DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ
Quyển 2 - Chương 61: Ánh bình minh lúc rạng đông (6)

“Cậu tin tớ không?”

Thanh âm trầm thấp vang lên bên màng nhĩ, Tạ Huân Triết tuy rằng vẫn cười rất ôn hòa vô lại, nhưng lại khiến Diệp Thiều An cảm thấy áp lực mạnh mẽ.

Diệp Thiều An khẽ nâng đầu lên, mê man nhìn Tạ Huân Triết, cặp mắt đó thật sự là quá mức trong suốt, cho nên mỗi một tia tâm tình đều rất chân thành, Tạ Huân Triết nhìn ánh mắt mê hoặc khó hiểu của Diệp Thiều An, không khỏi cong cong môi lên,

An An của gã, thật sự là vừa ngoan vừa đáng yêu.

Nếu như không đáp ứng, độ thiện cảm khẳng định rơi xuống -99, sự tình Tạ Huân Triết ghé vào lỗ tai hắn lẩm bẩm đêm hôm qua, nói không chừng sẽ biến thành thật.

Thế nhưng nó chưa chắc không phải là thời cơ để đột phá.

Không không không…

Bây giờ còn chưa được.

Bây giờ còn chưa được.

Đại não nhanh chóng vận chuyển, mê man trong mắt Diệp Thiều An dần dần biến mất, hắn nhìn Tạ Huân Triết, nở nụ cười gần như ôn nhu, nhẹ giọng nói: “Ừm.”

“Tin cậu.”

Trong phút chốc, Tạ Huân Triết phảng phất như nghe thấy tiếng pháo hoa nổ, khói hoa lan tỏa khắp không trung, hào quang ngũ sắc bắn ra bốn phía, vừa chói mắt vừa phiêu lượng.

Con ngươi của Tạ Huân Triết phút chốc trở nên thật ôn nhu, gã xoa xoa mái tóc của Diệp Thiều An, Diệp Thiều An thấp hơn gã một chút, cho nên gã làm động tác này đặc biệt thành thục mà tự nhiên, gã ôn nhu ôm Diệp Thiều An vào trong lồng ngực, tiếng thét chói tai sắc nhọn vang lên khắp hành lang dường như đã cách gã thật xa, gã lại cười nói: “Ngoan.”

Diệp Thiều An hơi nhíu mày, khuỷu tay đụng phải Tạ Huân Triết một chút, đem gã đẩy ra, có chút mất hứng nhìn gã.

“Tớ chỉ là rất cao hứng mà thôi.” Tạ Huân Triết giơ tay lên, một mặt vô tội nhìn về phía Diệp Thiều An, có chút khổ sở thấp giọng nói: “Tình huống bây giờ như thế, ai cũng không tin được, An An nói tin tớ, tớ rất…”

“Rất cao hứng.”

Ba chữ này được phun ra từ môi gã, mang theo mùi vị gần như lưu luyến.

Tạ Huân Triết ôn nhu nhìn chăm chú vào Diệp Thiều An, ánh mắt trong suốt và mềm mại, phảng phất như nước suối từ từ lưu động trên núi cao, Diệp Thiều An có chút biệt nữu mà liếc mắt nhìn gã, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác, nửa ngày sau mới thấp giọng nói: “Người tớ có thể tin tưởng, cũng chỉ có mình cậu mà thôi.”

Hai tai Diệp Thiều An có chút đỏ, có lẽ do chưa bao giờ nói những lời như vậy, cũng có lẽ do cảm thấy chúng quá mức ám muội, hắn tựa hồ có hơi không thích ứng, Tạ Huân Triết đè xuống ý cười đã trào lên cuống họng, đáy lòng lưu động tiếng sóng lớn động nhân.

Rốt cuộc chẳng còn… từ ngữ nào cảm động hơn được nữa.

An An hồ đồ, tuy rằng non nớt, lại dám đem tín nhiệm quý giá nhất giao phó cho gã.

Đây chính là An An của gã, một An An cực kỳ đáng yêu và ngoan ngoãn.

“Huân Triết!” Một thanh âm phá vỡ không khí giữa bọn họ, mang theo căng thẳng cùng kinh hoảng rõ ràng, trong tròng mắt Tạ Huân Triết chợt lóe lên một tia tàn khốc, thật là đáng chết, dĩ nhiên vào thời điểm này quấy rối gã và An An!

“Huân Triết, cậu xem.” Người kia có chút lấy lòng nhìn Tạ Huân Triết, trong tròng mắt mang theo ý tứ hàm xúc tìm xin sự giúp đỡ và che chở rõ ràng, “Chúng ta phải làm gì bây giờ? Cửa túc xá này chống đỡ không được bao lâu!”

“Mới vừa rồi bọn tớ từ trên cửa sổ nhìn xuống, trên sân trường có không ít mấy con nom như xác sống đang du đãng!”

“—— tận thế! Tận thế đến rồi!!”

Vài câu cuối cùng, cậu thật sự là không khống chế được cảm xúc e ngại của mình, âm cuối cũng bị bóp méo.

Diệp Thiều An theo bản năng nhìn về phía cửa sổ, lúc này mới phát hiện rèm cửa sổ không biết đã bị ai kéo lên, ánh sáng trong suốt chiếu vào, chỉ còn lại những ánh hào quang chói mắt, phía dưới quang huy, trên nền đất bên ngoài có không ít con đang du đãng thoạt nhìn vừa dơ bẩn vừa đáng sợ, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy bóng người đang chạy trốn.

Giống như trong tiểu thuyết viết, trong một đêm, trái đất hình như đã tiến vào tận thế, tang thi đột nhiên xuất hiện, bừa bãi tàn phá trên mảnh đất này, dường như không có bất kỳ điềm báo trước nào.

Trên hành lang các loại âm thanh lại như một quả bom hẹn giờ đang đếm ngược trong lòng mỗi người, Ngô Chương Vũ rốt cục không kiềm chế nổi sợ hãi trong lòng mình há mồm kêu lên: “Cửa túc xá sớm muộn cũng bị đánh vỡ!!!”

“Chạy mau!! Chúng ta phải chạy nhanh lên!!”

“Ngoài cửa có tang thi, cậu có thể chạy đi đâu chứ.” Tạ Huân Triết ôn hòa nhã nhặn nói: “Chỉ cần cậu không lo lắng cậu vừa mở cửa ra liền đối diện với tang thi.”

“Nhưng mà ngồi đây chờ chết thì cũng chết!” Ngô Chương Vũ hai tay ôm đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, trong lòng cậu loạn lợi hại, lời nói ra cũng vô cùng hỗn loạn: “Tớ muốn sống! Tớ mới mười chín tuổi! Tớ không thể chết được! Nhà tớ chỉ có một mình tớ, tớ không thể xảy ra chuyện gì được!”

“Tớ muốn sống! Tớ chỉ muốn sống thôi!” Ngô Chương Vũ đột nhiên đứng lên, cậu một phát nhào lên người Tạ Huân Triết, chặt chẽ nắm lấy ống tay áo của Tạ Huân Triết giống như bắt được một cái phao cứu mạng cuối cùng, kích động nói: “Huân Triết, cậu sẽ không bỏ rơi bọn tớ đúng không? Chúng ta là bạn cùng phòng mà, quan hệ đâu có tầm thường, cậu nhất định sẽ không bỏ rơi bọn tớ đúng không? Cậu sẽ mang bọn tớ đi ra ngoài đúng không?”

” Cậu sẽ mang bọn tớ đi ra ngoài đúng không?!”

“Chương Vũ.” Tạ Huân Triết lại cười nói, trên mặt nhìn không ra bất kỳ tâm tình nào, thế nhưng Diệp Thiều An lại có thể cảm nhận được gã đang lạnh lùng và không kiên nhẫn, “Tớ cũng chỉ là một người bình thường, được người nhà nuông chiều từ bé đến lớn, nhiều năm như vậy vai không thể mang tay không thể xách, tớ lấy cái gì mang các cậu đi ra ngoài?”

“Huống chi nơi này cũng không có công cụ gì, chúng ta lại giống như bị nhốt ở chốn này, ngay cả một công cụ để thương tổn tang thi cũng không có, huống chi chúng ta đang ở tầng bốn, cậu từng tính qua chưa, xuống tới tầng một có bao nhiêu khả năng nhìn thấy tang thi? Coi như bình an xuống được tầng một, cậu nhìn cửa sổ bên ngoài một chút đi, có bao nhiêu tang thi? Cậu có ra được không?”

Ngô Chương Vũ lăng lăng nhìn gã, ngón tay mất tự nhiên buông lỏng ống tay áo của Tạ Huân Triết, cái mỉm cười của Tạ Huân Triết chưa từng thay đổi một phần, rất là thanh đạm, “Cậu nên vui mừng, vui mừng vì trong bốn người chúng ta không có một ai bị hóa thành tang thi, bằng không…”

Tạ Huân Triết nhắm hai mắt lại, không tiếp tục nói nữa.

Ngô Chương Vũ kết kết thật thật rùng mình một cái, cậu ta lúc này mới ý thức được, mấy con du đãng, khủng bố, xấu xí bên ngoài đều đã từng là bạn học của cậu!

E rằng ngày hôm qua bọn họ còn cùng nhau vui đùa, cùng nhau kề vai sát cánh, cùng đi học cùng đến nhà ăn, thế nhưng vào hôm nay, có lẽ là ở trong mộng, bọn họ đã biến thành một thứ kinh khủng như vậy, sau đó cắn bạn bè cùng phòng đang không phòng bị!

Ngô Chương Vũ không rét mà run, e rằng, nguy hiểm nhất căn bản không phải chỉ ở ngoài cửa, mà còn có thể ở ngay trong túc xá!

Ngô Chương Vũ theo bản năng nhìn mình mấy người bạn cùng phòng.

Cậu nhìn qua Tạ Huân Triết, nhìn qua Trương Thiên Nam, lại nhìn qua Diệp Thiều An, thấy gương mặt cậu ta tái nhợt mà tinh xảo, giữa hai lông mày mang theo vài phần tối tăm, trên viền mắt có một vòng xanh tím nhàn nhạt, cậu ta tựa hồ chú ý thấy mình nhìn cậu ta, một đôi con ngươi đen nhàn nhạt nhìn cậu, không có bất kỳ gợn sóng tâm tình gì,

Trái tim Ngô Chương Vũ đột nhiên đập thịch một cái: “—— Diệp, Diệp Thiều An!”

Đây là lần đầu tiên từ sau khi cậu phản cảm về Diệp Thiều An, hô lên tên của cậu ta.

Ngô Chương Vũ cũng không biết mình bị làm sao nữa, thế nhưng vào thời khắc nhìn thấy đôi con ngươi đen bình tĩnh lại thong dong đó ấy, một loại bình tĩnh bất đồng với sự bình tĩnh ôn hòa mà hờ hững của Tạ Huân Triết, trái lại càng dễ dàng khiến người ta có cảm giác an toàn, Ngô Chương Vũ nhìn bốn người trong ký túc xá bao gồm cả chính bản thân mình, chỉ có mỗi Diệp Thiều An mới khiến cậu có cảm giác an tâm.

Trương Thiên Nam so với cậu còn hoảng loạn hơn, Tạ Huân Triết che giấu hờ hững dưới sự ôn hòa, chỉ có Diệp Thiều An, bình tĩnh thong dong, Ngô Chương Vũ cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, một khắc đó, cậu dường như đã cảm thấy một tia hi vọng, “—— cậu sẽ giúp bọn tớ đúng không!”

“Cậu sẽ không không quản bọn tớ có đúng không?!” Hi vọng cùng mừng rỡ trong con ngươi của Ngô Chương Vũ càng lúc càng lớn, “Cậu sẽ cứu bọn tớ có đúng không? Cậu sẽ mang bọn tớ ra ngoài có đúng không?!”

Đúng, Diệp Thiều An tuyệt đối sẽ không không quản bọn họ, hắn nhất định sẽ cứu bọn họ!

Không biết vì sao, Ngô Chương Vũ lại tin chắc như vậy.

Trong nháy mắt đó, sát khí và phẫn nộ cấp tốc bao phủ Tạ Huân Triết, gã hận không thể trực tiếp xé xác Ngô Chương Vũ!

Ngôn ngữ mới quen thuộc làm sao, lời kịch mới quen thuộc làm sao, lần nào cũng như thế này, lần nào An An cũng bị những ngôn ngữ đó trói buộc, lần nào An An cũng không chịu nổi những người này cầu xin và sợ hãi đành đồng ý, sau đó vì cái gọi là bảo vệ và cam kết đó đánh đổi mạng sống!

Đáng chết!

Đáng chết!

Đáng chết!!

Diệp Thiều An theo bản năng kéo Tạ Huân Triết, hắn liếc mắt nhìn Ngô Chương Vũ, cảm xúc gần như điên cuồng trên mặt người kia làm cho hắn không khỏi nhíu mày lại, Diệp Thiều An nhàn nhạt nói: “Tớ cũng chỉ là một sinh viên phổ thông.”

“Mới vừa rồi Tạ Huân Triết phân tích rất đúng.” Diệp Thiều An dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Tớ ngay cả bản thân cũng không cứu được, bản thân tớ cũng bị vây ở chỗ này chờ chết, làm sao cứu các cậu ra ngoài?”

Tạ Huân Triết tuy rằng cực độ phẫn nộ mất khống chế, thế nhưng thân thể của gã cực kỳ mẫn cảm đối với việc nắm bắt thanh âm của Diệp Thiều An, vừa nghe Diệp Thiều An trả lời, thân thể của gã đột nhiên cứng đờ, không dám tin nhìn Diệp Thiều An.

… Thế mà lại cự tuyệt.

… An An của gã, thế mà lại cự tuyệt.

Đầu tiên là không dám tin tưởng, sau là một trận mừng như điên, gã chưa từng có hy vọng xa vời rằng Diệp Thiều An sẽ từ chối!

Vô số lần nhìn thấy trong mộng, bất kể là yêu cầu đáng thẹn buồn nôn nhường nào, không quản Diệp Thiều An trong lòng không thích đến mấy, hắn cuối cùng đều sẽ miễn cưỡng đáp ứng, sau đó vì cái gọi là cam kết ấy mà trả giá tất cả,

Đã thấy hơn 100 lần, số lần quá nhiều quá nhiều, đủ để đánh mất tất cả hi vọng trong lòng gã.

Tạ Huân Triết không nhịn được đem Diệp Thiều An ôm vào trong lòng, cằm của gã đặt lên trên bả vai Diệp Thiều An, bị hô hấp gã phun lên cổ, Diệp Thiều An không nhịn được tặng gã một khuỷu tay, Tạ Huân Triết rên lên một tiếng, nhẹ giọng nói: “Để tớ ôm một lát đi…”

“Tớ sợ…”

Tôi sợ em sẽ đáp ứng, tôi sợ em sẽ bỏ rơi tôi, tôi sợ tôi sẽ làm ra những chuyện mà em chán ghét…

Diệp Thiều An do dự một chút, vẫn trở tay vỗ vỗ phía sau lưng Tạ Huân Triết giống như đang dỗ con nít, nói: “Không sợ.”

“Có tớ đây.”

Câu nói này Diệp Thiều An nói với người khác, Tạ Huân Triết chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh; thế nhưng khi Diệp Thiều An nói với gã câu này, Tạ Huân Triết lại cảm thấy vui muốn rớt nước mắt;

Đây chính là An An của gã, một An An vừa săn sóc vừa đáng yêu như thế, làm cho gã căn bản nửa giây cũng không nỡ buông ra, chỉ muốn ôm thật chặt vào trong lòng,

Tâm lý được bao phủ bởi vạn ngàn hào hùng và nhu tình, Tạ Huân Triết kề sát bên tai Diệp Thiều An, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ.”

“Tớ sẽ dẫn cậu đi ra ngoài.”

“Tớ sẽ không để cho cậu gặp chuyện…”

“Tớ sẽ bảo vệ cậu…”

Tôi sẽ bảo vệ em.

Tôi sinh ra, là để bảo vệ em.

Đọc truyện chữ Full