Editor: Gấu Lam
Hà thư ký mới vừa giải quyết xong bữa tối, đồng hồ báo thức vang lên, cô nhớ một chút lịch trình đêm nay, đi đến trước Đào Yêu các, gõ cửa một cái, ở bên ngoài nhắc nhở: "Diệp tổng, ngài dùng bữa tối xong chưa? Lý tiên sinh ở nhà thuỷ tạ Lăng Vân tổ chức dạ hội tám giờ bắt đầu, muốn kịp qua, nửa giờ sau phải khởi hành."
Cô là thủ tịch thư ký của Diệp tổng, phụ trách an bài hành trình thông thường của Diệp tổng. Công việc này tuy rằng phi thường khổ cực, quanh năm suốt tháng đều không có thời gian nghỉ ngơi, nhưng thắng ở thù lao khá dồi dào phúc lợi rất tốt, Hà thư ký phi thường hài lòng, cảm thấy được chính mình lúc trước có thể qua ngũ quan, trảm lục tướng thông qua phỏng vấn quả thực là gặp may.
Cô cung kính mà ở ngoài cửa chờ một trận, lại không có đợi được phản hồi của Diệp.
Hà thư ký lại gõ gõ cửa: "Diệp tổng?"
Không phải là uống say chứ?
Nhà hàng tư gia quán gọi nhà này là Đào Cất uyển, chính như tên của nó muốn trình bày, rượu nhà họ ngon cũng là nhất tuyệt. Uyển chủ và Diệp tổng là bạn tốt, luôn sẽ đem rượu cất chất lượng tốt nhất đưa cho Diệp tổng, Hà thư ký dính ánh sáng của ông chủ, cũng may mắn có thể thưởng thức được một hai bình. Không thể không nói rượu kia hương thật đủ hương, nồng độ cũng cao, Hà thư ký tự nhận là ngàn chén không ngã, uống vào mấy ngụm cũng cảm thấy đầu choáng váng vù vù.
Vừa nghĩ tới ông chủ có thể uống say đến bất tỉnh nhân sự ngất đi, Hà thư ký nhấc lên lá gan kéo cửa ra, làm lỡ công tác là chuyện nhỏ, long thể ông chủ có bệnh là chuyện lớn, cô còn muốn làm ở Thanh Diệp nhiều hơn mấy năm đây.
Ai biết vừa mở cửa, Hà thư ký nhìn cảnh tượng trước mắt, quả thực muốn bóp chết một giây trước to gan lớn mật của chính mình!
Chỉ thấy ông chủ đang bị một người thanh niên ấn ở trên sàn nhà, từ góc độ của cô, không nhìn thấy mặt của cậu, chỉ có thể nhìn thấy tư thái dẻo dai kia, mà một đôi tay khớp xương rõ ràng đang bóp ở trên eo thon kia, chủ nhân của tay ngoại trừ Diệp tổng còn có thể là ai?!
Áo khoác cao cấp Diệp tổng bị thân thể không chút nào thương tiếc áp trên gỗ sàn nhà, nút áo sơ mi đen bị gỡ bỏ, còn thanh niên quần áo xốc xếch kia đang ngồi ở trên eo hắn, đảo nắm bình rượu, dịch rượu óng ánh róc rách chảy xuống, làm ướt áo sơ mi cùng áo khoác của Diệp tổng, hai người đều là sắc mặt ửng đỏ thở hồng hộc, toàn bộ cảnh tượng ám muội cực kỳ.
Trong đình viện ánh nắng chiếu vào trong nhà, nghe âm thanh cửa mở, hai người đều xoay đầu lại, Hà thư ký lúc này mới phát hiện thanh niên kia không chỉ có vóc người đẹp, mặt cũng thập phần đẹp đẽ, không mang theo điêu khắc tinh xảo, mà là thanh thủy phù dung tự nhiên.
Tiểu mỹ nhân chân mày cau lại, thấy nàng ngây ngốc đứng ở ngoài cửa cả kinh cằm đều ngậm không lên, cả giận nói: "Nhìn cái gì vậy?"
Diệp tổng đang bị Tiếu Thanh Sơn cầm bình rượu phun một mặt, chật vật cực kì, cũng cùng cả giận nói: "Đóng cửa!"
"Tôi chưa từng thấy gì cả!" Hai người này chỉ là quát lớn, uy thế liền phả vào mặt, Hà thư ký run một cái, vội vàng đóng lại cửa, vỗ vỗ ngực.
Má ơi, doạ skr người.
Hà thư ký là tuỳ tùng Diệp tổng mười năm, vẫn cảm thấy ông chủ chính mình là một người đàn ông đem cấm dục cùng tao bao dung hợp đến mức tận cùng thần kỳ.
Báo chí phản ánh hắn cơ hồ là một người đàn ông hoàn mỹ —— phú nhị đại, MIT sau khi tốt nghiệp vẫn chưa kế thừa gia nghiệp khổng lồ của gia tộc, trái lại dùng mười năm sáng lập đế quốc thương mại của chính mình, trừ này ra, hắn vẫn còn một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, vừa có sắc lại có tiền còn phong nhã hào hoa, không thể không khiến người cảm thán có người chính là từ nhỏ liền được trời cao yêu chuộng. Đương nhiên, đàn ông lớn lên đẹp trai có tiền cũng không phải là không có, như vậy chỉ có thể nói hắn là thiên chi kiêu tử, cùng "Tao" là một kẻ mao tiền đều dính không lên, thế nhưng, Diệp tổng hắn là tự luyến cuồng.
Nhưng hắn cấm dục thì lại cùng hắn tự luyến không có tí quan hệ, làm nữ tính cùng một số nam tính toàn thế giới muốn gả cho kim cương Vương lão ngũ không có cơ hội, từng có tiểu thư nhà giàu đã từng hướng hắn thông báo, nhưng Diệp tổng đáp lại là: "Trên thế giới này tạm thời vẫn chưa xuất hiện người xứng với tôi."
Nhưng ngày hôm nay cô nhìn thấy cái gì?! Diệp tổng cư nhiên bị một tiểu mỹ nhân đè xuống đất vô lực đánh trả! Diệp tổng thời niên thiếu từng trải qua võ thuật đặc huấn, làm sao có khả năng bị thiếu niên thoạt nhìn rất không thể đánh đấm gì hoàn toàn áp chế, trừ bọn họ đang tình thú PLAY ra không có cái giải thích khác! Đặc biệt là phụ cận xương quai xanh Diệp tổng phụ có một vết cắn, quả thực khiến thế giới quan của Hà thư ký vỡ vụn —— nguyên lai ông chủ cũng không phải cấm dục, mà là yêu thích một chút loại hình thô bạo!
Cô thở dài, cũng đúng, như ông chủ trong nhà trả thù lao cũng không muốn càng muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, nhất định là yêu thích trải nghiệm khiêu chiến, cái gì cô gái đẹp ôn nhu hiền lành, không thích hợp hắn!
Khi Hà thư ký đắm chìm trong não bổ của chính mình không thể tự thoát ra được, cửa phòng riêng mở, Diệp Dịch ướt sũng một khoảnh áo sơ mi, mặt tối sầm lại nói: "Cô tiến vào."
Hà thư ký thầm nghĩ chính mình thực sự là chọc họa, cái ông chủ như đóa hoa thủy tiên tự luyến thật vất vả tìm được đối tượng có thể thụ phấn, chính mình cư nhiên không thức thời mà quấy rầy bọn họ, khoát tay nói: "Xin lỗi mà Diệp tổng! Tôi không phải cố ý, tôi đây liền giúp ngài đem buổi tiệc hủy bỏ, ngài —— "
"Được rồi." Diệp Dịch đánh gãy cô, "Gọi bác sĩ tư nhân cho tôi, ai gần nhất thì lại đây."
**
Chỉ chốc lát sau, một chiếc Porsche từ trong bãi đỗ xe Đào Cất uyển chạy khỏi, tụ hợp vào trong dòng xe chạy.
Ở ghế sau xe, hai viên thuốc màu trắng đổ vào lòng bàn tay, Tiếu Thanh Sơn liền đem nó nuốt xuống, lười biếng dựa ở trên chỗ ngồi, nhìn chằm chằm cảnh sắc chậm rì rì rút ngoài cửa sổ.
"Như vậy là tốt rồi." Phó bác sĩ đem bảng xét nghiệm trả về chỗ cũ, đóng lại cái hòm thuốc nói rằng.
"Trước cậu ấy hút vào dược phẩm sẽ có tác dụng phụ không?" Diệp Dịch đã thay đổi một bộ quần áo mới, thẳng người, bệ vệ ngồi, hai tay ôm ngực.
Phó bác sĩ trả lời: "Theo lý thuyết nó chỉ đơn thuần là thuốc kích thích, tình huống cụ thể phải đợi kết quả xét nghiệm máu. Nếu có vấn đề, tôi sẽ gọi điện thoại phản hồi ngài."
Diệp Dịch gật đầu, nghiêng đầu đi nhìn Tiếu Thanh Sơn khoác áo khoác hắn làm bé ngoan uống thuốc.
Đào Cất uyển Đào Yêu các quanh năm được hắn bao, thời điểm yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng vang ống trúc đổ đầy nước đánh vào cục đá trong đình Lộc Uy.
Ngày hôm nay ở ngoài đình ồn ào, hắn mới đẩy cửa ra xem, không nghĩ tới tóm được tiểu mỹ nhân đỏ cả mặt, giống như con tôm.
Từ trong cuộc nói chuyện của đám chân chó, hắn cũng có thể đem sự tình phát sinh ở trên người Tiếu Thanh Sơn đoán được năm, sáu bảy, tám —— hẳn là bị người hạ độc, liền hành hung sắc quỷ, lúc đang tránh né chân chó đuổi bắt thì ngộ nhập Đào Yêu các.
Đào Cất uyển bảo mật làm rất khá, Tiếu Thanh Sơn không thể biết hắn ở đây ăn cơm, cho nên hết thảy đều có thể gọi là "Ngẫu nhiên".
Về phần biểu hiện Tiếu Thanh Sơn vì sao thân thiết như vậy, còn gọi mình "A Dịch", cái này càng dễ giải thích ——
Diệp Dịch tự luyến địa tâm nghĩ, hắn là đàn ông hoàn mỹ nhất trên thế giới, trên thế giới không tồn tại người không thưởng thức hắn, Tiếu Thanh Sơn thầm mến hắn nhiều năm, thật vất vả nhìn thấy chính chủ, trong lúc nhất thời không kìm chế được nỗi lòng cũng là có thể lý giải.
Những năm gần đây, Diệp Dịch thấy quá nhiều người đầu hoài tống bão, nhưng hắn trước sau đối tình ái không làm sao có hứng nổi, nhưng là...
Tiếu Thanh Sơn da dẻ trắng đến thông suốt, khóe mắt ửng đỏ mang theo mùi vị muốn nói lại thôi, mà hắn mới uống qua đôi môi nhuận thủy mang theo ánh sáng ướt át lộng lẫy, thoạt nhìn rất mềm... Răng bên trong đôi môi kia còn vừa mới cắn hắn một cái, đủ sắc bén.
Dường như nhận ra được tầm mắt Diệp Dịch, Tiếu Thanh Sơn xoay đầu lại, mạnh mẽ khoét hắn một cái —— dĩ nhiên đối với tôi như vậy! Diệp Dịch anh chết, chết rồi chết rồi chết rồi!
Làm anh hùng cứu mỹ nhân, Diệp Dịch cần phải sức lực rất đủ mới đúng, nhưng không biết tại sao hắn bỗng nhiên có chút chột dạ, mà biểu hiện chột dạ của hắn, chính là quay lại trừng Tiếu Thanh Sơn một cái —— tôi giúp cậu trốn người, cậu dựa vào cái gì vênh vang đắc ý như thế!
Tiếu Thanh Sơn biểu tình càng lạnh hơn, Diệp Dịch ngượng ngùng dời ánh mắt, cảm thấy được một cây đao treo ở bên cạnh cổ mình.
"Ông chủ, vậy dạ hội hôm nay..." Hà thư ký đã biết rõ ngọn nguồn, thật sâu vì chính mình loạn yy (aka tưởng tượng) ông chủ mà cảm thấy xấu hổ, cô nói ông chủ các cô nhưng là nam thần cấm (tự) dục (luyến), làm sao có khả năng tùy tùy tiện tiện liền bị người tóm lấy? Cái tiểu mỹ nhân tuy rằng rất đẹp, nhưng vạn sự chú ý, nhất kiến chung tình củi khô lửa bốc một phát là không thể nào!
"Bỏ." Diệp Dịch không chút do dự nói, hắn còn muốn cùng Tiếu Thanh Sơn đàm luận, từ đâu nhiều thời gian như vậy tham gia dạ hội kỳ kỳ quái quái.
"A?" Hà thư ký kinh ngạc, cái dạ hội này nhưng là của mấy trâu bò giới tài chính tổ chức, sẽ lời mời rất nhiều nhân sĩ trong nghề, những người khác muốn đi vào đều không đi được, liền bị ông chủ tùy tùy tiện tiện từ chối, "Chúng ta cùng Lý thị có hợp tác, như vậy thật sự được không?"
Diệp Dịch lạnh lùng nói: "Đừng nhầm, là hắn cầu xin hợp tác với tôi, không phải tôi đi xin nhờ hắn."
"Xin lỗi, là tôi bị hồ đồ rồi." Hà thư ký trả lời.
**
Cửa phòng tắm mở ra, Tiếu Thanh Sơn bao bọc áo tắm rộng lớn đi ra, tóc đen thuận theo mà buông xuống, mang theo hơi nước, so với còn mèo nhỏ vừa mới giương nanh múa vuốt, cả người hiện ra thật ôn thuần.
Khi tắm Tiếu Thanh Sơn bình tĩnh lại, Diệp Dịch không có ký ức, đối với cậu lạnh nhạt cũng là nhân chi thường tình, cậu không nên đối Diệp Dịch trách móc quá mức nặng nề —— nói thì nói thế không sai, nhưng tình cảm có lúc cũng không phải lý trí có thể khống chế.
Diệp Dịch dừng ký tên văn kiện, giương mắt nhìn cậu: "Tôi đã biết mục đích của cậu, không nên thử đối với tôi nói dối, Tiêu Thanh."
Tiếu Thanh Sơn: "..."
# bạn trai mất trí nhớ coi tôi là người xa lạ, tôi hiện tại rất muốn đánh hắn, lại sợ đánh choáng váng, nên làm gì, gấp, tại tuyến chờ #
Tiếu Thanh Sơn mơ hồ nhìn thấy trên màn ảnh sau lưng Diệp Dịch có từng hàng chữ, như là tư liệu, hỏi: "Anh điều tra tôi sao?"
Cái hệ thống rác thải này sau khi xuyên qua liền hoàn toàn không có trả lời, cậu hiện tại ngoại trừ nguyên thân gọi là "Tiêu Thanh" cái gì cũng không biết, thật là làm sao tiến hành nhiệm vụ?
Cậu đi chân trần đi ở trên thảm len mềm mại ấm áp, áp sát tới xem màn hình, nhìn thấy nhưng cũng không phải tư liệu Tiêu Thanh, mà là của tên khốn nạn bên cạnh, bắt đầu từ vườn trẻ bao nhiêu đóa hoa đỏ thẫm nở cho đến đến thành tựu bây giờ.
Tiếu Thanh Sơn: "... Anh đây là làm gì?"
Diệp Dịch: "Tôi cảm thấy được cậu cần phải thấu hiểu tôi."
Tiếu Thanh Sơn: "???"
Bút máy ở giữa ngón tay linh hoạt xoay tròn, Diệp Dịch nói: "Cậu xem, tôi ưu tú nhiều tiền như vậy, trên thế giới không còn đàn ông tốt hơn so với tôi, cậu phải nắm lấy cơ hội cho thật chắc."
Hắn từ lúc đẻ độc thân hơn ba mươi năm, thật vất vả gặp được một tiểu mỹ nhân hợp ý, đương nhiên là phải giống như khổng tước đực xòe đuôi phát tao, đem một mặt trâu bò nhất biểu diễn cho thiếu niên ngưỡng mộ trong lòng xem nha.
Tiếu Thanh Sơn dưới tay hơi động: "..."
Diệp Dịch: "Ôi chao cậu sao lại đem tư liệu đóng."
Tiếu Thanh Sơn: "Ngu ngốc."
Diệp Dịch: "..."
Tiếu Thanh Sơn cau mày, hắn làm sao không biết Diệp Dịch cảnh giác thấp như vậy: "Anh tại sao không điều tra tôi, vạn nhất ngày hôm nay tất cả những thứ này đều là tôi và người khác diễn trò thì sao?"
Diệp Dịch nhìn chằm chằm con mắt của cậu, đó là một đôi con ngươi nhạt màu, thấu triệt như tuyết thủy.
Diệp Dịch: "Trên thế giới không tồn tại kỹ năng diễn xuất tôi nhìn không thấu."
Tiếu Thanh Sơn cười lạnh một tiếng.
Diệp Dịch có chút hoảng hốt, kỳ thực hắn muốn nói, chúng ta là trước đây từng gặp mặt phải không? Nhưng nếu như hắn từng gặp Tiếu Thanh Sơn, dựa vào trí nhớ hơn người của hắn, không thể không để lại bất kỳ ấn tượng nào.
Nhưng Tiếu Thanh Sơn tuyệt sẽ không làm thương tổn hắn.
Chẳng biết vì sao, hắn chính là vững tin như vậy
Diệp Dịch tuyên bố: "Không quản thế nào, em bây giờ là bạn trai của tôi."
Tiếu Thanh Sơn sửa chữa: "Bạn trai lâm thời."
Diệp Dịch: "Em không cần tự ti như thế."
Tiếu Thanh Sơn: "Tôi nói anh là bạn trai lâm thời của tôi, phải thông qua nửa năm thực tập mới có thể thăng cấp thành bạn trai."
Diệp Dịch một mặt tỉnh mộng: "???"
Tiếu Thanh Sơn nói tiếp: "Căn cứ biểu hiện hôm nay của anh, tôi cảm thấy tôi không có yêu thích anh như vậy."
Không riêng quên mất cậu, coi cậu thành em trai mê muội đầu hoài tống bão, còn đần độn mà toàn bộ tư liệu của mình cho một "Người xa lạ" mới nhận thức không tới nửa ngày xem, thực sự là tức chết cậu!
Diệp Dịch tiếp tục tỉnh mộng: "???"
Hắn đường đường là chủ tịch kiêm CEO tập đoàn Thanh Diệp, là tình nhân trong mộng của vạn ngàn thiếu nữ, tuy rằng tạm thời không biết công tác là cái gì nhưng chức vị khẳng định không cao hơn tình nhân của tiểu mỹ nhân???
Đùa gì thế?!
Nếu là hắn, không biết có bao nhiêu người xếp hàng cầu giao du!
Lúc trong lòng nổi giận thì làm ra chuyện ác không tưởng, Diệp Dịch hung ác nói: "Thực tập? Tôi cho em biết, không cần một tháng, tôi đã có thể chuyển chính thức!"
Tiếu Thanh Sơn tựa như cười mà không phải cười, liếc nhìn hắn, lãnh lãnh thanhthanh, nhìn đến đầu quả tim Diệp Dịch ngứa, như là có một con mèo nhỏ đang mài móng vuốt.
Áo tắm rộng thùng thình, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng vai gầy, Diệp Dịch hầu kết trên dưới lăn, trầm giọng nói: "Em có muốn thử một chút hay không?"
Tiếu Thanh Sơn: "Ghế tựa? Bàn? Giường?"
Diệp Dịch liếm liếm môi dưới: "Em yêu thích cái nào?"...
Trong giấc mộng, hệ thống rốt cục khoan thai đến chậm, nghe đến cái âm thanh máy móc muốn ăn đòn kia, Tiếu Thanh Sơn bình luận: "Rùa bò còn nhanh hơn ngươi."
"..." Hệ thống giải thích, "Bổn hệ thống căn cứ đề nghị lần trước của ngài tiến hành thăng cấp, xin ngài thông cảm."
Tiếu Thanh Sơn: "Không thông cảm, lăn."
Hệ thống: "... Nhiệm vụ lần này: Trở thành ảnh đế."
Theo nhiệm vụ được ban bố, ký ức nguyên thân cũng tràn vào trong đầu.
Nguyên thân là một cô nhi, cấp ba có tham gia chương trình tuyển chọn, dùng tổ bốn người xuất đạo. Nhóm từng ra vài CD, nhưng nhân khí vẫn luôn không nóng không lạnh, sau đó nhóm giải tán, lui vòng lui vòng, một mình đơn độc bay, nguyên thân ở bên trong vẫn luôn bán nhan, ca hát như hiện trường tai nạn xe cộ, chỉ có thể đổi nghề làm diễn viên, nhưng tức vận không tốt, đóng phim bị thương, sản phẩm đại ngôn bán không được, dần dần thất bại hoàn toàn, chỉ có thể dựa vào diễn một ít nhân vật nhỏ để duy trì sinh hoạt.
Tại một lần quay chụp, hắn nhận thức ảnh đế Tống Trạch Ngữ, hai người tình đầu ý hợp, rất nhanh liền bắt đầu giao du, Tống Trạch Ngữ cũng cam kết sẽ an bài một ít nhân vật tốt cho nguyên thân.
Nguyên thân vốn cho là thời cơ mình sắp xoay chuyển, nhưng không ngờ Tống Trạch Ngữ là cái công tử nhà giàu, khoản nợ phong lưu vô số, mà không thể tiếp thu nhất chính là, Tống Trạch Ngữ cư nhiên bị người bạn tốt trong nhóm năm đó, Đài Thiên Dật câu đi!
Thấy nguyên thân không có cái đùi lớn ôm, người môi giới La Hưu cũng không làm bộ làm tiên sinh ba phải, mà dự định ép khô một chút giá trị cuối cùng của cậu, vì tiểu nghệ nhân hắn thích nhất lót đường, đem nguyên thân mang đến yến hội của Sử thiếu.
Đây cũng là đầu đuôi sự tình ngày hôm nay.
**
Khi tỉnh lại, người bên cạnh đã ly khai giường lớn, nhưng trong chăn còn có dư ôn.
Diệp Dịch đang ở trước gương to trừng trị chính mình, nhận thấy ánh mắt Tiếu Thanh Sơn, hắn xoay người nói rằng: "Tôi gọi Lâm bí thư mua bữa sáng cho em, chín giờ đưa tới, đừng quên ăn."
"Vâng." Tiếu Thanh Sơn phát ra giọng mũi mềm nhũn, "Anh ngày hôm nay mấy giờ trở về."
Diệp Dịch đeo caravat cho mình: "Buổi trưa không trở lại, buổi tối chờ tôi tới đón em, trước bảy giờ khẳng định đến."
"Lại đây." Tiếu Thanh Sơn nói.
"Làm sao?" Diệp Dịch đi tới, cúi người, "Em muốn cho tôi nụ hôn chào buổi sáng sao?"
"Làm anh đẹp lại." Tiếu Thanh Sơn đưa tay ra, giúp hắn đem ca-ra-vat kết lý bằng phẳng, "Xấu chết rồi."
Diệp Dịch: "..."
Kỳ thực hắn trước đây đều có chuyên gia giúp hắn đeo caravat, nhưng giờ có bạn trai, tay nghề tái sinh tự mình động thủ.
Diệp Dịch bỗng nhiên cảnh giác nói: "Em tại sao thành thục như vậy?"
Cảm thấy chính mình quá nhất kinh nhất sạ, Tiếu Thanh Sơn lúc mặc chính trang không tự đeo caravat à?
Tiếu Thanh Sơn nghĩ, Diệp Dịch hiện ở trên đầu nhiều hơn cái danh hào thực tập, tương đương với bị cách chức một lần, trả lời: "Thường thường đeo cho bạn trai cũ."
Diệp Dịch: "..."
Diệp Dịch khô cằn nói: "Em có bạn trai cũ?"
Tiếu Thanh Sơn: "Có chứ. So với anh tốt hơn nhiều."
Diệp Dịch: "?!"
Hắn thực sự là vạn vạn không nghĩ tới, Tiếu Thanh Sơn lại có bạn trai cũ, hơn nữa còn "Tốt hơn hắn nhiều"?
Hắn bất kể là mặt, tu dưỡng, tài sản còn có cái năng lực gì đó đều là đệ nhất thế giới được không?!
Diệp Dịch cảm thấy địa vị của chính mình bị khiêu chiến, nắm cằm Tiếu Thanh Sơn lên:
"Không quản em trước đây yêu thích ai, quên hắn đi."
Tiếu Thanh Sơn: "Không."
Diệp Dịch: "..."
Có hắn lại còn đối đàn ông khác nhớ mãi không quên?!
Em không phải là ỷ vào tôi yêu thích em sao?!
Diệp Dịch nghiến răng nghiến lợi, bá đạo mà hôn lên, ngăn chặn cái miệng làm cho hắn vừa yêu vừa hận, công thành đoạt đất, làm cho cậu không chỗ có thể trốn, mãn tâm mãn nhãn chỉ có thể là mình.
Nội thất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước môi răng quấn quýt, lưu luyến triền miên.
"Ha..." Môi cùng rời môi, Tiếu Thanh Sơn đỏ mặt, trong mắt che lại sương mù.
Diệp Dịch lau chỉ bạc khóe miệng cậu: "Không chuẩn nhớ bạn trai cũ."
Tiếu Thanh Sơn ôn nhu mà theo dõi hắn, Diệp Dịch chỉ coi là đáp ứng.
Tiếu Thanh Sơn ngủ hồi lung giác (?), thời điểm rời giường nghe thấy có người nhấn chuông cửa, chính là Lâm bí thư Diệp Dịch nói.
Lâm bí thư đem cháo nóng hổi cháo cùng đồ ăn sáng đặt trên bàn ăn ở Đào Cất uyển, chờ đợi ở trong phòng khách, chờ Tiếu Thanh Sơn thay xong quần áo ra ngoài, đem danh thiếp của mình đưa tới: "Chào Tiêu ca, tôi là Lâm Linh, bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là bí thư của ngài."
"Chào cô."
Lâm Linh là cô gái nhỏ đầy tuổi trẻ, rũ mắt xuống, tự cho là giấu ánh mắt cẩn thận quan sát bạn trai của ông chủ rất tốt, bởi vì trong ánh mắt không có ác ý, Tiếu Thanh Sơn cho phép cô xem.
Tiếu Thanh Sơn nhấp một hớp cháo, ngày hôm qua điện thoại di động không điện tự động tắt nguồn, sau khi sạc điện cậu cũng không để ý. Lần này vừa mở nguồn, hơn 30 tin nhắn chưa đụng tới, tất cả đều là La Hưu gửi tới.
La Hưu hiển nhiên rất lo lắng,điện thoại di động Tiếu Thanh Sơn mới vừa mở ra không quá năm phút đồng hồ, liền nhận được điện thoại của hắn.
La Hưu quả là nhanh muốn tức chết, ngày hôm qua hắn mang theo đàn em trải thảm thức đêm tìm tòi, từ trước viện lục soát đến sân sau, cuối cùng hoàn toàn bất đắc dĩ phải lần lượt gõ cửa từng cái, trêu đến một thân tao không nói, còn đem chủ nhan Đào Cất uyển làm cho nổ tung, dặn mấy bảo tiêu bắp thịt cuồn cuộn đem bọn họ tại trước mặt mọi người đá ra ngoài, mặt mũi của hắn đều vứt sạch!
Mấu chốt nhất chính là, Sử thiếu khăng khăng muốn rút lại tiền của, hắn cầu khẩn thế nào đều không cứu lại được, chuyện này còn huyên náo đến công ty cao tầng đều biết, nghệ nhân hắn quản dưới cờ không tốt, tương đương với công tác thất trách, lúc này bị mắng máu chó đầy đầu —— mà hết thảy này đều là do tiểu minh tinh Tiếu Thanh Sơn không biết điều này!
(?) Có lẽ là nhầm, phải là Tiêu Thanh nhỉ.
Mà hắn ngày hôm nay đi tìm Tiếu Thanh Sơn tính sổ, ở cái nhà trọ cũ kỹ vừa hẹp vừa tồi cắm điểm, gõ cửa gõ nửa ngày cũng không ai đáp lại, điện thoại di động cũng gọi không được, hắn còn tưởng rằng là Tiếu Thanh Sơn trốn ở trong phòng giả chết, trong cơn tức giận mời thợ khóa mở khóa, nhưng trong phòng cũng không có người, cửa sổ cũng đóng chặt, không khí thập phần nặng nề, hiển nhiên là chủ nhân cả một đêm đều chưa có trở về.
"Con mẹ nó cậu không ở nhà trọ ở nơi nào?!"
"... Không biết." Tiếu Thanh Sơn suy nghĩ một chút, cậu còn thật không chú ý biệt thự này ở nơi nào.
Vì vậy La Hưu liền nghe Tiếu Thanh Sơn hỏi: "Đây là nơi nào vậy?"
Một âm thanh mơ hồ trả lời: "Bạch Sa Khê cốc."
Tiếu Thanh Sơn: "Há, Bạch Sa Khê cốc."
La Hưu: "???"
Đùa hắn sao, cậu ở đâu chính cậu không biết còn muốn hỏi người khác?
Hơn nữa Bạch Sa Khê cốc tọa lạc tại khu biệt thự CBD, ở bên trong tất cả đều là thổ hào, hộ gia đình mà chau mày, bất động sản bảo đảm con ruồi đều không buông tha, Tiếu Thanh Sơn có thể ở bên trong?
Sợ không phải ngày hôm qua dược hiệu quá mạnh, cháy hỏng đầu óc?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hướng Dẫn Mỹ Nhân Phế Vật Nghịch Tập
Chương 37: Lọ hoa ảnh đế (2)
Chương 37: Lọ hoa ảnh đế (2)