DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Có Một Bí Mật
Chương 11: Ngoan,đừng sợ

Lý Căn cảm giác ánh mắt Hoàng Đan kỳ quái,giống như đã phát hiện thật sự mình chưa đánh răng mà ăn đào lông vậy, trong lòng hắn chột dạ, cảm thấy không hề có ý nghĩa liền mắng vài câu sau đó đi lên trên.

Mặt trời mọc lên cao, cảm giác mát mẻ đã chạy mất tâm, đốm lửa nhỏ trong không khí đã bắt đầu nhảy nhót, dưới ánh mặt trời đi lại tóc trên đầu đã bắt đầu nóng lên.

Đoàn người gặp được nơi có nước, liền sôi nổi chạy qua, tưới nước lên trên mặt,cánh tay của mình,nước thấm vào lỗ chân lông rồi tiếp tục trượt xuống phía dưới.

Mọi người vừa nói vừa cười, ngược lại cũng không cảm thấy mệt, tất cả điều là đàn ông mạnh khỏe, thân thể xương cốt rất tốt, quanh làm việc nhà nông, đi đường như vầy cũng không tính là gì.

Hoàng Đan không được,cậu càng đi càng chậm, làm cái đuôi phía sau đội ngũ,bất cứ lúc nào cũng có thể bị quăng ra ngoài.

Phía trước có hai người mắt bị viễn thị đang âm thầm vặn xoắn bàn tán về mấy cô thôn nữ trong thôn, nói đến người nào có mông lớn có thể mang thai sinh được hẳn một lứa, còn người nào muốn được thích thì cứ xoay người lại trước mặt đàn ông, nếu cái rãnh mương kia sâu nhìn không thấy được đáy, biết đâu chừng còn có thể có năng lực sinh hoạt làm cho người ta chết đuối.

Hoàng Đan nghe được tên Ngô Thúy Linh, nói cô có làn da trắng,nhất định cũng trơn bóng, lại nói cô có dáng người tốt, trước tấn công sau phòng thủ, có thể ra ruộng làm việc, cũng có thể trên giường giải quyết, rảnh rỗi nhàm chán, còn có thể làm thơ cho anh ta nghe.

Hai người kia nói qua nói lại, từ Ngô Thúy Linh nói đến trên người Vương Nguyệt Mai.

Hoàng Đan trừng mắt lên,bước chân đi nhẹ nhàng không dễ bị phát hiện.

Người đàn ông trên mặt có nốt ruồi đen hơi lớn tuổi,ông ta cũng biết nhiều một chút,ông ta nói dáng người Vương Nguyệt Mai lúc trẻ, mười Ngô Thúy Linh cũng còn kém xa, hiện tại già đi, nên rút lại thôi.

Diện mạo Vương Nguyệt Mai thì không nói rồi, là mỹ nhân có tiếng, rất coi trọng bề ngoài,lại biết trang điểm, trên đầu cài đóa hoa,mặc bộ váy hoa, đi đến chỗ nào, tất cả mọi người đều sẽ nhìn chằm chằm xem bà ta có mở miệng nói chuyện không, đàn ông thì tranh nhau theo đuổi bà ta.

Người đàn ông thấp lùn lau mồ hôi trên mặt:“Tôi nghe bà nội tôi nói, mỗi ngày Vương Nguyệt Mai đều đi tới đi lui dụ dỗ nhiều đàn ông trong thôn, cha Lý Căn vì vậy mà bị làm cho tức chết.”

“Tôi cũng nghe nói có chuyện như vậy, dù ai bị cắm sừng nhiều như thế, cũng nuốt không trôi mấy lời nói đó.”

Người đàn ông có nốt ruồi đen trên mặt liếc nhìn hình dáng Lý Căn phía trước, hạ giọng nói:“Ba mẹ tôi mỗi lần cãi nhau, đều là vì bà ta, có hai lần đập luôn cái nồi đập, nói đi nói lại một ít chuyện, lỗ tai tôi nghe riết chai luôn rồi.”

Đàn ông thấp lùn hỏi là chuyện gì.

“Còn không phải là cha tôi bị chết mê chết mệt vì bà ta, ông ấy cho Vương Nguyệt Mai làm việc, đem đồ gì đó trong nhà cho……”

Người đàn ông nốt rồi đen bị ngứa cổ,ông ta gãi vài cái mà vẫn ngứa, liền quay đầu nhìn, vừa nhìn sang bên này, trực tiếp nhảy dựng:“Đông Thiên,cậu sao lại ở đằng sau chúng tôi vậy?’’

Hoàng Đan nói:“Tôi vẫn luôn ở đây mà.”

Người đàn ông nốt ruồi đen nuốt nước miếng;“Nãy giờ có nghe chúng tôi nói gì không?’’

“Không có.” Hoàng Đan lắc đầu, hiếu kỳ hỏi,“Các anh mới nói cái gì sao?’’

Đàn ông nốt ruồi đen nhìn người đàn ông thấp lùn, hai người trao đổi ánh mắt, miễn cưỡng đùa cợt, bước đi nhanh vọt tới đội ngũ phía trước.

Hoàng Đan liếm khóe miệng khô khốc, xem ra sự tình không đơn giản như vậy, cái chết của Lý Đại Quý có lẽ có liên quan đến một ít chuyện cũ năm xưa, phiền phức rồi, Trần Kim Hoa lại rõ ràng không muốn nhắc đến, đành phải bỏ công sức theo mấy người già trong thôn vậy.

Lúc trời tối xuống, mọi người chỉ còn cách Tảo Thanh Sơn một con sông.

Trên sông có cây cầu gỗ,từng mảnh gỗ đều được dây thừng cố định lại,khi chân đạp đi lên,  thân thể sẽ lắc lư kịch liệt, người nhát gan cũng không dám bước lên.

Ban đêm đại đa số rắn đều sẽ đi ra kiếm ăn, tất cả mọi người lần lượt lên cầu gỗ, lắc lư đi đến bờ sông bên kia, sau khi vượt qua được gần hết.

Lý Căn ở cuối cùng, hắn nhìn Hoàng Đan nói:“Cậu đi lên trước đi.”

Hoàng Đan nhìn dây thừng từng trải qua gió sương, nuốt nước miếng:“Anh, hay anh đi phía trước em đi.”

Lý Căn nhíu mày:“Để cậu đi lên trước thì lên đi, đừng lề mề nữa.”

Hoàng Đan thấy những người khác đang ở bờ bên kia sông cũng không đợi cậu và Lý Căn,đều không thể chờ đợi được mà vào núi bắt rắn, chậm một bước, có thể sẽ ít đi một con rắn, chỉ có thể bán được một ít tiền thôi, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ.

Nắm chặt túi bạc dứa, Hoàng Đan nâng một chân lên, đạp xuống trên mặt tấm gỗ, tay kia cậu cầm côn gỗ chầm chậm đi về phía trước.

Lý Căn đi lên phía sau Hoàng Đan, trêu chọc nói:’’Với tốc độ này của cậu, khi đến bờ bên kia sông thì chắc trời cũng sáng rồi quá.”

Hoàng Đan nhớ kỹ nguyên chủ không biết bơi:“Em không biết bơi, nếu rơi xuông nước thì lên không được.’’

Lý Căn cười nói:“Sợ cái gì, có anh cậu ở đây rồi.”

Hoàng Đan đi chậm,cậu có thể cảm giác được người đàn ông ở ngay sau lưng cậu, khoảng cách vô cùng gần, nếu cậu trượt chân thì hoàn toàn có thể nắm được anh ta, nghĩ đến đây cậu thoáng thả lỏng một ít.

Khi thả lỏng một chút, thân thể Hoàng Đan liền nghiêng qua một chút.

Lý Căn kịp thời đỡ lấy eo Hoàng Đan, dán sát cả người vào, dùng cánh tay rắn chắc đem cậu bảo vệ ở trong lồng ngực.

Gió nóng thổi nhẹ qua mặt sông, hai người trên cầu đang có tư thế mờ ám.

Hoàng Đan cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt ở thắt lưng cậu, cũng không có dấu hiệu sẽ buông ra, chắc là dự định để đó luôn rồi:“Anh, hai ta còn qua hay không?”

Lý Căn hoàn hồn, lập tức lấy tay ra,lắp bắp nói:“Qua, qua chứ!”

Trên mặt hắn đỏ như bị lửa đốt, trong miệng thì hùng hùng hổ hổ:“Móa, thiếu chút nữa bị cậu hù chết rồi.”

Hoàng Đan:“……”

Hai người anh một bước tôi một bước, dùng tốc độ thong thả đi đến bờ bên kia, người khác sớm đã không thấy bóng dáng.

Hoàng Đan không muốn vào núi,nhánh cây ở đây sinh trưởng kỳ lạ, vạch đến chỗ nào thì cũng đâm trúng vào da thịt, làm cậu cảm thấy đau đến nửa ngày.

Tay Lý Căn cầm đèn pin:“Chúng ta qua bên kia đi.”

Hoàng Đan đi cùng hắn, tầm mắt và bước chân đều đi theo ánh sáng di động đó.

Buổi tối Tảo Thanh Sơn vô cùng vắng vẻ, những người khác đã nhanh tay lẹ chân tản ra đi sâu vào trong núi để tìm dấu vết của rắn

Lý Căn đột nhiên kéo Hoàng Đan, ngăn cản cậu tiến lên.

Hoàng Đan sửng sốt,cậu nhìn quanh bốn phía, gần đây có rắn sao?Sao không thấy được?

Lý Căn nhắm đến một chỗ, quăng mạnh côn gỗ, xuyên tiến vào trong rừng ghim cổ con rắn đang chuẩn bị chạy trốn, hắn đi qua, thò tay bắt con rắn bỏ vào trong túi xách bạt dứa sau đó siết chặt miệng túi.

Một loạt động tác lưu loát sạch sẽ.

Hoàng Đan nhìn đến ngẩn ngơ, cậu thích ăn mật rắn hầm chín, quản gia thường xuyên làm cho cậu ăn, nhưng đây là lần đầu cậu thấy người ta bắt rắn.

Rắn ở nơi này đang ra ngoài kiếm ăn, lúc Lý Căn bắt được ba con, túi bạt dứa của Hoàng Đan vẫn chưa được con nào, da mặt cậu dày:“Anh, anh cho em một con đi.”

Lý Căn ngậm điếu thuốc trong miệng:“Tự mình bắt đi.”

Hoàng Đan xoay người liền đi.

Lý Căn mắt trợn trắng, thò tay kéo lại:“Như vậy đi, cậu cười một cái cho anh xem thử xem.’’

Hoàng Đan khó xử, cậu cảm xúc nào cũng có, duy nhất không biết cười, cũng không biết biểu đạt thế nào.

Lý Căn lấy điếu thuốc xuống, nhả khói ra một bên, không thể nhả khói vào mặt thanh niên được, hắn tắt đèn pin, trong ánh sáng lờ mờ nói:“Cậu cười một cái, anh cho cậu một con rắn,cười hai cái, thì là hai con,tranh thủ thời gian đi, bỏ qua cơ hội này là không còn nữa đâu.”

Hoàng Đan nghĩ nghĩ, nhìn Lý Căn nhe hàm răng ra.

Lý Căn:“……”

Khóe miệng của hắn run rẩy, có ý nghĩ giữ chặt người này lại, hung hăng đánh một trận:“Trương Đông Thiên, cậu có thể giả giống hơn một chút được không?’’

Hoàng Đan thật ra là làm giống, không có vật làm mẫu để làm theo, cậu lộ ra hai hàm răng đã cũng rất tốt rồi.

Lý Căn bỗng nhiên thấp giọng xuống“Đông Thiên,cậu đừng động đậy.”

Hoàng Đan cảm thấy không ổn,cậu nhìn theo ánh mắt người đàn ông, phát hiện một con rắn đang trèo lên mắt cá chân mình, cả người nhất thời liền đông cứng lại.

Trán Lý Căn nhỏ một giọt mồ hôi, dùng khẩu hình nói với Hoàng Đan:“Ngoan, đừng sợ.”

Hắn dụi tắt điếu thuốc, đem đèn pin bỏ vào sau túi quần, tay không đi bắt rắn.

Đọc truyện chữ Full