Giữa trưa ngày hôm sau, Cố Hựu cười đến xuân phong đắc ý đi vào biệt thự nhỏ của Trang Thiển: “Ấy chà, mới rời giường đấy à.”
Cố Thần nhún vai: “Được rồi Anh ba, có chuyện gì không?”
“Không có gì thì anh không được đến tìm cậu em nhỏ của mình hả?” Cố Hựu thương tâm ôm tim.
Cố Thần xem tâm trạng y không tồi, cũng không để mắt tới y nữa, cùng Trang Thiển tiếp tục ‘ăn sáng’.
“Thôi, không vui gì hết.” Cố Hựu cười tủm tỉm đưa một túi tài liệu mới tinh, “Nhiệm vụ mới.”
Trang Thiển tiếp nhận nhìn nhìn, có chút kinh ngạc: “S thị? Xa vậy ư.”
Cố Thần cũng sáp lại, cùng Trang Thiển xen tư liệu: “Tang thi… rắn?”
“Đúng vậy, khu an toàn S thị phát đến tin tức xin giúp đỡ.” Một tay Cố Hựu chống cằm, ý cười vẫn lan tràn như trước, “Các em coi đây là du lịch nửa tháng đi, lúc về là tới hè rồi.”
Cố Thần cùng Trang Thiển nhíu nhíu mày, bọn họ cảm nhận được mình đang bị đẩy ra khỏi trung tâm bão tố phong ba. Trang Thiển quăng văn kiện sang một bên: “Không cần bọn em ở lại sao?”
“Khỏi đi, mấy đứa mà ở lại thì Trương lão gia tử khẳng định sẽ dốc toàn lực đối phó mấy đứa.” Cố Hựu nghiêng đầu, trừng mắt nhìn, cười càng thêm vui vẻ, “Tuy vui vẻ thật nhưng có chút không quá lễ phép, ngày hôm qua ông ấy lại bị huyết áp cao, lúc đó còn hôn mê nữa chứ.”
Trang Thiển nhướn mày: “Chỉ vì mấy dị năng giả đó?”
“Tất nhiên không phải rồi, ngày hôm qua nhân viên khoa nghiên cứu đều được đưa về khu an toàn, cụ Trần trực tiếp về ở bên chỗ chúng ta, dẫn theo một số lớn người, lão già Trương gia cũng phản ứng không kịp.” Cố Hựu hồi tưởng lại, bộ dáng cực kỳ hài lòng. “Mấy đứa đã làm gì? Cô bé con tên Trần Nguyệt cực kỳ nhớ mong đám người trong đội mấy đứa đó nha.”
Cố Thần đơn giản giải thích một chút.
“Tóm lại, mấy đứa ra ngoài làm nhiệm vụ, quyết định thế đi.” Cố Hựu nhịp nhịp, xuân phong đầy mặt rời khỏi, “Anh còn có việc, đi đây.”
Ba ngày sau, Cố Thần và Trang Thiển ở lỳ trong Mặc Huyền điện đột phá trúc cơ kỳ,đạt tới kỳ đầu Khai Quang, khí nguyên lực tụ tập vào đan điền, rốt cuộc đã đạt tới số lượng khách quan, giảm bớt được mối lo khiến toàn thân không còn rối rắm nữa.
Dưới ánh mắt không cam lòng rớt lại sau của những người khác, bọn họ bước lên chuyên cơ, bay tới khu an toàn S thị. Lãnh đội vẫn là Tiểu Vương, Tiểu Vương đã quen hết bộ dáng của tiểu đội Mặc Huyền, đã có định lực lạnh nhạt hơn khi thấy Đường Duẫn Triết ăn uống.
Mạt thế là vì nguyên lực cùng ma lực xâm lấn, chỉ người có tinh thần lực gian nan đạt đến tiêu chuẩn thì mới xảy ra biến dị, đây là một đả kích mang tính hủy diệt, chưa chắc ai cũng gặp được kỳ ngộ. Nhưng động vật biến dị thì có thể sẽ không cần những điều đó, có lẽ nhiều năm sau hoàn cảnh sẽ thay đổi, các chủng loại đều phát sinh biến hóa, nhưng hiện nay, da lông bên ngoài của chúng chỉ sáng bóng lên một chút.
Bất quá địa cầu là nơi từng tồn tại người tu tiên, truyền thừa chi vật chính là vật chứng, cho nên sẽ luôn có một số đồ vật này nọ vượt khỏi lẽ thường. Bấy giờ S thị truyền đến tin tức có tang thi xà, to chừng một thước, chiều dài lại khoảng tòa lầu nhỏ hai tầng, lúc đầu bò từ trong rừng sâu ra săn giết dị năng giả, càng lúc càng lấn gần S thị, nhưng cũng chỉ tới đó mà thôi.
Trang Thiển phỏng đoán, mấy con rắn đó có huyết thống thượng cổ gì đó, chẳng rõ là sống bao nhiêu năm rồi, chưa có linh trí thì ắt hẳn cũng đã đủ tinh thần lực, mạt thế vừa giáng xuống thì cấp tốc biến dị. Nhưng tại sao đám xà lại không ngưng hành động, mà không bị bản năng thực dục (X: bản năng đói khát) hối thúc, điều này khiến cậu cực kỳ khó hiểu.
S thị ở tỉnh I là một nơi xinh đẹp, lấy sông nước mà nổi danh, đáng tiếc dọc theo đường đi chỉ toàn trông thấy đỉnh núi xanh biếc. Cũng chỉ có rừng xanh núi thẫm như thế, mới nuôi ra được đám xà tới mạt thế liền biến dị.
Sau mấy giờ bay, phi cơ hạ xuống khu an toàn S thị.
“Hiện tại là giữa trưa, mấy nhân viên quan trọng trong khu an toàn muốn dùng cơm với mọi người, tiếp đó là có thể nghỉ ngơi. Ngày mốt sẽ có một tiểu đội mạo hiểm cùng mọi người xuất phát đi làm nhiệm vụ.” Tiểu Vương cầm một cái laptop, nói liên miên điều cần nhớ, giờ đây cậu ta tràn ngập tin tưởng Mặc Huyền tiểu đội.
Đồ ăn giữa trưa cũng không tồi, tuy chả bằng một góc xa hoa trước mạt thế, nhưng cũng có cá có thịt. Tiến vào nhà ăn, một người đàn ông trung niên lễ phép bước tới, nhiệt tình bắt tay với họ.
“Là Kỷ Ngôn, Kỷ tiên sinh.” Tiểu Vương nhỏ giọng nhắc nhở.
Chào hỏi một lúc, Kỷ Ngôn bắt đầu cười ha ha giới thiệu những người phía sau ông ta, có nhân vật thực quyền của khu an toàn, cũng có người ông ta xem trọng đề bạt lên. Dù sao Cố Thần không chỉ đại diện cho sự viện trợ của khu an toàn B thị, mơ hồ còn đại diện cho nhà họ Cố.
“Đây là Chu Tễ tiên sinh, trước mạt thế nhất định mọi người đã nghe qua, anh ta hiện tại là chủ quản của khu an toàn, không hổ là nhất biểu nhân tài, làm việc cực kỳ ổn thỏa, các cô cậu đều là người trẻ tuổi, mấy ngày nay cứ để Tiểu Chu hỗ trợ.” Kỷ Ngôn cười tủm tỉm, ba mươi có hơn, anh tuấn cao ngất, cũng có một phen phong độ.
Trang Thiển có chút kinh ngạc ngẩng đầu, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Chu Tễ.
“Chào mọi người.” Chu Tễ đưa tay ra, rất lịch thiệp chào hỏi, ngữ khí cũng nhiệt tình, mơ hồ có ý cảm kích.
Thật là trùng hợp, đến nơi này còn gặp người quen.
Dùng cơm xong, Chu Tễ dẫn tiểu đội Mặc Huyền đi tới chỗ bọn họ sẽ ở lại: “Mọi người có lẽ sẽ không nhớ rõ, lúc ở sơn trang nghỉ phép đã gặp qua.”
“Không, Chu Tễ tiên sinh có cái tên khiến người ta luôn dễ dàng nhớ kỹ.” Thái độ của Cố Thần không tệ, lúc đó hắn đã cảm thấy người này hẳn sẽ là một nhân vật lớn, nhưng mạt thế rất hiếm như thế người còn chưa hiển lộ đã chết ngắt, cho nên hắn cũng chả mấy để tâm, hiện giờ xem ra, rất có triển vọng.
Chu Tễ cười rất nhạt, cả người phong độ nhẹ nhàng, cũng không khiến người khác cảm thấy xa cách: “Lúc ấy thật sự là nhờ mọi người, nếu có chuyện gì cần, Chu mỗ nhất định không chối từ.” Nhìn nhiều, mới biết được một chút thiện ý giản đơn có bao nhiêu quan trọng, anh quả thật thiếu người ta một cái nhân tình thiệt lớn mà. (X: ta lười coi lại các cách xưng hô, nên sẽ xưng hô theo ngữ cảnh, hoàn cảnh, mọi người đừng hỏi nha)
Khóe miệng Tiểu Vương giật giật, nhìn Chu Tễ cùng Cố Thần cười đến hòa hòa khí khí, dời đường nhìn, dù sao chỉ cần cậu cam đoan nhiệm vụ đã hoàn thành là ổn hết.
Khu an toàn phân cho tiểu đội Mặc Huyền một tòa biệt thự nhỏ ba tầng, có sân riêng, tường trắng ngói đỏ, đơn giản thoải mái. Chu Tễ am hiểu nghệ thuật kết giao qua lại giữa người với người, cho nên nhanh chóng rời đi.
Ngồi phi cơ tới hơn giữa trưa, mỗi người tìm được phòng mình ưng ý thì liền chuẩn bị nghỉ ngơi, tất nhiên, Trang Thiển cùng Cố Thần một phòng, hai cha con họ Diệp cùng gian, Tiểu Vương không ở cùng nơi với họ.
Trước khi vào phòng, Trang Thiển vẫy tay ngoắc ngoắc Đường Duẫn Triết.
“Trang lão đại, chuyện gì?” Đường Duẫn Triết vui vẻ sung sướng chạy tới, chào lễ phép.
Trang Thiển buồn cười nhìn cậu ta, đưa cho cậu ta một cái túi đựng đồ khá lớn.
Đường Duẫn Triết mở túi ra dòm, bên trong là một núi đồ ăn vặt hàng nhập khẩu, hàng cao cấp nha! Đường Duẫn Triết nhanh nhẹn đóng túi đồ lại, đứng thẳng tắp, biểu tình nghiêm túc: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!”
“Một nhà Chu Tễ, tin tức ba người, ngày mai đưa tôi?” Trang Thiển dựa vào tường hỏi.
Đường Duẫn Triết hơi do dự.
Trang Thiển nói tiếp: “Kêu thêm Mạnh Viễn, hoạt động trong tối là nghề của anh ta.”
Đường Duẫn Triết mau lẹ gật đầu, rồi mới cẩn thận hỏi han: “Đồ ăn vặt đều là của tôi?”
=. =
Trang Thiển khinh bỉ khoát tay: “Đều là của cậu.”
Đường Duẫn Triết mừng rơn rời đi.
Trang Thiển vào phòng, Cố Thần đã bố trí xong phòng ngủ đơn giản, tuy bọn họ luôn ngủ trong Mặc Huyền điện, nhưng bề ngoài cũng bày bố có lệ cho tốt chút.
Trang Thiển nhìn máy theo dõi đã bị vò thành một cục còn toát khói trên mặt đất: “Đều chuẩn bị xong rồi?”
“Ừ, Mộc Mộc, chúng mình nên nghỉ thôi, em vừa rồi có say máy bay mà.” Cố Thần sờ trán Trang Thiển, xác định trạng thái khiến hắn hài lòng.
Trang Thiển trong lòng khẽ động, lúc trên phi cơ cậu thật sự có chút không thoải mái, nhưng cậu nghĩ mình đã che dấu rất tốt. Nghĩ thế, hai mắt cậu không tự chủ nhiễm thêm ý cười, nâng đầu cắn nhẹ một ngụm trên cằm Cố Thần: “Em để Đường Duẫn Triết cùng Mạnh Viễn điều tra Chu Tễ.”
Cố Thần thuận thế hôn môi Trang Thiển, mang theo ý cười mở miệng: “Mộc Mộc nhìn ra à?”
“Dĩ nhiên.” Trang Thiển giữ chặt tay Cố Thần, cảnh tượng chung quanh hai người biến đổi, đã đến đào nguyên, “Mục đích của công hội mạo hiểm giả không chỉ riêng B thị thôi ha?”
“Vẫn là Mộc Mộc hiểu anh, Cẩm Thư đã đến một khu an toàn lớn, chúng ta tạm thời không vội.” Cố Thần bị Trang Thiển kéo tới vườn trái cây, lập tức hiểu được ý đồ của người yêu, bắt đầu hỗ trợ.
Sau khi tu luyện lại ăn trái cây ướp lạnh thì thiệt không tồi chút nào.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 67: Rời đi
Chương 67: Rời đi