DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vấn Trần
Chương 37

Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh

Editor: Tiểu Trùng – Emily

☆ Chương 37 ☆

Thu lưới

Cố Tam lộ ra bộ mặt thật

—————

Động phủ của Cố Tử Thanh, tốt hơn của Cố Tam nhiều lắm.

Bình phong bức họa, cổ cầm sáo trúc.

Trên vách tường điểm xuyết hàn mai, bên trên lư hương lững lờ khói phủ.

Như nơi ở của thần tiên.

Tiểu đồng hầu hạ cũng xinh đẹp như ngọc được chạm khắc.

Song Hoàn kế*, y phục tuyết trắng, rũ mi ngoan ngoãn.

(*) Một kiểu búi tóc ngày xưa, nhưng tớ chưa tìm được ảnh chính xác, nếu ai có xin hãy gửi cho tớ để tớ bổ sung nhé.

Cố Tam đi thẳng vào động phụ, tiểu đồng bước vào phòng để thông báo.

Có một cô nương đứng thẳng bên cạnh cửa, mặt phù dung, mắt hạnh to tròn, mày ngài xinh đẹp, quần áo thướt tha.

Xung quanh có tiếng nhạc thoang thoảng, cùng mùi hương dìu dịu như có như không.

Tiểu đồng bước ra, gật đầu với cô nương kia một cái.

Nàng bèn vén rèm cửa, nhẹ nhàng nói, "Chân nhân, mời vào."

Cố Tam vào phòng.

Cố Tử Thanh mặt ngọc băng quan, khoác trên mình tuyết bào hồng mai.

Hắn nghiêm chỉnh ngồi trên đệm hương bồ, nhắm mắt không nói.

Cố Tam thi lễ, cong mắt cười, "Chúc mừng lão tổ sắp thành tiên."

Cố Tử Thanh bình tĩnh liếc nhìn y.

Không thể không nói, Cổ Tử Thanh cũng là một nhân vật tuấn mỹ bậc nhất trong huyền môn, đôi mắt đào hoa trời sinh, môi mỏng lạnh nhạt. Bạch y như họa, mi mục lãnh đạm. Vừa nhìn qua, chắc ai cũng sẽ tưởng hắn là một tiên nhân hạ xuống phàm trần.

Hắn điềm đạm nói, "Có vẻ ngươi cái gì cũng biết nhỉ."

Cố Tam cười, "Tam Thanh nào dám."

Ngón tay y khẽ vuốt ve lông của mèo mun.

Lúc này dường như Cố Tử Thanh mới nhìn thấy con mèo mun kia, lạnh lùng hỏi, "Cái gì đây?"

Cố Tam cười nói, "Mèo."

Y rõ ràng nhìn thấy sự không vui trong mắt Cố Tử Thanh, nhưng vẫn cười mỉm, gằn từng chữ, "Mèo ở nhân gian."

Căn phòng lập tức yên lặng, hai người nhìn nhau, nhưng lại chẳng nói câu nào.

Hồi lâu, Cố Tử Thanh lạnh lùng nói, "Ném nó ra ngoài."

Cố Tam không trả lời, mà cười nói, "Lần này lão tổ tìm gặp Tam Thanh, hẳn là vì việc sư huynh điều tra kỹ việc ở ngoại môn."

Đó không phải là một câu hỏi, chỉ là trần thuật đơn thuần.

Cố Tử Thanh lên tiếng, "Cố Tam Thanh."

Hắn lạnh lùng nhìn con mèo kia, như nhìn một nắm tro bụi từ hồng trần rơi xuống đất tiên, hoặc như vết mực bẩn trên tờ giấy trắng tinh.

Cố Tam biết, Cố Tử Thanh ghét đồ vật trong nhân gian như thế nào, nhưng y chỉ nói tiếp, "Chuyện này Tam Thanh không biết nhiều, chỉ biết có rất nhiều trưởng lão ngoại môn mang họ Cố."

Cố Tử Thanh ngước mắt nhìn y, "Ngươi đang uy hiếp bần đạo?"

Cố Tam vẫn cười tươi như cũ, "Tam Thanh nào dám."

Cố Tử Thanh nhíu mày, "Năm đó bần đạo đúng thật là bị mù, tốn bao công sức, kéo ngươi trở về chính đạo."

"Không ngờ tới ngươi lại không biết báo ân, thứ đồ vật dơ bẩn này, cũng dám mang vào động phủ của bần đạo!"

Nói xong, hắn nặng nề phất tay áo.

Nhưng tiếng đàn của Cố Tam chợt xuất hiện, mạnh mẽ đốt đi đòn tấn công kia.

"Lão tổ cứ đùa." Một tay Cố Tam giữ thân đàn, một tay đặt trên dây đàn, "Cái gọi là chính tà, sao lại được phân rõ chỉ bằng một người thôi?"

Y đứng thẳng, mắt lạnh lẽo mà bờ môi vẫn đậm nét cười, "Nếu vậy, ta nói nhân gian là chính, tiên đạo là tà, thì có làm sao?"

"Láo xược!"

Cố Tử Thanh đập bàn, đáy mắt lộ rõ vẻ giận dữ.

Cố Tam cười xùy giễu cợt, "Lão tổ, xin đừng tức giận, hại thân đấy."

"Chỉ là nhận ra Cố gia bị ta thâu tóm thôi mà, việc gì phải giận cá chém thớt với một con mèo."

Đây vẫn không phải là một câu hỏi, vẫn không phải.

Chỉ đơn giản là trần thuật.

Cố Tam ở đây trăm năm, dệt lên một tấm lưới che trời trên Cố gia. Một mạng lưới tình báo, dày đặc chằng chịt.

Y biết tất cả những giao dịch bẩn thỉu ở Cố gia, biết rất nhiều bí mật mà Cố gia không muốn cho người ngoài biết.

Cho nên, y ung dung thao túng những giao dịch này.

Tại sao đám kia ngay cả người của Cố Thanh Thu mang tới cũng dám bắt nạt?

Bởi vì sau lưng họ có Cố Tam Thanh.

Nhưng mà...

Chờ khi Quý Dao tra được, nó sẽ biến thành các trưởng lão khác trong Cố gia.

Mà khi những trưởng lão này báo ra kẻ đứng đầu sau màn...

Cố Tam cười, "Lão tổ phải cẩn thận nhé, nếu làm tiểu đệ tử của chưởng môn bị thương thì không xong rồi. Biết đâu ông ta không cẩn thận, lỡ miệng giũ sạch toàn bộ chuyện xấu xa của Cố gia thì phải làm sao bây giờ?"

Cố Tử Thanh cười nhạt, "Việc gì phải nhiều chuyện như vậy, bần đạo có thể trực tiếp giết chết ngươi luôn rồi."

Cố Tam nhướn mày, tựa như nghe được câu chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ.

Y nói từ tốn, "Sao thế, lão tổ chẳng những làm chuyện trái lương tâm, còn muốn giết tộc nhân diệt khẩu sao?"

"Ngươi!" Lần này, Cố Tử Thanh giận đến mức đỏ cả mặt.

Hắn nổi giận, "Nhãi ranh, ngươi dám! Tiên môn Cố gia ta há có thể để ngươi bêu xấu nói loạn! Cả thiên địa này đều biết, Cố gia và bần đạo, đều mang một tấm chân tình với Thanh Hàn Quan!"

Cố Tam chỉ cười, lắc đầu, "Lão tổ à."

Y gằn từng chữ.

"Thiên địa, có thể không biết nói chuyện đâu."

Cố Tử Thanh chợt trợn to mắt.

Linh lực xuất hiện, uy áp quanh người.

Cố Tam hộc ra một ngụm máu.

Cố Tử Thanh hiếm thấy mà tháo xuống bộ mặt của tiên nhân, dữ tợn nói, "Cố Tam Thanh, rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"

"Bần đạo năm đó đại phát từ bi tha cho ngươi một mạng, ngươi lại dám lấy oán trả ơn như vậy sao?"

"Lấy oán trả ơn?" Cố Tam lặp lại lần nữa, chợt haha cười to.

Trong bụng y nóng bỏng, đang cười còn ho khù khụ.

Máu tươi và thịt vụn chảy xuống bên khóe môi.

Mèo mun gấp gáp cào móng, lại bị Cố Tam đè xuống.

Y lại gần Cố Tử Thanh, hàm răng trắng đã bị một lớp máu mỏng bao phủ.

"Lão tổ, ngươi thật sự lo cho Cố gia ư? Hay ngươi chỉ sợ, Cố gia không trở thành hậu thuẫn cho ngươi được trên tiên giới?"

Một khi không có ai nối nghiệp, cũng không có người nào của Cố gia bước lên được tiên giới, vậy thì các tiền bối Cố gia đã lên tiên giới sẽ nhìn kẻ bước lên cuối cùng này như thế nào? Mà nếu có đệ tử của Thanh Hàn Quan lên tiên giới, bảo là do Cố Tử Thanh làm xằng làm bậy, sai người ức hiếp ngoại môn, hại cho Cố gia bị mọi người ở Thanh Hàn Quan xử lí. Vậy thì, cuộc sống của Cố Tử Thanh liệu có tốt hơn được không?"

"Cố Tam Thanh! Ngươi đang vu oan hãm hại! Ngươi... Ngươi!" Cố Tử Thanh vốn đang ở bước cuối để thăng thành tiên, không thể có nửa điểm sai sót, bây giờ lại bị Cố Tam chọc giận đến suýt hộc máu, nổi tâm ma lên.

Đúng vậy, nếu không phải mấy năm nay hắn vội vàng muốn thành tiên, sao lại sơ suất không đề phòng, để cho Cố Tam Thanh nhúng tay vào Cố gia nhiều đến vậy!

Bây giờ nếu hắn không thành tiên, một khi Quý Dao tra xét được hắn, hắn sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của môn phái, không cẩn thận sẽ bị nổi tâm ma, tiền đồ hủy trong chốc lát.

Nhưng nếu hắn thành tiên, nhất định sẽ đối mặt với thiên kiếp mình chưa chuẩn bị kĩ càng, cùng với các loại hậu quả do thủ đoạn của Cố Tam Thanh tạo nên ở nhân gian.

Tiến thoái lưỡng nan*, cũng chỉ là như vậy thôi.

(*) là thành ngữ, tình trạng không biết nên chọn quyết định nào cho đúng. – Wiki

"Ha ha ha!" Cố Tam cười to, mạnh mẽ lau đi vệt máu lớn bên khóe miệng.

"Cố Tử Thanh, Cố lão tổ. Đường thành tiên còn dài lắm, chúc ngài đi đường thuận lợi."

———————————————

Tác giả có lời muốn nói: Chắc Cố Tử Thanh không ngờ tới, Cố Tam đã gần trăm năm rồi mà không báo thù, không phải là không trả thù thật... Chỉ là y muốn mượn hai phía làm nặng áp lực, cuối cùng sẽ dùng tiên giới đối phó với Cố Tử Thanh... so...

Thật ra đoạn trước cũng có giấu phục bút nhé, Cố Tam cố tình dẫn Quý Dao tới ngoại môn đó.

Đọc truyện chữ Full