DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Có Một Bí Mật
Chương 57: Vật nhỏ

Sau cơn mưa,người đồn cảnh sát rời đi.

Hôm nay bọn họ đến để xem hiện trường vụ án một chút, hỏi tình huống hay ghi chép cũng đều chưa làm.

Năm trước ba Trương báo án, đến đây cũng là hai người này, cho tới hôm nay, vật phẩm bị mất vẫn chưa tìm ra,cũng không bất cứ bồi thường nào được đưa ra,vậy mà lần này đến vẫn là bọn họ.

Lúc ấy,ba Trương mẹ Trương nghiêm túc nghe theo lời đồn công an nói mà làm, nhiều lần xác nhận đồ bị mất,viết tên và giá cả ra,không biết chữ đó thì hỏi con trai con gái, cho rằng nhất định có thể bắt được ăn trộm,nếu bắt không được thì cũng có thể có được chút bồi thường.

Hai cụ một ngày rồi lại một ngày ngóng trông chờ đợi nhưng vẫn không có một chút tin tức nào,thời gian trôi qua cũng đành chấp nhận buông xuôi.

Lúc này xảy ra chuyện giống vậy,ba Trương mẹ Trương trước tiên vẫn là đến báo án.

Trong nhà dân chúng ở đây mất chút đồ, không có khả năng tự bắt trộm bằng sức của mình, chỉ có có thể đi con đường này, cho dù đã từng trải qua thất vọng.

Đạo lý một cuộc sống hai quen thuộc không thể áp dụng được ở đồn công an, nên theo quá trình nào thì chính là quá trình đó.

Trong túi cha Trương là Chungwa bao mềm, sớm đã ủ nóng nên không tản ra.

Năm lớp một,cha Trương đem cặp sách ném xuống sông,người cũng đi xuống, sống chết cũng không muốn đi học.

Ba Trương rất sớm đã thành người trong xã hội, từ bán rau bán ngỗng, thu lông vịt lông ngỗng cho đoàn làm phim,đến ra ngoài làm công, làm thầu khoán,người đến tuổi trung niên thì cũng là lúc con đường ông đi càng ngày càng hẹp lại.

Bởi vì thời đại huy hoàng của ông đã sớm phai màu,còn thời đại hiện tại này ông thể nào theo không kịp được.

Mỗi lần khi tính sổ,ba Trương đều rất cố gắn hết sức, trong miệng ông lải nhải nhắc nói chuyện đi học năm đó, hiện tại ghép vần đều không biết,mệt vì thiệt thòi không có văn hóa trên mặt.

Đến hiện tại,ba Trương vẫn đang vì bản thân mưu lợi, vẫn dùng rất được,trước mặt những người nào có thể chém gió hoặc ở chỗ nào chỉ có thể im lặng nghe đối phương chém gió, hai loại trường hợp này khác nhau,ông luôn phân rất rõ ràng nên sẽ không xảy ra sai lầm.

Người đồn công an bỏ qua vẻ mặt của ba Trương,áng chừng bao Chungwa trong túi không nặng nhưng lại ít nhiều khiến ông khó chịu, lo âu, tơ máu trong mắt có vẻ càng rõ hơn nên làm cho người ta sợ hãi.

Khi đi,một người trong đồn công an có ý tốt nhắc nhở:“Trên công trường này rất lộn xộn,cửa tiệm nhỏ ở bên cạnh, không lắp camera là không được đâu.”

Ba Trương cầm lấy tay người nọ, nói vài câu cảm tạ rồi nói:“Đi thong thả.”

Lúc đầu khi sửa sang cửa tiệm,ba Trương đã muốn lắp đặt camera theo dõi rồi,ông từng hỏi thăm qua, cảm thấy lắp thứ đó có chút mắc, cửa hàng muốn mở cửa, nhập hàng cần phải có một số tiền nên ông kêu con trai con gái mình lên mạng xem xem trước cho mình.

Ba Trương vội vàng sửa sang,một mình ông đi nhập hàng, cho dù là mua cục xà phòng, một cái khăn mặt, một cây bút cũng cảm thấy tốt hơn là mua ở xung quang, có thể rẻ hơn một đồng cũng là tốt.

Đợi đến khi cửa tiệm đã hoàn tất,ba Trương sắp xếp hàng hóa lên trên kệ,sau đó vội vã xử lý giấy phép buôn bán,giấy phép kinh doanh thực phẩm,còn có chứng nhận sức khỏe, lại chạy đến cục thuốc lá xin chứng nhận,ông bận rộn này bận rộn kia,chuyện lắp camera cứ kéo rồi kéo đến khi chuyện không may này đến.

Người đồn công an đến vội vàng, đi cũng vội vàng, tiếng huyên náo bên ngoài vẫn còn như trước, không thấy một chút ảnh hưởng nào.

Nhà ai bị trộm cũng không liên quan cái rắm đến bọn họ, chỉ cần túi tiền mình ổn là được rồi.

Trương Dao từ trên lầu đi xuống,cô cầm quần áo mình giặt trước đó đi phơi trên khung ở trước nhà ở tạm, hiện tại cô mặc một bộ váy liền áo, làn váy dài đến mắt cá chân, tuy rằng rất dài, thế nhưng váy vải dệt ôm người, chiều ngang cái mông lớn,cũng không tính cong eo,khi đi đường các chổ khác sẽ được phát thảo rõ ràng, cũng sẽ hấp dẫn chú ý người khác.

Khi Trương Dao đi ra tiếng huyên náo chỗ hút thuốc xảy ra thay đổi rất lớn.

Những người hút thuốc ở đó điều do Thích Phong dẫn tới, bọn họ khác với những công nhân ở đây được vài tháng,lần đầu gặp Trương Dao, khó tránh khỏi sẽ lộ ra ánh mắt kinh ngạc, hai mắt của một đám nhìn đăm đăm.

Trương Dao vẫn có chút tiều tụy, trước mắt có bóng mờ, không ngủ được,tính tình cô ngay thẳng, gặp hơn mười đường tầm mắt dính trên người mình, ngay lúc này liền nhíu mi:“Nhìn cái gì? Chưa thấy qua con gái à?”

Tất cả mọi người trêu đùa, châu đầu ghé tai nói cái gì, tròng mắt vẫn quét trên người Trương Dao.

Tuổi Chu Dương nhỏ nhất, vừa trưởng thành,cậu ta thiếu kiên nhẫn,người đầu tiên mở miệng, cười lưu manh vô loại:“Mĩ nữ,chào cô.”

Trương Dao cho cậu ta một khóe mắt, sau đó đến chổ người đàn ông đang bắc chân hút thuốc, chậc lưỡi nói:“Thích đại ca,ngày hôm qua ở bên đường cái gặp anh,trên miệng anh ngoạm điếu thuốc,sau khi lên xe lửa, anh hút mấy điếu,xuống xe lửa lại hút,em ngủ một giấc dậy nhìn thấy anh,anh vẫn còn hút thuốc, nói thật,anh nghiện thuốc lá liều mạng giống cha em vậy.“

Điếu thuốc kẹp giữa tay Thích Phong đã cháy hết:“Thuốc là thứ tốt, một điếu đỡ thèm, ba điếu sung sướng, một bao……”

Đầu lưỡi hắn đảo qua, đem đoạn đầu mẩu thuốc lá trong miệng hướng bên ngoài để để:“Có thể thành tiên.”

Trương Dao cười ha ha,đẩy đầu vai người đàn ông một chú:“Còn thành tiên nữa, Thích đại ca anh thật buồn cười, nếu một gói thuốc lá có thể thành tiên,cha em sớm đã thành Đại La thần tiên rồi.”

Trong miệng mọi người có thể nhét được một cái trứng ngỗng lớn.

Thì ra lão đại có quen biết mỹ nữ,ánh mắt người ở đó đều thay đổi,bên trong ít nhiều che giấu một chút ái muội.

Chu Dương hỏi Trương Dao sao lại quen biết Lão Đại bọn họ, Trương Dao rốt cuộc cũng nghiêm túc nhìn một chút, là một thanh niên vóc dáng nhỏ, có lẽ đứng đến vai cô:“Tôi làm mất di động, Thích đại ca nhặt được,cứ như vậy mà quen thôi.”

Thẳng lưng, Chu Dương đen mặt nói:“Không phải, mỹ nữ,cô làm gì phải  khom lưng nói chuyện với tôi?”

Trương Dao ha ha cười:“Bởi vì cậu rất thấp.”

Phía dưới rạp phát ra một trận tiếng phì cười,bộ mặt Chu Dương đỏ thành ớt, nghiến răng nghiến lợi nói:“Cô thật không đáng yêu bằng anh cô!”

Trương Dao không tức giận, ngược lại cười càng vui vẻ:“Đúng vậy.”

Cô nói liền hướng bên trái đi vài bước, xem xem ổ nhỏ của Bánh Đậu, đáy mắt ảm đạm, xoay người trở về.

Chu Dương trừng bóng lưng Trương Dao, như là muốn trừng ra một cái hố lớn, người ở chổ cậu ta vóc dáng phổ biến không cao,thân người của Thích đại ca cao là số rất ít, sao một cô gái có thể so với cậu ta như vậy chứ?

So cao với cậu ta thì coi như cũng được đi, thời điểm nói chuyện còn cố ý khom lưng, Chu Dương hừ một tiếng:“Thật không biết trong đầu các cô gái nhỏ bây giờ đang ra vẻ cái gì nữa.”

Thích Phong bắt lấy bàn gỗ đung đưa một chút, ghé vào mặt trên một đám ruồi bọ bay loạn:“Người ta lớn hơn cậu đó.”

Chu Dương dứt khoát không thể tin được,cậu ta hỏi một lần xác định sau đó suy sụp:“Tại sao ai cũng lớn hơn em hết vậy?!”

Cậu ta lại hắc hắc cười:“Chẳng qua do cô ấy cao quá mức thôi.”

Công nhân lớn tuổi không dính líu vào, hứng thú không lớn, nhiều lắm chỉ là dùng ánh mắt trộm ngắm,tuổi tương đối nhẹ thì không giống nhau,máu trong thân thể đều cao hơn rất nhiều độ,rất nóng, tùy thời đều có thể dấy lên, bọn họ có liếm khóe miệng, cười vô cùng càn rỡ.

Thích Phong không mặn không nhạt nói:“Nếu ngứa chỗ đó, tôi đưa các người đi lên trấn trên tìm cô gái, đừng con mẹ nó tìm việc cho tôi.”

Mọi người nghe vậy, đều thu hồi tâm tư.

Có người nói cười, trên mặt dữ tợn đều đang run:”Lão đại, lúc nào đi lên trấn dạo đi,anh nói chưa dứt lời,anh vừa nói,ông đây không ngứa cũng thành ngứa, muốn tìm chị gái nhỏ gãi gãi chỗ đó rồi.”

Mấy người tuổi xấp xỉ cũng phụ họa theo.

Thích Phong xuy một tiếng:“Tiền đồ thật.”

Không nói Chu Dương, người khác cũng đều biết, bọn họ đều cùng lão đại vào Nam ra Bắc, mặc kệ là trở về thả lỏng thế nào,Lão Đại đều không tham dự.

Hơn ba mươi, qua vài năm người đã lên bốn mươi, tình nguyện tự mình động thủ cũng không tìm phụ nữ, cho là tiết kiệm tiền đi, trong nhà cũng không có nợ nần gì,thật không hiểu nổi.

Việc này mọi người biết rõ trong lòng, ai cũng không nói ra bên ngoài.

“Trên trấn mới mở một tiệm mới,không có ưu đãi cũng không biết phục vụ thế nào nữa.”

Chu Dương hướng trong tiệm tạp hóa nhỏ liếc mắt nhìn:“Hai anh em lớn lên không giống nhau,anh trai giống mẹ có một gương mặt người tốt,lúc không cười mắt đều cong lên làm người nhìn rất muốn ức hiếp anh ta, em gái thì giống cha, mày rậm mắt to mũi cao, rất hung dữ.”

Chổ quầy Hoàng Đan đang bưng ly uống nước, lưu ý thanh âm bên ngoài,cậu nghe được thanh niên tên Chu Dương nói:“ Ông chủ Trương lúc này tổn thất không nhỏ.”

Việc này xảy ra vào ngày buổi tối hôm trước, trong trí nhớ mỗi người vẫn còn nóng hổi, đề tài bị Chu Dương  khơi mào lên, người khác cũng cùng đáp hai ba câu nói.

“Aiii, các người nói ai lại làm ra cái loại chuyện thiếu đạo đức này chứ?”

“Khẳng định là người gần đây.”

“Dựa vào đâu, anh không phải nghi ngờ người trên công trường làm chứ?”

“Phụ cận không phải còn có địa phương thôn dân sao? Tôi nghe nói bị trộm là tiền mặt và thuốc, hai thứ này trộm trở về, còn không phải muốn dùng như thế nào thì dùng như thế nấy sao.”

Chu Dương dỡ ra một bao đậu tằm ăn,đổ cho người bên cạnh một chút:“Buổi tối 12h hôm trước,tôi nóng ngủ không được nên tới đây mua rượu uống,con chó còn nhìn tôi mà.”

Động tác Thích Phong hút thuốc hơi hơi ngừng, bao gồm tầm mắt hắn xẹt qua cũng không thể nhìn ra được.

Người khác hình như là lần đầu nghe Chu Dương nói, đều rất sửng sốt:“Nói cách khác,sau khi cậu đi vào thì ăn trộm mới vào cửa tiệm nhỏ sao?”

Chu Dương ăn đậu tằm, giọng nói mơ hồ:“Chắc là vậy’.’’

“Vậy sao cậu không nói chuyện này với ông chủ Trương? Vừa rồi đồn công an mới đến đó.”

Chu Dương vài cái đã ăn xong đậu tằm ăn, tùy ý ném bịch dưới đất:’’Có liên quan gì đến tôi, lại nói, hiện tại anh đang ở thế đạo nào, đừng nghĩ có thể dựa vào chuyện đó thì có thể bắt được người.”

“Cũng đúng,lúc trước nhà tôi bị ăn trộm, người không bắt được,tiền bị trộm chẳng khác nào để trôi theo dòng nước.”

“Bên kia không phải cũng có tiệm tạp hóa sao? Sao lại không bị trộm?”

“Còn không phải do một nhà ông chủ Trương lớn gan, muộn như vậy mới trở về, cũng không để lại ai trông tiệm cả.”

“Tôi cảm thấy,để lại thì không nhất định sẽ không bị trộm,chó còn bị thuốc chết, nếu là có người ở đó, hai phương vừa vặn đụng nhau, rất có khả năng sẽ xuất hiện chuyện vì tự bảo vệ mình rồi giết người diệt khẩu luôn.”

“Ơ a, hiểu biết không ít nha.”

Ngừng một lát không mở miệng Chu Dương bỗng nhiên nói:“Cửa tiệm tạp hóa kia là của vợ chồng em gái Vương đốc công mở, đồ không nhiều, còn mắc,buôn bán so với tiệm ông chủ Trương kém hơn rất nhiều, trừ Vương đốc công mang người bên ngoài đến, cơ bản cũng không người đến mua đồ.”

Giọng cậu ta đè thấp:“Tôi nghe nói, chỉ là nghe nói thôi, em rể Vương đốc công đến tìm ông chủ Trương,kêu ông ấy nâng giá rượu thuốc lá và nước uống, hai tiệm một giá, có tiền mọi người cùng nhau kiếm.”

Có công nhân hơi lớn tuổi cười lạnh,“Đây là đoán chắc chúng ta không có nơi mua đồ, muốn coi chúng ta làm dê béo để thịt đây mà.”

Chu Dương hắc nói:“Thế nhưng tôi phát hiện,ông chủ Trương bán cho chúng ta vài thứ rẻ hơn so với bên em gái Vương đốc công, tỷ như nói trà xanh này, bên kia ba đồng tiền một chai,chỗ ông chủ Trương bán có hai đồng năm, chúng ta mua thường xuyên nhất là hai chai, các người nói,có phải một nhà Vương đốc công biết, trong lòng không thoải mái……”

Tiếng nghị luận đột nhiên bị một tiếng khàn khàn đánh gãy:“Bắt đầu làm việc.”

Chu Dương lời chưa nói xong,cậu ta bĩu môi:“Không được đâu Thích đại ca,em nhìn dưới đất toàn bùn nhão, cái giá cũng ướt, cỡ nào cũng phải buổi chiều mới có thể làm việc được.”

Thích Phong gục mí mắt:“Không thì về ký túc xá ngủ, không ngủ thì đánh bài, đừng ở chỗ này chắn đường.”

Hắn vừa lên tiếng, mọi người đều vào cửa tiệm nhỏ mua đồ ăn vặt và nước uống.

Hoàng Đan nhíu mi tâm lại, đối với người đàn ông đánh gãy rất mất hứng,cậu vốn có thể nghe thêm được nhiều thứ nữa.

Thối tiền cho công nhân cuối cùng, một lần nữa Hoàng Đan ngồi trở lại trên ghế:“Hệ thống tiên sinh, tôi muốn nhìn lại màn hình nhiệm vụ một chút.”

Hệ thống:“Xin chờ.”

Trước mặt Hoàng Đan rất nhanh xuất hiện một khối màn hình,cậu nhìn xuống dưới, cho rằng mình đang nhìn lầm, nhắm chặt mắt lại rồi nhìn:’’Sao khung điền mục tiêu lại không có?”

Hệ thống:“ Màn hình tuyên bố nhiệm vụ đã qua một lần sửa chữa, chỉ có sau khi ký chủ đọc tên mục tiêu thì khung đó mới xuất hiện.”

Hoàng Đan:“……”

Hắn hỏi:“Là ý tưởng của cấp trên mi?”

Hệ thống:“Không phải cấp trên tại hạ mà là cấp trên của cấp trên nữa.”

Hoàng Đan nghĩ, xem ra nơi hệ thống tiên sinh công tác có một cơ cấu quy mô khá lớn.

Chỉ là có chút thất vọng.

Hoàng Đan trông chờ có thể làm nhiệm vụ giống thế giới trước đó vậy, dựa vào chiều dài của khung gạch chân có thể đoán được có mấy mục tiêu.

Sắp xếp suy nghĩ, Hoàng Đan nhớ tới một chuyện cái khác:“Hệ thống tiên sinh, lần trước mi có đề cập, công ty cúc hoa linh mỗi năm sẽ có hoạt động, đến thời điểm nhớ thông báo một chút, tôi bất cứ lúc nào cũng đều có thể tham gia.”

Hệ thống:“Hoàng tiên sinh, thứ tại hạ không thể hiểu,trước mắt ngài đã có được rất nhiều cúc hoa linh, hơn nữa ngài còn có mấy ngàn vạn tích phân,cũng đủ ngài tùy ý tiêu xài, vì sao còn……”

Hoàng Đan đánh gãy tiếng của nó:“Tích trữ cúc hoa linh nhiều một chút, tôi sẽ có cảm thấy an toàn hơn.”

Hệ thống:“……”

Hoàng Đan cầm bao hạt dưa,muốn dỡ ra ăn lại đặt trở về,vết bỏng ngoài miệng  đang rộp lên, có chút nóng nên vẫn không ăn thì hơn.

Căn cứ những lời vừa rồi bên ngoài nói, Hoàng Đan sắp xếp lại mấy cái manh mối.

Một, buổi tối hôm trước,khi 12h Chu Dương đến mua đồ, Bánh Đậu còn đó, cửa tiệm tạp hóa cũng chưa bị trộm.

Hai, một tiệm tạp hóa khác đã từng có tiếp xúc với nhà nguyên chủ, giá hàng bán không giống nhau,buôn bán không tốt bằng tiệm của nhà nguyên chủ.

Nhưng mà manh mối thứ hai không có đoạn ngắn liên quan, Hoàng Đan không lục soát được từ trong trí nhớ nguyên chủ, có lẽ là không biết.

Cậu nhìn mọi người đang chơi đùa cùng thanh niên bên ngoài như có suy nghĩ, hai manh mối đều do Chu Dương cung cấp,hiềm nghi của đối phương chưa biến mất, cho nên manh mối thật giả phải chờ xác định lại.

“Chu Dương……”

Hoàng Đan lầm bầm lầu bầu, cậu thu suy nghĩ dưới đáy mắt, đem thanh niên này đặt ở vị trí người hiềm nghi thứ nhất.

Bởi vì đối phương là người thứ nhất nhảy ra.

Hoàng Đan không suy nghĩ bao lâu,một nhóm người phía trước đã lục tục tản ra.

Thích Phong là người đi cuối cùng, hắn mặc T shirt màu đen và quần dài,eo thon chân dài, vai rộng lưng to, mông cũng rất căng mềm,đầu tóc được san bằng đen như mực.

Mắt Hoàng Đan nhìn bóng lưng người đàn ông, bưng lên ly nước ùng ục uống mấy ngụm lớn.

Hiện tại mới là tháng tám, còn phải nóng thêm một đoạn thời gian,cậu thở dài, thật không thích mùa hè mà.

Cửa khép hờ, từ bên trong từng luồng khói thuốc lá bay ra.

Ba Trương ngồi trước bàn bên cạnh tủ lạnh hút thuốc,ông đã hút thuốc mấy chục năm, nghiện thuốc lá vô cùng nặng,nó đã trở thành một phần trong cuộc sống không có cách nào có thể thay đổi được, buổi sáng một điếu, trước ăn cơm đến một điếu, sau bữa cơm cũng đến một điếu, một ngày từ trên xuống dưới, nhiều nhất là một hai bao,thời điểm hút ít cũng xấp xỉ một bao.

Hút thuốc nhiều,sắc mặt ba Trương vẫn ổn, không hút loại thuốc Lư Sơn Hồng Mai thì nhặt loại thuốc xịn như Chungwa để hút,đến Ngọc Khê cũng không xem trọng.

Hai năm nay tuổi ba Trương từ bốn lên năm, bao giờ cũng là tính sổ đòi tiền,lưng cũng đã còng rồi,người cũng thoáng già đi không ít, tuy rằng vẫn chưa già như một ông cụ nhưng đã bắt đầu hút một ít Lợi Quần Mẫu Đơn,cất giữ Chungwa bao mềm, đi công ty gặp giám đốc, hoặc là tham gia tiệc rượu mới lấy ra.

Trên một mặt tường nhà bếp có treo gương, Trương Dao đứng trước gương vỗ vỗ cái mặt bảo bối của mình,cô kéo dây buộc tóc ở cổ tay, nhanh nhẹn cột một đầu tóc quăn lên:“Ba à,ba bớt hút thuốc một chút đi.”

Ba Trương hừ một tiếng,tiếp tục hút thuốc:“Con với mẹ con sao dài dòng vậy chứ.”

Trương Dao từ trong bếp đi ra, than thở nói:’’Ba ơi,con từ trường học xa tít ngồi xe về chỗ này,lại gặp phải ba với mẹ cãi nhau nữa.”

Ba Trương phủi khói bụi trên quần,cặp mắt phủ đầy tơ máu đỏ trừng:“Ai muốn cãi nhau với bà ấy chứ, còn không phải do bà ấy bị bệnh thần kinh à!”

Trương Dao lui rụt cổ, có chút sợ:“Mẹ đâu?”

Cổ họng ba Trương không thoải mái, đối với giỏ rác khụ một ngụm đàm:“Đi giặt quần áo.”

Trương Dao ở trong phòng đi lòng vòng, tay sờ sờ trên thùng nước khoáng, lại đi sờ thùng Sprite, đều chưa có bụi,chứng tỏ mới lấy về không lâu, bán vô cùng nhanh,cô nhìn mấy bậc cầu thang lên chất đống hàng hóa lộn xộn rất nhiều.

“Ba, đợi một hồi con với anh đi lên trấn, nếu có thời gian cũng sẽ đi vào chợ một chuyến,ba có muốn mua gì không?”

Ba Trương đem đầu thuốc bấm xuống:“Mua một ít nấm đầu khỉ,con thích ăn cái gì khéo khéo tròn tròn gì đó, đúng rồi, chính là banh quy Tương Tâm, còn có bánh ngọt Hảo Li Hữu, đến nơi đó tự con xem xem, muốn ăn cái gì thì nói cho anh con biết kêu nó mua cho con.”

Trương Dao nhớ kỹ:“Không có gì khác sao?”

Ba Trương nói:“Mua chút đồ ăn đi, trứng gà cà rốt cái gì đó,kêu anh con nhìn mua hoa quả nữa.”

Trương Dao a một tiếng thì trừng trừng trừng chạy lên lầu, lại trừng trừng trừng chạy xuống lầu, đầu vai đeo một cái túi màu đen,mang đôi giày thể thao màu trắng xanh lam:“Anh, đi thôi!”

Bên ngoài Hoàng Đan lên tiếng trả lời, gặp phải một người đến tiệm tạp hóa chính là Vương Đông Cường một đốc công khác.

Vương Đông Cường hơn bốn mươi tuổi, dáng người mập ra, đầy mặt bóng loáng, cổ bên trái có một nốt rồi đen lớn, trên đó còn có hai sợi lông,ông ta chậm rì rì sải bước tiến cửa vào, lấy tăm xỉa răng:“Một bao Hatamen.”

Hoàng Đan bát bát phía dưới tủ thủy tinh:“Ba, Hatamen còn không?”

Ba Trương nói có, rất nhanh phía dưới cái giá ván gỗ đinh bên giường tìm một bao Hatamen cầm đi ra:“Lão Vương, ăn cơm chưa?”

Vương Đông Cường quay đầu phi một ngụm, phun cặn đồ ăn ra:“Ăn rồi, các người còn chưa ăn à?”

Ba Trương nói chưa.

Vương Đông Cường lấy ghế ngồi xuống,câu được câu không nói chuyện phiếm với ba Trương, hỏi người đồn công an đến nói thế nào,có tra được án không, bao lâu thì có thể điều tra ra.

Giữa lời nói của ông ta lộ ra một tia lo lắng, nói em gái bán tạp hóa có không ít thuốc lá và rượu, còn nói chuẩn bị này hai ngày nữa lắp camera theo dõi.

Hoàng Đan không đi, ngồi trên ghế dựa nghe, buổi tối hôm trước ăn trộm vào cửa hàng tạp hóa không phải cái gì cũng lấy, giống loại thuốc rẻ như Hatamen Nguyệt Thố cũng không trộm đi, tổn thất một đám thuốc đều là một trăm trở trên.

Ánh mắt cậu liếc từ trên thân ba của nguyên chủ đảo qua, nhớ tới khi hỏi thì đối phương lại có vẻ không đúng lắm, giả thiết trừ thuốc và tiền mặt, thật còn mất thứ khác thì sẽ là cái gì đây?

Người đồn công an người đến hỏi,ba Trương không nói, nguyên chủ và mẹ Trương đều không biết rõ,chứng minh ông dự định muốn gạt mọi người.

Vì sao lại muốn giấu diếm?

Hoàng Đan đang nghĩ chuyện, cánh tay đột nhiên bị kéo,mí mắt cậu nhảy nhảy, bên tai là giọng Trương Dao:“Anh, anh phát ngốc cái gì vậy,em gọi anh mất tiếng rồi.”

Trương Dao thúc giục:“Nhanh lên đi anh, muộn lại không biết lúc nào mới có thể trở lại.”

Hoàng Đan nói:“Được rồi.”

Tiệm tạp hóa có ba Trương trông nên sẽ không xuất hiện vấn đề,ông nghĩ tới cái gì, hướng về phía bên ngoài kêu:“Mua một con vịt sốt tương, nếu còn thời gian thì đi nhìn người ta giết con vịt, hỏi bà chủ cửa hàng có bán huyết vịt không.”

Trương Dao đi trở về đến nói:“Ba,con với anh mua nhiều đồ lắm,vịt thì coi như xong đi, lần sau có thời gian rồi mua.’’

Ba Trương khoát tay:“Được rồi,kêu anh con lái xe trên đường chậm một chút.”

Vừa mới mưa, trong không khí vẫn không thấy một chút mát lạnh, cảm giác dinh dính vỗ lên mặt,chui vào trong lỗ chân lông, có chút ghê tởm.

Trương Dao lên xe liền mở cửa sổ, nghiêng đầu, tiến vào trạng thái nửa chết nửa sống.

Hoàng Đan mở hướng dẫn lên trấn, không có người nói chuyện với mình,cậu có chút mệt rã rời, mí mắt một chút lại áp xuống:’’Tiểu Dao,anh có thể mở nhạc không?”

Trương Dao nhắm mắt lại:“Mở đi.”

Hoàng Đan mở âm nhạc, là album của Đao Lang,ba Trương thích ông ta.

Trong xe tiếng ca khàn khàn của Dao Lang vang lên:“Em là người tình của anh,người phụ nữ giống hoa hồng,đôi môi đỏ của em sẽ khiến ……”

Hoàng Đan nhấn một cái, tắt đi,cậu cảm thấy rất ồn, ồn chết đi được.

Trương Dao kịp phản ứng,cô mở mắt ra:“Anh, anh buồn ngủ hả?”

Hoàng Đan nói:“Có chút.”

Trương Dao lập tức ngồi thẳng thân mình,cô lau mặt:“Em nói chuyện với anh.”

Kết quả chưa nói vài câu: Trương Dao đã nôn ra.

Hoàng Đan lắc đầu:“Em dứt khoát đi thi lấy giấy phép lái xe đi,người say xe lái xe sẽ không choáng nữa.”

Đầu Trương Dao dao động thành trống lúc lắc:“Không thể nào đâu,đời này cũng không thể đùa như vậy được,em thà tự dùng hai cái chân này để đi đường.”

Hai anh em đi lên trấn một chuyến, lại đi vào chợ, nhập hàng mua vịt, khi trở về thì nhanh một chút.

Trời không mưa, rất trong xanh, mặt trời kiềm nén không kháng cự được đã chạy ra làm mưa làm gió, mặt đất rất nhanh đã phơi khô, buổi chiều đám công nhân bận rộn.

Trong ngoài cửa hàng nhỏ đều có không ít người,vung cánh tay, áo không phải khoát lên đầu vai thì nắm ở trong tay, trên chân toàn bộ mang giày 3517 quân dụng, thực tế lại rắn chắc.

Hoàng Đan tùy ý quét quét, phát hiện Thích Phong và Hạ Bằng đứng ở góc, hai người không biết đang nói cái gì, trên cơ thịt trên cánh tay căng thẳng, mặt cũng kéo căng,dáng vẻ hai bên đều không quá thân thiện.

Bước chân cậu dừng lại, tầm mắt cậu nhìn quanh bốn phía rồi cầm cây lau nhà đi bên kia tựa vào sát tường.

Thích Phong và Hạ Bằng đang tranh chấp chuyện gì đó, đột nhiên có tiếng bước tới gần, mặt hai người đàn ông đều biến sắc, người trước khôi phục dáng vẻ lười nhác thường ngày, người sau cố ý đến gần chút.

“Giặt cây lau nhà à.”

Hoàng Đan vặn mở vòi nước:“Ừ.”

Người Hạ Bằng cười súc vô hại:“Nói với cậu chuyện này, giữa trưa tôi đi đến đến một tiệm ăn thịt chó ở trên trấn,cậu đoán lúc tôi ăn tôi suy nghĩ cái gì?”

Hoàng Đan nói:“Tôi không đoán.”

Hạ Bằng đầy mặt ngốc lăng:“Cậu nói cái gì?”

Mặt sau truyền đến tiếng cười nhẹ, bả vai Thích Phong rung, không được vui, từ môi nhả ra hai chữ:“Ngu ngốc.”

Hạ Bằng không nghe thấy,nếu không nắm đấm có thể vung lên trên mặt Thích Phong, gã nói:“Tôi suy nghĩ à, nhà cậu nuôi con chó, gọi cái gì Bánh Đậu hay sa sa gì đó,lớn lên mũm mĩm,ăn vào có lẽ sẽ rất ngon đó.”

Hoàng Đan đem cây lau nhà ẩm ướt hướng lên trên vai khiêng một cái,đầu cây lau nhà ở giữa không trung quét nửa vòng,nước vẩy ra bên ngoài.

Mặt Hạ Bằng bị vẫy đầy nước cây lau nhà.

Mắt gã khủng bố trừng qua:“Mày con mẹ nó muốn chết hả?”

Hoàng Đan nói:“Xin lỗi, không thấy được anh.”

Hạ Bằng phun ra nước miếng, bày ra một nhỏ tư hôm nay phải ỷ lớn hiếp nhỏ, Thiên Vương lão tử đến cũng vô dụng:“Một câu xin lỗi là xong việc?”

Tay gã chống nạnh:“Ô, nhóc con,sao lại không học được một chút da lông nào của ba mày hết vậy?”

Hoàng Đan nói:“Tôi phải về trông tiệm.”

Hạ Bằng thò tay muốn nắm cổ áo Hoàng Đan, bả vai bị đè lại,sức lực kia kéo gã qua một bên.

Thích Phong ngậm điếu thuốc:“Làm gì đấy?So đo với một đứa bé làm quái gì?”

“Sao nào,anh muốn chen một chân à?”

Hạ Bằng đẩy tóc đầy mỡ trên trán:“Tôi đã buồn bực lắm rồi,sao chuyện gì cũng có phần của anh hết vậy?”

Thích Phong phun ra vòng khói, xoay người rời đi, hoàn toàn lười phản ứng.

Hắn không có tật xấu lo chuyện bao đồng,hai giây trước hắn hoàn toàn không hiểu bản thân vì cái gì lại muốn ngăn cản Hạ Bằng, chắc có lẽ là do rảnh quá thôi.

Trời mưa thật mẹ nó đáng ghét.

Hoàng Đan nhìn đầu Hạ Bằng,tóc đó thật đen lại bóng loáng nữa.

Động tác vuốt tóc Hạ Bằng dừng lại,gã quát:“Nhìn cái gì?Nhìn nữa tin ông mày móc tròng mắt mày xuống không!”

Hoàng Đan xách cây lau nhà rời đi.

Góc lập tức thiếu hai người, Hạ Bằng một mình ở lại tại chỗ, tức giận đến đau ngực.

Hoàng Đan ở trong cửa tiệm một lát thì một mình đi ra ngoài,cậu vòng qua một loạt cửa ký túc xá công nhân, đi đến nhà ở tạm lúc đầu của nguyên chủ, dưới đất cỏ dại um tùm, lùn thấp chen giữa khe tảng đá, sống tự do lại thoải mái.

Sau khi Bánh Đậu chết thì chôn ở chỗ này, Hoàng Đan nhờ ký ức nguyên chủ tìm đến gò đất nhỏ,cậu tiến vào một gian phòng trong nhà ở tạm, cầm xẻng cũ nát đào đất, trong gò đất đó trống không.

Vị trí sẽ không nhớ lầm,mi tâm Hoàng Đan nhất thời vặn lên.

Là ai đào thi thể Bánh Đậu lên?

Hoàng Đan buông xẻng xuống, hồi tưởng lời nói Hạ Bằng, đối phương nhất định biết cái gì đó.

Chuyện thi thể Bánh Đậu không thấy, Hoàng Đan không nói cho nhà ba Trương biết, trừ làm cho bọn họ thêm thương tâm khổ sở cũng không có gì khác.

Hoàng Đan hướng cửa tiệm nhỏ đi,cậu đột nhiên dừng lại.

Sau lưng có người.

Liền ngay sau đó, Hoàng Đan quay mạnh đầu,mặt trời im ắng bốc hơi nóng trong nhà ở tạm, xung quanh bốn yên tĩnh không tiếng động, cỏ non xanh nhạt theo gió nóng nhẹ nhàng quơ,còn có một ít quần áo phơi dưới khung sắt.

Ban ngày ban mặt,giữa lưng Hoàng Đan ẩm ướt một mảng,cậu ra mồ hôi, hơn nữa ra rất nhiều.

Cậu do dự nháy mắt, nhấc chân đi về phía nhà ở tạm.

Bắt đầu từ căn phòng đầu tiên, Hoàng Đan lần lượt đi vào xem xét, không buông tha bất cứ một góc nào.

Tháng năm năm ngoái, một nhà nguyên chủ từ nhà ở tạm chuyển đến tiệm tạp hóa nhỏ, ngày hôm sau mẹ nguyên chủ đến bồn nước bên này giặt quần áo, phát hiện cửa một loạt phòng trong nhà ở tạm đều mở ra, cửa sổ lưới sắt bị kéo hỏng,đồ đạc trong phòng còn chưa kịp thu dọn đã bị bừa bãi lộn xộn,tất cả chìa khóa đều không tìm thấy.

Từ đó về sau,mặt kệ là mẹ nguyên chủ đến giặt quần áo hay đào đất trồng rau cũng đều sẽ không ở lại đây quá muộn.

Chổ này thấm đến phát sợ.

Hoàng Đan điều tra xong một gian phòng cuối cùng, không thu hoạch được gì, cậu ra sau đi dọc theo hành lang đi về phía trước, nhìn thấy một cái bồn nước, lại hướng phía trước, là nhà xí, bị cây cỏ vây quanh,có một phần như ôm tỳ vào nửa tấm phên che đậy mùi vị ở bên trong.

Một bên nhà xí để hai thùng phân, ruồi và muỗi phơi nắng ở mặt trên.

Hoàng Đan cảm thấy mình vẫn là không nên quấy rầy đám kia tắm rửa dưới ánh nắng cùng đồng bọn,cậu đang muốn xoay người rời đi,bất ngờ một giọng nói chui vào trong tai, trong tầm thấy nhiều thêm một bóng dáng cao lớn, cứng rắn xuyên vào đến, không có một chút khúc dạo đầu nào.

Bóng dáng dừng lại, Hoàng Đan bất ngờ không kịp phòng.

Thích Phong mới từ bên trong nhà xí đi ra, tay còn đặt ở trên dây lưng, hắn thấy thanh niên, ánh mắt híp híp:“Cậu chạy tới nơi này để ngửi thối à?”

Hoàng Đan không đáp mà hỏi lại:“Anh thì sao?”

Thích Phong cài lên dây lưng:“Đi ị.”

Hoàng Đan hỏi:“Bên cạnh ký trúc xá mấy anh không phải có WC sao?Sao lại tới nơi này?”

Thích Phong nhếch môi:“Tôi thích.”

Hoàng Đan không nói chuyện.

Thích Phong nhìn ra thanh niên hoài nghi, từ trong lỗ mũi hắn phát ra một giọng nói, dường như đang cười:“Sao nào? Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi nói dối à?”

Hoàng Đan vẫn không lên tiếng, không biết suy nghĩ cái gì.

Thích Phong một sải bước:“Có nghe mùi sao? Nếu không thì nói cho chú nghe xem,hử?”

Một bóng ma đến gần,mặt mũi Hoàng Đan trốn ở bên trong bóng tối, trốn thoát mặt trời cắn nuốt, có mùi bị nhiệt gió thổi đến xoang mũi,cậu mím môi:“Thối quá.”

Mí mắt Thích Phong bán đắp:“Nói nhảm,cậu ị không thối à?”

Hoàng Đan:“……”

Đứng ở dưới ánh mặt trời,cổ màu đồng Thích Phong lộ bên ngoài,làn da bị phơi nắng ra một tầng mồ hôi, hắn lau mặt,vẩy vẫy mồ hôi trên tay.

Hoàng Đan nói:“Anh không rửa tay.”

Thái dương Thích Phong thoáng co lại:“Người bạn nhỏ nói nhiều như vậy thì sẽ không được người ta yêu thích đâu.”

Chân hắn bước lẻ tẻ đến chổ bồn nước, bên trong tiếng nước rào rào khom lưng rửa tay rửa mặt.

Hoàng Đan nhìn chằm chằm phần lưng người đàn ông,đường vân giữa lông mày càng lúc càng sâu, làm thế nào cũng không biến mất được.

Vừa rồi lúc đào đất,người đàn ông này trong nhà xí,hay vẫn ở góc nào đó nhìn?Cậu có thể xác định một điểm, đối phương đến sớm hơn mình.

Thích Phong bỗng nhiên quay đầu.

Hoàng Đan cũng không trốn, mặt không đổi sắc chạm đường ánh mắt sắc bén của người đàn ông.

Thích Phong khóe môi ép xuống vài phần, hình như tức giận, một hồi lâu mới giật giật khóe miệng, độ cong lạnh lùng:“Vật nhỏ.”

Hoàng Đan không nghe rõ,nhìn khẩu hình của người đàn ông có thể nhìn ra được ba chữ kia, mày cậu động động, không nói một lời rời đi.

Tiếng nước phía sau đã ngừng, tiếng bước chân vang lên.

Hoàng Đan không đi quan tâm,từ trong túi cậu lấy ra một tép kẹo cao su mở ra bỏ vào trong miệng, đi đường cũ trở về tiệm tạp hóa, trên chân dính một tầng bùn cũng không đi cọ.

Thích Phong ở sau lưng cậu đi vào, mua vài thứ.

Chỉ một mình Hoàng Đan tính:“Trà xanh hai đồng năm một chai, hai chai chính là năm đồng tiền, Choco-Pie bốn đồng tiền, bút là một đồng tiền, ba bao hạt dưa là ba đồng tiền, bánh mì một đồng tiền một cái,anh lấy mười ……”

Thích Phong chờ cậu nói xong, nghiêng đầu xem kẹo cao su bên cạnh:“Bán thế nào?”

Hoàng Đan nói:“Wrigley’s Doublemint hai đồng, Ích Đạt ba đồng.”

Thích Phong mò cằm:“Sao Ích Đạt lại mắc hơn một đồng tiền? Ăn trong miệng thơm hơn à?”

Hoàng Đan từ phía sau kéo túi nilon màu đỏ, đem vài thứ kia để vào:“Nhập hàng giá cả khác nhau.”

Thích Phong một tay chống mặt tủ:“Trong miệng cậu ăn là Ích Đạt à?”

Hoàng Đan muốn nhắc nhở người đàn ông, thủy tinh không thể chống, thế nhưng đối phương sẽ không để ý tới:“Ừ, là ích Đạt.”

Thích Phong ghét bỏ nói:“Vị thật khó ngửi, tôi muốn một hộp Wrigley’s Doublemint.”

Hoàng Đan,“……”

Bên trong túi to nhiều thêm một hộp Wrigley’s Doublemint.

Thích Phong trả tiền rồi xách túi to đi rồi lại quay trở lại, đem hai nắp chai ném lên trên quầy.

Hoàng Đan lật nắp chai, lại lật một cái khác, bên trong đều viết trưng thưởng một chai:“Tự anh đến tủ mát lấy đi.”

Thích Phong nâng nâng đồ trong tay, một bên là túi to, một bên là trà xanh, hắn làm động tác ra ý tứ, chính là hai tay đều không rảnh.

Hoàng Đan cầm hai chai đưa qua.

Thích Phong cười nói:“Em trai nhỏ, tôi dùng tiền mua hai chai trà xanh nhưng lại mang đi bốn chai,hình như nhìn cậu rất không vui nha.”

Hoàng Đan lắc đầu:“Nắp chai thưởng này có thể cầm đi đổi, không phải trong tiệm chúng tôi ra.”

Thích Phong một bộ dáng kiến thức:“A, như vậy à.”

“Vậy cậu làm gì đầy mặt không vui?” Hắn còn cười, đáy mắt kết băng:“Để tôi đoán xem, có phải trong đầu còn có cái gì còn thối hơn chất thải, cho nên làm cho cậu sắp thối chết rồi đúng không?”

Hoàng Đan không muốn nói chuyện với hắn.

Thích Phong xuy một tiếng, xách đồ rời đi, tới cửa khi hắn cười rộ lên:“Em trai nhỏ, đừng để chú đây phát hiện cậu có tâm tư dơ bẩn, bằng không chú đây sẽ khiến cậu nhớ lâu thêm một chút.”

Hoàng Đan nhíu chặt mi.

Tâm tư dơ bẩn? Là cái gì?Cậu có sao?

Trương Dao đi ra hỏi:“Thích đại ca làm sao vậy?Nói với anh cái gì?Em nghe tiếng cười mà có chút nổi da gà đó.”

Hoàng Đan nói:“Chắc tới thời kỳ mãn kinh đó.”

Trương Dao:“……”

Bởi vì Trương Dao đến, thức ăn trên bàn nhiều hơn bình thường vài thứ.

Trương Dao thích vịt sốt tương,hương vị vịt sốt tương ở thành phố J khác nhau,cô chỉ thích nhất vịt sốt ở nơi này, mỗi lần đến đều mua, còn mang về trường học ăn.

Hoàng Đan ăn một miếng nhỏ, lạt chịu không nổi.

Cậu nhìn Trương Dao ăn thật bình tĩnh, cảm thấy không khỏi có chút bội phục.

Vịt sốt tương này so miếng phổi vợ chồng lạt hơn rất nhiều.

Mỗi bữa mẹ Trương đều uống rượu, là uống rượu thuốc, bia hay rượu đế, một nửa là phải xem mùa, một nửa là xem tâm trạng, trời hè nắng,bà mở chai bia, uống một ngụm thoải mái chậc lưỡi.

“Chí Thành, Tiểu Dao, hai con muốn uống cái gì thì tự lấy đi.”

Hoàng Đan ăn măng tây:“Con không uống.”

Trương Dao đi lấy hộp sữa chua Ưu Nhạc,lành lạnh,cũng lấy một hộp cho ba Trương:“Ba, buổi chiều ba đi câu cá sao?”

Ba Trương ăn đồ ăn:“Mặt trời nóng như vậy, không dễ câu, muộn chút xem xem.”

Giọng Hoàng Đan tùy ý hỏi:“Ba mẹ,đồ vật trong nhà đều xem lại cẩn thận rồi sao? Buổi tối hôm trước mất đồ trừ tiền mặt và thuốc, còn có cái khác hay không?”

Tay ba Trương gắp đồ ăn dừng ở bên cạnh cái khay, gắp một đũa củ cải thịt nướng đến trong bát:“Hỏi mấy lần rồi, ba không phải sớm nói cho con rồi sao? Mất thứ gì,không lẽ chúng ta lại không biết?”

Hoàng Đan nói:“Con chỉ là lo lắng hai người quên……”

Ba Trương trừng mắt quát lớn:“Ăn cơm!”

Hoàng Đan không tiếp tục nhiều lời, không trông cậy vào cha Trương sẽ nói ra được cái gì, chỉ là muốn quan sát biểu tình thay đổi của đối phương một chút, mục đích cậu đã đạt tới.

Mẹ Trương nói:“Có thời gian mẹ lại xem xem.”

Hoàng Đan:“Ừ.”

Trương Dao nói,“Xem cẩn thận cũng tốt,hai ngày nay con cũng ở lại sẽ cùng mọi người xem.”

Không khí trên bàn dịu đi,ba Trương không nói một lời.

Ăn xong cơm trưa, Hoàng Đan đi ngồi WC, nghe được bên ngoài vang lên tiếng mẹ Trương,bà gọi điện thoại,đầu bên kia hình như là dì nhỏ của nguyên chủ.

Mẹ Trương đầu tiên là hỏi “Ăn cơm trưa chưa”“Gần đây bận rộn hay không” chuyện phiếm linh tinh, sau đó mới đề cập đến tiền bạc.

Hoàng Đan đi WC xong đi ra, thấy mẹ Trương đang rửa bát,sắc mặt bà không tệ,chắc đã mượn được tiền.

Tuy rằng không biết là bao nhiêu, nhưng người trong nhà hẳn là có thể thở ra được một hơi.

Hơn ba giờ,ba Trương đi cửa tiệm bán dụng cụ câu cá cách vách mua một túi giun đất, trộn trộn với cá rồi đi câu cá, không tới một giờ gọi điện thoại Hoàng Đan,kêu cậu đến lấy cá về.

Hoàng Đan nằm ở trên giường ngủ trưa, thật vất vả mới ngủ được thì bị điện thoại đánh thức,cậu cầm điện thoại ném trên giường, ngáp thêm mấy cái.

Tường trên lầu và mặt đất đều là xi măng, giống như mụn chi chít dày đặc của tuổi thanh xuân, sờ lên đều thô ráp cấn tay.

Hoàng Đan từ trên giường đứng lên, từ trong thùng nước cạnh bàn gỗ lấy gáo múc nước rồi đi đến chỗ thau nước,mặt cậu tiếp cận đi vào, sâu ngủ đụng tới hơi nước lạnh,thét lên chạy thục mạng.

Tỉnh táo không ít, Hoàng Đan đem nước đổ xuống nền xi măng, mặt đất lập tức phát ra một chuỗi âm thanh khàn giọng, lần đầu tiên cậu còn có chút giật mình, hiện tại đã quen rồi.

Hoàng Đan lái xe ra bờ sông, nhìn thấy ba Trương ngồi hút thuốc, phía trước bắc ba cái cần câu.

Ba Trương nhấc giỏ cá lên,bắt hai con cá trắm đen nặng ba cân ra:“Túi đâu? Lấy lại đây.”

Hoàng Đan từ trong túi cầm ra túi nilon màu đen, con cá trắm màu đen bị ném vào, nhảy nhót muốn đi ra ngoài, nước bắn đến trong mắt cậu,cậu thò tay dụi dụi:“Ba, còn gì nữa không?”

“Không còn.”

Ba Trương đem giỏ cá bỏ vào trong nước một lần nữa, rửa tay nói:“Lúc trở về đừng ồn ào,nói với mẹ con một tiếng.”

Hoàng Đan nói:“Biết rồi ạ.”

Công ty có mấy lãnh đạo thích chiếm lợi ích,mẹ nó chứ,còn trực tiếp đến lấy rau nhà nguyên chủ tự trồng,cũng không thèm chào hỏi cũng không tiếng,sau đó còn nói thực phẩm màu xanh thực phẩm,có tiền cũng mua không được.

Nếu để lãnh đạo nào nhìn thấy cá, dù cho không mở miệng muốn lấy, cũng sẽ ở lại ăn cơm tối.

Ba  nguyên chủ sĩ diện, cũng vì làm tốt quan hệ,nhất định sẽ cười ha hả mời người đến trên bàn nhà mình,đem đồ ăn rượu ngon ra chiêu đãi.

Hoàng Đan xách túi to hướng chổ dừng xe đi,cậu vừa đi vừa đánh giá nơi này, không có một cái cây nào, chỉ có cỏ thưa thớt, là chổ câu tốt,tùy tiện ném móc câu cũng không sợ vướng cành cây nào.

Ngay lúc Hoàng Đan chuẩn bị thu hồi tầm mắt,cậu liếc đến một bóng người quen thuộc, là Thích Phong.

Suy nghĩ một lát, Hoàng Đan đem cá đen bỏ vào trong xe,mở rộng cái túi cho nó thở sau đó đi về phía người đàn ông.

Đọc truyện chữ Full