DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 64: Lì xì dành riêng cho vườn trưởng

Đêm ba mươi quá phấn khích, cứ như vậy bận rộn đến tận nửa đêm, lúc Đoàn Giai Trạch đi ngủ đã là bốn giờ rồi, anh ngủ tới tận trưa hôm sau, sau đó mới chật vật ngồi dậy, ra ngoài chúc Tết.

Đã bắt đầu làm ăn rồi thì không thể giống như hồi còn đi học, cùng lắm chỉ qua lại chỗ thầy và bạn, bây giờ Đoàn Giai Trạch còn phải vào nội thành chúc Tết các vị lãnh đạo.

Đầu tiên Đoàn Giai Trạch đi tới nhà Tôn Ái Bình, anh vừa vào nhà chúc Tết, Lưu Lỵ An liền kéo anh lại than thở.

Bởi vì chuyện con hổ mà hôm qua mọi người không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay Tôn Ái Bình vẫn phải đi làm việc, điều tra xem vì sao hổ hoang Bangladesh lại tới được thành phố Đông Hải. Gần đây Tôn Ái Bình đang nghĩ tới chuyện thăng quan, không thể không biểu hiện tích cực.

Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi trong lòng, chỉ e chuyện này không điều tra ra được, Hoa Trùng tự mình đi tìm Hồ Đại Vi, chỉ có điều vì không phân biệt được đường thành thị, nên mới chạy tới quảng trường Long Môn.

Lưu Lỵ An lại đau lòng, nói chắc Đoàn Giai Trạch cũng không được nghỉ ngơi tốt, đưa cho anh một phong bao.

Đúng lúc Bạch Hải Ba cũng ở đây, Đoàn Giai Trạch nhìn anh ta, được lắm, đã tới nhà gái rồi, liền nói với Bạch Hải Ba đầy ẩn ý: “Có mấy lời nên nói thì cần phải nói đó.”

Bạch Hải Ba quýnh lên nhìn Đoàn Giai Trạch, biết anh đang giục anh ta phải thẳng thắn với Tôn Dĩnh.

Tôn Dĩnh không hiểu ý, còn tưởng anh đang trêu họ, đỏ mặt lên lén lút đưa cho Đoàn Giai Trạch một phong bao lì xì.

Đoàn Giai Trạch nhận hai phong bao lì xì, còn đi tới núi Bảo Tháp thăm Chu Tâm Đường một chuyến, anh cảm thấy ông cụ cũng không dễ dàng gì.

Chu Tâm Đường thấy Đoàn Giai Trạch tự mình tới chúc Tết mà thụ sủng nhược kinh, Tết đến chỗ ông càng có nhiều khách hành hương hơn, dẫu có vậy, cũng bớt chút thời gian để tiếp đón Đoàn Giai Trạch.

Vị thủ trưởng của Tôn Ái Bình là Bao Hải Loan hôm nay cũng tới dâng hương, dẫn theo cả người nhà, vốn là ông đang ở phía hậu cần mua hương, nhưng thấy bóng Đoàn Giai Trạch thấp thoáng từ phía sau đi ra.

Bao Hải Loan đang định ra chào hỏi, lại thấy Chu Tâm Đường cũng tự mình ra ngoài, Đoàn Giai Trạch cản Chu Tâm Đường lại, nói câu gì đó, dường như là không cần ông tiễn nữa.

Điều này khiến Bao Hải Loan kinh ngạc, Chu Tâm Đường có thân phận gì chứ, ngay cả ông chủ lớn ở thành phố Đông Hải cũng không thể khiến ông ấy chủ động đón khách, huống hồ là tiễn ra tới cửa, nếu không phải Đoàn Giai Trạch ngăn cản, chỉ sợ còn muốn tiễn tới tận sơn môn.

Trong lòng Bao Hải Loan dậy sóng, vừa kinh ngạc vừa thấy kể cũng đúng. Tuy rằng năng lực của Thiệu Vô Tinh không kém, nhưng không đủ để vào hội quản ủy, vẫn là đệ tử đời hai, chuyện liên phiếu ông muốn bàn bạc cũng tương đối khó.

Nếu nói bởi vì Thiệu Vô Tinh nợ ân tình, dốc hết sức thúc đẩy chuyện liên phiếu, chẳng bằng nói thực ra Đoàn Giai Trạch có qua lại với Chu đạo trưởng sẽ hợp lý hơn.

Lại thêm khoảng thời gian trước, trụ trì chùa Vô Lượng gửi nuôi bạch tượng, cũng có vai vế tương đương, nói không chừng trong nhà Đoàn Giai Trạch có chống lưng về mặt này.

Bao Hải Loan càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, sang năm ông được thuyên chuyển công tác, giờ có hai ứng cử viên cho vị trí của ông, một người là Tôn Ái Bình, người kia cũng có chút quan hệ, Tôn Ái Bình do Bao Hải Loan đề cử, nhưng ông cũng không dám toàn lực nâng đỡ Tôn Ái Bình, sợ kết oán với đối phương. Thế nhưng bây giờ, ông đã thay đổi suy nghĩ, vẫn là Tôn Ái Bình khá hơn.

Đoàn Giai Trạch không biết Bao Hải Loan nhìn thấy mình, Bao Hải Loan cũng không ra chào hỏi, sau khi xuống núi anh lại chạy đi chúc mấy nhà, đều là những người quen biết khi làm các thủ tục.

Đối phương cũng biết Linh Hữu có bối cảnh, thấy vườn trưởng Đoàn còn khách khí tới chúc Tết như vậy, đương nhiên rất niềm nở, cứ như vậy mãi đến tối mịt mới trở về.

..

Lúc này về, Tiểu Thanh vô cùng phấn khởi chạy ra đón, “Vườn trưởng à, cuối cùng anh cũng về rồi, chúng tôi chuẩn bị lì xì cho anh rồi này.”

Tối hôm qua nhắc đến lì xì, mọi người đều nhất trí tán thành việc tặng lì xì cho Đoàn Giai Trạch, thế nhưng không hạn chế lì xì là cái gì, không nhất định là tiền, cứ linh hoạt ứng biến thôi.

Tiểu Thanh trầm tư suy nghĩ hồi lâu, trước khi Đoàn Giai Trạch trở về, cuối cùng cũng nghĩ ra nên tặng cái gì, lúc này vô cùng hưng phấn muốn tặng cho Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch cũng rất vui vẻ, duỗi hai tay ra: “Ây gù không cần phải khách sáo như vậy đâu…”

Tiểu Thanh: “…………..”

Tiểu Thanh lấy một bao lì xì bằng vải đỏ rất lớn ra, món quà của cậu rất to, bởi vậy nên tùy ý tự chế một phong bao lì xì siêu lớn.

Đoàn Giai Trạch mở ra nhìn, nụ cười cứng đơ lại, anh lấy đồ vật ra, chần chừ nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm, đây là một chiếc… tạp dề?”

Trong bao vải đỏ rõ ràng là một chiếc tạp dề màu xám xanh với hoa văn kẻ ô vuông, đẹp thì đẹp thật đấy, chỉ là Đoàn Giai Trạch rất khó hiểu, anh không nghĩ ra vì sao lại tặng anh tạp dề.

Tiểu Thanh: “Thì đó, vườn trưởng luôn xuống bếp, chiếc tạp dề này làm từ da tôi lột một trăm năm trước, nước lửa bất xâm, sau này anh nấu nướng không sợ quần áo bị bẩn. Ban nãy mọi người đều khen món quà tôi chuẩn bị đó.”

Đoàn Giai Trạch: “………….”

Sự săn sóc này khiến Đoàn Giai Trạch suýt chút nữa thổ huyết, anh còn tưởng mình sẽ nhận được linh dược, pháp khí gì đó, chẳng phải trong tiểu thuyết tu tiên đều viết như vậy hay sao. Giờ anh mới thấy mình đã nghĩ quá nhiều rồi, các vị đại tiên cũng toàn suy xét dựa trên thực tế.

Đương nhiên, đáp lại phong bao lì xì 100 tệ, như vậy đã tốt lắm rồi, vẫn là Tiểu Thanh giàu tâm huyết, thế là Đoàn Giai Trạch liền khôi phục lại tâm tình.

Đoàn Giai Trạch thử mặc một chút, tạp dề còn rất vừa người, “Cảm ơn Tiểu Thanh, tôi thích lắm…”

Tiểu Thanh: “Thích là được rồi, vườn trưởng à, tối nay anh có thể mặc cái này làm bữa khuya cho tôi không?”

Đoàn Giai Trạch: “………”

“Tiểu Thanh à, hôm nay là mùng một Tết, sao lại sai bảo vườn trưởng như vậy.” Lúc này Bạch Tố Trinh đi tới, không đồng tình nhìn sang Tiểu Thanh một chút, cô đưa chiếc dù giấy dầu trong tay cho Đoàn Giai Trạch, không dùng gì gói lại.

Đoàn Giai Trạch nói đùa: “Chị Bạch không đưa tín vật đính ước cho em đấy chứ?”

Năm đó Bạch Tố Trinh kết duyên cùng Hứa Tiên dưới mưa, bây giờ nhìn cô cầm chiếc dù giấy dầu, Đoàn Giai Trạch thuận miệng trêu chọc một chút.

Bạch Tố Trinh hắng giọng: “Nghĩ hay lắm. Đông Hải nhiều mưa, làm cho cậu tránh mưa đấy.”

Bạch Tố Trinh bung cây dù kia ra, Đoàn Giai Trạch nhất thời kinh ngạc thốt lên một tiếng.

Phần chuôi và khung được bổ từ trúc Quan Âm ra tạo thành, không rõ mặt dù được làm bằng chất liệu gì, có vẻ giống vải mà có vẻ như lại giống giấy, phía trên dùng mực nước vẽ cảnh Linh Hữu, còn có năm chữ được biết bằng bút lông, nét bút thanh tú nhưng không mất đi khí chất, “Linh đạo hạnh vu hữu dã”.

Thời xưa, Chu Văn Vương thấy lâm viên nuôi những trân cầm dị thú, nói là ngự uyển hoàng gia, thực ra để dân chung vui cùng, bởi vậy nên bách tính vô cùng ưa thích, lúc bấy giờ mới có lời giải thích “Linh đạo hạnh vu hữu dã”.

Mọi người gọi lâm viên của Chu Văn Vương là Linh Hữu, hồ nước là Linh Chiểu, đài cao là Linh Đài.

Cái gọi là “một mình vui không bằng mọi người đều vui” chính là như vậy, nhưng tiếc rằng sau này khi quý tộc hoàng gia cho xây dựng lâm viên hay vườn thú tư nhân, có rất ít người giống như Chu Văn Vương, thi thoảng mở ra mấy ngày đã là nhân từ lắm rồi.

Mãi cho đến bây giờ, vườn thú mới một lần nữa trở thành nơi “Mọi người cùng vui”.

Bởi vậy nên Bạch Tố Trinh lựa chọn hai câu này để viết về Linh Hữu là có ngụ ý. Nghĩa rộng chính là hy vọng Linh Hữu có thể tốt đẹp như năm đó, cũng mang đến niềm vui cho mọi người, được mọi người yêu thích, đó mới là “Linh” Hữu. (Linh Hữu: Linh trong linh hồn, Hữu là vườn thú)

Lúc Đoàn Giai Trạch đặt tên cho Linh Hữu cũng hiểu rõ bối cảnh này, bởi vậy nên nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của Bạch Tố Trinh, “Cảm ơn chị Bạch, chiếc dù này đẹp quá, dù đẹp, tranh đẹp, chữ càng đẹp hơn.”

“Phải rồi,” Đoàn Giai Trạch suy đoán, “Nếu là chị Bạch làm, liệu có phải chiếc dù này rất ngầu, ví dụ như một lần có thể che cho ba mươi người cùng tránh đúng không.”

Bạch Tố Trinh: “….Cậu nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là đứng dưới tán ô thì không dính nước, đảm bảo từ sợi tóc đến góc áo của cậu đều không bị ướt mà thôi.”

Đoàn Giai Trạch có hơi thất vọng, thế nhưng vậy cũng tốt, cho dù có che ô, nước mưa vẫn bắn vào người, một vài nơi ướt nhẹp, chiếc dù này rất tiện, giống như áo mưa vậy, trông còn rất đẹp nữa, chỉ là để con trai che có hơi ẻo.

Đoàn Giai Trạch nhìn tới nhìn lui, cảm thấy rất ưa thích, quyết định không muốn lãng phí, đợi hết Tết anh bảo hai người Bành Trình phụ trách thương phẩm làm theo rồi bán ra. Không phải vui một mình không bằng mọi người cùng vui hay sao, bán ra rồi sẽ không chỉ một mình anh dùng nữa, chí ít không có vẻ đột ngột nữa…

Ngoài hai chị em Thành Xà Bạch Xà ra, Hùng Tư Khiêm đưa cho anh một bình mật ong cất giấu, Linh Cảm đưa cho anh một máy hút dầu mỡ đã được sửa sang (….)

Tinh Vệ đưa cho anh một hòn đá nghe đâu là kiếm được ở núi Tây — Tinh Vệ ngậm đá ở núi Tây ra lấp biển Đông Hải, nàng thích đến mức không nỡ thả xuống lấp biển, giờ nàng đưa cho Đoàn Giai Trạch.

Đoàn Giai Trạch nhìn một chút, cảm thấy chỉ là hòn đá bình thường, vừa to lại vừa nặng, Tiểu Thanh ở bên cạnh lẩm bẩm không biết có phải hôm nay Tinh Vệ tùy tiện ra ngoài kiếm không.

Tinh Vệ vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ, nhưng Đoàn Giai Trạch vẫn đặt hòn đá lên giá để văn vật trong văn phòng.

Thực ra, mặc kệ hòn đá kia ở núi Tây hay núi gì, rốt cuộc Tinh Vệ có yêu thích thật hay không, thì nó cũng đều là hòn đá Tinh Vệ từng ngậm qua. Tuy rằng không giải thích với người ngoài được, nhưng Đoàn Giai Trạch cũng có thể tự lấy làm vui.

Chu Phong đưa anh một thứ cứ như thần tài, kêu Đoàn Giai Trạch đặt ở văn phòng, đổi con mèo chiêu tài kia đi, con mèo chiêu tài kia là trước đây anh đặt mua.

Chu Phong: “Tôi có quan hệ rất tốt với thần tài, nhất định ông ấy sẽ nể mặt tôi, cậu cúng bái cái này đáng tin hơn con mèo kia nhiều, nó nghe được cậu cầu nguyện chắc?”

Đoàn Giai Trạch: “….Như vậy thì tốt rồi.”

Hữu Tô đưa một chai nước suối cho Đoàn Giai Trạch, Đoàn Giai Trạch nhìn cẩn thận nửa buổi, hỏi có phải cô sợ anh khát nước, nên đưa nước cho anh uống không, còn làm bộ muốn mở ra uống.

Hữu Tô nói đầy ý vị sâu xa: “Đây là dược thủy do tôi tự mình luyện chế, có bỏ thêm tóc cậu vào, người uống chai nước này, cho dù chỉ là một chút, cũng sẽ yêu cậu sâu sắc.”

Đoàn Giai Trạch rùng mình, cũng không biết Hữu Tô lấy tóc anh lúc nào, ban nãy suýt chút nữa anh trở thành người yêu bản thân nhất thế gian, anh dè dặt đặt xuống bên cạnh, không dám để cái này ở văn phòng, lát quay về phòng cất đi vậy.

Lúc bấy giờ, Lục Áp khinh thường nói: “Làm trò lừa bịp người dưới nhân gian, cửu vĩ hồ, ngươi lừa gạt lộ liễu quá rồi, lại đi đưa thứ này à?”

Câu này vừa nghe đã thấy rất giống với mấy trò lừa lọc của dân giang hồ, nhưng ngẫm lại đây là do Đát Kỷ làm, độ tin cậy tăng lên nhiều. Đoàn Giai Trạch không thấy giống lừa đảo ở chỗ nào.

Lục Áp nhìn bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của Đoàn Giai Trạch, lại công kích: “Hơn nữa mới luyện có một ngày, nhất định không có hiệu quả gì cả, ngươi cũng không dùng luôn, sau này đem ra dùng, ả sẽ nói là do hết hạn.”

Hữu Tô cuống lên, “Đạo quân à, sao lại nghi ngờ nhân phẩm của tôi chứ?”

Đoàn Giai Trạch: “………”

Đúng là không cần nghi ngờ, một triều diệt vong cũng đã đủ chứng minh rồi.

Lục Áp đoạt lấy chai nước, nghe vậy thì cười khẩy nói: “Ngươi lấy chai nước từ trung tâm phục vụ du khách chứ gì…”

Hữu Tô đột nhiên nổi ý xấu mà đưa tay vỗ lên đáy chai một cái, nước trong chai sánh ra, dính lên môi Lục Áp một ít.

Lục Áp sửng sốt, dường như không ngờ Hữu Tô lại dám làm như vậy, liền nổi đóa gào ầm lên: “To gan!”

Hữu Tô trốn ra phía sau Đoàn Giai Trạch, cười giả lả, “Hình như đạo quân uống rồi.”

Lúc bấy giờ, Đoàn Giai Trạch như nhìn thấy Hữu Tô đang lộ ra đuôi cáo, có vẻ đắc ý dạt dào vì nhân cơ hội ‘chỉnh’ được Lục Áp, trên gương mặt hiện lên nụ cười ác ý.

Đoàn Giai Trạch cuống cuồng nói: “Đạo quân à, anh nhìn em xem, có thấy em đáng yêu hơn trước không?”

Lục Áp đẩy Đoàn Giai Trạch ra: “Nằm mơ giữa ban ngày!”

Đoàn Giai Trạch: “…….”

Móa, chẳng lẽ đây thật sự là đồ giả, hay là do đạo quân tu vi cao quá nên căn bản không có tác dụng?

Lục Áp lấy “Sát nhân đao” ra, tuyên bố muốn chém đứt đuôi Hữu Tô.

Hữu Tô không ngờ Lục Áp lại miễn dịch, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, rất biết co biết duỗi, “Đúng là tôi pha trò trước mặt đạo quân rồi, sao có thể ôm hy vọng nó có tác dụng với đạo quân chứ, đạo quân tu vi cao thế nào! Lại nói, Tết nhất rồi, đạo quân đừng động binh đao. À phải rồi, đạo quân tặng gì vậy?”

Lục Áp trừng đôi mắt phượng, “Đừng có lảng sang chuyện khác.”

Tuy Lục Áp nổi đóa, nhưng cũng không đánh chém đồng nghiệp, Đoàn Giai Trạch vẫn luôn nhấn mạnh điều này, bởi vậy nên hắn chỉ lấy ra dọa nạt mà thôi.

Đoàn Giai Trạch nhân lúc còn loạn vội đóng nắp chai nước vẫn còn rất nhiều lại, mang về phòng cất, anh cảm thấy tuy rằng đạo quân không trúng chiêu, nhưng nếu người phàm uống có khi vẫn có hiệu quả.

Đoàn Giai Trạch vừa ra khỏi cửa, liền thấy Côn Bằng đang ôm Schrödinger đứng ngoài cửa, chỉ mới có mấy ngày, mà trông Schrödinger như to hơn một vòng, lông xù ra, thoạt trông vô cùng đáng yêu.

Côn Bằng hờ hững hỏi: “Bọn họ đưa đồ đáp lễ cho cậu à?”

Côn Bằng cũng nhận được lì xì, nhưng lúc trước Tiểu Thanh đề nghị tặng quà, chỉ có mình y không phản ứng, bởi vậy nên Đoàn Giai Trạch cho rằng y sẽ không tham gia. Lúc này thấy Côn Bằng chủ động nhắc tới, cũng có chút lúng túng: “Đúng vậy.”

Côn Bằng vuốt ve Schrödinger mấy cái, tự nói: “Bản thân tôi không có đồ dư thừa, cũng không có gì có thể tặng cậu, hay là cho cậu một con cá voi đi, chắc vẫn còn tươi.”

Nói rồi, Côn Bằng há miệng ra ——

“Khoan khoan!” Đoàn Giai Trạch vội ngăn y lại, nén cơn buồn nôn xuống, “Em xin nhận tấm lòng của thầy, nhưng miễn phần quà cáp đi, thầy giúp em chăm Schrödinger là được rồi.”

Đúng là anh có hứng thú với cá voi, nhưng anh không muốn ăn cá voi, nhất là từ trong miệng Côn Bằng phun ra, nghe ý y có vẻ nó không còn sống…

Côn Bằng không tỏ ý kiến, ôm mèo ra ngoài.



Đoàn Giai Trạch quay về phòng của mình, đang định cất chai dược thủy vào trong ngăn kéo, thì phát hiện có gì đó sai sai, gối của anh đã đổi sang cái mới rồi.

Cái gối cũ Đoàn Giai Trạch dùng từ thời đại học, mua ở siêu thị, có vỏ kẻ sọc đơn giản, nhưng giờ trên giường lại là một cái gối trắng tinh.

Đoàn Giai Trạch đang nghĩ không biết có chuyện gì, cửa phòng bị gõ, mở ra nhìn, Lục Áp đứng bên ngoài, không biết đã kết thúc cãi cọ từ lúc nào, hai tay ôm ngực lạnh lùng nói: “Gối là bản tôn ban tặng.”

Ủ uây, hóa ra là gối ép lông vũ cơ à?

Đoàn Giai Trạch mừng rỡ nhìn Lục Áp, không ngờ hắn lại tốt như vậy, thấy mình thu thập lông chim vất vả, liền giúp mình sớm thực hiện được tâm nguyện.

Anh chực hoài nghi không biết có phải Lục Áp uống dược thủy nên như vậy hay không, nhưng quà được chuẩn bị từ trước rồi chứ, hơn nữa không phải đạo quân vẫn ăn nói ngứa đón hay sao..

Đoàn Giai Trạch vội vã nói: “Cảm ơn đạo quân!”

Với tiến độ này, chỉ cần mỗi năm anh đều cho Lục Áp một phong bao lì xì, nói không chừng mấy năm nữa có đủ bộ chăn ga gối đệm rồi.

Lục Áp không biết trong lòng Đoàn Giai Trạch lại có suy nghĩ được voi đòi tiên như vậy, trông thấy bộ dạng cảm động rơi nước mắt của anh (hổng có đâu), trong lòng vô cùng đắc ý, thế nhưng ngoài mặt vẫn rất lạnh lùng.

Đoàn Giai Trạch không nhìn ra được tâm tư của hắn, sau khi cất dược thủy rồi, liền cầm gối lên ôm một hồi.

Quả nhiên, gối tự động tỏa nhiệt, nhiệt độ vừa phải, cũng không có cảm giác hanh khô, không hổ là xuất phẩm từ Tam Túc Kim Ô. Dù để làm gối hay để ôm đều rất thích hợp, Đoàn Giai Trạch lại ríu rít cảm ơn Lục Áp.

Lúc bấy giờ Lục Áp không giữ được vẻ lạnh lùng nữa, ánh mắt đắc ý dạt dào, không hề biết mình đã lệch lạc rồi, không nghĩ đây vốn chẳng phải chuyện gì vinh dự to tát lắm!

——

Ở bên kia, các bộ ngành ở thành phố Đông Hải cùng chung sức hợp tác, điều tra nguyên nhân hổ Bangladesh hoang xuất hiện ở thành phố Đông Hải.

Thế nhưng sau khi kiểm tra trong các ban ngày quản lý, không có nhân viên nào khả nghi. Hơn nữa đương dịp Tết, bên giao thông cũng kiểm tra nghiêm ngặt đề phòng xảy ra sự cố, đến một người quá tải cũng không lọt, huống hồ là một con hổ.

Vào thời điểm này, có nhiều trạm kiểm soát như vậy, không ai ngốc đến mức gây chuyện vào lúc này.

Thế nhưng không thể có chuyện không giải thích được, họ liền đi hỏi han dân chúng, xem camera an ninh, sau một hồi kiểm tra, phát hiện con hổ tự mình đi tới, bị tiếng pháo dọa tới trung tâm thành phố.

Ngoại thành không có camera an ninh, nhưng có nhân chứng nói rằng, lúc lái xe ở ngoại ô từng thấy có bóng hổ, lúc đó còn tưởng mình nhìn nhầm.

Thế là họ chạy ra ngoại thành điều tra, bởi vì từng đổ mưa, nên vẫn còn lưu lại một chút vết tích, mà theo như các chuyên gia suy đoán, con hổ này chạy với tốc độ rất nhanh tới gần thành phố Đông Hải, có thể thấy dấu chân bằng mắt trần, thậm chí còn kéo dài ra khỏi phạm vi thành phố Đông Hải.

Xa hơn nữa thì không điều tra được, nhưng kể từ khi lần theo manh mối đến nay, vẫn chưa từng thấy vết tích của con người.

Nói cách khác, hoặc là con hổ này đơn thương độc mã “di chuyển” tới thành phố Đông Hải. Hoặc cũng có thể do chạy trốn khỏi đám săn bắt trái phép từ xa (Thế nhưng trên người không có bất cứ vết thương tích nào), sau một hồi bôn ba, đã tới thành phố Đông Hải.

Hai đáp án đều rất thần bì, kết quả điều tra ra lại thần kỳ như vậy, quần chúng nhân dân từng bổ não cả một kịch bản hoành tráng càng không chịu được.

“Hổ phiêu lưu ký, một mình đi ngàn dặm..”

“Dọc đường còn đi qua những thành phố khác nữa, thế mà không dừng lại, đến tận Đông Hải mới dừng.”

“Chắc bởi vì tối hôm ấy khắp nơi đều ầm ĩ, cơ mà khéo thật ấy.”

“Đạ mấu, càng thêm phục con hổ này.”

“Ngạc nhiên thật, trong lòng mị cứ bứt rứt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!”

“Tiếp theo định xử trí con hổ thế nào đây? Thả nó về đâu bây giờ, liệu có tìm được quê hương của nó không?”



Xử trí con hổ thế nào đây?

Vườn thú Linh Hữu tỏ ý, theo như chuyên gia của họ kiểm tra, con hổ bị tổn thương sâu sắc trong lòng, đồng thời, có một số di chứng sau khi bắn thuốc mê cần được chăm sóc, sau khi cục lâm nghiệp sắp xếp, tạm thời sẽ ở lại vườn thú Linh Hữu.

Giờ khắp cả nước cũng chỉ có mấy chục con hổ hoang, bao gồm đủ loại giống, môi trường sống lại không còn lớn như trước, phần lớn hổ đều được nuôi nhốt, có rất nhiều con không đủ thể lực sinh tồn bên ngoài.

Mặc dù đây là con hổ hoang, nhưng bây giờ xuất hiện vấn đề, cũng phải nuôi nhốt lại, liệu có thể quay trở lại dã ngoại hay không, còn phải nghe ý kiến các chuyên gia.

Chuyên gia hổ hoang Bangladesh – Hồ Đại Vi biểu thị: Cũng không phải tôi muốn muốn đưa nó về, mà chính nó không muốn!

Sau vài ngày ở lại, Hoa Trùng đã hiểu được giàn khung địa vị trong vườn thú, nó càng thêm sùng bái lão đại của lão đại, vừa nhìn thấy Đoàn Giai Trạch liền vẫy đuôi quấn quýt.

Giờ bảo nó quay về á? Có tin thả về nó lại diễn “Hổ phiêu lưu ký” cho mọi người xem không?

Nếu trong kỳ nghỉ Tết mọi người có thể tới vườn thú Linh Hữu thì sẽ biết ngay, trước cả khi cuộc điều tra kết thúc, ngày thứ hai sau khi vườn trưởng Đoàn tiếp nhận con hổ, đã hớn ha hở ở đặt làm bảng giới thiệu hổ Bangladesh, ngày thứ ba liền đóng lên khu triển lãm sư-hổ….

Đọc truyện chữ Full