DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tuy Rằng Người Đã Tẩy Trắng
Chương 17: Ta yêu ngươi!

Edit: Qiezi

Vân Bình không ngờ Vân phụ, Vân mẫu và Vân Phong đã công bố đoạn tuyệt quan hệ với y từ lâu lại ở ngoài cửa yêu cầu gặp y.

“Không gặp!”

Vân phụ, Vân mẫu và Vân phong nhận được câu trả lời lãnh khốc, ở ngoài cửa mắng ầm lên.

“Nghiệt tử, đúng là nghiệt tử, ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với nó!”

Vân Bình nghe người hầu kể lại, không nhịn được bật cười thành tiếng. Y để người hầu chuyển lời: “Không phải đã đoạn tuyệt quan hệ rồi sao? Còn muốn đoạn tuyệt mấy lần nữa?”

Sau đó y không muốn nghe bọn họ làm ồn nữa, gọi một đội thị vệ đuổi đi.

Y không để ý đến Vân gia, có thể trên giang hồ sẽ nhiều thêm tin đồn không tốt về y. Tuy rằng Vân phụ, Vân mẫu và Vân Phong đã công khai đoạn tuyệt quan hệ với y, vô tình với y, nhưng người trong thiên hạ đều cho rằng y vẫn là nhi tử của Vân phụ Vân mẫu, ca ca của Vân Phong. Nếu y bỏ mặc bọn họ, y sẽ bị chụp mũ máu lạnh vô tình.

Mấy tháng sau, Vân Phong tranh chấp với người khác bị tàn phế, Vân phụ tìm tới cửa, y không quan tâm.

Sau này, nhiều gia tộc chèn ép Vân phủ, Vân phụ lại tìm tới, y vẫn không quan tâm.

Ba năm sau, Vân phủ không còn như xưa, dần dần xuống dốc. Vân Phong cả ngày nát rượu, tự sa ngã. Vân phụ Vân mẫu cưới một đống thê thiếp cho hắn, đặt hy vọng vào đời thứ ba. Nhưng rất nhiều thê thiếp đều không chịu được Vân Phong nóng nảy bạo lực, đều chạy trốn.

Vân Bình cũng lặng lẽ phát triển thế lực của riêng mình, y và Ô Nguyệt Minh không hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, nhưng xem như là ngồi ngang hàng.

Tần Phượng Lai mất tích, nếu không phải đã chết, hắn sẽ nhất định xuất hiện.

Vân Bình rất kiên nhẫn chờ đợi.

Ban đêm, khu vườn vắng lặng.

Vân Bình một mình ngồi bên bàn đá trong vườn, uống rượu ngon trong chén bạch ngọc. Trên bàn đặt một bình bạch ngọc tinh mỹ, Vân Bình không ngừng rót rượu ngọc hồ.

Vào lúc này Tần Phượng Lai xuất hiện ở đối diện y, đồng thời chậm rãi đi về phía y.

Vân Bình rót ngọc hồ vào chén không ở đối diện: “Rượu ngon bồ đào từ Tây Vực, hương vị ngọt thơm, không uống một chén sao?”

Nói xong câu cuối, y ngẩng đầu, nhìn phía trước bỗng nhiên có khách không mời mà đến, mỉm cười yếu ớt.

Tần Phượng Lai không để ý đến Vân Bình, mắt không chớp nhìn chằm chằm y, đi tới trước mặt rồi ngồi xuống, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi còn gì muốn nói không?”

Vân Bình cười cười: “Võ công của ngươi khôi phục? Bây giờ tới tìm ta tính sổ?”

Tần Phượng Lai không nói gì, nhưng không nói gì chính là ngầm thừa nhận.

Vân Bình ngâm nga: “Xem ra Tán Công Tán và đánh gãy gân tay gân chân ngươi không hiệu quả! Trước là ta, sau là ngươi.”

Tần Phượng Lai không kiềm nén được: “Chỉ là ngươi không ngờ ta có thể chạy trốn.”

Vân Bình: “Đúng là không ngờ. Nhưng cũng không coi là quá ngoài ý muốn. Ngươi ban ơn thiên hạ, sẽ luôn có mấy tên tử trung như vậy.”

Tần Phượng Lai: “Ta không ngờ ngươi có thể tàn nhẫn như vậy, không từ thủ đoạn như vậy, vì trả thù ta mà không tiếc để Phong Vân Hội máu chảy thành sông, có thể trơ mắt nhìn những người ở bên ngươi chết thảm.”

Vân Bình cười ha hả: “Ta nghĩ ngươi không bất ngờ mới đúng. Trong mắt ngươi, không phải ta là người như vậy sao? Lúc ngươi nhiều lần ra lệnh ‘nghiêm phạt’ ta, không phải đều dùng tội danh như vậy?”

Tần Phượng Lai hỏi: “Ngươi oán ta?”

“Tựa như ngươi đối với ta.”

Tần Phượng Lai lại hỏi: “Không, ngươi hận ta?”

“Giống như tâm tình bây giờ của ngươi.”

Tần Phượng Lai: “Ta biết ta có lỗi với ngươi, đối xử như thế với ngươi cũng là vì…”

Vân Bình ngắt lời: “Ta biết, ta hiểu, ngươi vì đại cục, vì Phong Vân Hội, vì sư môn ân trọng như núi của ngươi, vì ân sư của ngươi, vì tiểu sư muội của ngươi, vì nghĩa khí của ngươi, vì lương tâm của ngươi, vì muốn bù đắp…”

Tần Phượng Lai kích động: “Ngươi đã hiểu…”

Vân Bình lạnh lùng: “Nhưng ngươi có tư cách gì tổn thương ta?!”

Tần Phượng Lai bị hỏi đến cứng họng.

Vân Bình chợt đứng dậy, từ cao nhìn xuống: “Ngươi không thể đáp lại tình cảm của tiểu sư muội nên hổ thẹn, ngươi sủng ái Bạch Ngọc Thanh đã thành quen, ngươi muốn bảo vệ thiên hạ thuần khiết trong lòng ngươi, ngươi muốn bảo vệ sư môn của ngươi, ngươi muốn bảo vệ Phong Vân Hội của ngươi, ngươi muốn hy sinh vì đại cục, không ai cản ngươi! Chúng ta mỗi người mỗi đường, ngươi đi theo ánh sáng của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, nước giếng không phạm nước sông.”

“Ngươi muốn lôi kéo ta, không buông tha cho ta. Ngươi xem việc hành hạ ta là hy sinh vĩ đại của ngươi! Bởi vì ta yêu ngươi? Hay là vì ngươi yêu ta? Cho nên ngươi cảm thấy ngươi có thể tùy ý xử lý ta? Sau đó ngươi cho rằng bồi thường cho người thân của ta chính là bù đắp cho ta, nhưng ngươi chưa từng ngừng tổn thương ta, chưa từng đối xử tốt với ta!”

“Tần Phượng Lai, ta rất hối hận đã quen biết ngươi! Ta thà rằng cả đời này chưa từng gặp ngươi!”

Tần Phượng Lai nghe đến mặt trắng bệch, mắt trầm xuống.

“Quá muộn rồi, Vân Bình.” Tần Phượng Lai nhẹ nhàng nói: “Hai chúng ta, ai cũng không thể buông tha đối phương.”

“Đúng vậy, quá muộn.” Vân Bình lại ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu, uống một hơi.

Y bỗng nhiên mỉm cười với Tần Phượng Lai: “Rượu bồ đào tốt nhất Tây Vực, ngươi thật sự không uống?”

Tần Phượng Lai đáp: “Hôm nay ta tới không phải để uống rượu.”

Vân Bình cười khẽ: “Thật sự không uống?”

Tần Phượng Lai nhìn lúm đồng tiền của Vân Bình, nhất thời hoảng hốt, nhưng mà hắn vẫn lắc đầu.

Vân Bình cười ha hả: “Ngươi không uống chén rượu này, đương nhiên ngươi biết trong rượu này có một loại nước thuốc tên ‘Quỷ Vương Hoa’. Khi nó dung hợp cùng rượu bồ đào có thể khiến hương rượu càng thêm thơm nồng, khiến người mê say. Nhưng nếu kết hợp nó với mùi hương của Mỹ Nhân trong vườn, sẽ hình thành một loại kịch độc, có thể làm tắc nghẽn kinh mạch của người tập võ, ứ đọng, từ nay về sau không thể luyện công, cũng không thể vận công lực. Nếu cố gắng luyện công, trái lại sẽ làm kinh mạch đau nhức khó chịu.”

“Sở dĩ ngươi nói nhiều với ta như vậy chẳng qua chỉ là muốn kéo dài thời gian, xem thử dược hiệu có phát tác hay không. Dù ngươi khôi phục công lực cũng chưa chắc là đối thủ của ta, cho dù liều mạng cũng khó tránh khỏi lưỡng bại câu thương. Dù ngươi đánh bại ta thì vẫn còn một đống đại sự phải làm, ngươi còn phải xây dựng lại Phong Vân Hội, ngươi phải tụ họp những thuộc hạ cũ, ngươi phải chiêu hàng những thế lực đối nghịch, ngươi phải cứu tiểu sư muội, tiểu tâm can, ngươi phải trấn an các thế lực và người mà ngươi từng giúp đỡ, ngươi cũng không thể bị thương ở chỗ ta, bằng không ngươi trở về còn có ý nghĩa gì.”

“Nhưng mà…” Nụ cười trên mặt y càng tươi tắn: “Ngươi muốn kéo dài thời gian, ta cũng muốn kéo dài thời gian, nhìn xem chất độc trên người ngươi có phát tác hay không. Ta giống như ngươi, cũng có rất nhiều chuyện phải làm, cũng không muốn bị thương trên tay ngươi.”

Tần Phượng Lai không bị tác động vì những lời của y, vẫn bình tĩnh nhìn y.

“Sao, ngươi không tin?” Vân Bình mỉm cười: “Ngươi cũng biết Túy Hương đầy vườn tỏa hương, độc dược có thể hạ một con voi, rượu này, lại là giải dược.”

Tần Phượng Lai quả thật cảm thấy hơi choáng váng, hắn lập tức nhìn về phía chén rượu mà hắn vẫn không động đến, bên tai vang lên tiếng cười ác liệt của Vân Bình: “Sao ngươi biết chén rượu ta đưa không có độc?”

Nhất thời, cánh tay đang vươn về phía chén rượu dừng lại.

Trước mắt càng ngày càng mơ hồ, đại não càng ngày càng mông lung, trong lòng chợt hô lên ‘không xong’, nhưng một chút tác dụng cũng không có. Rất nhanh, hắn hoàn toàn ngất xỉu, chìm vào mộng đẹp.

Nhìn Tần Phượng Lai ngã lên bàn đá, Vân Bình vẫn tiếp tục rót rượu uống. Đêm, luôn rất cô đơn.

Một lúc sau, y mới gọi một ám vệ khiêng Tần Phượng Lai, trèo tường đi trong bóng đêm mịt mù.

Một đêm trôi qua, e rằng giang hồ sẽ nhấc lên một hồi sóng gió, nhưng sóng gió qua đi, trong một khoảng thời gian ngắn, cục diện tương lai của võ lâm khó có thể biến động.

Đại yến Tuyệt Vân Sơn, mời các hảo hán trên giang hồ, phú hào trên thương lộ, tề tụ về Tuyệt Vân Sơn.

Ăn uống linh đình, cười nói vui vẻ, náo nhiệt vô cùng.

Trong đại sảnh, cổ sắt sênh tiêu, vũ tư mạn diệu*.

(Vũ tư mạn diệu: dáng múa uyển chuyển)

Nhưng rất nhiều người đều bị một người hầu mặc thanh y hấp dẫn, dù là người luôn nhìn dáng người mềm dẻo của vũ cơ, cũng bị đồng bạn bên cạnh nhắc nhở nhìn người hầu kia.

Một người hầu có gì đẹp?

Tuy rằng người hầu kia mắt phượng mi dài, thân thẳng như ngọc, nhưng vẫn chưa đến mức thu hút ánh mắt của mọi người.

Nếu người hầu này là một tên vô danh tiểu tốt, đương nhiên là như vậy.

Nhưng hắn không phải, hắn chính là Tần Phượng Lai minh chủ Phong Vân Hội – người đã từng được người khác tán dương là ‘Nghĩa Bạc Vân Thiên’.

Hiện tại mặc dù là tiền minh chủ Phong Vân Hội, nhưng vẫn có rất nhiều người từng nghe qua tên hắn, cũng có rất nhiều người từng gặp hắn.

Không ngờ một đại nhân vật thanh danh vang dội, đỉnh thiên lập địa lại khúm núm ở nơi này làm người hầu, rót rượu cho những người từng ngưỡng mộ hắn.

Mọi người vừa thổn thức, vừa nghi ngờ, vừa khinh bỉ, vừa hưng phấn.

“Hào kiệt mà bọn họ nói cũng chỉ như vậy, như con chuột sợ chết! Nếu đổi thành lão tử, cho dù chết cũng không sống dưới khố kẻ khác!”

“Đúng là đã nhìn lầm hắn! Uổng công ta kính ngưỡng hắn như vậy!”

“Ta cũng cho rằng hắn đang chờ cơ hội phản công, hoặc là quyết định tự sát, không ngờ, ta thật không ngờ.”

“Có vài người, lúc phong quang thì danh giá cỡ nào, một khi phong quang mất, tựa như con chuột dưới nước thối, nhìn thấy là buồn nôn.”

“Tuyệt Vân Sơn Chủ lại dùng cách này để nhục nhã người đã từng là hùng chủ*. Sao lại không cho hắn chết có thể diện một chút?”

(Hùng chủ: vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất)

“Có lẽ người ta muốn thế, có vài người không biết xấu hổ, dù sống như con chó ghẻ cũng được. Nhỡ đâu lúc Tuyệt Vân Sơn Chủ muốn giết hắn, hắn khóc lóc thảm thiết nhục nhã cầu xin tha thứ thì sao!”

Vân Bình ngồi ở ghế trên, mỉm cười vừa uống vừa nghe tiếng nghị luận âm thầm từ bốn phương tám hướng truyền tới.

Y biết hiện tại người kia rất khó chịu, rất bực bội, rất muốn đào hầm chui xuống, thậm chí muốn tự sát. Thế nhưng, sao y có thể để hắn được như ý nguyện?

Hắn đã hoàn toàn biến Tần Phượng Lai thành phế nhân. Không chỉ cho hắn dùng luyện độc đan chế từ nước của Quỷ Vương Hoa, y còn hủy diệt khí hải đan điền của hắn.

Y dùng Tôn Tiểu Tiểu và Bạch Ngọc Thanh khống chế hắn, không cho hắn chết.

Hiện tại tất cả tư vị hắn nếm trải, y đã từng trải qua.

Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Bây giờ sẽ chấm dứt.

Khó khăn lắm chịu đựng đến khi tan yến tiệc, Tần Phượng Lai cho rằng mình có thể tìm chỗ thở một cái, lại bị Vân Bình triệu kiến, chỉ thấy đối phương cười mập mờ: “Không ngờ lại có người coi trọng ngươi, Khâu đại phú là hào khách nổi danh, ngươi phải hầu hạ thật tốt.”

Nhìn vẻ tuyệt vọng trên mặt Tần Phượng Lai, nụ cười trên mặt Vân Bình không thay đổi.

Khâu đại phú có một sở thích kỳ quái, mỗi khi chơi xong một người, gã sẽ đưa người cho thuộc hạ chơi. Nhưng gã ra ngoài thích phô trương, số bảo tiêu tùy tùng mang theo không ít hơn mấy chục người.

Vân Bình dặn dò ám vệ trông chừng, phải giữ lại một hơi thở cho Tần Phượng Lai.

Trong gian thiên phòng ở chủ điện của Tuyệt Vân Sơn, Vân Bình nhìn Tần Phượng Lai ánh mắt trống rỗng nằm trên giường, khẽ thở dài: “Hà cớ gì phải làm vậy? Ta có thể chịu được, vì sao ngươi không thể?”

Lần này Tần Phượng Lai thật sự rất thảm, trên gương mặt đẹp như ngọc đầy dấu tay xanh tím, bị đánh sưng lên, khóe miệng chảy máu, trên người càng thảm hơn, dấu răng trải rộng, còn có vết roi chằng chịt, vết kim đâm, ngón tay cong bất thường, gãy hai xương sườn, tay bị trật khớp, chân bị đâm thủng mấy lỗ. Thảm nhất là nửa người dưới, nghe nói thứ phía trước bị đạp mấy cái, còn bị trói bằng tơ tằm, trong lỗ nhỏ bên trên còn cắm một cây trâm, không biết có bị phế hay không. Phía sau càng thảm hơn, máu thịt mơ hồ, vết thương bị xé rách, còn dính một mảng lớn bạch trọc nhầy nhụa, đỏ trắng đan xen, dịch nhầy không ngừng chảy ra từ huyệt phía sau.

Lúc hắn được nâng trở về thì hơi thở thoi thóp, suýt chút nữa khiến y tưởng chỉ còn một thi thể.

Tần Phượng Lai cũng cho rằng mình sẽ chết như vậy, nhưng hắn còn có tri giác, còn có thể thấy được gian phòng quen thuộc, giường gỗ quen thuộc, bài trí quen thuộc, còn có thể thấy người đẩy hắn vào địa ngục.

Hắn khàn khàn hỏi lần nữa: “Ngươi hận ta?”

Nụ cười trên mặt Vân Bình rực rỡ như anh túc, thần bí mờ mịt, mang theo hơi thở địa ngục, giọng điệu của y cũng rất nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn gió, mây bay: “Không, ta yêu ngươi!”

[ HOÀN ]

Đọc truyện chữ Full