DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Chi Trang Thiển
Chương 86: Ngộ Nhân (Hạ)

“Mấy người quá đáng hết sức!!!! Tôi còn tưởng mình xuyên không!” Thiếu niên tức giận lần thứ hai nhấn mạnh, ừng ực hết cả ly nước chanh, mồm to ăn cơm hải sản, tốc độ siêu nhanh, lại một hột cơm cũng không để rớt, ăn cực kỳ cẩn thận quý trọng. Thỉnh thoảng nhai quá sức, khẽ động tới vết thương trên mặt, cậu ta cũng chỉ ngậm thức ăn nhăn mày, sau đó tiếp tục nhai nhanh hơn.

Trang Thiển không thèm để tâm lấy ra thêm sườn kho tiêu, nhướn mày nhìn về phía thiếu niên.

Thiếu niên ừng ực nước miếng: “Không, không có gì, mấy người đều là người tốt.”

Trang Thiển thuận tay đặt sườn kho tiêu lên bàn, thiếu niên cũng không khách khí, trực tiếp lấy một cái gặm gặm, sau một hồi thì sạch sẽ đến chỉ còn xương thì quẳng lên bàn, một chút thịt cũng chả dư mà còn có dấu răng.

Cậu trai ăn sườn kho tiêu, trong mắt dâng lên chút nước, sáng trong suốt, cậu tùy tiện lau quẹt, tiếp tục ăn cơm hải sản.

Rất nhanh, cậu ta ăn hơn phân nửa cơm hải sản, nửa dĩa sứ trắng bên trái cực kỳ sạch sẽ, một hột cũng không thừa, hoa văn nhạt màu trên mép dĩa còn có thể phản quang, nhưng phần cơm bên dĩa phải lại một tý cũng không dùng, trên bề mặt cơm còn đắp mấy con tôm, là đặc biệt lựa ra để riêng. Còn sườn kho tiêu, cậu trai cũng chỉ ăn một cái, còn lại thì cũng không đụng tới.

Cậu ta đặt đũa xuống, thiệt cẩn thận dòm Trang Thiển, lại ngó Cố Thần, cuối cùng ánh mắt tầm mắt quét tới quét lui lên đống thức ăn mà Cố Thần cùng Trang Thiển không dùng hết: “Tôi có thể gói về không?”

Không ai trả lời, thiếu niên có chút khẩn trương nhìn Cố Thần, sợ tới mức rụt lùi, van xin ngó về phía Trang Thiển.

Trang Thiển lấy ra hai cái cà mên nhựa đưa cho cậu trai, cười cực kỳ hòa ái: “Nơi này còn có người khác sống sót ư?”

Động tác đóng gói vui vẻ của thiếu niên hơi ngừng lại, dường như nhớ tới gì đó, cứng ngắc nhìn về phía Trang Thiển, trong mắt hiện lên tia ảo não, rối rắm, sợ hãi….

Rốt cuộc có phòng bị, người này cũng khờ dại quá mức nha, Trang Thiển nghĩ, cười càng thêm hòa nhã: “Chúng tôi không có ác ý, trước đó đã nói, chỉ là muốn tìm hiểu một ít tình huống mà thôi.”

Thiếu niên cũng không tiếp tục đóng gói thức ăn, ngồi tại chỗ khẩn trương dọc ngón tay: “Tôi làm sao biết hai người có lừa gạt gì không chớ.”

Cố Thần đưa ra thẻ thân phận của họ ở B thị, cái card màu đen ẩn hiện hoa văn màu bạc, trên đó có in chữ viết tin tức màu trắng: “Chúng tôi là tới điều tra chút tình huống về tang thi thôi.”

Thiếu niên bối rối dòm Cố Thần, hiện lên khiếp sợ nho nhỏ.

Cố Thần hé mắt: “Phía nam quốc gia thật sự đã bị chiếm đóng, thân là nhân loại, cậu hẳn là không mong muốn đất đai toàn bộ đều bị tang thi chiếm lĩnh chứ nhỉ?”

Thiếu niên cúi đầu không nói gì, hơi thở lại rối loạn, nếu nói ban đầu ngây thơ đề phòng, vậy hiện tại đã mang ý tứ kiêng kị và cự tuyệt rõ ràng. Cậu ta nhỏ giọng nói chuyện, tiếng nói thời kỳ đổi giọng thực khàn: “Các người có biết? Tang thi cấp cao có trí nhớ…” Cậu ta nói xong câu đó, rồi không nói tiếp, phi thường do dự.

Trang Thiển có hơi đăm chiêu: “Cậu… sống cùng với tang thi?”

“!” Thiếu niên đang cúi đầu bỗng ngẩng phắt lên, chăm chú nhìn Trang Thiển.

Vố mang ba phần hoài nghi, thì giờ đã mười phần khẳng định, Trang Thiển thâm ý nhìn thiếu niên. Cậu trai lúc này mới nhận ra đó chỉ là cách thử đơn giản, lại ảo não cúi đầu, cả người rười rượi: “Tôi không nói gì hết!”  

[Mộc Mộc, người này có cảm xúc rất tốt với tang thi, hơn nữa dường như được bảo vệ không tồi.] Cố Thần dò xét tinh thần lực, rồi truyền âm cho Trang Thiển, biểu tình trên mặt lại không hiển lộ gì.

Trang Thiển nhìn tấm lưng gầy yếu của thiếu niên phía trước, truyền âm lại: [Ừ, xem ra có thể tiếp cận…]

Lời còn chưa dứt, Trang Thiển đột nhiên nhìn hướng sau lưng thiếu niên: [Có thứ gì đó!]

[Ừ, không chỉ một.] Cố Thần cũng ngó về phía đó.

Thiếu niên khó hiểu cũng xoay người dòm, chỉ thấy con đường nhỏ quanh có khúc khuỷu, lá rụng che lắp, trên đó còn có không ít cỏ nhỏ lộ ra, kéo dài tới khúc cua của con đường nhỏ, đâu có gì đâu ta.

“Gâu ô….”

Một hồi sau, sơn cốc loáng thoáng truyền tới tiếng chó sủa, sắc mặt thiếu niên chuyển biến, cực kỳ hoảng sợ.

Trang Thiển nhìn cậu trai trước mắt gấp tới độ vò đầu bứt tai, muốn nói lại thôi, khua tay múa chân, khóe miệng hơi giương lên, chuyên tâm nhìn con đường nhỏ trong sơn cốc.

“Gâu gâu…” Tiếng chó sủa càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn, tiếng vang chạy nhẹ nhàng của động vật trên thảm lá rụng dễ dàng bị Trang Thiển cùng Cố Thần nghe thấy.

Chỉ thấy cuối đường có một con chó ngao chạy tới, trông thấy thiếu niên thì hưng phấn xông qua, không ngừng sủa to: “Gâu gâu uông!” Tiếng sủa quanh quẩn trong sơn cốc, thiếu niên vốn gấp gáp liền nhớ tới gì đó, sắc mặt càng thêm khó coi.

Ngao Tây Tạng thân thể đen tuyền, cao hơn nửa người ta, thời điểm miệng khẽ hé còn thấy được răng nanh sắc bén, cặp mắt đen như mực, trong suốt sáng ngời, hệt như một đứa nhỏ.

[Nếu thêm vài năm nữa, con chó này có thể biến thành động vật biến dị.] Cố Thần chú ý tới thể hình to lớn của chó ngao Tây Tạng cùng ánh mắt thông minh, truyền cách âm cho Trang Thiển.

Lúc này chó Ngao Tây Tạng vọt tới bên cạnh cậu trai, vui sướng vờn quanh cậu ta hai vòng, tiếp đó chắn trước người cậu, đè thấp thân mình, yết hầu phát ra tiếng gầm gừ.

“Đại Hắc.” Thiếu niên có hơi khẩn trương, sợ con chó lớn trước người mình sẽ phát động công kích.

Nhưng tiếp theo sắc mặt cậu ta lần nữa có thay đổi lớn, bởi vì cậu ta nghe được tiếng chó sủa từ hướng khác nữa.

“Uông gâu!” Chỉ thấy có thêm hai con chó chạy tới, dường như bởi vì theo không kịp tốc độ của chó Ngao nên mới tới sau.

“Anh Tiềm!” Theo sát sau đó, là tiếng kêu đầy lo lắng, mềm mại non nớt.

“A?” Cố Thần nhướn mày, trông thấy một con Samoyed cùng một con Alaska màu đen che chắn cho hai đứa nhỏ ở phía sau xuất hiện. Hai con chó lớn cũng gầm gừ uy hiếp với Trang Thiển và Cố Thần, đứa bé trai nắm tay cô bé nhỏ đứng ở đằng sau đại cẩu, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập lo lắng khi nhìn thấy thiếu niên thì mới vui lên, lại nhìn tới chó ngao đen to lớn đang giằng co với Trang Thiển với Cố Thần thì có chút khó xử đứng nguyên một chỗ.

Chó Alaska: 

Chó Samoyed: 

X: ta lười up hình, đành tung link, mọi người tự coi

Cậu trai bối rối, đen mặt xoay người nhìn hai đứa nhỏ quở trách: “Ai cho hai đứa tới đây hả?!”

Đứa bé trai sợ run mở miệng: “Anh Tiềm hôm nay không về, chúng em ở đỉnh núi phát hiện dấu vết, nên xuống đây tìm.”

“Ưm.” Cô bé con  cũng gật đầu lia lịa.

Trên mặt hai đứa nhỏ vẫn còn vươn nước mắt, ánh mắt cũng hồng hồng sưng mọng, ẩm ướt, vừa nhìn liền biết trước đó đã khóc rất nhiều.

Cậu trai trẻ có chút cảm động, nhưng lo lắng bộc phát, cậu ta khẩn trương nhìn Trang Thiển Cố Thần, chẳng biết làm sao vỗ về Đại Hắc dưới chân: “Chuyện là…” Cậu ta há mồm thở dốc, lại không biết nói gì.

“Nếu đã tới, vậy đến đây đi.” Trang Thiển mở miệng.

Cậu trai trẻ như con mèo bị giẫm trúng đuôi, lông toàn thân đều thăng tắp dựng lên, cảnh giác dòm Cố Thần với Trang Thiển.

Trang Thiển cười hòa nhã với cậu ta, thiếu niên nhất thời cảm thấy như trời sụp tới nơi. (X: Chắc đẹp tới trời sụp đất nứt đó mà)  

“Hai người không có ác ý.” Giọng con gái trong vắt, ngữ khí khẳng định.

Vừa dứt tiếng, một cô gái trẻ tuổi liền bước ra, ôm hai đứa nhỏ đang sợ hãi không hiểu chuyện gì bảo hộ trong lòng, ánh mắt trong suốt ôn nhu.

Cố Thần gật đầu: “Quả nhiên, tang thi tiểu thư.”

Tóc cô gái trẻ buột sau ót, lộ ra vầng trán đầy đặn, dưới chiếc váy được giặt sạch có chút sờn cũ là thân thể trắng bóc, thoạt nhìn tựa như một người bình thường. Nhưng khí thế trên người cô lại cho người khác biết, đây là một con tang thi cấp năm.

Thân thể thiếu niên cứng ngắc một chốc, không nói gì, hai đứa bé lại nhịn không được lộ ra địch ý, hung thần ác sát trừng mắt ngó Trang Thiển cùng Cố Thần.

Trong mắt cô gái nháy mắt xẹt qua một tia sát khí cùng áp bách, nhưng lại mau chóng mất tăm, ánh mắt lần nữa trở nên kiên định trong suốt: “Dị năng giả, sao các người lại xuất hiện nơi này.”

Trang Thiển cười khẽ khàng, ánh mắt dừng trên chiếc vòng nơi cổ tay cô gái vài giây: “Có lẽ chúng ta có thể trò chuyện.”

Đọc truyện chữ Full