Sáng sớm sau khi Vệ Hoành Thành tỉnh lại, ông bất ngờ nhìn thấy con mình ngồi dựa vào giường. Vệ Hoành Thành hoảng sợ, vội đứng lên: “Thư Tuân, con tỉnh hả, tay đau không con?”
“Đỡ hơn nhiều rồi ba.” Vệ Thư Tuân mỉm cười: “Mấy ngày nay ba cũng mệt rồi, ngủ thêm chút nữa đi.”
Vệ Hoành Thành giật mình, hoảng hốt cảm thấy con mình có gì đó không giống. Chờ vợ ông đến, Vệ Hoành Thành càng hoảng sợ. Vợ ông – Trần Song Bình cư nhiên cầm sách giáo khoa đến đây.
“Song Bình, mình đem sách tới làm gì?” Vệ Hoành Thành kinh ngạc hỏi.
“Thư Tuân nhắn tin kêu em lấy tới.” Trần Song Bình đáp, đưa sách cho Vệ Thư Tuân: “Thư Tuân, con muốn lấy sách làm gì?”
“Mẹ quên con sắp thi đại học sao?” Vệ Thư Tuân mỉm cười tiếp nhận: “Còn hơn hai mươi ngày là thi, đến lúc đó con cũng xuất viện, hẳn là tới kịp.”
Nếu không có gì bất ngờ, sau khi kết thúc giải phẫu Vệ Thư Tuân sẽ về nhà tĩnh dưỡng, mà tin y thấy việc nghĩa hăng hái làm, qua mấy ngày cũng giảm nhiệt đi. Chờ đến lúc đi thi, đại khái không còn ai nhắc lại nữa, mà Vệ Thư Tuân bị thương thì hoặc là mang thương tham gia cuộc thi, dùng tay trái viết chữ, hoặc là học lại một năm.
Học lại một năm khỏi bàn đi, Vệ Thư Tuân cũng không thèm để ý thành tích hay học trường nào, nhưng nhiệm vụ thi đậu đại học A đã hoàn thành 60%, còn bị thương nặng như vậy, không lý nào lại bỏ gần tìm xa, khổ sở đi thi rồi lại tạch —— lấy thành tích của y, hy vọng thi đậu hiếu học còn không cao nữa là.
Hơn nữa y muốn thử thay đổi tương lai, tránh trở thành tội phạm, có lẽ có thể bắt đầu từ đại học ưu tú nhất toàn quốc?
Sau Mẹ Vệ, tới thăm sớm nhất vẫn như cũ là Chu Tuyền, Vệ Thư Tuân cảm giác rất kỳ quái tại sao hắn ham chiếu cố mình như vậy, mặc dù nói y cứu hắn, nhưng Chu Tuyền thoạt nhìn lạnh như băng vậy, thật sự không giống người nhiệt tình thế.
Vệ Thư Tuân vừa cảm thấy hơi khát nước, bên cạnh đã đưa qua một ly nước, trình độ săn sóc cả mẹ Vệ cũng tự than thở không bằng. Yên tâm giao con trai cho Chu Tuyền, bà thì về nhà nấu canh. Ba Vệ đã ba ngày chưa tới công ty, cũng phải về để đi làm.
“Cám ơn.” Vệ Thư Tuân tiếp nhận, nói “Chu Tuyền, nếu bận anh có thể về trước, không cần chiếu cố em đâu.”
Hôm nay lúc Chu Tuyền đến có mang theo một cái laptop, ngồi bên giường liền không lúc nào ngừng tay, tiếng đánh bàn phím cạch cạch cạch cạch, chỉ nghe tốc độ kia thôi cũng đã nhận ra Chu Tuyền bận đến mức nào. Nhưng chỉ cần Vệ Thư Tuân biểu hiện muốn làm cái gì, hắn lập tức có thể nhận ra, Vệ Thư Tuân rất bội phục, nhưng cũng ngại làm phiền người ta như thế.
Nói gì thì nói Chu Tuyền đã giúp y mấy lần rồi, y chỉ vô ý cứu hắn, giữa hai người miễn cưỡng coi như huề nhau, cả gia đình nhà người ta thậm chí có luôn ông nội đều đến cảm ơn, bác sĩ giải phẫu cũng nhà hắn cố ý mời từ Thành phố A đến, nếu nói đền đáp thì cũng đã đủ lắm rồi, không cần thiết phải mỗi ngày tới chiếu cố.
Chu Tuyền không nói tiếng nói, ngẩng đầu nhìn Vệ Thư Tuân một cái, đứng lên, thăm dò nhìn nhìn bài tập trên bàn y: “Câu này không biết?”
“Hả…A, không biết.” Vệ Thư Tuân gật đầu.
Nếu nói muốn thay đổi, Vệ Thư Tuân liền tính kiên trì cố gắng, ít nhất bỏ tật xấu ghét học hành trước đó. Cho nên y đang ép mình làm đề luyện thi.
Chu Tuyền ngồi xuống bên giường, bắt đầu giảng bài. Thành tích của Vệ Thư Tuân quả nhiên như y đã nói, thực không ra làm sao, 10 bài ít nhất đã sai 7. Bất quá nếu Chu Tuyền chỉ ra, Vệ Thư Tuân sẽ thực khiêm tốn nghe hắn giảng, sau đó sửa lại, không có bất kì thần thái thẹn quá thành giận gì như các thiếu niên sau khi phạm sai lầm.
Điều này làm hảo cảm của Chu Tuyền dành cho y càng sâu, hắn vốn đã không thèm để ý Vệ Thư Tuân họ giỏi hay dỡ, tương phản, Vệ Thư Tuân thành tích không tốt lại cố gắng học tập, còn chịu nghiêm túc nghe lời, càng làm hắn thích y hơn.
Sắp 10 h, chủ nhiệm mang theo lớp trưởng Hàn Chi Tân, lớp phó học tập Trương Linh, ôm hoa tươi và hoa quả, đại biểu bạn học cả lớp đến an ủi y. Thấy bàn tay phải băng dày cui của Vệ Thư Tuân, Trương Linh lập tức đỏ mắt, bật khóc.
“Vệ Thư Tuân, tớ… Tớ nhìn thấy video, cậu… cậu thật là lợi hại… Nha nha…” Vệ Thư Tuân không hiểu cô khóc cái gì, chỉ có thể quy kết là do cảm tính con gái.
Hàn Chi Tân nhét hoa tươi vào ngực Vệ Thư Tuân, nhìn nhìn sách giáo khoa trên bàn y, đẩy đẩy kính: “Cậu đang ôn tập hả? Tớ tới giúp cậu.”
“Tớ… Tớ cũng giúp cậu.” Trương Linh lau nước mắt, ngồi xuống bên kia, rốt cục khôi phục thái độ bình thường: “Vệ Thư Tuân cậu giỏi quá, cứu nhiều người như vậy, tớ coi video thôi cũng khóc rồi, cậu nhất định bị thương rất nặng.”
“Không có gì.” Vệ Thư Tuân rút khăn tay đầu giường ra lau nước mắt cho Trương Linh: “Tĩnh dưỡng một thời gian thì tốt rồi, cậu đừng khóc…”
“CẠCH!”
Trong góc đột nhiên truyền đến tiếng đánh bàn phím thật mạnh, Vệ Thư Tuân nghi hoặc nhìn qua. Lúc chủ nhiệm đến, Chu Tuyền tự giác nhường ra vị trí bên giường bệnh, ôm lap ngồi vào ghế sa lông tiếp tục làm việc. Mặt Chu Tuyền lúc nào cũng không cảm xúc, hiện tại cũng vậy, nhìn không ra dị thường gì, nhưng Vệ Thư Tuân lại theo bản năng mà biết Chu Tuyền đang không vui.
“Chu Tuyền, làm sao vậy?”
“… Không có gì.” Chu Tuyền dừng một khắc, mới lạnh lùng trả lời, tiếp tục đánh máy.
“Nếu anh bận, vậy về trước đi a.” Vệ Thư Tuân quan tâm nói “Mẹ em cũng sắp đến rồi, không sao đâu”
“Ừm, tớ có thể ở lại với cậu, Thư Tuân.” Trương Linh bổ sung.
“CẠCH!” Bàn phím lại chịu một đòn nghiêm trọng, mặt Chu Tuyền vẫn vô cảm nhưng khí thế lại lạnh xuống mấy độ: “Không cần.”
Buổi chiều các phóng viên được bệnh viện cho phép vào quan sát, liền chen chúc đến đây phỏng vấn tiểu anh hùng. Cảnh tượng nhìn thấy khi tiến vào phòng bệnh, chính là Vệ Thư Tuân thân là người bệnh hôm qua mới giải phẫu xong đang cùng hai người bạn cùng làm bài tập của lớp 12.
“Đau quá!”
Viết bằng tay trái, Vệ Thư Tuân một bên ngốc vụng giải đề, một bên tiếp thu phỏng vấn, đột nhiên cảm thấy tay phải co rút đau đớn một trận. Trong nháy mắt Vệ Thư Tuân tái cả mặt, bút rơi cạch xuống đất.
Chu Tuyền đi tới, muốn đụng vào cánh tay y lại không dám, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Phiền phức.” Máy học tập nói.
“Câm miệng, mày muốn làm gì?” Vệ Thư Tuân đỡ tay phải của mình, đau đến mặt mũi trắng bệch.
Vệ Thư Tuân rất rõ thành tích và quá khứ côn đồ của mình rất dễ bị moi ra, cho nên không làm bộ mình là học sinh ngoan thích học hành gì, lúc bị phóng viên hỏi, Vệ Thư Tuân chỉ cười thản nhiên nói: “Tôi học không giỏi, nhờ bạn đến giúp bổ túc, hy vọng có thể kịp thi đại học.”
Phóng viên kinh ngạc: “Em bị thương nặng như vậy, còn muốn thi đại học sao?”
Vệ Thư Tuân mỉm cười, trên gương mặt tuấn tú của thiếu niên tràn ngập vẻ hướng về tương lai: “Vâng, bất kể thế nào cũng phải thử một chút, tôi hy vọng có thể thi đậu đại học.”
Vệ Thư Tuân lý giải nhân tính, biết không thể há miệng liền nói đến đại học A, như vậy sẽ có vẻ làm việc nghĩa lại đòi trả công, phải có một quá trình tuần tự tiến dần. Nhưng máy học tập cốc quan tâm, Vệ Thư Tuân đã cứu người, lại bị trọng thương, thị trưởng và bí thư cũng tới thăm y trước đó có nói mấy câu “Em có gì khó khăn cứ việc nói” linh tinh. Vệ Thư Tuân không trực tiếp mở miệng yêu cầu học đại học A, cố mà kéo mấy đề tài như có như không, máy học tập xem ra đó là hành động chả chút hiệu suất nào.
Ngay khi Vệ Thư Tuân khoan khoái nói chuyện phiếm với các phóng viên, đột nhiên cảm thấy trên tay co rút đau đớn một trận, y biết nhất định là máy học tập đang phá rối, lập tức mắng to trong ý thức.
Chu Tuyền đã nhấn chuông gọi bác sĩ đến, mọi người đều lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, tay đau hả em?”
“Vâng…” Khi các bác sĩ chạy tới, tay đã hết đau, Vệ Thư Tuân chỉ có thể cố cười: “Hơi đau thôi, không sao hết.”
Nếu không phải uy hiếp chức năng tiêu hủy với máy học tập, cũng không dễ nói. Vệ Thư Tuân sắc mặt không tốt, phát hiện kỳ thật tiêu hủy cũng không có lực uy hiếp như trong tưởng tượng của y. Bởi vì bất kể thế nào y cũng không hủy máy học tập thật, mà máy học tập thì lại dám vì nhiệm vụ mà khống chế y.
Bộ dáng Vệ Thư Tuân cố cười, trong mắt mọi người lại thành kiên cường ẩn nhẫn, mọi người cảm động.
Nhiệm vụ thi đậu Đại học A đã đạt tới 70%, tiến độ tổng nhiệm vụ bay lên đến 11%, máy học tập hơi thấy vừa lòng, ngó lơ câu chửi của Vệ Thư Tuân, tiếp tục giục: “Xin mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.”
“Câm nha mạy!”
Buổi chiều chính phủ thành phố lại phái đại biểu đến an ủi, vẫn là mấy lời khách sáo khuyên y an tâm dưỡng thương, có bất kì yêu cầu gì cứ việc nói vân vân. Đi theo tới cũng không ít phóng viên, phụ trách chuyên chụp hình thăm hỏi an ủi của lãnh đạo.
Chờ mọi người an ủi xong, chuẩn bị rời đi, tay phải của Vệ Thư Tuân lại đau nhức lần nữa. Thống khổ tới đột nhiên mà mãnh liệt, Vệ Thư Tuân lúc ấy đang ngồi bên giường, lập tức ngã nghiêng xuống, may mà được Chu Tuyền tiếp được.
Hồi sáng, đã truyền ra tin Vệ Thư Tuân giải phẫu thành công, đang chuẩn bị chiến đấu thi đại học, đến trưa, thình lình lại truyền ra tiểu anh hùng bệnh tình chuyển xấu, tay phải có lẽ phải cưa bỏ, tin tức bất hạnh này nháy mắt tác động tâm tình đại chúng.
“Thằng khốn, mày muốn hại chết tao hả?”
Vệ Thư Tuân nằm trên giường bệnh, nhìn các bác sĩ thảo luận có cần cưa hay không, chửi ầm máy học tập trong ý thức. Hoàn hảo tay y tuy rất đau, nhưng kiểm tra chưa thể tìm ra nguyên nhân, các bác sĩ không thể tùy tiện làm việc, chỉ có thể nghĩ là tác dụng phụ sau giải phẫu.
Ba Vệ mẹ Vệ đã gấp đến độ bật khóc, sợ con mình phải cưa tay thật, Vệ Thư Tuân mắng máy học tập xong, còn phải trấn an bọn họ.”Ba mẹ, con không sao, không cần lo đâu mà.”
Nhưng sắc mặt y vì đau đớn trước đó càng thêm tái nhợt, hoàn toàn không có sức thuyết phục, bộ dáng cố cười ngược lại càng làm người ta đau lòng, mẹ Vệ ôm y nghẹn ngào cầu xin.”Bác sĩ, tôi xin các ông, con tôi không thể cưa tay a, nó còn trẻ như vậy…”
Vệ Thư Tuân nhân duyên quá tốt, tin tức vừa truyền ra, Hàn Chi Tân và Trương Linh vốn đã trở về lại chạy tới, theo sát còn có bạn học cả lớp, cùng với mấy đứa bạn khác trong trường. Hảo nhân duyên của Vệ Thư Tuân chủ yếu thể hiện trên nữ sinh, ai kêu y bảnh trai chứ.
Vốn mọi người cũng rất lo, nhưng bởi vì gây trở ngại kiểm tra mà bị đuổi ra hành lang, thình lình nghe tiếng khóc của mẹ Vệ trong phòng bệnh, họ đều cho rằng Vệ Thư Tuân thật sự phải thành tàn tật, trong nháy mắt các nữ sinh cũng bật khóc theo.
Các bác sĩ đang trấn an mẹ Vệ, thình lình nghe một mảnh tiếng khóc ngoài hành lang, cả giận quát “Xảy ra chuyện gì, kêu người bên ngoài im lặng đi!”
“Cậu vô dụng quá.” Máy học tập nói.
Máy học tập không dám đắc tội Vệ Thư Tuân thật, tay đau bất quá chỉ mấy phút thôi, đơn thuần để gây nên đề tài, sau đó chỉ hơi phát đau, vẫn trong phạm vi Vệ Thư Tuân chịu được. Hiện tại trong phòng bệnh này, có đài truyền hình, phóng viên tòa soạn lớn, quan lớn thị chính, có đề tài cưa tay này hấp dẫn sự chú ý của cư dân mạng, Vệ Thư Tuân bi tình thêm một chút, chiếc ghế chiêu sinh viện đặc biệt của đại học A trên cơ bản liền chạy không thoát.
Nhưng Vệ Thư Tuân dù sao cũng tâm tính thiếu niên, làm không ra thần thái giả khóc cầu học đại học A. Ấn ý tưởng của y, giai đoạn đầu làm nền trên mặt báo chút, lúc thi thì mang thương vào trường, rồi lợi dụng thêm dư luận, trên cơ bản, ghế chiêu sinh đặc biệt vẫn có nắm chắc. Không nhất định là Đại học A, cũng có thể là đại học khác, nhưng tuyệt đối sẽ không quá kém. Vệ Thư Tuân cũng không bắt buộc là Đại học A, đại học trọng điểm khác trong nước cũng chưa chắc đã tệ hơn. Nếu y không buốc mình không được phạm tội thì học trường nào cũng vô dụng thôi.
Vệ Thư Tuân suy xét là vấn đề tự thân, nhưng máy học tập chỉ chú ý nhiệm vụ, loại hiệu suất thấp và không xác định này làm máy học tập đến từ tương lai không thể chấp nhận, không chút do dự máy học tập lại lần nữa khống chế thân thể Vệ Thư Tuân.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kỹ Thuật Trạch Hệ Thống
Chương 28: Bệnh tình tái phát
Chương 28: Bệnh tình tái phát