Với các cư dân ở Đông Hải mà nói, diễn đàn giao lưu các tôn giáo lần này không ảnh hưởng một chút nào tới cuộc sống của họ, nhưng cũng mang tới chút giải trí.
Tuy rằng Đông Hải không lớn lắm, nhưng cũng hơn hai triệu dân, mấy trăm đại biểu tôn giáo tới đây, đúng là không có gì đáng chú ý. Nói là đại biểu tôn giáo, nhưng thực chất chủ yếu là hòa thượng và các đạo sĩ, mà nguyên nhân sâu xa người trong cuộc đều biết rõ.
Sau khi mọi người thấy tin được share nhiệt tình trên newfeed, mới biết thì ra có một hội nghị như vậy được tổ chức ở Đông Hải.
— Mấy trăm hòa thượng, cùng xuất hiện ở vườn thú Linh Hữu.
Diễn đàn giao lưu mà, sau khi giao lưu xong, đi dạo một vòng thăm quan các thắng cảnh ở địa phương cũng là chuyện thường tình. Tuy rằng vườn thú này không có lịch sử lâu đời, nhưng dạo gần đây đang rất nổi tiếng, huống hồ Lâm Thủy quán tham gia diễn đàn lần này còn có giao tình bán vé chung với vườn thú Linh Hữu nữa mà.
Đài truyền hình và báo chí địa phương đều đăng tin về diễn đàn giao lưu, cũng phái cả phóng viên đi quay chụp các chương trình phía sau, bao gồm cả hoạt động tham quan các địa điểm du lịch.
Lúc các hòa thượng đi dạo vườn bách thú, có du khách chụp được ảnh đăng lên mạng, tỏ ý thật thú vị, Linh Hữu này chinh phục được đạo sĩ rồi giờ còn muốn chinh phục cả hòa thượng.
Mà vừa khéo, báo chí địa phương cũng phái phóng viên tới đưa tin, một trong số đó có cả phóng viên nhiếp ảnh trước đó từng chụp bức ảnh “Thái Cực”.
Anh phóng viên này còn chụp một bức ảnh mang thiền ý, ở khuôn viên mới của Linh Hữu, có những khóm trúc rậm, mà các tăng nhân sau khi đi tham quan cần được nghỉ ngơi, bèn ngồi dưới mặt đất.
Lá trúc dập dờn trong gió, các tăng nhân ngồi khoanh chân ở phiến đá ven đường để thiền và tụng kinh, không để tâm xem mình đang ở đâu, khiến người ta vừa nhìn đã nghĩ tới ba chữ, thật yên tĩnh.
Ngoài ra còn có những bức ảnh rất thú vị, các tăng nhân túm năm tụm ba tham quan động vật trong vườn bách thú, ở khu của khỉ, còn có chú khỉ bắt chước động tác của nhà sư, chắp tay lên hành lễ.
Còn có một bức hình, có tăng nhân ở trong khu triển lãm “sư-hổ”, đứng ngắm sư tử cách một lớp kính, bức ảnh “Thái Cực” bên trong cũng lọt vào ống kính, “quả trứng màu” này rất thú vị.
(Trứng màu: Chỉ các chi tiết được ẩn giấu trong phim ảnh, sách vở…)
Kỹ năng của phóng viên này thì khỏi phải bàn cãi rồi, nhận được giải thưởng quốc tế, nên sau khi anh ta đăng bức ảnh các nhà sư đi tham quan vườn bách thú lên, được chia sẻ rất nhiều lần.
Các cư dân mạng đều cảm thán, cảm thấy bức ảnh này được chụp quá tốt, rất giàu “thiền ý”, tựa như một thước phim, nhất là bức ảnh các hòa thượng ngồi thiền dưới khóm trúc, mọi người có thể tự bổ não ra cả một kịch bản.
Còn có bức ảnh mười mấy hòa thượng, cùng chỉ về phía một con cáo lông đỏ nói chuyện, thể như không biết đến loại động vật này, nhưng lại rất có bầu không khí sinh hoạt.
Tác phẩm như vậy, rất giống với các tín đồ Phật giáo trong tưởng tượng của mọi người, mặc dù đang tổ chức đi tham quan, nhưng tham quan vẫn có thể nhìn ra được ý thiền. Họ cũng không thoát ly với xã hội, nhưng không phải bộ dạng các nhà sư sau khi xong việc thì rượu chè đàn đúm, mà là:
“Nơi tôi đến nơi ấy thành chùa.”
—— Cảnh tượng này, về sau cũng trở thành luận cứ cho tin đồn rằng măng ở Linh Hữu có thể chữa bệnh: Nhất định bởi vì những cây trúc này từng được khai quang! Nói không chừng còn được cả đạo sĩ lẫn hòa thượng khai quang cho nữa!!
…
Thực tế là..
Mười mấy cao tăng đến từ các chùa chiền khác nhau, đứng quanh buồng của cáo lông đỏ, chỉ trỏ vào nó mồm năm miệng mười nói:
“Đây chắc chắn là yêu quái biến hình rồi, chứ nó không thể nhỏ như vậy được.”
“Với yêu khí này chắc cũng sống được trăm năm rồi.”
“Hồ ly tinh là gian xảo nhất, năm trước bần tăng từng bắt được một con ở ngoại ô, nhưng bắt được rồi nó lại trốn, hừ thật bực mình.”
“Vị sư huynh này, huynh bất cẩn quá rồi, bình thường tôi hay…”
Các cao tăng vui vẻ thảo luận nên hàng yêu thế nào.
Hồ Đại Vi run lẩy bẩy!
Vì sao gã đã nhận đại ca rồi, vẫn còn bị mấy hòa thượng này đe dọa hả.
Các hòa thượng túm năm tụm ba nhìn Hồ Đại Vi mà không ai để ý tới đại tiên Hữu Tô, cô vẫn làm như không có việc gì mà ăn hoặc nhắm mắt dưỡng thần, các hòa thượng này đều nghĩ cô là cáo bình thường..
Ở bên kia, Đoàn Giai Trạch cùng các nhân viên đưa nước tới cho các hòa thượng ngồi dưới đất, họ đều trả để mua thiền.
Trong số các hòa thượng này, có người đã ngộ đạo tới cảnh giới nào đó, có người trình độ không đủ, nên không ngộ được gì, có cho họ trúc Quan Âm cũng chỉ như trúc thường.
Đoàn Giai Trạch còn nghe thấy tiếng lão hòa thượng thất vọng giáo huấn đệ tử của mình, lãng phí một cơ hội tốt như vậy, mà chẳng ngộ được cái gì. Anh còn có thể giúp ông tổng kết: Cậu là đệ tử kém cỏi nhất tôi từng dạy!
Ký Thiện cũng lặn lội tới Đông Hải, lúc này rầu rĩ nói với Đoàn Giai Trạch: “Anh Đoàn à, chẳng lẽ không có ai hữu duyên hay sao?”
Đoàn Giai Trạch có vẻ áy náy nói: “Thật sự không có, phương trượng à, thật ngại quá, chuyện này tôi không thể làm chủ được.”
Mỗi hòa thượng trong chùa tới tìm anh, đều hỏi anh câu này.
Ký Thiện len lén nhìn Đoàn Giai Trạch, có lẽ những người khác còn tin, chứ ông sẽ không tin. Nếu vườn trưởng Đoàn mà không có sức ảnh hưởng gì, thì sao vị đại đức kia lại chọn nơi đây, sao Lâm Thủy quán lại bán vé chung cùng?
Ở đây ngộ đạo một thời gian dài, không bằng gây dựng mối quan hệ với vườn trưởng Đoàn.
Sau một hồi suy nghĩ, Ký Thiện nói: “Không biết vườn thú ta có nhận gửi nuôi động vật không?”
Đoàn Giai Trạch không hiểu nói: “Gửi nuôi cái gì?”
Ký Thiện mỉm cười nói: “Có một chùa ở Thái Lan khi tới chơi chùa Vô Lượng, đã đưa rất nhiều lễ vật tới, trong đó có một con voi châu Á trắng, vẫn luôn được nuôi trong chùa. Nhưng dù sao chúng tôi cũng không phải người chuyên nghiệp, hy vọng có thể gửi nuôi trọn đời ở vườn thú, được vườn thú chăm sóc, cho nó một hoàn cảnh tốt hơn.”
Nuôi dưỡng động vật bảo vệ cấp quốc gia cần có sự cho phép, cho dù là lễ vật giao lưu cũng như vậy, chùa Vô Lượng phải xin giấy phép, còn đặc biệt mời người về nuôi, nên chuyện có nhân viên chuyên nghiệp hay không không phải vấn đề, nhưng không cần nói rõ điều này ra, ông chỉ đang mượn lý do mà thôi.
Đoàn Giai Trạch: “!!!!”
Sao anh có thể từ chối được?? Voi châu Á là động vật bảo vệ cấp một, nhận nó rồi thì sẽ hoàn thành nhiệm vụ, nói là gửi nuôi trọn đời, nhưng thực ra là tặng cho luôn.
Con voi châu Á này vừa có màu trắng hiếm thấy, lại còn là món quà tôn giáo của quốc gia khác, mang ý nghĩa đặc thù, chắc chắn là một điểm sáng lớn, có cho trung tâm gây giống làm họ cũng không thể làm được.
Trong truyền thuyết, bồ tát Phổ Hiền cưỡi bạch tượng sáu ngà, chú voi lớn, vừa oai hùng lại vừa nhu thuận, ám chỉ sự từ bi và uy lực của bồ tát. Trong cổ đại, Thái Lan rất tôn sùng bạch tượng, coi đó như thánh vật. (Bạch tượng: voi trắng)
Ký Thiện gửi voi qua Linh Hữu, ngoài mặt thì nói là để nó được ở trong môi trường tốt, có lý do rõ ràng, nhưng thực tế là muốn mượn cơ hội để thiết lập quan hệ với Linh Hữu, sau này còn có thể nói là tới thăm voi…
Dù Hữu Tô không nhắc nhở, thì Đoàn Giai Trạch cũng sẽ đồng ý. Các hòa thượng muốn tới thì tới, dù sao bọn họ cũng không tìm được Lục Áp, cũng chỉ cọ trúc một chút, đến măng cũng không được ăn, cho không vé vào Linh Hữu.
“Phương trượng cũng đã tham quan, biết điều kiện chỗ chúng tôi thế nào rồi đó, tôi cũng không nói nhiều nữa, cảm ơn sự tín nhiệm của phương trượng, vậy chúng ta bàn công việc kỹ hơn một chút đi….” Lúc bấy giờ Đoàn Giai Trạch đã quyết định chuyện này.
Ký Thiện cười ha hả sóng vai cùng Đoàn Giai Trạch tới văn phòng làm việc để nói chuyện.
Các hòa thượng khác nhìn Ký Thiện đầy ngưỡng mộ và ghen tị, thực ra hòa thượng ở các chùa khác đều đang nghĩ, sau khi diễn đàn kết thúc, họ còn muốn mượn cớ để có thể lui tới nơi này.
Chỉ là đầu óc họ không lanh lợi như Ký Thiện, thực ra trong chùa họ cũng có khỉ hoặc sư tử, một số nơi có giấy phép nuôi giống như chùa Vô Lượng, một số nơi thì không.
Bực thật đấy, tại sao vị đại đức này lại chọn Đông Hải chứ? Sao cứ phải là Đông Hải kia chứ, nếu như là nơi khác, bọn họ đều có thể nán lại, thậm chí còn mở cả học viện Phật giáo ở đây luôn.
Thế nhưng bây giờ, cũng không biết liệu Lâm Thủy quán có đáp ứng hay không, hoặc là không biết liệu bên đó sẽ đưa ra điều kiện gì.
….
Đoàn Giai Trạch dẫn Ký Thiện đi tới phòng tiếp khách ở tòa nhà văn phòng, mời ông ngồi xuống rồi rót chén trà.
Ký Thiện tò mò nhìn cái hố lõm dưới sàn nhà, có một hố to bự, hố còn lại nhỏ hơn, gạch dưới sàn nhà thì vỡ như mạng nhện.
Đoàn Giai Trạch nhìn thấy ánh mắt ông, cười gượng hai tiếng, giải thích: “Không cẩn thận đập bể.”
Ký Thiện suy tư nói: “Nhất định là vật nặng lắm nhỉ.”
Đoàn Giai Trạch cùng Ký Thiện thảo luận chuyện đưa bạch tượng tới, trong khuôn viên mới của anh có một khu triển lãm thích hợp để nuôi bạch tượng, nếu như có bạch tượng thật, Đoàn Giai Trạch muốn tuyển hai nhân viên chăn nuôi để chuyên chăm sóc cho nó.
Ký Thiện còn làm như lơ đãng nhắc tới, chuyện như vậy có thể liên hệ để truyền thông đưa tin một chút.
Tán gẫu xong, Ký Thiện có vẻ ngại ngùng hỏi: “Không biết sau này có thể thường xuyên tới thăm bạch tượng không nhỉ?”
Đoàn Giai Trạch gật đầu: “Đương nhiên là được rồi, để tôi đi nói với đạo trưởng Chu một chút.”
“Chuyện đó, vườn trưởng Đoàn có biết, sau này có thể có rất nhiều huynh đệ ở chùa chiền khác sẽ tới Đông Hải không?” Ký Thiện hỏi.
Đoàn Giai Trạch: “À, chuyện này, tôi cũng không rõ nữa, đây cũng không phải chuyện tôi có thể quyết định được..”
Ký Thiện gật đầu, dù có tới hay không, thì ông cũng đã chiếm được tiên cơ rồi, lại còn dùng cách quang minh chính đại nữa.
Ký Thiện lại hàn huyên với Đoàn Giai Trạch thêm một chút nữa, sau đó add nick wechat, lúc bấy giờ mới rời đi.
….
Buổi tối, sau khi các hòa thượng lưu luyến không nỡ rời đã đi, Đoàn Giai Trạch lại hỏi Hữu Tô giờ nên làm gì.
Sau khi các hòa thượng tới, vẫn còn chưa thỏa mãn, còn muốn tới lần nữa, hy vọng càng mạnh mẽ hơn, nếu như Lâm Thủy quán còn ngăn cản, có khi họ còn phá vỡ ấy chứ. Lúc này Chu Tâm Đường đang rất khổ não, tha thiết hy vọng Linh Hữu đưa ra chủ ý.
Thế nhưng Đoàn Giai Trạch cũng không nghĩ ra nên giải quyết thế nào cho hợp lý, lại trông chờ vào mấy người Hữu Tô.
Hữu Tô đang định nói, lại bị Lục Áp cắt lời, “Sao nhà ngươi cứ hỏi ý ả mãi thế, ả hồ ly này sẽ nghĩ cho bản thân đầu tiên, ngươi tự đi mà nghĩ!”
Hữu Tô liếc nhìn Lục Áp một chút, không lên tiếng, nhưng ánh mắt không cho là đúng.
Đoàn Giai Trạch ôm một bụng phiền muộn, trong lòng rên rỉ thế mà cũng không được à? Trước kia chỉ hoàng đế mới có quyền này thôi đó.
Bạch Tố Trinh cũng mỉm cười nói: “Vườn trưởng thử nêu ý kiến của mình xem.”
Sau một thời gian học hỏi, Đoàn Giai Trạch đã có thể tự mình tiến cử động vật, giao thiệp với các ban ngành liên quan, đưa ra các phương án tuyên truyền, nhưng loại chuyện này thì đúng là anh không thông thạo, lần nào cũng phải hỏi ý kiến của Hữu Tô và Bạch Tố Trinh.
Đến Bạch Tố Trinh cũng nói vậy, Đoàn Giai Trạch vô cùng đáng thương đành phải tự động não, “Em cũng không biết nữa.. để em nghĩ xem..”
…
Đoàn Giai Trạch đang suy nghĩ, Lục Áp liền móc trong túi ra hai cọng lông chim, ném cho Đoàn Giai Trạch, hậm hực nói: “…Ngày hôm nay.”
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Hôm nay Đoàn Giai Trạch bận đón tiếp các hòa thượng, không có thời gian đi tới buồng của Lục Áp, không ngờ Lục Áp lại tự nhặt lông chim của mình đưa cho anh.
Ngươi có cảm động hay không hả?
Đoàn Giai Trạch cung kính nhận lấy lông chim, cất vào trong túi áo: “Cảm tạ đạo quân.”
Lúc bấy giờ anh mới nhận ra, mọi người đều nhìn họ đầy kỳ quái.
Đoàn Giai Trạch: “….Sao hả?”
Hữu Tô lấy làm lạ mà nói: “Đạo quân, ngài đưa lông chim cho vườn trưởng ư?”
Vẻ mặt này vừa nhìn đã biết là đang suy nghĩ gì đó, Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi nói: “Hiểu lầm rồi, đạo quân thưởng cho em, bởi vì em muốn tích lông lại làm gối, mà đúng lúc đạo quân cũng rụng mấy cọng lông, không có ý nghĩa gì đâu.”
Lục Áp cũng làm bộ không để tâm, “Đúng vậy, ta giữ cũng chẳng để làm gì, nên thưởng cho tên ấy.”
Lừa người à! Mọi người thầm nghĩ, thế sao không thưởng cho chúng tôi?
Để mà so sánh, như nhân loại, phụ nữ xưa cũng tặng đuôi tóc của mình cho người thương. Loài chim dùng lông để thu hút khác phái, còn có thể dùng lót tổ, mà lông của Tam Túc Kim Ô còn ẩn chứa chân hỏa, ý nghĩa vô cùng to lớn.
Dù có không mang theo ý nghĩa đặc thù gì, thì tặng món đồ này cho người ta, cũng phải là bạn bè thân thích chứ??
Mọi người khác hoặc là tâm tư kín đáo, hoặc là có chút xảo trá, chỉ có Tiểu Thanh là nói thẳng toẹt: “Thật hay giả vậy, em thấy có vấn đề, không phải đạo quân vẫn chưa có đạo lữ hay sao?”
Lục Áp: “………….”
Đoàn Giai Trạch: “………………”
Đoàn Giai Trạch phẫn nộ nói: “Sao tư tưởng của mấy người tiên giới cũng nhảy cóc vậy, vừa thấy lông rụng, liền nghĩ tới lông toàn thân, rồi nghĩ tới tìm phối ngẫu, rồi lại nghĩ tới chuyện đạo lữ, rồi lại nghĩ tới chuyện chơi gay, lập tức nghĩ tới nhân – cầm…”
Mọi người: “……………”
Tiểu Thanh cũng xấu hổ không thôi, cảm giác như cả linh hồn bị tra hỏi, bèn nhận sai: “Em sai rồi, chỉ là em có cảm giác, bình thường đạo quân cứ hùng hùng hổ hổ vậy thôi, nhưng thực chất vẫn rất thân thiết với vườn trưởng…”
Lúc này cậu không dám nói đạo lữ cái gì nữa, những người khác lại càng không, tránh cho bị Đoàn Giai Trạch mắng trong đầu họ chỉ toàn chứa mấy thứ không đâu.
Mặt Lục Áp xanh mét nói: “Ai thèm thân thiết với tên ấy!”
Đoàn Giai Trạch yếu ớt bảo: “Thế anh thừa nhận anh hùng hùng hổ hổ à…”
Lục Áp: “……….”
Mọi người: “……….”
Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào lúng túng, qua hồi lâu, Hữu Tô phá vỡ sự trầm mặc: “Vườn trưởng đã nghĩ xong chưa?”
Đoàn Giai Trạch do dự nói: “Có ý tưởng này, để em nói thử nhé, có vấn đề gì thì mọi người cứ góp ý.”
Mọi người gật đầu, bộ dạng đang rửa tai lắng nghe.
Đoàn Giai Trạch sợ mình không nói được, còn cầm quyển vở qua, viết xuống mấy chữ, yếu ớt nói: “Em học theo ý tưởng của Hữu Tô và chị Bạch, vẫn để cho các chùa chiền này treo biển quảng cáo, đăng video của chúng ta. Em biết có một số chùa chiền cũng là thắng cảnh nổi tiếng, hoặc ở thành phố lớn, những điều này rất quan trọng.”
“Thế nhưng chúng ta chỉ là một vườn thú không lớn, nhất định không đủ thu hút các du khách khác, bởi vậy nên, chúng ta còn cần hợp tác với cục du lịch thành phố, đẩy rộng các biển quảng cáo đó ra khắp Đông Hải, trước đó, các video chúng ta quay đều rất hot, mà hình như thành phố ta cũng đang có ý định phát triển thành thành phố du lịch.”
“Đồng thời, thông qua những quảng cáo này, cũng có thể gây dựng Linh Hữu thành một thương hiệu, để các du khách khác có ấn tượng tới Đông Hải thì nhất định phải tới Linh Hữu, như vậy sẽ càng có nhiều tài nguyên để khai phá hơn, chứ không chỉ hạn chế ở các cư dân địa phương.”
“Để trao đổi, chúng ta phải thảo luận với Lâm Thủy quán vấn đề đưa các tăng nhân tới Đông Hải. Để không ảnh hưởng tới sự hài hòa đôi bên, em thấy nên để những chùa kia thay phiên nhau phái từng nhóm từng nhóm tới Linh Hữu làm công, để tránh dị nghị, nên sẽ không mặc tăng phục, không được truyền giáo, cũng không được tùy ý rời khỏi phạm vi Linh Hữu.”
“Đại khái là như vậy..”
Đoàn Giai Trạch nói xong, phát hiện ra tất cả mọi người đều nhìn anh không nói lời nào, nhất thời cuống lên, trong lòng trống rỗng, anh gãi đầu: “Sao mọi người không nói gì vậy, phải rồi, còn có một vấn đề nữa, em cũng không chắc lắm, mọi người xem nếu không phát tiền lương cho những tăng nhân này, liệu có quá đáng hay không?”
Mọi người trăm miệng một lời: “Không đâu!!”
Bạch Tố Trinh cười híp mắt nói: “Quả nhiên vườn trưởng đã rất tiến bộ, suy nghĩ rất chu đáo.”
Hữu Tô cũng vỗ tay nói: “Không tồi, rất hợp lý, mọi mặt đều chu toàn.”
Biện pháp này không thô bạo bảo mỗi chùa quyên góp một triệu qua, nhưng có thể gián tiếp mang tới số tiền lời hơn cả một triệu, rất có lợi cho sự phát triển của Linh Hữu, mọi người đều không bị thiệt thòi. Ngay cả Lâm Thủy quán cũng tăng lợi nhuận nhờ thêm lượt khách tham quan.
Để các tăng nhân tới đây làm công, chí ít mỗi ngày đều có thể ngồi thiền dưới khóm trúc, họ cũng cam tâm tình nguyện, đều là người tu hành, không phải lo sẽ bại lộ cái gì. Hơn nữa với bản lĩnh của họ, dù có biết động vật ban ngày buổi tối biến thành người, cũng chỉ nghĩ đó là yêu quái bị đại đức hàng phục mà thôi.
Ngay cả Lục Áp khắt khe nhất, cũng gật đầu tỏ ý tán thành.
…
Kết thúc diễn đàn giao lưu các tôn giáo, thì họ cũng bàn bạc xong chuyện điều kiện trao đổi.
Lâm Thủy quán cũng không quá miễn cưỡng đồng ý, bởi thấy bản thân họ không bị ảnh hưởng gì, hơn nữa còn có cả lợi nhuận.
Cục du lịch thành phố rất vui vẻ, được dựng biển, đăng video miễn phí ở hơn một trăm thành phố, bao gồm cả các thắng cảnh du lịch nổi tiếng, chưa nói tới chuyện chi phí, mà Lâm Thủy quán bán vé chung với Linh Hữu, có rất nhiều nơi không phải cứ có tiền là đã được đăng.
Các hòa thượng cũng rất vui vẻ, chỉ cần giúp đỡ chuyện quảng cáo, là có thể đưa người tới thường trú. Mọi người đã trải nghiệm tu hành ở đây, hiệu quả rất tốt, còn có một chút cơ hội được đại đức chỉ điểm. Bình thường giúp đỡ việc vặt cũng không thành vấn đề, các tăng nhân khi ở chùa cũng phải làm việc.
Tuy rằng bây giờ mỗi lần chỉ được một người đến, còn phải theo từng nhóm, trước tiên đưa các chùa lớn tới, nhưng tổng cộng cũng chỉ có ba đợt, mỗi đợt trên dưới bốn mươi người, mỗi năm một vòng, chẳng mấy sẽ đến lượt ——Lần này có tận mấy trăm người tới, mỗi chùa tới không chỉ có một người.
Bởi vì chùa Vô Lượng “gửi nuôi” bạch tượng, vườn trưởng rất vui, nên tăng cho họ tiêu chuẩn hai người, những người khác cũng không nói được gì.
Mà người vui nhất ở đây là Đoàn Giai Trạch, được miễn phí quảng cáo miễn phí nhân công, mấy hòa thượng này còn muốn gửi phí sinh hoạt cho anh nữa.
Tháng sau những nhà sư kia mới chính thức tới, khoảng thời gian này trong chùa sẽ phải tuyển chọn một chút. Linh Hữu không nhận những người tuổi quá cao, hoặc không cần thiết tới, về cơ bản sẽ chọn những người đương độ tráng niên, có tiền đồ nhất qua đây.
Nhiều người như vậy, đương nhiên không thể ở trường kỳ ở buồng triển lãm bỏ trống, nên Đoàn Giai Trạch định bụng cầm phí sinh hoạt họ gửi tới làng bên tìm phòng cho thuê, bởi vì có rất nhiều người trẻ tuổi vào thành phố làm công, nên thu xếp cho mấy chục người chỉ là chuyện nhỏ.
Bởi vì chuyện thuê đất mà anh cũng hay qua lại với người trong thôn, cách đây không lâu anh còn thuê một mảnh đất để làm thủy cung, bởi vậy nên tiền nhà vốn không cao còn được giảm giá một chút.
Mà phượng trượng Ký Thiện của chùa Vô Lượng tốt bụng nhất, đưa cả một con bạch tượng châu Á tới, Đoàn Giai Trạch mở cờ trong lòng.
Những món hời như vậy, xin hãy tới nhiều hơn nữa đi!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 50: Sao tư tưởng ở tiên giới cũng cởi mở như vậy?
Chương 50: Sao tư tưởng ở tiên giới cũng cởi mở như vậy?