DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 26: Một mảnh tâm ý ~~~

Thẩm Thanh Huyền phất tay áo ném một hạt châu phản chiếu, từng màn ở tòa nhà ăn thịt người kia xuất hiện trước mặt đám người Diệp Trạm.

Lần lượt xem xong … huyết sắc trên mặt Diệp Trạm trút bỏ toàn bộ.

Giọng Thẩm Thanh Huyền truyền từ đại điện, xa xôi lại rõ ràng: “Tôn Cảnh Nguyên kia là người Tử Ngọ Quan?”

Diệp Trạm quỳ rạp dưới đất, giọng nói tràn đầy xấu hổ: “Vâng!”

Trình Tịnh không khỏi sốt ruột …

Thật ra Tôn Cảnh Nguyên không được xem là môn nhân chân chính của Tử Ngọ Quan, lúc tu hành gã là đệ tử ký danh, sau này vì theo đường bất chính mà bị khai trừ khỏi sổ ghi chép …

Chỉ có điều việc này thực sự không thoát khỏi liên quan với Tử Ngọ Quan, nhưng cũng phải thanh minh đôi lời, như nào và ra sao …

Ngược lại Thẩm Thanh Huyền vô cùng hài lòng với thái độ này của Diệp Trạm.

Tính cách đồ tôn này, y cũng biết được một hai phần.

Nghiêm túc chấp nhất.

Vì tôn sư trọng đạo nên rất kính ngưỡng y, cũng bởi có phẩm cách này mà tính tình không tệ, làm việc quang minh lỗi lạc, thẳng thắn vô tư, cứng cỏi hơn Tăng Tử Lương gấp mấy lần.

Nhưng vẫn có khuyết điểm trí mạng.

Quá mức công chính thậm chí trở nên cứng nhắc, yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, cũng đòi hỏi nghiêm ngặt với môn nhân, nhưng lại không am hiểu cách quản lý kẻ dưới.

Thẩm Thanh Huyền thấp giọng nói: “Tất cả vào đi.”

Sáu người cùng thưa vâng, tất cả đều cúi đầu cẩn thận đi từng bước vào đại điện.

Khiến Tôn chủ tức giận như vậy, bọn họ đều sợ tái mét mặt mày.

Vừa vào Càn Thính Điện, Diệp Trạm lập tức quỳ xuống.

Thẩm Thanh Huyền đi về phía hắn: “Đứng lên.”

Giọng Diệp Trạm run rẩy: “Kẻ có tội không dám!”

Thẩm Thanh Huyền hỏi hắn: “Tội gì?”

Diệp Trạm nói: “Thân là chưởng môn Tử Ngọ Quan lại dung túng chuyện ác bôi nhọ Thiên Đạo!”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn từ trên cao xuống: “Dung túng?”

Trán Diệp Trạm chảy đầy mồ hôi lạnh: “Bị lá cây che mắt, đã là dung túng.”

Thẩm Thanh Huyền cười lạnh một tiếng.

Diệp Trạm trước mắt như tro tàn: “Tôn chủ, đệ tử bất tài, nguyện xin tự rơi xuống tiên nhai!”

Rớt xuống tiên nhai là rãnh trời, nhảy xuống từ đó, dù có là thần tiên cũng khó thoát khỏi cái chết.

Thẩm Thanh Huyền nở nụ cười: “Ngươi nhảy xuống thì thoải mái rồi, còn Tử Ngọ Quan thì sao? Mặc nó thành ăn thịt người quan?”

Diệp Trạm yên lặng, không mặt mũi nào ngẩng đầu.

Thẩm Thanh Huyền thấp giọng trách: “Đứng lên.”

Diệp Trạm nhất thời cảm nhận được lực lượng hùng hậu đỡ hắn đứng dậy.

Thẩm Thanh Huyền ở ngay trước mặt hắn … Gió mát cuốn tuyết, bụi trần tuyệt thế, so ra, Diệp Trạm càng xấu hổ ngượng ngùng, hối hận không thể tả.

Giọng Thẩm Thanh Huyền trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Thu hồi suy nghĩ bất lực kia của ngươi lại, trở về chỉnh đốn toàn bộ Tử Ngọ Quan.”

Nói xong, y nhìn về phía năm người kia, tiếp tục nói, “Thân làm chưởng môn, trách nhiệm gánh trên vai các ngươi rất nặng, tu vi cao thì thế nào? Ngộ tính mạnh thì có làm sao? Ngay cả trật tự trong môn cũng lo không hết, sao có thể tới đại đạo!”

Sáu người cúi đầu, không ai dám thở mạnh tiếng nào.

Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Diệp Trạm, hạn ngươi trong vòng bảy ngày điều tra rõ việc này, khai báo hoàn chỉnh cho ta, về phần trừng phạt, sau bảy ngày quay lại nhận đi.”

Diệp Trạm trầm giọng đáp lại.

Thẩm Thanh Huyền liền quét nhìn những người khác, trầm giọng nói: “Chuyện Tử Ngọ Quan không phải là ví dụ, chư vị lấy đó làm gương, quay về tự tra!”

Nói xong, y phất tay áo, tiễn sáu người này ra ngoài.

Dưới chân núi.

Thân thể Diệp Trạm lung lay, Trình Tịnh vội vã đỡ hắn.

Diệp Trạm lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy tiều tụy: “… Ta khiến Tôn chủ thất vọng rồi.”

Tiếng thở dài của hắn khiến năm người còn lại không sao đành lòng.

Nhưng trên thực tế Diệp Trạm thực sự sai.

Dù có vô vàn lý do có thể đưa hắn thoát khỏi chuyện này, thế nhưng sai chính là sai.

Nếu không phải hắn quản cấp dưới không nghiêm, nếu không phải hắn sơ xuất trong việc giám sát, sao có thể phát sinh chuyện ác táng tận thiên lương cỡ này.

Những tiểu đồng uổng mạng kia, những đứa trẻ ái mộ cái tên Tử Ngọ Quan, thành tâm đến đây cầu đạo vì cớ gì phải gặp chuyện đáng sợ đến thế.

Nghĩ tới đây, Diệp Trạm hận không thể lấy cái chết tạ tội.

Trình Tịnh động viên hắn nói: “Ngươi đừng để rơi vào tâm ma, Tôn chủ chỉ hy vọng sau khi trải qua việc này, ngươi có thể giúp đỡ môn nhân toàn diện hơn!”

Tăng Tử Lương cũng nói: “Sư huynh, đừng tiếp tục phụ kỳ vọng của Tôn chủ.”

Nghe những lời này, cuối cùng Diệp Trạm cũng phấn chấn hơn, trong mắt mới xem như có sức sống.

Đột nhiên, một tia sáng từ Vạn Tú Sơn bay lên trời, sáu người đồng loạt quay đầu, cả bọn đều trợn mắt há mồm.

Diệp Trạm lẩm bẩm nói: “Đây là …”

Trình Tịnh nói tiếp: “… Đại Thừa phổ thế.”

Trên thế gian, sinh linh không thể thành thánh sẽ đi vào luân hồi, người ôm hận chết thảm thường có linh hồn không sạch sẽ, oán niệm không tiêu tan,  khao khát báo thù. Nhưng hồn phách mất thần trí nào biết ai là kẻ thù ai là vô tội? Kết cục của tùy ý làm ác chính là hồn phi phách tán.

Những tiểu đồng này vốn vô tội, nhưng chết quá thảm, hồn phách mang oán niệm vẫn quanh quẩn không tan. Nếu làm chuyện ác, cuối cùng sẽ rơi vào tình cảnh tan thành mây khói, thực sự làm người xót xa.

Ở Thiên Đạo chỉ có bốn người mới dùng được Đại Thừa phổ thế, đó là Tam Thánh và Liên Hoa Tôn chủ.

Mà Thẩm Thanh Huyền dùng hiệu quả nhất, thậm chí có thể khiến cho tâm tình người còn sống trở nên bình tĩnh, rời xa ma chướng.

Nhìn thấy thuật này, Diệp Trạm rốt cục lệ nóng doanh tròng.

Thẩm Thanh Huyền xử lý cục diện rối rắm giúp hắn, tích đức trừ nghiệp cho hắn!

Thậm chí Tôn chủ sợ hắn bị tâm ma quấn người, để Đại Thừa phổ thế cũng rơi vào lòng hắn.

“Đệ tử bất tài …” Diệp Trạm nước mắt ngang dọc, “Đệ tử quả là bất tài mà!”

Năm người kia cũng thổn thức không thôi.

Sau ba canh giờ, hào quang tan hết, Vạn Tú Sơn lại khôi phục tư thái tiên phong như ẩn như hiện.

Dùng thần thuật cỡ đó mà mặt Thẩm Thanh Huyền vẫn không biến sắc, không hề có thái độ mệt mỏi.

Y có thể giải quyết lần này, lại không thể giải quyết trăm ngàn lần, chỉ mong bọn Diệp Trạm có thể gánh trọng trách, cẩn thận bảo vệ môn nhân, Thiên Đạo yên vui.

Tội nghiệt không cách nào tiêu hết, phải bóp chết từ ngọn nguồn mới là lẽ phải.

Thẩm Thanh Huyền quen uống trà vào buổi trưa, không phải thân thể cần, chỉ đơn thuần là sở thích cá nhân.

Trên Vạn Tú Sơn có trà linh tuyệt hảo, thuần mỹ đủ đầy, vào miệng mềm trượt như tơ, thơm mát thấm tận đầu mũi.

Mấy ngày trước Thẩm Thanh Huyền rất hưởng thụ thời gian nhàn hạ sau giờ ngọ này.

Mà bây giờ … thiếu đi người pha trà, đúng là nhàm chán hơn nhiều.

Trà linh tuy tinh khiết hơn hồng trà, nhưng không đẹp bằng.

Vạn Tú Sơn đẹp hơn Tử Ngọ Quan, nhưng không thoải mái bằng.

Trong đầu Thẩm Thanh Huyền tràn ngập hình bóng nam tử có đôi mắt đỏ kia …

Thật xinh đẹp, tóc dài đỏ sẫm, hai mắt đỏ tươi, vết máu cấm kỵ, và cả thân thể hoàn mỹ.

Ừm … Thẩm Thanh Huyền khá vui mừng, cảm thấy bản thân lại tiến thêm một bước tới tình kiếp rồi!

Tình cảm mà, phải thích đối phương, nhớ nhung đối phương …

Y đã làm được hai chuyện, xem ra con đường phục hồi thang trời ngay trong tầm tay.

Ngọc giản: “…” Đại lão à! Không phải như vậy đâu! Ngươi chỉ thích mái tóc đôi mắt với cấm ấn của đối phương thôi, nhớ cũng là nhớ mái tóc đôi mắt cấm ấn của người ta, thế này … thế này không đúng đâu nha!

Đáng thương ngọc giản không dám nói … Nó vẫn rất sợ chết.

Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền tốt hơn rất nhiều, nỗ lực để mình nghĩ nhiều thêm về Cố Kiến Thâm.

Nghĩ đi nghĩ lại, y lại nhớ trang hoàng trong phòng nhỏ Tử Ngọ Quan, nhớ giường quý phi nạm hồng ngọc, giường thơm lấp lánh kim tuyến và cả chăn cưới đỏ thẫm …

Ngọc giản: Xem đi xem đi! Ngươi đã bắt đầu hết nhớ Cố Kiến Thâm rồi chủ nhân à! QAQ

Càng nhớ Thẩm Thanh Huyền càng ghét bỏ Vạn Tú Sơn …

May mà Vạn Tú Sơn không biết, bằng không nhất định khóc ngất đi.

Nó đường đường là đệ nhất tiên sơn, có bao giờ bị ai ghét bỏ đâu!

Quả nhiên vẫn nên liên lạc nhiều với Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền cho ra kết luận cuối cùng.

Dù sao y vẫn còn thiệt nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành đây này, gõ xong đám người Diệp Trạm, y cũng nên đi làm chuyện của mình.

Đi thôi!

Vừa nảy ra ý định, y lại thấy ngọc giản lóe lên.

Có nhiệm vụ? Thẩm Thanh Huyền khẽ nhếch môi mỏng, cảm thấy ngọc giản này rất thức thời.

Bây giờ mà tuyên bố nhiệm vụ bảo y đi gặp Cố Kiến Thâm thì thực sự không gì tốt hơn.

Đang nghĩ thế, y lập tức thấy chữ trên ngọc giản.

Nụ cười từ từ biến mất, Thẩm Thanh Huyền muốn hủy ngọc diệt giản.

Ngọc giản sợ quá chừng, nhưng vẫn muốn thực hiện chức trách của mình!

“Mười bảy, dùng bồ câu đưa tin cho Cố Kiến Thâm.”

Bồ gì câu gì? Truyền gì tin gì? Ngọc giản mi là đồ ngốc hả?

Ngọc giản: Bye bye hẹn gặp lại, ta có việc gấp phải đi trước đây … A …. (tắt máy)

Nhiệm vụ này thực sự não tàn, không phải bảo giới tu chân không dùng bồ câu đưa tin, thiệt ra cũng có, chỉ có điều mấy tiểu đệ tử mới làm, hơn nữa phần lớn đều là truyền tin cho cha mẹ người phàm.

Tới cấp bậc cỡ này của Thẩm Thanh Huyền, còn cần gì dùng bồ câu đưa tin? Chỉ cần y thả thần thức, Cố Kiến Thâm có ở chân trời góc biển cũng phải nghe được rõ lời y nói.

Nhưng trước mắt, để hoàn thành nhiệm vụ này, y phải tìm một con chim bồ câu, còn phải che chở nó suốt đường, cẩn thận nó bị diều hâu ăn, rồi trông chừng kẻo có kẻ chặn đường, lại còn phải lo âu không biết nó có xuyên qua nổi vòng bảo hộ kết giới các nơi được hay không.

Phiền phức quá sức!

Nhưng nó thực sự là nhiệm vụ, không làm chẳng phải lãng phí một viên gạch sao?

… Vì thang trời, phiền phức chút cũng không hề gì.

Thẩm Thanh Huyền tìm Tăng Tử Lương.

Tăng Tử Lương đang kinh hồn bạt vía quét sạch nội môn ở đằng kia.

Hắn có thể cam đoan trong Vô Phương Tông của hắn nhất định không có loại chuyện táng tận lương tâm kia, thế nhưng mấy chuyện xấu lặt vặt chỉ sợ còn nhiều hơn nhà người ta.

Ví dụ như trên làm dưới đút lót, lại ví dụ như ỷ mạnh hiếp yếu, lại lại chẳng hạn như âm thầm nuốt bí bảo …

Nói chung mấy việc này trước kia hắn đều nhắm một mắt mở một mắt, hiện giờ phải thanh lý tất tần tật, không cho phép cái nào xảy ra!

Thần uy của Tôn chủ, hắn sợ lắm!

Thẩm Thanh Huyền vừa tìm hắn, hắn lập tức hết hồn, xong rồi … Chẳng lẽ đứa nghịch đồ nào gây chuyện lớn?

Hắn hết sức lo sợ, bảo đồ đệ của mình mau mau quỳ về phía Vạn Tú Sơn xa xăm.

Thẩm Thanh Huyền chỉ nói rằng: “Giúp ta tìm mấy con chim bồ câu.”

Chim bồ câu? Lão Tăng nghệch mặt ra.

Thẩm Thanh Huyền nghĩ một hồi rồi bảo: “Muốn chim bồ câu có hình thể cường tráng, lông đuôi thon dài, quanh năm phi hành.” Tuy yêu cầu vậy không có tác dụng gì, nhưng dù sao cũng tốt hơn mấy con già yếu tàn tật.

Tăng Tử Lương phải mất một lúc mới phục hồi tinh thần, vậy mà thật là chim bồ câu, chứ không phải xẻo hắn!

Hắn nhanh chóng đáp lại: “Đệ tử lĩnh mệnh!”

Tăng Tử Lương vội vàng nói với đệ tử bên cạnh: “Tìm chim bồ câu, nhanh tìm cho ta chim bồ câu lớn vừa béo vừa đẹp!”

Đám đệ tử cũng nghệch mặt ra nốt: Sư tôn tích cốc đã lâu, sao giờ lại muốn ăn bồ câu? Nếu muốn ăn bồ câu, không phải nên chọn bồ câu con sao?

Tiểu đồ đệ hắn nhỏ giọng nhắc nhở: “Sư tôn, nếu là chim bồ câu, nướng bồ câu con ăn ngon nhất.” Nói xong chính nó cũng chảy nước miếng.

Tăng Tử Lương: “…”

Lẽ nào Tôn chủ đại nhân muốn ăn bồ câu nướng?

Hắn hơi não bổ một tí, bỗng cảm thấy long trời lở đất! Không thể nào, không phải sự thật, Tôn chủ đại nhân của họ sao có thể ăn loại phàm phu tục vật này?

Vậy cần chim bồ câu làm gì?

Chẳng lẽ muốn dùng bồ câu đưa tin?

Đùa gì thế! Tôn chủ đại nhân chỉ cần thả thần thức, ai mà không nghe được y truyền âm? Sao có khả năng dùng phương tiện truyền tin thấp kém này?

Không phải nướng bồ câu cũng chẳng phải dùng bồ câu đưa tin, vậy muốn nó để làm gì …

Cái tính này của Tăng Tử Lương nếu quăng tới thời cổ đại thì chính là đại gian thần, chính sự làm không lưu loát, phỏng đoán ý cấp trên lại vẹn toàn.

Sau khi nghiêm túc cân nhắc cả buổi, hắn cho rằng với phong cách Tôn chủ, nhất định là muốn ngắm bồ câu!

Nghe nói ở hiện thế có người nhìn lầm chim bồ câu thành biểu tượng hòa bình, Tôn chủ lòng mang nghĩa lớn, nhất định muốn dùng ý này để cảnh cáo, nói hắn biết hòa bình trị thế mới là đường ngay đại đạo!

“Ăn ăn ăn, chỉ biết có ăn thôi!” Nghĩ thông suốt rồi, lão Tăng cho đầu tiểu đồ đệ một cú.

Tiểu đồ đệ này cũng giống hắn, rất xảo quyệt, nó khà khà hai tiếng, chẳng thấy sợ hắn.

Tăng Tử Lương vội vàng phân phó:

“Tìm … tìm chim bồ câu ngoại hình tuấn mỹ, phải có lông trắng như phượng, đôi mắt như nước!”

Việc nhỏ cỡ này, môn nhân của hắn tất nhiên mau chóng giải quyết tốt.

Không lâu sau, một đôi bồ câu có thể nói là trong bồ câu có phượng, xinh đẹp tới mức muốn giấu đi bị đưa tới trước mặt Tăng Tử Lương.

Hắn nghiêm túc quan sát một hồi, mặc dù cảm thấy vật phàm tục này không xứng với nơi tụ hội sinh linh xinh đẹp như Vạn Tú Sơn, nhưng hết đường chọn rồi, dù sao bọn chúng cũng chỉ là chim bồ câu.

“Được rồi, các ngươi lui xuống đi!”

Tăng Tử Lương thành kính hỏi Thẩm Thanh Huyền: “Tôn chủ, chuyện đã làm thỏa đáng, Tử Lương tiễn ngài đi nhé?”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ừ.”

Tăng Tử Lương nhanh chóng mang hai con bồ câu trắng theo, cẩn thận hộ vệ, thận trọng đưa chúng đến Vạn Tú Sơn.

Vì linh khí trên Vạn Tú Sơn dồi dào, sợ phàm vật này không chịu được, cho nên Tăng Tử Lương hết lòng bỏ chúng vào túi sủng vật.

Đi thẳng tới Càn Thính Điện, trước tiên quỳ lạy hành lễ, rồi dâng túi sủng vật, Tăng Tử Lương hết sức mong đợi.

Đôi chim bồ câu này trong đám bồ câu đúng là không tầm thường, hắn dám đảm bảo, thế gian này ngoài hắn ra không ai có thể tìm được chim bồ câu có dáng tiên lúc ẩn lúc hiện hơn bọn này!

Hắn làm việc thỏa đáng như vậy, không biết Tôn chủ có khen ngợi hắn không?

Lão Tăng chờ mong quá chừng nè!

Nhưng mòa … (khúc này tác giả chơi trại chữ đó không phải do tui teen đâu =3=)

Thẩm Thanh Huyền nói: “Để ở đây là được.”

Ơ kìa … Không mở ra nhìn sao?

Tăng Tử Lương rất không cam lòng, nhưng hắn không dám hỏi … Chỉ có thể oan ức lui tạch tạch về sau, đồng thời mong đợi Tôn chủ mở ra nhìn, không chừng thấy thích lại sẽ khen hắn cho mà xem …

Trên thực tế, lão Tăng nên vui mừng, may mà Thẩm Thanh Huyền không nhìn thấy đôi bồ câu này ngay trước mặt hắn, bằng không nhất định giáo huấn hắn cho mồ hôi đầm đìa.

Đây là hai thứ đồ gì?

Vừa trắng vừa gầy còn có mắt xanh, còn xấu hơn được nữa không?

Còn cái đuôi này nữa … Y muốn chúng nó thon dài, là hi vọng thấy chúng nó bay nhanh, nhưng lông đuôi này có thể sánh ngang với chim khổng tước, bay nổi không hả?

Thẩm Thanh Huyền cứ tưởng Tăng Tử Lương là người cơ trí, nào ngờ làm việc lại ngu xuẩn thế này.

Thôi vậy, vốn cũng không trông cậy chim bồ câu có thể bay tới Tâm Vực … Dù sao cũng phải cải tạo, vậy cải tạo hai cái đuôi to này đi.

Thẩm Thanh Huyền chọt chọt, trước tiên sửa cho lông đuôi bọn nó rụng hơn một nửa.

Tiếc thay đôi bồ câu trắng xinh như hoa trong chớp mắt thành style đầu xù …

Giải quyết bồ câu xong, Thẩm Thanh Huyền tìm bút mực, cân nhắc xem nên viết gì.

Dù sao nhiệm vụ bồ câu truyền thư rồi sẽ hoàn thành, không cần thiết viết quá nhiều.

Cầm bút ngẫm nghĩ, Thẩm Thanh Huyền hạ bút.

Vừa dựng thẳng một nét bút, một dòng thần thức dao động quanh quẩn Vạn Tú Sơn.

Thẩm Thanh Huyền vừa nhìn cũng biết là ai …

Ngay sau đó, giọng Cố Kiến Thâm vang trong lòng y: “Sư thúc.”

Y còn chưa thả bồ câu đưa tin, người này đã truyền âm tới rồi.

Thẩm Thanh Huyền không để ý tới hắn, tiếp tục viết.

Cố Kiến Thâm lại nói: “Sự tình xử lý ra sao rồi?”

Thẩm Thanh Huyền làm như không nghe thấy.

Cố Kiến Thâm tự biên tự diễn ngữ điệu ung dung, thanh giọng mê người: “Nếu cần ta giúp đỡ, xin nhất định nói ta biết.”

Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Cần ngươi giúp đây, đó là thành thật ngồi chờ đi, đừng đi chỗ nào hết!

Y vẫn không lên tiếng, Cố Kiến Thâm càng nói càng hăng hái: “Một ngày không gặp đã thấy nhớ nhung, không biết sư thúc có nhớ tới ta không?”

Ngọc giản rất muốn chen vô một câu: Có có, chủ nhân nhớ mắt ngươi nhớ tóc dài của ngươi nhớ cấm ấn của ngươi nữa, nhớ nhiều lắm lắm luôn đấy!

May mà nó còn đang giả chết, tuy không giả chết nó cũng chẳng có gan nói …

Thẩm Thanh Huyền rốt cục mở miệng: “Ngươi ở đâu?”

Giọng Cố Kiến Thâm nhẹ hơn: “Tử Ngọ Quan, trong nhà nhỏ của chúng ta, ta pha trà rồi, nhưng tiếc rằng ngươi không ở đây.”

Thẩm Thanh Huyền ngứa ngáy trong lòng, nhớ gian nhà hoa lệ cùng tách hồng trà xinh đẹp của mình.

Chỉ có điều y phải nhịn xuống, dời gạch là việc quan trọng nhất.

Y nói với Cố Kiến Thâm: “Chờ.”

Nói xong y chặt đứt truyền âm, nghiêm túc viết cho xong phong thư này.

Tuy chỉ có hai chữ, nhưng cũng là thư, không có vấn đề gì.

Thẩm Thanh Huyền gọi bồ câu trắng, cẩn thận quấn thư vào cái đùi nhỏ gầy của chúng.

Chim bồ câu này nửa đời trước nhận mọi tung hô, nào ngờ rằng hôm nay lại lưu lạc tới mức làm nhân viên chuyển phát nhanh?

Trời sinh nó không chuyên làm việc này, luôn làm người ta có lỗi giác vừa ra khỏi Vạn Tú Sơn đã bị người dắt đi.

Chẳng qua có thần thức Thẩm Thanh Huyền che chở, người không phận sự không đả thương được nó.

Giờ chỉ cần xem nó có sức bay tới Tử Ngọ Quan hay không.

Đáng ăn mừng ở chỗ, Cố Kiến Thâm không về Duy Tâm Cung, bằng không sợ rằng chim bồ câu này đã bị nướng chín mà ăn.

Thả bồ câu ra ngoài, chỉ còn chờ Cố Kiến Thâm nhận thư.

Thẩm Thanh Huyền vừa mới thả lỏng chút thôi, ai ngờ dưới chân núi truyền tới dao động linh khí vừa nguy hiểm lại quen thuộc.

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Giọng Cố Kiến Thâm truyền vào tai y: “Sư thúc, có thể để ta vào không?”

Cái tên này sao tới Vạn Tú Sơn luôn rồi!

Trong giọng Thẩm Thanh Huyền dẫn theo tức giận: “Không phải đã bảo ngươi thành thật ngồi chờ rồi à!”

Cố Kiến Thâm nói: “Ta thấy Diệp chưởng môn đã về Tử Ngọ Quan, nghĩ sư thúc đã không còn việc gì, cho nên muốn nhìn thấy ngươi sớm.”

Lời tâm tình hết câu này đến câu khác, đáng tiếc Thẩm Thanh Huyền không có tâm trạng nghe.

Hắn chạy tới đây, chim bồ câu lại bay tới Tử Ngọ Quan, còn truyền thư gì nữa hả?

Chờ đã!

Nhiệm vụ là dùng bồ câu đưa tin cho Cố Kiến Thâm, mà Cố Kiến Thâm đã ở dưới chân núi, chỉ cần làm cho chim bồ câu dốt nát kia quay đầu ngay bây giờ, có phải hoàn thành nhiệm vụ rồi không?

Ngọc giản giả chết nhanh chóng vùng vẫy: “Bổ sung: Xin dùng bồ câu đưa tin cho Cố Kiến Thâm ở Duy Tâm Cung.”

Thẩm Thanh Huyền: “……”

Ngọc giản: QAQ!

Tôn chủ đại nhân kiềm chế vô cùng tốt, dù sao cũng là người vạn vạn tuổi, không dễ nổi giận thế đâu.

Duy Tâm Cung thì Duy Tâm Cung, đường tu đạo trước giờ nhấp nhô, chút thất bại nho nhỏ này chưa tính là gì!

Ngọc giản run lẩy bẩy: Nếu sát khí của chủ nhân không nặng như vậy thì tốt rồi!!

Thẩm Thanh Huyền truyền âm cho Cố Kiến Thâm: “Bệ hạ, có thể nhờ ngươi một chuyện không?”

Cố Kiến Thâm nói: “Có thể gặp mặt trao đổi không?”

Thẩm Thanh Huyền cần hắn phối hợp, đương nhiên biết phải cho hắn ăn kẹo: “Đến đây đi.”

Lá chắn Vạn Tú Sơn mở ra vì hắn, Cố Kiến Thâm đi vào nơi quan trọng của Thiên Đạo, tâm trạng lại không dao động quá nhiều.

Đây là ngọn núi tiên mà biết bao người tha thiết mơ ước, nhưng với hắn mà nói còn kém xa nam nhân đứng sâu trong đấy.

Có điều nhìn kỹ lại, Vạn Tú Sơn này quả nhiên cực kỳ xứng với Thẩm Thanh Huyền.

Giai nhân thanh lãnh, tiên sơn vô trần (núi tiên không vướng bụi trần).

Dường như Tuyết Liên trên núi tuyết đã nở rộ, nhuộm đẫm vẻ đẹp tinh khiết tới cực hạn.

Cố Kiến Thâm đi tới, bước qua bụi tiên lượn lờ, thấy được thân ảnh trắng như sương trong Càn Thính Điện.

Không gió mà bay, một cái xoay người liền xao động tâm hắn.

Thẩm Thanh Huyền thấy hắn tới cũng rất vui, vì không có người ngoài, Cố Kiến Thâm hoàn toàn là hình dáng Ma tôn, tóc dài đỏ sẫm, đôi mắt diễm sắc, một chữ đẹp sao có thể miêu tả?

Ngữ điệu y cũng dịu dàng hơn: “Bệ hạ.”

Cố Kiến Thâm mỉm cười: “Đến quá vội nên không kịp chuẩn bị gì, mong sư thúc đừng giận.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Không cần khách sáo với ta như thế.”

Cố Kiến Thâm mơ hồ nhận ra y lại có chuyện, dù sao thái độ tự nhiên tốt như thế …

Thẩm Thanh Huyền châm trà cho hắn:

“Mặc dù không bằng hồng trà sang quý của Bệ hạ, nhưng có thể miễn cưỡng nhấp miệng.”

Cố Kiến Thâm đương nhiên khách sáo với y: “Nghe nói vân trà Vạn Tú ngàn năm mới thành một bó, là báu vật có một không hai.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Không khoa trương thế đâu, nếu ngươi thích, cứ mang một ít về.”

Cố Kiến Thâm nở nụ cười: “Nếu đã thế, vậy ta cũng phải chuẩn bị một phần hậu lễ cho sư thúc rồi.”

Hai người tâng bốc mua bán qua lại với nhau một hồi, Thẩm Thanh Huyền nhịn không được cắt ngang vào chủ đề chính.

“Không dám giấu giếm gì,” Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng nói, “Ta có một yêu cầu quá đáng, hi vọng bệ hạ có thể hỗ trợ.”

Cố Kiến Thâm nói: “Sư thúc cứ nói thẳng, ta đương nhiên dốc hết toàn lực.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn hắn, hơi rũ mắt nói: “Không khó khăn thế đâu, chỉ là … chỉ là muốn ngươi về Duy Tâm Cung một chuyến.”

Cố Kiến Thâm giật mình: “Hồi cung?”

Thẩm Thanh Huyền ra vẻ rụt rè, lông mi dài cong vút khẽ run: “Đúng, trở về càng nhanh càng tốt.”

Cố Kiến Thâm hỏi y: “Sư thúc muốn theo ta về xem Duy Tâm Cung ư?”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ta vẫn chưa đi được, không đi được.”

Cố Kiến Thâm lại hỏi: “Vậy mình ta về có ý nghĩa gì?”

Khóe mắt Thẩm Thanh Huyền hơi liếc sang Cố Kiến Thâm, nhìn hắn xong liền thu về thật nhanh: “Ta nói … nhưng ngươi đừng có cười ta đó.”

Cố Kiến Thâm bị dáng dấp này của y chọc cho lòng ngứa ngáy khó nhịn, giọng nói ngày càng dịu dàng: “Xin cứ nói.”

Thẩm Thanh Huyền tạm dừng rồi mới ôn nhu nói: “Ta viết cho Bệ hạ lá thư, tính thời gian có lẽ đã tới Duy Tâm Cung rồi, cho nên muốn ngươi về xem.”

“Thư?” Cố Kiến Thâm lộ rõ nghi hoặc, “Sư thúc có gì muốn nói, nói thẳng ra là được.”

Thẩm Thanh Huyền cụp mắt, thấp giọng đáp: “… Nhưng vẫn có mấy lời không nói ra được.”

Trái tim Cố Kiến Thâm đột nhiên đập thình thịch.

Khóe miệng Thẩm Thanh Huyền cong lên rất nhẹ, độ cong rất đỗi ngọt ngào động lòng người: “Ta biết ta hơi tùy hứng, nhưng hi vọng Bệ hạ có thể cảm thông cho một mảnh tâm ý của ta.”

Cố Kiến Thâm bỗng dưng nắm chặt tay y, mắt đỏ kề sát nhìn y: “Là tâm ý nào?”

Thẩm Thanh Huyền không giãy ra, ngược lại dời mắt bảo: “Đi xem thì biết thôi.”

Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm y một lúc, môi mỏng khẽ nhếch, giọng nói vô cùng mê người: “Được.”

Cuối cùng cũng lừa được người đi, Thẩm Thanh Huyền thở phào nhẹ nhõm.

Nhiệm vụ lần này không thành vấn đề rồi!

Y đã đưa chim bồ câu dốt nát tới bên ngoài Duy Tâm Cung, Cố Kiến Thâm quay về rất nhanh, chắc hiện giờ đã thấy thư rồi.

Đáng tiếc Cố Kiến Thâm chạy về Duy Tâm Cung, gỡ thư trên chân bồ câu trắng, mở ra xem ——

“Tiểu Hồng.”

Hai chữ rồng bay phượng múa, đại biểu cho tâm ý “muốn nói nhưng không sao thốt thành lời” của Thẩm Thanh Huyền?

Cố Kiến Thâm lắc đầu cười khẽ, hắn không thấy giận, trái lại tim còn ngứa ngáy hơn.

Chỉ có điều …

Hắn lấy một cái ngọc giản màu đỏ ra, bên trên có một hàng chữ chậm rãi sáng lên.

“Mười bảy, hồi âm cho Thẩm Thanh Huyền.”

Sao lại trùng hợp quá vậy?

Y viết thư cho hắn, hắn phải hồi âm cho y?

Cố Kiến Thâm nhếch môi, cười đầy hàm ý sâu xa.

_____

Lảm nhảm: Hôm nay đi inb cho Long Thất Đại Đại cầu ôm đùi, Đại Đại thặc đáng eo ( /)u()

Đọ =)))))))))) ngọc giản của Bệ hạ cũng không phải dạng vừa đâu

Đọc truyện chữ Full