Ngụy Vô Song kêu lên một tiếng ngã xuống ao sen, nước bắn tung tóe.
"Ai da, Ngụy đại ca sao không để ý bờ ao có rất nhiều bùn trơn kia chứ?"
Ngụy Vô Song xấu hổ đạp lên một mảnh lá sen cười khổ, "Uổng ta tập võ bao lâu, thật đáng hổ thẹn."
"Đều do Vân Phi không báo với Ngụy đại ca." Vân Phi ra vẻ ão não, vươn tay kéo Ngụy Vô Song lên bờ.
"Không sao, vừa hay có thể hái củ sen."
"Phải!" Vân Phi đột nhiên buông tay, ùm lên một tiếng, Ngụy Vô Song lại ngã xuống nước.
Nhìn hắn ở trong nước quơ qua quơ lại tìm củ sen, Vân Phi tự nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.
"Vân Phi thích uống chè hạt sen không?"
"Thích lắm."
"Ân." Ngụy Vô Song cười toe toét lặn xuống nước, mặt nước sủi bọt mấy cái rồi yên ắng trở lại.
"Khoan--Ngụy đại ca nước ao này rất sâu!"
Vân Phi gọi to một tiếng không thấy trả lời liền ngồi trên tảng đá cạnh bờ ao chờ, chờ một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh.
"Ngụy đại ca! Ngụy đại ca ngươi ở đâu? Ngụy đại ca--!"
Chìm rồi?
Làm sao bây giờ? Vân Phi cũng không biết bơi....mặc kệ!
Nước ao sâu hơn hắn nghĩ rất nhiều, vừa bước xuống nước đã ngập cả người, Vân Phi nín thở tay chân quơ quào loạn xạ cố ngoi đầu khỏi mặt nước.
"Ngụy...." Vừa mở miệng đã chìm xuống dưới, trong miệng bì bõm đầy nước, vừa lúc hắn nghĩ lần này chắc chắn phải đi gặp Long Vương, bất ngờ lại được một cỗ lực từ dưới kéo lên.
Ngụy Vô Song vỗ nhẹ lên mặt Vân Phi ôn nhu trấn an, "Vân Phi đừng sợ, mở mắt ra!"
Mở mắt ra nhìn thấy Ngụy Vô Song, Vân Phi kích động la to, "Ngụy đại ca! Ngươi làm ta sợ muốn chết!"
"Là Ngụy đại ca không tốt, nhưng ngươi cũng làm ta sợ muốn chết!"
Ao sen quá lớn, Ngụy Vô Song lặn một hơi sang tới bên kia, nghe động sau lưng bèn lao xuống nước thi triển khinh công xem thử, đến nơi thì thấy Vân Phi đã uống tới mấy ngụm nước.
"Ngươi tự nhiên lặn xuống ao làm gì?" Vân Phi tuy rằng vừa bị dọa cho kinh khiếp vẫn không tỏ ra tức giận.
"Vốn muốn tìm hạt sen, lại không biết mọc chỗ nào, trong ao nước mờ mờ cũng không thấy rõ. Tìm được nửa ngày chỉ thấy cái này." Ngụy Vô Song thất vọng tay cầm mấy cọng rêu giơ lên cao.
Nhìn thấy Ngụy Vô Song vẻ mặt thiểu não Vân Phi nhịn không được phì cười, "Không sao, về nhà cũng có rêu ăn."
"Ngươi muốn ăn cái này?" Này có thể ăn được à?
"Ta..." Nhận ra chính mình đang bị hắn ôm trong lòng, Vân Phi đột nhiên đỏ bừng mặt, vội vàng nhảy xuống, "Chúng ta...trở về đi!"
Hắn tại sao lại cảm thấy ngượng ngùng như vậy, Ngụy Vô Song đối với hắn tựa như huynh trưởng, lúc đại ca ôm hắn cũng không có loại cảm giác kỳ quái đó...
- ---------
Bạch Vân Phi ở trong phủ địa vị rất cao, các huynh đệ dị mẫu không chán ghét hắn, nhưng Ngụy Vô Song nhìn ra bọn họ với Bạch Vân Phi cũng không thân thiết gì. Theo lý thuyết Vân Phi đã được Thành Chủ sủng ái, lẽ ra bọn họ phải luôn đi theo nịnh bợ, đằng này, ngược lại thoạt nhìn còn tưởng Bạch Vân Phi đang lấy lòng bọn họ.
[....Ta cùng mẫu thân đã cướp của bọn hắn cái gì đó....Huynh đệ tình cảm thật là....Chỉ có Ngụy đại ca là tốt...] Vân Phi như vậy lại làm Ngụy Vô Song không thể không đau lòng, vướng bận trong tâm lại chia cho Vân Phi một chút.
Bạch Khiết Ca, thiên kim duy nhất của Bạch Thành Chủ, đứng thứ tư trong năm đứa con, xinh đẹp khuê các kín đáo. Trong một năm không biết có bao nhiêu người đến cửa cầu hôn, đều bị nàng cự tuyệt. Nàng gia thế dung mạo đều có, làm sao chịu kết đôi với hạng phàm phu tục tử bình thường.
Chứng kiến Lưu Vân Kiếm Pháp cực kì tuyệt diệu của Ngụy Vô Song, Bạch Khiết Ca liền thầm hạ quyết tâm lấy được hắn làm phu quân. Gia thế của Ngụy Vô Song với Bạch Gia cũng môn đăng hộ đối, hai nhà lại là tâm giao, Ngụy Vô Song năm mười bảy tuổi anh tuấn vĩ ngạn, võ nghệ phi phàm. Nhưng cái làm nàng kính trọng nhất chính là tấm lòng hiệp nghĩa của hắn.
- ---------
"Vân Phi!"
"Tỷ tỷ!" Vân Phi lập tức buông bút đến bên cửa sổ, "Tỷ tỷ, mời vào!"
"Không cần đâu, tỷ tỷ muốn ngươi giúp một việc." Bạch Khiết Ca thì thầm vào tai Vân Phi, "Như vậy được không?"
"Nhưng Ngụy đại ca phải chăm sóc Kỳ Nhi, không có nhiều thời gian giáo thụ tỷ tỷ tập võ, hay để Vân Phi dạy tỷ tỷ được không?" Vân Phi vui vẻ đề nghị.
"Không được! Ta...ý ta là...Ngươi cũng biết Lưu Vân Kiếm chỉ truyền nam không truyền nữ, nếu để cha biết được sẽ trách mắng ngươi."
"Ta không sợ, tỷ tỷ không cần lo lắng."
"Ngươi tại sao không chịu hiểu?" Bạch Khiết Ca không giữ được bình tĩnh hô to.
"Cái gì?" Vân Phi cẩn thận hỏi, không biết làm sao lại chọc giận tỷ tỷ.
Bạch Khiết Ca hạ đôi mày liễu suy tư trong chốc lát, "Nói với ngươi cũng được! Ta muốn Ngụy Vô Song làm hôn phu của ta!"
"Hôn phu? Tỷ tỷ! Ngươi...." Vân Phi kinh ngạc nhìn, không ngờ tỷ tỷ lại có thể nói ra mấy lời lớn mật như vậy.
"Ta biết ngươi và Ngụy đại ca rất thân thiết. Nhưng hắn sớm muộn cũng phải rời đi. Nếu hắn trở thành cô gia của Bạch Vân Thành thì có thể ở lại cùng ngươi uống rượu luận kiếm, tiếp tục huynh đệ chi nghị, như vậy không tốt sao?"
"Này.... chuyện này cứ để cha nói...là được rồi..."
"Cầu hôn luôn luôn nhà trai mở miệng trước, cha làm sao nói..."
Bạch Khiết Ca sau lại nói gì đó, Vân Phi cũng không biết, trong đầu lúc nào cũng chỉ vang lên một câu "Nhưng hắn sớm muộn cũng phải rời đi. Nếu hắn trở thành cô gia của Bạch Vân Thành thì có thể ở lại..."
- ---------
"Lúc đó ta một lòng muốn hắn ở lại Bạch Vân Thành, bây giờ nghĩ lại không biết là vì cái quái gì."
"Mười ba tuổi, nghĩ như vậy là nghĩ như vậy, làm sao biết lý do?"
Cả một vò rượu đã bị Vân Phi uống hết, nha hoàn đưa lên thêm một vò liền bị Nghiêm Thanh Nhẫm cản lại.
"Quả thật là không rõ, khi đó cái gì cũng không hiểu...."
- ---------
"Vân Phi, nhất định phải đi săn thú à?"
"Ân. Lần trước tỷ tỷ bảo ngươi cùng với nàng đi chọn ngựa, ngươi lại thẳng thừng cự tuyệt. Lần này nhất định phải đi." Vân Phi túm tay áo Ngụy Vô Song kéo đi.
Ngụy Vô Song cố ý đi thật chậm, không hiểu từ lúc nào hắn lại thích bị Vân Phi lôi kéo như vậy, "Lần đó Kỳ Nhi đã chọn được ngựa tốt. Nếu ta chọn lại Kỳ Nhi sẽ không vui."
"Nếu ngươi còn nhiều lời Vân Phi cũng sẽ không vui." Vân Phi quay đầu lại nói.
"Được được!"
- ---------
Bạch Khiết Ca cảm thấy Vân Phi ở bên cạnh rất là chướng mắt, nhưng Ngụy Vô Song vẫn cứ bám lấy hắn, làm cho nàng không có cơ hội nào đuổi hắn đi.
- ---------
"Lúc ấy tỷ tỷ không ngừng nháy mắt với ta, ta lại cố ý làm như không thấy, hại tỷ tỷ tức giận đến độ hai mắt nổi gân, ta lại thấy rất vui. Bây giờ nghĩ lại thật buồn cười."
- ---------
Ngụy Vô Song đương nhiên không nhìn ra Bạch Khiết Ca có tình ý với mình, cho nên cũng không chú ý đáp lại, một mực bám theo Vân Phi không rời nửa bước.
Thừa dịp Bạch Khiết Ca đến bờ sông lấy nước Vân Phi liền hỏi, "Ngụy đại ca, ngươi thấy tỷ tỷ ta như thế nào?"
"Rất đẹp, so với nữ tử của Giang Nam đẹp hơn nhiều." Lúc gặp Bạch Khiết Ca lần đầu tiên hắn cũng từng bị dung mạo xinh đẹp của nàng hấp dẫn.
"Vậy ngươi...có nghĩ...nghĩ tới thú...."
"Thú thê tử? Bây giờ chưa nghĩ tới."
"Vì sao..."
"A---" Tiếng thét chói tai của nữ nhân từ bờ sông vọng lại cắt lời Vân Phi.
Hai người nhìn nhau, nhún một cái bay về phía bờ sông, bất ngờ mấy tên lạ mặt xuất hiện cản bước Ngụy Vô Song, "Vân Phi, ngươi đi trước!"
"Ân." Vân Phi lo lắng tỷ tỷ, vội vã bay đi.
Một lát Ngụy Vô Song đuổi tới bờ sông, Vân Phi cùng Bạch Khiết Ca đã bị tên còn lại điểm huyệt, một tay nắm chặt yết hầu Vân Phi, tay kia luồn vào trong ngực áo Bạch Khiết Ca chơi đùa.
"Buông bọn họ ra!" Ngụy Vô Song kéo cung, nhắm vào cánh tay đang nắm cổ Vân Phi.
"Ha ha ha, ả đàn bà này là của ngươi?" Nam nhân nói xong liền kéo toạt áo yếm Bạch Khiết Ca, bầu ngực trắng như tuyết trần trụi hiện ra trước mặt ba nam tử.
"Súc sinh, ta giết ngươi!" Vân Phi thét to. Bạch Khiết Ca lập tức cắn lưỡi tự sát, bị tên nam nhân lập tức ngăn lại.
Ngụy Vô Song hăm dọa, "Ngươi chẳng lẽ không biết bọn họ là ai?"
"Ha ha ha, lão tử sợ à?"
"Bạch Vân Thành sẽ không tha cho ngươi!" Vân Phi lớn tiếng quát, trong mắt dâng lên hận thù sát ý.
"Bạch Vân Thành?" Nam nhân tiếp tục mỉm cười, "Thì sao? Dù sao không hoàn thành nhiệm chúng ta cũng phải chết." Nam nhân ánh mắt càng thêm ngoan độc, "Người đâu? Giao ra đây ta sẽ thả bọn họ!"
"Ngươi cho rằng ngươi có thể?" Ngụy Vô Song lại mạnh tay kéo, dây cung cực kì dẻo dai cơ hồ cũng sắp bị hắn kéo đứt.
"Chỉ cần bọn họ ở trong tay ta...Chà, bất quá mang theo cả hai cũng khó cho ta. Một người là đủ rồi. Trả cho ngươi một người." Nói xong nam nhân đưa tay định thả Vân Phi.
Ngụy Vô Song khẩn trương nhìn theo không dám chớp mắt, sợ nam nhân đổi ý.
"Thả tỷ tỷ ta, ta ở lại!"
"Ngươi? Ngươi với nữ nhân này ai quan trọng hơn? Ngụy lão đệ, ngươi nói đi, thả người nào?"
"Vân Phi..."
Vân Phi không ngừng lắc đầu cầu khẩn, "Ngụy đại ca, cầu ngươi cứu tỷ tỷ, van cầu ngươi!"
"Thả Vân Phi ra!" Ngụy Vô Song nói.
"Ngụy đại ca..." Vân Phi vui mừng nở nụ cười.
"Ha ha ha, ta không thả, có giỏi thì đuổi theo--!" Nam nhân một chưởng đẩy Bạch Khiết Ca đang bị ngất vào tay Ngụy Vô Song.
Ngụy Vô Song đỡ Bạch Khiết Ca nằm xuống, đoạn nắm cung tiễn dùng khinh công đuổi theo.
"Ngụy Vô Song, lão tử không muốn đánh với ngươi. Nếu không giao người ra ta lập tức giết hắn." Yết hầu Vân Phi bị nam nhân nắm mạnh, máu tươi từ trong miệng phun ra.
"Ngụy đại ca...mau đi...Ngươi đánh không lại..." Lúc nãy Vân Phi đã cùng hắn giao thủ...
Nam nhân võ công quả thật không thua kém Ngụy Vô Song bao nhiêu, hiện tại Vân Phi lại nằm trong tay hắn. Ngụy Vô Song rõ ràng là không có phần thắng.
Nếu có thể Ngụy Vô Song hy vọng mang chính tánh mạng mình đổi cho Vân Phi, nhưng hắn lại không thể, hắn còn có Kỳ Nhi, nếu hắn chết Kỳ Nhi chỉ còn một mình.
"Vân Phi, ngươi chính là Bạch Vân Thành thiếu chủ, không thể để người khác uy hiếp như vậy!" Ngụy Vô Song giương cung...nhắm thẳng ngực Vân Phi, "Ngụy đại ca sẽ báo thù cho ngươi."
"Ngươi---!!!" Tiễn rời cung phóng ra, nam nhân vẻ mặt hoảng sợ, không ngờ Ngụy Vô Song lại dám đi nước này.
Vân Phi nhẹ nhàng mỉm cười yếu ớt, bình tĩnh hai mắt nhắm lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tam Thê Tứ Thiếp
Chương 18
Chương 18