DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 30: Quan hệ vững chắc

Dọc đường đi Tôn Ái Bình giới thiệu với cục trưởng Bao, “Cục trưởng Bao, đây là cậu chàng gây dựng cơ nghiệp ưu tú mà lần trước được lên bản tin đó, cũng khá liên quan tới cục chúng ta, vườn trưởng vườn bách thú Linh Hữu – Đoàn Giai Trạch, Tiểu Đoàn, tôi rất xem trọng cậu ấy, coi như con cháu trong nhà.”

“Linh Hữu à, tôi biết.” Lúc này Bao Hải Loan mới nhìn Đoàn Giai Trạch một lúc, “Cậu nhóc vườn trưởng này rất giỏi đó, được lão Tôn coi trọng như vậy, nhất định không tồi.”

Đoàn Giai Trạch có chút ngượng ngùng nói cảm ơn, đột nhiên đối mặt với lão đại chủ quản bộ môn như vậy, anh không kịp phản ứng.

Cũng may mà có Tôn Ái Bình ở bên cạnh xoa dịu bầu không khí, lại nói, thời tiết như vậy rất hợp để đi tới núi Bảo Tháp của Lâm Thủy Quán. Núi Bảo Tháp này cũng có sự tích, có người nói trước đây núi rất cao, sau đó tòa tháp của Thác Tháp Thiên Vương rơi xuống, khiến ngọn núi bị san mất một nửa, nên mới thành ngọn núi bằng như bây giờ.

Đến dưới chân núi Đoàn Giai Trạch mới biết là tới Lâm Thủy Quán, trong lòng anh rối bời, dù sao thì anh cũng có chút qua lại với Lâm Thủy Quán, nói tốt không tốt nói xấu cũng chẳng xấu, cứ luôn có cảm giác mình chiếm tiện nghi của người ta, vậy nên rất lúng túng.

Có điều nghĩ lại thì, Lâm Thủy Quán có nhiều du khách như vậy, chỉ cần cẩn thận một chút, không đụng mặt mấy đạo sĩ đã biết mặt là được rồi.

Lâm Thủy Quán có rất nhiều tín đồ, mỗi độ mùng một ngày rằm, hoặc những ngày lễ cúng bái, lại có rất nhiều người nô nức leo núi. Ở đây không có cáp treo, cho nên phải dựa bằng sức chân.

Đến khi leo tới đỉnh núi, Tôn Ái Bình và Bao Hải Loan đều thở hổn hển, muốn ngồi xuống nghỉ ngơi, dù sao Đoàn Giai Trạch vẫn còn trẻ, so với họ thì đỡ hơn một chút.

Lâm Thủy Quán phát triển tới ngày hôm nay, có thể nói là đã bị thương mại hóa rất nhiều, ngoài sơn môn có rất nhiều gánh hàng rong.

Vào trong đạo quán, hương khói càng sực lên, dòng người đông đúc nhốn nháo.

Kiến trúc Lâm Thủy Quán dựa theo bố cục phương vị bát quái, các tôn thần đều được thờ phụng trong điện, ngôi đại điện đầu tiên trước mặt họ thờ Tam Thanh, lúc này bên ngoài điện có rất nhiều người đứng xem các đạo sĩ đang cúng bái hành lễ trong điện.

“Giờ không thể dâng hương được, tôi qua bên cạnh đăng ký một chút.” Bao Hải Loan nói.

Tôn Ái Bình hỏi ông, “Ông đăng ký gì vậy?”

Bao Hải Loan nói: “Mẹ tôi năm nay tám tư rồi, thường hay hốt hoảng la hét, tôi tới để hẹn pháp sư cầu phúc cho bà ấy.”

Tôn Ái Bình hiểu ý gật đầu, “Ừ.” Có câu ‘Bảy mươi ba, tám mươi tư, Diêm Vương không đón cũng tự đi’, rất nhiều cụ lớn tuổi không qua được cửa ải này.

Đoàn Giai Trạch không hiểu mấy cái này, theo hai người đi sang bên cạnh.

..

Các đạo sĩ kết thúc nghi lễ cúng bái, xếp hàng từ trong điện ra ngoài.

Đột nhiên La Vô Chu ngừng bước, đạo sĩ đi phía sau không dám đi qua cậu ta, mọi người xô nhau dừng lại, có người hỏi: “Sư thúc, sao vậy?”

La Vô Chu là đệ tử của quán chủ, về tu đạo, vai vế cao hơn rất nhiều so với các đạo sĩ lớn tuổi hơn cậu ta, lúc này cậu ta chau mày lại: “Hình như ta vừa trông thấy một người quen..”

Dường như cậu ta vừa trông thấy gương mặt Đoàn Giai Trạch hiện lên, nhưng lại không mấy chắc chắn, trong lòng thấp thỏm không yên, liền quay người lại tìm Giang Vô Thủy, “Thiệu sư ca có hẹn bàn bạc công việc gì với vườn trưởng Đoàn không?”

Giang Vô Thủy sững sờ, lắc đầu nói: “Chắc là không đâu, có chuyện gì đều là Thiệu sư ca tự mình đi tới.”

Chuyện ở Linh Hữu, ngoại trừ Chu Tâm Đường làm chủ nhiệm quản lý hội ủy viên cùng mấy ủy viên khác ra, cũng chỉ có mấy người từng đối mặt với Đoàn Giai Trạch bọn họ biết.

Bọn họ cũng biết để giải quyết chuyện của La Vô Chu, quán họ đồng ý làm liên phiếu gì đó, mấy chuyện này cũng do chủ nhiệm văn phòng Thiệu Vô Tinh phụ trách.

“Nói mới thấy lạ, với nhãn lực của sư huynh, hẳn sẽ không nhận nhầm gì mới đúng..” Trong lòng Giang Vô Thủy cũng thấy hơi lo sợ, ai biết được Đoàn Giai Trạch làm cái gì, dù người của họ có hẹn tới đây cũng không ai tiếp được, lại nói, “Anh ta đi về phía nào, chúng ta đi xem, xác nhận một chút.”

Thế là hai sư huynh sư đệ này cùng mò theo hướng Đoàn Giai Trạch đi để tìm.



Đoàn Giai Trạch và Tôn Ái Bình đang theo Bao Hải Loan đăng ký, muốn làm pháp sự phải đăng ký hẹn thời gian, ngày tháng, hẹn vị đạo trưởng nào.

Bao Hải Loan thường lui tới đây, nên cũng am hiểu trình tự, lúc này ông đang tranh luận với đạo sĩ ghi danh, “Tôi muốn hẹn đạo trưởng Mao Bản Thanh, ông ấy làm pháp rất có tiếng.”

Đạo sĩ kia khó xử nói: “Thế nhưng dạo gần đây đạo trưởng Mao thực sự không rảnh.”

“Có thể cho tôi liên lạc với đạo trưởng Mao được không,” Bao Hải Loan hỏi, “Tôi muốn nói chuyện với ông ấy một chút.”

Mặc dù Bao Hải Loan là cục trưởng cục lâm nghiệp, nhưng địa vị của Lâm Thủy Quán trong giới quá cao, thân phận của ông không tiện dùng ở nơi này.

Lúc này Giang Vô Thủy và La Vô Chu đi tới, Bao Hải Loan nhìn họ một chút, mới đầu cũng không để ý. Ông biết Giang Vô Thủy là đạo sĩ giải xâm, chưa nói cậu ta giải xâm thế nào, cậu ta không làm pháp được, mà thiếu niên còn lại ông chưa từng gặp qua, có lẽ chỉ là tiểu đạo đồng.

Đạo sĩ ghi danh vừa trông thấy hai người, liền vội cất tiếng gọi, “La sư thúc, Giang sư thúc.”

Thuở nhỏ La Vô Chu chuyên tâm tu hành, không tiếp xúc nhiều chuyện thế tục, cũng bởi vậy nên dù có là tín đồ cũng chưa chắc đã biết cậu ta.

Giang Vô Thủy thì không để ý tới người kia, lúc này đi tới thấy đúng là Đoàn Giai Trạch thật, liền trở nên lúng túng.

Đoàn Giai Trạch trông thấy hai người quen, cũng có chút 囧, đúng là nghĩ cái gì thì cái ấy tới, cuối cùng vẫn chạm mặt.

Thân phận của Đoàn Giai Trạch bây giờ khác với lần đầu họ gặp mặt, Đoàn Giai Trạch có quan hệ bình đẳng với Lục cư sĩ thần bí kia, lại còn là cấp trên của Bạch cư sĩ, cũng bởi vậy mà đến Chu Tâm Đường còn phải cung cung kính kính anh, chăm chỉ like từng tin một…

Mà vai vế của hai người Giang Vô Thủy lại càng nhỏ bé hơn, lúc này đứng trước mặt người ngoài, suýt chút nữa không biết nên xưng hô thế nào, ấp úng nửa ngày mới cất tiếng, “Đoàn tiên sinh… anh tới mà sao không nói một tiếng?”

Đến lúc này, Bao Hải Loan và Tôn Ái Bình còn tưởng bình thường Đoàn Giai Trạch cũng hay tới đây thắp hương, quen mặt đạo sĩ kia cũng không có gì là lạ, chỉ là ngữ khí của đạo sĩ mập nghe có vẻ khách khí.

Đoàn Giai Trạch cười khan nói: “Tôi đưa lãnh đạo tới…”

Giang Vô Thủy thầm nghĩ, không phải anh là vườn trưởng của vườn bách thú tư nhân hay sao, lấy đâu ra lãnh đạo chứ, nhưng anh ta nhớ ra, ban nãy trong thấy Bao Hải Loan, hình như là lãnh đạo gì đó ở cục lâm nghiệp, kia không phải đơn vị chủ quản của Đoàn Giai Trạch hay sao.

Chu Tâm Đường từng cố ý dặn dò, nếu không có chuyện gì thì đừng dây vào Linh Hữu, nếu bọn họ có yêu cầu gì, đừng vội từ chối, nếu giúp được thì cứ giúp một tay, xây dựng mối lương duyên tốt đẹp.

Giang Vô Thủy cứ luôn đau đáu ý nghĩ này, nên tuy rằng Đoàn Giai Trạch không mở miệng, anh ta cũng vội vàng hỏi: “Vậy à, chào hai vị lãnh đạo, hai vị tới để đăng ký làm pháp sự ạ? Hai vị hẹn đạo trưởng nào, cần tôi giới thiệu không ạ?”

Giúp lãnh đạo của Đoàn Giai Trạch, cũng là giữ thể diện cho anh ấy, mà Đoàn Giai Trạch nở mày nở mặt trước lãnh đạo, cũng tính là thiện duyên đúng không? Như vậy liệu có thể ngăn cản Lục cư sĩ không nhỉ? Chuyện La Vô Chu lần trước khiến bọn họ sợ mất mật.

Bao Hải Loan nói, “Không cần đâu, tôi đang định hẹn đạo trưởng Mao Bản Thanh.”

Tiểu đạo sĩ ghi danh kia lẩm bẩm: “Không rảnh mà..”

Bao Hải Loan nhất thời ảo não, “Không phải đã nói cho tôi nói chuyện với Mao đạo trưởng hay sao?”

“Ây dà, lãnh đạo à đừng giận,” Giang Vô Thủy cười hề hề nói, “Mao sư điệt đang chuẩn bị bế quan, thật sự không thể hẹn cậu ấy được, đúng lúc này, hay là để tôi hẹn sư huynh của tôi, đạo trưởng Triệu Vô Tân cho ngài nhé?”

Bao Hải Loan liền mở to mắt nhìn, “Triệu đạo trưởng sao?”

Trong Lâm Thủy Quán này, ngoài cấp bậc cao nhất là Chu Tâm Đường ra, dưới ông là chủ nhiệm Thiệu Vô Tinh phụ trách đối nội đối ngoại, còn ở phương diện cúng bái hành lễ thì Triệu Vô Tân là người có tiếng tăm nhất, người bình thường căn bản không hẹn được.

Theo như Bao Hải Loan biết, tiếng tăm của ông ấy không chỉ dừng lại ở mức thành phố, mức tỉnh thôi đâu, mà dù có là thủ phủ muốn hẹn ông ta cũng phải xem thời gian thế nào, chưa chắc đã hẹn được.

Thế mà đạo sĩ mập này thuận miệng nói hẹn Triệu Vô Tân cho mình, Bao Hải Loan có phần không thể tin được.

Tiểu đạo sĩ kia tra máy tính một hồi, nói: “Đúng là thời gian này Triệu sư bá không sắp xếp lịch cúng bái hành lễ, có thời gian rảnh.”

Bao Hải Loan nghe cậu ta tra máy tính, bán tín bán nghi nói: “Vậy tôi hẹn… Triệu đạo trưởng nhé?”

Tiểu đạo sĩ click chuột, “Đã đăng ký cho ngài, xin hãy điền ngày làm lễ.”

Giang Vô Thủy lại khách khí hỏi: “Đoàn tiên sinh cùng hai vị lãnh đạo đây, trưa nay có thể ở lại dùng cơm chay không? Để tôi gọi điện cho chủ nhiệm Thiệu, để chủ nhiệm từ dưới núi quay về.” Chu Tâm Đường chỉ định Thiệu Vô Tinh qua lại với Linh Hữu, Đoàn Giai Trạch đã lộ diện, đương nhiên anh ta phải gọi người về rồi. Nếu như Thiệu Vô Tinh bận không về, anh ta sẽ xin chỉ thị của chủ nhiệm Chu.

Chạy về làm gì? Tiếp khách à?

Đừng nói là Bao Hải Loan, đến cả Tôn Ái Bình cũng biết Thiệu Vô Tinh. Thiệu Vô Tinh thường ra bên ngoài đại diện cho Lâm Thủy Quán. Rất nhiều người ở Đông Hải biết tới ông, nổi tiếng chỉ đứng sau mỗi Chu Tâm Đường, với một số người mà nói, ông còn được biết đến nhiều hơn cả Chu Tâm Đường.

Bao Hải Loan liền tự hỏi, rốt cuộc cái cậu Tiểu Đoàn này có lai lịch thế nào chứ? Cậu ta tới mà đến chủ nhiệm Thiệu đang làm việc ở bên ngoài cũng phải quay về tiếp dùng bữa?

Dù thế nào đi chăng nữa, Đoàn Giai Trạch quen biết với Tôn Ái Bình, hôm nay Bao Hải Loan coi như được hưởng xái của họ, lúc này vẻ mặt ôn hòa, thái độ cũng thân mật hơn nhiều so với ban nãy, ông hỏi ý chính chủ: “Lão Tôn, Tiểu Đoàn, ý hai người thế nào?”

Thoạt nhìn Tôn Ái Bình có vẻ bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng cũng thắc mắc, ông cũng không biết vì sao Tiểu Đoàn lại có vẻ ‘tai to mặt lớn’ như vậy, ông đưa mắt nhìn Đoàn Giai Trạch, để anh trả lời.

Đoàn Giai Trạch cũng thấy rõ Giang Vô Thủy đang giúp mình, anh rất cảm kích, cũng có chút ngượng ngùng, sao có thể kêu Thiệu Vô Tinh chạy về được chứ, “Thôi đừng làm phiền, chú à, không phải hôm nay con gái chú về nhà hay sao?”

“Ha ha, đúng rồi, vậy chúng ta đừng làm phiền nữa.” Tôn Ái Bình liền nói theo.

Hai người họ đã nói vậy rồi, tuy rằng Bao Hải Loan muốn tranh thủ kết bạn với chủ nhiệm Thiệu, cũng chỉ đành tiếc nuối phụ họa.

Tuy rằng không ở lại ăn cơm, nhưng Giang Vô Thủy vẫn đưa họ đi dâng hương, La Vô Chu tuy kiệm lời, nhưng cũng theo bên cạnh, sau đó hai người lại tiễn họ ra sơn môn.

..

Sau khi rời khỏi Lâm Thủy Quán, Tôn Ái Bình liền không kiềm chế được hỏi: “Tiểu Đoàn này, sao Giang đạo trưởng lại… cung kính với cháu như vậy?”

Giúp đỡ không thì thôi đi, nhưng càng tiếp xúc lại càng có cảm giác, Giang Vô Thủy coi Đoàn Giai Trạch như lãnh đạo, cũng không biết rốt cuộc Đoàn Giai Trạch có quan hệ gì với Thiệu Vô Tinh.

Bao Hải Loan nín nhịn tới bây giờ, lúc này cũng nói: “Tiểu Đoàn à, hôm nay thật sự cảm ơn cậu, quan hệ này của cậu cũng cứng quá rồi, tùy ý một cái là có thể giúp tôi hẹn được Triệu đạo trưởng. Bình thường muốn hỏi Triệu đạo trưởng một chút, nhất định sẽ bị nói tạm thời không nhận hẹn trước.”

Đoàn Giai Trạch: “Cháu.. cháu ấy à, trong lúc vô tình đã giúp được đạo trưởng Thiệu Vô Tinh gặp chuyện khó xử.”

Có giấu cũng không được, sau này Lâm Thủy Quán còn bán liên phiếu với Linh Hữu, không bằng mượn lý do trước.

“Cháu giúp chủ nhiệm Thiệu á?” Tôn Ái Bình liền xoa xoa đầu Đoàn Giai Trạch, “Cháu có quan hệ này, có chuyện gì là không làm được cơ chứ!”

Ông còn muốn lôi kéo quan hệ cho Đoàn Giai Trạch, ai ngờ anh lại có quan hệ vững chắc như vậy, có điều ngẫm lại, đúng là thép tốt phải dùng làm lưỡi dao.

Bao Hải Loan cũng tỏ vẻ hâm mộ, biết bao giờ số ông mới được may như vậy, vô tình giúp được Thiệu Vô Tinh chứ?

Phải biết, cái đạo trưởng Mao Bản Thanh kia còn kém Thiệu Vô Tinh cả một cái đầu, Thiệu Vô Tinh quen biết rộng rãi, lại còn là đệ tử thân truyền của ủy viên hội quản ủy ở Lâm Thủy Quán, cũng rất được chủ nhiệm hội quản ủy trọng dụng.

Chẳng trách các đạo sĩ ở đó lại tiếp đón Tiểu Đoàn cẩn thận như vậy, nhất định Thiệu Vô Tinh từng dặn dò, bởi vậy có thể thấy, hẳn chuyện được giúp đỡ kia rất quan trọng với Thiệu Vô Tinh.

“Dạ, vâng..” Đoàn Giai Trạch úp mở đáp qua loa, thầm nghĩ, đúng như vậy còn gì, nếu không phải anh kiên trì, người ở Lâm Thủy Quán đã bị ép mua ép bán rồi..

Có điều hôm nay cũng nhờ có chuyện này, sau này có tin từ Bao Hải Loan truyền đi, mọi người có thấy Lâm Thủy Quán bán vé Linh Hữu cũng không lấy làm lạ. Chỉ là khó tránh khỏi nghĩ ngợi, không biết Thiệu Vô Tinh thiếu nợ bao nhiêu chuyện?

..

Chuyện Đoàn Giai Trạch lên núi Bảo Tháp, tuy không gọi Thiệu Vô Tinh tới tiếp cơm, nhưng Giang Vô Thủy vẫn hồi báo lại, Thiệu Vô Tinh và Chu Tâm Đường nghe tin khó tránh khỏi suy nghĩ một chút.

Tuy Đoàn Giai Trạch nói là đưa lãnh đạo tới, nhưng bọn họ vẫn suy nghĩ sâu xa.

Thiệu Vô Tinh lo đến mức tái mét mặt mày, nghĩ có lẽ là tác phong ở quán quá chậm chạp, liền tăng tiến độ, mấy ngày sau liền đưa vườn bách thú Linh Hữu vào liên hợp vé năm, cũng làm xong liên phiếu của đạo quán với vườn bách thú, đồng bộ ở tuyến trên lẫn tuyến dưới, ở chỗ bán vé còn dán áp phích thật to.

Tín đồ của đạo quán thấy tờ áp phích này đều đứng hình.

“… Ê này, có phải tôi nhìn nhầm rồi không, vườn bách thú… Linh Hữu? Bán liên phiếu?”

“Sao một vườn thú lại bán liên phiếu cùng đạo quán chứ? Trông có vẻ không phải in sai, chuyện gì vậy?”

“Ôi trời ơi, hay là do họ hàng nhà quán chủ mở.”

Chuyện này thật kì lạ, phản ứng đầu tiên của đại đa số mọi người là không hiểu vì sao, không biết vì sao đạo quán lại cho vườn bách thú tới đây quảng cáo.

Các du khách ngoại địa lại càng mờ mịt hơn, họ hỏi nhân viên và các tín đồ bản địa: “Này, đây là thắng cảnh ở chỗ mọi người à? Xem chừng có vẻ rất ghê gớm, hẳn là bán vé cùng đạo quán cơ mà, là thần tiên phương nào mở à?”

“Hay là vườn bách thú bỏ tiền ra quảng cáo nhỉ..”

“Thế phải bỏ ra bao nhiêu chứ! Đây là Lâm Thủy Quán đó, biết người ta đã ở đây bao nhiêu năm rồi không? Vườn bách thú kia giàu tới mức nào cơ chứ.”

“Hay là rất nổi tiếng ở bản địa nhỉ?”

“Chắc vậy rồi, nếu đã lợi hại như vậy, chúng ta tiện đường đi xem đi, cô xem, có xe bus tới thẳng đó này.”

—— Thiệu Vô Tinh còn nhanh nhẹn, đưa Linh Hữu vào trạm dừng của xe bus, lấy tên trạm là “Công viên Hải Giác, vườn bách thú Linh Hữu.”

“Được đó, đã tới đây rồi, không bằng đi xem đi.”

Thế là có không ít du khách ngoại địa mua vé, bởi mua liên phiếu còn rẻ hơn một chút. Bọn họ đều cho rằng Linh Hữu cũng là một địa điểm nổi danh ở đây, xem áp phích xem, nơi đây được xây dưới núi Hải Giác đẹp như tranh vẽ, có rất nhiều người lui tới, các loài thú tương tác rất thú vị và đáng yêu, còn có buồng triển lãm tân tiến, xem chừng có chuyện này thật.

Còn những người dân địa phương, ngoài việc thảo luận không biết rốt cuộc Linh Hữu có lai lịch thế nào, có quan hệ gì với quán chủ ra, cũng có người trước đó từng xem tin về Linh Hữu, thấy hấp dẫn nên mua liên phiếu đi xem.

Đọc truyện chữ Full