DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tự Mình Đa Tình
Chương 20: Khi cặn bã bắt đầu bị thất sủng - 6

Yến Như Vân còn tưởng là sẽ phí một chút công sức mới moi được một ít tin tức, không nghĩ tới không cần hắn phí công, Bách Lý Liên Giang trong lúc không biết gì đã tung ra một sự kiện, mà chuyện này lại nằm ngoài dự kiến của Yến Như Vân.

Trên Mê Vụ Sơn, hễ là người có quen biết với Tề Tiêu, đều biết hắn không thích tranh đấu với người khác, mà đi ra ngoài rèn luyện thì không thể không cùng người khác giao tiếp, có khi sẽ phát sinh chuyện không hay, nói không chừng còn đánh nhau đến ngươi chết ta sống, bởi vậy Tề Tiêu chưa bao giờ thích ra ngoài đi du lịch.

Trước kia còn đỡ, Tề Tiêu sau khi xuất quan sẽ đi ra ngoài du lịch một thời gian, năm năm gần đây luôn là cửa lớn không ra cửa nhỏ không đi, duy nhất một lần đi ra ngoài, chỉ vì tìm cho hắn《 Xuyên Vân Thần Vũ 》.

Cẩn thận suy đi nghĩ lại, Yến Như Vân càng thêm bất an, Tề Tiêu vì Bách Lý Liên Giang mà lần đầu tiên tỏ thái độ khác thường chém đứt một tay của phong chủ Luyện Khí Phong, hiện giờ lại vì giúp Bách Lý Liên Giang tìm kiếm công pháp thích hợp, lần thứ hai xuống núi?

Chỉ một Bách Lý Liên Giang, ở trong lòng Tề Tiêu, đã có thể so được với Yến Như Vân hắn?

“Yến sư huynh?” Bách Lý Liên Giang thấy Yến Như Vân giống như đang lâm vào trầm tư, không khỏi mở miệng kêu một tiếng.

Yến Như Vân hoàn hồn, hỏi: “Liên Giang sư đệ nói cái gì?”

Bách Lý Liên Giang nói: “Yến sư huynh tới tìm sư tôn sao? Hiện tại sư tôn không ở trên Vân Tiêu Phong, mấy ngày gần đây đều không ở.”

Yến Như Vân còn chưa hiểu tường tận, nhờ Bách Lý Liên Giang nhắc nhở, mới nhớ tới mục đích chuyến này tới đây, trong lòng nôn nóng, mặc kệ nói bóng nói gió cái gì, trực tiếp hỏi: “Sư tôn có nói người đi đâu không?”

“Việc này……” Bách Lý Liên Giang khó xử: “Việc này đệ cũng không biết, sư tôn chỉ dặn dò bảo đệ chăm chỉ tu luyện, chờ người trở về sẽ kiểm tra.”

Yến Như Vân: “……”

“Yến sư huynh?”

“Không sao, ta…… Ta không phải tới tìm sư tôn, mà tới tìm đệ.”

“Tìm đệ?” Bách Lý Liên Giang kinh ngạc.

“Đúng vậy.” Dứt lời, Yến Như Vân cởi đao kiếm đeo bên hông xuống, đặt lên bàn đá, nói: “Tới tặng bổ sung thêm quà gặp mặt lần trước cho sư đệ.”

Bách Lý Liên Giang chạm vào cạnh bàn đá, nhìn một đao một kiếm nằm ở trên bàn:“Hai thứ này, đều cho đệ?”

“Đều là của đệ.”

“Cảm ơn Yến sư huynh!”

Bách Lý Liên Giang lập tức chạm vào thanh trường đao kia, cầm chuôi đao, rút ra một đoạn, ánh mắt lập tức bị thân đao hấp dẫn, quan sát hồi lâu, mới đặt thanh đao trở lại, lại cầm thanh kiếm lên rút ra xem xét một lát, cũng đặt trở lại.

Yến Như Vân không nghĩ tới Bách Lý Liên Giang đối với hai vật này vật nào cũng không lấy.

Một đao một kiếm này đều không phải là vật phàm, tu sĩ tầm thường đánh nhau đến vỡ đầu chưa chắc đã đoạt được, đưa cho Bách Lý Liên Giang, dư sức.

“Như thế nào? Không thích sao?”

Bách Lý Liên Giang lắc đầu: “Cảm ơn ý tốt của sư huynh, đệ đã có bội kiếm, đao kiếm này có tốt hơn nữa đệ cũng không thể muốn thêm.”

“Bội kiếm?” Ánh mắt Yến Như Vân dừng trên tay Bách Lý Liên Giang, ở đó có một thanh kiếm bình thường đến không thể bình thường hơn, không xác định hỏi: “Đệ muốn nói…… thanh kiếm này?”

Yến Như Vân đối với Bách Lý Liên Giang càng tốt, Bách Lý Liên Giang càng thêm cảm kích sư tôn, đều là nhờ sư tôn chịu thu hắn làm đồ đệ, hắn mới có thể có được sư huynh như Yến Như Vân, cho nên càng thêm quý trọng quà tặng của Tề Tiêu.

Bách Lý Liên Giang nói: “Đúng vậy. Đây là sau khi đệ bái nhập vào môn hạ của sư tôn, sư tôn đưa cho, tên của nó đệ cũng đã đặt rồi, gọi là Thiên Lý!”

Yến Như Vân cảm thấy một trận hoang đường, nhìn cũng biết thanh kiếm kia chẳng qua là Tề Tiêu tiện tay tặng cho tiểu sư đệ dùng để luyện tập kiếm thuật, tiểu sư đệ này của hắn vậy mà lại đem một thanh phá kiếm xem như bội kiếm, còn không màng tới một đao một kiếm của hắn, quả thực là hồ nháo.

Nhưng…… Càng khiến Yến Như Vân cảm thấy hoang đường chính là, Bách Lý Liên Giang vậy mà đối với Tề Tiêu khăng khăng một mực đến nông nỗi này.

Tề Tiêu và Bách Lý Liên Giang, đôi bên coi trọng lẫn nhau khiến hắn ngửi được chút mùi vị không bình thường, hắn có dự cảm có chuyện sẽ phát sinh, lại không biết đó là chuyện gì, chỉ có thể mặc cho cảm giác nôn nóng không biết tên ở trong lòng chậm rãi lan ra.

Yến Như Vân bỗng nhiên đứng dậy, nói: “Sư đệ, đệ có muốn học kiếm pháp lợi hại hơn so với《 Kinh Hồng Kiếm 》hay không?”

Tất cả được định đoạt chỉ trong giây lát —— hắn mặc kệ Tề Tiêu muốn cho Bách Lý Liên Giang luyện tập công pháp gì, mặc cho ai nói cái gì, 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 vẫn là tốt nhất, nếu như hắn dạy Bách Lý Liên Giang học《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, bọn họ còn cần cùng nhau xuống núi tìm kiếm công pháp khác sao?

Bách Lý Liên Giang đầu tiên là hai mắt sáng ngời, nhưng rất mau lại héo rũ xuống, nói: “Không được, sư tôn chỉ cho đệ luyện《 Kinh Hồng Kiếm 》, chưa nói cho đệ luyện thứ khác.”

Yến Như Vân từng bước dẫn dụ nói: “Nhưng sư tôn cũng chưa nói không cho đệ luyện thứ khác, ngày sau đệ cùng sư tôn xuống núi, nếu chỉ học mỗi《 Kinh Hồng Kiếm 》 khẳng định là không đủ dùng, chỉ có học kiếm pháp lợi hại hơn, mới có thể bảo vệ chính mình không khiến cho sư tôn phải phân tâm.”

“Nhưng mà……” Bách Lý Liên Giang đem lời Tề Tiêu nói làm tiêu chuẩn, càng đem Tề Tiêu trở thành sư tôn duy nhất trong cuộc đời này, chỉ cho phép Tề Tiêu dạy hắn, hắn vốn định từ chối Yến sư huynh, nhưng theo như lời Yến sư huynh thì đó quả thật chính là chuyện hắn đang lo lắng hiện nay, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết phải làm sao, nên lấy hay là bỏ.

Yến Như Vân đè lại bờ vai của hắn, nói tiếp: “Không vội, thời gian còn tới sáu tháng, trong khoảng thời gian này ta sẽ ở Mê Vụ Sơn, nếu như sư đệ thay đổi chủ ý, bất cứ khi nào cũng có thể tới tìm ta.” Hắn nhìn thoáng qua một đao một kiếm trên bàn đá, nói: “Còn một đao một kiếm này, sư đệ không ngại trước cứ giữ đi, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.”

Bách Lý Liên Giang thầm nghĩ Yến sư huynh thật là thấu hiểu lòng người, không chỉ tặng cho hắn binh khí còn muốn dạy cho hắn kiếm pháp lợi hại hơn, khắp nơi đều suy nghĩ cho hắn, vì thế liên tục nói lời cảm ơn, lúc tiễn Yến Như Vân về còn đi theo một quãng thật xa, mới thẫn thờ trở lại tiểu viện.

Hôm đó, khi Tề Tiêu trở lại tiểu viện ở Vân Tiêu Phong thì đêm đã vào khuya, hắn đẩy cửa ra, chợt thấy Bách Lý Liên Giang ngồi phát ngốc ở đầu giường, dường như đang có tâm sự gì.

Bách Lý Liên Giang nghe tiếng mở cửa, lập tức quay đầu, vừa thấy Tề Tiêu, tức thì từ trên giường nhảy xuống, nhào lên ôm eo Tề Tiêu một chút, mới thối lui kêu một tiếng: “Sư tôn!”

Tề Tiêu xoa xoa tóc hắn, hỏi: “Tối rồi không lo đi ngủ, ngươi ngồi ngẩn người làm gì?”

Bách Lý Liên Giang ấp úng: “Đồ nhi…… Sư huynh hắn…… Sư tôn……”

Tề Tiêu nhạy bén mà bắt được hai chữ “Sư huynh” trong lời của hắn, hỏi: “Sư huynh của ngươi tới đây?”

Bách Lý Liên Giang thật sự không giỏi trong việc dấu diếm Tề Tiêu, Tề Tiêu vừa mới hỏi, lập tức khai ra tất cả.

Ánh đèn dầu nhẹ nhàng lay động, soi bóng dáng sư đồ hai người kề đầu bên cửa sổ, chậm rãi mà nói.

Nghe xong, Tề Tiêu im lặng không nói gì.

Yến Như Vân nói có kiếm pháp lợi hại hơn《 Kinh Hồng Kiếm 》, không phải là 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 sao?

Người khác không biết, Tề Tiêu lại rất rõ ràng, 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》 là công pháp mạnh nhất trong quyển sách《 Tiên Đồ 》 này, cũng là công pháp chỉ thuộc về một mình Yến Như Vân, bởi vậy hắn kiêng kỵ ở điểm này, thời điểm lúc trước dạy Yến Như Vân chỉ dám nhớ kiếm chiêu, không dám nhớ tâm pháp để tu luyện, nó không phải là đồ vật của hắn, tự nhiên cũng không có khả năng mượn hoa hiến phật đem dạy cho Bách Lý Liên Giang.

Hắn trăm triệu lần không nghĩ tới Yến Như Vân vậy mà đối đãi với Bách Lý Liên Giang tốt như vậy.

Nếu đem so sánh với《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, 《 Già Lam Đao 》 tất nhiên là kém hơn một chút, hắn không có quyền thay Bách Lý Liên Giang từ chối, cân nhắc một hồi, vẫn là để Bách Lý Liên Giang tự mình quyết định, liền hỏi: “Liên Giang, ngươi muốn học kiếm pháp lợi hại hơn với sư huynh hay là muốn cùng sư tôn đi xuống núi tìm công pháp khác?”

“Tất nhiên là cùng đi với sư tôn!” Bách Lý Liên Giang cướp lời, thế nhưng khí thế dần dần yếu xuống, nói: “Có điều……”

“Có điều cái gì?”

“Có điều, chỉ sợ lúc đồ nhi cùng sư tôn xuống núi sẽ liên lụy tới sư tôn.”

Thấy Bách Lý Liên Giang vẫn muốn cùng hắn cùng đi tìm 《 Già Lam Đao 》hơn, lòng Tề Tiêu vô cùng nhẹ nhõm, cười nói: “Sư tôn nếu dễ dàng bị ngươi liên lụy như vậy, thì không phải là sư tôn. Suy nghĩ vớ vẩn cái gì, mau đi ngủ đi.”

Bách Lý Liên Giang vừa dỡ khối đá nặng trong lòng xuống, thể xác và tinh thần tức thì thoải mái, thành thật trở lại trên giường, đầu mới vừa dính vô gối, lập tức bật ngồi dậy: “Đúng rồi sư tôn, Yến sư huynh còn tặng đồ nhi một đao một kiếm, để ta lấy cho sư tôn xem!”

Tề Tiêu bị hắn thình lình ngồi dậy làm cho hoảng sợ một chút, cả ngày hôm nay hắn lăn lộn trên dưới bốn mươi chín phong bận rộn tối mày tối mặt, thể xác và tinh thần đều rã rời, vừa nghe chuyện có quan hệ với Yến Như Vân, tránh còn không kịp liền nói: “Hôm khác lại xem, mau mau ngủ đi.”

Nói xong chỉ phong bắn ra, dập tắt ngọn đèn dầu.

Xa xa ở một tiểu viện khác, Yến Như Vân đang ngồi đả tọa trong phòng bỗng nhận thấy một tia hơi thở quen thuộc, đột nhiên mở mắt.

Đọc truyện chữ Full