DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vô Song
Quyển 7 - Chương 163

Bóng đen kia tự nghĩ tình thế bắt buộc, ai ngờ Phượng Tiêu chạy tới nửa đường, không có chút báo động trước quẹo ra sau cây, ngón tay bắn dây đàn ra.

Dây tơ mang theo chân khí vạch ra tiếng xé gió, trực tiếp xuyên qua bóng đen!

Bóng đen thoáng chốc hóa thành khói, tiêu tán khắp nơi.

Phượng Tiêu không dừng lại, liên tiếp bắn ra hai chân khí sang chỗ Thôi Bất Khứ và Tần Diệu Ngữ.

Lại có hai bóng đen hóa thành phấn vụn!

Giả.

Toàn là giả.

“Giả thần giả quỷ!” Phượng Tiêu cười nhạt.

Ảo cảnh này không thể bảo là không lợi hại, nhưng Phượng Tiêu y có thể dễ dàng bị lừa thế sao, sau khi gặp phải Bắc Đẩu song toàn trận do lão bất tử Phạm Vân bày ra, tình cảnh trước mắt chỉ có thể xem như tạm được.

Ba bóng đen vừa tan vỡ, trước mắt lập tức sáng ánh trăng.

Sắc trời đã sáng lên từ lúc nào, mặc dù khắp nơi vẫn xào xạc như cũ, nhưng ít nhất không còn là sáng tối giao nhau, quỷ ảnh lang thang như trước nữa.

Tất cả âm u đã lẩn trốn trước ánh sáng.

Ba người Nguyên Tam Tư đang rơi vào ảo cảnh không thể tự kềm chế.

Vẻ mặt Hồng Ly điên cuồng, quơ đao chém lung tung, thậm chí còn lao về phía thân cây.

Sau một tiếng rên làm người ta ê răng, Hồng Ly trực tiếp đập vỡ đầu mình, hắn mềm nhũn ngã xuống, máu từ trong đầu chảy ra.

Nguyên Tam Tư và Ninh Xá Ngã khá hơn một chút, dù sao công lực của bọn họ thâm hậu hơn Hồng Ly, Ninh Xá Ngã đứng tại chỗ cau mày khổ sở giãy giụa, Nguyên Tam Tư chỉ cắn quai hàm trừng Phượng Tiêu, tựa như thanh tỉnh lại tựa như mê loạn.

Đưa mắt nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng đoàn xe nữa.

Phượng Tiêu vốn muốn mặc cho đám người Nguyên Tam Tư tự sinh tự diệt, nhưng nghĩ một chút dù sao bây giờ mọi người đang ngồi chung trên một cái thuyền, cho dù có nguy hiểm gì, cũng dễ kéo hai kẻ chịu tội thay.

Nghĩ đến đây, y búng tay về phía hai người.

Dây tơ bắn lên ấn đường hai người, cơ thể họ hơi rung, sau đó mê loạn mới tản đi.

Ninh Xá Ngã như nằm mơ mới tỉnh, một cái chớp mắt ngắn ngủi, ánh mắt từ mờ mịt đến sáng tỏ.

Hiển nhiên công lực của Nguyên Tam Tư cao hơn một tầng, thậm chí hắn có thể nghiêng đầu tránh dây tơ, còn trở tay đánh trả, nhuyễn kiếm vặn lên dây đàn, dưới chân dời qua một bên, Phượng Tiêu lại bắn một dây lên bả vai hắn, Nguyên Tam Tư lui về phía sau hai bước, cũng tỉnh hồn lại.

“Xảy ra chuyện gì?” Ninh Xá Ngã liền biến sắc mặt, theo bản năng cho rằng Hồng Ly bị Phượng Tiêu giết.

Rất nhanh gã đã phát hiện không phải.

Bởi vì Phượng Tiêu cũng có thể cơ hội ra tay với gã, nhưng Phượng Tiêu lại không.

Ninh Xá Ngã lấy lại bình tĩnh, sau khi xác nhận Hồng Ly tự sát, cũng không để ý tới thi thể hắn nữa, quay đầu quan sát bốn phía.

“Có phải chúng ta bị kẹt vào trong trận rồi hay không? Phượng phủ chủ có cách ra trận chứ?”

Phượng Tiêu nói thẳng không kiêng kị: “Nếu ta có cách thì vừa nãy đã giết các ngươi rồi.”

Ninh Xá Ngã làm bộ như nghe không hiểu y châm chọc, mặt dày cười một tiếng: “Đa tạ Phượng phủ chủ hạ thủ lưu tình, rõ ràng kẻ địch cố ý bao vây chúng ta, khiến chúng ta giết lẫn nhau, Phượng phủ chủ không để ý hiềm khích lúc trước mà đồng tâm hiệp lực, quả thật là khoan hồng độ lượng!”

Phượng Tiêu nhìn chằm chằm gã một lúc lâu, hỏi Nguyên Tam Tư: “Ninh Xá Ngã vẫn còn gặp ảo giác hả?”

Nguyên Tam Tư tức giận: “Là thật! Gã thường xuyên giao thiệp với quan viên Trần Triều, ai làm quan lại không nói như vậy?”

Phượng Tiêu: “Ta đâu có.”

Y đúng là không hề dùng bản lĩnh bát diện linh lung, Nguyên Tam Tư há mồm muốn giễu cợt, suy nghĩ một chút về tình cảnh trước mắt, lại nuốt xuống.

Phượng Tiêu đột nhiên không gấp gáp, thậm chí y còn bện dây đàn trong tay thành một bông hoa.

Nguyên Tam Tư thấy thế mà khóe mắt co quắp.

Phượng Tiêu cầm bông “hoa” kia lắc lắc với hắn, cổ tay lộn mấy cái, đóa hoa nở rộ, dây tơ buông xuống từng tầng, không ngờ lại biến thành hai bông.

“Đẹp không?”

Nguyên Tam Tư: …Tại sao hắn phải ở đây nhìn Nhị phủ chủ Giải Kiếm phủ chơi đùa chứ?

Bởi vì bây giờ bọn họ căn bản không ra được.

Ninh Xá Ngã đi một vòng, bất tri bất giác đi vào trong sương mù, một lúc sau lại đi ra từ một hướng khác, lo âu mệt mỏi, còn hơi thở dốc.

Nguyên Tam Tư nhìn gã, Ninh Xá Ngã lắc đầu một cái, bày tỏ mình không tìm được đường ra.

Trong sương mù dày đặc, giống như khắp nơi đều là đường ra, nhưng bọn họ không tìm được cửa sống thật sự.

Ai sẽ để hai nhóm người không đội trời chung ở cùng một chỗ?

Nguyên Tam Tư chỉ có thể nhớ đến một người.

Phạm Vân.

Người này phản bội Vân Hải Thập Tam Lâu, lại không phải là người trận doanh của Phượng Tiêu, hơn nữa hắn tinh thông trận pháp thuật âm dương, có vẻ là người dễ bị chọn nhất.

Ba cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ bị nhốt ở chỗ này, không thể làm được chuyện gì, truyền đi sợ là không có ai tin.

Nhưng nếu đã biết khả năng này là âm mưu của kẻ địch, Nguyên Tam Tư và Ninh Xá Ngã đương nhiên cũng mất đi ham muốn ra tay.

Muốn đánh, cũng phải đi ra ngoài trước rồi nói.

Hắn vắt óc suy nghĩ cách thoát thân, bên kia Phượng Tiêu đã ngồi xếp bằng, lấy một quả quýt từ trong tay áo ra, bắt đầu bóc vỏ.

Đó là y cướp được từ chỗ Bùi Kinh Chập trước khi lên đường buổi sáng, vốn muốn cầm đi trêu họ Thôi trên đường, ai ngờ lại gặp trận pháp như quỷ thế này, quả quýt để trong tay áo dính sát với da thịt, nhờ có nhiệt độ cơ thể ấm áp mà ăn cũng ngọt hơn.

“Phượng phủ chủ không định ra ngoài sao?” Nhìn y ăn đến ngon lành, Nguyên Tam Tư cắn quai hàm phun ra từng chữ một.

“Ta cũng không biết phá trận, mò mẫm thì có ích lợi gì? Chỉ có thể chờ người đến cứu thôi.” Phượng Tiêu đương nhiên nói.

Ninh Xá Ngã đầy hy vọng hỏi: “Phượng phủ chủ có đồng hành với người tinh thông trận pháp sao?”

Phượng Tiêu: “Có, Thôi Bất Khứ.”

Nguyên Tam Tư ác ý cười nói: “Chẳng lẽ Phượng phủ chủ trông cậy vào Thôi Bất Khứ tới cứu ngươi? Thứ cho ta nói thẳng, nếu ngươi chết ở chỗ này, đối với hắn cũng không có bất kì tổn thất gì.”

Phượng Tiêu cười nói: “Ngươi sai rồi, cho dù ta và Thôi Bất Khứ chỉ là bèo nước gặp gỡ, hắn cũng sẽ cứu ta.”

Càng không cần phải nói đến một câu “đáng giá” ở quán rượu.

Nguyên Tam Tư cau mày, theo bản năng không muốn nghe y trả lời, lại không nhịn được hỏi một câu: “Tại sao?”

Phượng Tiêu ổn định như thường: “Bởi vì khuôn mặt của ta, phong thái của ta, ta giơ tay nhấc chân đều là đệ nhất thiên hạ, không ai sánh bằng.”

Nguyên Tam Tư: …

Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn hoài nghi người võ công quá cao nhất định sẽ có thiếu sót ở những phương diện khác, ví dụ như đầu óc của Phượng Tiêu.



Bùi Kinh Chập không nghĩ tới mình lại nhìn thấy Kiều Tiên ở đây.

Đối phương vẫn là dáng vẻ lạnh như băng, chợt xuất hiện nắm lấy tay hắn.

“Mau đi với ta, ta biết cửa ra!”

“Kiều nương tử?!” Bùi Kinh Chập lắp ba lắp bắp, “Chờ một chút, sao ngươi lại ở đây?”

Kiều Tiên quay đầu cau mày: “Ta đi nửa đường gặp phải cướp giết, trong đầu nghĩ có thể các ngươi cũng không yên ổn, liền len lén đi vòng vèo, âm thầm theo ở phía sau, không ngờ đúng là xảy ra chuyện.”

Bùi Kinh Chập bị nàng kéo đi mấy bước, bỗng nhiên dừng lại: “Không được, lang quân và Thôi tôn sứ vẫn còn ở bên trong, ta phải đi cứu bọn họ!”

Kiều Tiên nói: “Bọn họ đã đi ra ngoài, ta mới nhìn thấy xong!”

Bùi Kinh Chập kỳ quái: “Ở đâu, sao ta không thấy?”

Kiều Tiên chỉ một phương hướng.

Bùi Kinh Chập nhìn sang, đang muốn nói mình không thấy gì cả, liền thấy mũi tên màu đen bắn về phía mi tâm của mình, đang muốn tránh, chợt thấy cổ tay căng thẳng, cuối cùng Kiều Tiên phi thân tới ôm lấy hắn, dùng sau lưng tiếp mũi tên.

“Kiều Tiên!”

Bùi Kinh Chập ôm lấy cơ thể chậm rãi tuột xuống của nàng, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cái gì cũng quên.

“Ngươi… đi mau!” Kiều Tiên phun máu tươi, đứt quãng nói.

“Cùng đi, ta sẽ không bỏ ngươi lại!”

Nhưng sau lưng Kiều Tiên trúng tên nhanh chóng lan ra, máu đen từ vết thương lan tràn ra toàn bộ sau lưng, thậm chí dính vào tay Bùi Kinh Chập.

Hắn chỉ cảm thấy mùi máu tanh trở nên rất nồng, rất nhanh liền chuyển thành tanh hôi, chất lỏng đậm đặc chuyển động quanh thân, dính vào hơi thở, thậm chí khiến hắn không thể nhúc nhích.

“Kiều…”

Kiều Tiên trong lòng cũng đã tan rã với tốc độ mắt thường có thể thấy được, dung nhan thanh diễm thoáng chốc khô héo xám xịt như phù dung sớm nở tối tàn.

Nhưng hắn không thể buông tay! Bùi Kinh Chập khẽ cắn răng, hắn thích Kiều Tiên, cũng không phải là chỉ thích dung mạo của nàng, cho dù hồng nhan biến thành xương trắng thì đó cũng là Kiều Tiên, hắn không thể là thứ đồ nông cạn chỉ thích sắc đẹp được!

“A!”

Đầu Bùi Kinh Chập đau nhức, một thứ mùi hoàn toàn khác vừa rồi xông vào trong mũi, giống như gừng và hạt tiêu trộn với nhau, lại kích thích đầu hắn giống như bị người ta xé mạnh một cái, nhất thời tỉnh hồn lại.

Thuận thế cúi đầu, Bùi Kinh Chập bị sợ đến mức dựng đứng lông măng, hồn phi phách tán!

Trong ngực hắn nào có Kiều Tiên sắp chết, rõ ràng là Lỗ Minh vừa bị Tần Diệu Ngữ chém bay đầu!

Cho nên mình đang ôm một thi thể không đầu ở đó than vãn khóc lớn?!

“Ngươi bị ngu đó hả!” Tần Diệu Ngữ quả thực không nhịn được, đập vào gáy hắn một cái.

“Còn ngớ ra làm gì, đứng lên phá trận!” Thôi Bất Khứ ở bên cạnh ho khan mấy tiếng, cau mày thúc giục.

Bùi Kinh Chập vội vàng phải ném thi thể trong ngực đi, nhưng nghĩ như vậy là không tôn trọng, chỉ có thể co rút da mặt từ từ buông tay.

Xung quanh vẫn là cuộc chiến chém giết.

Minh Nguyệt, Quan Sơn Hải, ưng kỵ Giải Kiếm phủ, Tả Nguyệt Vệ, còn có tinh anh Vân Hải Thập Tam Lâu tấn công bọn họ trước, mọi người đã chẳng phân biệt được địch ta, giết thành một đống.

Minh Nguyệt và Quan Sơn Hải hơi khá hơn một chút, bọn họ chau mày, bước chân khập khiễng, vừa đang đấu tranh với ảo giác, nhưng lại không nhịn được đắm chìm trong đó, vung kiếm phát tiết.

Trên đất đã có không ít thi thể, có người của bọn họ, cũng có kẻ địch, trên người Tần Diệu Ngữ cũng có không ít vết đao, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cho dù có võ công cao hơn nữa, vào lúc nội lực chân khí hao hết, đó sẽ chính là ngày giỗ của họ.

Bùi Kinh Chập trố mắt nghẹn họng, không biết phải làm sao.

“Mùi thơm ở đây có vấn đề, giống thứ chúng ta ngửi được ở Nhạn Đãng sơn trang, lúc ấy ta đã nghi ngờ, cho nên lúc ở quan dịch cố ý tìm tất cả hương liệu có thể tìm được nghiền thành phấn, có thể tạm thời thanh tỉnh một ít!” Tần Diệu Ngữ dùng tốc độ nói nhanh nhất mà mình có thể đạt được nói thật nhanh, “Nhưng trị ngọn không trị gốc, chúng ta phải phá trận nhanh lên một chút mới được!”

Nàng có nghiên cứu với hương liệu, ban đầu ẩn nấp khắp nơi ở Lục Công thành, chính là nhờ vào việc phân phối hương liệu được hoa khôi Hoa phường coi trọng, lấy thân phận Diệu nương tử ẩn thân, sau đó Phượng Tiêu cũng nhìn trúng một điểm này của nàng nên mới để cho nàng một con ngựa, nhét vào Giải Kiếm phủ.

Tần Diệu Ngữ trời sinh nhạy cảm đối với mùi thơm, nhưng nàng chỉ có thể giải quyết vấn đề mùi thơm mê muội thần trí, nhưng không phá được trận.

Muốn phá trận, còn phải nhờ Thôi Bất Khứ.

Thôi Bất Khứ dùng khăn tay dính mùi hương mới bịt miệng, như vậy có thể khiến độc hương thấm vào chậm một chút.

Tần Diệu Ngữ và Bùi Kinh Chập giương mắt nhìn hắn, ký thác tất cả hy vọng vào người hắn.

Ở đây trừ mấy phu xe và Thôi Bất Khứ, tất cả mọi người đều biết võ công, nhưng bây giờ cũng chỉ có người không có võ công mới có thể phá được trận này.

Thôi Bất Khứ nói: “Chém cây kia đi.”

Bùi Kinh Chập sững sờ: “Chém cây nào?”

Thôi Bất Khứ lãnh khốc nói: “Chém hết những cây nào mà ngươi có thể nhìn thấy.”

Đọc truyện chữ Full