DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 80: Phát tài rồi!

Chương trình “Tác giả lười đặt tên” tới Đông Hải, ghi hình ở sông Cửu Loan, khu bảo vệ cá heo một ngày, tối đến dừng chân ở Lâm Thủy quán, ngày hôm sau sáu vị khách thường trú và khách mời phải thi xem ai tới vườn thú Linh Hữu nhanh hơn, để giành được tiên cơ.

Theo sắp xếp của chương trình, các phương tiện giao thông đều bị lấy đi, cuối cùng chỉ còn lại cô gái duy nhất là Vưu Quân không có được phương tiện nào, cô cạn lời đứng dưới chân núi, hô to với các khách mời nam, “Các anh chẳng galant chút nào cả!”

Sau khi hô to, Vưu Quân phải tự nghĩ cách để tới Linh Hữu. Theo lý mà nói, cô có thể ngồi xe bus từ Lâm Thủy quán tới Linh Hữu, nhưng như vậy đến muộn hơn người khác ít nhất nửa tiếng.

Thế là Vưu Quân gọi điện cho văn phòng Lâm Thủy quán, hỏi đạo trưởng hôm qua tiếp đón họ, liệu có thể mượn xe của họ không. Đúng là Lâm Thủy quán có xe, là một chiếc xe tải lớn, thường dùng để vận chuyển.

Vưu Quân vốn không có bằng lái xe tải, Lâm Thủy quán sắp xếp một tiểu đạo sĩ lái xe đưa cô đi, Vưu Quân cảm ơn rối rít.

Tiểu đạo sĩ lái xe tải đưa Vưu Quân tới Linh Hữu, có rất đông người tới xem, hỏi một chút Vưu Quân mới biết được mình vẫn tới chậm, những người khác đều đã đến cả rồi, nhất thời cuống lên, hỏi tiểu đạo sĩ: “Đạo trưởng, cậu có thể lái xe vào không?”

Tiểu đạo sĩ còn nhỏ tuổi, lập tức hoảng hốt, “Không, không được đâu!”

“Ơ?” Vưu Quân thấy cậu ta hoảng hốt như vậy, ngược lại còn sợ hết hồn, kia cũng đâu phải đầm rồng hang hổ, “Được rồi, thế tôi đi bộ vào vậy —— Tiểu đạo trưởng, không phải chỗ các cậu còn bán liên phiếu hay sao? Tôi tưởng hai bên là đơn vị bạn bè chứ!”

Tiểu đạo sĩ ấp úng: “Chỉ là.. không cho xe vào.”

Vưu Quân đang sốt ruột, cũng không nghĩ nhiều, lại nói lời cảm ơn rồi nhảy xuống xe.

Các khán giả tới xem đều thi nhau gọi tên Vưu Quân, chỉ đường cho cô, lúc này đã có nhân viên an ninh ra cản đường.

Đến khi đi ngang qua khu triển lãm động vật họ khuyển, Vưu Quân nhớ lại, nói với ống kính máy quay: “Giờ đã muộn lắm rồi, không kịp. Nhưng mà trước khi tôi tới, có người ở trên weibo nhắc nhở, nói Bạch Hồ ở đây cứ như cá chép Koi, tới thăm một chút có thể mang đến vận may. Thế nên là… chúng ta tới xem Bạch Hồ trước đi!”

Vưu Quân cũng vì hiệu quả chương trình, chạy vào trong buồng triển lãm, nhìn cáo Bắc cực một lúc, đúng là Vưu Quân cảm thấy có chút huyền bí, có cảm giác khiến con người như bình tĩnh lại, hoặc nên nói là từ lúc tới gần núi Hải Giác cô đã có cảm giác này.

Cư dân địa phương không cảm nhận rõ ràng được như vậy, nhưng công việc của Vưu Quân áp lực trường kỳ mạnh, nên cảm thấy rất rõ ràng.

Lúc con cáo Bắc Cực kia quay đầu nhìn sang, con ngươi đen nhánh khiến con người ta có cảm giác thất thần trong thoáng chốc, kìm lòng không đậu muốn được tĩnh tâm lại, lặng lẽ nhìn  ngắm nó.

Thế nhưng suy nghĩ này của Vưu Quân cũng chỉ chợt lóe lên, cũng không tiện biểu hiện quá mê tín trên tivi, cô cười khen cáo Bắc cực trông thật đáng yêu, xin hãy phù hộ mình, sau đó đi ra ngoài.

..

Đến khi Vưu Quân chạy tới, chỉ còn lại một nhiệm vụ.

Những người khác làm nhiệm vụ, đều có người ngoài giúp đỡ, mà Vưu Quân bởi vì đến trễ nhất, nên chỉ có thể một mình hoàn thành.

Cô hỏi thăm một chút, những người khác có nhiệm vụ xúc phân cho voi, có người cho khỉ uống sữa, có người vận động cùng hổ, có người làm chim công bay lên, có người thu thập nước miếng của lạc đà Alpaca… Đến lượt cô là lấy vật phẩm được chỉ định khi có mãng xà bò xung quanh.

So với những nhiệm vụ khác, nhiệm vụ này đúng là đáng sợ hơn, hơn nữa còn không có nhân viên chăn nuôi hỗ trợ như những người khác. Vưu Quân than khổ một tiếng, sau đó xốc tinh thần chuẩn bị.

Vưu Quân đi tới đi lui trước ống kính, nôn nóng chuẩn bị tâm lý, những chỗ khác văng vẳng tiếng cười đùa nói nói của người chơi khi tiến hành nhiệm vụ, dù sao nhiệm vụ của họ cũng thú vị hơn, ít nhất không kinh khủng như vậy.

Vưu Quân còn đi xem các người chơi làm nhiệm vụ, đều tiến hành rất nhanh, nhất thời càng thêm ủ rũ. Mắt thấy mình không hoàn thành nổi, mà những người khác sắp xong rồi, Vưu Quân lần lữa hai mươi phút cuối cùng cũng lấy dũng khí, đi vào buồng của mãng xà.

Một giây sau, ba con mãng xà khổng lồ vốn được chỉ định bò quanh hộp vật phẩm, một con bò lên cây, một con bò vào trong góc, một con ở mặt đất không động đậy.

Đừng nói là Vưu Quân, ngay cả quay phim và đạo diễn cũng ngẩn ra.

Vưu Quân sửng sốt một chút, mừng như điên chạy tới nhặt đồ lên, sau đó lao ra, tốn tổng cộng khoảng mười giây.

“Sao lại đơn giản như vậy? Có phải những con mãng xà kia thương tôi không? Cảm tạ Bạch nương, cảm tạ Tiểu Thanh, và cả Pháp Hải nữa!!” Vưu Quân nở nụ cười rạng rỡ, người sau lại vượt kẻ trước, cô thế mà lại là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.

Vận may của Vưu Quân cao hơn những người khác một chút, cô giành được giải thưởng, cũng bắt đầu nhiệm vụ thứ hai. Mà lúc này, những người tham gia nhiệm vụ khác đều bước vào thời khắc sống còn, gặp phải vấn đề khó khăn, trước sau không tài nào hoàn thành nhiệm vụ.

Vưu Quân nhìn một chút, trên thẻ nhiệm vụ viết, là một người chơi xuất sắc, cô có thể tùy ý chọn một văn phòng trong tòa nhà, sau đó chọn vật phẩm mình cho là đáng giá nhất. Những người chơi khác cũng phải chọn một đồ, cuối cùng mọi người so sánh, xem đồ của ai giá trị cao hơn.

Người đi trước đương nhiên có ưu thế hơn hẳn, Vưu Quân vừa bị hố, đương nhiên rất muốn thắng cho mọi người xem, cô đi loanh quanh trong tòa nhà làm việc nửa buổi.

Trong phòng làm việc còn có các nhân viên đang làm việc, thế nhưng không nhiều, dù sao phần lớn mọi người cũng đang ở trong các khu triển lãm. Các nhân viên đã được dặn dò từ trước, lúc này đều mê hoặc Vưu Quân, để cô tới phòng làm việc của mình.

“Không được không được, mấy chỗ này không tiện để chọn..” Vưu Quân nghĩ bụng, mấy văn phòng này quý giá nhất hẳn là máy tính, thế nhưng đúng là cô có một linh cảm.

“Ôi, chúng ta tới phòng của vườn trưởng đi, ở đó chắc là có nhiều đồ đạc giá trị hơn hẳn.” Vưu Quân cười hì hì, dù sao cả vườn thú này cũng là của vườn trưởng.

Vưu Quân hết sức nhanh trí chạy tới phòng của vườn trưởng, Đoàn Giai Trạch không ở đây, anh đang phấn khởi chạy đi xem Lê Thiên Vương ở trong nhóm khách mời thường trú cho khỉ ăn, đây chính là thần tượng của anh hồi nhỏ.

Vưu Quân quay một vòng, phát hiện trong phòng làm việc có rất nhiều đồ trưng bày, đang nghĩ xem nên lấy cái gì, một khách thường trú khác – ca sĩ Vương Thịnh cũng chạy tới, cậu ta là người hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất sau Vưu Quân.

Vương Thịnh thấy trên cửa viết văn phòng của vườn trưởng, trên tay Vưu Quân lại chẳng có gì cả, chớp mắt một cái, chạy tới bàn làm việc lật tìm, thế mà lại lấy được tờ giấy chứng minh quyền sở hữu phòng ốc ra, sau đó cười to: “Hahahaha tôi lấy cái này! Chắc cái nhà là đáng giá nhất rồi!”

Vưu Quân: “………”

Cô gái vốn không phản ứng lại, Vương Thịnh lao tới như một cơn gió đã tìm xong đồ, cô thì vẫn đang đần mặt ra đó. Lúc nhìn chứng minh quyền sở hữu tài sản thì lại càng tức giận, rõ ràng cô tới trước mà!

Đúng là không thể khinh thường, tiên cơ may mắn chiếm được cứ như vậy bị bỏ mất.

Vưu Quân than một tiếng, thế nhưng cũng không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này, cô lần theo ý tưởng của Vương Thịnh, nghĩ “mấy tờ giấy” cũng có thể đáng giá, vội vã tìm ở dưới xem có giấy tờ sở hữu gì tương tự sở hữu phòng ốc không.

Thế nhưng tiếc là, Đoàn Giai Trạch cũng nghĩ tới trường hợp có người tới phòng của mình, anh biết một vài kịch bản, bởi vậy nên đã thu thập đồ một chút, ngoài quyền chứng minh tài sản ra, thứ đáng tiền nhất là hợp đồng mua báo săn của Linh Hữu.

Vưu Quân tìm được cái này, giá cả cũng rất cao. Vương Thịnh ghé tới nhìn một chút, nói rằng: “Cái này cũng không tồi, chị là hạng hai rồi!”

Vưu Quân nắm tờ giấy, “Chị làứ nhất cơ.. Để chị xem có thứ gì đáng giá hơn không.”

Lúc này Vưu Quân đi tới giá đựng đồ trang trí văn vật, phía trên bày một vài bình hoa, thư tịch, lư hương, nhìn dáng vẻ có lẽ không đắt tiền. Thế nhưng chiếc hộp ở giữa gây chú với Vưu Quân, cô cẩn thận nâng lên, lại thấy dường như không thể mở được, chiếc hộp này bị khóa rồi.

Vưu Quân từng làm nhiều nhiệm vụ, khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, lúc này thấy hộp bị khóa lại nặng, còn cho rằng do chương trình sắp xếp.

Vưu Quân giấu Vương Thịnh lật đồ một chút, lại tìm thấy một chiếc chìa khóa phía dưới bình hoa, nghĩ có lẽ do ekip để, bèn dùng mở chiếc hộp gỗ cổ kính này ra.

Trong hộp trải tơ lụa, trên đó là một hòn đá to bằng lòng bàn tay, thoạt trông rất bình thường, giống như những hòn đá hôm qua họ thấy ở bên sông Cửu Loan.

Một hòn đá bình thường như vậy, sao lại được đặt cẩn thận trong một chiếc hộp? Trong đầu Vưu Quân lóe lên vô số ý nghĩ, rốt cuộc đây là sáo lộ, hay là phản sáo lộ?

(Sáo lộ: cách thức dày công xây dựng, dùng để đối phó với một thứ gì đó, đôi khi chỉ cạm bẫy)

—— Nếu Đoàn Giai Trạch có mặt ở hiện trường, nhất định sẽ nói cô gái này nghĩ nhiều quá rồi. Đây không phải sáo lộ gì cả, chỉ là một bất ngờ thôi.

Trong đó không có gì quý giá cả, chính là tảng đá Tinh Vệ tặng Đoàn Giai Trạch hồi Tết. Tảng đá này năm đó Tinh Vệ kiếm được ở núi Tây, vốn là định dùng để lấp biển, còn bị Đoàn Giai Trạch nghi ngờ thực ra nó được nhặt ở công trường.

Thế nhưng bởi vì có ý nghĩa lịch sử, mà được Đoàn Giai Trạch bảo tồn thích đáng. Bởi vì vẻ ngoài không đặc biệt, sợ lao công vứt đi, nên Đoàn Giai Trạch còn tìm một hộp gỗ để cất lại.

Đối với nhiệm vụ của nhóm Vưu Quân mà nói, nhất định không đáng một xu, chỉ có người biết chuyện mới hiểu tảng đá này có ý nghĩa thế nào.

Nhưng khổ nỗi Đoàn Giai Trạch không có mặt ở hiện trường, Vưu Quân cầm hòn đá lên ước lượng nửa ngày, mãi đến khi có một người chơi khác chạy tới, nhìn vật phẩm kì lạ của Vưu Quân, làm cô dao động: “Ôi nhất định hòn đá của cô còn đáng giá hơn, cho tôi hợp đồng đi.”

Vưu Quân một phần vì hiệu quả chương trình, một phần vì đoán có lẽ có sáo lộ, bèn nói: “Tôi cảm thấy chắc là hòn đá này đáng giá hơn, anh không biết đấy thôi, cái hộp này còn bị khóa lại nữa. Không phải người ta nói ngọc thạch đều nằm trong đá, mắt ngoài không nhìn ra được điểm khác biệt hay sao, tôi cảm thấy nói không chừng cái này là đáng giá nhất, mấy cậu không hiểu đâu, nhất định tổ đạo diễn đã sắp xếp xong!”

Vương Thịnh liếc mắt nhìn, “Suýt chút nữa tôi tin chuyện hoang đường của cô!”

“Tôi nghĩ như vậy thật mà.” Vưu Quân cười híp mắt nói.

Dù sao cô vốn đứng cuối, cùng lắm chỉ quay về điểm xuất phát thôi, cũng không phải kết quả cuối cùng.

Vưu Quân nghĩ bụng, thật sự quăng hợp đồng đi, cầm hộp gỗ của mình, bên trong là một tảng đá xấu xí.

Vương Thịnh lôi kéo biên đạo, “Trước tiên so sánh đồ của ba chúng tôi đi, không biết phía Lê Thiên Vương còn bao lâu nữa, lúc tôi tới, con khỉ kia đột nhiên chạy loạn khắp nơi, không bắt nổi.”

Cũng không phải như vậy thì không được, lúc này biên đạo ước định giá cả đồ của họ, đồ của hai người Vương Thịnh vừa xem liền hiểu ngay, đến lượt Vưu Quân, biên đạo nói: “Đây chắc chỉ là một tảng đá bình thường thôi.”

Nhất thời Vưu Quân như bị sét đánh.

Những người khác đều cười ha hả, “Ôi, đúng là cô cầm đá thật, không đáng xu nào.”

Vưu Quân không thể tin nói: “Móa ơi, vườn trưởng còn dùng hộp gỗ khóa lại mà, chương trình không lừa người ta chứ!”

Biên đạo nói: “Chúng tôi không có bất cứ sắp xếp nào.”

“Thế nhưng anh nói cái này không đáng xu nào à?” Vưu Quân xốc lại tinh thần, không thể tin nói, “Sao tôi có cảm giác cái này rất đáng giá chứ?”

Biên đạo nghẹn lời, đây là logic rồi, nếu là đồ gì thật sự tốt, nhất định vườn trưởng sẽ cất cẩn thận, chỉ dùng một chiếc hộp khóa lại thì đâu có đủ.

Cũng may mà lúc này Đoàn Giai Trạch tới, bọn họ tìm Đoàn Giai Trạch xác thực, rốt cuộc đây có phải tảng đá bình thường không.

Đoàn Giai Trạch vừa nhìn thấy chiếc hộp liền cạn lời, “Đây là của bạn tặng cho tôi, chỉ có giá trị tình bạn!”

Nhận được đáp án phủ định, Vưu Quân nhất thời ủ rũ, trả hộp cho Đoàn Giai Trạch.

Lúc Đoàn Giai Trạch nhận lấy, không biết vì sao lại trượt tay, chiếc hộp không quan trọng, anh cố bắt lấy, cuối cùng chỉ bắt được chiếc nắp, tảng đá bên trong bay ra, rơi vào góc tường.

Cũng may mà ban nãy Đoàn Giai Trạch đã chứng minh tảng đá này còn có ý nghĩa tình bạn, Vưu Quân tiện thể đi tới góc tường giúp nhặt tảng đá lên.

“Cảm ơn, cảm ơn.” Đoàn Giai Trạch cũng đi lên trước vài bước.

“Khoan đã,” Vưu Quân đột nhiên giơ tảng đá lên, vẻ mặt khó hiểu nói, “Ôi sao vậy, sao lại có màu lục?”

Cô mở tay ra, mọi người nhìn lại, tảng đá rơi xuống đất sứt một góc nhỏ, ở trong chỗ đó lộ ra màu xanh lục rất đậm.

Mọi người: “???”

Vương Thịnh ngạc nhiên thốt lên: “Thế nên trước đó chương trình đùa thôi à? Cái này.. cái này là phỉ thúy đúng không, cũng may mà chỉ bị rớt góc ngoài, bên trong thì sao, không bị vỡ chứ?”

Biên đạo và Đoàn Giai Trạch đều đứng hình, nhất là Đoàn Giai Trạch, rơi ra phỉ thúy đến chính anh cũng khiếp sợ!

Trong nháy mắt, trong đầu Đoàn Giai Trạch lóe lên một cảnh tượng, ngày đó Tinh Vệ mặt không cảm xúc nói, hồi đó nhặt được tảng đá này ở núi Tây, bởi vì rất yêu thích nên không nỡ mang đi lấp biển, bây giờ đưa cho Đoàn Giai Trạch….

Đậu xanh, không thể chứ?!!!!

..

Vưu Quân dở khóc dở cười, “Tôi xếp thứ nhất rồi, tôi biết ngay mà! Vườn trưởng à, cái này trị giá bao nhiêu vậy? Ầy, khoan đã, phỉ thúy bên trong không bị vỡ đó chứ? Vườn trưởng, anh có muốn tìm người xem một chút không?”

Phỉ thúy là vua các loài ngọc, tuy rằng bọn họ không hiểu rõ, nhưng nhìn màu xanh đậm bị lộ ra, hẳn là rất đắt giá.

Lại thêm thoạt trông vườn trưởng giống như con nhà giàu, tuy rằng chưa dùng vật cắt đá, trước khi cắt ra không ai biết cụ thể hình dáng nó thế nào, hơn nữa đều cảm thấy đây là chương trình sắp xếp, nên trong lòng đã có suy đoán.

Đoàn Giai Trạch hầu như không nghe thấy giọng người khác, mãi đến khi biên đạo lắp bắp nói: “Chúng tôi cũng không biết giá cụ thể, vườn trưởng Đoàn, hay là, hay là chúng ta tìm người cắt thử nhé..”

Chương trình vẫn đang quay, biên đạo biết đây không phải dàn dựng trước, chỉ nghĩ chuyện này cũng ‘drama’ quá rồi, lại nhìn dáng vẻ vườn trưởng dường như cũng không biết bạn mình tặng nguyên thạch phỉ thúy. Thậm chí người bạn này, không biết chừng cũng không biết bên trong là phỉ thúy nữa.

“Chuyện này..” Đoàn Giai Trạch do dự một chút, anh có phương pháp nhanh chóng nhất, hỏi Tinh Vệ là được.

Nhưng trong lòng anh đã khẳng định, Tinh Vệ đúng là không nói bậy. Mà Tinh Vệ nếu thật sự thích tảng đá kia nên giữ lại, với địa vị của nàng ấy, nhất định tảng đá này là thứ tốt.

Có thể tưởng tượng, trong mắt Tinh Vệ, có lẽ nàng còn không có khái niệm về ngọc ngà, cái gọi là phỉ thủy chỉ là một tảng đá đẹp mắt mà thôi.

Dù sao thì cũng đang ở trước màn ảnh, hơn nữa có lẽ Tinh Vệ cũng không biết giá thị trường, Đoàn Giai Trạch đúng là có chút ngạc nhiên, anh cũng không rõ liệu nó đáng giá bao nhiêu nữa.

Biên đạo nói “chúng ta” tìm người, hẳn là muốn tiếp tục quay tiếp, giá trị nhân khí cũng là một trong các nhiệm vụ, nếu trong một tiết mục có cảnh tượng đặc biệt như vậy, hẳn là sẽ không bị cắt đi.

Muốn làm chuyện thì phải làm sao cho triệt để. Đoàn Giai Trạch suy nghĩ hồi lâu, gật đầu nói, “Cũng được.”

Thế là, trước khi người chơi cuối cùng tới đây, ekip bàn bạc một chút, phái hai người ra, cùng Đoàn Giai Trạch vào nội thành, giải quyết tảng đá này, thuận tiện ghi hình lại.

..

Trong khoảng thời gian đó, Vưu Quân vẫn luôn ngóng tới chỗ Đoàn Giai Trạch, bởi vì nó liên quan tới thứ tự của cô mà.

Lúc người chơi còn lại tới đây, nghe cô kể lại chuyện này, mới đầu còn tưởng cô đang đùa, sau khi xác nhận với biên đạo mới biết, thật sự có chuyện như vậy.

Lê Thiên Vương là người am hiểu ngọc, anh ta hơi tò mò, bèn hỏi mọi người một chút.

Vưu Quân mô tả lại màu sắc lộ ra, Lê Thiên Vương vừa nghe, trong lòng hơi rung động, lấy điện thoại ra tìm hình ảnh cho Vưu Quân xem, “Có phải màu này không?”

Vưu Quân gật đầu nói: “Đúng rồi đúng rồi, giống như vậy, màu xanh, xanh đến tỏa sáng luôn ấy.”

Một người chơi khác xúm lại hỏi, “Anh Lê, cái kia đáng giá lắm à?”

Lấy mắt thường của Vưu Quân để so sánh thì không có gì thuyết phục, nhưng Lê Thiên Vương vẫn chỉ vào hợp đồng trong tay người kia, nửa thật nửa giả nói: “Trong hình ảnh gọi là đế vương lục. Nghe mọi người nói, chỉ có thể nhìn một chút, nếu như đồ của vườn trưởng giống cái này như đúc, thì một chút lộ ra ấy cũng đáng giá bằng cái này của cậu. Cũng không biết bên trong có bao nhiêu, đương nhiên càng nhiều càng tốt, càng quý giá.”

Người này cầm hợp đồng báo săn Vưu Quân bỏ, cũng phải đến mấy trăm ngàn, nghe Lê Thiên Vương nói vậy, cũng vô cùng phối hợp mà tỏ vẻ khoa trương, “Ôi, hạng ba, hạng ba rồi.”

Vưu Quân quay về phía máy quay vui vẻ nói: “Sao hôm nay tôi lại hên như vậy chứ, có phải là Tiểu Bạch Hồ thực sự có hiệu quả không?”

Sau khi ghi hình xong họ nghỉ ngơi một chút, bởi vì sắp đến buổi trưa, có thể chuẩn bị ăn cơm, trên bàn ăn còn có một nhiệm vụ, mọi người đi tới nhà hàng Giai Giai. Vốn đã rất mệt mỏi, khi tới đây ngồi, càng có cảm giác đói bụng không tên, một hai người kêu gào mau cho họ ăn cơm đi.

Nhưng trước khi họ ăn, đạo diễn nhận được điện thoại, lại bắt đầu ghi hình, bởi vì nhóm của Đoàn Giai Trạch đã quay lại.

Hơn nữa còn mang về một tin rất có ích với chương trình.

Tảng đá kia ngoài một lớp vỏ ngoài xù xì của đá, phỉ thúy bên trong nặng hơn một cân, không bị tổn thương chút nào. Hơn nữa không chỉ là đế vương lục, còn là đế vương lục loại cực phẩm!

Loại phỉ thúy này có đôi khi chỉ thấy chứ không thể cầu, rất khó mua. Theo như giá thị trường, có thể bán mấy chục triệu.

Sau khi cắt ra ngoài, sư phụ cắt đá sắp khóc tới nơi, nói là cả đời này chưa từng cắt thứ đắt giá như vậy.

Các người chơi ở đây trước đó đều diễn một chút để tạo hiệu quả, không ngờ khi mở ra lại là phỉ thúy đắt giá như vậy, nhất thời đều sôi trào, Lê Thiên Vương lại mãnh liệt yêu cầu xem một chút.

Vưu Quân nâng mặt nói: “Ban nãy em chỉ tùy tiện cầm nó lên, ấy thế mà mấy chục triệu lận! Bây giờ nhớ lại đúng là có chút không tôn trọng! Vườn trưởng à, cái này là bạn anh tặng thật à? Xin hỏi bạn anh còn thiếu bạn không?”

Vương Thịnh cũng nói đùa: “Vườn trưởng cũng lợi hại thật, còn quăng một cái, có phải anh cũng không biết nó đáng giá không?”

Vương Thịnh nói trúng chân tướng rồi, nhưng lúc này Đoàn Giai Trạch không thể trả lời họ, bởi vì anh bây giờ vẫn còn đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc lâng lâng.

Sau khi đi tìm người Đoàn Giai Trạch mới biết thứ này đáng giá tới nhường nào, chỉ một tảng đá như vậy, anh đã phát tài rồi, cũng may mà năm đó Tinh Vệ không lấy nó để lấp biển!

Đương nhiên, giờ ngẫm lại cũng thấy sợ hãi. Tảng đá mấy chục triệu, anh lại để trong phòng làm việc ai cũng có thể đi vào, còn đánh rơi một cái, tuy rằng nếu không đánh rơi thì không thể phát hiện được giá trị của nó…

Không được không được, quay về nhất định phải cất tảng đá này vào trong phòng Lục Áp mới an toàn!

Đọc truyện chữ Full