DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vẫn Thạch Thiên Hàng
Chương 24: Thần ngọc

Editor: LuciferVadden

【Meo! Năng lượng của ta! Kí chủ! Lên!】Hắc Miêu kinh ngạc một lát, sau khi hoàn hồn lập tức hét lớn, đậu xanh rau má, dám cướp năng lượng của nó! Đánh chết mày đi!

【 Lên thế nào?】Tiêu Phong im lặng, hắn lần đầu tiên biết Hắc Miêu coi trọng năng lượng như vậy.

“Nắm, lên!” Tiêu Phong quyết đoán kêu mèo đen đến.

“Meo!” Nắm mài mài móng vuốt, cong lưng, sau đó nhào tới!

Vồ hụt…tiếp đó ngã xuống đất.

“Meo?” Nắm nghi hoặc, lại nhào, lại té, lần thứ ba Tiêu Phong nhanh tay lẹ mắt tiếp được Nắm rơi xuống.

Tiêu Phong nhìn chằm chằm cái chùm hoả diễm gì gì đó, Nắm mỗi lần nhào lực đạo phương hướng đều rất chuẩn xác, chỉ là tại sao lại vồ hụt? Chùm hoả diễm kia dường như trong nháy mắt hóa hư không.

Nghĩ đến thi thể tang thi biến mất quỷ dị kia, lại liên tưởng đến lần này năng lượng vừa ra tới nó cũng xuất hiện theo, lại bị nó cắn nuốt, chẳng lẽ tang thi lần trước bị nó nuốt? Tiêu Phong nghĩ đến khả năng này, trong lòng kinh ngạc.

【Hắc Miêu, thả ra một ít năng lượng lên bàn】Tiêu Phong nói, hắn làm thí nghiệm thì biết liền.

【Meo! Ngươi không đau lòng năng lượng nhưng ta đau lòng đó.】Hắc Miêu không tình nguyện nói.

【Chỉ là một ít, một ít thôi.】Tiêu Phong hôm nay nhưng thật ra nhìn thấy một mặt giữ của của Hắc Miêu nha a không, là một mặt giữ năng lượng.

【Được rồi meo.】Hắc Miêu sa sút nói. Sau đó, một chấm sáng nho nhỏ đột nhiên xuất hiện, so với muỗi còn nhỏ bé hơn, như một cái chấm mà thôi, Tiêu Phong nhìn kỹ phản ứng của chùm sâm bạch hỏa diễm kia.

Quả nhiên, sau khi chấm sáng xuất hiện, chùm hỏa diễm kia vốn còn tung bay trên không lập tức xuất hiện ở trên bàn, bao trùm điểm sáng nho nhỏ kia. Tiêu Phong cảm thấy với nó có liên kết mờ ảo, trong lòng quyết định chủ ý.

Ta không tin dị năng của ta ta còn không quản được, Tiêu Phong oán niệm nghĩ, quyết tâm, nhanh tay đụng vào vòng sâm bạch kia.

Đi xuyên qua…Tiêu Phong kinh ngạc, cánh tay trong ngọn lửa cảm giác lạnh lẽo, ngược lại không giống cảm giác bên trong lửa.

Đây rốt cục là cái gì vậy! Tiêu Phong có chút phiền.

“Mày đến cùng có phải dị năng của tao không? Nếu phải thì nhanh chóng nghe lời, không phải liền ném mày đi!” Tiêu Phong tự quyết định, lại không nghĩ cái thứ màu sâm bạch sau khi khi nghe vậy mà trôi dạt đến trước mặt Tiêu Phong, khoảng cách rất gần, Tiêu Phong thậm chí có thể nhìn thấy bên trong nó gợn sóng, còn có một mãnh vỡ màu lục không biết là cái gì…

Đợi chút, mảnh vỡ? Tiêu Phong vừa mới nghi hoặc, lúc mới định nhìn kĩ thì chỉ thấy chùm hỏa diễm kia nhanh chóng va về phía mặt hắn!

Sẽ hủy dung đó! Tiêu Phong chưa kịp kinh ngạc, bởi chuyện xảy ra không đến vài giây đồng hồ, hắn đã bất tỉnh.

“Meo!” Nắm toàn thân lông trong nháy mắt dựng đứng!

【(⊙o⊙)... 】Hắc Meo chấn kinh, nó mau chóng trở về lật kịch bản, nhìn từng chữ từng chữ…Đậu xanh rau má, cái thứ này là thứ gì.

Kỉ chủ ráng chịu đựng, meo đang tìm.

Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, là thời điểm bóng tối bao trùm cả thế giới, cũng là thời điểm tang thi hoạt động mạnh nhất, càng là thời điểm Cao Tử Mân muốn chửi trời.

Hai cái vướng víu! Cao Tử Mân trong mắt lóe lên một vệt tàn nhẫn.

Nữ sinh sau lưng Cao Tử Mân kia, vừa thấy cả đàn tang thi liền thét lên, dẫn tới theo nhiều tang thi, sau đó kêu càng lớn tiếng! Còn có cái thằng Trần Tử An, này mày đến tột cùng có phải nam không vậy?

Mắt thấy trời tối xuống, tang thi có xu hướng ẩn ẩn vây quanh bọn họ, Cao Tử Mân không thể không nghĩ biện pháp thoát khỏi nguy hiểm. Trần Tử An không thể động, vậy thì động cái nữ sinh chán ghét kia!

Trong lòng vừa động ý nghĩ này xong, chỉ thấy phía trước có tiếng xe. Cao Tử Mân đầu tiên là cao hứng, sau đó cảnh giác, rồi đến mừng rỡ.

Diệp Tự Vĩnh! Cao Tử Mân tỏ vẻ cô ta hiện tại không muốn chửi trời, vội vàng ngoắc chiếc xe kia.

Cao Tử Mân? Diệp Tự Vĩnh nhìn thấy người ngoắc phía trước, tiếp theo nghĩ đến loại cảm giác kì quái kia, nhíu mày, nhưng y vẫn phải cứu người.

“Dừng xe, giết tang thi.” Diệp Tự Vĩnh thanh âm bình thản.

Tiêu Phong lại lần nữa trải nghiệm loại cảm giác vừa nóng vừa lạnh nọ, tựa như một hồi ở núi lửa, một hồi ở núi tuyết, thế giới của hắn tối sầm.

Không biết qua bao lâu, tựa hồ tại chân trời xa xôi xuất hiện vòng ánh sáng lục.

Tiêu Phong tự động đưa tay muốn đụng vào, chỉ thấy ánh sáng lục vốn ôn hòa yếu ớt nháy mắt trở nên sáng lớn lên, dị thường chói mắt, khiến cho Tiêu Phong không thể không nhắm mắt lại.

Cảm giác trên mặt hơi ngứa, Tiêu Phong cảm thấy khó chịu, muốn đưa tay gãi gãi, lại đụng phải một nhúm lông xù, trong nháy mắt bừng tỉnh!

Mở mắt, Tiêu Phong liền nhìn thấy Nắm nhào tới, hóa ra là Nắm liếm mặt hắn.

【Kí chủ, ngươi có sao không vậy meo? Vật kia không có làm ngươi bị gì chứ meo? Có chấn động não hay không meo?】Hắc Miêu vội vàng hỏi.

【Không có chấn động não yên tâm.】Tiêu Phong trả lời, mặc dù nói Hắc Miêu là quan tâm hắn, nhưng cái kiểu này là tra hỏi…

Tiêu Phong bất chợt nhìn lòng bàn tay của mình, hơi đảo đảo một cái thần*, chỉ thấy trên lòng bàn tay xuất hiện một chùm sâm bạch hỏa diễm nho nhỏ, rõ ràng là phiên bản thu nhỏ chùm sâm bạch hỏa diễm kia!

*đại khái là nguậy tay một cái giống trong mấy bộ phim tiên hiệp tu chân ấy, bùm, chưởng ~

【Meo!】

“Meo!”

Màu lục…đúng, cái mảnh vỡ kì quái kia, Tiêu Phong nhớ lại, không để ý Hắc Miêu với Nắm kinh ngạc cùng cảnh giác, mau chóng đem bàn tay để trước mặt, cẩn thận quan sát phiên bản nhỏ sâm bạch hỏa diễm.

Không có…Tiêu Phong nghi hoặc, lại nhìn thêm vài lần, xác định bên trong quả thật không có mảnh vỡ màu lục, trong lòng nghi ngờ chả lẽ mình hoa mắt nhìn lầm rồi? Không có khả năng a.

【Hắc Miêu, đằng sau nguyên tác có nói tới mảnh vỡ màu lục gì không?】Tiêu Phong gần như quên đằng sau kịch bản, dù sao khi đó chỉ là ăn tươi nuốt sống*, nhìn kĩ cũng chỉ là một đoạn phát sinh gần nhất mà thôi.

*gấp gáp

【Mảnh vỡ màu lục meo?】Hắc Miêu suy nghĩ một chút nói, 【Meo có ấn tượng, để meo nhìn xem.】

Tiêu Phong đợi một lúc, sâm bạch hỏa diễm cũng tan biến, đây chính là Tiêu Phong khống chế, có thể phát giác được chùm hỏa diễm này cần năng lượng gấp.

Tiêu Phong cảm giác nó dường như có ý thức, khiến mình giúp nó cắn nuốt năng lượng, Tiêu Phong ngẩn người, cười mình nhạy cảm, hẳn là áo giác đi, dị năng sao lại có thể có ý thức của mình.

【Meo, kí chủ meo tìm được.】Hắc Miêu nói 【Quyển sách vẫn chưa hết kết, nhưng mà đằng sau có nói đến thứ này, thần ngọc.】

【Thần ngọc?】Tiêu Phong nghe thấy cái chữ thần này, đã cảm thấy mảnh vỡ lục sắc hắn nhìn thấy hẳn sẽ không bình thường.

【Đúng vậy đó meo~】Hắc Miêu thật cao hứng, 【Thứ này là bị thiên thạch đưa tới địa cầu cùng với virus tang thi, nó chứa năng lượng to lớn, nhưng viên thiên thạch nhỏ kia vừa đến địa cầu thần ngọc liền nát, văng đến khắp nơi. 】

【Nó có tác dụng gì?】Tiêu Phong hỏi. Thứ này sẽ không dùng để giải cứu thế giới đi.

【Có thể để kẻ có được nó thực lực tăng lên nhanh hơn người khác, nếu như sinh vật dị năng có thể đưa nó dung nhập luyện hóa, thật sự có thể tăng mạnh đó! Hơn nữa có tỉ lệ gia tăng thuộc tính khác! Kí chủ ngươi nhặt được bảo bối! Còn nữa còn nữa】Hắc Miêu kích động nói 【Dùng mảnh vỡ thần ngọc ngâm nước qua bảy bảy bốn mươi chín ngày liền có thể giải virus tang thi! Mảnh vỡ càng lớn, phạm vi giải độc càng lớn! Nói đơn giản chính là mảnh vỡ thần ngọc càng lớn, có thể giải virus tang thi đẳng cấp càng cao, ngươi không có khả năng trông cậy vào mảnh vỡ thần ngọc lớn bằng ngón cái này có thể giải virus tang thi đẳng cấp Hoàng.】

LV: cỡ này năng suất lên, chưa tới 1 tiếng đã edit xong 1 chương ~

Đọc truyện chữ Full