Mạc Thiên thức dậy rất sớm theo đúng đồng hồ sinh học. Một giấc ngủ ngon giúp tinh thần thoải mái, mà không hề hay biết mình vừa thoát chết.
Cảm thấy bên cạnh có một vật mềm mềm ấm, cậu ngạc nhiên nhìn sang. Khi nhìn rõ đó là cái gì cậu mới sực tỉnh. Bởi vì cậu đã quen với việc ngủ một mình rồi, bây giờ đột nhiên có thêm một người nữa ngủ bên cạnh lại cảm thấy có chút kì lạ.
Nhìn Mạc Chi Tuyệt ngủ, cậu cảm thấy thật khả ái. Làn da trắng sứ cộng thêm khuôn mặt tinh xảo thật là dụ người phạm tội mà. Cậu cười khẽ:
- Ngủ ngon vậy.
Tay cậu đưa ra hòng véo khuôn mặt của Mạc Chi Tuyệt, ấy nhưng lúc đó hắn đã mở mắt. Do hoàn cảnh mà hắn đã luyện việc dù ngủ nhưng vẫn có thể cảm nhận được động tĩnh xung quanh. Vì vậy mà lúc Mạc Thiên tỉnh thì hắn cũng tỉnh theo.
Bàn tay của Mạc Thiên đưa giữa chừng đành ngượng ngùng thu lại. Nhân lúc người ta ngủ mà đi véo má, người ta lại còn bắt tại trận thì thật xấu hổ mà. Má nó!!!
Cậu quay đi nhằm che giấu khuôn mặt hơi ửng đỏ của mình. Sau đó hỏi nhẹ:
- Đệ tỉnh rồi à, có muốn ngủ thêm không?
Nhìn vành tai có chút đỏ của người kia, Mạc Chi Tuyệt thấy có gì đó kì lạ trong lòng. Hắn khẽ "ừm" một tiếng. Rồi nói:
- Đủ rồi.
- Vậy đệ đói bụng không, chúng ta đến sảnh đi.
Mạc Chi Tuyệt chỉ gật đầu không nói thêm gì.
Sửa soạn xong xuôi, cậu liền kéo tay Mạc Chi Tuyệt đi đến sảnh ăn. Từ đầu đến cuối Mạc Chi Tuyệt không hé răng một lời, mặc cậu dẫn đi. Đến nơi đã thấy ba cùng với dì và một người nữa đã ngồi nói chuyện rồi.
Nói là nói chuyện chứ chủ yếu là dì và người kia cười nói, còn ba cậu thì thỉnh thoảng thêm đôi lời.
Thấy cậu dắt tay Mạc Chi Tuyệt đi vào, cả ba người đều ngưng lại nhìn sang. Mạc Thiên hơi kéo Mạc Chi Tuyệt ra sau lưng mình.
Mạc Thiên mỉm cười nhợt nhạt nói:
- Ba, dì.
Người đầu tiên phản ứng là Mạc phu nhân, ánh mắt quét sang Mạc Chi Tuyệt một giây rồi cười cười nhìn Mạc Thiên, nói:
- Mạc Thiên đấy à, lại đây ăn đi.
Trực tiếp bỏ qua Mạc Chi Tuyệt.
Cậu lặng lẽ kéo Mạc Chi Tuyệt ngồi xuống. Ngước mắt nhìn lên người ngồi đối diện mình.
Mạc phu nhân thấy vậy liền giới thiệu:
- Đây là cháu họ của dì, tên là Hồ Nhất hơn các cháu 5 tuổi.
- Anh họ.
Cậu hướng người kia gật đầu gọi một tiếng.
Người tên Hồ Nhất kia liền cười, ánh mắt từ nãy tới giờ đều gắn vào Mạc Chi Tuyệt.
Thấy nụ cười kia không hiểu sao cậu cảm thấy có chút quái dị. Gã hỏi:
- Đây chắc là Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt nhỉ?
Cậu gật đầu, ba cậu từ lúc cậu bước vào đã không nói gì đột nhiên mở miệng:
- Đừng nói nữa, ăn đi.
Sau đó quay sang Mạc Thiên, hỏi:
- Ngày hôm kia tinh thần lực của con hao tổn, bây giờ có còn đau đầu không?
- Cảm ơn người quan tâm, ta đã đỡ nhiều rồi.
Ánh mắt của ông rơi vào Mạc Chi Tuyệt một lúc rồi nhìn Mạc Thiên có chút tán thưởng.
Người con trai này của ông cuối cùng cũng đã hiểu chuyện rồi. Sở dĩ ông giao Mạc Chi Tuyệt cho cậu cũng có lý do, ông muốn cậu rèn luyện được tâm tính của mình. Biết kiềm chế trước mọi việc và dấu hết cảm xúc của mình là một điều cần thiết.
Lúc trước khi biết việc của cậu với hắn, ông đã cảm thấy thất vọng. Tuy nhiên vì một sự cố, Mạc Thiên đã trưởng thành ngay trong một đêm làm ông vô cùng yên tâm.
...
Tổn thương tinh thần lực? Trong mắt hắn lóe lên kinh ngạc rồi lập tức khôi phục ban đầu.
Chả lẽ đây là lý do mà Mạc Thiên thay đổi thái độ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cảm nhận được tầm mắt, hắn nhìn lên cái người được gọi là anh họ kia mà cười lạnh trong lòng. Gã đã nhìn hắn từ lúc bắt đầu rồi, nhìn ánh mắt kia là biết không có ý gì tốt đẹp cả. Hắn thật sự muốn móc mắt của gã ra.
Cúi đầu nhìn thức ăn được gắp vào bát, lại nhìn nhìn Mạc Thiên. Bàn tay hắn ghim chặt che giấu hận ý trong lòng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!
Chương 7
Chương 7