DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vẫn Thạch Thiên Hàng
Chương 14: Sâm bạch hỏa diễm (ngọn lửa trắng toát)

Editor: LuciferVadden

Vào lúc giữa trưa, mặt trời treo cao trên bầu trời, nóng bỏng chiếu rọi khắp nơi, nhiệt độ không khí tăng thật nhanh đến mức cao nhất. Mặc dù đã sớm biết giai đoạn đầu tận thế bùng nổ nhiệt độ không khí sẽ rất cao, nhưng Tiêu Phong vẫn bị nóng đến chửi trời.

“May mắn bên trong không gian của mình có kem ly, tủ lạnh không có điện, hiện tại đoán chừng đều thành nước.” Tiêu Phong lẩm bẩm, bên trong miệng cắn một miếng kem.

Nóng quá đi, Tiêu Phong vô thức thì thào, trong lòng suy nghĩ nếu có thể lạnh một chút thì tốt…

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một chùm sâm bạch! Tiêu Phong không chuẩn bị tâm lý, phản xạ có điều kiện lùi lại, kết quả không cẩn thận từ trên ghế ngã xuống.

“Hồn ma từ đâu tới…” Tiêu Phong xoa cái mông ngã đau, nghi hoặc thêm bất an nhìn nhìn trên một đoàn sâm bạch lấp loé trên bàn.

Cái này hình như là hoả diễm?

【Hắc Miêu, đây là cái gì? Trong nguyên tác có thứ hồn ma này?】Tiêu Phong thực sự không biết đây là cái gì, cũng không nhớ rõ trong sách có thứ này, liền hỏi Hắc Miêu.

【Dựa vào nơi phát ra năng lượng, đây chính là đồ vật của ngươi, chắc là dị năng của ngươi á. Bản thân ngươi không có cảm giác?】Hắc Miêu nghi hoặc hỏi.

Dị năng của mình? Tiêu Phong nghe thấy Hắc Miêu nói như vậy, lập tức vui vẻ, vừa nãy không có chú ý, hiện tại ổn định lại tinh thần đúng thực có một ít liên kết loáng thoáng với cái sâm bạch hoả diễm này.

“Qua đây?” Tiêu Phong vẫy vẫy tay, thử để sâm bạch hỏa diễm đến trước mặt hắn. Sâm bạch hỏa diễm ở dưới ánh mắt mong chờ của Tiêu Phong, biến mất!

“(⊙o⊙)!” Tiêu Phong lập tức dụi dụi mắt, nhìn lại, thực sự mất, tiêu, rồi!

【Hắc Miêu, đây không phải là dị năng của ta sao… 】Tiêu Phong cảm thấy nếu như đây chính là dị năng của hắn, còn chẳng bằng không có.

【Nhưng mà nơi phát ra năng lượng hỏa diễm thực sự là của thân thể ngươi mà】Hắc Miêu không hiểu 【Chẳng lẽ là nhân phẩm của ngươi không tốt?】

【Nhân phẩm ta rất tốt!】Tiêu Phong tranh cãi nói, phiền muộn rất lâu, mới tiếp tục ăn cơm trưa. Sau khi ăn xong, liền đi ngủ, buổi sáng thật sự rất mệt mỏi.

Trong khoảng thời gian lúc Tiêu Phong ngủ, mấy người trẻ tuổi bên trong tòa nhà này phát hiện mình có siêu năng lực, cảm thấy mình hệt như trâu bò, cầm dao phay ra ngoài chém tang thi…



“Đùng đùng! Đùng đùng! Có ai không?” Bên ngoài truyền đến tiếng người nói chuyện cùng tiếng gõ cửa.

Tiêu Phong bị đánh thức, nhìn sắc trời một chút, đã tối xuống rồi, nhưng mà vẫn oi bức như cũ.

Có người? Tiêu Phong nghi hoặc thời gian này tại sao có thể có người gõ cửa. Thế là đóng kĩ cửa phòng ngủ, không gian hắn không để được đồ ăn, đều đặt ở phòng ngủ. Trong phòng ngủ có một phòng chứa đồ bí mật.

Từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài thấy mấy người thanh niên, Tiêu Phong mở cửa ra một chút.

“Sao bây giờ các anh lại đi ra bên ngoài?” Tiêu Phong hoài nghi hỏi.

“Chúng tôi bây giờ thế nhưng là siêu nhân, ha ha, từ bên trên xuống tầng của cậu, quái vật này đều bị chúng tôi cùng một số người giết chết, chúng tôi đến đây để báo tin cho cậu. Còn có chính là nhìn xem trong phòng này có loại quái vật kia hay không.” Một người thanh niên tương đối cao trong đó nói, từ bên ngoài thăm dò vào bên trong.

“Đều giết?” Tiêu Phong kinh ngạc.

“Đúng vậy á, những con quái vật này tương tự tang thi, sau khi bị cắn cũng sẽ biến thành loại quát vật này! Nhưng mà sau khi giết mấy con liền không sợ nữa, chỉ là sức mạnh lớn hơn một chút, dáng dấp có chút kinh khủng, còn có chính là không thể để nó bắt được, có vũ khí thì giết rất dễ.” Một người khác nói “Còn một chuyện nữa, đồ ăn nhà cậu có thể ăn mấy ngày? Chúng tôi thống kê một chút.”

Mấy người này là dị năng giả, Tiêu Phong đương nhiên sẽ không muốn trở mặt với bọn họ. Nhưng mà đồ ăn có thể ăn mấy ngày…

“Nhà tôi chỉ có một mình tôi, có đôi khi thường xuyên ăn mì ăn liền, cho nên bên trong nhà không có gạo nhưng lại có nhiều mì ăn liền. Còn có một số đồ hộp đồ ăn vặt, đại khái có thể ăn khoảng một tuần.” Tiêu Phong nói là số lượng đồ ăn một người một mình ở trong nhà.

“Được, tôi nhớ rõ rồi. Hôm nay chúng ta đã không giết tang thi, nhưng ngày mai chúng tôi hi vọng cậu cũng đi giết tang thi với chúng tôi, trên lầu có mấy hộ gia đình, có người thanh niên đều đáp ứng, mấy hộ không muốn ra người thì giao lương thực.” Người thanh niên lùn nhất kia cầm bút ghi chép, nói với Tiêu Phong.

Ra người hay là ra phí bảo hộ? Tiêu Phong suy nghĩ một chút, lựa chọn ra người. Hiện tại tang thi tương đối dễ giết, dùng để luyện tập không gì tốt hơn, chờ sau này tang thi tiến hóa, muốn tìm con yếu luyện tập cũng không tìm được.

“Ngày mai tôi và các anh đi cùng nhau.” Tiêu Phong nói. Đưa mắt nhìn mấy người thanh niên đi đến gia đình tiếp theo.

Đưa tiễn người xong, Tiêu Phong xoay người, khóe mắt quăng đến phòng khách sạch sạch sẽ sẽ, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào. Không đúng chỗ nào chứ? Tiêu Phong nâng tay lên nhìn, nghi hoặc suy tư.

Đúng rồi! Thi thể tang thi bị hắn giết chết đi đâu rồi? Tiêu Phong từ cửa chậm rãi đi đến phòng khách, thuận đường lấy song đao từ trong giỏ hàng trung tâm mua sắm ra, cảnh giác nhìn lướt bốn phía. Tang thi cũng đã chết hẳn mới phải, không có khả năng chết đi sống lại chứ, đầu đã bị đứt mất rồi mà.

Lượn quanh một vòng không phát hiện chút gì, Tiêu Phong nghi hoặc hơn, kêu Hắc Miêu.

【Hắc Miêu, ngươi quét hình một chút, xem trong phòng của ta có mặt tang thi hay không.】Tiêu Phong nói.

【Ngươi dụ tang thi đến nữa rồi?】Hắc Miêu một bên nghi hoặc hỏi, một bên dùng hệ thống quét hình toàn bộ phòng ở.

【Không có. Tang thi vừa nãy bị ta giết không thấy đâu!】Tiêu Phong cảm thấy thật quỷ dị.

【Quét hình xong, không có tang thi, xác chết cũng không có. Chuyện gì xảy ra meo?】Hắc Miêu tưởng hệ thống có sai lầm, còn quét nhìn hai lần, nhưng vẫn như cũ không có bất kỳ phát hiện nào.

【Làm sao lại tự dưng biến mất, cái này cũng không phải tiểu thuyết tu tiên hay ma quỷ…】Tiêu Phong nghĩ đến ma quỷ, toàn thân lập tức giật một cái.

【Đúng rồi, ta vừa mới thuận đường quét xuống tình trạng cơ thể mèo đen nhỏ, nó đại khái đêm nay liền có thể tiến vào thời kỳ tuổi nhỏ. Còn nữa, cái người Tề Mộ Vân tặng cho ngươi ngọc thạch, chất lượng không tệ nha, rất nhiều năng lượng!】Hắc Miêu kích động nói.

Tiêu Phong nghe thấy Hắc Miêu nhắc đến khối ngọc thạch kia, trong lòng muốn đem nó để Hắc Miêu đổi thành năng lượng, nhưng lại có chút sợ hãi. Vạn nhất Tề Mộ Vân tới tìm hắn lấy về rồi sao?

【Kí chủ mau đưa ngọc thạch cho ta đi! Cùng lắm thì ngươi có thể cầm vật liệu đổi, một khối ngọc thạch ở tận thế đoán chừng là giá cả trên trời, chúng ta cho hắn thêm mấy bao!】Hắc Miêu nhìn Tiêu Phong do dự bất định, liền nghĩ kế cho Tiêu Phong.

【Đúng nha! Ta đi lấy cho ngươi ngay bây giờ.】Tiêu Phong tức khắc đem con tang thi biến không tăm hơi kia ném sau ót, vào trong nhà tìm ngọc thạch.

Nhìn thấy giao diện ảo phía trên thêm ra điểm năng lượng, Tiêu Phong mừng rơn tìm không thấy phương hướng. 1000 điểm năng lượng đó!  Nhiều thêm mấy cái nữa hắn sẽ có thể mua một ống dược dị năng.

【Kí chủ.】Hắc Miêu nhìn Tiêu Phong dáng vẻ cao hứng, có chút chột dạ mở miệng nói, 【Không phải tất cả ngọc thạch đều có thể chuyển thành năng lượng, ngọc thạch trước kia ngươi mua đều mua theo ta nói, bởi vì ta có thể quét hình ra cái nào cái nào chứa năng lượng. Lúc này là ngươi may mắn, ngọc thạch Tề Mộ Vân đưa cho ngươi vừa lúc là có năng lượng lại là ngọc thạch thượng đẳng… Kỳ thật chỉ có một phần nhỏ ngọc thạch bên trong có năng lượng…】

【( ⊙ o ⊙) Hả!】Mộng đẹp của Tiêu Phong trong nháy mắt liền vỡ vụn.

LV: nhức đầu quá…cứu tôi…

Đọc truyện chữ Full