DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạch Nguyệt Quang Nam Thần Tự Cứu Hệ Thống
Chương 141: Hiện đại giới giải trí (3)

Trong kho số liệu của hệ thống, vốn dĩ không có tư liệu của lần xuyên thứ hai, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, bởi Lý Việt Bạch cùng người hợp tác cũ thành công khớp ám hiệu, hệ thống cũng đồng thời đạt được quyền hạn hiểu biết về lần xuyên thứ hai, vì thế, một kho số liệu mới rộng mở, số liệu khổng lồ bắt đầu được truyền tống.

"Ký chủ, chúc mừng ngài kết nối thành công cùng người hợp tác!" Hệ thống một bên hấp thụ số liệu, một bên lặp lại lần nữa: "Ký chủ, ngài nghe thấy không? Xin hãy đưa ra phản ứng nên có."

"..." Lý Việt Bạch vẫn không nhúc nhích cứng đờ ngồi trên ghế ngồi, không làm nên phản ứng gì, thật lâu sau, mới nhìn Thẩm Phá, khó có thể tin mở miệng: "Diệp Thanh?"

"?" Thẩm Phá nhướn mày.

Rất rõ ràng, y không nhớ cái tên này.

"Y không nhớ rõ." Tim Lý Việt Bạch một lần nữa trầm xuống.

"Hẳn là ngài biết rõ, mỗi lần y xuyên không sẽ bị mất trí nhớ, hiện tại điều duy nhất y nhớ được, chỉ có ám hiệu Joker&Vila mà thôi, còn phần cốt truyện của lần xuyên thứ hai... Có lẽ chỉ có một chút ấn tượng mông lung, không hơn một giấc mộng là bao." Hệ thống nói: "Ký chủ, Thẩm Phá và ngài là người xuyên việt không cùng loại hình, đây là thiết tắc Chủ thần định xuống lúc đầu, không thể thay đổi."

"Tao biết, nhưng tao cho rằng, sau khi thành công đối ám hiệu, trí nhớ của y sẽ khôi phục..." Lý Việt Bạch khép hờ mắt.

"Khôi phục trí nhớ sao có thể đơn giản như vậy." Hệ thống thở dài: "Dùng chuyện ngài khá quen thuộc để so sánh -- khiến Thẩm Phá khôi phục trí nhớ, khó ngang với khiến người thực vật tỉnh táo lại ở trong thế giới của ngài."

"Cho dù là mày cũng không làm được sao?" Lý Việt Bạch không muốn buông tha cho bất cứ một tia hy vọng nào: "Ở lần xuyên thứ hai, tao cùng Diệp Thanh có thể tự do sử dụng hệ thống làm môi giới, truyền tin tức, hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại... Không thể sử dụng phương pháp như thế một lần nữa sao? Mày là hệ thống, mày hoàn toàn có thể truyền ký ức cho y."

"Không thể." Hệ thống nói: "Tình huống hiện tại cùng lần xuyên thứ hai bất đồng, trong lần thứ hai Diệp Thanh là người xuyên qua mang theo hệ thống. Hiện tại Thẩm Phá... tuy cùng Diệp Thanh đều là một người, nhưng y không có hệ thống, bởi vậy, tôi không có khả năng thành lập kết nối với y, hai người cũng không thể trao đổi giống lần xuyên thứ hai."

"Thẩm Phá không có hệ thống?" Lý Việt Bạch cả kinh.

"Đúng." Hệ thống tiếc nuối.

"Mỗi một lần xuyên không mất đi trí nhớ đã rất thống khổ, hiện tại ngay cả hệ thống cũng không có, rốt cuộc y đã làm sai điều gì mà phải nhận sự đối xử như vậy?"

"... Ký chủ, ngài muốn nghe nguyên nhân sao?" Trong thanh âm của hệ thống nhiều hơn một tia thần bí.

"Nói đi."

"Ngài có nhớ, trong lần xuyên thứ hai, ngài có giết một hệ thống không?"

"Nhớ." Lý Việt Bạch xoa xoa huyệt thái dương, đương nhiên nhớ được, ban đầu hệ thống ở lần xuyên thứ hai là một quái vật tàn nhẫn ti tiện cực đoan, khắp nơi đều bày mưu để mình nhảy vào, thậm chí còn giết chết Diệp Thanh một lần... Giết hệ thống như vậy, bản thân hoàn toàn không có chút cảm giác tội lỗi nào.

"Số lượng hệ thống vốn có hạn, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, ngài đã giết một hệ thống, phải thừa nhận hậu quả." Hệ thống nói: "Bởi vậy, Diệp Thanh... Hoặc có thể nói là Thẩm Phá, y thay ngài thừa nhận hậu quả, sau lần xuyên thứ hai "Thợ săn Vampire", Chủ thần thu hồi hệ thống của y, khiến y trở thành một người xuyên qua không hề được che giấu không hề được trợ lực."

Lực sát thương của tin tức này quá lớn, Lý Việt Bạch sửng sốt trong phút chốc, đợi đến khi tỉnh táo lại, mới ý thức được hai tay đã siết lại trắng bệch, móng tay đâm sâu vào da thịt.

Mọi chuyện là tôi làm, tại sao lại trừng phạt y?

"Ký chủ, ngài không cần tự trách..." Hệ thống an ủi.

"Tao không tự trách, tao đang nghĩ 108 phương pháp giết chết Chủ thần." Lý Việt Bạch lạnh lùng nói.

"..."

May mắn may mắn, mặc kệ nói thế nào, rốt cuộc cũng tìm được y rồi.

Cho dù không có hệ thống cũng không sao, bản thân cẩn thận bảo hộ y hơn là được rồi.

"Thẩm Phá tại lần xuyên này, phải hoàn thành nhiệm vụ gì mới được tính là thành công?" Lý Việt Bạch hỏi.

"Nhiệm vụ của y là tìm được người yêu suốt đời." Hệ thống thở dài.

"Nhiệm vụ này không khó..." Lý Việt Bạch theo bản năng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức một hơi đó mắc kẹt ở cổ họng: "Không đúng, khó ngang lên trời!"

Hắn đã xem qua tư liệu của Thẩm Phá, người này trời sinh lãnh diện lãnh tâm, căn bản sẽ không yêu bất luận kẻ nào, có lẽ ngay từ khi bắt đầu Chủ thần đã lấy đi năng lực yêu một người của y.

Tệ rồi, lần xuyên này quả thực quá tệ rồi.

Nhiệm vụ của mình là khiến Thẩm Phá yêu mình, nhiệm vụ của Thẩm Phá là tìm người yêu, mặc kệ nói thế nào, mục đích của hai người ở lần xuyên này... Không quá khác nhau, mặc kệ gay go thế nào gian nan thế nào, ít nhất phương hướng nỗ lực cũng không sai...

Lý Việt Bạch phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Thẩm Phá, mới phát hiện cả người y hãm sâu vào ghế da màu đen, ngón cái để ở cằm, cả người hoang mang thành một đoàn, hoàn toàn không có bộ dáng không ai bì nổi ngày thường.

"Làm sao vậy?" Lý Việt Bạch vội vàng quan tâm đến tâm lý.

"..." Ánh mắt Thẩm Phá nhìn về phía Lý Việt Bạch vẫn bao hàm đề phòng: "Cái từ anh vừa nói với tôi, có nghĩa là gì?"

Có thể nhìn ra, y đang hoang mang vì sao bản thân lại có cảm giác quen thuộc mãnh liệt với hai từ Joker&Vila này, vì sao lại có cảm giác quen thuộc hư ảo đối với câu chuyện xưa Mộ Dung Lương kể, vì sao lại có loại xúc động đặc biệt muốn tiếp cận.

"Nếu muốn biết, liền tham gia bộ phim của tôi đi." Lý Việt Bạch cười đến thật vui vẻ, nhìn ra được Thẩm Phá không có chuyện gì, có thể tạm thời yên tâm: "Có lẽ trong quá trình chế tác phim, cậu sẽ chậm rãi hiểu ra thôi."

Nụ cười của hắn đương nhiên không phải vì công lược Thẩm Phá mà cố ý giả vờ, mà là phát ra từ nội tâm.

Làm sao có thể không vui được cơ chứ, Diệp Thanh sống động ngồi trước mặt bản thân như vậy, làm sao có thể không vui?

Là loại tình cảm gì khiến một người thực vật có thể thức tỉnh? Tuy rằng không chắc chắn, nhưng tóm lại vẫn muốn thử một lần.

Thẩm Phá liếc Lý Việt Bạch một cái, đứng dậy đi ra ngoài phòng khách.

"Như thế nào? Thẩm đại ảnh đế, đến đây đi đến đây đi." Lý Việt Bạch lộ ra bản tính yêu diễm tiện hóa của nguyên chủ, đuổi phía sau Thẩm Phá, một vẻ quấn quít làm phiền, trong mỗi câu đều có lượng lớn hormone, thanh âm đủ loại trêu chọc, nếu để người bình thường nghe được, chỉ sợ đã sớm nổ thành pháo hoa rồi.

Nhưng Thẩm đại ảnh đế nào phải người bình thường, chỉ cho Lý Việt Bạch một cái bóng lưng, không chút dao động, từng bước kiên định đi ra ngoài.

Thẩm Phá tin tưởng vững chắc, chuyện khác thường tất có yêu quái.

Kịch bản Mộ Dung Lương nói, chính là yêu quái mười phần.

Bởi vì điểm quái dị là cảm giác đã từng quen biết, bản thân liền bảo những người khác ra ngoài, chỉ để lại Mộ Dung Lương, nhưng mà, chung quy cũng không thể vì điểm quái dị là như đã từng quen biết, mà thực sự nhận kịch bản này đi?

"Bạn nhỏ Thẩm Phá này, tôi cũng không phải đang mê hoặc cậu, tôi dám lấy tu dưỡng chức nghiệp để đảm bảo." Lý Việt Bạch mặt mày hớn hở phun ra một đống luận cứ lung tung rối loạn: "Cái kịch bản này là đề tài Vampire! Đề tài Vampire trường thịnh không suy! Cho dù bị mấy nhà phê bình điện ảnh mắng là ấu trĩ thấp kém tầm thường thì thế nào? Người xem thích vẫn cứ thích thôi, lúc "Bá tước Dracula" được công chiếu mọi người nói thế nào? Nói đề tài Vampire sẽ dừng lại ở đây, không bao giờ xuất hiện nữa, nhưng về sau lại sao? "Phỏng vấn ma cà rồng", "Twilight"..."

Một khi hắn cao hứng, liền nói cực kỳ nhiều, đến nỗi không biết bản thân đang nói cái gì nữa.

"Ngài không thấy một đống phim hỏng về Vampire sao." Thẩm Phá cười lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại: "Nhiều năm như vậy, phim Vampire dở tệ chồng chất như núi, chỉ sợ còn nhiều hơn số người Vampire giết chết."

"Nhưng mà..." Lý Việt Bạch nhất quyết không tha một đường đuổi theo.

Hành lang bên ngoài phòng khách vắng vẻ trống không, đi qua hành lang dài, liền đến đại sảnh.

Người đại diện cùng Tô X ở một góc đại sảnh uống cà phê, nhìn thấy Thẩm Phá cùng Mộ Dung Lương đi tới, vội vàng tiếp đón.

"Cậu." Thẩm Phá chỉ Tô X: "Hội nghị còn chưa kết thúc, không được đi."

"A? Vâng vâng vâng." Tô X nhìn thấy mình vẫn còn có cơ hội, ánh mắt lập tức phát sáng, vội vàng lấy văn kiện trong túi ra, vội vàng giới thiệu.

Thẩm Phá gật gật đầu, đưa tay ra hiệu xin mời với Lý Việt Bạch.

Rất rõ ràng, ý tứ chính là muốn tiễn khách.

"Thẩm đại ảnh đế, hội nghị vẫn chưa kết thúc, tôi cũng sẽ không đi." Lý Việt Bạch trừng mắt, làm ra vẻ mặt hờn giận: "Nếu nhất định phải tiễn khách mà nói, xin hãy cho phép tôi nói vài câu với Tô tổng giám."

"Đâu có đâu có." Tô X nghe nói đến bản thân, vội vàng khách khí nói: "Ngài Mộ Dung là đại tiền bối trong nghề này, lúc nào cũng có thể chỉ giáo..."

Kỳ thực nếu không bàn đến bàn tay vàng cùng mấy mánh khóe mà nói, Tô X vẫn rất nỗ lực, Lý Việt Bạch thầm suy nghĩ.

Nhưng mà, lần xuyên này mình cùng Diệp Thanh gặp lại, thật sự không thể để người khác quấy rầy.

Lý Việt Bạch cười cười, ngoắc ngón tay, cúi đầu nói với Tô X.

Tiến đế gần tai Tô X, Lý Việt Bạch thấp giọng nói: "Kịch bản của cậu... có vấn đề."

Sắc mặt Tô X vẫn như thường, chỉ cảm thấy vị tiền bối này đang đùa.

Kịch bản của Tô X chính là dùng bàn tay vàng trộm được từ một biên kịch danh tiếng tên XXX, trộm xong liền nhanh chóng tiêu trừ trí nhớ của XXX, nội dung kịch bản chưa từng được công bố, trong thế giới này không có khả năng có người biết, càng không thể nói ra nội dung bên trong là gì.

Đáng tiếc cậu không biết Lý Việt Bạch là người xuyên qua, người xuyên qua trời sinh biết nhiều hơn so với người bình thường.

Nội dung quan trọng trong tác phẩm ở kịch bản của Tô X, đã bị hệ thống toàn bộ nắm giữ.

"Trộm được cũng dám mang ra dùng sao?" Lý Việt Bạch nhẹ nhàng nói đại khái nội dung kịch bản cùng cái tên XXX.

Tô X rùng mình một cái -- Vì sao Mộ Dung Lương biết nhiều như vậy, chẳng lẽ hắn cũng có bàn tay vàng? Tuy nhiên cho dù biết thì như thế nào, Mộ Dung Lương lại không có chứng cứ...

"Cậu muốn nói, tôi không có chứng cứ chứng minh kịch bản của cậu là trộm được sao?" Lý Việt Bạch cười cười: "Sai rồi, tôi có, thời gian cậu trộm kịch bản ước chừng một tháng trước, đúng không? Nhưng trước lúc đó, XXX đã từng gửi bản thảo của kịch bản qua đường bưu điện cho tôi... Bởi vậy, trong máy tính của tôi có một tập văn kiện thời gian sớm hơn so với cậu, đủ để chứng minh..."

Tô X trầm mặc, sau khi suy xét vài giây, lựa chọn rời khỏi.

Trên thế giới này vẫn còn nhiều cơ hội, không cần vì một lần cơ hội mà đánh đổi tất cả mọi thứ của mình, người như Mộ Dung Lương, chuyện gì cũng có thể làm được.

"Thật xin lỗi." Tô X cúi chào người đại diện: "Kịch bản của tôi có chút vấn đề, hôm nay không thể đề cử với các vị tiền bối, thật xin lỗi."

Sau khi giải thích có lệ, Tô X liền vội vàng cáo từ ly khai.

Thẩm Phá lập tức không chút khách khú một lần nữa dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Lý Việt Bạch.

"Nhìn tôi như vậy làm gì." Lý Việt Bạch như cười như không nhìn lại Thẩm Phá: "Không phải là cậu..."

"..." Thẩm Phá không nói gì rời tầm mắt đi.

"Nếu nhất thời không thể quyết định, không sao cả, tôi nguyện ý chờ." Trêu chọc Thẩm Phá xong, Lý Việt Bạch tâm tình vui vẻ huýt sáo, đi ra cửa: "Lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi."

Với cấp bậc siêu sao của Thẩm Phá, quyết định tham diễn bộ phim nào đều là chuyện phải thật thận trọng, đương nhiên không có khả năng lập tức quyết định, Lý Việt Bạch đã làm tốt chuẩn bị cho việc trường kỳ kháng chiến.

"Vậy mời anh buông tay tôi ra được không?" Thẩm Phá nhíu mày, mất tự nhiên nhìn về phía cổ tay mình -- nơi đó bị Mộ Dung Lương nắm chặt, càng đáng sợ chính là, hình như Mộ Dung Lương hoàn toàn không ý thức được vấn đề này, cứ tung tăng từng bước hăng hái tóm bản thân ra ngoài.

Thẩm Phá hơi giãy một chút, nhưng không tránh ra.

Nếu sử dụng nhiều hơn vài phần khí lực, đương nhiên có thể đẩy Mộ Dung Lương ra, nhưng là... Không biết vì sao, trong lòng Thẩm Phá ẩn ẩn cảm thấy, mình không nên bị người đối diện tóm lấy dễ dàng như vậy.

"Ký chủ, tôi biết ngài rất nhớ người hợp tác cùng mình, nhưng là thế này không khỏi quá mức thất thố đi?" Hệ thống thật không biết nói gì.

"Như thế nào?" Lý Việt Bạch quay đầu nhíu mày: "Tiễn tôi một đoạn đường cũng không được sao?"

"Đây..." Người đại diện ở một bên á khẩu không trả lời được.

Lấy địa vị của Mộ Dung Lương, khiến ảnh đế tự mình đưa hắn ra cửa hình như cũng hợp tình hợp lý?

Nhưng nếu gặp phải truyền thông liền nguy rồi...

Đợi đến khi người đại diện khuyên can mãi mới thể cướp được Thẩm Phá từ trong tay Mộ Dung Lương, hành động thân mật giữa hai người đã bị paparazzi mai phục ở các cửa chụp được.

Thẩm Phá cùng Mộ Dung Lương vốn là mắt bão, vua đề tài, truyền thông phóng viên thành đàn luôn đi theo phía sau, hiện tại vừa thấy nhưng vậy, đề tài càng được nổ mạnh.

- - Khiếp sợ! Ảnh đế Thẩm Phá cùng người chế tác kim bài công nhiên dắt tay, hư hư thực thực come out!

- - Khiếp sợ! Chuyện giữa Ảnh đế Thẩm Phá cùng người chế tác kim bài bị chọc thủng, cơn sốc hư hự thực thực!

- - Khiếp sợ! Ảnh đế Thẩm Phá cùng người chế tác kim bài một mình mật đàm, sau đó tay trong tay ra khỏi công ty!

Các loại tin tức khiến người nghe kinh sợ ào ào xuất hiện trên truyền thông, một phần bị bộ phận quan hệ xã hội của công ty Thẩm Phá xóa bỏ, còn lại một bộ phận cá lọt lưới bé nhỏ vẫn nhấc lên sóng gió không nhỏ.

"Ký chủ, đây là phương thức bảo hộ người hợp tác ngài nói sao?" Hệ thống thở dài: "Thứ cho tôi nói thẳng, hiện tại ngài nhìn giống như một tên tra nam chỉ sợ thiên hạ không loạn."

"Tao còn biện pháp nào đâu, tính cách của nguyên chủ vốn như thế, tao căn bản không thể khống chế." Lý Việt Bạch giơ tay mình ra trước mặt, nhìn trái nhìn phải, khóe miệng không khỏi gợi lên một tia tươi cười.

"Tiếng lòng của ngài đang nói vẫn còn muốn nắm tay đối phương thêm một lần nữa." Hệ thống cả kinh: "Thứ cho tôi nói thẳng, ký chủ, tư tưởng hiện tại của ngài có chút bỉ ổi..."

Lần thứ hai Lý Việt Bạch đến công ty Thẩm Phá, lập tức bị rất nhiều phóng viên chờ ở cửa bu lấy.

"Ngài Mộ Dung, nghe nói lúc ngài cùng Thẩm Phá ở một mình trong phòng hội nghị mất trong một tiếng?" Một phóng viên đặc biệt bát quái dẫn đầu nêu câu hỏi.

"Hả?" Lý Việt Bạch nghĩ lại một chút, sau khi mình giới thiệu kịch bản "Thợ săn Vampire", Thẩm Phá bởi vì nghi hoặc, quả thật bảo những người khác đi ra ngoài, cùng mình đơn độc nói chuyện ở phòng khách, thời gian... Hẳn chưa đến một giờ đi.

"Xin hỏi lúc đó các ngài làm cái gì?" Phóng viên càng thêm bát quái, tiếp tục truy vấn.

"Chúng tôi? Bàn kịch bản." Lý Việt Bạch trả lời.

"À..." Các phóng viên ồn ào phát ra tiếng kinh hô ái muội.

"Tất cả mọi người đều biết, ngài cùng Thẩm Phá trên sự nghiệp diễn xuất cũng không có hạng mục hợp tác chung, tại sao lại có chuyện bàn kịch bản vừa rồi?" Phóng viên truy vấn: "Đây có phải là cái cớ không?"

"Không, chỉ là đơn thuần bàn kịch bản mà thôi, xin đừng đoán mò." Lý Việt Bạch cả giận.

"À..." Ánh mắt của các phóng viên càng thêm ái muội.

"Ký chủ, ngài trả lời như vậy rõ ràng là đang cổ vũ cho người khác đoán mò mà..." Hệ thống sắp khóc rồi.

Mắt thấy "Bàn kịch bản" sắp trở thành một từ ngữ lưu hành, Thẩm Phá Thẩm đại ảnh đế rốt cuộc xuất hiện bác bỏ tin đồn này.

Thẩm Phá vừa xuất hiện ở cửa công ty, phóng viên vốn dĩ vây quanh Lý Việt Bạch lập tức chạy hơn phân nửa.

Đối mặt với những câu hỏi ồn ào ầm ĩ cùng ánh mắt ái muội đến cực điểm của mọi người, Thẩm Phá gần như không thể duy trì được phong độ.

Đến cùng thì Mộ Dung Lương đang làm cái quỷ gì?!

Thẩm Phá theo bản năng tìm kiếm bóng dáng của Mộ Dung Lương trong một đống phóng viên, thầm nghĩ muốn giáp mặt chất vấn hắn, kết quả lại phát hiện Mộ Dung Lương đã bị bao phủ rồi.

Dáng người Mộ Dung Lương thiên về nhỏ gầy, bộ dáng bị các phóng viên vây quanh đặt câu hỏi, thoạt nhìn hình như có chút... quen mắt? Chẳng những quen mắt, thậm chí còn khiến người lo lắng.

Thật giống như cảnh tượng ở trong kịch bản kia, bị vô số Vampire vây quanh...

Thẩm Phá dùng sức lắc đầu, mới có thể dừng lại việc bản thân suy nghĩ thái quá.

Đến cùng vì sao lại thế này, vì sao đột nhiên lại bắt đầu lo lắng cho Mộ Dung Lương rồi? Đây rõ ràng đều là do hắn gây họa, hắn tự thu dọn là đúng rồi.

Nhưng là nếu mình không nói gì, lời đồn sẽ không biến mất.

"Ngài Thẩm Phá, xin hỏi, lúc đó ngài cùng ngài Mộ Dung thực sự đang bàn kịch bản sao?" Phóng viên truy hỏi.

"Đúng." Thẩm Phá gật đầu.

"Nhưng các ngài cũng không có hạng mục hợp tác chung."

"Đang có ý định hợp tác." Thẩm Phá xuy nghĩ ba giây, đưa ra lựa chọn.

Thẩm Phá bình thường nói chuyện không nhiều, cũng không có thói quen giải thích thao thao bất tuyệt, bởi vậy, tiếp theo phải do người đại diện ra mặt, loại bỏ tất cả các tin dồn, cường ngạnh giải thích tất cả các động tác ái muội thành tranh chấp xảy ra khi hai người bàn về kịch bản, khiến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài.

Lòng bát quái của các phóng viên nhất thời giảm ào ào, lâm vào trầm mặc.

Tuy nhiên, nếu không thể viết báo về tư tình, vậy viết một chút về tác phẩm mới cũng được, chí ít sẽ không tay không ra về.

"Chẳng lẽ ngài Thẩm Phá thực sự muốn tham gia bộ phim mới do ngài Mộ Dung Lương chế tác?" Phóng viên điều chỉnh cảm xúc một chút, chuyển ngữ khí thành nghiêm túc.

"Có ý định hợp tác, cụ thể vẫn chưa xác định." Người đại diện trả lời.

"Xin hỏi đề tài của bộ phim là gì?"

Đề tài gì...

Nói tới đây, từ ngữ Joker&Vila quen thuộc một lần nữa xuất hiện trong đầu Thẩm Phá.

Có lẽ, tham gia bộ phim mới của Mộ Dung Lương, thực sự có thể làm rõ xem đến cùng là đang xảy ra chuyện gì.

"Không thể nói..." Người đại diện đang nói dở.

"Đề tài Vampire." Thẩm Phá thốt lên theo bản năng.

"Phom ảnh về đề tài Vampire từ trước đến nay không được giới phê bình xem trọng." Phóng viên hiếu kỳ nói: "Vì sao ngài Thẩm Phá đột nhiên cố ý tham gia đề tài khuôn sáo như vậy?"

Đúng vậy, vì sao...?

Trong nháy mắt người đại diện có chút ngây người.

Nếu không thể giải thích rõ những lời này, chuyện xấu giữa Thẩm Phá cùng Mộ Dung Lương không thể bài trừ.

"Đề tài Vampire trường thịnh không suy." Thẩm Phá nhàn nhạt mở miệng: "Cho dù bị những nhà phê bình điện ảnh thường xuyên chỉ trích là thấp kém tầm thường, nhưng người xem vẫn rất thích, "Bá tước Dracula" năm 1992 từng được những nhà phê bình điện ảnh cho rằng đây là kết thúc cho đề tài này, nhưng sau này, "Phỏng vấn ma cà rồng" năm 1994, "Twilight" năm 2004... Thành tích của những bộ phim này có thể thấy được..."

"À..." Các phóng viên thật đáng tiếc khi bị thuyết phục.

"Ký chủ, người hợp tác cùng ngài đang lặp lại những lời của ngài." Hệ thống trợn mắt há mồm.

"Tao nghe được." Lý Việt Bạch cười tủm tỉm cách tầng tầng lớp lớp phóng viên nhìn Thẩm Phá: "Tao biết y sẽ vĩnh viễn đứng về phía mình mà."

Đọc truyện chữ Full