Hoàng Đan xuyên về đến.
Đau đớn ở đầu ngón chân vẫn đang lan tràn theo bàn chân,một đường bàn chân kéo lên trên, đến cẳng chân, lại đến đùi,cứ thế mãnh liệt,cậu đau đớn ngồi xổm,hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn xung quanh, trong tầm có tảng đá giống như lúc trước khi xuyên đến Hối Phong Giai Uyển vậy.
Hoàng Đan ngồi vào trên tảng đá, vừa khóc vừa cởi giày da, lại tháo luôn vớ đen ra,thấy ngón chân không rách thì mang lại.
Có bà cụ đi phía trước cầm dây kéo theo một chiếc xe lắc trẻ em, ở trên xe là một cô bé mặc áo lông màu đỏ ngồi,bé đạp hai cái chân ngắn, một đường lại một đường y y a a.
Hoàng Đan từ trong túi lấy một cái khăn gấp có đường vân màu xám nhạt,mở ra lau nước mắt trên mặt, mơ hồ nghe được cô bé đang hát [ Tiểu Yến Tử ].
Cô bé nhấn không rõ từng chữ, chỉ có thể miễn cưỡng nghe ra cái gì… “Tiểu yến giấy””Quần áo hoa”.
Lúc trước Hoàng Đan đi làm đều không chú ý người và chuyện cậu gặp thoáng qua,cũng không chú ý trạng thái sinh hoạt người khác, thời gian mỗi ngày của cậu đều không đủ dùng, thường thường là vùi đầu chui vào trong công việc, chờ đến khi cậu ngẩng đầu lên thì một ngày cũng đã kết thúc.
Cái gì vội vàng bắt đầu thì cũng vội vàng kết thúc.
Giọng nói cô bé êm dịu mềm mại vang lên:”Ba ba! Ba ba!”
Hoàng Đan ngẩng đầu,mắt đỏ bừng,dọa bà lão sợ hãi:”Chàng trai,cậu không sao chứ?”
Cậu nói:”Không sao ạ.”
Cô bé còn kêu, bà lão ngượng ngùng:”Đậu Đậu, đừng gọi mò, đây là chú, ba của con còn chưa tan tầm về đâu.”
Hoàng Đan nghe được cô bé gọi cậu là chú,cậu bất giác hồn nhiên cười cười.
Hai mắt bà lão nhìn nhiều thêm một chút, không khỏi cảm thấy có chút cảm thán, bà đã lớn đến tầng này tuổi cũng chưa gặp qua cô gái nào có thể so sánh với chàng trai này,lớn lên môi hồng răng trắng,lúc không cười nhíu mi tâm lại, có chút khó tiếp cận nhưng khi cười lên, khóe miệng cong cong, ánh mắt cũng cong nhìn rất đẹp mắt.
Nghĩ như vậy, bà lão cũng không giữ lại nên nói ra luôn.
Hoàng Đan:”……”
Bà lão không nhiều lời,bà muốn dẫn cháu gái đi chơi thang trượt:”Đậu Đậu,tạm biệt chú đi con.”
Cô bé đối với Hoàng Đan vẫy vẫy tay, âm thanh nho nhỏ nói:”Bái bai.”
Hoàng Đan nói:”Bái bai.”
Bánh xe lắc ma sát qua mặt đất, phát ra tiếng vang hàng hàng xích xích dần dần trở nên mơ hồ.
Thu khăn lại, Hoàng Đan ngồi trên tảng đá,tầm mắt tùy ý dừng một chỗ, cảm giác đau đớn chậm rãi giảm bớt, chân không đau,cậu vẫn còn ngồi đó.
Thời điểm cậu xuyên việt,bản thân chân thật có thể đứng im thì thế giới này cũng sẽ cùng cậu đứng im bất động.
Hoặc là nói, chỉ có một mình cậu có trạng thái đứng im, mà thời gian sẽ trôi qua cực kỳ chậm, một đời ở một thế giới khác thì đến nơi đây chỉ là một giây.
Bất luận là loại khả năng nào,tất cả việc trải qua khi Hoàng Đan xuyên việt đều được kết thúc khi cậu được mai táng ở thế giới kia sau đó linh hồn cậu sẽ quay trở lại,cũng sẽ không mang về được bất cứ thứ gì, cho dù là một mảnh lá cây, một bông hoa, một ngọn cỏ hay một nhúm đất nào cả.
Mộng dài,rất mệt mỏi…
Hoàng Đan khép khép mi tâm, trên mặt là biểu cảm uể oải khó nén,cậu nghĩ, đêm nay không vẽ,trở về tắm nước ấm, uống một ly sữa bò quản gia pha sau đó ngủ một giấc thật đã.
Gió thổi lá cây sa sa vang lên,cảm giác mát lạnh mặt dày mày dạng đuổi theo nam nữ già trẻ trên đường, đùa dai chui vào trong cổ bọn họ.
Trời sắp tối rồi.
Tầm mắt Hoàng Đan dừng ở ở cái nút tay áo khoác,cậu không chút để ý đưa tay gảy một cái, vừa muốn đứng lên, di động trong túi công văn truyền ra tiếng vang.
Không phải điện thoại, là tin nhắn.
Hoàng Đan mở di động ra, nhìn thấy group wechat trung học,trong group chat ngày xưa cũng không còn náo nhiệt bao nhiêu, dù sao mọi người đã sớm đường ai nấy đi rồi,từng người đều đang ở thế giới nhỏ của mình dốc sức hoặc đang sa đọa hoặc đang hoang mang mà làm.
Có người cuộc sống đi qua giống như một giấc mơ đẹp,còn có người đến cơ hội nằm mơ cũng không có.
Có người là tổ tông, có người là cháu trai, có người không là người,còn có người cũng đã thành người trên người khác.
Tốt nghiệp lại tụ họp,thay đổi lớn đến khó có thể tưởng tượng.
Mắt Hoàng Đan nhìn nội dung bên trong group chat, không phải quảng cáo, không phải trò chuyện bát quái minh tinh, cũng không phải bàn về túi xách này kia, mà là đang nghị luận vài chuyện xưa người cũ thời trung học,cậu kéo lên phía trên thì ngón tay chợt dừng lại.
Bên trong màn hình là một tấm ảnh, từ nơi nào trên weibo cắt ra, có ảnh chụp và dòng chữ bổ sung,xem nền cảnh ảnh chụp là ở sân bay, một bóng người cao lớn quay lưng lại màn ảnh, một tay để trong túi quần tây, một tay kéo rương hành lý.
Dưới ảnh chụp có một hàng chữ — tôi đã trở về.
Mày Hoàng Đan động động,nhớ đến người mà bạn học cũ nói trong điện thoại, đối phương hình như hôm nay vừa về nước,cậu rời khỏi group chat,nhét lại điện thoại vào trong túi công văn, suy nghĩ có chút nhẹ nhàng.
Không nhớ rõ ngày nào, chỉ nhớ là học kỳ I năm lớp 10, Hoàng Đan rất không thích mùa hè,người nóng muốn chết.
Dì lao công lau trên mặt đất, còn chưa khô, trong WC còn tràn ngập một mùi tanh hôi.
Hoàng Đan đi WC xong ra,lúc đi tới cửa thì không chú ý bị trượt chân,người ngã về phía trước,cậu không ngã xuống mặt gạch men sứ,cũng không biết từ nơi nào nhảy ra người nằm dưới thân cậu, làm đệm thịt cho cậu.
Vài ngày sau Hoàng Đan mới biết được, người đó cùng lớp với mình, tính cách tệ, thành tích càng tệ, là một tên lưu manh, ngồi ở bên hàng đầu tiên gần cửa.
Hoàng Đan không quan tâm lắm.
Người trong lớp cảm thấy Hoàng Đan so với con gái chỉ là một thiếu gia yếu ớt, quên mất ai là người đầu tiên gọi cậu là thiếu gia, một hai lần rồi từ từ ngay cả khi cậu đi ngang qua lớp bên cạnh, cũng có người thò cổ kêu cậu là thiếu gia.
Chỉ có mấy người gọi tên cậu, trong đó có tên lưu manh đó.
Dưới hộc bàn của Hoàng Đan luôn có thể nhìn thấy được thư tình nhưng lại chưa từng mở ra xem, sau này có một lần cậu ở lại trực nhật, rất muộn mới rời khỏi trường học, trong lúc vô tình ở trong hành lang nghe được tên lưu manh lầm bầm lầu bầu thì mới biết được trong mấy bức thư tình thư kia có một bức là do đối phương viết.
Sau chuyện thư tình, lưu manh kéo Hoàng Đan đến sân thể dục, đỏ mặt thổ lộ với cậu, có lẽ là do căng thẳng nên đối phương nói chuyện lắp ba lắp bắp nửa ngày mới ra được một chữ.
Khi đó Hoàng Đan từ chối tại chỗ, nói không thích.
Lưu manh muốn đánh Hoàng Đan, siết chặt nắm đấm vung đến đánh vào trên tường rồi sau đó ngồi xổm xuống mặt đất bật khóc.
Hoàng Đan cũng không nói gì cả, chỉ buông mí mắt đứng nhìn hắn khóc.
Học kỳ hai trong lớp có lời đồn, kéo dài thêm một khoảng thời gian sau đó, Hoàng Đan biết lưu manh tạm nghỉ học, rồi sau đó,đã không có sau đó nữa.
Hoàng Đan không nhớ được tên của lưu manh là gì, càng đừng nói đến khuôn mặt.
Vốn không quen biết, mười mấy năm trôi qua, cho dù là mặt đối mặt cũng chỉ là một người xa lạ.
Hoàng Đan thu suy nghĩ lại, cậu xem xem đồng hồ, lúc này quản gia đã làm xong cơm tối cho cậu,đang chờ cậu trở về ăn.
Bóng đêm dần dần buông xuống, người trong cư xá cũng càng ngày càng nhiều.
Bước chân Hoàng Đan không ngừng,mắt cậu nhìn thẳng xuyên qua cái đình nhỏ rồi đi đến một con đường nhỏ.
Bên trái truyền đến tiếng ho khan già nua, Hoàng Đan nghiêng đầu, thấy một cụ ông đang chuyển mấy thùng giấy từ trong xe ra ngoài,hình như đang giao hàng.
Cụ ông gọi Hoàng Đan,lại kêu một tiếng:”Chàng trai, có thể giúp tôi một tay không?”
Khi kịp phản ứng, Hoàng Đan đã ôm thùng giấy từ trong tay cụ ông đặt lên trên xe đẩy nhỏ.
Cụ ông thở dài:”Chàng trai,tâm địa cậu thật tốt.”
Hoàng Đan không rõ ràng lắm.
Cụ ông dựa vào vách xe, lấy từ trong gói thuốc lá ra một điếu thuốc, hỏi Hoàng Đan muốn không.
Hoàng Đan lắc đầu:”Cám ơn, tôi không hút thuốc lá.”
Tâm cậu hiện tại rất quái,bản thân rõ ràng muốn về nhà ăn cơm tối, không biết sao lại đến đây giúp cụ ông chuyển thùng.
Đổi lại bình thường, Hoàng Đan gặp được tình hình này thì sẽ dừng lại giúp đỡ một chút nhưng mà trải qua ba lần không biết tại sao xuyên việt,cậu đối với cư xá này đã hoàn toàn đã thay đổi thái độ.
Buông mắt nhìn thùng trong tay, Hoàng Đan như có suy nghĩ.
Cậu đã chuyển hai thùng người còn đứng tại chổ trong cư xá,chứng minh là do mình suy nghĩ nhiều.
Ông cụ không biết suy nghĩ của Hoàng Đan,ông đốt một điếu thuốc:”Tôi nhờ vài người cũng không ai đến giúp tôi một chút nào cả.”
Chỉ cho qua cơn nghiện thuốc lá, ông cụ liền tiếp tục chuyển thùng:”Chàng trai,cậu ở tòa nhà nào,tôi ở trên lầu 11 này,nếu cậu muốn ăn cơm thì đến chổ tôi mua đồ ăn,tôi sẽ tính rẻ cho cậu một chút.”
“Đúng rồi,trong thùng này có bia,chổ tôi còn bán hoa quả,thịt, bánh bao màn thầu và rất nhiều thứ nữa.”
Hoàng Đan nghe cụ ông nói không ngừng, biết tòa 27 lầu 11 có bán rau, quản gia có lẽ không biết,cậu phải trở về nói với đối phương mới được, về sau có đồ ăn thì không cần phải tới chợ đi mua,có thể thuận tiện mua luôn trong cư xá.
Trong xe còn một thùng bia cuối cùng.
Hoàng Đan đem thùng từ trong xe chuyển ra, thanh âm bên tai thay đổi âm điệu,không hề già nua, mà là mười phần trung khí, mang theo không kiên nhẫn cực độ:”Nhanh lên nhanh lên,một thùng bia Tuyết Tân bao nhiêu tiền hả?Em trai nhỏ, tôi hỏi cậu mấy lần,cậu ngược lại không nói chuyện, bọn anh còn chờ uống đó!”
Cậu vô ý thức nói:”Ba mươi.”
Ngay sau đó, Hoàng Đan ngây ngẩn cả người.
Màn đêm dưới cư xá không còn,cụ ông không còn,xe đẩy nhỏ chất mấy thùng bia cũng không còn,thay vào đó là mấy hàng kệ hàng của cửa tiệm tạp hóa nhỏ và cánh tay để trần của một người cao lớn.
Trong tay Hoàng Đan còn ôm một thùng bia,nửa ngày mới hoàn hồn đem bia để trên tủ thủy tinh,tiếp nhận tờ năm mươi sau đó nhập nó vào máy tính tiền, mở ngăn kéo lấy ra bốn tờ năm đồng đưa cho đối phương.
Do thân thể này ảnh hưởng nên mấy động tác sau đều thành thạo cả.
Người đàn ông cao lớn ôm bia đi ra ngoài, Hoàng Đan nghe được tiếng ồn ào,cậu quay đầu, phát hiện bên ngoài cửa hàng nhỏ có cái rạp màu xanh, phía dưới rạp đặt bộ bàn ghế ván gỗ đóng bằng đinh,trên bàn còn có mấy người nam cùng một nhóm với người đàn ông vạm vỡ,giọng địa phương gần giống như nhau.
Hoàng Đan ngồi vào trên ghế gỗ, đối diện là một tủ mát lạnh trưng bày, bên trong từng hàng đặt đầy các loại đồ uống có ga,tầm mắt cậu hướng bên phải nhìn kệ hàng vật dụng hàng ngày,từ cửa rẽ ngoặt vào là kệ hàng củi gạo dầu muối, kệ hàng thứ ba thì bên cạnh cậu, mấy tầng chất đống đủ loại đồ ăn vặt và rượu.
Quạt gió trên đỉnh đầu đang thổi ô ô, lại là mùa hè.
Lần thứ tư xuyên việt, Hoàng Đan rất trầm tĩnh, chính là rất mệt, làm sao cũng mệt,cậu thật cần ngủ một giấc:”Hệ thống tiên sinh, vẫn là mi sao?”
Hệ thống:”Đúng vậy.”
Hoàng Đan lặng lẽ hỏi:”Mi có thể giúp tôi điều tra một chút, tôi còn cần phải xuyên việt bao nhiêu lần nữa không?”
Hệ thống:”Hoàng tiên sinh, thực không dám giấu diếm, tại hạ điều tra qua nhưng cũng không thu hoạch được gì.”
Hoàng Đan đổi lại vấn đề:”Nguyên nhân tôi xuyên việt là do đâu?”
Hệ thống,”Xin lỗi, tại hạ không có quyền hạn, không thể trả lời.”
Trong lòng Hoàng Đan biết sẽ là đáp án này, dù đã sớm biết nhưng cậu hỏi cũng vì xuất phát từ bản năng thôi.
Thời điểm đối mặt với chưa biết gì sẽ luôn là suy nghĩ lung tung.
Hoàng Đan nhìn quầy thủy tinh trước mặt, bên trong đều là thuốc lá các loại,mặt trên tầng là nhãn hiệu và giá cả tường ứng,phía dưới để một điếu thuốc đã được tháo rời.
“Người đó sẽ xuất hiện sao?”
Lần này không để hệ thống đáp lại, Hoàng Đan nói:”Tôi sẽ tự tìm đáp án cho mình.”
Ở thế giới kia, Hoàng Đan và Giang Hoài có một mảnh vườn trái cây lớn,tự mình ăn, cũng có bán, hai người bọn họ tự trồng rau dưa để ăn nên chi tiêu hằng ngày rất thấp, phần lớn tiền đều gửi cho em trai em gái của A Ngọc.
Đợi đến Hoàng Đan và Giang Hoài già đi,em trai em gái A Ngọc đã thành gia lập nghiệp, trái lại đến chăm sóc bọn họ.
Đoạn đường cuối cùng kia chính là ba đứa trẻ đó đi cùng với họ.
Hoàng Đan thình lình nghe được một tiếng “Đinh” vang lên,âm thanh máy móc nhắc nhở,trước mặt cậu xuất hiện một màn hình nhiệm vụ, lần này khác với ba lần trước, một là người tuyên bố nhiệm vụ không phải người mà là chó, hai là chó vậy mà lại có biểu cảm trên mặt.
[ Bánh Đậu bi thương: Tôi là một con chó lớn lông vàng, tên tôi là Bánh Đậu, qua hai tháng nữa là sinh nhật năm tuổi của tôi, tối hôm qua tôi ăn cơm xong có chút mệt, muốn nằm vào trên tấm ván gỗ ngủ một giấc, kết quả tôi ngủ thì chết luôn, sau khi tôi chết, tiệm tạp hóa nhỏ bị trộm, cái chết của tôi cũng không quan trọng gì, nhưng mà không ai có thể sỉ nhục nghề nghiệp của tôi được! Tôi nhất định phải bắt được tên trộm tán tận lương tâm đó, hi vọng người tốt có thể giúp tôi, đại ân không có gì báo đáp, kiếp sau tôi sẽ làm chó trông cửa cho anh, gâu gâu…]
Hoàng Đan:”……”
Cho nên mục tiêu nhiệm vụ lần này là tên trộm hạ thuốc con chó Bánh Đậu rồi trộm đồ của cửa tiệm tạp hóa này.
Đúng lúc này, một đống lớn ký ức xông vào trong đầu Hoàng Đan,bùm một cái nổ tung.
Hoàng Đan chống đầu, khuỷu tay để trên mặt quầy thủy tinh lạnh lẽo,cậu một bên tiếp thu vài ký ức,một bên sắp xếp phân loại.
Chủ nhân thân thể tên Trương Chí Thành, hai mươi bảy tuổi, làm việc ở khu vui chơi phía trước cách đây không xa,từ tám giờ rưỡi sáng đến năm giờ rưỡi chiều, nhìn một cách đơn thuần, công ty mấy tháng nay vẫn chưa phát tiền lương, văn phòng chỉ có anh ta và một chủ nhiệm,anh ta có thể nói vừa là phó chủ nhiệm cũng vừa là nhân viên.
Trương Chí Thành từng có một đoạn dài kiếp sống bốn năm thầm mến, một đường cùng cô gái kia đến thành phố H sau đó tìm việc làm ở quê hương đối phương.
Bốn năm, đối với một đứa trẻ mà nói đó là toàn bộ thời gian để đi đến thế giới này, mà cũng có những người không kịp hướng tới tương lai thì đã bị bệnh tật đánh bại,chỉ còn một phần ba trong sinh mệnh, hoặc là hai phần ba.
Nhưng trong bốn năm Trương Chí Thành chỉ làm một chuyện, chính là thầm mến, anh ta một câu:”Anh thích em” cũng không dám nói.
Nửa năm trước, cô gái đi lấy người khác,chú rể không phải Trương Chí thành,sau khi anh ta đưa hồng bao chúc phúc thì chán chường đến nơi này của cha mẹ anh ta.
Ba Trương Chí Thành khi tuổi còn trẻ rất oai phong lẫm liệt, có thể nói rất biết làm người, biết giải quyết, cũng nói nghĩa khí, bạn bè nhiều, đến chỗ nào cũng rất được ngưỡng mộ, ban đầu ông là đốc công, dẫn người ở quê đến bên này làm công trình.
Một năm sau đó có hơn một trăm vạn, nghe vào tai như kiếm rất nhiều, nhưng số tiền kia không đến được túi của mình, so với lời hứa suông cũng không bằng, chỉ là một con số không tròn trĩnh.
Bởi vì một số khu vực khai phá thất bại,một số công trình hoàn thành đã trở thành vật trang trí bên đường so với hoa cỏ còn vướng bận hơn rất nhiều.
Đốc công không chỉ có một mình ba Trương Chí Thành,tất cả đốc công đều không lấy được tiền, ngày lễ ngày tết đến trong công ty,phải đến cuối năm mới có lấy được 5%, sau khi thanh toán hết các khoản nợ cũng chẳng còn lại bao nhiêu tiền,xấp xỉ cũng đủ qua năm, năm sau lại phải tiếp tục.
Một năm tiếp theo lại phải tính sổ, đòi tiền, tính sổ, đòi tiền và chờ tiền.
Không phải công trình nào cũng bị ép đến khổ giống ba Trương Chí Thành, nhưng mà đại đa số người làm công trình cũng không giàu như người ngoài nghĩ.
Nhất là làm thầu bao vật liệu,tiền trên tay toàn bộ phải lấy ra mua vật liệu hết.
Ba Trương Chí Thành sẽ làm tốt các mối quan hệ, ông và người bên phòng tài vụ công ty rất quen thuộc, có chuyện này đều không nói hai lời liền đi giúp đỡ, quan hệ được xây rất tốt, công ty có chút tiền chia đến tay ông sẽ nhiều hơn một chút so với những đốc công khác, có chính sách gì, cũng sẽ rơi vào trong tay ông trước.
Ngoại trừ hai căn nhà ở trên thị trấn,tiệm tạp hóa nhỏ cũng là do công ty thế chấp cho ba Trương Chí Thành,ông là người rất xem trọng mặt mũi, ai hỏi chuyện cửa tiệm nhỏ này đều không nói cầm cố,chỉ cứng rắn muốn nói là mình mua.
Không giàu có,nhưng con đường khoe của càng chạy càng xa.
Sang năm về nhà,lại càng không cần nói,ba Trương Chí thành mười câu có chín câu đều nổ, muốn từ trong miệng ông nghe được một câu thật nói thật, so lên trời còn khó hơn.
Thực ra nhà họ Trương có mượn tiền họ hàng, có nợ bên ngoài trong người, trả đủ một chút thì lại mượn, sổ tiết kiệm trong nhà một vạn cũng không thể lấy đi ra.
Thái độ sinh hoạt gia đình họ Trương tương đối khác so với gia đình bình thường, cũng không nhịn ăn nhịn mặc, có một trăm đồng tiền thì tiêu một trăm đồng tiền, sẽ không giữ một xu qua ngày,chờ không có tiền thì sẽ lại nghĩ cách kiếm sau đó lại xài.
Có chút giống như qua được hôm nay mặc kệ ý trời ngày mai.
Điều này dẫn đến người ta không biết chuyện vẫn cho rằng nhà họ Trương rất có tiền.
Hiểu rõ tình hình bên trong thì sẽ không thể hiểu nổi,nếu đổi là người khác, còn không phải sẽ tích từng đồng từng cắc hay sao.
Trương Chí Thành có một đứa em gái, hai mươi mốt tuổi,tên là Trương Dao, đang học đại học Nông Nghiệp ở thành phố A, sang năm sẽ tốt nghiệp.
Hoàng Đan đang sắp xếp lại ký ức thì bị một giọng nói thô kệch đánh gãy,cậu ngẩng đầu nhìn thấy người trung niên ăn mặc sang trọng thấp béo ục ịch, cha nguyên chủ biết ông ta nhưng nguyên chủ lại không biết tên gì, chỉ nghe cha anh ta kêu đối phương là Lưu tổng,người có chức vụ không thấp bên trong công ty.
Lưu tổng đứng ở quầy tính tiền thủy tinh: “Lấy một bao Phù Dung Vương.”
Hoàng Đan có ký ức nguyên chủ, biết vị trí và giá tiền của thuốc lá, rất nhanh lấy từ trong tủ ra một bao Phù Dung Vương.
Lưu tổng tháo đường đóng gói bên ngoài hộp thuốc lá ra, từ bên trong lấy ra một điếu thuốc ngoạm lên miệng sau đó xoay người mở cửa tủ lạnh mát trưng bày lấy bình nước khoáng:”Ba cậu đâu?”
Hoàng Đan nói:”Còn trong đồn công an.”
Lưu tổng đặt chai nước khoáng trên quầy tính tiền, từ trong hộp giấy bên cạnh lấy ra một cái bật lửa màu đỏ, lạch cạch đốt thuốc:”Lúc trước khi cửa tiệm nhỏ này bắt đầu lắp đặt sửa sang, tôi đã kêu ba cậu lắp đặt camera rồi,ông ta nói rất đắt rồi lề mề cho tới hôm nay, nếu sớm nghe tôi lắp camera thì tối hôm qua vào người hay quỷ đều hiện nguyên hình cả rồi.”
Tâm Hoàng Đan nói, vùng này không internet lại không đến di động, nếu lắp camera theo dõi người đi vào trước hết sẽ hủy camera, rồi lại đi làm hỏng máy tính sau đó như bình thường trộm xong rồi từ từ rời đi.
“Không có camera theo dõi, đến đồn công an cũng vô dụng,không thể điều tra ra được gì.”
Lưu tổng hút một hơi thuốc, đem mấy thứ trên quầy đẩy về phía trước:”Tính bao nhiêu tiền.”
Hoàng Đan nói:”Bật lửa là hai đồng, Phù Dung Vương hai mươi lăm, nước khoáng hai đồng, tổng cộng hai mươi chín.”
Lưu tổng từ trong ví da cầm ra một tờ một trăm:”Ba cậu quay về thì kêu ông ta gọi cho tôi.”
Hoàng Đan ừ một tiếng rồi nhập một trăm vào trong máy tính tiền sau đó mở tủ lấy tiền lẻ,cậu nhìn Lưu tổng đi ra ngoài, lên Audi đang dừng ở ven đường.
Người này có Audi, có thể loại trừ.
Trong trí nhớ nguyên chủ có đoạn ngắn bằng ngón tay, tối hôm qua bị mất một đống thuốc lá và năm ngàn mẹ anh ta đặt ở phía dưới, còn lại thì không xác định.
Hoàng Đan hoạt động chân tay,người trung niên nói không sai, đến đồn công an cũng vô dụng.
Năm trước khi cả nhà nguyên chủ còn đang ở trong nhà dựng tạm phía sau,vẫn chưa chuyển vào cửa tiệm nhỏ này,vào lúc thanh minh bọn họ có về nhà một chuyến, chờ đến khi trở về,tất cả cửa trong nhà đều mở ra đừng nói nồi cơm điện máy giặt đáng giá một chút, đến cái cưa bằng kim loại cũng bị lấy đi luôn.
Lấy trộm đi vài thứ đó, không phải nông dân địa phương mà chính là công nhân ở vùng lân cận.
Người đồn công an nhân đến đây làm theo quy trình, khiến cả nhà nguyên chủ viết vật phẩm lẫn giá góc ra hết cho bọn họ, ba mẹ nguyên chủ nghiêm túc thật sự với giá cả,hi vọng khi vụ án phá được thì có thể được bồi thường tương ứng.
Kết quả trộm vẫn chưa bắt được, bồi thường cũng không có một phân tiền,cứ như vậy mà sống chết mặc bay.
Đầu Hoàng Đan nhìn ra bên ngoài, mấy người trên bàn muốn đi,mỗi người đều đem áo khoác bẩn khoát lên đầu vai,cầm theo lon bia chưa uống xong đi về phía công trường.
Trên bàn chất đầy lon không,túi chân gà đóng gói, trên đất có tàn thuốc,ngụm đàm,thứ dơ bẩn xác hạt dưa linh tinh.
Hoàng Đan không đi dọn dẹp,cậu đau đầu,muốn ngồi xổm trên cửa một chút.
Ai biết được bụi trong công trường trước sau tung bay, không khí nơi này đục ngầu trầm trọng,nhào vào trong xoang mũi rất khó chịu.
Hoàng Đan đi ra cửa tiệm tạp hóa, phát hiện bên phải là bán dụng cụ bắt cá, theo phương hướng đó là bản hiệu của một tiệm cơm nhỏ, có vài tiệm,ở giữa còn có một cửa tiệm tạp hóa, đó là do em gái và em rể của một đốc công mở, ông ta đều dẫn đám công nhân đến đó mua đồ,cạnh tranh với nhà nguyên chủ.
Căn cứ ký ức nguyên chủ, Hoàng Đan biết, có hai lần công nhân muốn lại đây mua nhưng nửa đường đều bị đốc công kia ngăn lại.
Hoàng Đan quay đầu, trên cửa của cửa tiệm nhỏ kéo băng biểu ngữ, viết vài chữ cửa hàng tạp hóa ông chủ Trương, bên cạnh còn có quảng cáo rượu.
Cậu hướng góc phải cửa hàng nhỏ xem, góc tường có ổ chó đơn sơ, là nhà của Bánh Đậu, bên trong chỉ có một tô cơm lẻ loi cùng bát nước, còn có một sợi dây xích dính đầy lông chó,bên cạnh ổ chó là bãi đất trống, nơi này vốn là cửa ra vào, đi thông qua nhà ở tạm của nguyên chủ lúc trước, hiện tại đã bị một bức tường đá lấp kín.
Bên đất trống là công ty lao động, lại hướng sang bên kia cũng chỗ làm ăn.
Công nhân là dựa theo kết toán trời định, làm việc khổ, ăn cũng nhiều, một ngày ba bữa đều hao phí ở ăn mặc, mở tiệm cơm so mở tạp hóa kiếm được nhiều tiền hơn.
Đằng sau có thể thấy tầng trệt, đó là ký túc xá công nhân, gọi là phòng ở vỏ thép,còn có nhà ở xây bằng tôn tựa vào bên cạnh ký túc xá.
Ba mẹ nguyên chủ còn ở đồn công an chưa trở về,một mình Hoàng Đan trông cửa,cậu không dám đi quá xa,chỉ xem xét xung quanh rồi trở lại cửa tiệm nhỏ.
Trời nóng, nước bán nhanh, lục tục có mấy công nhân thân đầy tro bụi tiến vào.
Hoàng Đan cho rằng công nhân sẽ mua nước khoáng rẻ nhất,loại một đồng một chai nhưng lại không ngờ từ khi cậu xuyên việt qua cho đến bây giờ, bán nhiều nhất là Nutri – Express các loại đồ uống có gas khác, nước khoáng chỉ bán được mấy chai, đều là hai đồng đến ba đồng.
Một ông lão da đen gầy đi đến trước quầy, vừa nói vừa sờ túi quần:”Một bình Kim Tửu.”
Hoàng Đan biết ông lão đang làm ra vẻ ta đây, mỗi ngày ít nhất phải uống mười đồng tiền một bình Kim Tửu rồi rút lại ba đồng mua bao Lư Sơn mới, là một người thích uống rượu.
Ông lão chỉ mua Kim Tửu không mua loại rượu khác.
Hoàng Đan đến giá để hàng lấy,Kim Tửu còn một bình rất nhỏ,thuận tiện cất vào trong túi, dựa theo số lượng này, lão thôn trưởng không có có lời rồi
Lão thôn trưởng còn mở thưởng hoạt động.
Hoàng Đan đem rượu đưa cho ông lão, đối phương đang đếm tiền lẻ, thiếu hai đồng.
Lão đầu nói:”Nợ trước đi,ngày mai đưa cho cậu.”
Vừa thấy thì đã không ít lần làm vậy,giọng nói rất tự nhiên, không một chút xấu hổ.
Hoàng Đan đem tám đồng tiền bỏ trong ngăn kéo,nhìn tờ giấy trên tường một chút, giấy tự in, giấy trắng mực đen viết rõ ràng:Buôn bán nhỏ, tuyệt đối không ghi nợ.
Khách quen trong công ty, vẫn sẽ bán thiếu.
Hoàng Đan lại ngồi trở lại ghế dựa,rạp có thể che khuất mặt trời, lại không có cách ngăn hơi nóng, cậu nóng đến mồ hôi đầy người,gió quạt điện còn chưa quạt xuống, đã bị hơi nóng đến cưỡng chế di dời luôn rồi.
“Hệ thống tiên sinh,trò chuyện với tôi một chút.”
Hệ thống,”Xin lỗi, tại hạ đang sắp xếp lại quỹ con ruồi cho ngài, tạm thời không có thời gian.”
Hoàng Đan nghi hoặc:”Quỷ con ruồi của tôi làm sao?”
Hệ thống:”Phần thưởng thi đấu đôi lần trước của ngài thật lộn xộn, tại hạ cần phân loại cho ngài.”
Hoàng Đan sửng sốt, thi đấu à,cậu ấn thái dương,chuyện trước kia đã bao lâu rồi? Nhớ không rõ nữa, chỉ nhớ rõ thiếu chút nữa đã chết mất, đạt được rất nhiều tích phân và phần thưởng.
Đến bốn giờ, ba mẹ nguyên chủ trở lại.
Hoàng Đan ngáp một cái, nhấc mí mắt nhìn đôi vợ chồng trung niên bước vào cửa.
Ba Trương cao 1m8, so với ông lão mua Kim Tửu còn gầy hơn, hai bên xương gò má nhô lên,lớn nghiêm khắc,khi không cười sẽ cho người ta cảm giác là đang trừng người,ông mặc theo phong cách người trẻ tuổi,không mặc trang phục già.
Mẹ Trương cũng rất cao,hơn một mét bảy,nhìn tương đối béo, mỗi bữa đều uống rượu, bụng giương bên ngoài,bà là người diện mạo hiền lành cười trước khi nói so với ba Trương thì nhìn thân thiết hơn.
Hoàng Đan tìm tòi ký ức một lát, nguyên chủ cao 1m8, em gái anh ta một mét bảy, toàn gia đình đều cao.
Người ba Trương mẹ Trương trở lại, còn đem không khí áp lực vào cửa.
Hoàng Đan xem sắc mặt hai cụ thì biết trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, báo án không có kết quả gì,đồ vật bị lấy đi chưa chắc lấy về được.
Mẹ Trương một khắc trước còn chưa lên tiếng, ngay sau đó lại đột nhiên đối với ba Trương phát giận:”Kêu ông lắp camera,ông không chịu, hiện tại tốt rồi, đều bị trộm sạch, còn mở cửa tiệm làm gì nữa, nhanh chóng đóng cửa luôn cho rồi!”
Mắt ba Trương trừng lên:”Tôi muốn nhà bị trộm sao?”
Mẹ Trương cũng trừng qua:”Tối hôm qua nếu không phải ông đồng ý đến nhà cô ba ăn cơm lại còn ở lại chơi mạt chược, muộn như vậy mới trở về,ăn trộm sẽ vào lấy hết đồ sao?”
Ba Trương đá ghế nhựa, lớn tiếng mắng:”Ai là người chơi không chịu dừng hả?”
Mẹ Trương chột dạ, đem giọng đề cao vài phần:”Nếu lúc đó ông không cùng mấy người kia lăn lộn, vừa nghe đã đồng ý thì tôi có thể mò đến mạt chược sao?”
Ba Trương thở hồng hộc:”Lười nói với bà!”
Mẹ Trương hưng phấn, giống như giật ra vết rách của túi vải to bị năm tháng che kín, muốn đổ ra một đống vừng lớn chuyện xưa cũ:”Vậy ông muốn nói với ai?”
Hoàng Đan không nói một tiếng,nhờ phúc của nguyên chủ nên cậu cũng rất bình tĩnh.
Hai cụ cãi nhau túi bụi, biết đập cái gì cũng là tiền nên họ không dập đồ đạc.
Cãi xong,ba Trương mở cửa đi vào bên trong giường ngủ.
Mẹ Trương ôm băng ghế đẩu, ngồi ngoài cửa bốc đậu giác.
Có người tiến vào mua mỳ thịt bò và lạp xưởng hun khói, ngựa quen đường cũ đi đến bình thủy trên bàn đổ nước mì tôm, tự mình ngồi trước bàn ăn, hoàn toàn không cảm thấy không khí không thích hợp.
Hoàng Đan để tiền vào bên trong đóng ngăn kéo lại rồi tiếp tục chống cằm, hôm nay cuối tuần, nguyên chủ không cần đi đến phòng làm việc.
Bình thường nguyên chủ cũng không có chuyện gì làm, ngẫu nhiên đóng dấu một chút văn kiện, phần lớn thời gian đều ghé vào trên bàn ngủ, xem TV, ngủ, nhàn rỗi muốn chết luôn.
Ánh mắt Hoàng Đan đảo qua trên người phụ nữ trung niên ngoài cửa,bà đang khóc.
Trong nhà vốn không tiền,năm ngàn bị trộm kia là định qua vài ngày sẽ đến trả lại cho dì nhỏ, hiện tại thì tốt rồi, cái gì cũng không có.
Còn một đống thuốc kia nữa, tổn thất cũng rất lớn.
Hoàng Đan lấy di động nguyên chủ ra, là Huawei,cậu trượt xem xem tin tức, có người mua đồ thì thoáng coi sổ sách một cái.
Không qua bao lâu,giọng mẹ Trương truyền vào trong lỗ tai Hoàng Đan:”Chí Thành,di động của mẹ vang kìa, chắc là em gái con nhắn tin đó,con đi xem xem.”
Hoàng Đan đứng dậy đẩy cửa đi, bên trong phòng bếp dùng vách gỗ cách ngăn ở một chổ cùng buồng vệ sinh, cậu co rút khóe miệng, quay đầu nhìn về phía cha Trường ở trên giường sát tường.
Cũng đang khóc.
Đây là Hoàng Đan liếc nhìn thì đã thấy,cậu nhếch miệng, trầm mặc từ trong thùng coca lấy di động sau đó nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.
Di động mẹ Trương cũng là huawei, Hoàng Đan phát hiện trong tin nhắn “Tôi yêu nhà tôi” có giọng nói,sau khi mở có giọng nói nhẹ nhàng vang lên, dùng giọng địa phương,cậu có thể nghe hiểu.
“Mẹ, Tiểu Dao nói nó lên xe rồi.”
Mẹ Trương aii một tiếng, đem tay chà xát trên tạp dề:”Mẹ đến vườn rau hái một chút rau trở về,rạng sáng ba giờ nó về tới còn muốn ăn mỳ nữa.”
Hoàng Đan nói:”Được ạ.”
Mẹ Trương mẫu kỳ quái xoay người:”Con trai,từ khi nào mà con nói chuyện như vậy?”
Hoàng Đan không hiểu:”Hả?”
Trương mẫu nói,”Không phải bình thường con hay nói tùy ý hay sao?”
Mày Hoàng Đan động động:”Con mới sửa lại.”
Sắc mặt mẹ Trương cuối cùng hoãn lại:”Sửa lại thì sửa cho tốt,mọi người điều phải kết hôn lập gia đình,con nên kiềm chế lòng mình để sống cho bản thân mình đi.”
Hoàng Đan ừ một tiếng, nguyên chủ ở quê của mối tình đầu mình quá lâu nên thói quen sinh hoạt và cách thức nói chuyện đều bị ảnh hưởng.
Hơn năm giờ, công việc công trường kết thúc, đám công nhân như ong vỡ tổ tiến vào.
Vị trí quầy cho cha Trương,ông sợ con trai làm sai giá,buôn bán thua lỗ không có lời thì không tốt.
Hoàng Đan cùng mẹ Trương không đi, hai người đứng một trái một phải, chủ yếu phụ trách xem xét công nhân ra vào.
Trong tiệm tạp hóa nhỏ lại không có camera, mắt theo dõi cũng không lia nhanh được, ai cầm đồ nhét vào trong túi cũng không thấy được kịp lúc.
Mẹ Trương học xong lớp năm tiểu học, tính sổ so ra kém lớp một ba Trương rất nhiều,bà thường xuyên tính sai giá, nghĩ tới thì chạy đi ra ngoài tìm người hỏi
Tính thiếu cũng được đi nhưng còn có lúc không biết cách thu tiền nữa.
Việc này sớm bị truyền ra.
Rất nhiều công nhân đều tự nguyện tới nơi này mua đồ, nói không chừng có vận khí tốt, một phân tiền cũng không tốn mà còn mua được đồ ăn,lời được thêm mấy đồng tiền.
Hoàng Đan còn sắp xếp lại ký ức nên không chuyên tâm nhìn.
Sau khi nguyên chủ đến về, chuyện thứ nhất chính là mua máy tính bỏ túi siêu lớn có mang giọng nói, kết quả anh ta sai lầm,chỉ duy nhất ba Trương không có.
Sau một hồi kéo dài một lát, công nhân ra vào mới dần dần ít lại.
Ba Trương ngồi trên ghế nuốt mây phun sương,ông mặc một áo rộng thùng thình,nhìn có vẻ càng gầy:”Chí Thành, con sớm đến nhà ga đón Tiểu Dao đi.”
Mẹ Trương nói:”Không cần đi sớm,ba bốn giờ Tiểu Dao mới xuống xe,ba giờ xuất phát là được rồi.”
Câu đó là bà nói với Hoàng Đan, không liếc nhìn bạn già, còn đang tức giận.
Hoàng Đan từ ký ức nguyên chủ biết được,lúc hai cụ như vậy thì có thể chiến sẽ tranh lạnh hơn một tuần, kỉ lục cao nhất là hơn một tháng,cứ theo bình thường ăn cơm ngủ, một câu trao đổi cũng không có.
Lúc này đoán chừng sẽ không,bởi vì con gái về nhà.
Thời gian nghỉ ngơi của công nhân không có quy luật, buổi tối sẽ có người đến mua đồ, ăn uống mặc dùng đều có,cả nhà nguyên chủ ở trên bàn bên ngoài ăn cơm.
Hoàng Đan đối với thức ăn yêu cầu sớm không cao, chỉ là cậu thật không thích muỗi, nơi này còn có ruồi.
Cậu rút tờ khăn giấy, chuẩn bị dọn thi thể con ruồi bên góc bàn.
Mẹ Trương thấy, trực tiếp thò tay bát xuống trên nền xi măng.
Hoàng Đan:”……”
Mẹ Trương nói:”Chờ Tiểu Dao về,con với nó đi nhập hàng chung rồi mua mấy cái bẫy dán ruồi về đây.”
Hoàng Đan không có tâm tư ăn cơm, ánh mắt cứ chạy theo con ruồi đang bay.
So với con ruồi, muỗi vẫn đáng ghét hơn, Hoàng Đan nhịn đau nhìn vết cắn trên cánh tay, nhíu mi nghĩ.
Bình thường sau khi ăn cơm tối xong, người một nhà sẽ ngửa cổ xem kênh, tối hôm qua bị trộm đồ, TV cũng không mở, nếu không phải cách một lát thì có người đến mua đồ thì bầu không khí càng tệ.
Mẹ Trương đi gánh nước trở về,kêu Hoàng Đan đi tắm rửa rồi ngủ.
Hoàng Đan xách thùng nước đi qua phòng bếp nhỏ, đẩy cửa buồng vệ sinh đi vào.
Nói là buồng vệ sinh, thực ra chỉ là không gian chật chội dưới cầu thang, dưới đất rất nhiều thủy, ướt sũng, phóng vài thùng nước.
Hoàng Đan đem thùng nước để phía dưới vòi nước,sau khi trộn nước lạnh thì ngồi xổm trên mặt đất cởi quần áo lấy khăn mặt tắm rửa.
Phương thức tắm rửa này Hoàng Đan quen thuộc,lần đầu tiên xuyên việt vào đi trong thôn chính là như vậy.
Cậu tùy tiện tắm rửa thì mặc T shirt quần short đi ra ngoài, không gian quá nhỏ, bên trong rất khó chịu,nếu cậu không đi thì uổng công mới tắm rửa xong.
Mẹ Trương đang rửa bát ở bồn nước:”Trong tủ lạnh còn lê không ăn thì hư hết, lấy một trái lên ăn đi.”
Hoàng Đan làm theo, mang theo trái lê vàng lớn lên lầu.
So với dưới lầu, trên lầu vô cùng trống, cũng vô cùng rộng,có một tủ áo,có vài cái bàn nhỏ để đồ,còn có hai tấm màn ở giữa hai chiếc giường.
Em gái nguyên chủ ngủ bên trong màn kia,còn nguyên chủ ngủ ở giường gần cầu thang.
Hoàng Đan ngồi đầu giường, xem xem gian phòng không tính là gian phòng, cảm giác mùa hè mình ở đây sẽ bị muỗi cắn chết.
Tiếng dưới lầu truyền đến lên trên đây sẽ đặc biệt lớn.
Hoàng Đan căn bản không có cách nào khác ngủ,cậu nhớ không rõ là lần thứ mấy lật người, cũng không biết trên tay chân mình có bao nhiêu vết bị muỗi cắn rồi:”Hệ thống tiên sinh,có sản phẩm nào trị muỗi tốt không?”
Hệ thống nói có, nhanh nhẹn cho cậu mua một bình, hơn nữa còn mất hơn một nữa tích phân dự kiến.
Hoàng Đan cởi quần áo, đem thuốc mỡ màu xanh nhạt lần lượt vẽ loạn lên trên vết muỗi đốt, lành lạnh, rất thoải mái.
Cậu thở dài, tích phân quả nhiên rất quan trọng.
Mơ mơ màng màng, Hoàng Đan nghe được tiếng cãi nhau.
Ba Trương mẹ Trương lại cãi nhau,mỗi người vung hạt vừng ở mỗi nơi khác nhau, hai người đứng ở mỗi nơi đó nhảy loạn xem ai nhảy cao hơn.
Hoàng Đan không xuống lầu khuyên can, nói cái gì cũng vô dụng, ngược lại sẽ bị mắng, để bọn cãi nhau, cãi mệt mỏi là sẽ ngừng lại, đây là kinh nghiệm của nguyên chủ.
Rạng sáng 3h, đồng hồ báo thức di động không vang, điện thoại vang.
Hoàng Đan lau mặt, ấn xuống nút tiếp nghe:”Nghe.”
Đầu bên kia là giọng Trương Dao:”Anh,em sắp đến trạm rồi.”
Hoàng Đan nói:”Bây giờ anh xuất phát đây.”
Trương Dao cười rộ lên:”Lái xe chậm một chút nha, muộn cũng không sao.”
Hoàng Đan cầm điện thoại để trên giường,thay quần áo xuống lầu.
Dưới lầu không phải tối đen, có ánh sáng từ cửa sổ cầu thang đang len vào, bên kia là ký túc xá công nhân, điện phí không cần tiền nên mở vài đèn.
Tay chân Hoàng Đan rón rén đi mở cửa, liếc mắt nhìn giường nhỏ, thấy cha Trương mẹ Trương đều quay lưng lại ngủ,cậu cho rằng hai lão đều chưa tỉnh.
Mẹ Trương mở miệng trước:”Mở từ từ thôi.”
Sau là giọng ba Trương:”Mở hướng dẫn nhìn đường, đừng mang tai nghe nghe nhạc cái gì đó.”
“Con biết rồi.”
Hoàng Đan kéo cửa của cửa tiệm nhỏ đi ra ngoài,cậu ngẩng đầu nhìn trời, không chừng ngày mai thời tiết sẽ không tốt, có lẽ sẽ có mưa.
Xe nguyên chủ là BYD, mua được vài năm, bảo dưỡng đều còn có thể.
Đây là chiếc xe thứ hai của cha Trương, lúc trước chiếc xe thứ nhất ông mua là VW, trong thôn chỉ có mình ông có xe, hiện tại sang năm đã có thể nhìn thấy nhiều xe thể thao xịn hơn ở trong thôn rồi.
Hoàng Đan ngồi vào trong xe, kéo lên dây an toàn rồi mở hướng dẫn chỉ đường,cậu điều chỉnh kính chiếu hậu một chút,lái xe rời khỏi cửa tiệm nhỏ.
Bỏ cửa tiệm nhỏ càng ngày càng xa, Hoàng Đan mới biết được ở đây có bao nhiêu hoang vắng, khó trách lại khai phá thất bại.
Sau một giờ, Hoàng Đan đến nhà ga.
Trong ngoài đều rất loạn, giơ bảng hiệu, kéo khách,tiếng ồn ào thành một đoàn.
Hoàng Đan không nhìn trong trong đám người,cậu tựa vào sát tường, viết tay ở trong túi, cách một lát thì xem xem di động.
Sau khi đến giờ, tiếng bước chân ra trạm từ lối đi truyền đến, hướng đến gần lối ra bên này.
Có một cô gái cao gầy trong đám người, tóc xoăn ngang vai, mắt to mũi cao,nhìn rất được, tầm mắt cô quét xung quanh, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên đến:”Anh –“
Hoàng Đan đi qua, thấy bên cạnh cô gái còn có người đàn ông, đầu rất cao,thân hình rất cường tráng, đường nét trên mặt thiên về cứng rắn, lưu loát rõ ràng.
Cậu nhìn qua, người đàn ông cũng nhìn qua, ánh mắt ở giữa không trung gặp nhau sau đó lại xê dịch tránh ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Có Một Bí Mật
Chương 55: Tên lưu manh
Chương 55: Tên lưu manh