DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tôi Có Một Bí Mật
Chương 136: Kết thúc là hạnh phúc và vui vẻ

Hoàng Đan không quay đầu mà cứ đi về phía trước, cậu không ngừng lại một chút nào, sợ bản thân sẽ không nhịn được mà chạy về đường lúc đầu, chạy đến bên cạnh Trần Việt nói,“Xin lỗi, tôi nói dối, thực ra tôi cũng thích cậu.”

Nếu Hoàng Đan nói như vậy, quỹ đạo cuộc đời Trần Việt sẽ xảy ra thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.

Hoàng Đan sớm đã nói với bản thân, không thể khi đối mặt với Trần Việt lại làm ra thay đổi, có thể đã nghe được tiếng lòng mình rất nhiều lần, lần này cũng là giây phút khắc chế cuối cùng của cậu.

Đây là thời gian của quá khứ, sớm đã bị thời gian gặm nhắm nghiêm trọng, may mà bọn họ còn có tương lai.

Trần Việt ngồi xổm sát tường khóc rất lâu, hắn không định khóc, rất yếu đuối, nhưng không biết do thế nào, nước mắt cứ chảy xuống, tất cả đều khiến hắn luống cuống mờ mịt.

Khóc mệt mỏi, Trần Việt ngồi một mông xuống, dựa lưng vào vách tường ngước mặt lên nhìn bầu trời đêm, trời đầy sao, ngôi sao sáng nhất nhất vừa mới rời đi, chỉ còn ở trong lòng hắn, khảm sâu vào bên trong.

Có tiếng bước chân đang dần dần tới gần, Trần Việt lập tức từ mặt đất đứng lên, chân tê, hắn mắng chửi một tiếng, khập khiễng tìm chỗ bí mật trốn đi.

Đi tới là một đôi tình nhân nhỏ, hai người ôm ôm ấp áp ngay vị trí Trần Việt tỏ tình với Hoàng Đan lúc nãy.

Trần Việt đen mặt chửi mát ở trong lòng, mẹ nó, bố tỏ tình vừa mới bị từ chối, khóc muốn chết muốn sống, còn chưa đỡ lại đâu, lúc này còn phải xem người khác thân thiết, còn có thiên lý hay không vậy trời?

Đôi tình nhân nhỏ vẫn còn đang dính lấy nhau, Trần Việt muốn đi cũng không đi được, hắn xoa bóp chân tê mỏi, nhớ tới một màn mình hôn trán Hoàng Đan, nên hôn thêm hai cái mới đúng.

Lúc ấy tự nhiên hôn xong rồi buông ra làm gì chứ, sao mày ngu ngốc quá vậy hả, sau này hối hận đến đáng thương luôn cho coi!

Trước khi tỏ tình Trần Việt nghĩ đến rất nhiều khả năng, cậu sẽ chán ghét chạy trốn, khiếp sợ không nói nên lời, hoặc là dùng ánh mắt như nhìn bệnh thần kinh mà nhìn hắn, có thế nào cũng không ngờ cậu sẽ nói một câu “Không sao cả” như thế.

Cái kiểu thái độ tự cao tự đại này khiến người ta rất dễ phát bực, Trần Việt tức giận đạp một đạp xuống đống đất, tiếng động đó ban đêm phóng đại ra thêm mấy lần, đôi tình nhân đang dính nhau hoảng sợ, nam sinh lập tức dùng lực mạnh hất tay nữ sinh ra, còn lui về phía sau hai bước.

Nữ sinh lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã xuống đất, ánh sáng rất tối, không biết trên mặt cô gái là biểu cảm gì, có lẽ cũng không khó coi cho lắm.

Trần Việt nhớ đến một câu, vợ chồng như chim liền cành, tai họa đến nơi mạnh ai nấy bay, cái này còn chưa xuất hiện nạn gì lớn đâu, đã phân rõ giới hạn như thế, ngọt ngào vui vẻ một khắc trước thật rất tức cười.

Nam sinh và nữ sinh chia nhau đi, nữ sinh đi mấy bước thì quay đầu lại nhìn, nam sinh thì chưa một lần chưa quay đầu lại, đi rất nhanh, sợ bị người khác phát hiện bản thân ở trong này.

Trần Việt đi ra từ chỗ bí mật, hắn không về ký túc xá, mà đi đến phòng học, một mình ngồi ở bàn của Hoàng Đan, tỉ mỉ tính ra sau khi thích một người từng ăn bao nhiêu ngọt, nếm bao nhiêu chua.

Tính đi tính lại, Trần Việt phát hiện tính không được, nhiều lắm, hắn dùng tay che mặt, nhịn không được cười ra tiếng,“Nhìn thấy không, con người cậu đã để lại trong cuộc sống tôi quá nhiều dấu vết như thế, muốn xóa đi cũng không được, Hoàng Đan, thật sự là xóa không được, cứ như vậy thôi, tôi sẽ tiếp tục thích cậu, cậu thì sao cũng được.”

Trần Việt cười, đôi mắt đỏ, hắn nghẹn ngào mắng chửi, bình tĩnh phủ định ba chữ “Sao cũng được” này, thực ra tâm trạng của mình rất kém, sao có thể không kém chứ, cũng không phải là thằng khốn kiếp không tim không phổi.

“Biết khi cậu nói không sao cả tâm trạng tôi lúc đó thế nào không? Tôi khó chịu muốn chết, móa, cậu như vậy thật sự rất muốn ăn đòn đó.”

Đánh cũng không nỡ, Trần Việt nghĩ cũng không dám nghĩ, hắn lau mắt, giống như mấy lần trước cúi lưng nằm vào trên bàn, mặt dán vào mặt bàn, dường như làm vậy thì có thể gần với người hắn thích thêm một chút,“Tôi phải đi rồi, sau này gặp lại, khi tôi đứng ở trước mặt cậu, cậu nhất định cũng sẽ không nhận ra tôi.”

“Cậu không để ý đến bất kỳ ai, vậy thì còn có thể nhớ được ai chứ?”

Trần Việt tự giễu, lại rất tủi thân, hắn lấy ngôi sao năm cánh trong túi ra, dở tờ tiền năm đồng ra từng chút một rồi đặt ở trên bàn, giữ lại từ mùa hè năm trước cho tới hôm nay, luôn mang theo bên mình, thỉnh thoảng sẽ sờ vài cái, cũng không nở ra được một bông hoa nào.

Không chỉ là tờ tiền năm đồng, còn có băng dán Hoàng Đan từng chạm vào, thư tình, giấy khen, áp phích, thuốc trị bỏng,  những cái liên quan đến cậu Trần Việt đều mang theo trên người, nhớ chịu không nổi thì lấy ra nhìn một chút.

Tuy rằng nói một bên lớn lên, một bên quên đi, nhưng có một vài người và một vài chuyện chậm rãi theo mỗi người lớn lên, rồi chầm chậm già đi, cùng nhau vùi vào trong lòng đất.

Trần Việt đặt một viên kẹo Thỏ Trắng vào trong hộc bàn,“Rất nhiều người đưa kẹo Thỏ Trắng cho cậu, còn viết mấy thứ ở phía trên, mong muốn tuyên bố thích cậu với hết toàn thế giới này, muốn chiếm cậu làm của riêng cho mình, điểm này giống với tôi vậy, chỉ có điều tôi sợ sệt hơn, sau này thiếu đi kẹo Thỏ Trắng của tôi, cậu cũng không bị ảnh hưởng gì cả.”

Hắn cũng không biết Hoàng Đan chỉ ăn một viên kẹo Thỏ Trắng, đó là viên của hắn cho.

Dừng một chút, Trần Việt cầm Tâm Tương Ấn từ trong túi ra,“Quỷ thích khóc, sau này tôi không ở đây, cậu khóc nước mắt nước mũi đầy mặt thì ai sẽ đưa thứ này cho cậu đây?”

Hắn dở khóc dở cười,“Mẹ nó, tôi còn chưa đi mà, sao lại không yên lòng về cậu vậy chứ.”

Để kẹo Thỏ Trắng lên trên bịch Tâm Tương Ấn, Trần Việt thò đầu vào xem hộc bàn của Hoàng Đan, thấy một con hạc giấy, hắn cầm con hạc giấy lên ngắm mấy cái rồi để trở về, ngay sau đó lục lọi bên trong, phát hiện một bức thư tình,“Có rất nhiều người thích cậu, may mà cậu không biết cái gì gọi là thích.”

Lúc này, tòa nhà dạy học đều đã chìm vào trong bóng tối, nếu có lớp học nào sáng lên, sẽ bị bảo vệ trường học phát hiện có người trong lớp, cho nên Trần Việt không có bật đèn, hắn nương ánh trăng lờ mờ kéo một tờ giấy nháp ra, vẽ hình người nhỏ cuối cùng cho Hoàng Đan, hắn vẽ xong thì kẹp vào trong sách giáo khoa tiếng Anh.

Bởi vì tiết đầu ngày mai là môn tiếng Anh, Hoàng Đan sẽ nhìn thấy được.

Trần Việt còn lấy dao nhỏ khắc trong hộc bàn của Hoàng Đan một hàng chữ nhỏ, có lẽ sáng mai sẽ bị phát hiện, hoặc có lẽ đến tốt nghiệp cũng chưa bị phát hiện.

Trần Việt thu hồi dao nhỏ, hắn đặt chân lên trên bàn, đốt điếu thuốc để bên miệng, híp đôi mắt đo đỏ cố gắng giương khóe miệng lên,“Công chúa của tôi, tôi phải đi phấn đấu đây, chờ tôi mua một tòa lâu đài cho cậu nha.”

Nếu đến lúc đó cậu đã có người mình thích, tôi sẽ tặng tòa lâu đài đó làm quà cho cậu, nếu cậu vẫn chỉ một mình, vậy thì tôi sẽ theo đuổi cậu, dùng hết cuộc đời còn lại của tôi.

Trần Việt hút xong điếu thuốc, hắn sờ sờ bàn học Hoàng Đan, mấy cuốn sách giáo khoa được được sắp xếp ngay ngắn để sang một bên, trước khi rời đi còn khom lưng hôn bàn học một cái, mím môi mỏng không nỡ đi ra khỏi lớp học.

Hoàng Đan mất ngủ.

Sau nửa đêm cậu đứng ở cửa sổ ngẩn người, chờ khi cậu phục hồi tinh thần, mặt trời đã dâng lên từ phía chân trời.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa“Cộc cộc”, Hoàng Đan xoay người mở cửa, cậu không soi gương, không biết sắc mặt của mình kém thế nào.

Tống Mẫn nhíu mày,“Thiếu gia không ngủ được sao?”

Hoàng Đan lau mặt, cậu không biết động tác tùy ý xen thêm một chút chán  chường khiến Tống Mẫn kinh ngạc đến thế nào, hoặc quan sát thấy không giống như ngày thường.

Mày Tống Mẫn nhăn càng sâu, nhưng ông không có nhiều lời, chỉ đến buồng vệ sinh nặn kem đánh răng ra bàn chải, rồi khoanh tay đứng ở một bên chăm sóc.

Hoàng Đan ỉu xìu đánh răng rửa mặt, nhận khăn mặt Tống Mẫn đưa lau khô nước trên mặt, cậu thở ra một hơi, quét mắt nhìn bản thân trong gương, dưới mắt có vòng màu xanh rõ ràng, đôi mắt có chút sưng,“Con không muốn ăn điểm tâm.”

Tống Mẫn nói,“Không ăn điểm tâm không tốt cho bao tử.”

Hoàng Đan đưa khăn mặt cho ông,“Con biết, nhưng con không muốn ăn.”

Tống Mẫn để khăn lên trên cái giá, cầm lược chải đầu cho cậu,“Không ăn bụng sẽ khó chịu, ít nhiều cũng ăn một chút.”

Hoàng Đan nói,“Được ạ.”

Khi ăn điểm tâm, Hoàng Đan không nói chuyện, Tống Mẫn cũng vậy, bọn họ một ngồi, một đứng, hình thành một bầu không khí tự nhiên, duy trì mười mấy năm, sớm đã trở thành thói quen.

Hoàng Đan đặt nhẹ muỗng vào trong chén cháo, nhận khăn Tống Mẫn đưa lau miệng,“Hôm nay là thứ mấy?”

Tống Mẫn nói,“Thứ ba.”

Hoàng Đan à một tiếng, cậu lờ mờ, đến hôm nay thứ mấy cũng không nhớ nổi.

Trước khi ra khỏi cửa Tống Mẫn kéo khóa túi xách Hoàng Đan ra, bỏ vào một hộp bánh quy, để buổi sáng cậu đói bụng có thể ăn tạm lót dạ,“Thiếu gia, giữa trưa muốn ăn cái gì?”

Hoàng Đan vẫn cho rằng vấn đề này không cần thiết tồn tại, bởi vì Tống Mẫn một tay nuôi cậu lớn, đối với thói quen ăn uống của cậu rõ như lòng bàn tay, thậm chí vượt qua bản nhân cậu, nhưng đối phương lại hỏi mỗi ngày.

“Chú xem làm đi, cái gì con ăn cũng được.”

Tống Mẫn đặt túi sách lên trên tủ giày, cầm giày thể thao đặt xuống đất, nâng một chân Hoàng Đan lên, mang tất cho cậu, rồi mang giày cho cậu.

Suy nghĩ Hoàng Đan hỗn loạn, cái gì cũng nhớ, đợi đến khi Tống Mẫn gọi cậu hai tiếng, cậu mới kịp phản ứng,“Không sao, do con ngủ không đủ thôi.”

Tống Mẫn vừa mở cửa vừa hỏi,“Áp lực học tập rất lớn?”

Hoàng Đan nói tàm tạm,“Đi thôi.”

Tống Mẫn lái xe đưa Hoàng Đan đi học, đậu xe xong thì sang bên kia mở cửa xe, khom lưng mở dây an toàn cho cậu.

Có mấy học sinh ngoại trú đang chạy xe đạp đến, buổi sáng mỗi ngày đều có thể thấy một màn bên cạnh xe đó, bọn họ vẫn cảm thấy lạ, cũng rất hâm mộ cuộc sống người làm thiếu gia được chăm sóc như vậy.

Hoàng Đan đeo túi xách sau lưng, chào hỏi Tống Mẫn rồi đi vào trong trường học.

Tống Mẫn không đi, ông ngồi ở trong xe, hai tay đan xen vào nhau đặt ở bụng, mí mắt hơi hơi híp cùng một chỗ, không biết suy nghĩ cái gì.

Buổi sáng Trần Việt không tới lớp học, ngày hôm sau cũng không tới, ngày thứ ba, ngày thứ tư…… Qua hơn mười ngày, chỗ ngồi ấy vẫn trống không, người trong lớp học rốt cuộc cũng ý thức được không đúng.

Bọn họ sẽ bàn tán, cũng sẽ tò mò nhìn về chỗ đó, cảm thấy một người đang tồn tại mạnh mẽ như vậy bỗng nhiên không xuất hiện nữa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ rất khó thích nghi.

Nữ sinh phản ứng rất lớn, mất hồn mất vía, không thể chấp nhận mỗi ngày lên lớp đều không được nhìn thấy Trần Việt nữa.

Trong trường học bắt đầu đồn đại hot boy tạm nghỉ học, mới đầu tin đồn này làm cho rất nhiều nữ sinh bài xích mãnh liệt, các cô không tin, cũng không muốn đối mặt, học tập khô khan như vậy, áp lực cũng rất lớn, vui vẻ duy nhất chính là hai mắt có thể len lén ngắm trộm người mình thích.

Thầy Ngụy khiến tin đồn thành sự thật, ông đứng ở trên bục giảng, tầm mắt nhìn quét các học sinh của mình, giảng cho bọn họ nghe cái mà mình đã chuẩn bị trước đó,“Cuộc đời là như vậy, con đường phải đi rất nhiều, nhưng mà, luôn có một con đường mà bản thân phải đi, không ai có thể ở bên mình mãi được.”

Không khí rất áp lực, có nữ sinh dụi mắt, có người lấy tay che đậy dáng vẻ sắp khóc ra, tuy rằng bọn họ còn chưa lớn lên, nhưng bọn họ cũng có câu chuyện nhỏ của bản thân, sẽ có khó chịu, sẽ đa cảm, cũng sẽ có cảm xúc rất lớn.

Có người nhấc tay đặt câu hỏi,“Thầy ơi, tại sao Trần Việt phải tạm nghỉ học ạ? Bị bệnh sao?”

Hai chữ bị bệnh này vừa ra, người khác không tự chủ sẽ liên tưởng đến rất nhiều hình ảnh, từng hình ảnh đều rất trầm trọng, tuy rằng Trần Việt bình thường rất lưu manh, nhưng từ khi hắn vào lớp năm vẫn chưa thật sự từng xảy ra xung đột với người trong lớp, điểm này đã làm cho bọn họ rất giật mình, hiện tại hắn tạm nghỉ học, lại không biết do nguyên nhân gì, kết quả suy đoán có rất nhiều, nhưng ai cũng không ngờ hắn nằm ở bên trong bệnh viện, cả người cắm đầy ống, hoặc phải chích uống thuốc mỗi ngày.

Thầy Ngụy nhìn phản ứng của học sinh, cơ thịt trên mặt ông co rút một chút, sức tưởng tượng của một đám này thật đúng là phong phú, tính cách cũng rất thật thà tốt đẹp,“Chuyện này thầy cũng không biết.”

Lại có người hỏi,“Lúc nào Trần Việt sẽ đi học lại ạ? Sang năm sao? Hay là năm tới?”

Thầy Ngụy khụ một tiếng, nghiêm mặt nói,“Cái này thầy cũng không biết.”

“Cậu ấy vẫn là học sinh trường Đại Quan sao ạ?”

Cái này thầy Ngụy biết, ông gật gật đầu,“Đúng, Trần Việt vẫn là học sinh lớp năm, học bạ trò ấy vẫn sẽ được giữ ở Đại Quan.”

Lưu Phong nằm vào trên bàn,  mấy ngày này y ngậm miệng không nói chuyện của Trần Việt, ai hỏi y cũng không nói, đầy mặt phiền muộn, nếu ai hỏi thêm một câu thì sẽ nổi giận ngay.

Người anh em tốt nhất đã đi, Lưu Phong có chút cô đơn, y giống như một con chó nhỏ chưa đủ lông đủ cánh thì đã bị người bạn nhỏ bỏ lại, sau này bản thân chỉ có thể tự tìm tòi về thế giới đầy những điều chưa biết này, rất mờ mịt, cũng rất bất lực, phải cần thời gian để y chấp nhận hiện thực này.

Dễ nhận thấy, hiện tại Lưu Phong vẫn còn chưa thích nghi được với trạng thái chiến đấu một mình.

Hoàng Đan lật sách giáo khoa tiếng Anh ra, tờ giấy vẽ hình người nhỏ vẫn còn kẹp ở chỗ ban đầu, sau khi cậu phát hiện cũng không chạm đến, phía dưới hình người nhỏ có viết một đoạn nói: Một năm này bởi vì có cậu, tôi trải qua rất phong phú, lúc trước tôi thường xuyên trốn học, sau khi lên trung học thì không trốn nữa, Hoàng Đan, rất vui vì có thể quen biết cậu, tôi thích cậu, sau này sẽ gặp lại.

Khương Long nhỏ giọng nói,“Trần Việt không ở đây, rất nhiều nữ sinh buồn muốn chết luôn.”

Hoàng Đan không nói gì.

Khương Long hỏi,“Tâm trạng cậu không tốt sao?”

Hoàng Đan ừm một tiếng,“Rất không tốt.”

Khương Long nói,“Có phải vì chuyện chia lớp không? Tôi học khoa học tự nhiên, cậu thì sao? Hay đi với tôi đi, chúng ta còn có thể……”

Một đường ánh mắt thầy Ngụy đảo qua, Khương Long lập tức ngồi ngay ngắn.

Buổi chiều tan học tiết cuối cùng, Hoàng Đan nhân lúc mọi người đều đi căn tin ăn cơm, cậu đi đến chỗ ngồi ở sát cửa phía sau, đưa tay kéo ghế dựa ngồi xuống.

Mỗi ngày đi học Trần Việt đều nhìn cậu như vậy, chỉ có thể nhìn được một bóng lưng, không cảm thấy chán sao?

Một bàn tay Hoàng Đan chống trán, một tay còn lại vuốt ve vết khắc trên bàn học, hiện ra bừa bãi của thanh xuân, có lời bài hát “Chào buổi sáng”,[ Đồng thoại ] và [ Tình yêu đơn giản ], cũng có ngôi sao nhỏ, còn có hai chữ HD.

Niên thiếu lúc ấy khắc tên người mình thích vào trên bàn, Trần Việt cũng không ngoại lệ.

Hoàng Đan ở trong lòng nói,“Hệ thống tiên sinh,  lúc nào tôi mới có thể từ quá khứ trở lại hiện thực?”

Hệ thống,“Đến lúc trở về thì sẽ trở về thôi.”

Cậu trả lời này nói cũng như không, Hoàng Đan nói,“ Bước ngoặt cuộc sống cậu ấy đã bắt đầu, tôi vẫn còn ở lại đây.” Cũng không còn qua lại gì, cậu không nghĩ ra ở trong quá khứ này còn có ý nghĩa gì.

Hệ thống,“Hoàng tiên sinh, tại hạ có thể hiểu được tâm tình của cậu, cậu đã đợi lâu như vậy, cũng có thu hoạch rất lớn, sao không kiên nhẫn đợi thêm một chút nữa xem sao?”

Hoàng Đan nói,“Tôi chỉ có thể đợi.”

Cậu bỗng nhiên nói,“Mới đầu nói cúc hoa linh có thể tùy ý dùng, nhưng lần này tôi không dùng đến, chờ khi tôi trở lại thế giới hiện thực, có phải vẫn có thể cung cấp cho tôi không?”

Hệ thống,“Đó là nhiệm vụ cấp trên giao cho tại hạ, Hoàng tiên sinh có cần, tại hạ đều sẽ đưa đến cho cậu.”

Hoàng Đan nói,“Nghe mi nói như vậy, tôi an tâm rồi.”

Hệ thống,“……”

Qua hai tuần, thầy Ngụy để học sinh nam trong lớp chuyển bàn ghế cửa sau đi, dấu vết của Trần Việt ở lớp năm đã dần nhạt đi.

Lớp 11 chia lớp, Hoàng Đan còn ở lại lớp năm, chỉ là lớp từ 10-5 biến thành 20-5, có mấy người được phân đến lớp chuyên môn văn, có mấy người ở lại, tiếp tục làm bạn học cùng lớp.

Trần Việt không ở đây, thời gian Hoàng Đan trôi rất nhanh, nếu không phải có Khương Long ở bên cạnh, lúc nào cũng hi hi ha ha như vậy, cậu cũng sẽ không cảm thấy thú vị, toàn bộ cũng sẽ biến đổi trở về như trước kia.

Có một lần Hoàng Đan sắp xếp lại bàn học, phát hiện bên trong có một dòng chữ nhỏ, mỗi một nét một gạch khắc đều rất ngay ngắn, rất có tâm.

— Công chúa của tôi, mong cậu luôn bình an, hạnh phúc và vui vẻ.

Dòng chữ nhỏ đó cùng Hoàng Đan vượt qua hai lần Xuân Hạ Thu Đông, một mùa hè lớp 12 cuối cùng, cậu gạch hàng chữ đó đi, không thích cho những người khác nhìn thấy.

Thời gian thi đại học đếm ngược từ ba con số biến thành hai con số, các lớp đều bắt đầu mua sổ lưu bút, truyền viết cho nhau, cũng sẽ hẹn nhau đi chụp chung một bức ảnh.

Mỗi một khóa học đều đến như vậy, các thiếu niên không am hiểu xa cách, nhưng tất cả họ đều sử dụng cách của riêng mình cẩn thận giữ lại những ký ức của tuổi trẻ và chờ mong đến lần gặp lại tiếp theo.

Băng cassette trong máy ghi âm tiếng Anh bao giờ cũng bị đổi thành ca khúc đang thịnh hành, lén lúc tỏ tình với người mình thích, hoặc chỉ đơn giản là chia sẻ.

Tới gần thi đại học, lớp học mở nhiều nhất là [ Thuận buồm xuôi gió ].

Thời gian trước tự học buổi tối mỗi ngày đều dùng để nghe nhạc.

“Ngày đó, biết bạn phải rời đi rồi, chúng ta còn chưa nới với nhau một câu nào, khi tiếng đồng hồ ngày đêm gõ những hồi biệt ly đau lòng, nhưng cũng không xóa hết những nỗi buồn ở trong lòng*……”

*Bài hát Chúc bạn thuận buồm xuôi gió của Ngô Kỳ Long và Tô Hữu Bằng

Máy ghi âm trên bục giảng truyền phát tiếng hát, mọi người thỉnh thoảng sẽ cùng hát hai câu, không biết hát thì ngâm nga, trên mặt là đau buồn chưa nở rộ.

“Tôi chỉ có thể chúc phúc cho bạn, chúc phúc cho bạn, người bạn thân yêu nhất của tôi, chúc bạn thuận buồm xuôi gió.”

Tay Hoàng Đan chống đầu, yên lặng đỏ hốc mắt.

Ngày thi đại học đó, Hoàng Đan vừa đến địa điểm thi, trong lúc vô tình cậu quét tầm mắt thì chợt ngừng lại, đột nhiên chen lấn chạy đi trong đám người.

Tống Mẫn đuổi theo kéo Hoàng Đan,“Sao vậy?”

Hoàng Đan lắc đầu nói không có cái gì, không phải ảo giác, cậu thật sự đã nhìn thấy được Trần Việt.

Năm đó cũng đã từng xuất hiện, chỉ do cậu không để ý đến.

Người và xe ở địa điểm thi rất nhiều, các phụ huynh đến cố gắng động viên cho con cái, trông chờ vào có thể thi tốt một chút, vào được một trường tốt.

Khi Hoàng Đan trở lại, cậu nhìn thấy được Khương Long, đối phương đứng một mình, đang hết nhìn đông rồi tới nhìn tây.

Khương Long thấy Hoàng Đan thì chạy đến, cậu ta chào hỏi Tống Mẫn xong mới nói,“Hôm nay thật nóng quá, còn oi bức, thời tiết thật không tốt tý nào.”

Hoàng Đan nói,“Hai ngày tiếp theo cũng không khác lắm.”

“Tôi nóng lên là sẽ hoảng sợ.”

Khương Long hỏi,“Hoàng Đan, cậu kiểm tra xem có mang đủ đồ chưa?”

Hoàng Đan nói mang đủ rồi.

Khương Long không yên tâm, nên trao đổi kiểm tra với Hoàng Đan, căng thẳng viết hết lên trên mặt cậu ta, thi đại học không đơn giản là giải bài thi trong ba năm trung học, cũng là một bước ngoặt đời người, sẽ xoay chuyển thế nào, sẽ đến hướng nào, hoàn toàn dựa vào lần thi này.

Hoàng Đan nói,“Cậu không sao đâu.”

Khương Long có lo lắng,“Gần đây mẹ tôi toàn làm đồ ăn ngon cho tôi ăn, tôi sợ lúc đang thi bị đau bụng không làm được hết bài thi.”

Hoàng Đan trấn an nói,“Đừng lo lắng.”

Tâm Khương Long nói, đây chính là thi đại học đó, không lo lắng mới là lạ, mấy bữa tối này chưa từng ngủ được một giấc ngon, cậu ta bĩu môi,“Tôi còn muốn làm bạn học với cậu thêm bốn năm nữa cơ.”

Hoàng Đan nói,“Được mà”

Khương Long học người xưa chắp tay,“Chúc cậu thuận lợi.”

Cậu ta lộ ra hai cái răng khểnh,“Chúc luôn chúng ta được đề tên lên bảng vàng.”

Hoàng Đan cứ phát huy như bình thường, thành tích còn cao hơn mười phần so với năm đó, chỉ có điều lần này cậu không nhận phỏng vấn của phóng viên.

Giấc mơ của Khương Long cũng trở thành sự thật, thi được vào đại học mong muốn, cậu ta gọi điện thoại cho Hoàng Đan,“Ngày mai nhà tôi mở tiệc ở khách sạn, cậu qua đây nha.”

Hoàng Đan nói,“Tôi không đi.”

Bên đầu bên kia Khương Long rất kích động,“Đừng mà, mọi người trong lớp đều sẽ đến, mọi người đang chờ chúc mừng thủ khoa môn khoa học tự nhiên là cậu đó, cậu có thể nói không đến được sao?”

Đổi lại trước khi xuyên việt, nhất định Hoàng Đan sẽ không tham gia, rất ồn ào.

Lần này cậu đồng ý.

Sáng sớm hôm sau, Tống Mẫn đưa bao lì xì đã chuẩn bị cho cậu,“Đi ăn cơm phải đưa quà.”

Hoàng Đan mím môi,“Con quên.”

Biểu cảm Tống Mẫn không thay đổi gì, giống như việc Hoàng Đan quên mới là hiện tượng bình thường, nếu cậu thông thạo đạo lý đối nhân xử thế, như vậy mới kỳ lạ.

Đưa Hoàng Đan đến nhà Khương Long, Tống Mẫn lái xe rời đi, thế giới các thiếu niên ông không hòa hợp vào.

Lúc trước bởi vì nguyên nhân nào đó, liên hoan chia tay của lớp năm tổ chức không thành, nay bù lại ở nhà Khương Long.

“Chúng ta đều đã trưởng thành, nào, hôm nay không uống nước trái cây, uống rượu đi!”

“Đúng đúng đúng, uống rượu uống rượu, ba tôi không cho tôi uống, lần này trời cao hoàng đế xa, tôi muốn uống bao nhiêu cũng được, rót cho tôi một chút, Khương Long, cậu đã là sinh viên chính thức rồi, đừng nhỏ mọn như vậy nữa, chỉ có một chai bia thôi mà.”

Mắt Khương Long trợn trắng,“Nếu các cậu uống say, tôi sẽ bị ba mẹ tôi đánh chết đó.”

Nói là nói như vậy, cậu ta vẫn rót đầy cho mỗi người một ly, hôm nay rất vui vẻ.

Nhận được thư thông báo trúng tuyển trên mặt ai cũng rạng rỡ, tràn ngập chờ mong đối với cuộc sống đại học.

Hoàng Đan nhấp một ngụm bia, cậu cảm thấy trong miệng rất lạnh, bên tai là tiếng chúc mừng của mọi người, có hâm mộ, có ghen tị, cũng có sùng bái, đều chói lọi biểu lộ ra, không che giấu.

Có nữ sinh lấy dũng cảm nói với Hoàng Đan,“Sáu tháng cuối năm tôi mới đi học lại, cậu có thể cho tôi mượn tập để chép bài được không?”

Mặt cô đỏ lên,“Tôi đảm bảo sẽ không làm hư, cũng không làm bẩn, chờ khi tôi chép xong rồi sẽ trả lại cho cậu.”

Hoàng Đan nói,“Có thể.”

Một năm kế tiếp nữ sinh muốn vì bản thân mà cố gắng một phen, đối với vở ghi chép của Hoàng Đan, cô không ôm bao nhiêu hi vọng lớn, dù sao học trung học cũng không có trao đổi gì.

Nghe được Hoàng Đan trả lời, nữ sinh kích động đứng lên,“Cám ơn cậu, Hoàng Đan, thật sự cám ơn cậu!”

Hoàng Đan nói,“Cậu viết địa chỉ cho tôi, qua vài ngày tôi sẽ gửi cho cậu.”

Nữ sinh vội nói được, mấy bạn học khác cũng hưởng xái, dù trong đó cũng có người học môn khoa học xã hội, cũng mượn vở Hoàng Đan như thường.

Trong lòng người khác rất giật mình, còn có chút hối hận, làm sao cũng không ngờ Hoàng Đan lại dễ nói chuyện như vậy, sớm biết khi đó đã mặt dày thêm chút đến hỏi một câu rồi.

Khương Long ôm lấy bả vai Hoàng Đan,“Ba năm trung học có nhiều người theo đuổi cậu như vậy, cũng chưa có ai theo đuổi được, thật không biết cậu thích kiểu nào nữa.”

Trần Yến nói giỡn,“Có thể xứng với thiếu gia, nhất định là đại tiểu thư rồi.”

Khương Long nói,“Tôi cảm thấy đại tiểu thư cũng không xứng với thiếu gia của chúng ta, phải là tiên nữ mới được.”

“Đại học có thể tự do yêu đương, giáo viên cũng không quan tâm, đến lúc đó nói một hay hai cũng không có vấn đề gì.”

Hoàng Đan nói,“Duyên phận tự có trời định.”

Trần Yến bưng ly rượu lên, học trung học năm hai cô đã cảm nhận được một lần thế nào là bị lừa dối,“Vậy chúc cho duyên phận chân chính của chúng ta đều có thể sớm xuất hiện!”

Uống mấy thùng bia, bầu không khí sôi nổi lên, có nam sinh mượn rượu tăng thêm can đảm, tỏ tình với nữ sinh mình thầm mến,“Thực ra tôi đã thích cậu rất lâu rồi”.

Nữ sinh đó chính là Tiền Mộng, cô luôn tự ti, cảm thấy ngoại hình của mình rất bình thường, nhất là so sánh với kiểu được như chào đón như Trần Yến, chênh lệch sẽ càng lớn hơn nữa.

Tiền Mộng không ngờ còn có người thích mình, phản ứng đầu tiên chính là cảm thấy mình bị trêu đùa,“Đừng có đùa.”

Tính cách nam sinh không phải hướng ngoại, lúc này lời nói cậu ta đã lắp ba lắp bắp, cũng may có người anh em thay cậu ta làm chứng, nói năm đó viết rất nhiều thư tình, chỉ có điều không dám đưa một bức nào cả.

Tiền Mộng vẫn không tin,“Tại sao cậu thích tôi?”

Nam sinh nói ra một chuyện, có một lần cậu ta xếp hàng lấy nước, quên lấy phiếu nước, Tiền Mộng cho cậu ta một phiếu, còn lấy nước giùm cậu ta.

Tiền Mộng ngạc nhiên, chỉ vậy thôi sao?

Thích một người thật sự rất đơn giản, không đơn giản là có thể kiên trì được bao lâu.

Trần Yến nhỏ giọng nói với Tiền Mộng,“Theo tôi được biết, cậu ta học cùng một trường đại học với cậu, các cậu còn đến bốn năm, từ từ đến.”

Mặt Tiền Mộng đỏ bừng.

Bình thường bạn ở trong mắt người nào đó, là người đáng yêu nhất trên đời, một khi người kia xuất hiện thì hạnh phúc của bạn cũng đã đến.

Người khác ồn ào gõ bát vỗ bàn.

Hoàng Đan là người duy nhất còn tỉnh táo, cậu ngồi ở trên ghế góc hẻo lánh, nhìn bọn họ điên, nhìn bọn họ khóc, nhìn bọn họ cười.

Lưu Phong uống nhiều, đầu lưỡi vuốt không thẳng,“Không có gì vui, các cậu đều có người thích, tại sao ông đây không có? Nông cạn, toàn mẹ nó một lũ nông cạn!”

Y lắc lư đi đến ngồi xuống trên ghế bên cạnh Hoàng Đan, cả người ngồi phịch ở bên trong.

“Cậu nói một chút xem, học trung học không nói yêu đương được một lần có phải rất thiệt thòi không? Tôi cảm thấy rất thiệt thòi, lỗ to rồi!”

Hoàng Đan sửng sốt, nếu không phải nơi này chỉ có hai người cậu và Lưu Phong, cậu sẽ cho rằng đối phương đang nói chuyện với người khác.

Lưu Phong lau mặt,“Tôi xấu sao? Tôi có xấu không?”

Lần đầu tiên Hoàng Đan nghiêm túc đánh giá,“Tuy rằng chưa tới mức đẹp trai, nhưng ngược lại cũng không xấu.”

Lưu Phong muốn chụp bả vai Hoàng Đan, kết quả không thấy rõ, chụp trên tay vịn ghế dựa, đau đến y nhe răng trợn mắt,“Cho nên nói mấy nữ sinh đó là do xem sách trong chăn nhiều, xem đến mắt bị mù luôn rồi.”

Hoàng Đan,“……”

Lưu Phong hừ hừ,“Ngược lại ngoại hình thằng nhóc Trần Việt lại thuộc hàng đỉnh cao, cũng không phải vẫn bị người ta từ chối đó sao.”

Hoàng Đan lập tức nghiêng đầu,“Hử?”

Lưu Phong tỉnh táo một chút, y không nói nữa,“Mẹ nó, trong ghế lô sao mà nóng như vậy chứ, hơi lạnh máy điều hòa bị hỏng rồi à?”

Hoàng Đan thuận miệng hỏi,“Trần Việt còn đi học không?”

Lưu Phong bị cậu dắt mũi đi,“Học hành cái rắm, cũng sắp ngủ đường cái rồi!”

Trong lòng Hoàng Đan không có mùi vị gì, cậu biết trong mười mấy năm này Trần Việt rất không dễ dàng, cái giá phải trả trước khi sự nghiệp thành công nhất định khó có thể tưởng tượng được.

“Trong nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì sao?”

Lưu Phong gật đầu, lại nghĩ tới đến cái gì,“Không phải, cậu quan tâm cậu ta làm gì?”

Hoàng Đan nói,“Bạn học chung lớp.”

Lưu Phong trào phúng,“Coi như xong đi, cậu là người đi theo con đường rộng rãi tràn ngập ánh sáng, không giống với chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể đi một cây cầu độc mộc, lần sau cho dù trùng hợp gặp mặt, chúng tôi chào hỏi cậu, nói bạn học cũ đã lâu không gặp, cậu còn phải để chúng tôi tự giới thiệu mình là ai nữa là.”

Y ha ha cười,“Cậu biết có ý gì không? Đợi đến khi gặp lại, nhất định cậu sẽ dùng ánh mắt xa lạ cư xử với chúng tôi, bởi vì trong mắt cậu chúng tôi chẳng bằng một cái rắm.”

Hoàng Đan không nói gì.

Bởi vì Lưu Phong nói đúng, cậu chính là người như vậy.

Qua một hồi Hoàng Đan mở miệng, vẫn dùng giọng điệu tùy ý,“Ngày tôi thi đại học hình như đã gặp cậu ấy.”

Lưu Phong mờ mịt chớp mắt nói,“Nhảm nhí, con người cậu ta ở nước ngoài, mệt như con chó chết, tiền vé máy bay trở về một chuyến cũng không có.”

Hoàng Đan nói,“Vậy có thể do tôi nhìn lầm.”

Trận tụ tập này kết thúc trong tiếng nôn mửa của Lưu Phong.

Khương Long để Hoàng Đan ở lại qua đêm, sợ cậu ngại mình nên thay riêng ra giường sạch sẽ.

“Nghe nói Lưu Phong muốn đi học đầu bếp, tương lai cậu ta mở tiệm cơm nấu cơm, thực ra cũng rất tốt.”

Hoàng Đan,“Ừ.”

Cậu chỉ biết cuộc sống mười bốn năm sau của Khương Long và Trần Việt, người khác cũng không biết, chưa từng để ý đến.

Khương Long xịt nước hoa bốn phía giường,“Cậu ngủ trước đi, tôi đi viết nhật ký.”

Cậu ta đã sớm hình thành thói quen này,mỗi ngày đều phải viết một trang nhật ký.

Cuộc đời Hoàng Đan luôn thuận buồm xuôi gió, con đường dưới chân luôn bằng phẳng, cũng rất nhàm chán, so ra, chuyên ngành ưu tú, lại muốn làm ca sĩ, cuộc sống sau này mở tiệm vịt nướng của Khương Long lại muôn màu muôn vẻ hơn rất nhiều.

Ngày báo danh đại học đó, Hoàng Đan nhìn thấy được Trần Việt một lần nữa, hắn ở bên đường đối diện, trên đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ áp rất thấp, mi mắt đều bị bóng tối bao phủ bên trong.

Nhưng Hoàng Đan liếc nhìn liền nhận ra được.

Hoàng Đan dùng hết tất cả lý trí kiềm chế bản thân không chạy qua, thi đại học là một một bước cuối cùng của học sinh trung học, đại học là khởi đầu mới.

Hai chuyện này đối với Hoàng Đan mà nói đều không tính là cái gì, thậm chí không đáng ném vào chiếm một vị trí trong dòng sông ký ức, nhưng Trần Việt lại coi trọng, bay cả một đại dương về chỉ để dõi theo cậu.

Hoàng Đan bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, năm đi làm thứ nhất, cậu tan tầm đi ra khỏi công ty từng nhìn thấy được Trần Việt, cũng đội mũ lưỡi trai như vậy.

Khi đó bước chân Hoàng Đan không ngừng, lướt qua Trần Việt, không biết lúc ấy biểu cảm Trần Việt thế nào, nhất định rất đau lòng.

Trong mười bốn năm, cho dù Trần Việt từng xuất hiện bao nhiêu lần, dùng dáng vẻ gì đứng ở trên đường đời của Hoàng Đan, cậu cũng chưa từng nhìn đến một lần.

Lần lượt bị không để ý đến, rốt cuộc tại sao vẫn có thể kiên trì tiếp tục như thế chứ?

Nếu Hoàng Đan không thích Trần Việt, hắn chẳng qua chỉ là một người dưng bị mình xem nhẹ ở trong đám người mà thôi.

Chỉ nghĩ đến một điểm này, Hoàng Đan đau lòng, cậu xoay lưng qua dụi dụi mắt, bước chân vào cổng trường đại học không có Trần Việt dưới ánh nhìn chăm chú ấy.

Trần Việt luôn ở tại chỗ, không nhìn thấy người cũng không đi, hắn đứng dõi theo từ đầu đến cuối như một tảng đá sừng sững.

Đáng tiếc thiếu niên hắn thích chưa từng quay đầu nhìn lại hắn một lần.

Trần Việt lấy mũ lưỡi trai xuống, hai năm mệt mỏi kiếm sống đã mài sạch tính trẻ con và lười nhác của hắn, hắn bị bắt buộc phải trưởng thành sớm hơn.

Yên lặng nhếch miệng cười, Trần Việt cắm ngón tay vào vuốt vuốt tóc hơi loạn, hắn buông tay, tay thiếu niên vốn nên bóng loáng nay đã bị thô ráp bao trùm, lòng bàn tay cũng có thêm mấy vết chai.

Trần Việt đội mũ lưỡi trai lại, nhìn đại học bên đường đối diện giơ một tay lên, bóng lưng đẹp trai phóng khoáng, nhưng không một ai biết nhớ nhung đang điên cuồng sinh trưởng ở trong lòng hắn.

Hoàng Đan và Khương Long ở chung một ký túc xá, khi đó giống như cậu học trung học vậy, thuê nhà ở gần đó, không kiểm tra giường thì không trở về.

Người trong ký túc xá chưa đến đủ, Hoàng Đan và Khương Long tới trước, người trước ngồi ở trên ghế, người sau vội vàng trải giường chiếu chăn mềnh.

Dáng dấp Khương Long nhỏ con, nhưng cậu ta rất độc lập, cơ sở trung học hay báo danh đại học đều đi một mình, cậu ta nhìn cả nhà người khác đều đi như vậy rất không thể nào hiểu được.

Có điều lúc này nhìn Tống Mẫn sắp xếp giường cho Hoàng Đan, cậu ta cũng không ngạc nhiên, dù sao ba năm trung học cũng đã nhìn quen kiểu hình thức chủ tớ sống chung thế này rồi.

Thế nhưng, ngay khi Khương Long thấy Tống Mẫn ngồi xổm xuống tháo dây giày cho Hoàng Đan, cậu ta vẫn khiếp sợ.

Đợi đến khi Tống Mẫn rời đi, Khương Long mới ngậm cái miệng đang há to lại,“Hoàng Đan, kiếp trước cậu cứu nguyên cái dãy Ngân Hà hả?”

Hoàng Đan,“……”

Khương Long chậc lưỡi,“Qua thêm mấy năm, tôi nhất định sẽ là người đàn ông có sức hút như chú Tống vậy.”

Hoàng Đan nói,“Cậu không được.”

Mắt Khương Long trợn trắng,“Tôi nói là qua mấy năm, cũng có phải hiện tại đâu.”

Hoàng Đan nói,“Thì tôi đang nói qua mấy năm đó.”

Mặt Khương Long đỏ một trận,“Nghỉ chơi ba phút!”

Kết quả không tới ba phút, cậu ta đã tìm Hoàng Đan nói chuyện.

Năm ấy Khương Long nói muốn nâng thành tích trung học lên thêm một bậc, rồi muốn yêu một trận rầm rộ, kết quả thành tích đi lên, tình yêu lại không thành.

Năm nhất đại học, Khương Long mặc kệ thành tích, chỉ cầu mong có bạn gái, nói thật tốt chuyện yêu đương.

Hoàng Đan biết, ước mong của cậu ta lại thất bại thêm lần nữa.

Thứ duyên phận này rất nghịch ngợm, nó không muốn xuất hiện, bạn sẽ không có cách nào lấy được nó, khi nó muốn xuất hiện, bạn cũng sẽ không trở tay kịp.

Một lần nữa trải qua cuộc sống đại học, Hoàng Đan vẫn không tham gia bất cứ cuộc gỡ kết bạn nào, cũng không chơi trò chơi, cậu là một kiểu khác người, không lên lớp thì ngâm mình trong thư viện, xem sách hoặc là vẽ tranh.

Năm hai đại học Khương Long chuyển ngành, có điều cậu ta vẫn còn được ở  lại ký túc xá ban đầu, vừa có bát quái thì nói cho Hoàng Đan nghe, ví như nữ sinh khoa nào mang thai, nam sinh khoa nào tỏ tình, lại ví như ai nói với ai bản thân mình là bạn gái chính thức của Hoàng Đan.

Khương Long là một cái bát quái sống.

Đại đa số thời điểm Hoàng Đan đều là tai trái vào tai phải ra, số ít thời điểm sẽ thảo luận hai câu với Khương Long.

Trong cuộc sống cậu có thêm một thói quen, năm đó không có, chính là tìm kiếm bóng dáng của Trần Việt.

Một hành động này đã trở thành một gia vị duy nhất bên trong cuộc sống bận rộn mà khô khan của Hoàng Đan, rất ngọt.

Đại học năm tư ấy, Hoàng Đan nhận được một cái túi, cậu dỡ ra nhìn thấy có một bình ước nguyện bên trong, không cần đếm cũng biết là ba ngàn ba trăm bốn mươi bốn cái.

Mặt trên cũng có địa chỉ, rất chi tiết, đây tấm lòng nhỏ của Trần Việt, hắn đang chờ mong, nhưng Hoàng Đan vẫn hờ hững như năm đó, không đáp lại bất cứ cái gì.

Hoàng Đan nói,“Trần Việt, tôi rất nhớ cậu, bây giờ tôi muốn nhìn thấy cậu.”

Cảnh vật trước mắt xảy ra biến hóa, Hoàng Đan trở lại từ quá khứ.

Hoàng Đan còn đứng ở cầu thang tầng bốn, cậu hít sâu, ép bản thân phải tỉnh táo lại, bước chân không kiềm chế được bước nhanh về phía trước, càng lúc càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy.

Lớp 10-5 hiện ra trước mắt, Hoàng Đan dừng ở cửa sau, cậu nhìn thấy người yêu của cậu đang ngồi ở vị trí của mười bốn năm trước, chân dài lười nhác đặt trên bàn học, trên người không phải mặc đồ rằn ri, mà là bộ âu phục màu xám được đặt may tinh tế, khuôn mặt đó cũng không phải là hình dáng của thiếu niên ngây ngô, trên đường nét đã tràn đầy chín chắn bể dâu, được mài ra từng góc cạnh.

Người ấy bỗng nhiên nhìn qua, Hoàng Đan đối diện với hắn, nhìn cậu nở một nụ cười, đôi mắt đỏ, có chút hồi hộp, có chút kích động, còn có chút chờ mong, bản thân cậu cũng cùng cười, bên tai dường như nghe được giọng hát ngâm nga dịu dàng,“Em phải tin, tin chúng ta sẽ giống như trong câu chuyện cổ tích, hạnh phúc và vui vẻ……”

Đọc truyện chữ Full