DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chưởng Môn Lại Bị Thiên Đế Bức Hôn Nữa Rồi
Chương 35-2: Lửa Phượng Hoàng niết bàn (2)

Edit: Tiểu Triển|Do not reup

Long Quân Trạch híp mắt nhìn nàng, nói: “Thỏa hiệp như vậy để có được một cánh tay thì ta tình nguyện chém đứt nó!”

Tử Cầm không nhúc nhích nhìn y chằm chằm, trong mắt không có chút thỏa hiệp nào.

“Khụ…”

Trước khi ở đây kiếm bạt nỏ trương, một tiếng ho khan nhàn nhạt đột nhiên vang lên đúng lúc.

Long Cửu Âm đi lên trước hai bước, bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, ta đã sớm lập lời thề, cuộc đời này không phải là Phượng Hoàng thần thì không lấy chồng, ngài muốn gả ta cho bệ hạ, đây là ép ta vào chỗ chết đấy.”

Tử Cầm liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: “Phượng Hoàng thần đã chết, lời thề của ngươi tự nhiên cũng mất, cũng không thể gả một người chết được, bệ hạ mới là chốn về tốt nhất của ngươi.”

Long Quân Trạch nhíu mày một cái, không vui nói: “Phượng Hoàng thần có đại ân với Thiên Cung, còn có ơn cứu mạng với ta, ngươi bất kính với hắn như vậy, đặt Long tộc ở chỗ nào? Chẳng lẽ chúng ta chính là chủng tộc vong ân phụ nghĩa như vậy?”

Tử Cầm ngừng một lát, nói: “Là ta xúc phạm.”

Phượng Trường Ca vẫn im lặng chợt nói: “Phượng Hoàng thần còn sống.”

Long Quân Trạch nghiêng đầu nhìn hắn, trên mặt không nhịn được hiện lên vẻ kinh ngạc, sâu trong đáy mắt còn có sự kinh hoảng.

Sư tôn đây là định để lộ thân phận?

Nhưng bây giờ còn chưa phải lúc, hai người này rõ ràng không đáng tin cậy, nếu như bị bọn họ biết được, khẳng định Yêu tộc cũng biết, bọn chúng muốn Phượng Hoàng niết bàn lửa, là mạng của Phượng Trường Ca, một khi bị Yêu tộc biết được, lấy thực lực của hắn bây giờ, nhất định sẽ gặp nguy hiểm!

Y không khỏi đưa tay ra cầm tay Phượng Trường Ca, lắc đầu nói: “Ái phi không cần phải lo lắng, ta có thể xử lý chuyện này được.”

Phượng Trường Ca cho y một nụ cười an tâm, tỏ ý y không cần phải lo lắng, vừa nhấc một tay lên, một trường kiếm màu lửa đỏ chậm rãi hiện ra.

Không phải Phượng Minh kiếm.

Là Hoàng Loan kiếm.

Hoàng Loan kiếm vừa xuất hiện, trên thân kiếm nhất thời bừng lên một ngọn lửa màu đỏ, đảo mắt một con phượng hoảng lửa to lớn chậm rãi vỗ cánh hiện lên giữa không trung, mắt phượng từ cao nhìn chằm chằm hai người phía dưới, trong mắt đều là vẻ lạnh lùng cùng uy nghiêm.

Phượng Trường Ca mỉm cười nói: “Thanh kiếm này là chúng ta tìm được ở nơi Phượng Hoàng rơi xuống, Thiên Phượng Cốc phía tây Côn Luân, trong kiếm có một tia chân hồn của Phượng Hoàng, chỉ cần Phượng Hoàng lửa bất diệt, như vậy hắn vẫn có thể xuất hiện lần nữa.”

Sắc mặt hai người nhất thời trở nên cực kỳ khó coi, Tử Cầm híp mắt một cái, hồi lâu hừ lạnh một tiếng, nói: “Đây là thần vật của Phượng Hoàng tộc, há có thể để cho người phàm như ngươi động vào, Long tộc và Phượng Hoàng tộc luôn luôn là đồng minh, ta thấy kiếm này nên giao cho Long tộc giữ là tốt nhất.”

“Nên như thế!” Hồng Chúc quan sát Phượng Trường Ca mấy lần, trong mắt có chút khinh thường, “Ngươi chính là chưởng môn Côn Luân? Trừ việc có tướng mạo tốt thì cũng chỉ là lấy sắc hầu người thôi, sáng sớm đã mang cái dáng vẻ này ra gặp người, quần áo xốc xếch, lễ nghi không đủ, thấy chúng ta cũng không hành lễ, sao có thể ngồi lên vị trí Thiên Hậu!”

Phượng Trường Ca nhíu mày, híp lại đôi mắt đang lóe hàn quang, lửa phượng hoàng trôi lơ lửng bên người càng cháy càng mạnh, mắt thấy sắp muốn xông ra một kiếm toi mạng.

“Đủ rồi!”

Long Quân Trạch cắt đứt lời hắn, y nhắm mắt một cái, hít sâu hai cái, gằn từng chữ một: “Hắn là Thiên Hậu mà bổn đế xác định, bổn đế kiếp này không phải là hắn thì không lập gia đình, bây giờ người ngồi cái ghế Thiên Đế này là trẫm, vị trí trưởng tộc Long tộc cũng là trẫm, lời của trẫm chính là ra lệnh, trẫm thừa nhận chính là sự thật, hắn là Thiên Hậu, có cần gì phải hành lễ với các ngươi? Các ngươi có tư cách gì nghi ngờ dung mạo của hắn? Lại có tư cách gì xoi mói hắn? Trẫm còn chưa định tội các ngươi xúc phạm, các ngươi có tư cách gì hỏi tội hắn? Dựa vào cái gì? Bằng vào vị trí trưởng lão của các ngươi? Bằng vào vị trí hạ thần cỏn con của các ngươi?”

Hai người chắc là chưa bao giờ bị người nào nói tàn khốc như thế, nhất thời ngẩn người không phản ứng kịp.

Long Quân Trạch nhìn thấy dáng vẻ này của bọn họ liền càng tức giận hơn, trầm giọng nói: “Nếu Hoàng Loan kiếm có chân hồn của Phượng Hoàng, bản thân nó ắt có kiếm linh, nếu nó lựa chọn ái phi, đó chính là lựa chọn của Phượng Hoàng tộc, các ngươi có tư cách gì đoạt kiếm từ trong tay hắn?”

Y bất ngờ nhiên cười một tiếng, không thể kể hết được giễu cợt trong nụ cười, “Chỉ bằng cái gọi là liên minh vững chắc nhất mà hai vạn năm trước lúc Phượng Hoàng tộc diệt, các ngươi toàn bộ khoanh tay đứng nhìn?”

Sắc mặt hai người nhất thời xanh một thời đỏ, mấp máy môi, Hồng Chúc không nhịn được nói: “Đó là vì nghiệp lớn của Long tộc…”

“Nghiệp lớn của Long tộc?” Long Quân Trạch giễu cợt cười một tiếng, “Như thế nào là nghiệp lớn, nghiệp lớn của Long tộc là bảo vệ sinh linh tam giới, nhưng các ngươi vì cái chỗ ngồi này mà ruồng bỏ đồng minh không để ý, đây chính là nghiệp lớn của Long tộc? Bây giờ thúc phụ thành ma, tam giới lâm nguy một sớm một chiều, việc đầu tiên mà các ngươi nghĩ tới lại là cái chỗ ngồi này, đây chính là cái mà các ngươi cái gọi là nghiệp lớn bỏ rơi chúng sinh!”

Y nói xong lời cuối cùng, đã là rống lên, thần sắc trên mặt không nói ra được chán nản giễu cợt, cuối cùng mệt mỏi vung tay lên, nhàn nhạt nói: “Bây giờ Phượng Hoàng thần còn sống, lời thề của Cửu Âm vẫn còn hiệu lực, nếu nàng gả cho trẫm sẽ phải bỏ mình, cái nào quan trọng thì chính các ngươi cân nhắc, bây giờ lui ra, tạm thời trẫm không muốn nhìn thấy các ngươi!”

Tử Cầm trầm mặt, chậm rãi nói: “Bệ hạ nên suy nghĩ rõ, vì một người mà mất đi một cánh tay, đây chính là không đáng giá.”

Long Quân Trạch chớp mắt, “Có đáng giá hay không là tự trẫm định đoạt, mà không phải là ngươi định đoạt, Tử Cầm trưởng lão không phải trẫm, cũng sẽ không rõ ràng kết quả trẫm chọn cái gì.”

Tử Cầm nhẹ khẽ gật đầu, “Ta biết rồi.”

Tay nàng duỗi một cái, kéo Hồng Chúc đang muốn nói gì đó, xoay người rời đi.

Long Cửu Âm đứng tại chỗ, cúi người hành lễ, nói: “Phụ thân mẫu thân đi trước, ta và bệ hạ mấy ngày không thấy nên cũng nhớ, tạm thời trò chuyện đôi câu.”

Tử Cầm dừng chân một cái, nhẹ gật đầu, “Trở về sớm.”

Long Cửu Âm ứng tiếng: “Vâng”.

Mắt thấy hai người biến mất, Long Cửu Âm rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, câu đầu tiên là: “Bọn họ sẽ giết Phượng Hoàng thần.”

Câu thứ hai là: “Bệ hạ, giúp ta đoạt vị, ta muốn hoàn toàn nắm hai tộc Hồng Tử Long trong tay.”

Những lời này vừa nói ra, ba người tại chỗ đồng thời cả kinh, nhất thời lại không nói ra được gì.

Hồi lâu, Long Quân Trạch trầm giọng nói: “Ngươi biết những lời này của ngươi có ý gì không?” 

Long Cửu Âm khẽ mỉm cười, vẻ mặt kiên định nhìn thẳng Long Quân Trạch, không né không tránh nói: “Ta biết, ta sẽ bất hòa cùng cha mẹ ta, ta sẽ bị hơn nửa Long tộc chửi rủa, nếu như thất bại, ta sẽ bị Long tộc trừ tên, thậm chí bị giết, nhưng ta không hối hận, bọn họ sai quá nhiều, không thể lại tiếp tục sai nữa, như vậy sẽ đưa toàn bộ Long tộc vào vực sâu, sau khi Phượng Hoàng tộc diệt, Long tộc thành chủng tộc lớn nhất toàn bộ tam giới, chúng ta chiếm hết tất cả tài nguyên tốt nhất có thể chiếm đoạt, nắm giữ tam giới hơn hai chục ngàn năm, khiến cho đại đa số Long tộc có tính cách coi trời bằng vung, bá đạo vô lý, lần này nguy cơ gần trong gang tấc, chỉ làm không tốt một việc là Thiên Cung cũng sẽ vì thế mà lật, có thể bọn họ cũng không để ở trong lòng chút nào, Long Tướng quân phụng mệnh đi thiên giới điều binh, cha mẹ ta âm thầm làm thương rất nhiều thống lĩnh quan trọng, khiến cho hắn tạm thời ở lại trên thiên giới không có cách nào hạ giới, ta dùng tất cả sức lực mới giữ được mạng bọn họ, nhưng muốn điều dưỡng tốt còn cần một khoảng thời gian, đoạn thời gian này đủ xuất hiện rất nhiều biến cố, trước đây ta còn do dự, nhưng sau khi chuyện này xảy ra, ta không thể tiếp tục do dự nữa.”

Nàng hít sâu một hơi, đôi mắt trong nháy mắt sáng ngời, kiên định nói từng chữ: “Long tộc cần một cuộc cải cách.”

Long Quân Trạch nhìn nàng thật lâu, như nhìn thấy hy vọng nào đó, cong khóe môi nở một nụ cười sung sướng: “Được, ta giúp ngươi.”

Long Cửu Âm khẽ mỉm cười, nhìn về phía Phượng Trường Ca, cúi người thi lễ, “Cửu Âm ra mắt Thiên Hậu điện hạ.”

Lần đầu tiên Phượng Trường Ca bị lấy cái danh “Thiên Hậu” để hành lễ, hơi có chút không quen lắm, nhưng mà ánh mắt của cô nương này chân thành, lễ phép chu toàn, một lễ này của nàng được vô cùng có thành ý, hắn cũng không nỡ từ chối, gật đầu nói: “Mời đứng lên.”

Long Cửu Âm chậm rãi đứng dậy, ánh mắt quyến luyến liếc nhìn con phượng hoàng lửa bên cạnh hắn, trong mắt mơ hồ có chút ái mộ, “Mong Thiên Hậu điện hạ nhất định phải bảo vệ chân hồn Phượng Hoàng thần thật tốt, chỉ sợ cha mẹ ta sẽ không từ bỏ ý đồ, bọn họ sẽ nghĩ tất cả biện pháp cắt đứt việc Phượng Hoàng thần sống lại, Hoàng Loan kiếm sẽ rất nguy hiểm.”

Phượng Trường Ca ít nhiều có chút lúng túng, ái mộ trong mắt cô nương này chân thành như vậy, chân thành đến mức khiến hắn có chút cảm giác áy náy, hắn tằng hắng một cái, vung tay lên thu Hoàng Loan lại, không dễ chịu lắm hỏi: “Có thể hỏi hỏi ngươi vì sao không phải hắn thì không lấy chồng không?”

Long Cửu Âm như nhớ ra chuyện gì, khuôn mặt đỏ ửng, nàng khẽ mỉm cười một cái, giải thích: “Ba trăm năm trước Yêu tộc tấn công Thiên Cung, ta thiếu chút nữa bị Thần Hư giết, lúc sắp rơi vào thiên hà, là Phượng Hoàng thần miện hạ cứu ta.”

Nàng nhớ tới tình hình nguy hiểm lúc ấy, trước người là móng nhọn sắp đâm vào ngực nàng, phía sau là trận pháp Cương Phong trước thiên hà, hai mặt đều là đường chết, lúc tuyệt vọng sắp tự bạo, một nam nhân hồng y đạp hỏa phượng hừng hực từ trên trời hạ xuống, một chưởng đánh bay Thần Hư sang một bên, cứu nàng từ trên thiên hà xuống.

Nàng sờ gò má nóng lên, có chút tự giễu cười một chút, “Đây chẳng qua là ta một bên tình nguyện thôi, miện hạ không biết, lúc lập lời thề này, một mặt là vì giúp bệ hạ giải vây, mặt khác cũng muốn tính toán, nếu miện hạ chết, Thiên Cung sẽ không cho được một tang lễ tử tế, ta ít nhiều có chút không cam lòng, luôn nghĩ cách để cho bọn họ nhớ đại ân của miện hạ, dưới sự xung động đã lập lời thề này, bây giờ nghĩ lại cũng có chút ngây thơ, lại cho miện hạ thêm phiền toái.”

Nàng nhấp mím môi, lắc đầu cười một tiếng, “Thôi, không nói nữa, bệ hạ, điện hạ, các ngươi làm việc trước, ta đến Thiên Phượng Cốc làm lễ truy điệu miện hạ.”

Hai người nhẹ nhàng gật đầu, nàng thi lễ một cái rồi xoay người rời đi, phong thái vẫn tự nhiên hào phóng như thường, đoan trang ưu nhã, khá có khí phách của một tộc lớn.

Phượng Trường Ca không khỏi thở dài nói: “Ngược lại là một cô nương tốt, đáng tiếc sinh sai nhà rồi.”

Long Quân Trạch sâu xa nói: “Nếu sinh đúng nhà, ngươi sẽ cưới nàng à?”

Phượng Trường Ca liếc y, khóe môi cong lên một nụ cười, “Đúng vậy, nếu ngươi sinh ra là một cô nương thì vẫn có thể sinh cho ta một tiểu Phượng Hoàng.”

Vừa nghe những lời này, sắc mặt Long Quân Trạch hơi thay đổi một chút, mi mắt cũng trầm xuống, hồi lâu mới nói: “Nói thật, sư tôn, ngươi thật sự không lo không có đời sau sao?”

Phượng Trường Ca hơi dừng lại một chút, đưa mắt nhìn về phía chân trời, nhàn nhạt nói: “Nếu không có ngươi, ta định cứ như vậy cô độc cả đời, không có tình yêu, sinh ra đứa trẻ chỉ là một công cụ kéo dài huyết mạch thôi, chỉ biết làm ô nhục tình cảm đã từng tốt đẹp của Phượng Hoàng tộc, hoặc là, sẽ yêu một lần thắm thiết, sinh ra một đứa bé, hoặc cô độc cả đời, ai cũng không nên trêu chọc, nhưng ta tương đối xui xẻo, gặp được một thằng nhóc không thể sinh con.”

Hắn khẽ mỉm cười một cái, trong nụ cười có cảm giác thoải mái, “Nhưng ai lại ngờ, đây không phải là ta may mắn chứ, dẫu sao nhiều năm như vậy rồi ta chưa bao giờ yêu ai, nếu như không phải gặp ngươi, có thể cả đời này của ta cứ trôi qua như vậy, ngay cả cô độc cả đời ta cũng đón nhận, đời sau với ta mà nói, cũng không phải quan trọng như vậy.”

Nếu như có thể thì đó là tốt nhất, nếu không muốn, vậy cũng không có gì, cũng chỉ như lúc trước thôi, có người ở bên cạnh đã là tốt lắm rồi.

Long Quân Trạch rốt cuộc thả lỏng, mỉm cười nói: “Ta nhất định sẽ không phụ ngươi, tương lai nếu đến lúc thoái vị, ta sẽ chọn một mầm non tốt trong tộc để đào tạo, chúng ta cùng nhau ẩn cư, không hỏi thế sự nữa.”

Y ngẩng đầu ngắm trời, mỉm cười lắc đầu một cái, “Ta tình nguyện vĩnh viễn là Tiểu Hắc Long không buồn không lo, mà không phải là Thiên Đế có rất nhiều đều phải đắn đo, chỗ ngồi này, quá nặng, quá đen, ta ngồi rất không thoải mái.”

Phượng Trường Ca đang muốn nói gì, một tiếng tằng hắng đột nhiên vang lên.

“Khụ khụ…”

Thần Hoàn yên lặng hạ cảm giác tồn tại của mình, nhìn tầm mắt lạnh lẽo của hai người, lúng túng cười một tiếng, “Ta vẫn luôn ở chỗ này a, là các ngươi không phát hiện ra thôi…”

Long Quân Trạch hừ lạnh một tiếng, “Còn ở lại làm gì?”

Thần Hoàn rất không biết làm sao, “Có phải bệ hạ đã quên hay không, ba ngàn thiên binh của hai tộc Hồng Tử Long còn ở bên ngoài kia, ngài hoàn toàn đắc tội hai vị trưởng lão, có phải ít nhất cũng nên ngỏ lời với Côn Luân, giữ bọn họ lại để quấy rối Côn Luân không?”

Long Quân Trạch khoát khoát tay, “Chuyện này Cửu Âm sẽ xử lý, không gấp.”

Thần Hoàn lại nói: “Vậy hôm nay ngài không phải đi Bồng Lai sao, khi nào lên đường? Trước khi lên đường có nên xử lý chuyện hai tộc này không? Tránh để lại mối họa gì cho Côn Luân?” 

Long Quân Trạch: “Ta nói ngươi thật…”

Thần Hoàn buông tay, “Rất phiền sao? Rất phiền cũng không có cách nào đâu, chuyện phải làm còn rất nhiều mà, chớ cùng miện hạ ân ái, ta thừa nhận vừa rồi ngài rất ngang ngược, chẳng những hung hăng đánh vào mặt hai người bọn họ, còn đoạt hết nổi bất trước mặt miện hạ, nhưng những thứ này đều có giá cao, ngài hoàn toàn đắc tội với bọn họ, cục diện rối rắm tiếp theo sẽ rất phiền toái, nếu như không xử lý xong, chúng ta sẽ tự đánh nhau trước mất.”

“A a a sư tôn hắn thật rất sự phiền người a!”

Long Quân Trạch không nhịn được quát to một tiếng, ít nhiều có chút cảm giác nũng nịu, “Hắn muốn chia rẽ chúng ta, chia rẽ chúng ta! Ta có thể cho hắn im miệng không?”

Phượng Trường Ca nhàn nhạt nói: “Không thể.”

Long Quân Trạch: “…”

Phượng Trường Ca khẽ mỉm cười, “Ta và ngươi cùng nhau.”

Ánh mắt Long Quân Trạch sáng lên, “Được a, ngươi chuẩn bị làm gì?”

Phượng Trường Ca nheo mắt lại, khóe miệng hơi nâng lên một nụ cười, trong mắt lại có ánh sáng lạnh lẽo chớp động.

“Đắc tội ta như vậy, không cho chút dạy dỗ cũng không được mà.”

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Trường Ca: Đắc tội ta như vậy, nhất định phải cho chút dạy dỗ!

Long Quân Trạch: Sư tôn định làm gì?

Phượng Trường Ca: Chưng nấu châm xông.

Long Quân Trạch: …

Phượng Trường Ca: Tiểu Hắc, giúp ta chuẩn bị một cái nồi lớn!

Long Quân Trạch: …

Phượng Trường Ca: Hả? Người đâu?

Thần Hoàn: …Chạy rồi.

Phượng Trường Ca: …

Đọc truyện chữ Full