Từ mười mấy năm trước, Tề Tiêu trong sách chỉ thu một Yến Như Vân, cho đến trước khi đại điển thu đồ đệ này diễn ra, Vân Tiêu Phong chưa từng thu qua những đệ tử khác.
Tu vi của Tề Tiêu trong bốn mươi chín phong chủ thuộc hàng đầu, dưới tòa chỉ có một Yến Như Vân, nếu có thể nhập vào môn hạ của hắn, chắc chắn được lợi rất nhiều, bởi vậy bao nhiêu năm qua Vân Tiêu Phong đều là phong mà đệ tử vừa nhập môn muốn đi nhất, không nghĩ tới chuyện tốt cỡ này vậy mà rơi xuống đầu một thằng nhóc lôi thôi.
Đừng nói những đệ tử khác không phục, ngay cả Bách Lý Liên Giang cũng không dám tin.
Tề Tiêu trực tiếp xách cổ áo Bách Lý Liên Giang, ngự kiếm mang theo hắn trở lại Vân Tiêu Phong, đệ tử tạp dịch đưa tới thau tắm và trang phục đệ tử ở Vân Tiêu Phong, đem người đẩy mạnh vào phòng, để cho hắn tự mình tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo mới.
Tề Tiêu ngồi ở bàn đá trong tiểu viện, một bên uống trà một bên tính toán: Hắn ngay từ đầu không tính toán thu thêm đồ đệ khác, bởi vậy chỗ ở trên Vân Tiêu Phong chỉ có hai nơi, tĩnh thất dùng để đả tọa bế quan cũng chỉ có hai nơi, tĩnh thất có thể trước dùng chung với Yến Như Vân, nhưng chỗ ở phải làm sao bây giờ?
Yến Như Vân……
Tề Tiêu lại nghĩ tới Yến Như Vân.
Hắn từ trước đã đem toàn bộ tinh lực của mình trút xuống Yến Như Vân, trước nay không nghĩ tới có một ngày sẽ sợ hãi khi nhìn thấy đối phương, thậm chí…… Chỉ cần nghĩ đến người này tâm sẽ quặn đau.
Đoạn thời gian hắn tự ngược mà hồi tưởng lại quá khứ năm năm tự cho là ngọt ngào kia, tưởng tượng đến mỗi một lần Yến Như Vân rất có thể đều là chịu đựng phiền chán để hầu hạ hắn chu toàn, trước kia là tình cảm dạt dào, hiện tại là cảm thấy xấu hổ đến toát mồ hôi.
“Tề Tiên Tôn……”
Một âm thanh khe khẽ vang lên từ phía sau, Tề Tiêu quay đầu lại nhìn —— thì ra lúc hắn suy nghĩ đến nhập thần, Bách Lý Liên Giang đã tới khi nào không biết.
Trong sách không có miêu tả kỹ càng tướng mạo của Bách Lý Liên Giang, chỉ có một lần lúc hắn tính toán đi vùng sông nước Giang Nam diệt một tiên môn chính thống, giữa chừng đột nhiên muốn ngồi thuyền phiêu đãng, bị cô nương ven đường ném khăn tay đầy một thuyền, lại có người trên thuyền hoa mời hắn đi lên uống vài chén rượu, hắn đại khái là bị chọc đến vui vẻ, tiện tay ném một thỏi vàng lên thuyền hoa, sau đó liền biến mất ở trên thuyền, những người ban đầu gặp qua hắn đều sôi nổi kinh ngạc, cảm thán như được gặp thần tiên.
Có thể được nhiều cô nương yêu thích như vậy, nghĩ chắc diện mạo Bách Lý Liên Giang cũng thuộc hàng thượng phẩm, lúc ấy khi Tề Tiêu đọc sách, kết hợp với tính cách cổ quái của Bách Lý Liên Giang, đem hắn tưởng tượng thành một nam tử mắt phượng mi dài, diện mạo tà mị, nhưng mà người trước mặt này, không biết có phải vì chưa trưởng thành hay không, lại là một đôi mắt nai tơ, trong mắt lấp la lấp lánh, như cả bầu trời đầy sao. Trên mặt tẩy đi bụi bặm, bạch ngọc hiện ra, lại mặc một thân áo trắng, trông thật giống một vị tiên nhân nho nhỏ.
Chỉ là tóc hắn có chút rối loạn, một đầu tóc đen đỉnh đầu cột lung tung còn sót mấy lọn tóc ở bên ngoài, đầu ngọn tóc ướt sũng nhỏ nước xuống trang phục đệ tử màu trắng —— trang phục đệ tử ở Vân Tiêu Phong vốn là màu trắng, chẳng qua Yến Như Vân thích mặc màu đen, từ trước Tề Tiêu không rảnh quản, sau lại Tề Tiêu luyến tiếc quản, liền tùy ý hắn.
Tề Tiêu buông chén trà trong tay, đối với Bách Lý Liên Giang vẫy vẫy tay.
Bách Lý Liên Giang cắn cắn môi nắm cổ tay áo, vâng vâng dạ dạ nửa ngày, chưa nói ra cái gì, bước từng bước một từ bậc thang đi xuống dưới.
Tề Tiêu bổ sung một câu: “Lại đây.”
Mắt thấy Bách Lý Liên Giang cắn răng một cái, cổ hơi cứng, bộ dáng giống như đi chịu chết mà đứng trước mặt Tề Tiêu.
Tề Tiêu vừa cảm thấy buồn cười lại cảm thấy đau lòng, một bên tháo búi tóc của hắn một lần nữa chải vuốt, một bên nói: “Tề Tiên Tôn là người khác kêu, ngươi nên gọi ta là sư tôn.”
Thân mình Bách Lý Liên Giang phát run, trộm liếc mắt nhìn Tề Tiêu một cái, lập tức thu hồi tầm mắt, cúi đầu kêu một tiếng: “Sư tôn.”
“Ngươi năm nay bao lớn rồi?”
“Mười bảy.”
“Mười bảy?” Tề Tiêu kinh ngạc, thiếu niên khô gầy trước mặt này thoạt nhìn nhiều lắm là mười bốn mười lăm tuổi, lại nhìn kỹ tiếp, trên tay thiếu niên ở những chỗ da thịt lộ ra toàn là miệng vết thương thật nhỏ, liên hệ với nội dung cốt truyện, liền đoán được có lẽ là lúc trước ở chỗ vị phong chủ nào đó trên Mê Vụ Sơn chịu không ít khổ.
Tề Tiêu hỏi: “Ngươi lúc trước làm việc ở phong nào? Có tu hành không? Tiến độ như thế nào?”
“Ở Luyện Khí Phong, hiện nay…… Vừa mới Trúc Cơ.”
Mười bảy tuổi vừa mới Trúc Cơ???
Bách Lý Liên Giang ở trong sách lần đầu tiên lên sân khấu là hai mươi ba tuổi, khi đó tu vi của hắn đã cao đến có thể tận diệt toàn bộ Mê Vụ Sơn, thời gian cách nhau gần năm năm, đoạn giữa này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Việc này tạm thời không nói, vừa rồi thời điểm hắn mang Bách Lý Liên Giang về Vân Tiêu Phong đã thuận tiện dò xét một chút căn cốt của hắn, căn cốt của Bách Lý Liên Giang so với Yến Như Vân không phân cao thấp, chỉ cần cố công bồi dưỡng sẽ có thể thành châu báu, khi Yến Như Vân mười bốn tuổi đã tỏa sáng kinh người, đặt giả thiết Bách Lý Liên Giang kém hắn một chút, cũng không có khả năng lạc hậu nhiều như vậy.
Lúc này Tề Tiêu đã búi tóc cho hắn xong, xoay bờ vai của hắn, cưỡng bách hắn ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt mình, nghiêm túc nói: “Nói cho sư tôn biết, phong chủ Luyện Khí Phong, đối với ngươi có làm cái gì hay không?”
Ánh mắt Bách Lý Liên Giang lập loè, gắt gao mím miệng không chịu nói chuyện.
Tề Tiêu xoắn ống tay áo của hắn lên, phát hiện miệng vết thương trên bàn tay hắn còn xem như nhẹ, phía trên cánh tay toàn là vết roi xanh tím, lại có rất nhiều vết thương trải rộng, một đôi cánh tay sắp nhìn không rõ diện mạo ban đầu.
“Buồn cười!” Tề Tiêu chụp một chưởng trên bàn đá, bàn đá theo đó mà nứt, răng rắc một tiếng, vỡ thành hai nửa!
Tề Tiêu miễn cưỡng thu hồi sắc mặt giận dữ, nói với Bách Lý Liên Giang: “Sư tôn chắc chắn sẽ đòi công đạo lại cho ngươi.”
Bách Lý Liên Giang lộ vẻ mặt sợ hãi, run rẩy lui về phía sau, kinh hoảng nói: “Đệ tử không đau! Tề Tiên Tôn ngàn vạn lần đừng đi!”
Tề Tiêu đè lại bờ vai của hắn, trấn an nói: “Yên tâm, có sư tôn ở đây, sẽ không có người dám khi dễ ngươi.”
Nói xong, hắn đứng dậy rút bội kiếm ra ném lên không trung, một tay ôm phía sau lưng Bách Lý Liên Giang, nhẹ nhàng đem hắn mang lên bội kiếm, ngự kiếm bay đi Luyện Khí Phong.
Luyện Khí Phong là phong chuyên cung cấp pháp khí, khí tu cho bốn mươi chín phong trên Mê Vụ Sơn, cách mấy năm đều sẽ luyện ra pháp khí kinh thế hãi tục, làm mê đảo tu sĩ khắp Tu Chân giới, bởi vậy luyện khí tu trên Luyện Khí Phong tuy rằng tu vi không cao, lại được người người tôn trọng.
Xem ra là người khác cho Luyện Khí Phong quá nhiều mặt mũi, làm cho bọn họ càn rỡ đến tận đây, nếu cứ tiếp tục như vậy, cho dù không có Bách Lý Liên Giang, cũng sẽ có những người khác, Mê Vụ Sơn khó sinh tồn dài lâu rồi.
Bách Lý Liên Giang ở Mê Vụ Sơn trãi qua mấy năm, biết rõ địa vị của Luyện Khí Phong, nếu là thiên chi kiêu tử Yến Như Vân bị ủy khuất cỡ này, có lẽ sẽ có người vì hắn đòi lại chính nghĩa, thế nhưng một đệ tử hèn vừa mới Trúc Cơ như hắn làm sao lay động được địa vị của phong chủ Luyện Khí Phong vốn nổi danh khắp Tu Chân giới? Trước mắt vị Tề Tiên Tôn giống như tiên nhân này có lẽ là nhất thời xúc động mới nói vì hắn đòi lại công đạo, nhưng nếu để vị Tề Tiên Tôn này chọn lựa giữa hắn và phong chủ Luyện Khí Phong, cuối cùng gặp tai ương vẫn là hắn, một tên tiểu đệ tử không nơi nương tựa.
Dọc theo đường đi Bách Lý Liên Giang tìm mọi cách cầu xin, Tề Tiêu chỉ bảo hắn cứ yên tâm, một đường bay đến Luyện Khí Phong, đột phá vòng chống cự yếu ớt của đám đệ tử Luyện Khí Phong, trực tiếp vọt vào phòng luyện khí, thấy được vẻ mặt ngạc nhiên của phong chủ Luyện Khí Phong Biển Thái.
Biển Thái bị ném trên đại điện Luyện Khí Phong, mũ đạo sĩ ở trên đầu rớt ở ngoài cửa, giận không thể nhịn, nói: “Tề Tiêu! Ngươi thật can đảm dám tự tiện xông vào Luyện Khí Phong của ta, còn dám đối với ta bất kính, ngươi không muốn sống nữa sao!”
Đệ tử Luyện Khí Phong vây kín cửa đại điện, ngày thường rất nhiều phong chủ tính tình tốt thấy đệ tử Luyện Khí Phong đều sẽ nể tình mà kêu một tiếng tiểu sư phó, có lẽ là ngày thường được tán tụng nhiều quá, trở nên tự cao tự đại, nghĩ là không có người nào dám đắc tội Luyện Khí Phong, cũng theo đó mà cao giọng kêu la:
“Nơi này là địa giới Luyện Khí Phong, Tề Tiên Tôn tại đây động thủ, chẳng lẽ không đem Luyện Khí Phong chúng ta để vào trong mắt!”
“Về sau Vân Tiêu Phong không muốn cùng Luyện Khí Phong chúng ta lui tới sao?”
“Họ Tề, chúng ta kính ngươi một câu cũng đừng nên ỷ vào tu vi của mình dám ở Luyện Khí Phong giương oai, cho dù là Vấn Kiếm Phong tới Luyện Khí Phong cũng phải dựa theo quy củ của chúng ta, mau mau thả phong chủ chúng ta ra, nếu không ——”
Hắn còn chưa dứt lời, Tề Tiêu liên tục phất tay áo, bạch bạch bạch ba tiếng, ba gã đệ tử vừa hò hét kia bị xốc bay ra ngoài, ngã xuống mặt đất, trên mặt sưng lên một cục lớn!
Tề Tiêu lạnh lùng nói: “Có dạng chủ nhân gì thì nuôi ra dạng cẩu đó.” Tầm mắt hắn đảo qua đám đệ tử tụ tập ở cửa đại điện, “ Nhân lúc hiện tại ta chỉ động thủ với phong chủ của các ngươi, ngoan ngoãn câm miệng, nếu để ta biết việc này cũng có quan hệ với các ngươi, các ngươi để dành sức lực đợi đến lúc đó mà dùng đi.”
Đám đệ tử Luyện Khí Phong ồ lên biến sắc, rốt cuộc ý thức được vị Tề Tiên Tôn trước mặt này tính tình rất kém, tu vi cao hơn bọn họ rất nhiều, không chấp nhận được bọn họ lỗ mãng ở đây, sợ tới mức sôi nổi im lặng, lại có một số người lặng lẽ rời khỏi, chạy đi báo tin.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Mình Đa Tình
Chương 11: Tiểu khả ái toàn lực lên sàn - 4
Chương 11: Tiểu khả ái toàn lực lên sàn - 4