*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu không phải Trường Không Trác Ngọc là một cao thủ thâm sâu khó lường, phỏng chừng Nhượng Sầm Sầm trực tiếp động thủ. Trong lòng nàng, Huyết Thiên Kiếp là nam nhân độc nhất vô nhị, như thế nào có người dám tự xưng là Huyết Thiên Kiếp, cũng không nhìn lại diện mạo mình…
Khoan đã, Trường Không Trác Ngọc quả thật lớn lên cực kỳ mỹ mạo a! Tuy rằng cùng phong cách của Huyết Thiên Kiếp trong truyền thuyết không giống nhau, chính là nhìn cũng rất tốt.
Nói thật, dung mạo bậc này, cho dù là những người đứng đầu chính đạo đạo tâm vững chắc nhìn thấy y, chỉ sợ tâm thần cũng chấn động một phen. Người tu chân trên Nguyên Anh kỳ đúng là có thể thay đổi dung mạo chính mình theo tâm ý, chỉ cần là tu sĩ có cấp bậc cao, sẽ không thể xấu. Nhưng là có thể đẹp thành như Trường Không Trác Ngọc vậy, cũng không phải dựa vào thay đổi ra là có thể.
Cùng từ tâm sinh, có rất nhiều yếu tố quyết định dung mạo, quần áo, nói năng, cử chỉ, khí chất đều thêm điểm cộng, một nữ tử xinh đẹp như thiên tiên nếu giống người đàn bà chanh chua chửi ầm lên bên đường, cũng sẽ làm người khác cảm thấy chán ghét.
Nhượng Sầm Sầm vốn muốn nói ra ác ngôn, chính là nhìn vào mặt Trường Không Trác Ngọc, tạm thời nhịn xuống, đè lại tính tình nói: “Kia Trường Không công tử tại sao lại cho rằng mình là Huyết tông chủ, có bằng chứng cùng căn cứ gì? Chứ không phải là lúc tu luyện bị tâm ma quấn thân, lầm tưởng mình là hắn?”
“Tất nhiên là có căn cứ.” Trường Không Trác Ngọc một khi lộ tẩy liền không thể vãn hồi, “Nhượng môn chủ có điều không biết, tại hạ là từ Đoạn Hồn cốc đi ra.”
Lệ Tinh Luân: “…”
Cứ nhẹ nhàng như vậy làm bại lộ bí mật là tốt sao? Hắn vội vàng đè lại Trường Không Trác Ngọc, không cho y tiếp tục nói.
Trường Không Trác Ngọc liếc mắt liền hiểu được ý tứ của hắn, khoát tay không thèm để ý nói, “Vi sư biết đồ nhi lo lắng cho ta, nhưng mà Nhượng môn chủ không phải người ngoài. Trong ngọc giản Bách Hoa Môn ghi lại, Bách Hoa Môn không nhập ma đạo, cho dù muốn nhập, cũng nhất định là ma đạo Huyết tông chủ. Năm đó thời điểm ta không mất trí nhớ, Bách Hoa Môn là do Huyết tông chủ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”
Nói cách khác, Bách Hoa Môn chính là thế lực thuộc hạ y vẫn luôn muốn tìm kiếm nha!
Lệ Tinh Luân: “…”
Đã bắt đầu tự xưng ta, quên đi, hắn quản không được rồi.
Nhượng Sầm Sầm mặt đều tái đi, ánh mắt song xà cổ tay áo càng lúc càng đỏ, nhìn có vẻ muốn thật sự công kích. Này không giống với xà trượng của bạch tú tài, hai con rắn trên cổ tay áo Nhượng Sầm Sầm là song sinh xà, là thần thú Bách Hoa Môn, vẫn luôn được dấu kín trong ống tay áo, cùng môn chủ một thể, nhận cung phụng của Bách Hoa Môn, cũng bảo hộ môn phái này.
Mà Trường Không Trác Ngọc vẫn còn tiếp tục nói: “Ta mới vừa rồi suy nghĩ, thế gian này cũng chỉ có một mình Huyết Thiên Kiếp có thể chống lại thần trận. Như vậy ta từ trong thần trận Đoạn Hồn cốc thoát ra, không phải hắn thì là ai? Ta đã quên chuyện trước kia, chỉ còn lưu lại trước khi mất trí nhớ ‘Tử kiếp phùng sinh trảm tiền trần’ vài chữ. Nhưng khi tỉnh lại, ta chỉ biết nhất định là ta có trách nhiệm vô cùng lớn trên thế giới này, ta như vậy, trước kia như thế nào là hạng vô danh, hơn nữa cái danh này, kém một chút cũng không được, vậy tất nhiên ta là Huyết Thiên Kiếp.”
“Hay! Nói thật hay! Đúng là ‘Trong núi vô lão hổ, hầu tử xưng Đại Vương’! Không, là con khỉ vẽ lên đầu chữ “Vương” liền tự cho mình là mãnh hổ!” Một nam tử Miêu tộc ăn vận đơn giản đi tới, đối Trường Không Trác Ngọc cười lạnh nói, “Nếu các hạ kiên trì mình chính là Huyết tông chủ, kia xin mời xuất ra thực lực của Huyết tông chủ.”
“Sư phụ!” Nhìn thấy nam tử này, Nhượng Sầm Sầm lập tức đứng lên, mà song sinh xà từ trong tay áo nàng cũng xuất hiện, chậm rãi bò lên trên người nam tử Miêu tộc.
“Các hạ là?” Trường Không Trác Ngọc thập phần trấn định, chắp tay lại nói.
“Nhượng Nguy Nhiên.” Miêu tộc nam tử nói rằng, “Trường Không công tử, không cần biết là ngươi đang thật lòng hay là đang bịa chuyện, Bách Hoa Môn chúng ta không thể nào để người như ngươi sỉ nhục Huyết tông chủ. Lão phu thân là trưởng lão của Bách Hoa Môn, khi còn nhỏ từng được may mắn nhìn thấy dung nhan Huyết tông chủ, cùng ngươi tất nhiên là đại cùng đình kính (???). Đương nhiên, ngươi có thể nói biện pháp thay đổi dung mạo có rất nhiều, ta cũng không có cách nào phản bác. Chính là kiếm của Huyết tông chủ không người nào có thể bắt chước, nếu ngươi đã tự nhận, kia liền xuất ra kiếm của ngươi đi.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Rốt cuộc có người có thể cho y một thân phận xuất hiện, Trường Không Trác Ngọc một chút cũng không tức giận, ngược lại thập phần vui vẻ.
Lệ Tinh Luân không còn khí lực để lo lắng, hắn vô lực nói: “Sư phụ, Nhượng Nguy Nhiên chính là một trong ngũ đại trưởng lão của Bách Hoa Môn, là nhân vật đã tồn tại từ hai ngàn năm trước.”
Lệ Tinh Luân đối với những danh nhân của Tu Chân giới không thể nói là thuộc như lòng bàn tay, nhưng vẫn là có hiểu biết, Nhượng Nguy Nhiên tuy hiện tại chỉ là đỉnh cao của Hóa Thần kỳ, nhưng một thân cổ thuật độc thuật xuất thần nhập hóa, là nhân vật thập phần khó đối phó. Hơn nữa nghe nói trước kia Nhượng Nguy Nhiên kỳ thật đã đạt tới Đại Thừa kỳ, chính là hắn tự biết vô pháp phi thăng, vì muốn có tuổi thọ cao hơn ở Tu Chân giới, sử dụng cổ thuật cấm kỵ của Bách Hoa Môn, tự hủy tu vi, cưỡng ép tăng tuổi thọ, cường ngạnh sống nhiều năm như vậy.
Mỗi một đại môn chủ của Bách Hoa Môn đều là đồ đệ của hắn, mà sở dĩ không người nào muốn đến khiêu khích Bách Hoa Môn, ngoại trừ độc vật của họ, cũng bởi vì có lão nhân của Tu Chân giới Nhượng Nguy Nhiên này tồn tại. Không ai dám chọc đến người sống lâu như vậy, bởi vì không biết được hắn biết nhiều hay ít công pháp.
“Nếu là đang ở Bách Hoa Môn, vị trí so đấu tất nhiên là do chúng ta quyết định. Các hạ nếu tự xưng là Huyết tông chủ, như vậy chắc sẽ không để ý việc nhỏ này đi?” Nhượng Nguy Nhiên tuổi tuy lớn, chính là nhìn qua lại rất trẻ tuổi, cũng không phải cực kỳ tuấn lãng, chỉ có thể xem như miễn cưỡng ngũ quan đoan chính thôi.
“Đương nhiên không thành vấn đề.” Trường Không Trác Ngọc vẻ mặt thong dong gật đầu.
Lệ Tinh Luân đột nhiên cảm thấy dưới đáy Đoạn Hồn cốc rất tốt. Bọn họ đi ra để làm chi a?
Vì thế Nhượng Nguy Nhiên liền dẫn bọn họ đến vạn độc quật(cái hang), nơi này là một sơn động, trong động chín đoạn mười tám khúc quanh, tối tăm rậm rạp, làm người nhìn tâm sinh sợ hãi, lại càng không biết bên trong nuôi nhiều hay ít độc vật. Bên trong hang vạn độc có một chỗ coi như rộng thoáng, Nhượng Nguy Nhiên liền chọn nơi này làm nơi so đấu. Lẽ ra tu giả so đấu tốt nhất là nên chọn địa phương trống trải, nếu không mặc kệ là có bao nhiêu kiến trúc đều không đủ để phá hủy. Bất quá Nhượng Nguy Nhiên nói chuyện này không quan hệ, ở đây có trận pháp của Bách Hoa cốc. Hắn nói đến chắc chắn, hiển nhiên là cảm thấy thực lực của Trường Không Trác Ngọc căn bản không cách nào đánh vỡ được trận pháp nơi này.
“Nếu các hạ thật sự là Huyết tông chủ, Bách Hoa Môn cho dù có bị hủy đi vạn độc quật cũng không đáng tiếc.” Nhượng Nguy Nhiên nói.
“Yên tâm, ta sẽ không phá hủy nơi này.” Trường Không Trác Ngọc nói.
“Kia xin mời công tử xuất kiếm của ngươi ra đi.”
Kiếm của tu giả là có thể thu vào trong cơ thể, Trường Không Trác Ngọc hai tay trống trơn, Nhượng Nguy Nhiên cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng mà Trường Không Trác Ngọc thật đúng là hai tay áo trống trơn, trừ bỏ một bộ quần áo bên ngoài ra cái gì cũng không có, y nhìn trời, cuối cùng chỉ có thể đem hai tay chắp ra phía sau, sâu không lường được nói: “Trong tay ta không có kiếm, trong lòng có kiếm. Huyết Thiên Kiếp cầm một thanh kiếm tầm thường, mà ta cũng không cần kiếm, đây mới là kiếm đạo cảnh giới cao nhất.”
“Hừ!” Trường Không Trác Ngọc càng nói, Nhượng Nguy Nhiên càng tức giận, tự so với nhân vật kinh tài tuyệt diễm (đẹp đến khiến người khác kinh sợ) như Huyết tông chủ còn chưa đủ, thế nhưng còn nói so với hắn mạnh hơn, chuyện này mà nhịn được thì không gì không nhịn được!
Thanh âm hừ vừa phát ra, đôi song xà quấn quanh liền trượt từ trên vai Nhượng Nguy Nhiên xuống, rơi xuống lòng bàn tay, biến thành song xà kiếm.
Lệ Tinh Luân thật sự không nhịn nổi nữa, từ ban chỉ trên ngón tay cái xuất ra một thanh mộc kiếm, ném cho Trường Không Trác Ngọc, “Sư phụ, tiếp kiếm!”
*Ban chỉ:
(sau này t sẽ dùng từ nhẫn ngọc để nhắc đến vật này)
Ban chỉ này là bảo vật tổ tiên Lệ Tinh Luân truyền lại, chính là Lệ gia căn bản không người nào có thể sử dụng nó, cũng không biết rốt cuộc có tác dụng gì. Sau khi Lệ Tinh Luân tiếp nhận bảo vật này nó liền giống như mọc rễ trên ngón tay cái hắn, không lấy xuống được, hắn đành phải luôn mang theo nó. Ban chỉ này không phải là pháp bảo trữ vật, bất quá bên trong cũng có một không gian nhỏ, đại khái là một cái hộp nhỏ, bên trong không để cái gì, Lệ Tinh Luân cũng không có thói quen dùng nó cất đồ vật, bình thường cũng không bỏ đồ vật vào trong.
Mà chuôi mộc kiếm này, là tại đáy cốc Trường Không Trác Ngọc làm vài cái, tính toán hư một cái đổi một cái. Bất quá bọn hắn chỉ dùng hai cái liền ra ngoài (cái thứ nhất bị Trường Không Trác Ngọc chém núi nên bị hủy – tác giả), còn lại đều đem thu vào trong giới chỉ.
Vừa tiếp xúc với chuôi kiếm, khí thế cả người Trường Không Trác Ngọc liền thay đổi.
Rõ ràng trong hang động này không có gió, nhưng là mái tóc vẫn luôn rối tung của Trường Không Trác Ngọc lại tự dưng lay động, giống như có bàn tay dẫn dắt, tại trước mắt bao người đột nhiên xuất hiện một sợi dây màu đỏ, đem tóc buộc cao trên đỉnh đầu. Mà khi kiểu tóc thay đổi, bạch y lại dần nhiễm huyết sắc.
Trong giây lát, trong động không còn thấy vị công tử bạch y nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc, chỉ còn lại một nam nhân một thân quần áo dính đầy máu tươi đang cầm một thanh kiếm đầy sát khí.
Nhượng Nguy Nhiên trên mặt đột nhiên xuất hiện thần sắc bất khả tư nghị (không thể tin được).
Thế gian này, quá khứ có thể giả mạo, dung mạo cũng có thể giả mạo, tính cách cũng có thể giả mạo, duy độc một thân sát khí độc nhất vô nhị, căn bản vô pháp giả mạo.
Nhẹ nhàng nâng mộc kiếm lên, chỉ nghe Trường Không Trác Ngọc chậm rãi nói: “Ta biết Bách Hoa Môn trung thành, trận chiến này chỉ vì luận bàn, không làm hư tổn động này, không thương tổn tinh thần yêu thú, cũng không thương tổn ngươi.”
Vừa dứt lời, mũi kiếm điểm nhẹ, hóa thành một đạo huyết ảnh trong không trung, tại lúc mọi người còn chưa kịp chớp mắt, xuất hiện trước mắt Nhượng Nguy Nhiên, nam tử quần áo dính máu lộ ra một nụ cười trào phúng, “Bất quá ta thực sự không thích hoàn cảnh nơi này, địa điểm ngươi có thể chọn, nhưng là đánh tới chỗ nào, là ta chọn.”
Y một tay bắt được vạt áo Nhượng Nguy Nhiên, như một đạo quang ảnh (ánh sáng:v cưỡi photon nà Lý cẩu)[anh bay đi với vận tốc 3.108m/s:v] biến mất trong động, Nhượng Sầm Sầm nhanh chóng vội vàng đuổi theo ra ngoài, nguyên bản lấy tốc độ của ánh sáng đó bọn họ đuổi không kịp, chính là cố tình luôn vừa vặn bắt được bóng dáng y, một đường liền đuổi vào bên trong bách hoa chướng.
Bách hoa nở rộ giống như vì họ mà sôi nổi ngã xuống nhường đường, trong phạm vi vài dặm của Trường Không Trác Ngọc, không một đóa hoa nào có thể đứng thẳng. Bách hoa chướng đối với y giống như là một làn sương mù mỏng manh, kiếm khí đảo qua liền tán đi mất.
Nhượng Nguy Nhiên bị xách vào trong bách hoa chướng ngơ ngác mà nhìn Trường Không Trác Ngọc, gió nhẹ thổi qua, một đóa hoa huyết sắc nghịch ngợm mà phiêu động giữa sợi tóc y, quyến luyến hơi thở y.
Tình cảnh này, phảng phất giống như trong bức họa, nhưng giấy bút nhân gian lại căn bản không vẽ ra được một phần vạn phong tư của người này.
Nhượng Nguy Nhiên và Nhượng Sầm Sầm nhận mệnh mà nhắm mắt lại, quỳ xuống, cung kính nói: “Huyết tông chủ.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ta Có Thể Là Một Đại Nhân Vật
Chương 12
Chương 12