Thẩm Thanh Huyền ôm tâm tình khoái trá quay về băng thất.
Mặc dù chỉ ở cùng Uyên trong thời gian ngắn, nhưng cũng đủ để y tha hồ suy nghĩ nửa ngày. Cuộc sống tuyết liên vốn tẻ nhạt, lúc còn ở hồ băng y không thích nghe kể chuyện, lại ít gần gũi với ai, cho nên phần lớn thời gian đều chìm đắm trong suy nghĩ của mình, tưởng tượng một vài ý niệm hoặc có hoặc không, trải qua những tháng ngày buồn chán.
Hiện giờ đã có Kim Dương và Uyên, khỏi phải nói y vui vẻ cỡ nào.
Một ngày lại bất giác trôi qua, Thẩm Thanh Huyền tỉnh dậy từ hồ băng, bắt đầu chờ mong được gặp Uyên.
Khổ nỗi … đột nhiên cửa mở, tiểu hướng dương cố hết sức vác cái bọc thật lớn vào.
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Tiểu Kim Dương thở hồng hộc: “Nhảy suốt đường làm tớ hết biết lạnh là gì.”
Thẩm Thanh Huyền bơi tới, bất đắc dĩ nhìn cái bọc của nó: “Ở trong đây … đều là bùn đất hết hả?”
Cái bọc này lớn gấp đôi tiểu hướng dương, nếu toàn bộ đều chứa bùn đất, chẳng lẽ tiểu hướng dương định qua đêm ở chỗ y luôn sao!
Thẩm Thanh Huyền cực kỳ bối rối, nhưng không tiện thể hiện ra mặt, Kim Dương vất vả nhảy tới đây với mồ hôi nhễ nhại, y lại hy vọng Kim Dương đi, vậy là không nên.
Tiểu tuyết liên đành miễn cưỡng mỉm cười, may mà Kim Dương không định qua đêm trong băng thất, nó bảo: “Sao mà toàn bùn đất được? Tớ mang đồ chơi tới cho cậu!”
“Đồ chơi?” Đầu tiên là Thẩm Thanh Huyền cảm thấy vui sướng, sau đó lại áy náy không thôi.
Kim Dương lấy một cái túi giấy nhỏ, bảo: “Trong đây mới là bùn đất, cậu đừng chạm vào, bẩn lắm.” Sau đó nó mở cái bọc ra, bên trong bỏ đầy kha khá thứ …
Vừa thấy cái túi giấy chỉ nhỏ chừng kia, Thẩm Thanh Huyền vụng trộm vui mừng.
Kim Dương nói: “Đây là bảo bối tớ gom góp trước giờ, tớ mang đến cho cậu xem.”
Thẩm Thanh Huyền cao hứng: “Cảm ơn cậu!”
Tiểu hướng dương sướng rơn người, vội vàng bày bảo bối của mình ra.
“Cậu xem, đây là diệp hoàn thần thị Phục Linh cho tớ đó.” Đây là một chiếc vòng tay được kết từ bạch châu, thứ cho Thẩm Thanh Huyền không cảm thấy nó đẹp chỗ nào.
Kim Dương lại cực kỳ thích chúng, nó bảo: “Tớ không nỡ đeo, vì tớ không xứng, có điều …” Nó ngập ngừng, “Nó cũng không xứng với cậu.” Trước đây nó cho rằng trân châu trắng là thứ thần thánh nhất và đẹp nhất, vậy mà hiện giờ lại cảm thấy trước mặt Thẩm Thanh Huyền, trân châu cũng trở nên ảm đạm.
Thẩm Thanh Huyền không tán thành: “Cậu thích nó, nó rất hợp với cậu.”
Kim Dương cho rằng Thẩm Thanh Huyền đang an ủi nó, trong lòng vui mừng khôn xiết, lại tha thiết giới thiệu: “Còn đây là ốc biển, đây là thẻ kẹp sách, phải rồi phải rồi … đây là băng hoa tôi nhận được vào ngày thần mộc, từ một vị thần thị tộc tuyết liên cực kỳ xinh đẹp.”
Nói thật lòng, những thứ này của Kim Dương, Thẩm Thanh Huyền không thích được một cái nào …
Diệp hoàn màu trắng, ốc biển cũng trắng, thẻ kẹp sách lại màu trắng, còn băng hoa kia … tộc tuyết liên họ có thể rơi được bao nhiêu là cánh hoa thế này, thật sự chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng Kim Dương lại kích động chia sẻ với y những bảo bối này, Thẩm Thanh Huyền đành phải nịnh nó, biểu hiện rằng mình “rất thích”.
Kim Dương nói đến là hăng say, chia sẻ xong, nó nhìn Thẩm Thanh Huyền, chân thành bảo: “Cậu chọn đi, chỉ cần là thứ cậu thích thì nhất định phải lấy đó!”
Lúc này Thẩm Thanh Huyền mới hiểu … Kim Dương muốn tặng quà cho y, nhưng cậu ta không nghĩ ra được y thích gì, cho nên mới mang tất cả bảo bối do mình vất vả góp nhặt đến đây để Thẩm Thanh Huyền chọn.
Thẩm Thanh Huyền cảm động hết sức! Y không thích bất kỳ cái nào, nhưng không thể phụ tâm ý của Kim Dương, nên trịnh trọng chọn thẻ kẹp sách ít thu hút nhất kia: “Vậy tặng tớ cái này đi.”
Đây là một thẻ kẹp sách màu ngọc bạch, dường như bất cẩn dính chút mực đỏ, cho nên phần góc có một ít màu đỏ sẫm.
Kim Dương ngạc nhiên: “Cậu thích cái này hả?”
Thẩm Thanh Huyền: “Ừ! Rất đẹp!”
Kim Dương tiếc nuối: “Thật ra ban đầu nó đẹp lắm, chỉ tiếc tớ quá đắc ý, cầm nó đi khoe khoang khắp nơi, cuối cùng bị hoa mạn châu sa (bỉ ngạn đỏ) làm bẩn.”
Thẩm Thanh Huyền hiếu kỳ: “Là chỗ màu đỏ này hả?”
Kim Dương lên án: “Phải! Tên kia nằm mơ cũng muốn phai màu, cả ngày cứ lăn qua lộn lại khiến mình rụng màu dần, còn làm dơ thẻ kẹp sách của tớ.”
Thẩm Thanh Huyền rất đỗi ngạc nhiên: “Phai màu? Cậu ấy có màu gì?” Y chưa từng thấy hoa mạn châu sa.
Kim Dương nói: “Đương nhiên là màu đỏ, màu đỏ bị thần ghét nhất!”
Thẩm Thanh Huyền sững người: “Màu … màu đỏ không được thần thích ư?”
Kim Dương cẩn thận bọc thẻ kẹp sách lại đưa cho Thẩm Thanh Huyền: “Đúng vậy, thần thích sự thánh khiết, như tớ và hoa mạn châu sa thì bị xem là loài ô uế … rất khó biến hình.”
Nghe nó nói vậy, Thẩm Thanh Huyền cũng giận lây: “Cậu ô uế chỗ nào?”
Kim Dương lại cảm thấy y đúng là hoa tuyết liên trượng nghĩa, trong lòng cảm động hết sức: “Tộc của tớ còn đỡ, có thể vào thần điện, còn như hoa mạn châu sa, hoa mẫu đơn đỏ, hoa phượng hoàng, họ thậm chí còn chẳng thể bước vào thần điện.”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt: “Họ đều có màu đỏ ư?”
Kim Dương: “Đúng vậy.”
Trái tim Thẩm Thanh Huyền thắt lại, vội vàng hỏi: “Không lẽ thần thị của họ không chăm sóc cho đồng tộc sao?”
Kim Dương cười khổ: “Làm gì có thần thị? Đừng nói là hoa màu đỏ, ngay cả hoa màu vàng bọn tớ còn hiếm khi biến hóa thành công.”
Thẩm Thanh Huyền ngẩn người: “Nhưng mà … tớ …” Y đã gặp Uyên, Uyên rõ ràng là thần thị hồng y xinh đẹp như thế …
Kim Dương khẽ nói: “Có lẽ có thể biến hóa, nhưng nhất định không được thần thích.”
Thẩm Thanh Huyền cuống lên, hỏi: “Nếu không được thần thích sẽ ra sao?”
Câu hỏi có chút làm khó Tiểu Kim Dương, nó cân nhắc rồi đáp: “Có lẽ … sẽ rất thảm?”
Thẩm Thanh Huyền sốt ruột: “Dù biến thành thần thị cũng sẽ rất thảm ư?”
“Nhất định là vậy …” Tiểu Kim Dương không dám chắc, “Tớ cũng không hiểu về thần thị lắm.”
Thẩm Thanh Huyền nhớ tới Uyên, bỗng nhiên cảm thấy không yên lòng, rất khó chịu.
Kim Dương vẫn nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này, nói một cách chắc nịch: “Nhất định rất đáng thương, giữa các thần thị vốn dĩ phức tạp, bọn họ cũng chia cấp bậc, nếu không được thần thích sẽ bị xa lánh …”
Uyên vẫn luôn bị xa lánh ư? Hắn tốt đẹp nhường ấy, vậy mà không được thần thích sao!
Tín ngưỡng của Thẩm Thanh Huyền là thần, bởi vì từ lúc sinh ra, tuyến liên trong hồ băng đã tôn sùng thần là người cha tối cao nhất — thần tạo ra hồ băng, thần mở cánh đồng tuyết, thần cho họ giáng lâm thế gian này.
Bọn họ kính ngưỡng thần, tin cậy thần, thần là điều họ truy cầu từ khi được sinh ra.
Nhưng vào thời khắc này … Thẩm Thanh Huyền lại nảy sinh hoài nghi.
Kim Dương lại bảo: “Tớ cũng không hiểu lắm, đợi cậu thành thần thị rồi, chắc cậu sẽ rõ.”
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng, song trong lòng thì nghĩ: Nếu trở thành thần thị phải xa lánh Uyên, vậy đời này y cũng chẳng mong được biến hình!
Chuyện này tất nhiên không thể nói với Kim Dương, Thẩm Thanh Huyền lại nghe nó kể chuyện về các loài hoa.
Thấy thời gian đã muộn, Kim Dương nói: “Được rồi, tớ phải về đây.”
Trong lòng Thẩm Thanh Huyền vẫn luôn tâm niệm về Uyên “đáng thương”, nghe nói nó phải đi, dĩ nhiên y sẽ không giữ lại. Y nói lời cảm ơn: “Thẻ kẹp sách này rất đẹp, tớ rất thích nó, cảm ơn cậu!”
Kim Dương ngượng ngùng: “Nếu nó không bị bẩn …”
“Không đâu …” Thẩm Thanh Huyền nói, “Vì dính chút đỏ này nó mới đẹp.”
Kim Dương nghe xong tim muốn tan chảy: Ôi trời, sao lại có tuyết liên tốt nhường ấy, giọng nói ngọt ngào hoa mỹ, tính tình lại còn dịu dàng thiện lành thế kia!
Kim Dương nói: “Ngày mai tớ lại đến.”
Thẩm Thanh Huyền trịnh trọng gật đầu: “Ừ!”
Kim Dương đi rồi, Thẩm Thanh Huyền cẩn thận cất thẻ kẹp sách rồi vội vàng ra ngoài.
Y muốn đi tìm Uyên, phải chờ hắn trước, phải ở cùng hắn thật lâu mới được!
Cố Kiến Thâm đang bận muốn chết, nhưng vừa thấy tiểu tuyết liên đi ra, hắn lập tức vứt hết chuyện trong tay ra ngoài gặp y.
Thẩm Thanh Huyền khẽ thở gấp: “Lần sau nhất định tôi có thể tới sớm hơn.”
Cố Kiến Thâm nâng y trong tay, thấp giọng: “Không cần gấp, em đừng chạy quá nhanh.”
Thẩm Thanh Huyền dùng cánh hoa cọ hắn: “Không sao, tôi không mệt.”
Cố Kiến Thâm rất muốn chọt cơ thể bé nhỏ đáng yêu này của y, nhưng vì sợ dọa người yêu nên ráng kiềm lại.
Thẩm Thanh Huyền bình tĩnh lại thì hỏi: “Thường ngày anh hay làm gì?”
Cố Kiến Thâm không biết vì sao y lại hỏi chuyện này. Hắn đoán: có lẽ muốn biết lịch trình thời gian của hắn, để có thể ở lâu thêm một lát?
Cố Kiến Thâm đáp: “Tôi không có việc gì quan trọng.” Thực ra thì có cả khối việc, nhưng nếu đặt lên bàn cân cùng Thẩm Thanh Huyền, tất cả đều chẳng quá quan trọng.
Thẩm Thanh Huyền nghe thế nhất thời đau lòng đến độ cánh hoa phát run: Quả nhiên bị lạnh nhạt ư? Quả nhiên bị xa lánh sao? Cho nên hắn là thần thị mà chẳng có việc quan trọng để làm.
Thẩm Thanh Huyền: “Vậy bình thường các thần thị làm gì?”
Cố Kiến Thâm hiểu nhầm y muốn biết sau khi mình biến hóa sẽ làm gì, nên kiên nhẫn liệt kê: “Sáng sớm phải thần tụng, sau đó thì cầu nguyện, sáng có lớp học, chiều thì nhẹ nhõm hơn, có thể tự do hoạt động, đến tối cần tĩnh tâm minh tưởng.”
Quả nhiên cuộc sống thần thị rất phong phủ và bận rộn, nhưng Uyên lại nhàn tới mức cả sáng không có chuyện gì làm!
Thẩm Thanh Huyền làm sao nỡ “bóc trần vết sẹo của hắn”, đành bảo: “Nếu anh không có gì làm, tôi có thể bồi bạn với anh!”
Cố Kiến Thâm lại bảo: “Em vẫn đừng nên rời khỏi hồ băng, không tốt cho thân thể của em.”
Thẩm Thanh Huyền vội nói: “Lần sau tôi sẽ mang theo một cái lọ!” Cứ ở trong lòng bàn tay Uyên hoài cũng không thỏa đáng, mặc dù nhiệt độ dễ chịu thật, nhưng vẫn không bằng nước hồ băng làm dịu rễ cây.
Cố Kiến Thâm thử nghĩ tới tình cảnh tiểu tuyết liên ngâm mình trong lọ … suýt chút nữa cười thành tiếng.
Hắn cất giọng trầm thấp đầy ý cười dịu dàng: “Dùng lọ không đủ đâu, em cần nhiều chất dinh dưỡng hơn.”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Thiệt là rầu!
Cố Kiến Thâm tiếp tục nói: “Em nên nghiêm túc dưỡng thân, đợi ngày thần mộc đến là em có thể biến hóa.”
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền chẳng còn tý hứng thú với biến hóa: Y không muốn phụng dưỡng thần!
Nào ngờ Cố Kiến Thâm lại nói: “Chỉ cần em biến hóa là có thể rời khỏi hồ băng, đến lúc đó chúng ta sẽ có thời gian ở bên nhau nhiều hơn.”
Một câu ấy lập tức thức tỉnh tiểu tuyết liên, y ngồi gọn trong lòng bàn tay Cố Kiến Thâm, trịnh trọng nói: “Ừm! Tôi sẽ mau chóng biến hình, đến lúc đó tôi nhất định sẽ bảo vệ anh!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 202: Tên kia nằm mơ cũng muốn phai màu …
Chương 202: Tên kia nằm mơ cũng muốn phai màu …