DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 49: Đỏ tươi như thế bắt mắt như thế chẳng lành như thế!

Tiên hoàng qua đời, tân đế còn nhỏ tuổi, thái hậu trẻ tuổi thành người cầm quyền phía sau.

Theo tiếng truyền của thái giám, một nữ tử mặc cung trang hoa mỹ từ tốn đi tới.

Đây chính là thái hậu đương triều, mẫu thân thân sinh thể xác này của Cố Kiến Thâm.

Nàng còn trẻ hơn so với tưởng tượng của Thẩm Thanh Huyền, khoảng chừng hai mươi bốn hai mươi lăm, là độ tuổi xinh đẹp nhất, mê người nhất của người con gái.

Nàng trông rất đẹp, có thể được chọn vào hoàng gia, dung mạo tất nhiên thuộc hàng đầu, mặc dù nàng đã là mẫu thân của một đứa trẻ, song dáng người vẫn mảnh khảnh, mặc hoa phục, mang theo phong thái mỹ nhân tự nhiên mà thành.

Tất nhiên Thẩm Thanh Huyền không thể nhìn nàng chằm chằm, nàng vừa tiến đến, y lập tức quỳ xuống hành lễ.

Cố Kiến Thâm rất vui mừng, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng đáng yêu: “Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”

Thái hậu cười thật dịu dàng, nhưng giọng nói lại mang theo ôn nhu giả ý: “Bệ hạ mau đứng lên.”

Cố Kiến Thâm đi tới bên cạnh nàng, đỡ nàng ngồi trên ghế, thái hậu liếc nhìn Thẩm Thanh Huyền, không bảo y đứng dậy.

Sau khi ngồi xuống, Cố Kiến Thâm lập tức gọi nội thị thêm trà cho thái hậu, thái hậu mỉm cười, hỏi Cố Kiến Thâm: “Đã làm xong bài tập chưa?”

Cố Kiến Thâm đáp: “Kinh thư đã thuộc, cũng đã chép mười lần.”

Thái hậu mỉm cười: “Thế thì tốt, Bệ hạ chăm chỉ, lòng ta mới kiên định.”

Cố Kiến Thâm nói: “Mẫu hậu yên tâm, nhi thần nhất định không phụ kỳ vọng của người.”

Thái hậu nói: “Ngươi là đứa trẻ ngoan.”

Mấy lời rải rác của hai mẹ con họ khiến Thẩm Thanh Huyền cảm nhận rõ cái sự không hài hòa trong đấy.

Nếu trong hoàn cảnh trước đây, y không có khả năng phát hiện, dù sao từ mẫu thân này rất xa lạ với y, hoàn toàn không tưởng tượng ra được đó là người thế nào.

Nhưng có hơn ba mươi năm ở phàm thế kia, có Lý thị quan tâm bảo vệ, hiện giờ Thẩm Thanh Huyền rất rõ một người làm mẹ nên cư xử ra sao.

Không khách khí mà nói, so với Lý thị thì vị thái hậu này chẳng khác nào người ngoài.

Dù hoàng gia có nhiều quy củ, nhưng tình cảm giữa người với người sẽ không vì chút việc này mà trở nên xa lạ, nếu thật sự quan tâm và thương tiếc, thần thái lẫn giọng nói sẽ không cách nào giấu được.

Nom thì có vẻ thái hậu quan tâm Cố Kiến Thâm lắm, nhưng nghe kỹ sẽ nhận ra thái độ hờ hững trong giọng điệu của nàng.

Hơn nữa câu nói kia của Cố Kiến Thâm luôn làm Thẩm Thanh Huyền có cảm giác quái dị.

Bài tập là thuộc kinh thư và chép mười lần?

Thái hậu cùng Cố Kiến Thâm nói chuyện, hoàn toàn không màng tới Thẩm Thanh Huyền đang quỳ bên dưới. Thái hậu không lên tiếng, Thẩm Thanh Huyền cũng không thể đứng dậy, đành phải cúi đầu quỳ.

Cố Kiến Thâm lại thấy sốt ruột, thỉnh thoảng nhìn Thẩm Thanh Huyền, trên gương mặt non nớt tràn đầy lo lắng.

Thái hậu để ý trong lòng, ngoài mặt lại không thèm đếm xỉa, chỉ lôi kéo Cố Kiến Thâm tán gẫu.

Thật sự là tán gẫu, như hoa nào nở ở ngự hoa viên, dùng để làm son hương phấn là tốt nhất, rồi thì sắc trời dần nóng lên rồi, nên may đồ mới thôi …

Nói thật, những lời này mà nói với bé trai bảy tám tuổi trong nhà bình thường, sợ rằng chỉ nghe một câu đã chạy ra ngoài chơi.

Nói với bé trai gì mà hoa này hoa nọ, sao bọn nó có thể cảm thấy hứng thú? Lại còn phấn son, cắt may đồ mới, bé gái có khi còn thích thú đôi chút, chứ bé trai làm gì để ý mấy thứ này?

Thế nhưng Cố Kiến Thâm vẫn thành thật ngồi, nghiêm túc nghe, tư thái ngoan ngoãn, còn có thể đáp lại vài câu.

Từ trong giọng điệu của hắn, Thẩm Thanh Huyền vẫn có thể nghe ra mấy phần khác thường.

Không phải vì đề tài của thái hậu mà mất kiên nhẫn, mà vì Thẩm Thanh Huyền còn quỳ đằng kia, hắn rất sốt ruột.

Trò chuyện một lúc, Cố Kiến Thâm rốt cục nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu, quốc sư …”

Hắn vừa mở chuyện, thái hậu làm như mới nhận ra mà bảo: “Quốc sư cũng ở đây à.”

Thẩm Thanh Huyền sống sờ sờ ở đó, bây giờ nàng mới nhìn thấy, sợ không phải mắt mù bình thường.

Thẩm Thanh Huyền kính cẩn nói: “Thái hậu kim an.”

Thái hậu khẽ cười một tiếng, chậm tiếng nói: “Nếu không có việc gì, quốc sư hãy quay về đi.”

Mắt Cố Kiến Thâm lộ ra vẻ không muốn, song không dám trái lời thái hậu, chỉ dùng ánh mắt nhìn Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền không thể nhìn hắn, chỉ thưa vâng, lùi về sau rồi rời khỏi điện.

Dù đã rời khỏi, nhưng Thẩm Thanh Huyền tai thính mắt tinh, tận lực ngưng tụ linh khí vào tai, có thể nghe thấy tiếng hai mẹ con trò chuyện trong điện.

Chỉ nghe thái hậu hỏi: “Sao ngươi lại thân thiết với Tần Thanh kia?”

Cố Kiến Thâm nói: “Quốc sư đạo pháp cao thâm, cầu phúc vì dân, nhi thần không nên lấy lễ để tiếp đón sao?”

Thái hậu xì cười một tiếng: “Hắn làm gì biết đạo pháp? Chỉ dựa vào gương mặt đó để mê hoặc lòng người.” Nói xong lời này, nàng cho rằng Cố Kiến Thâm nghe không hiểu, tiếp tục nói, “Ngươi chớ bị hình tượng bên ngoài che mờ mắt, Tần Thanh kia khẩu phật tâm xà, là kẻ giả dối âm hiểm.”

Cố Kiến Thâm khựng lại, nhỏ giọng giải thích: “Trước đó Bắc Địa đại hạn, là quốc sư cầu phúc vì dân, mới giáng trời hạn gặp mưa.”

Thái hậu nhíu mày nói: “Đó chẳng qua do may mắn!”

Cố Kiến Thâm lại nói: “Nhưng mấy ngày trước y dự đoán Mẫn Thục có mưa, sợ sông Mẫn thoát lũ, may mà chuẩn bị sớm, mới …”

Thái hậu xen lời hắn: “Ngươi thì biết cái gì? Mỗi lần đến mùa này, Mẫn Thục đều mưa không ngớt, vốn nên chuẩn bị từ sớm, làm gì cần hắn suy đoán?”

Cố Kiến Thâm mím môi, cúi đầu không nói.

Hiện giờ trong điện không còn ai, thái hậu triệt để không bày ra sắc mặt tốt nữa, nàng thấp giọng mắng: “Ta thấy ngươi quá thoải mái rồi, đã không có việc gì làm thì đi chép kinh thư, nung đúc ý chí đi!”

Cố Kiến Thâm thấp giọng đáp: “Vâng.”

Thái hậu rời đi, Thẩm Thanh Huyền đã hoàn toàn xuất cung.

Xem ra tình cảnh Cố Tiểu Thâm còn khó khăn hơn y tưởng nhiều, một tháng này Thẩm Thanh Huyền cũng đã tìm hiểu không ít chuyện.

Hiện tại tuy thái hậu Tôn thị là mẹ đẻ Cố Kiến Thâm, nhưng khi tiên hoàng còn sống chẳng hề thân mật với nàng.

Hoàng hậu của tiên đế khó sinh mà chết, về sau vẫn không có con nối dòng, sau đó Tôn thị vào cung, vì có gương mặt giống hoàng hậu quá cố mấy phần, nên gần gũi với tiên đế được mấy ngày, nhưng về sau vẫn bị lạnh nhạt, nào ngờ Tôn thị ngoài ý muốn có thai.

Theo lý thuyết đây hẳn là chuyện tốt, hoàng cung to lớn, chỉ có bụng nàng không chịu thua kém, phải nên ban thưởng hậu hĩnh, mừng vì có được long ân.

Nhưng tiên đế lại chỉ tới thăm mấy lần, không trao ân sủng gì.

Sau mười tháng, Tôn thị hạ sinh long tử, đây chính là vị hoàng tử đầu tiên cho đến hiện tại, hoàng trưởng tử hàng thật giá thật.

Nhưng tiên đế vừa nhìn thoáng qua liền nổi trận lôi đình, răn dạy ngay tại chỗ: “Điềm gở!”

Lúc đó mọi người sợ tái mét mặt mày, sợ đến mức không dám thở mạnh một tiếng.

Tôn thị đầy lòng vui sướng sau khi nhìn thấy hài tử triệt để nguội lạnh.

Vệ quốc lấy kim hắc vi tôn (tôn thờ màu vàng và đen), đỏ là tối kỵ! Vậy mà trên vành tai đứa trẻ này có một vết bớt đỏ tươi như giọt máu!

Đỏ tươi như thế bắt mắt như thế chẳng lành như thế!

Tiên đế vốn không thích điệu bộ của Tôn thị, hiện giờ thấy cái bớt này càng ghê tởm cực kỳ, từ đó hắn bỏ đi, về sau chưa từng gặp lại hai mẫu tử này.

Sau đó tiên đế qua đời, Cố Kiến Thâm thân là cốt nhục duy nhất của hắn, thuận lý thành chương kế thừa ngôi vị hoàng đế, Tôn thị cũng một đêm thăng cấp, trực tiếp từ phi tử lãnh cung thành thái hậu hiện nay.

Nhìn thấy những việc này, Thẩm Thanh Huyền hết sức bất mãn.

Quốc gia này bị gì vậy hả? Đúng là ngu muội, sao có thể xem màu đỏ là tối kỵ?

Màu sắc nồng nhiệt và an lành như thế, vốn nên được vạn dân tôn sùng, sao lại trở thành cấm kỵ?

Thẩm Thanh Huyền vô cùng không vui.

Sau khi biết những việc này, rồi hiểu rõ kỹ càng, Thẩm Thanh Huyền cực kỳ đau lòng cho Cố Tiểu Thâm, tuổi còn nhỏ nhường ấy, chỉ vì một vết bớt trên vành tai mà bị phụ thân ghét bỏ, chắc hẳn những năm tháng trước khi hắn đăng cơ cũng gặp nhiều trắc trở.

Vì cuộc sống chật vật, cho nên tính tình mới cẩn thận dè dặt, không khóc không nháo không tùy hứng, trưởng thành sớm làm người thương tiếc biết chừng nào.

Càng chưa kể tới bên trong thân xác nhỏ bé này chính là Cố Kiến Thâm, cho dù thực sự là tiểu hoàng đế thế gian, y cũng sẽ không bỏ mặc.

Có lẽ vì thái hậu răn dạy, nhiều ngày qua Cố Kiến Thâm chưa triệu kiến Thẩm Thanh Huyền.

Có điều hắn không triệu kiến, Thẩm Thanh Huyền vẫn có thể chủ động tới.

Y là quốc sư một triều, vốn là chức nghiệp phụng dưỡng bên người hoàng đế, tự xin vào cung là được cho phép ngay.

Càng chưa kể Thẩm Thanh Huyền được Tiên hoàng sủng ái, thường có thẻ bài của cung, ra vào rất thuận tiện.

Y tính xong thời gian tiến cung, tại ngự thư phòng gặp được tiểu hoàng đế.

Cố Kiến Thâm thấy y đến, lúc này mắt sáng lên, bước nhanh xuống, khóe mắt khóe môi đều là vui sướng: “Quốc sư …”

Thẩm Thanh Huyền ngày càng đau lòng vì hắn, y hành lễ nói: “Bệ hạ vạn an.”

Cố Kiến Thâm nâng y dậy nói: “Quốc sư có thể tới, trẫm rất vui vẻ!”

Thẩm Thanh Huyền có việc cần bẩm báo, y thấp giọng: “Sông Mẫn hồng thủy tràn lan, nhưng nhờ chuẩn bị từ sớm nên không gây họa lớn.”

Cố Kiến Thâm vẫn lo lắng nói: “Chắc hẳn việc canh tác mà rất nhiều bách tính vất vả cần cù bị hủy trong chốc lát.”

Chất đất sông Mẫn ở Diên An đẫy đà, lương thực điền sản dọc theo sông có năng suất cực cao, dù có lũ lụt hiểm nguy, bách tính vẫn thà chịu mạo hiểm.

Bây giờ sông lớn vỡ đê, dù đã sơ tán bách tính, nhưng không giữ được đống lương thực kia.

Thẩm Thanh Huyền trấn an hắn: “Tính mạng vẫn còn đã rất may mắn.”

Cố Kiến Thâm đảo mắt nhìn y, khâm phục nói: “Vẫn là công lao của quốc sư, nếu không có suy tính lần này, e rằng sẽ xảy ra đại họa.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Đây là bổn phận của thần.”

Cố Kiến Thâm muốn nói nhiều thêm với y, rồi như sực nhớ ra điều gì, sốt ruột nói: “Bài tập của trẫm còn chưa làm xong, quốc sư …”

Hắn không nỡ để Thẩm Thanh Huyền đi, Thẩm Thanh Huyền cũng không muốn đi, y ngược lại muốn xem thử rốt cục thái hậu bố trí cho Cố Kiến Thâm “bài tập” gì.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Không biết thần có thể xem bài tập của Bệ hạ không?”

Cố Tiểu Thâm lại hơi ngượng ngùng bảo: “Trẫm … đến giờ vẫn xem không hiểu Thiên Hóa Kinh này, chữ viết cũng qua loa, quốc sư … quốc sư …”

Thẩm Thanh Huyền đã đi tới, kề sát vào nhìn, quả nhiên tức tới mức xông thẳng lên đầu, nhất thời muốn gọi mụ thái hậu kia tới chất vấn cho ra lẽ.

Kinh này vậy mà là Kinh Phật, Cố Kiến Thâm còn bé như thế, lẽ ra nên học vỡ lòng, nghiêm túc giáo dục, sao nàng lại cho hắn học mấy thứ này!

Thẩm Thanh Huyền không phủ nhận kinh phật, dù sao người theo đạo Phật có thành tựu lớn nhiều vô số kể, nhưng thế tục này làm gì có Phật pháp chân chính?

Thật ra Thiên Hóa Kinh cũng không phải thứ gì xấu, rảnh rỗi thì đọc, có khích lệ rất lớn tới tâm tính, cũng có ích với nhân tâm.

Nhưng sao lại để đứa bé bảy tám tuổi suốt ngày chép cái này?

Phải biết Cố Kiến Thâm chính là đương kim Thánh thượng, không được học thuật trị quốc bình quyền, ngược lại đi chép kinh Phật, chẳng lẽ Vệ quốc này mai sau muốn đổi thành Phật quốc?

Đây là chuyện không thể nào, vậy chỉ có thể nói Tôn thái hậu muốn hủy Cố Kiến Thâm.

Thẩm Thanh Huyền nổi giận đùng đùng, Cố Kiến Thâm bén nhạy nhận ra, hắn khẩn trương hỏi: “Quốc sư đừng tức giận, ta … mặc dù trẫm ngu dốt, nhưng sẽ khắc khổ học tập, nhất định có thể …”

Hắn cho rằng mình viết không hay, khó ngộ được chân lý, cho nên chọc Thẩm Thanh Huyền giận.

Thẩm Thanh Huyền nghe hiểu ý hắn, nhất thời đau lòng chịu không thấu, trước đó chỉ cảm thấy Cố Kiến Thâm nhỏ thế này thật đáng yêu, bây giờ tràn đầy trong ngực đều là thương tiếc đau lòng.

“Bệ hạ đừng tự xem thường mình.” Thẩm Thanh Huyền nhẹ giọng nói, “Người viết rất tốt, bút tích non nớt mà đã có khí phách, theo thời gian, nhất định ngạo nghễ trăm nhà.”

Lời khen ngợi làm ánh mắt Cố Kiến Thâm sáng lên, hỏi y: “Thật vậy sao? Quốc sư đừng dỗ ta vui nhé.”

Thẩm Thanh Huyền dịu giọng nói: “Thần tuyệt đối không vọng ngôn.”

Đáy mắt Cố Kiến Thâm hiện rõ vui mừng, giọng nói cũng không câu nệ như trước, mà còn mang theo tính trẻ con hồn nhiên: “Nếu đã thế, ta càng phải luyện tập nhiều hơn.”

“Hôm nay …” Hắn lẩm bẩm, “Hôm nay trẫm sẽ viết thêm mười trang!”

Thẩm Thanh Huyền đè tay hắn lại rồi hỏi: “Bệ hạ thích Thiên Hóa Kinh này ư?”

Cố Kiến Thâm dừng lại nói: “Th… thích chứ, mẫu hậu nói chỉ khi ngộ được đạo lý trong này, mới có thể hiểu cách trị quốc bình thiên hạ.”

Thẩm Thanh Huyền cau mày nói: “Vậy nếu thần nói, kinh này không giúp ích gì cho trị quốc, người tin không?”

“Chuyện này …” Cố Tiểu Thâm lộ vẻ mặt kinh ngạc, rất chi là khó hiểu, “Nhưng mẫu hậu vẫn luôn nói …”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Thái hậu ở lâu trong thâm cung, sao hiểu được đạo trị quốc.”

Cố Kiến Thâm ngẩn người, hiển nhiên thấy hơi mê man: “Nhưng mà …”

Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Chỗ ta có vài quyển sách, nếu Bệ hạ có hứng thú, có thể lặng lẽ xem.”

Nói đoạn, y lấy sách trong tay áo ra, trên bìa sách trống rỗng không có tên.

Cố Kiến Thâm nghi ngờ nói: “Mẫu hậu không cho trẫm xem sách loạn, nói trẫm còn nhỏ, xem nhiều sẽ rối.”

Thẩm Thanh Huyền bỏ sách xuống bảo: “Nếu Bệ hạ tin ta, vậy thì xem, chỗ không hiểu trước cứ để trong lòng, ngày khác ta tiến cung, có thể nói Bệ hạ nghe một chút.”

Ngay sau đó y lại nói: “Không có sách loạn, chỉ xem tâm tính người đọc sách ở đâu. Sách hỗn tạp làm nhiễu tâm, nhưng nếu lòng kiên định, thì cũng có thể nhìn được vạn vật từ đó.”

Lời này Cố Tiểu Thâm không chắc mình nghe hiểu, nhưng hắn lại sợ Thẩm Thanh Huyền giận: “Trẫm … tất nhiên tin ngươi.”

Hắn cứ thế này, Thẩm Thanh Huyền chỉ biết ngày càng thương tiếc, muốn toàn tâm đối xử tốt với hắn.

Đạo trị thế của đế vương ở thế gian này, Thẩm Thanh Huyền vô cùng rõ ràng, dù sao cũng làm hoàng hậu ba mươi năm, xử lý chính vụ nhiều năm vậy rồi.

Đế vương thích đạo Nho gia, tôn sùng lễ chế, dùng trị quốc nhân từ khoan dung.

Nhưng nếu thực sự nghiên cứu sâu sẽ rõ, Nho đạo chẳng qua chỉ là mặt ngoài, bên trong vẫn theo pháp luật. Cái gọi là bề ngoài pháp lý là Nho, lấy Nho trị dân, nhưng bên trong vẫn có pháp luật kiềm chế.

Càng chưa kể tới thuật chế hành của nội bộ quan liêu, một môn học có nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, tuyệt đối không phải Nho gia đơn thuần có thể khái quát.

Thẩm Thanh Huyền không vội dạy Cố Kiến Thâm “pháp lý”, y chỉ muốn để hắn hiểu rõ trước thế nào là “Nho biểu”.

Nho gia lấy đế vương làm đầu, y hi vọng Cố Kiến Thâm hiểu được, trong thiên hạ này, hắn mới thật sự là người cầm quyền.

Thẩm Thanh Huyền không tiện ở lâu, Tôn thị nhất định có tai mắt, y ở lâu với Cố Kiến Thâm sẽ bất lợi.

Trước khi đi y dặn Cố Kiến Thâm: “Bệ hạ chỉ cần tự mình xem, đừng để người khác biết, hiểu chưa?”

Cố Kiến Thâm vô cùng ngoan ngoãn: “Trẫm biết rồi.”

Thẩm Thanh Huyền dịu giọng: “Mấy ngày nữa, thần sẽ trở lại thăm ngài.”

Cố Kiến Thâm gật đầu, trong mắt tràn đầy không nỡ.

Mặc dù Thẩm Thanh Huyền mềm lòng, nhưng không tiện ở lâu, y thấp giọng: “Bệ hạ, thần cáo lui.”

Thấy y sắp đi, Cố Kiến Thâm bỗng nhiên mở miệng: “Liên Hoa ca ca.”

Tiếng gọi này làm Thẩm Thanh Huyền vô cùng muốn ở lại chăm nom hắn.

Nhưng tiếc là không được, tuy thân thể này của y có chút tư chất, nhưng không chống lại được chính quyền một quốc gia.

Chỉ nghe Cố Kiến Thâm lại bảo: “Cảm ơn ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười với hắn: “San sẻ giúp Bệ hạ, là chức trách của thần.”

Cố Kiến Thâm nhoẻn miệng cười, trên khuôn mặt non nớt rốt cục cũng có chút hồn nhiên mà đứa trẻ bảy tám tuổi nên có.

Thẩm Thanh Huyền ấm áp trong lòng, càng cảm thấy cực kỳ uất ức.

Cố Kiến Thâm khi bé ở Thượng Đức Phong cũng ngoan ngoãn như thế này sao?

Mặc dù y chưa từng gặp, nhưng phong chủ Thượng Đức yêu thương cưng chiều hắn như thế, chắc hẳn hắn rất đáng yêu hiểu chuyện.

Chỉ có điều … Cố Kiến Thâm như thế, sao phạm vào tội ác ngập trời kia?

Tắm máu Thượng Đức Phong, tàn sát hơn mười vị sư huynh đồng môn, nếu đặt ở Tâm Vực thì vẫn là chuyện ác tày trời.

Thẩm Thanh Huyền thu lại tâm tư, không muốn nghĩ thêm nữa.

Cứ thế trôi qua mấy tháng, Cố Kiến Thâm quả thực thông tuệ, Thẩm Thanh Huyền không khỏi ngày càng yêu thích hắn.

Đưa hắn sách, ba ngày hắn đã thuộc nằm lòng toàn bộ, đọc làu làu. Mặc dù hiểu biết không sâu vài nội dung, nhưng chỉ cần Thẩm Thanh Huyền thoáng chỉ điểm, hắn lập tức lĩnh ngộ cực nhanh, thậm chí có thể nói ra lời khiến người ta thán phục.

Điều này kích phát rất lớn lòng yêu nhân tài của Thẩm Thanh Huyền.

Ba đồ đệ kia của y cũng là thiên kiêu hiếm có không ai bì bằng, nhưng Cố Kiến Thâm hiển nhiên còn ưu tú hơn họ, không còn ký ức, nhưng ánh sáng linh hồn vẫn rực rỡ lóa mắt như thế.

Bị vây trong xác phàm, rất nhiều đạo pháp khó thể lĩnh hội, nhưng với ngộ tính này thực sự khiến người phải thán phục.

Thẩm Thanh Huyền dạy hắn ngày càng dụng tâm, hắn cũng học rất chi là tận hứng, hai người thường xuyên qua lại, quan hệ dần thân mật hơn.

Càng khiến Thẩm Thanh Huyền thêm vui mừng là, tuy hiểu biết nhiều như thế, nhưng Cố Kiến Thâm vẫn không kiêu không vội, chưa từng ra vẻ, hiểu được cách ẩn nhẫn.

Thật ra Thẩm Thanh Huyền hơi lơ là, y chỉ cho rằng đây là Cố Kiến Thâm, lại cảm thấy hắn tuổi nhỏ non nớt, muốn che chở cho hắn, nhưng chưa từng nghĩ, một đứa trẻ bảy tám tuổi, sao lại biết nhẫn nại như thế?

Tuy nói sách y đưa hắn đều được chọn lọc tỉ mỉ, nội dung từ cạn tới sâu, nhưng một đứa trẻ tóc để chỏm, sao lại có tâm tính nghiền ngẫm đọc sách?

Càng chưa kể tới hắn hiểu tới mức phải giấu dốt.

Đừng nói là bảy, tám tuổi, sợ rằng rất nhiều người bảy tám tuổi đều không có sự khôn ngoan và bền bỉ như hắn.

Lẽ nào Cố Kiến Thâm giữ lại ký ức? Nhưng thật sự không phải.

Hạ đi thu đến, sương rơi như tuyết.

Vệ quốc có lễ tế vụ mùa, đây là ngày lễ long trọng chỉ đứng sau tết âm lịch, không chỉ có đế hậu phải leo núi cầu phúc, ngay cả dân chúng cũng phải chè chén say sưa mấy ngày, cầu thần thương cho gặt hái thành công, ban phát lời phúc.

Leo núi cầu phúc, địa điểm là Tường Thịnh(*) sơn ở bên ngoài đế đô.

(*) Raw là Tường Thắng sơn nhưng sang mấy chương sau tác giả lại gọi là Tường Thịnh sơn nên mình mạn phép đổi lại chỗ này cho thống nhất.

Vì việc này mà trên triều đã ầm ĩ mấy ngày, dựa theo quy định, thường là đế hậu cùng nhau, kết bạn leo núi, vì phúc vẹn toàn, đại bách tính tế thần, cầu năm sau được mùa.

Nhưng hiện giờ Thánh thượng còn nhỏ, lấy đâu ra hoàng hậu? Không có hoàng hậu còn nhắc gì tới vẹn toàn? Nếu chọc thần phẫn nộ, chẳng phải đại họa sẽ giáng xuống!

Thế là có người bảo, không bằng để thái hậu mang theo Thánh thượng cùng nhau cầu phúc …

Câu này càng làm trên triều ầm ĩ dữ dội hơn, nhao nhao hô to hoang đường, phu thê đồng thể mới là vẹn toàn, mẫu tử cùng nhau thì ra thể thống gì? Ngẫm kỹ lại chẳng phải rối loạn luân thường!

Về sau lại có người bảo, hay chỉ cần để thái hậu thay Bệ hạ cầu phúc thôi? Dù sao tuổi Bệ hạ vẫn còn nhỏ, lễ tế điện phiền phức lắm, bọn họ sợ có sai sót.

Nghe nói thế, Thẩm Thanh Huyền không vui, y bước ra khỏi hàng thưa: “Tiên hoàng đi về cõi tiên, là lúc thái hậu kìm nén đau thương, sao lại gọi là vẹn toàn?”

Một câu làm Tôn thị đứng sau rèm giận dữ, hung hăng trừng Thẩm Thanh Huyền.

Thẩm Thanh Huyền vờ như không nhìn thấy, dù sao thì việc cầu phúc cũng không tới phiên Tôn thị.

Từ trước đến giờ, dù trên triều có huyên náo cỡ nào, Cố Kiến Thâm vẫn không xen vào, hắn mặc long bào kim sắc, đeo mão nạm vạn ngọc châu, ngồi trên long ỷ tôn quý nhất, lại yên tĩnh như vật bài trí quý giá.

Thế nhưng hôm nay, hắn lại nói: “Trẫm còn nhỏ, thực sự gánh không nổi chức trách nặng nề này, nhưng thu tế vụ mùa bao năm đều là đại sự của quốc gia, không thể lơ là.”

Giọng nói lanh lảnh mang theo chút khiếp nhược của hắn vang lên trong đại điện, làm người đau lòng tâm sinh thương hại, cũng làm cho những kẻ khinh thường chuẩn bị khinh thường.

Hắn lại tiếp tục nói: “Nếu mẫu hậu không thể thay mặt, có thể để hoàng thúc thay trẫm tế thiên không.”

Vừa nói xong, toàn bộ đại điện đều yên lặng.

Mi tâm Thẩm Thanh Huyền cũng nhíu chặt.

Cố Kiến Thâm nói xong câu này, khuôn mặt nhỏ đã hoàn toàn trắng bệch, thân thể gầy ốm dường như đang run rẩy.

Tiên hoàng có một thân đệ đồng bào, được phong Lý Vương, cũng là Nhiếp Chính Vương danh chính ngôn thuận theo di chiếu.

Lúc này, Lý Vương Vệ Tấn bước ra khỏi hàng, gã chắp tay nói: “Có thể được Bệ hạ tín nhiệm, thần vô cùng cảm động.” Đây đồng nghĩa với đồng ý.

Cố Kiến Thâm nhấc tay, giọng nói lanh lảnh thoáng run rẩy: “Vậy … làm phiền hoàng thúc.”

Trên điện không còn ai khắc khẩu, tất cả đều cấm khẩu không nói.

Sau khi hạ triều, Thẩm Thanh Huyền hết sức lo lắng, nhưng không tiện đi tìm hắn, đành phải trở về trước.

Màn đêm thăm thẳm.

Cố Kiến Thâm đứng trong một mảnh đen kịt, nhìn đèn đuốc sáng rỡ trong tẩm cung mẫu hậu ở phía xa.

Cung nhân đi theo hắn chỉ cho rằng tiểu hoàng đế nhớ mẫu thân, lại không ngờ Cố Kiến Thâm đứng ở đây, nghe rõ rành rành việc ngấm ngầm dơ bẩn nơi sáng rực kia.

Tôn thị thở gấp một tiếng, đẩy nam nhân đang quấn trên người mình: “Lần này ngươi vui sướng rồi chứ? Làm việc của đế vương trước vạn dân!”

Người được nói chính là hoàng thúc của Cố Kiến Thâm – Vệ Tấn, gã lại gần hôn Tôn thị: “Sao, ghen tị?”

Tôn thị cười nhạo nói: “Ngươi đi mà cùng cái đồ hồ ly tinh kia tế thiên đi! Ai thèm!”

Vệ Tấn nói: “Ta cũng muốn cùng nàng lắm, nhưng thế thì không hợp lễ pháp.”

Nghe nói thế, Tôn thị cả giận: “Nếu ngươi để ý lễ pháp, cần gì ngủ ở chỗ ta!”

Vệ Tấn lấy lòng nàng: “Mặc dù lễ pháp quan trọng, nhưng không sao so bằng nàng.”

Tôn thị nghe mà thích ý cực kỳ, nhưng vẫn không cam lòng: “Đừng chỉ biết nói lời ngon tiếng ngọt, nếu chàng thực sự xem trọng ta, vậy ly hôn với hồ ly tinh kia ngay!”

Vệ Tấn đồng ý với nàng: “Ly, ta nhất định ly hôn với ả mà, chỉ cần nàng không tức giận là được.” Nói xong lại hôn tới.

Tôn thị hừ lạnh một tiếng: “Ta giận thì có làm gì? Chàng là đồ không có lương tâm.” Ngoài miệng thì nói thế, người lại dán lên, mặc gã muốn làm gì thì làm.

Tuy hai người cá nước thân mật, Tôn thị lại hơi bất mãn trong lòng: Vệ Tấn này vậy mà gạt nàng uy hiếp tiểu hoàng đế.

Vệ Tấn lại thầm nghĩ: Tôn thị này coi như thức thời, biết gạt tiểu hoàng đế để hắn tế thiên.

Đại thần cả triều cũng đều cho rằng lần ngôn luận trên triều kia, Cố Kiến Thâm bị người lừa gạt đe dọa, nhưng trên thực tế …

Cố Kiến Thâm thu tầm mắt lại, trở về trong cung.

Dưới ánh trăng lạnh lẽo thê lương, một đứa trẻ đứng trong bóng đêm sâu thẳm, trong đôi mắt nào còn chút ngây thơ hồn nhiên như trước.

Vết đỏ tươi trên vành tai trắng nõn kia cực kỳ giống mặt trăng đỏ màu máu, đại biểu cho tai họa và điềm chẳng lành.

Đọc truyện chữ Full