DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
Chương 15: Thứ hạng, giải thưởng cổ vũ

Thời gian thi là một ngày, nội dung thi có 3 bài. Buổi sáng hai bài, một bải tả phong cảnh, tùy tiện miêu tả, nhưng nội dung bao hàm bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông.

Vệ Thư Tuân viết rất kiên quyết: “Mùa xuân, chòi non nẩy mầm… Mùa hè, ve kêu… Mùa thu, quả chín… Mùa đông, lá cây héo rũ…” Đại thể chính là vậy, tám trăm chữ, trung gian viết bậy bạ vô.

Bài thứ hai là văn tự sự, chính là mấy đề tài khuôn sáo như《sự kiện làm tôi cảm động nhất》《 người làm tôi cảm động》《 tôi nhìn thấy một chuyện 》 vân vân, số lượng yêu cầu trên một ngàn từ.

Vệ Thư Tuân suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra chuyện gì cảm động. Y vốn cẩu thả, sinh hoạt xem như bình thản vô vị, chuyện bất hạnh cũng có, ví dụ hồi cấp 2 vì không chịu học bị ba lấy dây lưng quất chan chát, nhưng y vui lại quá nhanh cũng không ghi hận, cả chuyện này cũng không để trong lòng, sinh hoạt lại có gì có thể cảm động đến y.

Nhưng nhìn tiến độ nhiệm vụ- viết xong bài văn đầu tiên đã tăng lên- tiến độ 30%.

“Máy học tập, thương lượng với mày chuyện này đi.”

“Cái gì?” Máy học tập hỏi.

“Lần này tao hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng tự lựa chọn nha, thế nào? Phần thưởng mày cho hoàn toàn vô dụng!” Vệ Thư Tuân oán giận trong đầu.

Kỳ thật phần thưởng của máy học tập căn cứ vào thân phận học sinh lớp 12 củaVệ Thư Tuân, một bài văn hay, đáp án ba câu toán khó, lúc thi đại học kiếm thêm được bộn điểm. Chết cái là Vệ Thư Tuân không phải học sinh ngoan, trừ phi máy học tập trực tiếp cho y tất cả đáp án đề thi đại học, nếu không chỉ mấy câu hoàn toàn không trợ giúp được y, y cũng không thèm.

Yêu cầu phần thưởng không phù hợp quy tắc.” Máy học tập cự tuyệt.

“Vậy tao hổng thi.” Vệ Thư Tuân nói “Cuộc thi có hôm nay thôi, mày khống chế tao ở đây ngồi cả ngày cũng không hề gì. Dù sao qua hôm nay, nhiệm vụ cũng hủy, mày giết được tao hả?”

“…” Máy học tập tuy thái độ lạnh lùng, nhưng sự hiện hữu của nó chính là vì thay đổi thái độ học tập của Vệ Thư Tuân, khiến y đạt thành mục tiêu cuối cùng. Nhiệm vụ và phần thưởng đều là thứ hai, bây giờ có thể làm Vệ Thư Tuân chủ động học hành, máy học tập cũng rất vừa lòng.

Không muốn vì việc nhỏ này mà dây dưa với Vệ Thư Tuân, máy học tập nhanh nhạy nói “Đồng ý. Nếu yêu cầu quá cao cần thêm nhiệm vụ khác nữa để bù vào.”

“OK.” Vệ Thư Tuân thì không hề gì, phần thưởng cái gì về sau nghĩ ra lại nói, dù sao y cốc có cần ba cái đáp án gì đó.

Được câu trả lời vừa lòng, Vệ Thư Tuân mới nghiêm túc suy nghĩ. Chuyện cảm động nghĩ không ra, chuyện nhìn thấy cũng không ít, tỷ như hai bang phái nhỏ hỗn chiến linh tinh, quá trình thực kích thích, đáng tiếc không thể viết vô đây. Cuối cùng Vệ Thư Tuân chọn đề tài《người làm tôi cảm động》này, trực tiếp viết về mẹ Vệ.

Trên đời này có thể làm y đặt ở trong lòng, cũng chỉ có ba mẹ.

Vệ Thư Tuân sẽ không viết theo cách buồn nôn sến súa, mà rất khô khan mà cố gắng nghĩ đến những chuyện bình thường mẹ làm cho mình, từng cái từng cái viết ra. Hồi tiểu học nhìn thấy tin học sinh tiểu học bị bắt cóc, sợ tới mức ngày ngày đón đưa. Khi đó y cảm thấy thực mất mặt, lén trốn đi, mẹ hoảng loạn tưởng con trai mất tích, đứng trước cổng trường gấp đến bật khóc. Hồi cấp 2 đánh bạn, mấy lần bị gọi tới trường ép giải thích, về nhà lại không nỡ mắng một câu. Lên cấp 3…

Từng cái từng cái viết ra, mới phát hiện mẹ đã vì mình làm rất nhiều rất nhiều chuyện, mà 17 năm qua, hình như mình chỉ biết tùy hứng mà quậy phá.

Vệ Thư Tuân hơi tỉnh lại, nhưng cũng chỉ hơi thôi, trừ không chịu học hành y, y cũng rất hiếu thuận mẹ, cho nên cũng không có ý tưởng lãng tử hồi đầu gì.

Đề thi buổi chiều là văn nghị luận, một câu chuyện nhỏ. Nội dung là người nào đó trợ giúp người khác, lại tổn thất lợi ích của bản thân. Có người khen anh ta làm tốt, có người nói y ngốc. Xin thí sinh dựa vào chuyện này làm bài nghị luận hơn 500 từ.

Vệ Thư Tuân kệ xác chủ lưu là cái gì, trắng ra viết ý kiến của mình: “Là một thằng ngốc X!”

Thi văn chấm dứt lúc ba giờ, xe buýt đưa các học sinh về tới cổng trường, liền thả họ về nhà trước. Cuộc thi văn hôm nay nhiều ít vẫn có chút ảnh hưởng đến Vệ Thư Tuân, tỷ như lúc y chậm rãi trở về nhà, đột nhiên muốn mua cái bánh cho mẹ.

Tùy ý chọn một quán bánh kem ven đường, đẩy cửa đi vào, nghênh diện đụng vào ba nữ sinh cấp 3 đang chuẩn bị đi ra. Vệ Thư Tuân vốn muốn tránh, cúi đầu liền nhìn thấy các cô, ngẩn người.

“Trần Tử Hà, mấy em làm cái quỷ gì?”

Người tới đúng là Trần Tử Hà, Vương Mai, Dương Cầm Cầm. Mái tóc lộn xộn ban đầu của ba người bọn họ đã nhuộm đen lại hết, còn duỗi thẳng, cuối loạn tóc hơi quăn lại xõa xuống vai, mặc bộ giáo phục xấu đau đớn của Nhị Cao, cắp chiếc cặp đen, nhìn tựa như những nữ sinh cấp 3 bình thường.

“Ớ, Vệ Thư Tuân, anh cũng trốn tiết hả?” Trần Tử Hà hỏi.

“Đừng nói anh, mấy em mới đúng, sao còn ăn mặc vậy hoài thế?” Vốn tưởng các cô là nhất thời hứng thú, không ngờ cư nhiên vẫn giữ dáng vẻ vậy mãi. Phải biết trước kia các cô luôn phê bình tóc đen duỗi thẳng là quê mùa nhất, đám nữ sinh không nhuộm tóc đều là cổ lỗ xỉ, chỉ tóc thẳng đã làm các cô chịu không nổi, huống chi còn để đen chứ.

Ba nữ sinh liếc nhìn nhau một cái, trên mặt hiện ra nét do dự. Vệ Thư Tuân nhướng mày: “Thế nào, có cái gì không thể nói với anh à?”

“Ưm… Chuyện con gái anh đừng xía vô a.” Quen biết đã 3 năm, Trần Tử Hà lần đầu tiên che che lấp lấp như thế: “Tóm lại tụi em có việc, đi trước nha.”

Ba người đẩy Vệ Thư Tuân ra bỏ chạy, Vệ Thư Tuân mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng không có hứng thú xen vào việc riêng của nữ sinh, xoay người tiến vào tiệm bánh kem. Trên đường mang bánh về nhà, lại nhìn thấy tụi Trần Tử Hà ở quảng trường văn hóa bên kia con đường. Vệ Thư Tuân lười đi qua chào hỏi, trực tiếp rút điện thoại gọi cho Trần Tử Hà: “Mấy em chờ ai ở quảng trường vậy?”

Vốn chỉ tùy ý hỏi một câu, ai biết Trần Tử Hà mãnh liệt cúp điện thoại, ba nữ sinh dắt tay vội vàng vội vội bỏ chạy.

Vệ Thư Tuân cảm thấy không ổn, sau khi đến nhà đưa bánh cho mẹ, Vệ Thư Tuân trở về phòng gọi lại lần nữa. Ba nữ sinh đều tắt máy, nghĩ nghĩ, Vệ Thư Tuân trực tiếp gọi cho Trương Thần Song: “Mày có biết tụi Trần Tử Hà gần đây có chuyện gì không?”

Trương Thần Song hình như còn chưa ngủ tỉnh, mơ mơ màng màng đáp: “Không có, mấy ẻm rất tốt a… Hả, Thư Tuân? Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì hả?”

Vệ Thư Tuân kể lại hành vi quái dị của ba người Trần Tử Hà, hỏi Trương Thần Song: “Mày thân với mấy ẻm nhất, có phát hiện gần đây có gì khác thường không?”

“Không có a.” Trương Thần Song trả lời, lại trấn an y: “Hình như mấy ẻm nói muốn biểu hiện tốt một chút dỗ người nhà vui vẻ, cho nên mới khôi phục ăn diện học sinh đó, Thư Tuân mày đừng nghĩ nhiều quá, chuyện con gái đàn ông tụi mình làm sao mà hiểu.”

Vệ Thư Tuân cũng biết, cho dù là bạn bè cũng không thể can thiệp vào đời riêng của người ta, nhưng vẫn có chút để ý. Hôm sau tới trường, liền đến lớp 12/5 tìm Trần Tử Hà, biết được Trần Tử Hà đã xin nghỉ bệnh, ba ngày rồi không có tới. Bọn họ trước kia thường xuyên làm vậy, cũng không có gì đáng ngờ, Vệ Thư Tuân bất đắc dĩ rời đi.

Một tuần sau, kết quả sơ thẩm cuộc thi văn toàn quốc đã có, toàn trường chỉ có một nữ sinh 11 thông qua đi, được trường học cố ý an bài xe đưa đến một thành phố khác thi bán kết.

Nhiệm vụ thi văn của Vệ Thư Tuân đã hoàn thành  90%, dư lại 10% chính là y lấy được thứ hạng. Đáng tiếc y vừa vào vòng gửi xe là bị đá đi rồi.

“Thôi nào, thứ hạng là do thầy cô nhận xét, tao cũng bất lực, nhiệm vụ thất bại không thể trách tao đúng không?” Vệ Thư Tuân đúng lý hợp tình hỏi máy học tập.

Máy học tập lạnh lẽo trả lời: “Tôi cũng chưa từng trông cậy vào cậu.” Cũng không nói thất bại trừng phạt cái gì, Vệ Thư Tuân hiện giờ hơi chịu chủ động làm nhiệm vụ, máy học tập đã thực vừa lòng. Cùng người sử dụng kết thù kết oán không phù hợp tính toán của nó.

Vốn tưởng nhiệm vụ này đã thất bại, ai ngờ một tuần sau, lúc chào cờ vào sáng thứ hai, trường lại công bố kết quả cuộc thi văn toàn quốc. Nữ sinh tham gia bán kết kia đạt 3 phần thưởng, là một quyển sổ tay rất đẹp, một cái đồng hồ, số tiền trị giá một trăm nguyên.

Còn có hai học sinh đạt được giải khuyến khích, cũng chính là cái gọi là giải 4 đó, phần thưởng là một quyển sổ bìa cứng bình thường. Sau đó, 12 học sinh còn lại, đạt được giải cổ vũ. Mỗi người 1 tờ giấy khen, mười hai người bị gọi lên đài, xếp hàng để nhận giấy, chủ nhiệm giáo dục một bên phát một bên cổ vũ: “Đừng nản lòng, tiếp tục cố gắng nha các em.” Bên cạnh còn có thầy cô chụp ảnh.

Vệ Thư Tuân quả thực xấu hổ muốn chết, cái gọi là giải cổ vũ, chính là trường tự phát 1 phần thưởng, trên đó có dòng XXX, tham gia cuộc thi văn toàn quốc lấy được giải cổ vũ, cần được khen ngợi. Kí phía dưới còn là tên hiệu trưởng.

Vệ Thư Tuân tình nguyện khỏi nhận thưởng, cũng không cần tờ giấy khen quê một cục này. Nếu không có tám chữ tổ chảng do hệ thống nhắc nhở “Lấy được thứ hạng, nhiệm vụ hoàn thành”, Vệ Thư Tuân lúc nghe chủ nhiệm giáo dục tuyên bố và thưởng cổ vũ, liền trèo tường chạy rồi —— bộ dáng đứng trên đài giơ giấy khen thật quá mất mặt!

Chờ Vệ Thư Tuân xuống đài, chủ nhiệm vỗ vai Vệ Thư Tuân, hiền lành nói “Chúc mừng em, Vệ Thư Tuân.”

“… Cám ơn cô.” Một tấm giấy khen một đồng hốt cả mớ này, có cái gì mà chúc mừng. Vệ Thư Tuân vò tờ giấy khen thành một cục, chuẩn bị tìm sọt rác mà vứt.

“Nói cho em biết một tin tốt.” Chủ nhiệm cười nói “Ảnh chụp lấy được thưởng của em hồi nãy, cô đưa cho mẹ em rồi, bà ấy nhất định vui lắm, nói không chừng đêm nay em được ăn một bữa lớn để chúc mừng đó.”

“…” mặt Vệ Thư Tuân xanh luôn.

Đọc truyện chữ Full