Ở một nơi Đoàn Giai Trạch không biết, trong một góc nhỏ trên mạng xuất hiện một topic, không thể lên hot search, nhưng ở trong góc nhỏ này cũng rất hot.
Chủ đề: Tới xem trình độ của vị cao nhân chốn dân gian này.
Nội dung: Hôm trước bạn tôi tới thành phố Đông Hải làm việc, gặp một vị phiếu hữu, công lực thâm hậu, hiếm thấy trên đời, lại mơ hồ tự trở thành một phái, khiến mọi người thán phục. Sau khi được đồng ý, tôi đăng video lên, mọi người thưởng thức một chút.
Phía dưới còn đính kèm một video, có thể thấy là được ghi lại bằng điện thoại, âm sắc không tốt lắm, nhưng vẫn được coi là rõ ràng, người trong đoạn video hát hai đoạn ngắn.
Bình luận:
Ôi ngạc nhiên quá, xưa nay có vài phiếu hữu không thua gì diễn viên chuyên nghiệp, nhưng trình độ của vị tiên sinh này đúng là quá ngạc nhiên!
Không rõ chi tiết, nhưng trình độ đáng ngạc nhiên +1
Cái này phải khen thật sự luôn, tối qua nghe lão Vương ở nhà hát lớn hát “Đoạn mật giản”, cùng một đoạn mà video này càng khiến tôi chấn động hơn, thật không thể tin nổi!
Nghe đi nghe lại nhiều lần, ý tứ sâu xa, cuống họng rất nội lực, chỗ lên giọng ở đoạn cuối “Tọa cung” nghe mà cả người thư thái, cứ như đầu mùa hạ được ăn kem ấy.
Nghe nhiều lần +1, sư thừa tiên sinh là người phương nào vậy?! Phong cách cá nhân rất mạnh mẽ!
Ánh mắt rất sáng, lại to, muốn xem vị này hóa trang.
Tôi cũng cảm thấy người này không thua gì các ông lớn, thậm chí còn vượt qua.. Có ai quen người này không?! Cao nhân đẳng cấp này mà không có tiếng tăm gì à?
Tỉnh Đông Châu, thật sự không biết có nhân vật như vậy!
Vẫn chưa thấy, lầu trên không tâng bốc quá đà chứ? Còn tốt hơn Vương lão á, khoa trương quá rồi!
…
Một truyền mười mười truyền một trăm, lại thêm chủ topic cũng là một phiếu hữu rất có tiếng tăm, rất nhiều người hâm mộ kinh kịch đều mở topic lên xem một chút. Mặc dù được ghi bằng điện thoại, có một vài chi tiết nhỏ bị mất, nhưng không giấu nổi thực lực của người biểu diễn.
Chưa nói liệu anh ta có mạnh hơn các vị đại sư kia không, nhưng công lực tuyệt đối thâm hậu, điều này thì không phải nghi ngờ gì cả.
Không chỉ có những người hâm mộ hí kịch phổ thông chú ý tới, mà thực ra một số diễn viên chuyên nghiệp trong nhà hát khi lên mạng cũng mở topic nói về vị cao nhân này ra, xem Hùng Tư Khiêm biểu diễn một phen.
—
Mà lúc này đây, Hùng Tư Khiêm đang tham gia công tác tiếp đón.
Lãnh đạo thành phố liền mời Hùng Tư Khiêm tới, cùng tham gia công tác tiếp đón. Ngày đầu tiên Hạ tỉnh trưởng xem hạng mục không hài lòng lắm, cũng may mà có Linh Hữu vớt vát lại.
Ngày hôm đó Hạ tỉnh trưởng thấy các trang thiết bị tân tiến ở Linh Hữu, du khách đông như mắc cửi, lại thêm sau khi nghe Đoàn Giai Trạch báo cáo sau này mở rộng quy mô còn có thể cung cấp bao nhiêu công ăn việc làm, giúp đỡ bao nhiêu khoản thu nhập kinh tế.. hơn nữa có Hùng Tư Khiêm giúp đỡ, ông rất đỗi hài lòng, khiến điểm tăng lên rất cao.
Tuy rằng Hùng Tư Khiêm cũng không thể ảnh hưởng trực tiếp tới quyết định của Hạ tỉnh trưởng, nhưng tốt xấu gì cũng có thể giúp người ta hài lòng một chút, bọn họ làm tiếp đón, cũng không phải muốn chăm sóc về mọi mặt.
Mới đầu Hùng Tư Khiêm còn không đồng ý, đã nói mình là gấu đứng đắn, sao có thể đi bồi ông ta ngủ được?
Đoàn Giai Trạch không hiểu ý, “Ai nói phải đi bồi ngủ cơ! Dù anh có bằng lòng, thì Hạ tỉnh trưởng cũng lớn tuổi rồi, còn có thể chịu được không?”
Hùng Tư Khiêm: “….”
Thế nhưng Đoàn Giai Trạch rất biết cách tỏ rõ cái tình, lay động cái lý, “Anh chỉ cần nói chuyện nghệ thuật với Hạ tỉnh trưởng là được, cũng không bảo hai người ngủ chung một phòng, không phải đi làm chẳng tốt hay sao? Tôi phê cho anh ra ngoài mà, đây cũng là vì muốn tốt cho Linh Hữu. Hạ tỉnh trưởng mà khảo sát ưng, đồng nghĩa chỗ chúng ta có giá trị du lịch cao, có ưu thế cần phải xây sân bay hơn những nơi khác.. Chuyện này mà thành, tương lai có thể đưa tới bao nhiêu du khách chứ!”
Sân bay này từ khi được phê duyệt đến khi xây dựng cũng không dễ dàng, phải mất thêm mấy năm, bây giờ chỉ cách cánh cửa có một bước, Đoàn Giai Trạch là người Đông Hải, đương nhiên cũng rất quan tâm. Không nói tới du khách, sau này họ đi đây đi đó cũng tiện hơn rất nhiều.
Hùng Tư Khiêm: “Ừm, nhưng mà…”
Anh ta còn muốn từ chối, tuy rằng đi ra ngoài thảo luận kinh kịch cùng người ta, anh ta cũng rất thích, nhưng phải đi mấy ngày, trở về chẳng phải sẽ khó ăn khó nói hay sao?
Lục Áp trừng mắt phượng: “Ngươi còn nhiều lời với hắn ta làm cái gì nữa?”
Lời này là nói với Đoàn Giai Trạch, nhưng dọa Hùng Tư Khiêm nhảy bật lên, cũng không dám nhiều lời nữa: “Tôi đi tôi đi!”
Cuối cùng Đoàn Giai Trạch cũng coi như an tâm, suy nghĩ của Hùng Tư Khiêm rất kì dị, có những lúc anh không đỡ được, vẫn phải nhờ quyền lực của Lục Áp để trấn áp.
Hùng Tư Khiêm được nhờ đi bồi lãnh đạo hát hí khúc, Đoàn Giai Trạch ở đây liền dán thông báo ở buồng triển lãm của Hùng Tư Khiêm, thông báo với mọi người mấy ngày này gấu đen phải đi kiểm tra toàn diện, tạm thời không thể gặp mặt mọi người.
Mà Tiểu Hùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, công việc bồi tham quan phát huy tác dụng, kết tình nghĩa thâm hậu với Hạ tỉnh trưởng, trước khi Hạ tỉnh trưởng về tỉnh, còn muốn trao đổi wechat với Hùng Tư Khiêm, để sau này có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Thế là, Hạ tỉnh trưởng vừa đi, mọi người ở thành phố Đông Hải vừa nghe tin lập tức hành động!
Chuyện Hùng Tư Khiêm hát hí khúc, rất nhiều người được chứng kiến, dù sao khi đó có nhiều người tham gia đoàn tiếp đón như vậy, tin tức liền lan truyền khắp Đông Hải, biết Hạ tỉnh trưởng rất tôn sùng vị đại sư này.
Đợi người vừa đi, có rất nhiều cơ sở đào tạo huấn luyện nghệ thuật tìm tới, thậm chí còn có rất nhiều trường nghệ thuật tới tìm Hùng Tư Khiêm.
Đương nhiên họ không thể tìm được Hùng Tư Khiêm, chỉ tìm được Đoàn Giai Trạch. Mấy người bọn họ đều muốn mời Hùng Tư Khiêm về giảng dạy, có trời mới biết trước đó họ chưa từng nghe tới Hùng Tư Khiêm, càng không biết bản lĩnh hí khúc của anh cao hay thấp.
Đương nhiên Đoàn Giai Trạch từ chối tất cả, còn có người sốt ruột hỏi anh, có phải tiền lương không đủ cao hay không.
Hoặc nếu không muốn làm giáo viên, làm khách mời là được rồi, treo cái bảng tên, thi thoảng tới giảng dạy là được.
Đoàn Giai Trạch suy nghĩ một chút mới nói: “Anh cũng đừng cố nữa, chút tiền làm thêm ấy thầy Hùng không để vào mắt đâu, nghề nghiệp của thầy ấy nói ra rất dọa người. Thầy Hùng không có ý định ra ngoài, ẩn cư ở chỗ chúng tôi.”
Đùa nhau à, tuy rằng thầy Tiểu Hùng đang phụng sự ở Linh Hữu, nhưng về biên chế vẫn thuộc núi Lạc Già đó.
Lần này đã khiến mọi người nhụt chí, cao nhân vẫn cứ là cao nhân, ẩn cư ở một nơi du khách nhiều như lông trâu.
Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, chẳng trách thầy Hùng lợi hại như vậy, nhưng trước đây lại không có chút tiếng tăm nào. Người ta không thiếu tiền, tự ngu tự nhạc, đương nhiên không có tiếng tăm ở bên ngoài.
(Tự ngu tự nhạc: tự mình kiếm chuyện vui đùa và thỏa mãn với chuyện đó)
Cũng chẳng trách lại ở tại Linh Hữu. Vốn còn muốn nhờ anh ta để bám víu quan hệ với Hạ tỉnh trưởng, bây giờ nhìn lại cứ như chơi đùa vậy.
…
Đoàn Giai Trạch ở bên đây nhìn đồng hồ một chút, vào thành phố một chuyến xem cửa hàng xe.
Anh tới xem, mua hai chiếc xe công. Trước khi đi anh đã lên mạng tìm hiểu nửa ngày, còn hỏi bạn học cũ, trong lòng nắm chắc Đoàn Giai Trạch mới qua.
Linh Hữu bây giờ chỉ riêng thu nhập một tháng đã mấy trăm ngàn, hơn nữa hai tháng trở lại đây vì ra sức tuyên truyền, còn phát triển diện rộng, mà ở đây có rất nhiều phí thành phẩm có thể tiết kiệm được, không cần bỏ tiền ra, còn chưa đề cập tới các khoản cho vay, giúp đỡ.
Bởi vậy nên tuy rằng tiến cử động vật tốn rất nhiều tiền, nhưng cũng không đến nỗi không mua nổi xe.
Đoàn Giai Trạch vừa ý một chiếc xe con và một chiếc xe van, đều chỉ khoảng mấy chục vạn, không cần phải mua xe quá đắt đỏ.
Tuy rằng thoạt nhìn anh chỉ như một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, ăn mặc cũng không bắt mắt, nhưng thẳng thắn dứt khoát, không bao lâu đã chọn xe xong muốn mua. Nhân viên bán hàng thích kiểu khách hàng này nhất, tư vấn nói chuyện rất nhiệt tình.
Sau khi ký tên vào hợp đồng, Đoàn Giai Trạch nghe thấy tiếng chó sủa đáng thương, có chút tò mò ngoái đầu nhìn lại.
Cách lớp kính thủy tinh trong suốt có thể thấy, bên cạnh là một nhà ba người dẫn theo một con chó đi xem xe.
Con chó kia màu vàng lông ngắn, trông hơi gầy yếu ủ rũ, đang được người đàn ông dắt.
Một bé trai bảy, tám tuổi vây quanh con chó, thi thoảng lại túm lấy cái đuôi, còn lấy chân đá nó, con chó bị chủ nhân giữ lấy, không thể tránh né, cũng không dám đánh trả, mà bé trai còn đang mắng nó: “Con chó xấu xí, còn ị đùn!”
Con chó nằm yên dưới đất, run lẩy bẩy, cất tiếng kêu nghẹn ngào đáng thương.
Cả quá trình nam chủ nhân của nó nói chuyện với vợ mình, cũng không quản con trai ầm ĩ với con chó, lúc này thấy con chó không chịu đi, mới giật sợi dây của nó, “Con chó lười, làm gì vậy?”
Bé trai cũng vươn tay kéo lấy cái chân chó, muốn kéo nó đi.
Đoàn Giai Trạch nhìn mà chau mày, không nhịn được đẩy cửa đi tới, cố gắng ra vẻ hòa ái nói chuyện với bé trai: “Cậu bạn nhỏ, đây là chó của em à? Em kéo chó như vậy, nó sẽ bị thương đấy.”
Cậu bé lập tức nhìn Đoàn Giai Trạch một chút, lè lưỡi nói: “Cứ thích kéo đấy! Liên quan gì tới anh!”
Cậu bé này chẳng lễ phép gì cả. Khóe miệng anh giần giật, lại không tiện dạy dỗ con nhà người ta, liền nhìn ba mẹ cậu bé một chút.
Ai ngờ ba mẹ cậu bé lại hờ hững, căn bản không quản lý, thậm chí nam chủ nhân còn kéo sợi dây của con chó lôi đi một đoạn, “Còn không đứng lên đi.”
Con chó này rõ ràng tinh thần không được tốt cho lắm, Đoàn Giai Trạch bèn dùng thú tâm thông với nó.
Chỉ nghe thấy một giọng nói uể oải vang lên: “Bụng khó chịu quá… chủ nhân à cứu con với, đừng đánh con nữa…”
Hình thể của người với chó chênh lệch nhiều như vậy, một vài động tác của bé trai với nó mà nói rất nặng.
Đoàn Giai Trạch nghe thấy tiếng lòng của nó, rất đáng thương, thầm nghĩ quả nhiên bị bệnh rồi, nói với nam chủ nhân của nó: “Anh à, hình như con chó nhà anh bị bệnh rồi, chứ không phải cố ý không đứng dậy đâu, hay là anh dẫn nó đi khám thú y.”
Nữ chủ nhân lập tức nói: “Bị bệnh gì chứ, cũng không phải giống chó đặc biệt gì, cho ăn cho uống còn bị bệnh nữa à?”
Cô ta nói, còn ghét bỏ liếc nhìn con chó.
Đoàn Giai Trạch không chịu được nói: “Thế trước đó cô nuôi nó làm gì, không bằng đi nuôi chó ngoại đi.”
Rõ ràng chó lai đáng yêu như vậy, anh cũng có thể hiểu có mấy người không thích, nhưng không thích thì đừng nuôi chứ, nuôi chó rồi không đối tốt với nó, đúng là có chút một lời khó nói hết.
Nữ chủ nhân lườm một cái, “Liên quan gì tới cậu?”
Lúc này con chó kia ị một bãi phân tối màu, mùi rất nồng, cả nam chủ nhân của nó và cậu nhóc đều bịt mũi đi ra, nữ chủ nhân của nó cũng hét lên một tiếng.
Nhân viên bán hàng sững người, vội vã chạy tới nói: “Anh à, phiền anh bế thú cưng ra ngoài ạ.”
Lúc này người vợ suy sụp đẩy chồng mình một cái, “Quá buồn nôn, đúng là không chịu được, ai biết liệu nó có giun sán gì hay không. Nó lớn như vậy mà cũng không thể khiến người ta bớt lo lắng được, ném đi cho rồi.”
Nam chủ nhân tỏ rõ vẻ mặt ghê tởm, cuống lên: “Ném gì mà ném, nếu không muốn thì tha về làm gì, hoặc là đừng nuôi nữa, giờ mà để mất biết ăn nói với chị Lưu thế nào đây?”
Nữ chủ nhân nói: “Sao mà em biết được, chị ấy nói là nó lai, em thấy lông cũng dài, còn tưởng sau này có thể lớn lên giống Golden, không ngờ lại như vậy. Mà em bảo, mặc kệ đi, cũng chẳng gặp mặt nhiều, chị ấy có gặp hỏi chuyện con chó thì cứ bảo được mấy tháng nó chạy mất rồi, chị ấy có thể nói được gì chứ, chẳng lẽ vì một con chó mà bảo chồng trù anh à?”
“Giờ mới nuôi không được bao lâu, em cứ đợi đi, ai bảo khi đó em tự bổ não hớn hở tha về, người ta cũng không đảm bảo nó lớn lên thành Golden mà,” Nam chủ nhân không vui nói, “Anh vốn không muốn nuôi, nhưng có ai như em không?”
Hai người càng nói càng ầm ĩ, vẻ mặt nhân viên bán hàng lúng túng, mơ hồ có chút bất mãn, dù sao thì chỗ phân chó kia cũng do họ dọn.
Đoàn Giai Trạch nghe mấy từ then chốt xong, hơi động trong lòng, tiếp tục thăm dò: “Chị Lưu, Lưu Lỵ An?”
Lúc trước, con Golden nhà Lưu Lỵ An sinh ra năm bé cưng, một bé được nói là cho đi, bốn con còn lại được đưa tới Linh Hữu làm Tứ Đại Thiên Vương, Đoàn Giai Trạch càng nghe càng cảm thấy quen tai, khó tránh khỏi nghi ngờ.
Hai vợ chồng nhà này lập tức lộ vẻ mặt kinh ngạc, liền có vẻ khó xử, không ngờ chỉ giận dỗi có mấy câu, thế mà gặp phải người có liên quan, nhớ lại những lời họ vừa nói, nhất thời đôi tai đỏ ửng lên, cũng lúng túng quá rồi.
Đoàn Giai Trạch nhìn biểu hiện của họ, liền biết mình đã đoán đúng rồi, Đông Hải nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, thế mà lại để anh chạm mặt.
Không ngờ chú chó lai này lại là anh em của Tứ Đại Thiên Vương, giờ chúng nó ngoài bộ lông có nửa điểm giống nhau ra thì chẳng còn điểm nào giống nữa cả, con chó này ốm yếu quá!
Nam chủ nhân của con chó thầm nghĩ may mà ban nãy mình không đồng ý vứt con chó, trong cái rủi có cái may, lúc này không kịp phủ nhận, liền lúng túng nở nụ cười, nói rằng: “Cậu là người thân của chị Lưu à? Hay là hàng xóm? Ban nãy chúng tôi chỉ oán thán chút thôi, nuôi con chó lâu như vậy cũng có tình cảm, nhưng lúc không vui không khỏi oán giận một chút, chứ sẽ đưa nó đi thú y ngay.”
Anh ta càng nhìn càng cảm thấy cậu trai này quen mắt, thầm nghĩ không biết có phải từng thấy ở chỗ cục trưởng Tôn hay không. Chuyện này không phải chuyện lớn gì, nhưng quá khó xử, rất dễ để lại ấn tượng xấu cho người ta. Mà có những lúc, ấn tượng bạn để lại cho người ta trong lúc xã giao rất quan trọng.
Thoạt nhìn Đoàn Giai Trạch có vẻ không biến sắc, còn nở nụ cười, “Để tôi giúp đi, cục lâm nghiệp là đơn vị chủ quản chỗ chúng tôi, tôi làm ở vườn thú, đây là nghề nghiệp chính của tôi.”
Anh nhiệt tình tiến lên, còn lấy giấy ra hỗ trợ lau phân.
Nam chủ nhân thở phào trong lòng, hóa ra là vườn thú, nếu như là quan hệ này, anh ta cảm thấy cậu chàng trẻ tuổi này sẽ không nhiều lời đâu, nếu đi nói với người ta, chẳng phải sẽ thành lắm điều, còn đắc tội người ta nữa hay sao.
Anh ta cũng vội vàng nói thân phận của mình ra, “Đều là người mình cả, tôi làm việc ở cục lâm nghiệp, cũng quen biết với trưởng ban Giả của vườn thú các cậu.”
Theo bản năng anh ta cảm thấy đây là người của vườn thú thành phố, hơn nữa tuổi còn trẻ, chắc chắn chức vị không cao, chí ít không thể giống như anh, có thể nói chuyện vui vẻ với trưởng ban Giả và vườn trưởng Trương.
Đoàn Giai Trạch dùng điện thoại bắt một chiếc xe, “Thế anh cũng coi như lãnh đạo của tôi rồi. Tôi đưa chó về chữa trị luôn nhé, chỗ tôi hơi xa, nhìn nó hình như dạ dày có vấn đề, để tôi chữa cho nó rồi trả lại cho anh.”
Thấy chàng trai này có lòng tốt như vậy, anh ta lại càng thêm thả lỏng, liền để chàng trai này ôm chó đi, còn nói: “Không thể nói là lãnh đạo được, bây giờ tôi mới ở chức đó —— lưu cách liên lạc đi.” Anh ta đọc tên và số điện thoại của mình ra.
“Chủ nhiệm Vương Phủ ạ.” Đoàn Giai Trạch ghi nhớ số điện thoại, cũng không đưa lại, anh khẽ mỉm cười với người ta, vừa tự giới thiệu thân phận, “Tôi không phải người của vườn thú thành phố, tôi ở vườn thú Linh Hữu, tên là Đoàn Giai Trạch, đợi chữa khỏi cho con chó rồi tôi sẽ liên lạc với anh sau.”
Dứt lời, anh nhân lúc người này còn chưa phản ứng, ôm con chó vào trong xe, đóng cửa xe lại.
Sau khi xe lái đi, nam chủ nhân, cũng chính là Vương Phủ đứng sững sờ tại chỗ trong thoáng chốc mới có thể định thần lại được, vườn thú Linh Hữu, Đoàn Giai Trạch… Đấy chẳng phải tên của vườn trưởng trẻ tuổi của Linh Hữu hay sao? Chẳng trách anh cảm thấy rất quen mắt, nói không chừng từng thấy trên tivi.
—— Quan trọng nhất là, trong cục lâm nghiệp vẫn có tin đồn, vườn trưởng trẻ tuổi kia hình như có quan hệ thân thích với cục trưởng Tôn, có vẻ rất gần gũi!
…
Người bình thường sẽ không buôn mấy chuyện nhỏ như nuôi chó này với lãnh đạo và đồng nghiệp, nghe có vẻ lắm điều, nhưng nếu thân như người một nhà thì cũng như nói chuyện trên bàn ăn, bình thường hơn cả bình thường.
Đoàn Giai Trạch vừa quay đi đã báo cáo cho Lưu Lỵ An.
Lưu Lỵ An tức giận nói: “Đó là bạn lão Tôn giới thiệu, là cấp dưới trong đơn vị, nói muốn nuôi chó, cô đã hỏi là có muốn không, nói rõ là giống lai rồi, cô ta liền chọn con lông dài nhất, nói là có lẽ nó sẽ lớn thành Golden!”
Sau khi nghe Đoàn Giai Trạch thuật lại tường tận lời của họ xong, Lưu Lỵ An càng cảm thấy nhà này tố chất kém. Chuyện này đúng là không to tát gì, chí ít không thể trở thành chuyện lớn, nhưng với người chủ cũ như Lưu Lỵ An mà nói, nghe thật sự rất khó chịu.
Mới đầu bà cũng không thích nuôi chó ta, cho nên mới tặng cho người ta, nhưng cũng không đến mức như nhà này. Không ưng mà không trả lại, hoặc cho người khác nuôi, cứ hậm hực nuôi như vậy, còn đối xử hà khắc với nó.
Bởi vì cách một tầng quan hệ, hơn nữa Lưu Lỵ An chỉ để bụng ‘con gái’ của mình, nên cũng không hỏi thăm, nghe hai người họ nói rất sống động, ai ngờ Đoàn Giai Trạch lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Nghe hình dung, so với mấy anh em của nó được nuôi ở Linh Hữu, quả đúng là một trời một vực.
“Đợi lão Tôn về cô phải nói một chút, nhìn cách họ nuôi chó dạy con là biết hạng người thế nào rồi.” Lưu Lỵ An nhắc một chút, lại hỏi, “Thế con chó kia thế nào? Chữa khỏi chưa?”
“Quay trở về liền chữa luôn, chữa tốt rồi cô ạ.” Đoàn Giai Trạch nói, “Nhưng mà cháu không muốn trả lại, giữ lại nuôi cùng nhóm Tiểu Hồng đi.”
Lưu Lỵ An hừ một tiếng, “Đương nhiên không được trả lại, để cô nói một tiếng, cứ nói dù sao họ cũng không muốn nuôi, không bằng để cho người có ý. Nói như vậy chắc họ cũng không muốn nữa.”
“Vâng vâng.” Đoàn Giai Trạch liên tục nói vâng, anh cố ý không để lại số điện thoại, nói thân phận rồi đi luôn. Nếu Vương Phủ không biết ngại mà tìm cách thức liên lạc hỏi anh về con chó, anh còn phải bội phục người này đấy.
Nuôi thêm một con chó với Linh Hữu mà nói không thành vấn đề, nó lại còn có thể đoàn viên với bốn nhóc Tiểu Hồng.
Bốn nhóc Tiểu Hồng đã quen với tên của mình, bởi vậy nên cũng không thể sửa được, mà gọi là Tứ Đại Thiên Vương, cách gọi Tứ Đại Thiên Vương lại càng hợp tình hợp lý, được nhiều người biết đến hơn.
Dẫn tới sau này các vị khách tới Linh Hữu đều lấy làm kỳ quái, sao Tứ Đại Thiên Vương lại lòi ra một con nữa.
…
Bởi vì ở trên xe taxi nên Đoàn Giai Trạch cũng không tiện dùng kỹ năng ngay, cũng may mà dọc đường về con cún không bị tiêu chảy, bằng không Đoàn Giai Trạch lại phải đưa cho người ta phí rửa xe. Sau khi về Linh Hữu, Đoàn Giai Trạch liền bế cún vào trong phòng ở trung tâm phục vụ du khách, dùng thuật trị liệu.
Mắt thường không thể nhìn thấy sức mạnh chữa trị bên trong dạ dày của con cún, con cún vốn không nhúc nhích lúc này đây phát ra tiếng ư ử, giãy giụa trong lòng Đoàn Giai Trạch một chút, khôi phục sức lực, sau đó cái bụng cũng không cảm thấy khó chịu nữa.
Lúc này Ma Lễ Hồng nghe thấy tiếng từ bên ngoài chạy vào, tới dưới chân Đoàn Giai Trạch, ngẩng đầu lên nhìn chú cún trên đầu gối anh, lè lưỡi hà hơi, cảm thấy vô cùng thú vị.
Đoàn Giai Trạch nghĩ tới chuyện Ma Lễ Hồng còn nhận ra Lưu Lỵ An, liền hỏi một câu: “Em còn nhận ra nó nữa à?”
Ma Lễ Hồng kêu “ẳng”, dịu dàng liếm bàn chân em mình buông thõng xuống, xoay người đi ra ngoài.
Đoàn Giai Trạch nhìn bóng lưng Ma Lễ Hồng, lại nhìn chú chó trong lòng mình, đặt hai hình thể một chỗ càng dễ dàng so sánh hơn, hơn nữa con chó này lông tương đối dài, có lẽ còn gây hiệu quả thị giác nó mập hơn bình thường.
Cũng không rõ là do cuộc sống nó trải qua không được tốt, hay là Ma Lễ Hồng ở Linh Hữu được ăn rất ngon, so sánh hai đứa với nhau, cảm giác Ma Lễ Hồng lớn hơn hẳn.
Đoàn Giai Trạch thả con chó xuống đệm nghỉ ngơi, chuẩn bị ít đồ ăn. Nó cũng dịu dàng liếm bàn tay Đoàn Giai Trạch, dường như biết ai đã giúp nó khôi phục sức khỏe.
Đoàn Giai Trạch vừa đi trộn đồ ăn về, chỉ chốc lát sau, Ma Lễ Hồng dẫn theo ba người anh em khác trở về, hóa ra ban nãy nó đi báo tin.
Bốn chú chó lớn vây quanh em nhỏ, người không biết còn tưởng đang muốn bắt nạt nó, nhưng người em này lại không nhận ra các anh của mình, trước khí thế trước mặt, liền nằm úp xuống rên ư ử, còn đẩy bát cơm ra.
Nhưng mấy chú chó lớn không bắt nạt, cướp đồ ăn giống như nó nghĩ, trái lại còn cùng nhau cúi đầu liếm lông trên người nó.
Em nhỏ không dám nhúc nhích, trong mắt xuất hiện một tia mê man, thế nhưng dần dà, không biết có phải nhớ ra đây là các anh của mình hay không, hay là hiểu được thiện ý của chúng với mình, cũng cẩn thận liếm mũi các anh.
Đoàn Giai Trạch nhìn thấy cảnh tượng tình cảm này, khóe môi không khỏi mang theo ý cười.
Lúc này Tiểu Tô đi vào, trông thấy cảnh tượng trước mắt, liền che mặt: “Ôi dâm loạn quá.”
Đoàn Giai Trạch: “………”
Đoàn Giai Trạch lườm một cái, “Em làm cái gì vậy?”
Tiểu Tô ngượng ngùng nói, “Em tìm anh có việc đây, chuyện là thế này..”
Trên mặt cô xuất hiện một tia nhìn kì dị, dừng lại một chút mới nói, “Là ban tuyên giáo tìm tới, muốn bàn bạc với anh, nói là tháng sau phó viện trưởng học viện kinh kịch tới đại học Đông Hải tọa đàm, hy vọng có thể tham quan giao lưu với vườn thú.”
Đoàn Giai Trạch suýt chút nữa bị sặc, “Khụ khụ, cái quỷ gì cơ, ông ta không cảm thấy kỳ lạ hay sao? Nói tọa đàm ở đại học, sao lại tới vườn thú giao lưu? Rốt cuộc nghĩ kiểu gì chứ!”
Tiểu Tô cũng nở nụ cười, “Vườn trưởng à, em đoán là nhờ thầy Hùng nổi tiếng, không phải Hạ tỉnh trưởng thích anh ấy lắm sao? Nói không chừng quay về đã khen ngợi, không phải anh nói thầy Hùng ẩn cư, không đi ra ngoài hay sao, bởi vậy nên người ta liền tìm tới cửa.”
“Nhưng như lời em hình dung là sao? Tham quan thì thôi, còn giao lưu gì nữa, vườn thú chúng ta thì có thể giao lưu gì với học viện kinh kịch chứ.” Đoàn Giai Trạch nói.
“Đấy là nguyên văn lời bên đó!” Tiểu Tô oan ức nói, “Với cả, chúng ta còn có thể bán liên phiếu với đạo quán cơ mà, đây có là cái gì đâu.”
Đoàn Giai Trạch: “……….”
“Chúng ta và đạo quán còn có thể coi như là điểm du lịch, chuyện này mà giống nhau à?” Đoàn Giai Trạch không nói gì, “Được rồi, em liên lạc với họ một chút. Nếu đã như vậy rồi, thì dựa vào hiểu biết của anh, chắc chắn bên ban tuyên giáo sẽ chuẩn bị sắp xếp một vài nghệ thuật gia bản địa tới để cùng giao lưu. Đến khi đó em tìm xem có thi nhân, tác giả gì không, giựt giây một chút, để họ làm mấy tác phẩm nghệ thuật khen ngợi chúng ta, tăng phẩm giá chút xíu.”
Tiểu Tô: “……..”
——
——
Hồng hạc Mĩ mà Đoàn Giai Trạch tiến cử đã tới, hai mươi con, lớn tám tháng, một nửa trống một nửa mái, chim hồng hạc này phải mười mấy con mới có thể thành đàn.
Địa bàn của họ không đủ rộng, nếu không vườn thú nuôi mấy trăm con mới hoành tráng.
Hồng hạc Mĩ vừa mới tới đều đang được cách ly chứ chưa đưa tới khu triển lãm, đáng lý chúng nó ở ven hồ, nhưng đợi xác nhận thể trạng xong mới có thể đổi địa phương.
Hồng hạc Mĩ vừa mới tới, lông đều có màu hồng phấn rất nhạt, gần như là màu trắng, khiến Tiểu Tô la ó không biết có phải họ đã bị lừa rồi hay không, “Đây là hồng hạc Mĩ giả à?”
“Không sao đâu, lông hồng hạc Mĩ là tạo thành sau mấy ngày, có lẽ là dọc đường đi không được ăn đồ ngon, cho ăn nhiều chất màu cà rốt là lại đỏ trở lại thôi.” Đoàn Giai Trạch giải thích.
Anh nhìn mấy con chim hồng hạc thể trạng không tệ lắm, thực ra lông chim là biểu tượng cho sự cường tráng, màu sắc càng rực rỡ lại càng dễ tìm đối tượng.
…
Qua mấy ngày, Đoàn Giai Trạch lại dẫn nhân viên vào trong thành phố lấy xe đã đặt trở về, thuận tiện tới ga xe lửa đón Lăng Quang thần quân đi châu Phi mười mấy ngày trở về.
Lăng Quang đi châu Phi một chuyến, đúng là không hề đen đi, lúc nói tới phong tục tập quán địa phưng, có cảm giác còn chưa đã nghiền, lại nói: “Chỗ tôi đến hoang vắng, nhưng không hiểu ngôn ngữ thổ dân, cần được phiên dịch.”
Đoàn Giai Trạch nói: “Không sao đâu, quay về em lại đưa anh đi chơi một vòng trong nước, chúng ta chọn mấy cảnh điểm đứng đầu ở các thành phố lớn, chắc chắn sẽ giúp anh cảm thụ được ở Hoa Hạ đông đúc bao nhiêu người.”
Dù có là Lăng Quang thần quân, đi tới các cảnh điểm đứng đầu dạo một vòng, cũng có thể chen chúc đến rớt giày.
Sau khi trở về, Đoàn Giai Trạch đi qua khu triển lãm hỏi nhân viên chăn nuôi xem đàn chim hồng hạc Mĩ thế nào rồi.
Nhân viên chăn nuôi tỏ ý, sau khi thức ăn được cải thiện, quả nhiên màu lông của đàn chim hồng hạc Mĩ khôi phục lại sắc đỏ rực rỡ, thậm chí còn đỏ hơn khi ở quê nhà, thân thể cũng rất khỏe mạnh, có thể chuyển địa điểm bất cứ lúc nào.
Lăng Quang nghe nói “đồng nghiệp” sớm chiều làm cùng mình đã tới, trong lòng cũng có chút tò mò, “Tôi ở châu Phi cũng thấy hồng hạc, không biết của Mĩ thế nào?”
“Không thì anh đi xem đi?” Đoàn Giai Trạch do dự một chút, “Em đi cất xe trước, lát nữa đi tìm anh.”
Thực ra có nhiều động vật phái tới như vậy, đại đa số đều làm việc đơn độc, cùng lắm chỉ như Bạch Tố Trinh, có thêm mãng xà hoàng kim, nhưng cũng có sự khác biệt rõ ràng.
Chỉ có Lăng Quang và mấy con chim hồng hạc Mĩ kia là quần cư, sẽ tiếp xúc rất nhiều, Đoàn Giai Trạch cũng rất tò mò không biết hình thức họ ở chung thế nào.
Lăng Quang gật đầu, xuống xe bước vào buồng triển lãm.
Sau khi Đoàn Giai Trạch đỗ xe, lại đi bộ trở về, vào trong khu triển lãm, các nhân viên chăn nuôi đang làm việc, mà đàn chim hồng hạc Mĩ thì đang tản ra nghỉ ngơi, bộ dạng vô cùng nhàn nhãn, nhưng không thấy bóng Lăng Quang đâu.
“Đã nói mình sẽ quay lại rồi mà, không thể chạy đi được, Lăng Quang thần quân đâu có giống như vậy..” Đoàn Giai Trạch lẩm bẩm.
Lúc này, một con hồng hạc cường tráng có bộ lông rực rỡ tiến về phía Đoàn Giai Trạch, nghển cổ kêu một tiếng.
Đoàn Giai Trạch nhấc mắt nhìn, “Hửm?”
Con chim cách lớp kính thủy tinh tiếp tục kêu mấy tiếng về phía Đoàn Giai Trạch, phóng mắt nhìn ra xa, có nó là màu lông rực rỡ nhất.
“Chời đựu??” Đoàn Giai Trạch quay đầu liếc mắt nhìn, nhân viên chăn nuôi vẫn đang làm việc, anh ngạc nhiên nói, “Thần quân à, sao anh lại trà trộn vào đây? Lại nói, trong bầy hồng hạc Mĩ này có anh là phong thái hơn hẳn, bắt mắt nhất, ưu tú nhất!”
Hồng hạc lắc lắc đầu, dường như có vẻ đắc ý lắm.
Đoàn Giai Trạch ngồi xổm xuống nói rằng: “Haha, đừng để nhân viên chăn nuôi phát hiện ra, không dọa cậu ta sợ chết mất, tự nhiên lại có thêm một con tới, anh còn chưa làm theo quy trình đấy. Phải rồi, anh muốn đi du lịch phương Nam hay là phương Bắc?”
“Cậu đang làm gì vậy?” Lăng Quang từ phía sau Đoàn Giai Trạch đi tới, nghi hoặc dò hỏi.
Đoàn Giai Trạch: “……..”
Lăng Quang: “Ban nãy tôi đi tìm chỗ sạc điện thoại.”
Con chim hồng hạc cất cao tiếng kêu, sải bước rời đi.
Đoàn Giai Trạch: “……….”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 87: Người anh em thứ năm của Tứ Đại Thiên Vương
Chương 87: Người anh em thứ năm của Tứ Đại Thiên Vương