DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 10: Chuyện không thể ngờ (2)

Trong hình xuất hiện một vài người, chính là những thôn dân làm thuê, đảm nhận nhiệm vụ chăn nuôi trong vườn bách thú Linh Hữu trước khi Tiểu Tô và Liễu Bân tới làm việc.

Trước khi Đoàn Giai Trạch tới tiếp nhận vườn bách thú, bởi vì không có ai giám sát, nên bọn họ vẫn thường xuyên cắt xén lương thực của động vật. Thịt thì tự lấy về ăn, còn thức ăn, cỏ khô,… thì mang về cho gà vịt dê bò nhà mình. Có thể nói, chính họ đã khiến động vật vốn trong tình trạng không tốt lại càng thêm thê thảm hơn.

Đoàn Giai Trạch nhớ họ từng hỏi mình có muốn thuê người không, vì những chuyện kia mà anh đã khéo léo từ chối, sau đó thuê được Tiểu Tô và Liễu Bân rồi, anh liền cho họ nghỉ việc luôn. Giờ xem ra họ ghi hận trong lòng, thế mà lại nhân đêm hôm khuya khoắt lẻn vào hạ độc.

Đoàn Giai Trạch không ngờ lại có những người như vậy, anh hết sức tức giận, bực mình nói: “Nhất định tôi phải khiến bọn họ phải trả một cái giá lớn!!”

Lục Áp hưng phấn nói: “Ngươi định làm thế nào?”

Đoàn Giai Trạch: “Hự, báo cảnh sát?”

Lục Áp: “…………”

Đáng lẽ ra hắn phải đoán được từ trước chứ, Đoàn Giai Trạch nói mọi chuyện đều đã có luật pháp lo, cậu ta còn nghĩ ra được cách nào khác chứ.

Đoàn Giai Trạch tỏ ý, xã hội loài người, nên dùng cách của con người để giải quyết. Thế là anh chạy đi báo cảnh sát, cảnh sát tới xem tình huống, sau đó đưa anh về đồn kê khai.

Lục Áp nghe Tiểu Tô và Liễu Bân nói chuyện với nhau, chỗ bọn họ không có camera giám sát, cũng không có bằng chứng gì, chỉ sợ chuyến này vườn trưởng đi sẽ không có kết quả.

Không biết đám người kia có còn quay lại nữa không, dù sao thì động vật cũng không bị làm sao, bọn họ chưa đạt được mục đích. Nhưng ở đó không có thiết bị chống trộm, chuyện này đúng là rất phiền toái.

Đến khi Đoàn Giai Trạch quay về, trông không có vẻ gì là ủ rũ, trong tay còn cầm một xấp giấy.

Tiểu Tô: “Kia là gì vậy, vườn trưởng?”

“Mấy anh cảnh sát tốt ghê á, anh nói chỉ có mấy thôn dân kia là tình nghi, anh ấy nói sẽ đi điều tra.” Đoàn Giai Trạch phất phất tập giấy trong tay, “Hơn nữa anh ấy còn giới thiệu mấy đồng chí trị an ở phố Hải Giác cho anh nữa, mấy anh ấy cũng rất quan tâm tới tình huống này, đưa cái này cho anh, kêu vườn bách thú chúng ta cùng họ xây dựng xã hội văn minh…”

Hóa ra xấp giấy trong tay anh đều là poster tuyên truyền. Tuy rằng ở hơi xa, nhưng vườn bách thú vẫn nằm trong quyền quản lý của phố chứ không phải ở thôn, những thôn dân kia hình như đều cùng ở trong một làng.

Đoàn Giai Trạch: “Chúng ta cùng nhau dán lên đi, cùng phối hợp sáng tạo, làm một vườn bách thú văn minh nào.”

Mọi người: “…………..”

Chả hiểu tại sao, Đoàn Giai Trạch bị dụ dỗ lạc đề quên đường về rồi.

Sau khi Tiểu Tô và Liễu Bân đi dán poster, Lục Áp cảm thấy cách làm của Đoàn Giai Trạch quá mềm mỏng, hắn quyết định phải giữ gìn tôn nghiêm của mình.

Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, nói: “Anh đừng nóng, đợi điều tra xong, nếu như là thật thì có thể sẽ phạt tiền hoặc giam giữ.”

“Giam giữ là cái gì, ngươi tưởng bản tôn không biết sao? Phòng giam của nó còn rộng hơn cả phòng làm việc của bản tôn nữa kìa!” Vốn Lục Áp đã thấy mất mặt vì chuyện này rồi, giờ nhắc tới oán khí liền ngút trời.

Đoàn Giai Trạch: “…….”

Đoàn Giai Trạch chột dạ nói: “Sau này chúng ta thăng cấp sẽ khá hơn thôi… chủ yếu là… quy định ở nhân gian khác với tiên giới, không thể tùy tiện lấy đầu người.”

“Dù không giết bọn chúng, thì ta cũng có cách khiến bọn chúng phải biết lỗi.” Lục Áp u ám nói: “Nếu không, ngươi nói xem ta biết để thể diện vào đâu đây?”

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, thể diện á? Thứ đó không tồn tại, anh đã xuống đây làm động vật rồi còn gì…

..

Ở thôn Long, Tôn Khánh Long, Vương Thắng Bân và Lưu Minh ngồi trong sân nói chuyện với nhau.

“Thằng ranh kia nó còn dám báo cảnh sát.”

“Coi như lần này nó may, chẳng chết con nào cả, lãng phí thuốc nhà tao quá.”

“Hừ, dù có bị bắt giam, thì đợi tao ra, xem tao đây hành nó thế nào, cho nó không mở nổi vườn bách thú luôn.”

Đám người kia hả hê đắc ý nói mấy câu, hẹn nhau tối đi chơi mạt chược, sau đó Vương Thắng Bân và Lưu Minh đi trước.

Tôn Khánh Long vừa đi cho heo ăn, vừa giận dữ: “Mẹ kiếp, nuôi tụi heo thúi hoắc.. mai này thịt cả lũ.”

Đám heo này là được tặng để xóa đói giảm nghèo trong thôn, nhưng tặng cho anh ta, anh ta còn ngại phiền phức nữa là, không muốn nuôi một chút nào.

Thấy vẫn còn sớm, Tôn Khánh Long bèn vào nhà, định bụng đánh một giấc, tối đến còn đi làm mấy ván mạt chược.

Tôn Khánh Long xoay người vào giấc, đang ngủ ngon, đột nhiên thấy hoảng hồn, đồng thời có cảm giác như có ai đó đang thở vào cổ mình, mới đầu anh ta còn tưởng là con chó nuôi trong nhà, lắc lắc cổ một cái, sau đó giật thót mình quay đầu lại nhìn.

Đầu con sư tử lông lá xồm xoàm đập vào tầm mắt, cái miệng to như chậu máu há ra, “Gầmmm —— ”

Mùi tanh phả vào mặt, hàm răng sắc nhọn lóe lên tia sáng.

“A! A!” Tôn Khánh Long sợ mất mật, đạp chân lui về phía sau, không hiểu tại sao lại có con sư tử xuất hiện ở nhà mình, chẳng lẽ là cái vườn bách thú Linh Hữu chết tiệt kia không đóng cửa cẩn thận, để sư tử xổng ra ngoài?

Nhưng mà, sao con sư tử kia lại chạy tới nhà mình chứ?!

Con sư tử cúi rạp người, chuẩn bị sức để đợi cơ hội hành động.

Chân Tôn Khánh Long lúc này mềm như sợi mì, khoảng cách quá gần, khiến ngay cả dũng khí đứng lên chạy ra ngoài cũng không có, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, nhất thời không kiềm chế được mà tè dầm.

Mùi khai nồng tỏa ra khắp nơi, con sư tử lại một lần nữa rống to hơn.

“Đừng, đừng mà, tha cho tôi đi! Tha cho tôi đi!” Tôn Khánh Long nghĩ tới hôm qua bọn họ lẻn vào vườn bách thú, bỏ thuốc hại đám động vật kia, chính anh ta là người bỏ thuốc cho sư tử. Hơn nữa trước đây cũng chính anh ta cho sư tử ăn nhiều nhất, hoặc nên nói là, người cắt xén khẩu phần của con sư tử nhiều nhất chính là anh ta. Bộ dạng lúc này đây của nó giống như muốn báo thù vậy.

Tôn Khánh Long chưa bao giờ thấy sợ sư tử nhốt ở trong chuồng, huống hồ khi đó dụ con sư tử đứng lên trông nó cũng ỉu xìu, còn không khỏe bằng con chó nhà anh ta, mãi đến bây giờ anh ta mới thực sự thấy sợ con sư tử, hiểu rõ khoảnh khắc động vật ăn thịt đi săn đáng sợ tới nhường nào.

Nhưng mà, con sư tử không nghe được lời cầu xin của Tôn Khánh Long, nó nhảy chồm lên giường, một chân giữ lấy người Tôn Khánh Long, há miệng ra, cả đầu Tôn Khánh Long chui tọt vào trong cái miệng to như chậu máu.

“Aaaa!” Hai mắt Tôn Khánh Long tối sầm lại, sợ đến mức bất tỉnh.

Lúc này, con sư tử đã hoàn toàn ngậm đầu của anh ta vào.

Ba giây sau, sư tử há miệng, nhổ đầu Tôn Khánh Long ra, trên mặt anh ta dính đầy nước bọt của nó. Mà con sư tử quay đầu đi, gương mặt hiện đầy vẻ “ghét bỏ” như được nhân tính hóa.



Cuộc sống vẫn ngày lại ngày trôi qua, Đoàn Giai Trạch vẫn cố gắng đăng tin tuyển dụng, đây là điều kiện cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ của anh.

Hôm nay lúc ăn trưa, Đoàn Giai Trạch nhận được điện thoại của anh giai trị an, sau khi nghe mấy câu, trên gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc, “Thế ạ? Đương nhiên là được rồi.. vâng, cảm ơn anh nhiều.”

Sau khi cúp máy, Đoàn Giai Trạch không thể tin nói: “Ban nãy anh trị an ở Hải Giác nói cho anh biết, có phóng viên muốn tới phỏng vấn vườn bách thú của chúng ta!”

Trước đó anh còn nói với Tiểu Tô, định sau khi khai trương sẽ bỏ tiền ra thuê họ tuyên truyền, không ngờ lại có người chủ động tới cửa, à không, chủ động thông qua anh trị an để liên hệ với anh.

Tiểu Tô và Liễu Bân rất hưng phấn, “Xem anh kìa, đây là chuyện tốt mà!”

“Ừ, anh ta đã gửi cách thức liên lạc của anh cho phóng viên rồi, lát nữa sẽ gọi cho anh.” Đoàn Giai Trạch chẳng còn tâm trạng ăn cơm nữa, “Ôi, anh biết giới thiệu thế nào đây, anh chưa chuẩn bị tâm lý gì cả.”

Đoàn Giai Trạch đang nói, lại có một dãy số lạ gọi tới thật, Đoàn Giai Trạch vội bắt máy.

Ở đầu dây bên kia là một cô gái trẻ tuổi, cô tự giới thiệu mình là phóng viên ở đài truyền hình thành phố, muốn hẹn thời gian tới phỏng vấn.

Đoàn Giai Trạch không kiềm chế được mà hỏi, sao lại muốn tới phỏng vấn chứ. Anh chưa từng liên lạc gì với truyền thông, cũng không có quen biết ai ở phương diện này mà.

Nữ phóng viên cười cười nói với Đoàn Giai Trạch, bởi vì dạo này có một video rất nổi trên mạng, chính là video trong vườn bách thú của anh, mọi người có phản ứng rất tốt.

Bởi vì vườn bách thú Linh Hữu mới đổi tên, lại còn chưa khai trương, không có mấy ai biết, có người còn tưởng là ở vườn bách thú ở nội thành. Có rất nhiều người hỏi thăm địa chỉ, nhất là phụ nữ, trẻ con và phụ huynh, cảm thấy video đó không những đáng yêu, mà chim chóc tương tác với các em nhỏ trông cũng rất thú vị.

Có một ít người nghe ngóng được địa chỉ, đi tới một chuyến mới phát hiện vườn bách thú còn chưa khai trương, lại phải tay trắng ra về.

Sau khi phóng viên đi điều tra, phát hiện ông chủ lại là một thanh niên trẻ tuổi, sau khi tổng hợp lại, cảm thấy rất phù hợp với chủ đề kênh của cô, vì vậy cô muốn tới phỏng vấn một chút. Bởi vì video được đăng tải trên mạng, cho nên còn có thể mời một vài phóng viên mạng tới cùng.

Đoàn Giai Trạch nghe vậy mới biết hóa ra đều nhờ công lao của Tiểu Tô, đây đúng là một cơ hội tốt để tuyên truyền. Nhưng anh ở đây vẫn còn chưa lắp đặt thiết bị gì, điều kiện vô cùng thô sơ, nếu quay phim chụp hình, nói không chừng còn đuổi khách đi.

Nữ phóng viên muốn đưa tin nhân lúc video còn đang hot, nếu không tin tức sẽ không còn giá trị cao nữa.

Đoàn Giai Trạch không thể làm gì hơn là bảo cô hãy đợi một chút, anh ở bên này sẽ mau chóng hoàn thành công việc lắp đặt các trang thiết bị, nữ phóng viên đồng ý, bảo khi nào anh xong việc thì hãy liên lạc với mình.

Đoàn Giai Trạch đặt di động xuống, thuật lại tình hình cho mọi người, “Chuyện lần này Tiểu Tô lập được công lớn rồi, để anh nấu thêm món cho em.”

“Cảm ơn vườn trưởng!” Tiểu Tô nói, “Không phải chúng ta nên dán thông báo ra bên ngoài hay sao? Nếu không nhỡ có người tìm tới thì làm sao bây giờ, chúng ta không biết, lại không có ai thông báo khi nào mới khai trương.”

Đoàn Giai Trạch gật gù liên tục, chuyện này anh không nghĩ ra, đáng lẽ phải viết thời gian khai trương ra ngoài mới đúng. Chủ yếu là anh vẫn nghĩ vườn bách thú không có ai quan tâm, không thể ngờ lại có người tìm tới, nên mới mải đi lo những việc khác.

Tiểu Tô nghĩ tới chuyện Đoàn Giai Trạch nói trong điện thoại, “À phải rồi, vườn trưởng à, chúng ta cần lắp đặt thiết bị à? Khi nào vậy?”

“À ừ.. ngay đây, ngay đây.” Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ, đúng là phải tuyển người tới sớm hơn một chút vậy.

Đọc truyện chữ Full