Hai tuần sau, dưới sự ác ý giao nộp một đóng lớn đồ siêu thị mà không cần thu lại vật tư nào, tiểu đội Mặc Huyền chính thức bước vào nội thành.
Thẻ thông hành ở nội thành là màu đen, phía trên còn in thêm hoa văn màu vàng, thoạt nhìn rất giống hình rồng, Mạnh Viễn lật qua lật lại tấm thẻ trong tay: “Chậc, phía sau còn ghi thêm Vip nè.”
“Trước tiên chúng ta phải giải quyết vụ phòng ở đã.” Trang Thiển lấy ra bản đồ nội thành, dùng bút xanh khoanh vùng một khu vực: “Nơi này là một cái biệt thự cỡ nhỏ, người ở khu này đều là người phe ta, tôi với Cố Thần chuẩn bị thuê phòng ở đây.”
Nói xong Trang Thiển lấy bút đỏ đánh dấu phòng cậu chuẩn bị thuê, đó là một dẫy biệt thự nhỏ hai lầu, bên cạnh đám biệt thự đó là biệt thự của Trang Triệt và Cố Hựu, Cố Hoàn thì trường kỳ ở quân bộ, không mấy khi ở đây. Cạnh bên tiểu xã khu là nơi ở của Cố lão gia tử, mấy người già đồng nhất ở chỗ đó, bình thường hạ cờ tán gẫu nói chuyện phiếm lại có vẻ tự tại thanh nhàn.
“Tôi đề nghị ở gần tý, nên cách mấy chỗ tốt nhất ra, bằng không sẽ phiền phức lắm.” Cố Thần tiếp lời, dùng bút xanh đánh vòng vài khu vực, đều nằm ở hướng ngược lại.
“Vậy thì cứ thế đi, mọi người trước tiên cùng nhau đến tòa nhà hành chính đã.”
Cuối cùng, Diệp Cảnh Trình cùng Diệp Hi Văn thuê một văn nhà nhỏ chút trong khu biệt thự đó, còn Mạnh Viễn, Úc Mộng Dao cùng Đường Duẫn Triết lại thuê một căn lớn hơn.
Rời khỏi nơi cho thuê mướn phòng ốc, nhân viên tiếp đón bọn Trang Thiển ân cần dẫn dắt bọn họ đến khu đại sảnh, phải biết rằng, không nói giá cả phòng ốc nơi này thập phần đắt đỏ, mà nó chỉ được cho thuê chứ không bán, tiểu đội một lần liên tiếp thanh toán tiền thuê năm phòng đâng giá cho cô nịnh bợ, đáng tiếc người trong đội ai cũng dễ nhìn như vậy, lại không thèm liếc mắt nhìn cô cái nào.
Mới vừa tới đại sảnh, thấy ngay Lý Kế Nghiệp cùng một cô gái đang tiếp nhận nhiệm vụ. Cô gái đó bọn họ đã gặp qua, chính là cô gái ở siêu thị.
Ánh mắt của Trang Thiển cùng Cố Thần chuẩn bị dời khỏi người Lý Kế Nghiệp, vừa lúc Lý Kế Nghiệp nâng đầu lên, gã có chút kinh ngạc, nhưng bật người phản ứng mau hướng bọn họ tiến tới.
“Trùng hợp thật.” Lý Kế Nghiệp có lễ tươi cười, Trang Thiển chú ý đến nụ cười của gã so với hôm qua thì nhiều thêm điều gì đó.
Cố Thần hơi bực mình, nhưng đến sau người ta cũng không thể làm bộ như không thấy: “Chào cậu.”
Lý Kế Nghiệp ôm chầm lấy cô gái trẻ bên cạnh: “Đây là bạn gái tôi – Tạ Tình, Tình Tình, đây là những người lúc trước đã giúp bọn anh mà anh đã nói với em đó.”
Tạ Tình ăn mặc khéo léo lại chững chạc, mái tóc đen dài làm cho cô có vẻ nhu hòa hơn, khí thế lại không thể xâm phạm. Cô bước lên trước, ôn nhu mỉm cười với Trang Thiển cùng Cố Thần, cả người toát ra phong thái tự tin: “Chào các anh, lần trước thật vô cùng cảm ơn.”
“Vậy thì chúng tôi còn có việc, không quấy rầy nữa.” Cố Thần nhàn nhạt nhìn Lý Kế Nghiệp một cái, lễ độ lên tiếng chào, liền xoay người rời đi.
Lý Kế Nghiệp mỉm cười nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, do dự trong lòng lại mất đi một chút, gã cũng là thiên chi kiêu tử, cũng không hy vọng sau này chỉ miễn cưỡng cười chào vui với người như thế.
Một lát sau, Trương Nhã Tiệp chạy đến, giày cao gót đẹp đẽ nện trên nền đất vang lên am thanh thanh thúy: “Kế Nghiệp! Chị nghe nói em gặp Cố Thần, sao em không giúp chị giữ ảnh lại một chút.”
“Chị họ. Kế Nghiệp đã cố, nhưng bọn họ không chịu lưu lại.” Tạ Tình ôn nhu khuyên giải Trương Nhã Tiệp đang bất mãn.
Trương Nhã Tiệp nhíu chân mày được chỉnh vẽ vô cùng đẹp, ánh mắt không vui: “Ai là chị họ cô? Với lại tôi không có hỏi cô!” Nói xong lại nhìn sang Lý Kế Nghiệp: “Em họ à! Em phải bồi thường cho chị!”
Trong mắt Lý Kế Nghiệp hiện lên tia bấn mãn, Tạ Tình yên lặng cúi đầu, tóc dài che đi khóe miệng đang nhếch lên của cô, cô chọn là Lý Kế Nghiệp, mà không phải là người mẹ cùng người chị họ vênh váo hung hăng này, nói thẳng ra, cô muốn là Lý Kế Nghiệp của Lý gia chứ không phải Trương gia.
“Chị họ, Cố Thần và tôi không thân thiết gì, nếu là chị nói, hắn nhất định sẽ ở lại.” Lý Kế Nghiệp nhớ đến lời nói của mẹ, kiềm chế buồn bực, chính hắn cũng có suy tính, không cần người khác quyết định thay, “Bất quá tôi vừa mới để ý thấy Cố Thần đã thuê phòng, không bằng chúng ta đi hỏi hắn ở đâu, ông ngoại nhất định cho người nằm vùng thì phải.”
Trương Nhã Tiệp lại vui vẻ lên, quấn quấn lọn tóc của mình, vừa lòng gật đầu: “Vậy em mau đi hỏi đi!”
Trang Thiển cùng Cố Thần lần đầu tiên bước vào biệt thự nhỏ của họ, bắt đầu bày biện vật dụng trong nhà, biệt thự này là do Trang Triệt đã chuẩn bị tốt cho họ từ trước, sàn nhà lót gỗ nguyên chất nhàn nhạt, vách tường cũng được trang trí vô cùng tinh tế, dựa trên màu giấy dán tường. Trang Thiển cùng Cố Thần chỉ dựa theo sở thích bày biện gia cụ là xong xuôi.
Trang Thiển thậm chí vẽ trận pháp chống bụi bặm lên trên tường, dùng linh thạch làm mắt trận. Dọn đến bốn giờ, bọn họ mới xong hết mọi việc. Trang Thiển cởi bỏ áo khoác, tê liệt ngã sấp lên ghế sô pha, sô pha vô cùng mềm mại, Trang Thiển kéo một cái gối qua ôm, cọ cọ.
“Mộc Mộc.” Cố Thần cũng bổ nhào lên sô pha, vừa lúc đem hai tay ôm trọn Trang Thiển vào lòng ngực mình.
Trang Thiển lật người lại, chóp mũi chạm nhẹ vào chóp mũi Cố Thần: “Tránh ra.”
“Không muốn.” Cố Thần cúi đầu dùng chóp mũi cọ lấy cọ để mũi của Trang Thiển, sau đó hôn lên đôi môi mềm mại của cậu.
Trang Thiển giãy dụa hai cái mà vẫn không tránh được, cũng liền tùy theo ý Cố Thần bảo trì tư thế, dù sao người mệt cũng không phải cậu. Cậu vươn tay vuốt vuốt hai cái đè lại phần tóc đen đang chỉa lên: “Lý gia quyết định đổi lập trường?”
Cố Thần cũng nhớ lại nụ cười hoàn toàn không có ý giữ lại của Lý Kế Nghiệp hồi nãy.
“Mộc Mộc một chút cũng không lo lắng à.” Cố Thần chiều theo cái tay của Trang Thiển đang nắm lấy mặt hắn lắc qua lắc lại, cúi đầu hôn lên môi mỏng của Trang Thiển.
Trang Thiển lấy tay giữ trán Cố Thần, ngừa việc hắn tiếp tục đánh lén, nở một nụ cười cực kỳ tự tin: “ Lão Lý em cũng từng gặp qua, đúng là gừng càng già càng cay, vừa nhìn là biết sống lâu trăm tuổi nha.”
“A, … Cũng đúng, Lý gia cũng không tới phen bị một nhóc con qua mặt.” Cố Thần nâng đầu lên, trực tiếp hôn tay Trang Thiển đang cản hắn, lại tiếp tục hôn lên đầu ngón tay trắng nõn.
Đinh đông…
Cố Thần ngừng hành động đánh lén, vành tai Trang Thiển đã hồng thấu, ánh mắt ra hiệu cho Cố Thần: Mở cửa!
Cố Thần đứng dậy đi ra cửa, Trang Thiển cũng dựng người ngồi dậy trên sô pha nhìn về hướng cửa, chỉ thấy Trang Triệt bước vào cửa, đang ở huyền quan cởi giày.
“Anh hai!” Trang Thiển kinh hỉ bước vội tới, thế cục gần đây có chút khẩn trương, cho nên Trang Triệt bề bộn rất nhiều việc.
Trang Triệt sờ sờ mũi, cho dù có linh khí bổ sung, nhưng gần đây quả thật anh đã lao lực quá độ, bất quá anh vẫn nở một nụ cười tươi, xoa xoa mái tóc Trang Thiển: “Mộc Mộc, mừng em trở về.”
Trang Thiển chú ý viền mắt Trang Triệt hơi đen: “Anh, anh dạo này bận bịu lắm à?”
Trang Triệt ngồi vào sô pha, thả lỏng đem thân thể mình vùi vào phần dựa sô pha vô cùng mềm mại: “Mấy hôm trước có người gây rối loạn, vài ngày nữa ổn định xong là khỏe thôi.”
“Anh hai, anh phải nghỉ ngơi nhiều chút, em đưa linh nhũ cho anh còn không?” Trang Thiển bóp bóp vai cho Trang Triệt.
Trang Triệt thoải mải nhắm mắt lại, gật đầu. Bọn họ đều không chịu nói buông tay hay làm gì khác, Cố gia cùng Trang gia đều có được quyền lực, cái đám kia lấy ra công pháp, muốn kết hợp với truyền thừa chi vật, nhưng trước đó bọn họ lại chẳng biết làm sao mở ra được truyền thừa chi vật? Uổng phí có bảo tàng nhưng lại không có sức mạnh của rồng, thì chỉ là một người tham lam mang theo người của mình giậm chân tại chỗ. Chỉ có thực lực tuyệt đối mới có thể đảm bảo được chân lý, muốn trở thành công thần lấy ra công pháp cứu vớt mạt thế, còn cắn ngược giấu diếm công pháp đánh bại dị loại, ngay vừa rồi thôi.
Một hồi sau, Trang Triệt ngồi dậy, hít sâu, lại xoa tóc Trang Thiển: “Mộc Mộc, vốn khi em đến B thị anh phải lập tức đến thăm em, nhưng gần đây thật sự không rút ra chút thời gian nào, hiện tại anh đến cũng là vì nhiệm vụ, sắp tới lại có một hội nghị cỡ nhỏ.”
Trang Triệt nói xong, lấy ra hai tập văn kiện: “Anh cùng Cố Hoàn đã thương lượng, mong các em sẽ nhận nhiệm vụ lần này.”
Trang Thiển cùng Cố Thần cầm lên tài liệu, chăm chú lật xem, tài liệu rất ít, một chút đã xem xong.
“Vì vậy, bọn en phải vào phòng thí nghiệm giết chết tang thi cao cấp?” Trang Thiển để tài liệu xuống, hỏi.
Trang Triệt gật đầu: “Bởi vì địa điểm nhiệm vụ khá đặc biệt, cho nên không thể sử dụng vũ khí nóng quy mô lớn được, mà cấp tang thi lại cao, vì thế khi phái người đi thì có đi chứ không về. Hiện tại dị năng giả của khu an toàn không nhiều lắm, luận về thực lực tổng kết, các em mạnh hơn rất nhiều, mặt khác….” Trang Triệt có chút chần chừ, nhưng vẫn tiếp tục mở miệng: “Đây là phương thức thương vong ít nhất.”
“Anh hai.” Trang Thiển cười tự tin nhìn Trang Triệt, “Nếu bọn em đã đưa ra lựa chọn, thì phải trả giá và phải có trách nhiệm.”
Cố Thần đồng ý gật đầu: “Phải đó, Trang đại ca, các anh đều nỗ lực như thế, chẳng lẽ em cùng Mộc Mộc chỉ có thể ngốc ở căn cứ yêu cầu bảo vệ thôi sao?”
Trang Triệt gãi gãi chóp mũi, nở một nụ cười mỉm nhàn nhạt: “Lát nữa anh sẽ đưa tư liệu cần thiết tới, hiện tại anh không có đủ thời gian, trước hết vậy đi đã.” Nói xong anh đứng lên, chuẩn bị rời đi, Trang Thiển cùng Cố Thần cũng vội vàng đứng dậy tiễn anh.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 58: Thế cục
Chương 58: Thế cục