Mạc Chi Tuyệt không hay biết gì về chuyện mà Mạc Thiên gặp phải. Hắn hiện tại đang ứng chiến với dị thú cấp cao bỗng dưng từ đâu bao vây. Chủ yếu là dị thú cấp năm đến sáu, thế nhưng vẫn hoà lẫn vài con cấp bảy.
Có lẽ hiện tại những người ở bên trong đã bị phát hiện. Tuy ở thế hạ phong thế này, Mạc Chi Tuyệt vẫn rất bình tĩnh. Hắn nở một nụ cười nhẹ tênh, đột nhiên cho nổ một phần đất bên cạnh.
Nhất loạt đội quân đều đồng thời hiện ra, mà Mạc Chi Tuyệt sau khi vận dụng dị năng liền bước về phía trước mấy bước.
- Thú Vương đã đến, việc gì phải ẩn nấp thế?
Giọng điệu khiêu khích, đôi môi khiêu gợi nhếch lên. Mạc Chi Tuyệt lạnh lùng nhìn vào khoảng không, nếu ai không rõ nội tình có lẽ sẽ nghĩ hắn đang độc thoại.
Bất chợt không khí như bị cắt một đường, từ đâu bỗng xuất hiện một người tướng tá cao ráo, mặt mũi kỳ dị, kèm theo sau đó là một lớp dị thú lẫn người đều lần lượt hiện ra.
- Sao ngươi biết được?
- Mới nhìn đã biết.
Ban nãy cho người đột nhập chỉ là mồi nhử mà thôi. Mạc Chi Tuyệt nghĩ làm gì có chuyện sau lớp màng chắn lại không có thứ gì canh gác cơ chứ. Hơn nữa khi cho một đoàn người thăm dò như vậy mà vẫn có thể thành công đi vào bên trong thì hoàn toàn không phải tác phong của thú Vương.
Vậy nên đó là kế hoạch và chỉ là chờ mà tóm gọn toàn bộ thôi.
Tuy nhiên những người hắn chọn đi cũng đều là thành phần tinh anh, và có kế hoạch từ trước, nên bọn họ cũng sẽ không bị diệt trừ nhanh đến vậy. Với lại còn có tiếp ứng mà.
Từ lâu hắn đã cho người bao vây xung quanh toà nhà một cách lặng lẽ. Họ đều trà trộn một cách khó đoán. Bên trong chắc đã bắt đầu cuộc chiến rồi.
Thú Vương sau khi nghe báo cáo thì sắc mặt hơi biến đổi một chút rồi lập tức trở lại như cũ.
- Ngươi đúng là không vừa.
Nào chỉ là không vừa, để một số lượng lớn người tiếp ứng trà trộn nổi nơi này thì cần phải có bản lĩnh lớn. Mạc Chi Tuyệt thiếu điều đưa người vào ám sát thú Vương luôn rồi.
Mạc Chi Tuyệt không đáp lại, nhướn một bên mày khiêu khích.
Phùng Bắc phẩy nhẹ tay ra hiệu, toàn bộ đều vào trạng thái chuẩn bị. Mạc Chi Tuyệt thấy thế quan sát một chút, phát ra âm thanh uy nghiêm.
- Sẵn sàng chưa?
- Đã sẵn sàng!
Âm thanh đồng loạt kêu lên.
- CHIẾN!
Chỉ một chữ mà như ý trời, kích thích hừng hừng lửa nóng trong lòng. Không thèm nể nang một ai mà chạy vào ứng chiến. Bên kia dị thú mạnh thì bên này người đông, toàn bộ tinh anh ai nấy đều vào vị trí của mình.
Ban đầu dị năng hệ Mộc lên trước, dây leo cuốn chằng chịt, bao vây dị thú lại. Niên Thời đứng đằng sau nhếch môi, sử dụng lực tinh thần kích thích dã tính của các dị thú.
Bọn chúng ngay lập tức trở nên cuồng bạo, gầm lên giãy giụa khỏi trói buộc. Tuy nhiên hệ Mộc cũng không phải yếu như vậy, lập tức gia tăng sức mạnh giam giữ. Các dị năng giả hệ khác từ sau phóng đến, chém mạnh vào dị thú.
Tiếng động ầm ĩ vang dội, Mạc Chi Tuyệt khoanh tay quan sát, hắn đang đứng chung cùng với những tên hệ phụ trợ khác.
- Mặc Thanh.
- Có.
- Tiêu diệt tên phụ trợ bên kia cho ta.
- Rõ.
Người tên Mặc Thanh cúi đầu, sau đó vòng qua cuộc chiến để tiếp cận Niên Thời. Mạc Chi Tuyệt đứng tại chỗ chỉ huy chiến trận, mắt hắn nhìn bao quát xung quanh. Những tên tiếp cận hòng tiêu diệt hắn đều được thủ hạ lo liệu.
Mặc Thanh dị năng hệ Thú, là hệ mà có thể có được thuộc tính của thú vật. Tuy rằng không được mạnh như bản gốc nhưng cũng rất đáng sợ.
Mặc Thanh hoá thành nửa người nửa hổ phóng vụt, lợi dụng thân hình nhỏ nhắn để tiếp cận mục tiêu nhanh hơn. Niên Thời không hay biết gì, vẫn tiếp tục phụ trợ cho dị thú.
Âm thanh trận chiến ở ngay trên đầu, Mặc Thanh để một dị thú đã chết che chắn, bản thân thì tính toán tới gần Niên Thời.
Đột nhiên hoả cầu từ đâu bay đến trước mặt Mặc Thanh, hắn ta kinh ngạc lập tức né tránh, ngước đầu nhìn lên. Hoa Ca từ đâu xuất hiện, vẻ mặt bất cần đời cúi đầu khinh khỉnh.
- Đi đâu mà vội vàng thế?
Biết mình đã bị lộ, Mặc Thanh cũng không lén lút nữa, phủi tay đứng thẳng, dáng vẻ thong dong.
Hắn ta không thèm trả lời câu hỏi của gã, vận dụng dị năng hoá thành người thú mạnh mẽ, trực tiếp xông đến. Mặc Thanh di chuyển rất gọn nhưng cũng rất bén, Hoa Ca không ngờ tên này có kinh nghiệm thế, lập tức trở nên nghiêm túc.
Hai bên đánh nhau đến kịch liệt, hoả cầu bay từ khắp nơi phóng đến một cách nguy hiểm. Mặc Thanh vừa né tránh vừa tiếp cận đối phương, dị năng hắn ta thiên về cận chiến.
Mạc Chi Tuyệt nhìn thấy thế liền biết Mặc Thanh khó có thể diệt trừ nổi Niên Thời, cau mày nhìn một lát sau đó lên tiếng.
- Ở đây điều khiển.
- Rõ.
Tạm thời thế trận không tồi, Mạc Chi Tuyệt tin tưởng vào những người mà hắn chọn ra, vậy nên khá yên tâm.
Hắn giao lệnh cho thủ hạ tâm đắc của mình sau đó rời đi. Ban nãy Mạc Chi Tuyệt nhìn thấy Phùng Bắc tránh khỏi nơi này, vậy nên cũng lập tức đuổi theo.
Niêm Quan lùi xuống một bước, con thú người không ra dạng người kia đang há miệng phun ra một lớp chất nhầy kinh tởm. Chất nhầy này rơi xuống đất, sủi thành bọt, ăn mòn một góc vải.
Không chỉ ở chỗ này, mà còn nhiều nơi khác nữa đều đang bị một con thú dị dạng kiềm chế. Niêm Quan không rõ tình hình bên ngoài hiện tại thế nào, chỉ biết dốc sức đánh chém.
Ầm.
Âm thanh cách lớp tường dày cũng nghe thấy được, bất thình lình từ đâu nhảy ra vài người, đều trùm kín mặt.
- Chúng ta tới để giúp đỡ.
Nghe vậy Niêm Quan liền gật đầu, giao lại cho bọn họ sau đó chạy đi. Dọc đường thỉnh thoảng gặp mấy tên canh gác nho nhỏ, chúng đều bị Niêm Quan một đao đâm chết.
Y không ngốc, bằng động tĩnh lớn như thế này mà lại không thấy ai ra thì có thể biết được chiến trận đã xảy ra.
Bất chợt có giọng nói phát ra trong một hẻm hành lang, Niêm Quan dừng bước cau mày, sau đó tiến vào xem xét.
Là một người thuộc phe y đang bị dị thú dồn ép. Không chút do dự, Niêm Quan hoá một đoản đao sắc bén, một lát cắt rất ngọt vào sau lưng con dị thú đó, máu bắn khắp nơi. Con thú gào lên giãy giụa, lại bị chém thêm nhát nữa, lập tức co giật rồi nằm im bất động.
- Cảm ơn.
Người được cứu gật đầu rồi chạy cùng y, xuyên qua toà lầu rộng lớn. Nơi đâu cũng phát ra tiếng động mạnh, vài bức tường sụp nát. Hiện tại nên mau chóng rời khỏi đây.
Bỗng thứ gì đó xẹt ngang chia cắt, cả hai đồng thời tránh sang hai bên, quay đầu nhìn lại.
Cao Lãng thần sắc nghiêm túc đứng đó, trên tay tụ lại một khối năng lượng.
- Không phải ngươi cho ta đi sao?
Niêm Quan thắc mắc, tuy chuyện này cũng chả vẻ vang gì cho cam.
- Ta cho ngươi đi, nhưng không nói rằng cho tên đó đi.
Tiếng cười khẩy vang lên, lời nói khiến Niêm Quan không biết xử sự sao.
Lốc xoáy mạnh mẽ cuốn tới, người đi cùng Niêm Quan chửi thề một tiếng, nhanh chóng nói bên tai y.
- Ngươi đi trước đi.
Thấy Niêm Quan còn do dự lại bổ sung thêm.
- Bên ngoài chắc chắn cần giúp đỡ.
Niêm Quan mím môi, đáy mắt u ám, sau đó xoay người rời đi. Y cũng rõ hiện tại không thể nghĩ nhiều.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!
Chương 102
Chương 102