hắn.”
Kurihara tựa như vô tình nói: “Các ngươi có nghe nói người chuộc thân Asuka san là ai không?”
“Ta cứ tưởng rằng sẽ là Morikawa kun a, mấy ngày trước ta gặp Asuka san, nàng nghe Morikawa hai ngày nay liên tục tới nhà chúng ta, thật có chút thất thố.”
Suzuki không để bụng, “Tâm tư con người thay đổi thất thường, một giây trước cho rằng hắn là phu quân, giây tiếp theo đổi một người khác cũng là bình thường, huống chi Morikawa kun cũng không có nói sẽ chuộc thân cho Asuka san, lựa chọn một người đối tốt với chính mình là được.”
“Tiểu Suzuki, ngươi quả nhiên còn chưa trưởng thành a.” Kurihara nhẹ nhàng cười, hắn phe phẩy cây quạt tinh xảo trong tay, “Lòng người tham lam.”
***
Tịch Đăng cũng nghe nói về chuyện Asuka được chuộc thân, cái này nằm ngoài cốt truyện nên hắn chỉ là hơi suy nghĩ một chút liền quên, so với đêm trước cuộc tuyển chọn Hoa Khôi bị đánh ngã, chuộc thân mới tốt.
Thời gian chậm rãi chuyển dời, nhoáng một cái đã trôi qua nửa tháng.
Khi tất cả mọi người ở Chi Viên đều đang gấp rút chuẩn bị cho Hoa Khôi Chi Dạ, Tịch Đăng lại là người nhàn nhã nhất.
Nhưng quá nhàn rỗi cũng không nhất định là chuyện tốt gì, bởi vì có khả năng sẽ gặp phải người không muốn gặp.
Tịch Đăng nhìn chằm chằm người trước mặt, ngữ khí ôn hòa “Tsuruta kun, tìm ta có chuyện gì sao?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Khoái Xuyên Chi Vạn Nhân Mê II
Quyển 2 - Chương 3: Ta ở nghệ kỹ văn hủy đi CP – Lòng người tham lam
Quyển 2 - Chương 3: Ta ở nghệ kỹ văn hủy đi CP – Lòng người tham lam