Đôi dép lê kia bị Triệu Hiểu ném vào trong lối đi, vừa không mọc chân biến thành một con côn trùng bỏ chạy, cũng không biến thành một cái mặt người đầy máu, nó chỉ là đôi dép lê bình thường, lẳng lặng nằm trên mặt đất, không có sức sát thương nào.
Nhưng mà nó lại là nơi phát ra hết thảy mọi âm trầm, quỷ dị, thậm chí là sợ hãi.
Đêm bác gái Lưu chết, Hoàng Đan có lẽ đã từng thấy đôi dép lê này, nó ở trên chân của bà cụ, cậu suy luận ra từ trong biểu cảm hoảng hốt của bác trai Lưu, có thể là cùng một đôi dép lê khi ông Trương chết đã mang trên chân.
Hai cụ Lưu đều sợ phiền phức, bọn họ không muốn nghe hàng xóm nói nhảm, cũng không muốn thêm chuyện, nhất định trước khi cảnh sát đến đã lấy dép lê từ trên chân của ông Trương, hơn nữa còn đã ném bỏ đi.
Nhưng rồi dép lê bị ném đi kia lại xuất hiện trên chân bác gái Lưu, bác trai Lưu mới kinh hoảng đến điên như thế.
Hoàng Đan bóp ngón tay, nói cách khác, điểm giống nhau nhất trong mấy chuyện này, chính là đôi dép lê bị trộm của bác trai Lưu.
Cậu nhớ rõ khi thi thể bác gái Lưu được phát hiện, trước cửa nhà Tôn Tứ Khánh có vũng nước, lúc ấy cậu đã suy đoán do đế dép lê, không xác định do dép đã bị hung thủ chà rửa, hay là nguyên nhân nào khác.
Đêm đó hung thủ đến lấy lại dép lê, hiện tại đặt ở nhà Triệu Hiểu, có phải có dự báo gì đó hay không.
Hoàng Đan liếc nhìn Triệu Hiểu, cô ta còn đang sợ, đồng tử mở to, mặt trắng bệch, giống như vừa mới được sơn lớp sơn trắng lên, thân thể cũng run rẩy.
Có người lén lút tiến vào nhà của bạn, để lại một đôi dép ở nơi bạn thường hay để giày dép, mà bạn cũng không nhìn nhiều, đưa chân vào mang đôi dép đó, mặc cho ai từng trải qua một màn này, cũng đều sẽ khủng hoảng không thôi.
Trạng thái hiện tại của Triệu Hiểu chính là như vậy.
Hoàng Đan không thu hồi tầm mắt, Triệu Hiểu mặc một bộ thể thao màu đỏ hồng, buông xuống dưới, ống quần che bàn chân, cậu và mấy người hàng xóm trước đó đều muốn tìm người, không chú ý chân đối phương.
Người trong cuộc Triệu Hiểu cũng không ý thức được không ổn, căng dây thần kinh chuyên tâm chăm chú nhìn hàng xóm ra vào nhà cô ta, sợ ai đó làm hư đồ đạc của cô ta, càng sợ có một người xa lạ chạy ra từ một nơi nào đó.
Nhưng mà, Chu Xuân Liên lập tức phát hiện ra được.
Có lẽ do điểm chú ý của bọn họ khác nhau, cũng có thể do phụ nữ kỹ tính?
Hoàng Đan nhíu mi, cảnh sát không tiết lộ nguyên nhân tử vong của bác gái Lưu và ông Trương ra ngoài, cậu không biết, cũng không tìm được manh mối tương tự.
Một đôi dép lê có thể sẽ liên quan đến chuyện gì? Có phải hung thủ chỉ đang tung đạn mù, cố ý chuyển dời sự chú ý của người khác, chỉ vì muốn che giấu động cơ giết người thật sự hay không?
Hoàng Đan suy nghĩ bị giọng nói Chu Xuân Liên quấy rầy, chị ta nói dép lê nhìn có chút quen mắt, hình như thấy anh Lưu từng mang, còn nói khoảng thời gian trước dép lê đặt ở cửa nhà ông ấy lúc nào cũng không thấy, cũng không thấy ai trong cư xá mang cả.
Thấy mấy người đều nhìn về phía mình, Chu Xuân Liên nâng tay vén tóc ra sau tai, giải thích nói,”Việc này lúc trước chị ấy từng nói cho tôi biết.”
Chị ta thở dài,”Aiiiii, khi còn sống chị ấy có lòng nhiệt tình, cũng không cãi nhau ồn ào với ai, nhưng lại bị chết oan như vậy, thật sự là không ngờ.”
Trong lối đi yên tĩnh mấy giây, Triệu Hiểu thì thào tự nói,”Đó chính là người trộm dép làm.”
Chu Xuân Liên trấn an nói,”Chúng ta đều là dân chúng, đối với mấy chuyện này cũng không hiểu được, không thể giúp được cái gì, cảnh sát sẽ điều tra, trắng là trắng, đen là đen, sẽ có ngày điều tra ra được manh mối thôi.”
Hoàng Đan quan sát Chu Xuân Liên, khi chị ta nói lời này, trên mặt là cảm xúc phù hợp và tin tưởng vững chắc, không một tia khác thường nào.
Chu Xuân Liên hình như đối với sự xuất hiện của Lục Phỉ không có chút gì kinh ngạc, chị ta nhìn Hoàng Đan cười cười,”Tiểu Quý, cậu và Lục tiên sinh đi nghỉ ngơi đi, cô Triệu bên này có tôi rồi.”
Hoàng Đan nói,”Có chuyện thì kêu chúng tôi.”
Lục Phỉ dựa vào vách tường, bộ dạng như đang ngủ, hắn nghe được thanh niên mà nói thì nhấc chân bước đến cửa hộ 401, từ đầu tới cuối đều là thái độ không quan tâm chuyện gì.
Hoàng Đan cầm chìa khóa mở cửa, trước khi vào nhà cậu cúi xuống cầm đôi dép dưới đất lên trước mặt Triệu Hiểu và Chu Xuân Liên.
Hai người phụ nữ đều không thay đổi gì, giống như không quan tâm nơi dép lê sẽ đi.
Triệu Hiểu vào nhà với Chu Xuân Liên, cô ta cẩn trọng lại đề phòng đứng ở chỗ bóng tối đó, lòng bàn chân cọ cái đệm thô cứng, người không đi lại trong nhà một bước.
Chu Xuân Liên lấy một đôi dép lê trong hộp giày cho cô ta,”Cái này mới này.”
Triệu Hiểu nhìn dép một chút hài,”Cám ơn.”
Chu Xuân Liên đóng lại tủ giày, rất khách sáo nói,”Trong gian phòng khách cái gì cũng sạch sẽ, cô đi nằm một lát đi.”
Triệu Hiểu nói không cần,”Tôi ngồi ngoài phòng khách là được rồi.”
Dường như Chu Xuân Liên biết cô ta có chứng sạch sẽ, cũng không miễn cưỡng,”Vậy được rồi.”
Phòng ngủ bên trong đột nhiên truyền ra tiếng khóc của trẻ con, Chu Xuân Liên vội vàng xoay người chạy đi vào, bước chân rất vội vàng.
Triệu Hiểu đánh giá phòng khách trước mắt, mua khác với cho thuê, trang trí không cần sợ sẽ xa hoa cao cấp, ít nhất sẽ dựa theo cái mình yêu thích mà mua, từ một viên gạch nhỏ, một cái khăn trải bàn, cho đến đến một cái giường lớn, một chiếc ghế dựa, đều hợp với ý muốn của mình.
Hai hộ hai bên lớn hơn so với hộ ở giữa, Triệu Hiểu không chạm thứ gì, cô ta chỉ dùng đôi mắt để xem, giống như làm như vậy, thì có thể tạm thời áp chế kinh hoảng đêm nay của cô ta.
Tiếng khóc oa oa trong duy trì liên tục không ngừng, tiếng người phụ nữ trung niên mơ màng mang theo bất lực nghẹn ngào.
Triệu Hiểu từng bước hướng tới phòng ngủ, cô ta dừng ở cửa, thấy phụ nữ trung niên đang ôm đứa trẻ quay lưng về phía cô ta, nhẹ nhàng lắc lư, trong miệng hát cái gì đó.
Đứa trẻ còn đang khóc, mẹ ôm ấp và dỗ dành cũng không làm cho nó an tĩnh lại.
Cổ họng Triệu Hiểu có chút ngứa, cô ta nhịn không được khụ một cái.
Tiếng hát ru trong phòng ngủ ngưng bặt, động tác Chu Xuân Liên lay động đứa trẻ cũng ngừng, chị ta xoay người, giọng điệu và thần thái đều không phải dáng vẻ vừa rồi, rất bài xích không thích người khác tới gần phòng ngủ, dù sao cũng là nơi tương đối riêng tư.
“Cô Triệu, có chuyện sao?”
Triệu Hiểu nhận ra, cô ta lui về phía sau một bước, cách cửa phòng ngủ xa một chút,”Chân của tôi rất bẩn, có thể dùng buồng vệ sinh của chị một chút được không?”
Chu Xuân Liên nói có thể,”Cô tự đi, hay để tôi dẫn cô đi?”
Triệu Hiểu nói để cô ta tự đi, nhìn đứa trẻ trong lòng người phụ nữ một chút,”Không quấy rầy chị nữa.”
Chu Xuân Liên khôi phục như thường,”Đứa trẻ đói bụng, tôi dỗ cho nó ăn, phiền cô Triệu đóng cửa lại giúp tôi.”
Triệu Hiểu đóng cửa lại, một thoáng trước khi cửa đóng lại, cô ta nhìn thấy Chu Xuân Liên ôm đứa trẻ nằm lên giường, vén áo trước ngực lên.
Đến buồng vệ sinh rửa chân rửa dép, Triệu Hiểu không nghỉ ngơi, cô ta kéo giấy vệ sinh lau ghế dựa, lau một lần rồi lại một lần, dùng xong hết giấy vệ sinh trên bồn cầu mới dừng lại.
Triệu Hiểu chuyển ghế dựa đến ban công, đối mặt bóng đêm ngoài cửa sổ, chờ hừng đông.
Đối diện Hoàng Đan đang nghiên cứu đôi dép kia dưới ánh đèn, mí mắt cậu mạnh nhảy dựng, phát hiện cái gì đó, lập tức đi lấy đôi mình lấy trộm được từ chỗ Tôn Tứ Khánh ra, đặt hai đôi cùng với nhau.
Là cùng một kiểu dáng, chỉ có màu sắc và số size khác nhau.
Sau khi Hoàng Đan xác định nhiều lần, đem này manh mối thu vào trong đầu, cậu nhìn dép, trước tiên nghĩ tới tiệm Taobao của Vương Chí.
Vương Chí nhiều đường nhập hàng, nhập số lượng dép nhiều về bán là chuyện rất bình thường.
Hơn nữa, đêm bác gái Lưu chết, Hoàng Đan bị người ta đẩy xuống lầu, cậu đi lên tìm, Vương Chí lại đúng lúc quá mức mở cửa đứng ở trong lối đi, còn có cửa kho hàng kia của đối phương bao giờ cũng đóng chặt cửa lại.
Mọi chuyện đều lộ ra kỳ quái.
Hoàng Đan sờ nhãn dưới đế dép lê, động tác cậu đột nhiên bị kiềm hãm.
Có phải là……
Trên chân ông Trương và bác gái Lưu mang, với đôi dép phát hiện trong nhà Triệu Hiểu hoàn toàn không phải là một đôi, chỉ là cùng một màu mà thôi?
Ngay từ đầu cậu đã lệch khỏi quỹ đạo, cách chân tướng càng ngày càng xa?
Hoàng Đan đang đi tới thất thần, đỉnh đầu thình lình vang lên một giọng nói, cậu ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình, trong tay còn cầm một cây súng, chính là súng cậu đã giấu dưới gối.
Quên đổi chỗ giấu, khóe miệng Hoàng Đan giật giật, đầu óc cậu nhanh chóng chuyển động, cần phải bịa ra một lý do cho cái này.
Sắc mặt Lục Phỉ âm trầm,”Súng ở đâu có?”
Hoàng Đan ném dép lê trong tay xuống dưới đất,”Tìm được trong rương đồ của bà ngoại.”
Người già đã qua đời, không thể gọi bà cụ ra hỏi cho ra lẽ, lý do này không tệ.
Lục Phỉ nhướn mày,”Qúy Thời Ngọc, em còn rất thông minh, biết lôi bà ngoại em ra làm bia đỡ đạn nữa chứ.”
Hắn hừ lạnh một tiếng,”Có phải em cảm thấy nói như vậy, anh sẽ trả lại súng cho em không?”
Hoàng Đan ý thức được người đàn ông muốn làm gì, cậu lập tức đứng lên, nghiêm túc nói,”Lục Phỉ, anh không thể lấy súng này đi.”
Giọng nói Lục Phỉ lạnh lùng,”Vậy em nói cho anh biết, tại sao em muốn để súng ở đây? Có thể làm cơm ăn, hay là có thể biến ra phép thuật cho em chơi.”
Hoàng Đan nói,”Đây là bà ngoại để lại cho em.”
Lục Phỉ dùng tay không cầm súng gõ trán thanh niên một cái,”Đừng đùa, Qúy Thời Ngọc, đứng ở trước mặt em đây không phải ngu ngốc, nguồn gốc cây súng này ở đâu em đã không chịu nói, còn nói dối, em nghĩ anh có thể trả súng cho em không?”
Hoàng Đan thở dài,”Em không thể nói.”
Lục Phỉ nhướn mày, phát giác thích thanh niên thẳng thắn thành khẩn với mình, chán ghét giấu diếm hắn, hắn âm trầm liếc, buông mắt vuốt ve thân súng,”Phải không?”
Hoàng Đan sợ người đàn ông làm hư súng, cậu nghĩ nghĩ nói,”Bên trong chỉ có một viên đạn, em chưa sử dụng loại súng này.”
Ngón tay cầm súng của Lục Phỉ run lên, toàn bộ tay cũng run lên, hắn dùng tay trái đè lại tay phải, xanh mặt tức giận mắng,”Vậy em còn đem loại đồ chơi này coi như báu vật mà giấu dưới gối làm cái gì? Cho rằng bản thân là tay súng thiện xạ, bách phát bách trúng sao?”
Hoàng Đan nói,”Cho là chỉ có một viên đạn, nó cũng mạnh hơn không có.”
Luồng khí khắp người Lục Phỉ trở nên đáng sợ, hắn âm u nói,”Anh thật muốn cạy đầu của em ra, sau đó đổ hết nước úng ở trong đó ra ngoài.”
Hoàng Đan nắm lấy tay hắn, bị vung ra, cậu lại đi nắm, lần này không có bị vung ra, nên sờ sờ tay người đàn ông.
Giọng điệu Lục Phỉ rất kém cỏi,”Làm nũng, lấy lòng cũng vô dụng, đừng mong có thể lấy lại.”
Hoàng Đan nói,”Súng có thể phòng thân mà.”
Lục Phỉ nhếch môi cười cười nói,”Đúng, không sai, súng có thể phòng thân, cũng có thể khiến người muốn giết em phát hiện, dùng súng tạo một lỗ thủng ở trên đầu em.”
Hoàng Đan nói,”Đừng nghĩ đến hướng xấu, rất tiêu cực.”
Lục Phỉ trở tay nắm tay thanh niên, ngón tay ấn lòng bàn tay cậu,”Súng hoặc anh, em tự chọn đi.”
Hoàng Đan không nói gì vài giây,”Đều lấy hết.”
Gân xanh trán Lục Phỉ nhảy một cái,”Được đằng chân lên đằng đầu.”
Hoàng Đan nói,”Có súng, em có thể bảo vệ anh.”
“Em lo nghĩ cho mình đi.”
Lục Phỉ nói xong thì thở một hơi, không nói một lời ngưng mắt nhìn thanh niên một lát, hắn đi gọi điện thoại trở về,”Súng này anh sẽ giữ thay em, mai anh sẽ đưa em cái mới.”
Hoàng Đan nói không được, súng này của cậu bách phát bách trúng, anh Tam nói, cho dù cậu nhắm mắt lại, viên đạn cũng có thể trăm phần trăm bắn trúng chỗ chí mạng, mấy cây súng khác không có chức năng này, viên đạn lại nhiều, không hữu dụng.
Mi tâm Lục Phỉ nhăn thành chữ xuyên( 川), lệ khí trên mặt rất nặng, hắn đang áp chế cơn giận dữ.
Hai người giằng co không ngừng,
Hoàng Đan nâng tay xoa vành tai người đàn ông, bóp một chút, lại bóp một chút.
Hô hấp Lục Phỉ nặng nhọc, từ trong kẽ răng nặn ra một câu,”Qúy Thời Ngọc, em muốn dùng mỹ nhân kế với anh, trước nhất phải thành mỹ nhân cái đã.”
Hoàng Đan không nói câu nào, cậu kéo cổ người đàn ông xuống, áp môi lên.
Lục Phỉ cong eo lưng, tùy ý để thanh niên làm xằng làm bậy ở trên môi hắn, còn để đưa đầu lưỡi vào trong miệng của hắn.
Đáng chết, liếm chỗ nào đó? Lục Phỉ kéo thanh niên ra, đáy mắt có dục hỏa thiêu đốt, hắn thở hổn hển, giây lát lại nghiền hai phiếm môi dưới mắt.
Sau hơn nửa giờ, chuyện cây súng được cho qua.
Hoàng Đan tiếp tục giữ lại cây súng của anh Tam, còn đồng ý với Lục Phỉ, sẽ cất thêm một cái hắn đưa cho mình.
Lục Phỉ để ý thanh niên giấu diếm, nguồn gốc cây súng rất không bình thường, hắn chụp hình cây súng rồi kêu cấp dưới đi thăm dò, nhưng không điều tra được cái gì, không biết cây súng này từ đâu chui ra.
Bình minh mùa hè đến rất sớm, không có nửa điểm nhớ nhung yên tĩnh đêm tối mang đến, vội vả cạy nhờ tiến vào bên trong rạng đông.
Hoàng Đan cảm thấy bản thân không ngủ bao lâu đã tỉnh, cậu nằm ở trên giường lười biếng duỗi eo, nghiêng đầu chào hỏi người đàn ông đang hút thuốc ở đầu giường,”Sao anh dậy sớm vậy?”
Giọng Lục Phỉ khàn khàn,”Sớm cái gì, anh không ngủ.”
Hoàng Đan lấy điếu thuốc trên tay hắn,”Không ngủ được, mà sáng sớm đã hút thuốc rồi.”
Cổ họng Lục Phỉ lên xuống, hắn gãi tóc, phát ra một âm từ trong lỗ mũi,”Trách ai chứ?”
Hoàng Đan nói,”Trách em.”
Lục Phỉ kéo lấy phía sau thanh niên đang bò qua người hắn,”Đi xuống vậy sao? Không hôn chào buổi sáng à?”
Hoàng Đan tránh thoát,”Bẩn, đánh răng trước.”
Lục Phỉ,”……”
Hắn kéo người đến trên người, cánh tay cuốn lấy, nhìn lên trên đỉnh cao cao,”Buổi sáng là bắt đầu của một ngày đó, bạn học Quý, thầy giáo chưa từng dạy em sao?”
Hoàng Đan nói,”Những lời này ý là kế hoạch một ngày phải sắp xếp vào sáng sớm.”
Lục Phỉ trêu đùa,”Còn có một ý khác nữa.”
Hoàng Đan sờ sờ người đàn ông,”Lục Phỉ, anh thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng? Sẽ rất đau, anh sẽ khóc rất dữ dội, gối đầu và ra trải giường đều sẽ ướt nhẹp hết.”
Cậu chăm chú lại nghiêm túc nói,”Anh còn sẽ khóc đến ngất đi luôn.”
Lục Phỉ vốn đang hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, lúc này mềm thành một bãi, làm thế nào cũng không nâng nổi đầu, khuôn mặt tuấn tú của hắn thối hoắc,”Đi xuống!”
Hoàng Đan bò từ trên người của người đàn ông xuống, lê dép lê đến buồng vệ sinh,”Điểm tâm ăn cái gì?”
Lục Phỉ cứng rắn nói,”Không ăn, không có khẩu vị.”
Tiếng nói Hoàng Đan từ trong phòng vệ sinh truyền ra, trong miệng để bàn chải, giọng nói mơ hồ,”Trước tiên em sẽ chiên trứng ốp la cho anh, tiếp sau đó là bát mì, có muốn ăn không?”
Lục Phỉ nhớ tới thanh niên cắt mất miếng thịt ở ngón tay, trái tim hắn liền thoáng co rút, đảm nhiệm đi đến bếp.
Điểm tâm như Hoàng Đan nói, mỗi người một bát mì, mặt trên để trứng ốp la vòng tròn, xúc xích nướng cắt thành khoanh, mấy cọng rau xanh mượt, một chút cà rốt xắt hạt lưu, nhìn cũng đã rất thèm ăn.
Hoàng Đan vớt một sợi mì cuối cùng, lau miệng nói,”Anh nói có chuyện mà, vậy đi làm việc đi.”
Lục Phỉ nói,”Anh không sao.”
Hoàng Đan ngẩng đầu,”Không sao? Không phải anh về nước vì thu mua dự án sao?”
Lục Phỉ nói không phải, thân mình hắn ngửa ra sau một ít, chân dài chồng lại,”Qúy Thời Ngọc, em vừa ăn xong bữa sáng do anh làm cho em, vậy mà đã vội vàng đuổi anh đi như thế, lương tâm của em ở đâu? Lúc ăn mỳ trộn chung ăn luôn rồi hả?”
Hoàng Đan nói,”Em không đuổi anh đi, là em có chuyện, buổi sáng không thể ở cùng anh được.
Lục Phỉ a một tiếng nói,”Đi đến đối diện hỏi tình huống trước, sau đó đi tìm bác trai Lưu và Tôn Tứ Khánh ở tầng ba, rồi lên tầng năm tìm Vương Chí, đúng không? Qúy Thời Ngọc, ngày qua ngày của em, thật sự là rất bận rộn nha.”
Hoàng Đan nói,”Tàm tạm.”
Lục Phỉ ném bật lửa và hộp thuốc lá trong túi lên trên bàn, phát ra tiếng vang không nhẹ, tỏ vẻ hắn rất tức giận.
Hoàng Đan nói,”Nếu anh không vội, có thể đi với em.”
Lục Phỉ mò eo thanh niên, lấy lòng bàn tay thô ráp cọ cọ, hắn cười nhẹ một tiếng,”Đi cùng em làm cái gì? Nhìn em tìm chết à?”
Hoàng Đan đứng dậy lấy tay người đàn ông ra, chuẩn bị dọn bát đũa đi đến nhà bếp, lại bị ngăn cản.
”Đứng một bên chơi đi.”
Lục Phỉ chậm rãi thu dọn bát đũa,”Cắt rau, cũng có thể cắt luôn tay, còn gọt mất miếng thịt, vết thương lớn nhỏ, bản thân lại giống như người bình thường không có việc gì đi dạo khắp nơi, anh sống ba mươi năm nay, mở mang kiến thức được trên người em không ít, Qúy Thời Ngọc, anh phải cám ơn em nhiều lắm đó.”
Hoàng Đan,”……”
Lục Phỉ từ nhà bếp đi ra, gỡ tóc xem cục u sau đầu đụng tối hôm qua của thanh niên, tan bớt rồi,”Ban ngày cẩn thận chút.”
Hoàng Đan nói,”Được ạ.”
Lục Phỉ ôm lấy đầu thanh niên, hôn một cái sờ một chút,”Vốn đã ngốc, còn liên tục đập đầu, Qúy Thời Ngọc, ngày nào đó em mà trở thành thằng ngốc, anh sẽ không cần em nữa đâu.”
Hoàng Đan xem như không nghe thấy.
Hơn bảy giờ, Hoàng Đan nghe được tiếng mở cửa ngoài cửa, cậu cũng mở cửa, nhìn thấy bóng dáng Chu Xuân Liên, thuận miệng hỏi Triệu Hiểu.
Chu Xuân Liên nói,”Trời vừa sáng đã đi, lúc này chắc là ở trong công ty rồi.”
Hoàng Đan hỏi,”Chị Chu, anh Lý trở về chưa?”
Chu Xuân Liên mờ mịt,”A?”
Hoàng Đan nhíu mày,”Tối hôm qua anh Lý không phải ở công ty tăng ca thâu đêm sao? Bây giờ còn chưa về nữa hả?”
Chu Xuân Liên cười cười,”Phụ nữ có chữa ngốc ba năm quả nhiên không sai.”
Chị ta không cười, giọng điệu trầm trọng, lộ ra bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp đối với hiện thực,”Kinh tế hiện tại không khởi sắc, còn chưa phát được tiền lương, phải thường xuyên tăng ca, gần tối nhà tôi mới có thể trở về.”
Hoàng Đan nói,”Vất vả thật.”
Chu Xuân Liên nói ừ,”Tiểu Quý, tôi nghe nói Lục tiên sinh kia mở công ty ở nước ngoài, trong nước cũng có làm ăn, tôi thấy cậu cũng thân thiết với cậu ta, chuyện công tác tìm cậu ta thử xem, nói không chừng còn có thể tìm được một vị trí làm việc tốt.”
Mày Hoàng Đan động động, lần trước Chu Xuân Liên ám chỉ cậu đừng lui tới với Vương Chí, lần này ám chỉ kêu cậu đến gần đó.
Cậu suy đoán trong lòng, có lẽ Chu Xuân Liên biết vài thứ, lại không nói rõ.
“Chị Chu, tối hôm qua Triệu Hiểu ở nhà chị ổn không? Có xảy ra tình trạng gì không?”
Chu Xuân Liên nói không xảy ra tình trạng gì,”Tôi kêu cô ấy ngủ phòng khách, cô ấy không ngủ, sau đó tôi vội vàng đi dỗ con, cũng không hỏi đến, buổi sáng đi ra mới phát hiện cô ấy đã sớm rời đi rồi.”
Hoàng Đan nói,”Cô ấy có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.”
“Không chỉ là sạch sẽ, tính cảnh giác của cô ấy cũng rất mạnh.”
Chu Xuân Liên nói,”Tiểu Quý, cậu xuống lầu sao? Nếu xuống lầu, giúp tôi ném rác một chút nha.”
Hoàng Đan nói xuống lầu,”Để đó đi.”
Chu Xuân Liên nói cám ơn, rồi khóa cửa lại, ngăn cách khí nóng trong lối đi.
Hoàng Đan vào nhà đổi dép, cầm rác của Chu Xuân Liên đi xuống lầu ném bên trong thùng rác, mang theo đôi dép lê đi tìm bác trai Lưu.
Trong lúc đó, Lục Phỉ đều đi theo bên cạnh, y như điệu bộ phong thái của người đàn ông gia trưởng.
Bác trai Lưu xách thùng nước lau cửa, miệng khô quắt lảm nhảm cằn nhằn, thấy Hoàng Đan và Lục Phỉ, vẫn câu nói kia, kêu bọn họ tới, nhất định phải tới.
Dường như ngày bái đường thành thân với bạn già năm đó, là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của bác trai Lưu vậy.
Hai tay Lục Phỉ đút túi,”Người điên rồi em cũng nói chuyện được hử?”
Hoàng Đan nói,”Bác trai biết nhà mình ở chỗ nào, cuộc sống sinh hoạt cũng có thể tự lo, em thấy ông cụ không khác người bình thường lắm.”
Lục Phỉ không tỏ rõ ý kiến.
Hoàng Đan đêm đôi dép lê đến trước mặt người già,”Bác trai, dép này……”
Bác trai Lưu đẩy cậu ra ra,”Thằng nhóc thối, không nhìn thấy tôi đang lau cửa sao? Tránh ra đi, đừng cản trở tôi.”
Lục Phỉ nói mát,”Được rồi Qúy Thời Ngọc, lão già này đối xử rất không tốt với em, cũng đừng cản trở người ta, về đi thôi.”
Hoàng Đan không đi, tay cậu cầm dép lê buông nhẹ xuống, dép lê rơi xuống đất.
Tiếng động đó quấy rầy bác trai Lưu, cũng hấp dẫn sự chú ý của ông cụ, ông cụ cúi đầu xem xem, rồi lấy chân ra, bỏ vào trong dép lê, vui tươi hớn hở nói,”Vừa vặn thật.”
“Đúng vậy, rất vừa.”
Hoàng Đan nói,”Bác trai, dép lê trên chân bác rất đẹp, con cũng muốn mua, bác biết chỗ nào có thể mua được không?”
Bác trai Lưu mang dép lê đi vài bước, ghét bỏ đá rơi xuống,”Đế dép lê này mỏng quá, đi đường rất dễ bị trượt chân, không thực dụng, đừng mua.”
Hoàng Đan nói,”Không sao, con mang vào mùa hè.”
Bác trai Lưu đột ngột nói,”Trên lầu.”
Hoàng Đan biết cụ già đang trả lời một vấn đề trước đó của cậu, cậu nhặt dép lê trên mặt đất lên, đứng ở bên cạnh người đàn ông như có suy nghĩ.
Lục Phỉ híp nhắm mắt, hắn cảm giác bản thân mình hết cứu được rồi, tắt máy di động công việc, sửa đổi hành trình tạm thời, cũng vì thằng nhóc con này đây.
Bác trai Lưu không lau cửa, một tay cầm quạt hương bồ, một tay xách ghế trúc nhỏ đi ra ngoài.
Hoàng Đan nhìn thấy chiếc chìa khóa trên cửa, cậu gọi,”Bác trai, chìa khóa của bác còn cắm ở trên cửa, không lấy đi sao?”
Bác trai Lưu ngơ ngác, buông ghế trúc nhỏ xuống quay đầu lấy chìa khóa.
Hoàng Đan nói,”Bác trai, lúc trước có phải lúc bác đóng cửa, cũng quên chìa khóa như vậy không?”
Bác trai Lưu bỏ chìa khóa vào trong túi áo choàng ngắn, lấy tay khô héo vỗ vỗ, ông cụ cầm lấy ghế trúc nhỏ lên một lần nữa, đi đến trước người Hoàng Đan hung hăng trừng qua,”Sao cậu có nhiều vấn đề vậy? Thật đáng ghét!”
Hoàng Đan hỏi người đàn ông,”Sao bác trai lại nói em đáng ghét nhỉ?”
Lục Phỉ nói,”Em vốn rất đáng ghét.”
Hoàng Đan co rút miệng,”Em muốn đi lên lầu tìm Vương Chí, anh thì sao?”
Tay Lục Phỉ đốt điếu thuốc, rít sâu một ngụm sau đó phun ra một đoàn sương trắng, hắn không nói một tiếng xoay người lên lầu.
Cửa hộ 502 đang mở, lên lầu rẽ ngoặt thì có thể nhìn thấy, trong lối đi không có thùng giấy chất đống, rất sạch sẽ.
Hoàng Đan ngẩn người, cậu nhìn người đàn ông bằng ánh mắt hỏi thăm.
“Đây là ý của anh.”
Lục Phỉ dứt lời, liền mở cửa hộ 503 đi vào, không đóng cửa lại.
Hoàng Đan đến chỗ Vương Chí cách vách, cậu ta hỏi chuyện tối hôm qua,”Triệu Hiểu bị kinh hãi không nhẹ.”
Vương Chí cho Hoàng Đan nhìn thấy cậu ta đang hòa tan thuốc cảm 999,”Ngày hôm qua tôi bị cảm mạo, đau đầu muốn chết, không để ý để tiệm đã nằm xuống, làm sao biết cô ta xảy ra chuyện chứ, aiiii, có người đến chỗ tôi mua đồ, nói với tôi hai câu, tôi mới biết được.”
Mặt cậu ta đầy lo lắng,”Tôi gọi điện thoại cho Triệu Hiểu, nghe giọng nói cô ta như không có tinh thần gì.”
Hoàng Đan nói,”Nam còn bị dọa, huống chi cô ấy lại là nữ.”
Vương Chí chậc lưỡi,”Tôi vẫn coi Triệu Hiểu là bạn bè, lúc này mới phát hiện chỉ được cái cao, mặt hung dữ, nhìn rất dũng cảm, thực ra rất nhát gan.”
Hoàng Đan nói,”Không uống thuốc? Để lạnh hử?”
Vương Chí ngửa đầu uống ùng ục xong, cậu ta không để ly trên bàn,”Không được, cả người tôi không có sức lực gì cả, Qúy Thời Ngọc, hôm nay nếu cậu có thời gian, có thể giúp tôi xem tiệm được không?”
Hoàng Đan nói có thể, cậu gửi tin nhắn cho người đàn ông, đối phương không trả lời, chắc tức giận rồi.
“Vương Chí, đây là dép lê Triệu Hiểu mang.”
Nằm vào trên mặt bàn, Vương Chí nghiêng đầu nhìn, cậu ta trợn mắt, giật mình đầy mặt,”Móa nó, cái này không phải mấy đôi bán chạy năm ngoái sao? Còn cùng một kiểu với đôi cậu nhặt được nữa chứ.”
Hoàng Đan nói,”Không biết người kia sao lại muốn để ở nhà Triệu Hiểu, mở điều hòa phòng khách cô ấy, rồi đặt điều khiển từ xa ở trên gối đầu, còn để đôi dép lê ở nơi bình thường cô ấy để giày dép.”
Vương Chí hừ hừ,”Còn có thể có nguyên nhân gì, chính là biến thái đó.”
Hoàng Đan nói,”Là dép lê của nam.”
Vương Chí nói tiếp,”Cho nên người đó chính là nam.”
“Cũng có thể.”
Hoàng Đan hỏi,”Vương Chí, bác trai Lưu và bác gái Lưu tầng ba có đến chỗ này của anh không?”
Vương Chí nói,”Hình như không có đến.”
Hoàng Đan đổi đề tài,”Vậy chỗ anh còn kiểu dép này không?”
Vương Chí nói không có,”Năm trước bán rất được, gần như lấy bao nhiêu bán hết bấy nhiêu, một lần nhập hàng cuối cùng còn lại một chút, cũng đều giảm giá bán ra hết rồi.”
Hoàng Đan a một tiếng, không nói nhiều nữa.
Vương Chí cũng không nói chuyện, hình như đã ngủ.
Hoàng Đan biết Vương Chí không ngủ, bởi vì tiếng hít thở không đúng, cậu không có làm gì, chỉ tiếp đãi người mua ở máy tính.
Nhẫn nại của Lục Phỉ vào giữa trưa đã tới cực hạn.
Hoàng Đan bị gọi đi, trước khi đi còn gọi Vương Chí đang nằm trên bàn.
Vương Chí không ngẩng đầu, mơ mơ màng màng khoát tay,”Anh bạn, buổi sáng cám ơn nha, lần tới mời cậu ăn cơm.”
Hoàng Đan vòng qua góc, bước chân dừng ở tại chỗ, cậu ló ra đầu nhìn, phát hiện Vương Chí còn nằm vào chỗ đó, tay viết chữ vẽ gì đó trên mặt bàn, nhìn không ra viết cái gì.
Phanh một tiếng, Lục Phỉ đóng cửa lại.
Hoàng Đan rụt cổ về, tay chân rón rén cùng hắn xuống lầu.
Hai ngày sau, Lục Phỉ ở chỗ Hoàng Đan, hai người không làm đến cuối cùng, mẫn cảm của thần kinh đau đớn quá mức rất muốn mạng, người bình thường sẽ không hiểu.
Các hàng xóm hòa thuận, tất cả đều gió êm sóng lặng.
Hoàng Đan nhìn thấy Triệu Hiểu xách túi to tìm Chu Xuân Liên, là một bộ ô tô món đồ chơi, quà tặng cho đứa trẻ.
Giúp đỡ hai giờ, thái độ Triệu Hiểu đối với Chu Xuân Liên có đổi mới, cô ta ở trong nhà đối phương tầm mười phút mới đi ra.
Hoàng Đan không tiến vào nhà, đứng trong lối đi đợi cô ta,”Hai ngày nay không có chuyện gì chứ?”
Triệu Hiểu không đáp mà hỏi lại,”Nếu có, tôi còn có thể đứng ở đây ư?”
Hoàng Đan thiện ý nói,”Một cô gái như cô ở một mình rất không an toàn, tìm bạn thuê chung sẽ an tâm hơn một chút.”
Lạnh nhạt giữa mi nhãn Triệu Hiểu rút đi một chút,”Tôi không thích thuê chung với người khác.”
Giọng nói Hoàng Đan nhẹ nhàng,”Triệu Hiểu, có chuyện này tôi không nói với người khác, dép lê cô mang đêm đó, tôi cũng có, chỉ là màu sắc khác nhau thôi.”
Sắc mặt Triệu Hiểu biến đổi nhanh,”Anh…… Anh cũng có?”
Hoàng Đan gật đầu,”Đúng.”
Triệu Hiểu hít sâu,”Vậy anh định làm thế nào?”
Hoàng Đan nói,”Không biết.”
Triệu Hiểu cúi đầu, thỉnh thoảng mím môi, không biết suy nghĩ cái gì.
Hoàng Đan hỏi,”Cô có đối tượng nghi ngờ sao?”
Triệu Hiểu không nói lời nào.
Hoàng Đan lại nói,”Tôi nghi ngờ là người quen làm, nếu là ăn trộm……”
Triệu Hiểu đột nhiên đánh gãy, giọng điệu bình tĩnh,”Không phải ăn trộm, Qúy Thời Ngọc, không phải ăn trộm đâu.”
Hoàng Đan nói,”Vậy cô cảm thấy mục đích của đối phương là cái gì? Dọa chúng ta sợ sao?”
Triệu Hiểu lại không nói.
Hoàng Đan làm ra một dáng vẻ muốn nói lại thôi,”Triệu Hiểu, còn có chuyện này, tôi nói cô đừng sợ nha.”
Triệu Hiểu đánh gãy cậu lần thứ hai,”Đừng nói nữa!”
“Tôi nhìn ra được, anh thân thiết với các hàng xóm, là cố ý tạo thành, thực ra anh là loại người giống như tôi, hoàn toàn không thích tiếp xúc với bọn họ.”
“Về phần anh làm vậy là có mục đích gì thì trong lòng anh rõ ràng, Qúy Thời Ngọc, xin khuyên anh một câu, đừng chọc phiền toái cho bản thân.”
Hoàng Đan nói,”Triệu Hiểu, tôi cho rằng chúng ta đứng chung một đường, chúng ta có thể là bạn bè.”
Triệu Hiểu không nói gì, mở cửa đi vào nhà.
Buổi tối Hoàng Đan đến nhà Lục Phỉ, một bàn một cái ghế ở trong nhà đều đã có tuổi, phong cách cổ xưa tràn ngập đậm hơn so với bà ngoại nguyên chủ rất nhiều.
Lục Phỉ nói,”Đừng đứng ngốc, bên trong tủ lạnh có nước uống, em tự lấy đi.”
Hoàng Đan cầm chai nước ngọt uống, cậu tùy ý nhìn nhìn thì đi ra ban công, từ bên này có thể trông thấy ban công nhà Vương Chí cách vách, không ngoài dự kiến chất đầy thùng giấy, còn có rác rưởi, dường như có thể ngửi thấy mùi bẩn thối.
Lục Phỉ tháo đồng hồ đến buồng vệ sinh,”Qúy Thời Ngọc, em đừng tới gần hàng rào phòng vệ, nguy hiểm lắm.”
“Em biết.”
Hoàng Đan mơ hồ nghe được có tiếng người xuống lầu, cậu tưởng Vương Chí đi ra ngoài, sau vài phút lại nhìn thấy đối phương xuất hiện ở ban công,”Anh ở nhà hả?”
Vương Chí để trần, phát hiện Hoàng Đan đang ở cách vách, cậu ta rất khiếp sợ, xem chừng cả người điều đang lờ mờ,”Đúng vậy.”
Hoàng Đan truy vấn,”Trong cư xá có người đến nhà anh mua qua đồ hả?”
Vương Chí nói không có,”Anh bạn, sao cậu lại ở cách vách?”
Hoàng Đan không trả lời, cậu nghe được tiếng bước chân xuống lầu là sao thế? Cậu nhíu mày tâm, có thể nào có người đến sân thượng lấy quần áo không?
Vương Chí lộ ra nửa thân mình, mặt đầy kinh sợ,”Qúy Thời Ngọc, cậu đừng nói với tôi, đêm nay cậu ngủ ở cách vách nha?”
Hoàng Đan nói,”Nhà tôi không có điều hòa, quá nóng, nên đến chỗ anh ấy ngủ nhờ.”
Vương Chí chậc chậc,”Thật hâm mộ cậu, trong phòng tôi cũng không có điều hòa, hai cái quạt điện đồng thời mở ra, cộng thêm một cái quạt trần cũng vô dụng, ngồi máy tính đánh vài chữ, cũng có thể chảy mồ hôi cả người.”
“Anh bạn à, cậu nói tôi biết đi, cậu làm sao đến được vậy? Tôi vừa nhìn thấy vị cách vách kia, da đầu đã run lên, cảm thấy anh ta không phải người tốt đâu, không cho tôi để thùng giấy ở lối đi, còn nói nếu tôi không làm theo, sẽ kêu người đem toàn bộ thùng giấy ném hết luôn xuống dưới đất.”
Hoàng Đan nói,”Anh chất đống có hơi nhiều, hiện tại lại là mùa hè, không khí rất khó ngửi.”
Trong phòng khách truyền ra tiếng gọi của Lục Phỉ,”Qúy Thời Ngọc.”
Hoàng Đan nói,”Lục tiên sinh gọi tôi rồi, có thời gian nói chuyện sau nha.”
Vương Chí nhe răng trợn mắt,”Đi đi, đi đi.”
Hoàng Đan trở lại phòng khách, không biết làm sao, cậu cảm thấy nụ cười của Vương Chí hình như có chút quái dị.
Lục Phỉ vừa tắm xong, trên người mang theo hơi nước,”Phòng khách mở điều hòa em không ở trong đây, nhất định muốn ra ban công đứng cả buổi, không thấy nóng hả?”
Hoàng Đan lấy khăn lông lớn trong tay người đàn ông, lau nước trên đầu hắn,”Hộ 501 không ai ở, nhà trống không.”
Lục Phỉ biết suy nghĩ thanh niên,”Không phải chuyện của em.”
Động tác Hoàng Đan mềm nhẹ, chầm chậm lấy khăn mặt lau tóc ướt của người đàn ông,”Hai đôi dép lê kia em đưa cho anh, một lát anh tìm người quen biết giúp em điều tra đi.”
Lục Phỉ híp mí mắt,”Em giao trực tiếp cho cảnh sát đi.”
Hoàng Đan nói không được,”Cảnh sát có manh mối sẽ không tiết lộ cho em biết.”
Huyệt thái dương Lục Phỉ nhảy nhảy,”Em nghĩ sao vậy, phá được vụ án chẳng phải là được rồi sao? Có thời gian, em nên nghĩ kế hoạch cho tương lai thì hơn.”
Hoàng Đan nhíu mi tâm lại, vụ án phá trễ hay muộn, trực tiếp quyết định nhiệm vụ cậu sẽ thành công hay thất bại.
Anh Tam tiết lộ cho cậu, nói có thể xóa ghi chép một nhiệm vụ thất bại cho cậu, nhưng lần này không thể thất bại nữa, nếu không chẳng những sẽ có trừng phạt không thể tưởng tượng được, ngạc nhiên bất ngờ phía sau cũng sẽ bị hủy bỏ, còn sẽ ảnh hưởng đến cả đời của cậu, đến lúc đó hối hận cũng không kịp.
Hoàng Đan hỏi ngạc nhiên bất ngờ là cái gì, anh Tam nói phải giữ bí mật.
Anh Tam không lừa cậu, lần này Hoàng Đan nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, phải trong một tháng, không đúng, đã không còn một tháng, thời gian của cậu càng ngày càng ít rồi.
Hoàng Đan ghé vào bên tai người đàn ông,”Lục Phỉ.”
Lỗ tai Lục Phỉ có chút ngứa,”Không cần suy nghĩ, anh chỉ là người làm ăn, bàn tay không dài như vậy đâu.”
Hoàng Đan để khăn mặt một bên, dựa vào sô pha sắp xếp lại suy nghĩ.
Mấy ngày này Tôn Tứ Khánh đều không ở nhà, Hoàng Đan gõ cửa, bên trong không tiếng động, không biết ông ta đã đi thành phố khác, hay đang ở nhà bạn bè.
Hoàng Đan không nói chuyện, Lục Phỉ cho rằng cậu không vui, nên kéo cậu lên trên đùi mình,”Được rồi, điều tra cho em.”
Thấy mày thanh niên càng nhíu càng chặt, Lục Phỉ nâng tay chụp mông cậu một cái,”Đã nói điều tra cho em rồi, sao em còn bày ra cái bộ mặt như trời sắp sụp xuống như thế chứ?”
Hoàng Đan thu lại vẻ mặt,”Đi ngủ thôi, mệt rồi.”
Lục Phỉ nói,”Hôn một lát.”
Hoàng Đan nói không hôn,”Em đau răng.”
Lục Phỉ nắm cằm cậu,”Đang tốt thế sao lại đau răng?”
Hoàng Đan nói lạnh,”Buổi tối anh cuốn thảm đi hết, bụng em lộ ra bên ngoài, buổi sáng sờ sờ đều lạnh cả.”
Mặt Lục Phỉ run rẩy, hắn nghẹn cười, xóa tóc thanh niên loạn một chùm,”Thật đáng thương.”
Khi Hoàng Đan ngủ, trên giường có thêm một tấm thảm.
Ngày hôm sau, Lục Phỉ nói thông tin mới tra được cho Hoàng Đan biết, nói dép lê đó được sản xuất ở thành phố C,”Năm trước mới ra, có bảy tám nhà máy sản xuất, phân phối đến các cửa hàng thực tế, cửa hàng online, năm nay đang tiêu thụ đợt hàng giai đoạn cuối.”
Hoàng Đan vừa sắp sếp vừa nói,”Còn gì nữa?”
Lục Phỉ nói,”Không có.”
Hoàng Đan sửng sốt,”Không có? Một chút manh mối cũng không có sao?”
Lục Phỉ ừ nói,”Không có.”
Hoàng Đan rất thất vọng, kế hoạch lần theo cây mây này phải dẹp luôn rồi.
Lục Phỉ gõ gõ mặt bàn,”Đối phương dám ở trong tòa nhà này hành hung giết người, toàn thân trở ra, thì chứng minh đã làm đủ bài tập, em cảm thấy có thể để lại đầu mối sao?”
Hoàng Đan nói,”Chỉ cần là người làm, sẽ có dấu vết.”
“Anh đồng ý quan điểm này của em, có điều……”
Lục Phỉ tạm dừng một chút nói,”Cái đó cũng phải tìm ra mới được, mà sự thật là, cái chết của lão Trương và bác gái Lưu, cảnh sát không tìm ra được dấu vết để lại, vụ án không phá được, đừng hi vọng nữa.”
Hoàng Đan im lặng một lát,”Lục Phỉ, anh có thể tìm được nguyên nhân tử vong của bọn họ không?”
Lục Phỉ nghe vậy thì dùng hai tay nắm mặt thanh niên,”Qúy Thời Ngọc, em làm anh tức chết mà? Nghe câu này của em, một ngày vụ án không phá, là em không bỏ qua một ngày, đúng không?”
Hắn tức giận trào phúng,”Anh thấy hai cảnh sát xử lý vụ án này còn chưa quan tâm bằng em, chắc phải nên trao tặng cho em một lá cờ, dẫn em đi hai vòng trong cư xá này mới được.”
Hoàng Đan không giãy dụa, không phát ra âm thanh, ngoan ngoãn để người đàn ông bóp mặt, cũng chỉ ở thế giới này mới xảy ra được chuyện này thôi.
Lục Phỉ thấy mặt thanh niên đều đỏ, hắn bỏ tay ra, đau lòng xoa xoa, trong miệng tức giận nói,”Em suy nghĩ cái gì, anh bóp mặt em thành như vậy, em cũng không biết kêu đau sao?”
Hoàng Đan nói,”Em không đau.”
Lục Phỉ nâng mi mắt lên, ánh mắt nóng rực,”Đồ ngốc.”
Hoàng Đan thật không đau, hiện tại người đàn ông không tin, sau này có lẽ có cơ hội khiến hắn nghi ngờ cảm giác đau của mình,”Chuyện nguyên nhân tử vong thì sao?”
Lục Phỉ đến phòng, lấy quyển sách ngồi vào trên ghế lật ra,”Xem biểu hiện của em.”
Hoàng Đan nói,”Vậy đi thôi.”
Lục Phỉ không ngẩng đầu,”Cái gì?”
Hoàng Đan nói,”Làm tình.”
Cánh tay Lục Phỉ run lên, sách cũng run run theo, hắn nghi ngờ thính giác bản thân xảy ra vấn đề,”Làm cái gì?”
Hoàng Đan nói,”Tình.”
Lục Phỉ qua cái tuổi tinh lực tràn trề, không đến mức nghe được hai chữ làm tình sẽ liền miên man bất định, không kiềm chế được, khiến hắn có phản ứng lớn như vậy là do giọng điệu thanh niên.
Nghiêm túc lại bình tĩnh, không một chút ái muội hay thẹn thùng, thật ngạc nhiên, đúng là độc nhất vô nhị, tuyệt chủng mất rồi.
Lục Phỉ sắp không biết hai chữ kia, hắn xoa trán, trong ánh mắt nửa khép có phiền não, bất đắc dĩ, nhưng trong nháy mắt bị một luồng dục vọng tuông trào chiếm đoạt.
Hoàng Đan nói,”Lục Phỉ, anh cứng rồi.”
Yết hầu Lục Phỉ lăn lộn một chút,”Ừ, cứng rồi.”
Hắn và thanh niên còn chưa làm cái gì, sờ cũng chưa sờ một cái, đã cứng lên, hơn nữa trước nay chưa từng cứng như vậy, hắn có chút đau, mẹ nó!
Hoàng Đan nhìn người đàn ông, anh Tam từng nói, cứ tùy ý dùng cúc hoa linh, cậu có dùng với mục đích khác, nhất định sẽ có hiệu quả.
Chỗ thần kỳ của cúc hoa linh, Hoàng Đan đã mở mang kiến thức rất nhiều lần, cậu là khách lâu năm, cũng là người tiêu thụ trung thành, sẽ vẫn tiếp tục duy trì.
Hơi thở Lục Phỉ nặng nhọc, mí mắt vẫn nửa khép, không có đem dục vọng đã lên men bại lộ cho thanh niên thấy, sợ sẽ hù người chạy mất, hắn duy trì tư thế ngồi không đổi, đũng quần kéo căng rất nhanh.
Quần tây là làm theo yêu cầu, dùng vải dệt đắt tiền, lúc này có một loại dấu hiệu muốn rách ra.
Hoàng Đan thấy người đàn ông không cử động, cậu nhướn mày,”Không làm sao? Được rồi, vậy em đi ra ngoài dạo, anh xem sách tiếp đi.”
Nói xong thì hướng ra cửa đi.
Lục Phỉ cúi đầu xem sách, một hàng cũng không xem được nên đặt sách trở về trên bàn,”Trở về! Lên giường chờ anh!”
Hoàng Đan đi đến phòng ngủ, cậu không quay đầu,” Tình huống của anh khác với người khác, đàn ông và phụ nữ càng khác biệt lớn, mấy cái trên mạng nói không dùng được nhiều lắm, kinh nghiệm phải thu hoạch bằng thao tác thực tế, trước lạ sau quen, không cần căng thẳng, anh không có vấn đề gì đâu, có em ở đây, em sẽ cố gắng không làm anh đau.”
Lục Phỉ vừa cầm di động chuẩn bị trượt xem, nghe được giọng nói thì ném điện thoại đi, hắn ấn mở dây lưng, đem dây lưng ném lên trên ghế,”Mẹ nó, bị em ấy trêu chọc nhiều lần như vậy, coi trời bằng vung, lần này có đau chết cũng phải làm.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Có Một Bí Mật
Chương 111: Em vốn rất đáng ghét!
Chương 111: Em vốn rất đáng ghét!