DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập
Chương 10: Tôi cảm thấy bạn cùng bàn yêu thích tôi(10)

Editor: Gấu Lam

Lưu Kim ôm ngực, đứng trên bục giảng, mắt lạnh nhìn hai người ngẩn người với bảng đen.

Bà ta trào phúng nói: "Làm sao, vừa nãy các em không phải rất đắc ý sao? Hiện tại tới một bước đi cũng không viết ra được?"

Lâm Nguyệt không khỏi nhéo một thân mồ hôi lạnh, cô đã từng xem qua một quyển sách giảng giải biểu tình, sắc mặt Lưu Kim giờ khắc này, hoàn toàn ăn khớp hình tượng miêu tả "Nổi giận" ở trong sách.

Người lúc tâm tình hạ xuống cực đoan, sẽ làm ra việc gì đều không thể báo trước, càng không cần nhắc tới Lưu Kim đang cười, đối với hai người sớm đã có thành kiến, lần này tuyệt đối sẽ hạ mã uy với bọn họ!

Trong lớp hai mươi, bầu không khí nghiêm nghị, như mây đen che đậy đỉnh, nhưng hai người trong cuộc ở trung tâm gió bão, tư duy lại đang đi chệch đến nơi nào.

Diệp Dịch có lời giải với bài này rồi, nhưng hắn không dám viết, chỉ vì Khanh Khanh của hắn hiển nhiên đối với cái đề này một hỏi ba không biết, nếu hắn viết ra, Lưu Kim nhất định sẽ toàn lực châm đuốc nhắm ngay Tiếu Thanh Sơn. Hắn lại không chịu nổi Khanh Khanh chịu ủy khuất.

Mà Tiếu Thanh Sơn, chỉ đơn thuần lười viết chữ —— trong đầu đã làm một lần rồi, dựa vào cái gì bắt tôi viết ra lần thứ hai?

Vì vậy, liền xuất hiện tình cảnh hai người đối bảng đen sắc mặt nghiêm nghị. Lưu Kim đem hai người phơi trên bục giảng, chắp tay sau lưng vòng quanh lớp đi dạo.

Ngày gần đây sự việc phiền lòng một cọc tiếp một cọc, trong nhà bà ta đại chiến không ngừng không nghỉ, đứa con bốn tuổi cần một khoản tiền để vào được lớp chọn, chồng sau khi tan việc chỉ biết uống rượu việc nhà cũng không làm, còn có sắp đến thi học kỳ —— quan hệ đến thành tích của bà ta...Các loại sự tình chồng chất cùng nhau, dù là trong ngày thường bà ta bưng tư thế giáo viên nhân dân, ngày hôm nay cũng không nhịn được núi lửa bạo phát, mắng ra nội tâm ý tưởng chân thật: "Lập tức sắp thi học kỳ rồi, các em còn không đem tâm tư đặt ở trên học tập, động tác nhỏ ngược lại là rất nhiều! Đừng coi chính mình trốn ở sau lưng, giáo viên liền không biết những việc này!"

"Đều xem xem chính mình là bộ dạng gì, đều lưu lạc tới lớp này, vẫn không có một chút tâm xấu hổ sao?!"

"Có vài bạn học nam, biết chơi bóng rổ, đánh cho lợi hại như vậy, làm sao không tiến vào đội tuyển? Có vài bạn học nữ, cả ngày mua bán lại tóc tai, tuổi tác nho nhỏ liền ưỡn à ưỡn ẹo, em biết cái trang phục này ở nơi nào thường thấy nhất sao?!"

"Các em lớp 2, học cái gì một chút đã thông, tôi dạy cho các em là phí sức tâm tư, cổ họng của tôi đều rống sắp hư thúi, kết quả các em cái gì cũng nghe không hiểu! Chỉ bằng loại thông minh như các em ấy, làm sao thi được Nhất trung?! Các em sau đó tốt nghiệp có thể làm gì, nhặt rác thải hay là bán rẻ tiếng cười?!"

...Bên trong lớp học, chỉ có thể nghe thấy âm thanh Lưu Kim cuồng loạn nhục mạ, mà thanh âm của bà ta quá mức sắc bén, cơ hồ truyền khắp toàn bộ hành lang.

Lớp 1, Trịnh Lệ căn dặn Sở Minh Viễn tới giám sát kểm tra, chính mình đi đến cửa lớp 20, gõ gõ mở ra cửa lớp.

"Cô Lưu, lời nói này của cô nói cũng không thỏa đáng, vẫn là bình tĩnh một chút, trở lại giáo dục học sinh đi."

Lưu Kim cau mày nhìn phía Trịnh Lệ, đoạt vị trí giáo viên chủ nhiệm ở lớp một của bà ta, bây giờ còn ở nơi này làm bộ làm tịch!

Bà ta cả giận: " Đám học sinh lớp cô Trịnh thông minh lại ngoan ngoãn, nhất định tưởng tượng không được phía tôi bên này là tình huống thế nào đi! Cùng một loại đề, giảng vô số lần, cả lớp không có một người có thể làm, kêu lên học sinh tới một lời giải cũng không viết ra được! Nếu là cô, cô có tức hay không?"

"Cô Lưu, tình huống nếu quả thật như lời cô nói, vậy tôi trái lại cảm thấy không phải là bạn học có vấn đề, mà là phương thức cô dạy không thích hợp bọn họ."

Trịnh Lệ dừng một chút, rồi chỉ về bảng đen mỉm cười nói, "Hơn nữa, cô xem —— bọn nhỏ không phải viết xong rồi sao?"

Lưu Kim sững sờ, quăng đầu quay đi, trên bảng đen thình lình che kín chữ màu trắng, chia ra làm một nửa, hai bút tích khác nhau chiếm mỗi bên.

Bà ta theo bản năng nói: "Bất quá là viết tùm bậy —— "Nhưng đáp án của hai người, lại giống với đáp án tham khảo!

Lưu Kim trợn to hai mắt, không thể tin tưởng. Bà ta mặc dù nói đề này cùng ví dụ mẫu trước đây giảng là cùng một loại hình, nhưng mà, vẻn vẹn chỉ thích hợp với câu hỏi nhỏ đầu tiên thôi!

Trên thực tế, đề này là đề thi quốc gia, nếu như không có tham gia tập huấn chuyên môn, e sợ giải một chữ cũng không sờ nỗi!

Lớp 2 dù là học sinh đắc ý, khi làm bài này cũng thua ở trên tính toán rườm rà. Nhưng bây giờ, hai học sinh bà ta cực kỳ xem thường, dĩ nhiên làm được bài này?!

Trịnh Lệ đồng dạng là giáo viên dạy số học, còn là huấn luyện viên toán học Olympic cao cấp Hoa quốc, tự nhiên có thể nhìn ra đề bài này thâm ảo tối nghĩa.

Cô bất động thanh sắc xem xét giải đáp của hai người, càng xem càng kinh sợ với dòng suy nghĩ tinh diệu của hai người.

Khác với thi đại học, đề thi lặp lại cực thấp, ngoại trừ điểm tri thức rộng khắp ở ngoài, còn khảo sát tư duy cùng lô-gich của học sinh.

Nhưng Tiếu Thanh Sơn cùng Diệp Dịch lại bắt được điểm đột phá của đề bài này, hóa phức tạp thành đơn giản, triệt tiêu lượng tính toán khổng lồ. Đáng sợ hơn chính là, hai người bọn họ không dùng cùng phương pháp.

Cọ không rõ Diệp Dịch là học sinh thế nào, thế nhưng cô đã dạy Tiếu Thanh Sơn một năm, làm sao cũng nhìn không ra đứa nhỏ này lại có thiên phú trên toán học như vậy. Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Tuy rằng lòng nghi ngờ, nhưng Trịnh Lệ vẫn là nói với Lưu Kim: "Cô Lưu, bọn nhỏ làm đúng rồi, đứa trẻ lớp các cô không phải cũng rất thông minh sao?"

Lưu Kim lại bước giày cao gót xông lên bục giảng, mở tay bọn họ cả giận nói: "Giao ra đây!"

Càng cảm thấy hai người bọn họ ăn gian. Diệp Dịch khẽ nhếch cằm xuống phía dưới bục giảng, bạn học phía sau lập tức đem điện thoại di động của hắn cùng Tiếu Thanh Sơn giơ lên, phảng phất giống như fan vung vẩy gậy huỳnh quang lay lên cao.

Diệp Dịch đắc sắt nói: "Thấy không? Nha, bà không tin, có phải còn muốn soát người? Không có chuyện gì, tôi giúp bà!"

Nói xong, liền đem túi trên đồng phục học sinh lật cả đáy lên, mấy viên kẹo bị hắn nắm ở trong lòng bàn tay —— đó là dùng để uy Khanh Khanh.

Lưu Kim thẹn quá hóa giận: "Các người làm sao có khả năng làm ra loại đề này! Nhất định là thủ đoạn nhỏ gì rồi!"

Tiếu Thanh Sơn hỏi ngược lại: "Cô nếu cảm thấy chúng ta làm không được, thì tại sao gọi chúng ta lên?"

Lưu Kim nghẹn lại, bà ta đương nhiên là vì nhục nhã hai người này, thế nhưng bà làm sao có khả năng nói ra chân tướng?

Bà ta lắp bắp nói: "Tôi là vì... Phải... Rèn luyện các em!"

Tiếu Thanh Sơn tựa như cười mà không phải cười, Lưu Kim chỉ cảm thấy cặp mắt kia tựa hồ xuyên thấu túi da của bà ta, nhìn chăm chú nội tâm ý nghĩ ô thối bất kham của bà.

Trịnh Lệ cùng Lưu Kim là đồng nghiệp, tuy rằng không tán thành phương pháp dạy học của bà ta, cũng không tiện để cho bả quá lúng túng, vẫn là đưa cho bả một cái thang: "Cô Lưu gần đây bận việc ra đề, áp lực hơi lớn, nhất thời nói lỡ, các em cũng không cần quá để ở trong lòng."

Tiếu Thanh Sơn trả lời rất đơn giản: "Được. Nói xin lỗi đi."

Tên khốn này dĩ nhiên yêu cầu bà ta xin lỗi?!

Lưu Kim nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải hai học sinh này mới mười bảy tuổi, bà ta hồ cho là bọn họ cố ý tính kế mình!

Lưu Kim không cam lòng nói: "Cô không phải cố ý, cô cũng là vì muốn các em tốt..."

Diệp Dịch giả vờ giả vịt "Khụ" một tiếng, tay thăm dò trong túi hỏi Tiếu Thanh Sơn: "Khanh Khanh a, tôi ngữ văn không tốt, cậu có thể hay không nói cho tôi xin lỗi cùng kiếm cớ không khác nhau sao?"

Tiếu Thanh Sơn: "Tôi làm sao biết, cậu hỏi cô chứ."

Lưu Kim tức giận đến đỏ mặt tía tai, bả đường đường là giáo viên chủ nhiệm, lại bị hai học sinh cưỡi trên đầu làm mưa làm gió! Mà nếu như không xin lỗi, nhà bà ta đang giáo dục thân thích, e sợ sẽ trách cứ.

Bả đành phải ăn nói khép nép: "Xin lỗi, lần này là cô không đúng... Là cô biểu đạt thiếu sót, cô —— "Lưu Kim vốn còn muốn cứu vãn bộ mặt chính mình, sau đó liền nhìn thấy Tiếu Thanh Sơn ngáp một cái.Không phải không thừa nhận, người này cho dù ngáp cũng có thể tự mang ánh sáng nhu hòa.

Lưu Kim: "..."

Diệp Dịch quan tâm hỏi: "Buồn ngủ sớm như vậy, thức đêm?"

Tiếu Thanh Sơn: "A."

Ngày hôm qua cậu sửa sang lại bút ký toán học, không cẩn thận liền thức suốt đêm.

"Vậy tôi mang Khanh Khanh về chỗ ngồi?"

Diệp Dịch trên miệng hỏi, cũng đã dắt tay Tiếu Thanh Sơn, chuẩn bị đi.

Trong mắt Lưu Kim lửa giận bốc lên, Trịnh Lệ chỉ lo bả phát tác, vội vã thay bà ta đồng ý, cũng không biết bởi vì chuyện này mà bị Lưu Kim dán lên một nhãn mác "Bao biện làm thay".

Một trận tiếp tục gây sức ép, một tiết học cũng trôi qua.

Lưu Kim mới vừa bước ra cửa, trong phòng học liền không hề che giấu mà bùng nổ một trận hoan hô.

Lương Vĩnh Nhạc thí điên thí điên chạy đến xếp sau: "Lão đại, các cậu làm sao làm được?"

Diệp Dịch so cái thủ thế "Xuỵt", Lương Vĩnh Nhạc mới phát hiện Tiếu Thanh Sơn thật sự đang nghỉ ngơi, vội vã ở ngoài miệng làm chữ "X".

Diệp Dịch vừa chỉ chỉ đại não, Lương Vĩnh Nhạc ngừng thở tỉ mỉ quan sát một chút, nhỏ giọng nói: "Sao? Không nhìn thấy máy nói dối."

Diệp Dịch: "..."

Hắn hạ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi: "Tôi là nói dựa vào tôi đầu óc thông minh 999!"

Tiếu Thanh Sơn gục xuống bàn, mặt đối Diệp Dịch, mở đôi mắt mông lung, cười lạnh một tiếng.

Diệp Dịch: "..."

Bị giễu cợt, nhưng vẫn cảm thấy cậu ấy thật đáng yêu làm sao bây giờ? Hắn đâm đâm cánh tay bạn cùng bàn, bên trong mềm mại mang theo điểm dẻo dai.

Tiếu Thanh Sơn dời một chút, như con nhím nhỏ bị đâm cái bụng, bị khi dễ mới chậm rì rì vươn thân, lộ ra gai nhọn đâm tới.

Hắn hiếu kỳ: "Cậu sao làm ra?"

Tiếu Thanh Sơn rất chân thành: "Dựa vào đầu óc."

"... Không tin."

"Tùy cậu."

Tiếu Thanh Sơn nói xong, liền vùi đầu nghỉ ngơi, ở gần cổ áo lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn như sữa, như nụ hoa cây ngọc lan gầy gò.

Thu ý lạnh lẽo, cửa sau mở ra, thỉnh thoảng thổi vào gió lạnh.

Diệp Dịch muốn đi đóng cửa, nhưng như vậy cũng có thể đánh thức cậu. Thở dài một hơi, khoác đồng phục học sinh lên lưng Tiếu Thanh Sơn, Diệp Dịch ghé vào lỗ tai hắn lẩm bẩm: "Ngủ ngon, thụy (?)mỹ nhân."

(?): là ngủ đó, mà dịch là mỹ nhân ngủ thì kì quá nên để hán việt luôn:>

**

Cuối cùng, trừ chính mình bọn họ ra, ai cũng không tin đề này là bọn họ tự mình giải ra. Dù sao sự tình một đêm học tra biến học bá quá mức truyền kỳ, có một người đã đủ kỳ ba, càng khỏi nói là cả một đôi kỳ ba.

Nhưng bọn họ ai cũng không để ý chuyện này, ngược lại không lâu sau đó chính là thi học kỳ, thời điểm đó tất cả tự có rõ ràng. Trước khi thi học kỳ, Nhất trung còn có một buổi hoạt động lớn, đó chính là lễ 150 năm kỉ niệm thành lập trường.

Nhất trung là trường cấp ba có lịch sử lâu đời nhất ở Cẩm thành, đến lúc đó, không ít bạn học Nhất trung nổi danh đều sẽ được mời đến, trong đó bao gồm không ít giáo viên nổi danh, xí nghiệp gia, nghệ thuật gia các loại.

Vì biểu lộ ra phong độ danh giáo, trường học càng hạ xuống đại khí lực ở trên tuyên truyền, trên tàu điện ngầm Cẩm thành đều tuần hoàn truyền phát tin video tuyên truyền của Nhất trung, mà trong sân trường Nhất trung thì treo đèn kết hoa, vừa vào cửa lớn chính là hoành phi đỏ tươi.

Đoàn thể mười người của lớp hai mươi vượt mọi chông gai, lọt vào danh sách chương trình dạ hội lễ kỉ niệm thành lập trường. Lưu Kim căn bản không quản nữa, bọn họ liền dứt khoát lợi dụng lớp tự học buổi chiều để luyện tập.

Tiếu Thanh Sơn tuy rằng không tham gia, thế nhưng cũng bị Diệp Dịch tha đến vây xem bọn họ dàn dựng và luyện tập tiết mục.

Lúc nghỉ ngơi, Tiếu Thanh Sơn trong lúc vô tình nhìn thấy hình ảnh Diệp Dịch trên điện thoại di động, nhất thời bị chấn động một chút: "Cậu còn có loại ham mê này?"

Diệp Dịch click màn hình, một lọ sơn móng tay ánh huỳnh quang hồng nhạt được thêm vảo giỏ hàng. Hắn chịu đựng thắt lưng mệt mỏi, nháy mắt mấy cái, khóe miệng răng nanh um tùm hàn quang: "Không phải, đây là mỗi cá nhân tự chuẩn bị —— "

Đọc truyện chữ Full