DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trò Chơi Tận Thế
Quyển 3 - Chương 54: “Đá cuội”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hình ảnh có liên quan

Lâm Việt thậm chí không dám thở mạnh.

Anh đã hiểu con chó kia vừa làm gì với mình. Nó giúp anh tàng hình, nhưng anh không biết mình sẽ tàng hình bao lâu, hiệu quả ra sao, vậy nên anh chỉ có thể cố gắng bất động tránh bị miêu nữ phát hiện.

Chó trắng biến dị lăn lộn trên mặt đất, chĩa cái mông lắc lắc về phía cô gái người mèo, hai chân sau ra sức đạp đất, cào xới lung tung một mảng cỏ khô. Cô gái kia trừng đôi mắt lạnh lùng về phía nó, thế nhưng cô ta biết rõ nó chỉ đang cố ý lôi kéo sự chú ý của mình, bởi vậy liền mặc kệ.

Cô gái nhìn chằm chằm những vết cào trên sườn đê, vẻ mặt vừa cảnh giác vừa tò mò ngây thơ.

Ánh mắt tò mò này không hiểu sao lại khiến Lâm Việt nhớ tới Phong Mặc.

Miêu nữ tựa hồ đã cảm nhận được gì đó, thế nhưng cô ta không chắc chắn đó là thứ gì, hơn nữa lòng hiếu kỳ cuồn cuộn dâng lên khiến cô ta không cam lòng bỏ đi, đồng thời lý trí lại không cho phép cô ta tiến lên phía trước. Hoang mang bối rối một hồi, cô ta bèn quay đầu há miệng kêu lên với mấy người đồng đội: “Meo meo!”

Tiếng kêu này có lẽ mang hàm ý tìm sự trợ giúp, chỉ tiếc những tên kia chẳng hề có ý định trả lời.

Miêu nữ không yên lòng, nóng nảy giẫm đôi móng vuốt nhỏ trên mặt đất, không nhịn được lại kêu lên: “Meo meo~ Meo meo!”

Đáp lại cô ta là luồng sáng xanh lam bắn ra từ tay một người phụ nữ, quầng sáng chặn ngay trước miệng ngăn không cho cô ta phát ra bất kỳ âm thanh nào. Cùng lúc đó, chiếc tàu cũ nát neo bên bờ bỗng lóe lên một tầng bảo vệ màu vàng nhạt, sau khi tầng sáng này biến mất, chiếc thuyền cũ vẫn không có gì thay đổi, thế nhưng đám người vừa đứng trên boong đã biến mất.

Lý do khiến họ phải đề phòng như vậy là bởi trong lúc đang chiến đấu quyết liệt với rồng nước, Suriel vẫn phái ba người luân hồi đi tìm kiếm tung tích hai gã điều khiển con rồng, mà hiện tại ba người đó đã đi tới gần bờ sông!

Đội ngũ trên thuyền vừa phát hiện có người tới liền vội vã tìm cách giấu mình đi, hơn nữa còn bịt miệng cô gái người mèo, sợ cô ta sẽ gây ầm ĩ.

Miêu nữ ngơ ngác quay đầu nhìn thuyền, nửa muốn về nửa lại không dám, không biết rốt cuộc đang do dự chuyện gì.

Nhân lúc cô ta quay đi, Lâm Việt liền tranh thủ co chân bỏ chạy, men theo sườn đê trốn đi thật xa. Chó trắng thấy vậy cũng lò dò đứng dậy, vui vẻ tung tăng đuổi theo anh, vừa chạy vừa dùng dị năng khiến mình mất hút vào không khí.

Nhìn bụi lau sậy ngả nghiêng, miêu nữ lập tức biết mình đã đoán đúng, quả thật có người vừa trốn ở bên cạnh, chỉ là người đó đã bỏ đi rồi. Cô ta bước tới mấy bước, muốn đuổi theo nhưng lại không tìm được mục tiêu, đành ôm nỗi hoang mang chui vào bụi cỏ lau ẩn nấp.

Ba người luân hồi đi tuần tra đã đến gần.

Miêu nữ thật không may. Trong số ba người này có hai kẻ sở hữu năng lực tìm kiếm đặc thù, tuy không thể phát hiện đám người trên chiếc thuyền nát hay Lâm Việt đã nhanh chân bỏ chạy, nhưng lại dễ dàng phát hiện ra cô gái trốn cách đó không xa.

Ba người kia giờ đã là con rối không còn linh hồn, đôi mắt dại ra, im lặng như ba cái xác chết, động tác cứng rắn gượng gạo, chỉ có dị năng và thẻ luân hồi vẫn có thể sử dụng nhuần nhuyễn mà thôi. Một trong ba người chính là cô gái có thể biến thành thanh kiếm mà nhóm Lâm Việt từng đụng độ, cô ta lảo đảo bước xuống đê như một con zombie, giữa đường còn vấp ngã vài lần, thiếu chút đã lộn thẳng xuống sông.

Cô ta đứng bên mép nước, khom người cúi đầu, con ngươi trợn ngược lên trên, lé mắt nhìn bóng người bên kia bờ.

Miêu nữ trốn trong bụi cỏ cách ba người mới tới một con sông, gió thu nhẹ thổi, những cành cỏ lau lay động xào xạc che đi tiếng tim đập dồn dập và tiếng hít thở hãi hùng.

Miêu nữ run rẩy mà không dám cử động một li, nhưng thật đáng thương cho cô ta, những kẻ kia có khả năng cảm ứng nhiệt độ, bởi vậy dù cô ta có cố gắng đến thế nào cũng chẳng làm nên chuyện gì.

Thân thể người luân hồi nữ bên sông bỗng chìm trong ánh sáng lóa mắt, cô ta hóa thân thành thanh kiếm theo gió bay qua, chuẩn xác đâm về phía miêu nữ trong đám lau sậy!

Một đòn ghim chặt quái vật nửa người nửa mèo đó trên mặt đất, thanh kiếm nhanh chóng rút lên rồi lại hạ xuống, chỉ khác rằng đòn tấn công thứ hai này không phải đâm, là gọt.

Miêu nữ bị kiếm chẻ thành hai nửa.

Cô gái người mèo đã bị bịt miệng, dù cơ thể bị xé đôi đau đớn khiến cô ta giãy giụa thảm thiết thì cổ họng vẫn tuyệt không thể phát ra chút âm thanh nào. Cô ta yếu ớt co giật vài lần, cuối cùng tắt thở.

Thi thể bất động trên mặt đất nháy mắt biến đổi, hóa thành một con mèo trắng lớn bị chém lìa eo. Không có thẻ luân hồi hay đá dị năng xuất hiện chứng minh cô ta không phải người luân hồi, quả thực là quái vật sinh ra từ chính thế giới này.

Những con rối thuộc hạ của Suriel tất nhiên sẽ không quan tâm cô ta là thứ gì. Thanh kiếm vừa rút ra khỏi cái xác đã trở lại hình người, cô gái trong bộ đồ nguyên vẹn loang lổ máu tiến tới lục lọi cái xác trống rỗng, tức giận rít lên vài tiếng trầm đục, sau đó lảo đảo ra khỏi mảng lau sậy bên sông.

Đang lúc người luân hồi nữ toan biến thành kiếm bay trở lại bên cạnh đồng bọn, bụi lau bị đạp dưới chân cô ta bỗng lộ ra vài mảnh quần áo rách nát.

Cô gái dừng bước, khom lưng nhặt mảnh vải không nhìn ra hình thù kia, đôi mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Sau khi trở thành con rối, trí tuệ của những người luân hồi này đã giảm đi rất nhiều, bởi vậy nhất thời cô ta không cách nào suy luận được đây là thứ gì, chỉ là mảnh vải trong tay rõ ràng còn vương chút ấm áp của con người khiến cô ta không biết làm sao.

Thế nhưng sự chú ý của cô ta chẳng mấy chốc đã rời khỏi mảnh vải rách, bởi cùng với nó, cô ta còn đồng thời phát hiện ra một mảnh nilon nhỏ.

Người luân hồi nữ nhặt miếng nilon, vừa hít ngửi vừa dùng ngón tay sờ một lượt. Đó là một góc bao bì lạp xưởng chỉ lớn cỡ móng tay, mùi lạp xưởng nồng nặc và chút mỡ còn hơi dính sót lại… Hiển nhiên cây lạp xưởng kia chỉ vừa mới được mở ra.

Hai tròng mắt ngây dại tức thì ám màu chết chóc, quanh đây chắc chắn có người!

Cô gái lần nữa hóa thân thành thanh kiếm sắc bén bay vút lên không. Cô ta xoay trở trên không trung vài vòng, cuối cùng mũi kiếm chuẩn xác nhắm tới hơn chục chiếc tàu thuyền cũ bên dưới.

Nơi có thể ẩn nấp ở quanh đây chỉ có những cỗ máy nát này, thanh kiếm liền không do dự lao xuống, xẻ một con tàu thành hai khúc!

Đội người luân hồi tới từ Bàn Cổ kia quả thật vô cùng xui xẻo, bởi nhát kiếm này vừa vặn bổ trúng người đang giữ trạng thái tàng hình cho họ, chém rời tay trái và chân trái cô ta!

Người phụ nữ bị trọng thương ngã nhào xuống nước, tuy cô ta vẫn vô hình nhưng máu chảy ra lại không thể ẩn giấu, nháy mắt đã nở rộ một đóa hoa đỏ thắm rực rỡ giữa lòng sông.

Vệt máu loang và làn nước gợn sóng đã tố cáo vị trí của người phụ nữ xấu số. Thanh kiếm trên không dứt khoát đâm xuống, tiếp tục chẻ đôi một kẻ thù.

Vài giây sau, hai nửa thi thể người xuất hiện giữa dòng nước, bên cạnh nổi lềnh bềnh vài tấm thẻ luân hồi và ba miếng đá dị năng.

Theo cái chết của người phụ nữ này, những đồng bọn ở các thuyền bên cạnh cũng không còn ẩn mình được nữa. Những người này đều phản ứng nhanh nhạy, ngay khi con thuyền kia bị đánh vỡ đã lập tức bò lên bờ, cuống cuồng chạy trốn.

Ba người tuần tra chắc chắn không thể để yên cho họ đi, nhanh chóng đuổi theo sát nút.

Trong sáu người Bàn Cổ kia có kẻ sở hữu một dị năng đặc biệt: hắn ta có thể thu nhỏ kích cỡ của cả đội. Tuy mỗi người chỉ còn lớn bằng ngón tay cái nhưng sức mạnh, tốc độ và độ nhạy bén đều không thay đổi, rất thuận tiện để ẩn nấp, nhược điểm duy nhất là họ sẽ không thể sử dụng dị năng hay thẻ luân hồi, hơn nữa không cách nào trở lại kích cỡ ban đầu trong thời gian ngắn, có điều tính mạng quan trọng, họ cũng không có thời gian suy tính chuyện này.

Một đám người tí hon luồn lách trong bụi lau không chút động tĩnh, mất hút ngay trước con mắt ba con rối của Suriel. Ba người kia ngơ ngác dừng lại một hồi, cuối cùng chỉ đành tiếp tục mang đôi mắt vô thần đi lục soát khắp nơi.



Lâm Việt làm sao cũng không cắt đuôi nổi con chó biến dị, bất kể anh đi tới đâu nó vẫn sẽ bám sát theo sau.

Chạy một mạch hơn một cây số, dị năng ràng buộc miệng chó trắng đột nhiên biến mất, nó lần nữa có thể giao tiếp với con người. Chỉ là dây thanh quản của nó có chút vấn đề, không biết tru lên như sói, ngoài tiếng “gâu” đơn điệu thì chẳng phát ra được âm thanh gì khác, muốn nó mô phỏng lại ngôn ngữ như tiếng Anh lại càng là chuyện bất khả thi.

Cả hai không thể giao tiếp, dù vừa rồi nó đã cứu Lâm Việt, thái độ không những không thù địch mà còn có chút nịnh nọt nữa, thế nhưng anh vẫn không cách nào tin tưởng con vật này.

Chắc chắn anh sẽ không mang quả bom nổ chậm này về cho đồng đội, vậy thì cứ dứt khoát dắt theo cái đuôi ngu xuẩn kia trốn trong bụi lau sậy thôi.

Lâm Việt không muốn lãng phí dị năng nữa, anh tìm một vị trí tương đối an toàn, nhanh chóng biến lại thành người, mặc quần áo. Xong đâu đấy, anh thu mình ẩn trong bụi cỏ rậm rạp, xuyên thấu qua khe hở giữa những thân lau mảnh mai tiếp tục quan chiến.

Con rồng nước trên không trung thoạt trông đã nhỏ hơn vài phần, ánh chớp điện thưa thớt hẳn đi, tiếng sấm đinh tai nhức óc cũng không còn khí thế như trước nữa. Lúc này kẻ chiến đấu cùng nó rõ ràng đã muốn rút quân, chỉ là hai gã điều khiển rồng nước tuyệt nhiên không hề có ý định đình chiến.

Lâm Việt lạnh lùng liếc nhìn con chó khổng lồ bên cạnh, cái đầu lông xù vừa nhận ra liền vui vẻ ghé tới, lắc lắc đuôi.

Chó trắng có vẻ nắm rất rõ tình hình xung quanh, hẳn là sẽ giúp anh trả lời được rất nhiều câu hỏi. Kỳ thực hiện tại anh đã có một phỏng đoán, có lẽ kẻ đang giao chiến với con rồng ngoài kia – gã đàn ông có khả năng thao túng người luân hồi khác chính là chủ nhân của nó?

Phải làm sao mới “nói chuyện” được với con chó này đây?

Đang lúc Lâm Việt băn khoăn suy tính vấn đề trước mắt, anh bỗng thấy một bóng người quen thuộc.

Phong Mặc khoác trên mình một bộ quần áo rằn ri màu vàng pha xám, đó là bộ đồ ngụy trang duy nhất có trong không gian, anh đã đưa cho hắn để ra ngoài thám thính tình hình lúc trước. Trên nền cỏ khô vàng mùa thu, bộ đồ này có hiệu quả không tệ chút nào.

Chẳng mấy chốc Phong Mặc đã bò tới được vị trí của Lâm Việt. Sau khi chui vào bụi lau sậy, hắn không tiếp tục khom người nữa mà đứng thẳng lưng, ánh mắt tò mò ngó qua con chó trắng nằm bên cạnh anh, sửng sốt “Ô” một tiếng.

Phong Mặc há miệng toan nói gì đó, thế nhưng hắn chợt có cảm giác cồm cộm dưới đế giày…

Hửm? Hình như đã giẫm vào thứ gì đó.

Lòng bàn chân bị chọc lên rất vướng víu, hắn vốn tưởng đó chỉ là đá cuội, nhưng có vẻ không đúng lắm.

Khoảnh khắc đạp phải “hòn đá” kia, có một lực đẩy rất mạnh đập vào gan bàn chân hắn. Tuy “hòn đá” chỉ động một chút rồi lập tức nằm yên mặc hắn giẫm đạp, nhưng hắn vẫn cảm nhận được rất rõ: “nó” vừa theo phản xạ chống cự mình!

Phong Mặc nở nụ cười.

Hắn mở chức năng phân tích số liệu chiếu về phía chân mình, một dòng thông báo đơn giản liền xuất hiện: [Người luân hồi: trạng thái mini, không thể tra cứu thông tin khác.].

Phong Mặc giả bộ không nhận ra mình vừa đạp phải một người luân hồi, cũng không gọi thần hộ vệ ra trao đổi với chó trắng ngay mà hỏi Lâm Việt một câu vu vơ: “Vừa gặp gì vậy?”

Lâm Việt nhíu mày, tuy cảm thấy câu hỏi của hắn hình như không đúng lúc lắm nhưng anh vẫn bình thản đáp lời: “Gặp ba người đi lục soát với mấy người luân hồi nữa, nhưng tôi vẫn chưa biết rốt cuộc người đánh nhau với con rồng kia là ai.”

Anh mới nói được một nửa, Phong Mặc đối diện bỗng nhếch môi cười bí hiểm, đánh mắt ra hiệu về phía giày của mình.

Lâm Việt nhìn thoáng qua chân trái hắn, khóe miệng như có như không cong lên, ám chỉ mình đã rõ.

Thấy anh đã hiểu ý, Phong Mặc yên tâm, đột ngột nhấc cao chân trái!

Một “thứ” nho nhỏ chớp nhoáng chui ra từ dưới đế giày vừa dời đi!

Đối phương chạy quá nhanh, Lâm Việt căn bản không kịp nhìn rõ đó là vật gì đã theo bản năng giẫm xuống, vậy mà thật sự đạp trúng “thứ” đó. Phong Mặc thấy vậy liền nhanh nhẹn chộp tới, nắm chặt nó trong lòng bàn tay.

Là một người luân hồi nữ nhỏ xíu.

Người phụ nữ kia có vẻ rất hoảng loạn, vừa giãy giụa vừa tay đấm chân đá kẻ bắt mình. Thế nhưng cô ta chỉ lớn bằng ngón cái, cả cánh tay chẳng dài quá 1cm, dù cho cô ta có đâm ngập cẳng tay vào da thịt Phong Mặc cũng không đủ khiến hắn đau.

Phong Mặc mỉm cười rạng rỡ.

Tại sao đối phương lại lựa chọn dùng nắm tay tí hon này tấn công hắn? Chắc chắn là bởi cô ta không thể trở về trạng thái ban đầu, cũng không thể sử dụng dị năng.

Gương mặt đẹp trai bừng sáng trong nụ cười, hắn vươn bàn tay còn lại cầm lấy cái đầu nhỏ nhắn…

Thô bạo rút ra.

Đọc truyện chữ Full