“Nó hại ba cùng anh hai!” Ánh mắt Trương Thuận Hải quật cùng và căm ghét.
Thím Vương nhíu mày biến sắc: “Nói bậy gì đó, con một đứa nhỏ thì biết cái gì!”
“Vốn là vậy, thôn trưởng nói….” Trương Thuận Hải bất mãn chu môi, nhưng nói còn chưa xong đã bị thím Vương lớn tiếng đánh gãy.
“Câm miệng!” Ánh mắt khoan dung cùng cưng chiều của thím Vương đối với đứa nhỏ hoàn toàn biến mất. Trương Thuận Hải co rúm một chút, há miệng thở dốc, ánh mắt mở thật to, trong mắt tràn đầy vẻ không phục, thậm chí khi bị thím Vương trừng còn có chút ươn ướt, nhưng vẫn kiên trì nhìn mẹ nó, không chịu lùi bước. Trương Hoa Dương hoảng sợ bắt lấy góc áo Trương Thuận Hải, nhìn về phía bà nội đầy mặt nghi hoặc, tựa như muốn hỏi, vì sao không thể nói, rõ ràng là thế mà…
Nhưng Trương Thuận Hải dù sao cũng chỉ là một đứa nhóc, cuối cùng nó mím môi cúi đầu, lôi kéo Trương Hoa Dương về phía cửa lớn mà đi: “Con về trước đây!”
Thẳng đến khi hai đứa nhỏ rời đi, thím Vương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng khi bà nâng đầu lên, lại thấy mọi người ai cũng nhìn mình, ánh mắt bà không kiềm được tránh né đi.
Thím Vương do dự một hồi, rồi mở miệng: “Ba của Tiểu Vũ tên Trương Thuận Vĩ, vốn là người họ Trương tốt nhất thôn, nhưng sau anh hắn cưới một người vợ cay nghiệt, hắn liền phân nhà. Thuận Vĩ cũng không học cao, nhận làn đồ đệ của một thợ mộc, sau đó ở trấn trên tự mở tiệm làm nghề mộc sống, tay nghề không tồi.”
“Mẹ Tiểu Vũ là người bên ngoài, nghe nói là học ở đại học chuyên ngành sinh học, rồi đến thôn này, người cũng tốt, cũng rất siêng năng, luôn khiến người khác thích. Rồi về sau mới sinh Trương Mộ Vũ, khi đó là tiết thanh minh, cả ngày luôn có những cơn mưa nhỏ, vốn không có tính trước, mẹ Tiểu Vũ lại cố tình hạ sinh, lúc đó có người còn cho là điềm không tốt, nào có đứa bé nào sinh vào thanh minh…” Thím Vương lâm vào ký ức, biểu tình vẫn vô cùng phức tạp, “Tuy nhiên về sau cũng không có việc gì, đứa nhỏ dáng dấp cũng đáng yêu lắm, ở chung rất ổn, chỉ là mọi người nói trước mạt thế, chúng tôi đi tế tổ, đột nhiên tổ tiên hiển linh, chỉ về phía Trương Thuận Vĩ.”
“Lúc ấy cũng không có mấy người để ý, đột nhiên Thuận Vĩ lại biến thành quái vật, ôi trời, là tang thi đó, chết rất nhiều người!” Thím Vương trong lòng còn sợ hãi nói, sắc mặt trắng bệch.
“Việc đó không chừng chỉ là trùng hợp thôi mà?” Diệp Cảnh Trình mở miệng hỏi.
Thím Vương hơi biến sắc một chút, có điểm khó chịu cùng kinh hoàng: “Chuyện này tuyệt không dám nói bừa đâu! Việc còn chưa có dứt! Sau chúng tôi cũng không đến gần mẹ Tiểu Vũ cùng thằng bé, tai họa trong thôn vẫn không ngừng lại, cho đến khi mẹ Tiểu Vũ chết…”
“Bọn tôi cho rằng nó chỉ là một đứa nhỏ, nuôi nấng cũng chẳng sao, nhưng… Ây, một đứa nhóc thì biết cái gì chứ, nó cố tình cùng người trong thôn đối địch, nhiều ngày còn rống to với con trai của chú Tư gì mà ‘ông chết không được tử tế, các người sẽ bị báo ứng’. Hôm sau cứ thế liền mạt thế….” Thím Vương run lên, “Tóm lại, chúng tôi thật không dám giữ thằng bé lại, đúng là rất đáng thương, rõ ràng là một đứa nhóc ngoan ngoãn, nhưng mệnh không tốt…”
“Thím kể thêm chút nữa đi ạ?” Trang Thiển rót cho thím Vương thêm một ly trà.
Thím Vương mặt trắng như sáp, đột ngột đứng lên: “Thôi,thôi, không có gì nữa, này, tôi nêm trở về nhà thì hơn.”
“Thím Vương! Ít nhất thím cũng phải nói cho bọn con biết mẹ của Trương Mộ Vũ vì sao mà chết chứ?” Úc Mộng Dao giữ chặt bà, nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay của bà.
Thím Vương sợ tới run lẩy bẩy, nhanh chóng gạt tay cô ra: “Như thế là xong rồi mà, mọi người đừng hỏi nữa, cẩn thận kẻo ông trời trừng phạt các người.” Thím Vương hoảng sợ nhỏ giọng nói. Bà do dự hồi lâu, mép quần trong tay cũng bị vò nắm đến nhăn nhúm: “Nếu không hay là tôi không lấy lương thực đâu, tôi về đây.”
Mọi người nhìn nhau, biết là không hỏi thêm được gì nữa.
Cố Thần xách bao gạo to cùng hai con gà đi đến cửa: “Kia thế sao được chứ, vừa rồi phiền thím rồi, tôi giúp thím đem một ít, còn lại thím tự xách nha, tôi tặng thím mà.”
Thím Vương chần chừ, bà cảm thấy như vậy hình như không ổn cho lắm, nhưng nhớ đến người trong nhà, bà cắn răng rồi cũng nhấc lên đám gà còn lại.
Cố Thần đưa thím Vương đến trước cửa nhà bà.
Thím Vương suy nghĩ một chút, vẫn dặn dò nói: “Mấy người đừng hỏi, tùy tiện bàn tán về lão tổ là không tốt đâu! Cẩn thận gặp báo ứng…”
“Không có gì ạ, chúng tôi sẽ không hỏi.” Cố Thần kiên nhẫn cười trả lời.
“Vậy được, được rồi.” Thím Vương gật đầu, nét mặt hơi dịu đi, “Nghe tôi, mấy người nhớ đi đường vòng, đừng có chạy xe đến gần đền lão tổ, bọn họ sẽ tức giận đó…”
Cố Thần vẫn tươi cười như trước gật gật: “Vâng, tôi đi trước nhé.”
Nhìn lại sân nhỏ, không khí của đám người ngồi trên sô pha có chút quỷ dị. Lời nói của thím Vương nhìn sơ thì ngỡ như đó là sự thật, nhưng khách quan thì lại trăm ngàn chỗ hở. Trực tiếp hơn, nguyên nhân mạt thế xảy ra không phải bởi vì đứa nhỏ là sao chổi mà là do giữ lại đứa nhỏ nên mới bị trời phạt, mọi người ngồi đây đều biết là các vị diện va chạm lẫn nhau…
“Không ngờ còn có người phong kiến như vậy.” Đường Duẫn Triết nhỏ giọng nói.
Trang Thiển lắc đầu: “Từ đường này thật kỳ quái, làm gì có thứ nào bảo vệ thôn như thế chứ.”
Diệp Cảnh Trình tỏ ra đồng ý: “Vốn chỉ là một ít người già mê tính không nói, đằng này Trương gia thôn, lớn lớn bé bé đều tin răm rắp cái lý do của từ đường này.”
……..
Thảo luận một hồi, cũng phân tích ra được nguyên nhân. Trang Thiển dựa người vào sô pha, một tay nâng cằm, Ngón tay trắng nõn thong thả vuốt môi dưới. Một lát sau, cậu thu tay, thẳng người dậy:
_ Một nhóm chúng ta đi từ đường thăm dò một chút, đi nhanh rồi về không được ham chiến, còn lại thì cứ ở thôn xem coi có hỏi thêm được gì nữa không.
Mọi người gật gù đồng ý.
“Mạnh Viễn lưu lại, Úc Mộng Dao ở lại…” Một người từng sống ở hắc đạo hỗn tạp, đối với việc thám thính tin tức vô cùng thông thạo, một người bộ dạng được các cụ già đàn ông trẻ em hoan nghênh, chỉ cần không phải đám phụ nữ tuổi trẻ, đều có thể xoát hảo cảm.
“Chúng ta cũng không thể đi quá nhiều người, bằng không rất phiền toái khi rút lui.” Cố Thần tự hỏi nhìn Diệp Hi Văn cùng Diệp Cảnh Trình, hắn tương đối theo khuynh hướng mang theo trị liệu cùng tầm xa, hắn cùng Trang Thiển đều là Trúc cơ kỳ, thực lực khỏi bàn, so sáng thì, vừa vặn nên chọn Diệp Hi Văn cùng Đường Duẫn Triết hỗ trợ, còn Diệp Cảnh Trình thuộc loại cận chiến tập kích….
Diệp Hi Văn nhìn Diệp Cảnh Trình một cái, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, cậu bé lại nhìn Cố Thần do dự. Diệp Cảnh Trình buồn cười nhìn ánh mắt rối rắm nhưng khát vọng của con trai, đứa nhỏ lớn rồi, muốn trưởng thành, tuy trong lòng anh có chút chua xót, nhiều hơn lại là kiêu ngạo, anh xoa xoa mái tóc mềm mượt của Diệp Hi Văn, khi thằng bé quay đầu lại thì nở nụ cười tươi cổ vũ cho nó.
Lỗ tai Diệp Hi văn có điểm đo đỏ, cậu bé không tự nhiên gật đầu, tựa hồ muốn lắc rớt cái tay ấm áp ở trên đỉnh đầu của mình, nhưng thật sự là lắc không rớt. “Con đi, ba ở lại nha.” Nhóc nói ra sự thực, khuôn mặt ngây ngô vờ căng chặt lạnh tanh. Nói xong quay đầu, nhìn Diệp Cảnh Trình, nghĩ thầm, con nhất định sẽ không kéo chân sau mọi người đâu.
Diệp Cảnh Trình nhìn trong mắt con trai là sự kiên định cùng kiêu ngạo, dường như muốn được khen ngợi? Chua xót trong lòng anh cũng hoàn toàn rút hết. Tay Diệp Cảnh Trình vốn luôn đặt trên đầu Diệp Hi Văn, anh xoa xoa tóc của con trai, cười ôn nhu: “Tiểu Hi thật dũng cảm, nhưng ba chỉ mong con bình an trở về.”
“Dạ.” Diệp Hi Văn nhỏ giọng đáp ứng.
Cỏ cây sau núi thật tươi tốt, đúng là khí trời nắng ấm mùa xuân là tốt nhất, ánh mặt trời chói lọi cùng mưa khiến cho thực vật xanh biếc tham lam hấp thụ dưỡng chất, cố gắng làm cho bộ dáng ngày càng cao lớn. Con đường này là hằng ngày người trong thôn lên núi, không có bất cứ cửa hàng vật phẩm này nọ, đi nhiều đến không còn một ngọn cỏ nên mới trở thành đường nhỏ. Chỉ là năm nay, hơn nửa năm rồi không ai đi nữa, cũng không có người đến diệt cỏ, hơn nữa có nguyên lực làm dịu, đường nhỏ đã mọc một tầng cỏ xanh thon dài rậm rạp. Duy nhất đáng mừng chính là mấy cây bụi không có chiếm lĩnh cả con đường, càng không có cây cao to nào.
Bởi vì buổi sáng trời có mưa, cho nên bùn đất có chút xốp mềm, dẫm lên là lún cả xuống, văng ra một ít nước bùn. Không biết con côn trùng nào núp trong lá cây kêu vang, bọn họ đi ngang qua thì im bặt lại, đợi bọn họ rời đi một đoạn mới rỉ rả kêu tiếp. Ngửi hương thơm cây cỏ sau cơn mưa, bốn phía nghe khúc kêu của đám côn trùng, nếu như xem nhẹ không nhìn cỏ thấp dính dưới ống quần cùng mục đích chuyến đi, ngược lại có vẻ nhàn nhã mà tốt đẹp.
Rất nhanh bọn họ liền lên đến đỉnh núi, rồi từ đó đi xuống bên kia núi.
Đi thêm một đoạn ngắn, bọn họ đến khối đất bằng phẳng, nơi này được người trong thôn tu sửa, từ đây có thể nhìn thấy từ đường nằm ở giữa sườn núi bên dưới, giọt nước đọng dưới ánh mắt trời trở nên thực lấp lánh. Đồng thời còn có tang thi vây quanh từ đường, quả thực là rậm rạp chằng chịt đến khó coi.
Cảm nhận được mùi hương hơi thở ngọt ngào của dị năng giả, không ít tang thi bắt đầu xôn xao gào thét, nhưng bọn nó cứ lựng chựng bồi hồi một chỗ, không có hướng trên núi đi lên. Trang Thiển khẽ nghiêng đầu: “Ừm, xem ra có gì đó còn thơm hơn cả nhóm chúng ta.” Cậu biết tang thi đối với mùi hương của dị năng giả mà nói, quả thật giống như một người cả đời chỉ ăn bánh mì nay lại bắt gặp một bàn tiệc lớn.
Đường Duẫn Triết lấy ra truyền thừa chi vật của cậu ta, một mũi tên nhỏ mảnh đáp trên cung đen tuyền, nhắm ngay con tang thi gần nhất. Vừa chuẩn bị bắn qua, đột nhiên có một trận gió thổi qua, cây cỏ chung quanh khẽ lay động, ở chỗ một bụi cây rậm rạp cách đó không xa hơi sột soạt có chút dị thường.
Trang Thiển câu lên khóe môi, nhìn lùm cây đó: “Thật sự là một ngày đẹp trời.”
Cố Thần khinh thủ khinh cước đi vòng đến đó, gió đã ngừng, bụi cây cũng đã không lay động nữa, hiển nhiên người ở bụi cây không nhận ra rằng mình đã bị phát hiện. Cố Thần đứng bên bụi cây, đưa tay ra….
Trương Mộc Vũ ngồi xổm sau bụi cây, có chút phẫn uất cắn môi, sao lại gặp họ ở đây chứ. Lúc Đường Duẫn Triết lấy ra bảo vật truyền thừa, nhóc ngay lập tức ngây người, tinh xảo như vậy, trên vũ khí còn khắc đồ án, giống như từ trong tranh lấy ra…. Trương Mộ Vũ nhìn hoa văn màu bạc trên cung tiễn sáng loáng dưới ánh mặt trời, dòng suy nghĩ bắt đầu bay loạn, đợi đến khi nhóc nhận ra Đường Duẫn Triết vẫn giơ cung lên, mới phát hiện một người trong họ không thấy đâu! Ngay sau đó Trương Mộ Vũ liền nhận ra có một bóng đen đang bap phủ lấy mình, còn chưa kịp di chuyển, một bàn tay liền chộp tới.
……
Cố Thần kéo cổ áo Trương Mộ Vũ, phe phẩy, thần sắc đứa nhỏ trong tay lập tức trở nên khẩn trương. Đường Duẫn Triết đứng trước mặt thằng bé, đứa nhỏ bị nắm lên vừa vặn đối mắt với cậu ta, tâm muốn đùa giỡn của cậu nổi lên, nắm lấy hai bên má Trương Mộ Vũ, bắt đầu hướng hai bên kéo ra.
“Mấy người buông tôi ra!” Trương Mộ Vũ vùng vẫy giẫy dụa, kêu lên mấy tiếng mơ hồ.
Đường Duẫn Triết bỏ tay ra, nhìn nó nở nụ cười đáng khinh: “Chào nhóc, lại gặp rồi!”
“!!” Đường Duẫn Triết đau khổ che bụng té xuống đất, biểu tình vô cùng khổ sở.
Cố Thần vẫn xách lấy Trương Mộ Vũ, lắc lắc, còn nở nụ cười chân thành vui sướng khi thấy người gặp họa, đứa nhỏ ngay tức khắc ngưng tiếng, cảnh giác nhìn hắn. “Mộc Mộc.” Cố Thần lấy lòng xách đứa nhỏ đến trước mặt Trang Thiển.
Diệp Hi Văn ngồi xuống, chọt chọt Đường Duẫn Triết, biểu tình nhìn cậu ta đầy khẩn cầu.
Đường Duẫn Triết cố sức nâng đầu, hai mắt cầu xin nhìn cậu nhóc.
Diệp Hi Văn quay đầu đi: “Thấy gớm.”
Đường Duẫn Triết QAQ
Diệp Hi Văn cho cậu ta một quang cầu nho nhỏ giảm đau đớn, rồi bước đến bên cạnh Trang Thiển. Đường Duẫn Triết bớt đau đứng lên, vuốt dấu giày trên bụng, cũng vội vàng chạy qua.
Đứa nhỏ lại bị chặn dị năng, đành phải chưng vẻ mặt không tình nguyện mà đi theo Trang Thiển.
Trang Thiển đi đến sau bụi cây, phát hiện phiến đất đó thật bình thường, cái gì cũng không có.
“Tách ra tìm một hồi đi.” Nói xong, tất cả mọi người phân ra bốn hướng, chỉ để Trương Mộ Vũ đứng tại chỗ, chăm chú trừng mắt nhìn bóng dáng bọn họ, hình như muốn đem ánh mắt biến thành vạn tiễn xuyên tim. Vì dị năng cậu bé cũng không rời đi, cho dù nhóc có chạy, Trang Thiển lần này có hạ phát thuật truy tung trên người nó, một lúc thì sẽ tìm ra thôi.
Trang Thiển chạt chạt cành khô trong tay, bụi cỏ bị tém dạt sang hai bên nhanh chóng bình thường lại. Lúc này Cố Thần đến bên cạnh cậu, trong giọng nói mang vẻ lấy lòng: “Mộc Mộc.”
Trang Thiển nghiêng mặt, hơi ngẩng đầu, Cố Thần cúi đầu trên môi cậu hôn phớt qua, sau đó hai người tự nhiên tách ra. Trang Thiển khinh bỉ ánh mắt đầy vẻ thỏa mãn như hồ ly trộm được đồ của Cố Thần, trực tiếp nói chính sự: “Không phát hiện gì?”
“Ngay đến dấu chân cũng chẳng có.” Cố Thần lắc đầu.
“Nơi này! Anh Trang Thiển, nơi này có cảm giác của quang hệ dij năng!” Cách đó không xa, Diệp Hi Văn đột nhiên lên tiếng, giọng nói lộ ra vui vẻ
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 50: Trời phạt
Chương 50: Trời phạt