Hoàng Kỳ quay trở về là một chuyện tốt, nhân viên toàn thể vườn thú đều cùng nhau chúc mừng, làm một buổi tiệc lớn ở nhà hàng Giai Giai.
Nhưng mọi người trong buổi tiệc lại thấy vườn trưởng và Lục Áp có vẻ không được tự nhiên, như mọi khi thì anh Lục sẽ vênh mặt hất hàm sai khiến, điên cuồng chỉ huy oán trách vườn trưởng tìm cảm giác tồn tại, nhưng hôm nay lại im lìm hờn dỗi, thậm chí hai người còn không ngồi chung với nhau.
Tuy rằng vườn trưởng chủ trì mọi người chào mừng Hoàng Kỳ trở về, nhưng sắc mặt có phần không được tự nhiên.
Ai nhanh trí đều nghĩ trong lòng, có phải vườn trưởng và anh Lục cãi nhau rồi không?
Nhất là Hoàng Kỳ, anh nghĩ có lẽ vườn trưởng vì vấn đề dạy dỗ trẻ con mà nói chuyện với Lục Áp, thế nhưng với tính khí của Lục Áp, có lẽ kết quả cuộc trò chuyện không được tốt, bởi vậy nên hai người vẫn luôn né tránh đối phương.
Hữu Tô ngồi bên cạnh Đoàn Giai Trạch, bên kia là Tiểu Thanh, bình thường trước đây là Lục Áp, thế nhưng bây giờ Lục Áp ngồi cách một chỗ, ngồi giữa Tiểu Thanh và Thiện Tài, dẫn tới Tiểu Thanh và Thiện Tài có phần không được thả lỏng.
Gương mặt Hữu Tô xinh xắn đáng yêu bây giờ thành ra thê thảm như vậy, khiến không ít người quan tâm, nhưng cô sợ sẽ chọc giận Lục Áp, lại một lần nữa bị hành hung, nên chỉ vùi đầu vào ăn, không dám nói chuyện nhiều.
Đùa gì chứ, Lục Áp đạo quân vô nhân tính, Thiện Tài như cậu nhóc choai choai cùng cậu trai mảnh khảnh yếu đuối như con gái này, đều lặng lẽ rút lui.
Dưới bầu không khí vi diệu như vậy, bữa tiệc liên hoan kết thúc.
Phần lớn nhân viên đều tản đi, Đoàn Giai Trạch thấy Lục Áp đứng dậy, không tiện đi cùng, bèn đi chậm một bước, không lập tức ra ngoài.
Hữu Tô nói rằng: “Vườn trưởng à, trông cậu giống như có tâm sự vậy.”
Cô vác gương mặt vừa đen vừa sưng phù, nhưng vẫn quan tâm tới Đoàn Giai Trạch, khiến Đoàn Giai Trạch thấy mà cảm động.
Trước đó anh còn muốn dùng thuật chữa trị để trị liệu cho Hữu Tô, nhưng bị Hữu Tô từ chối, lý do là nhỡ Lục Áp thấy cô khỏi rồi, lại cáu kỉnh gấp đôi, gấp bội, rồi tìm cớ đánh thì làm sao đây, sao mà cô chịu nổi thuật pháp của Lục Áp chứ?
Hữu Tô nhạy cảm biết bao nhiêu, huống hồ Đoàn Giai Trạch cũng không phải người giỏi che giấu.
Về chuyện Đoàn Giai Trạch nghi ngờ Lục Áp thích mình này, đặt trong lòng suy nghĩ hồi lâu, anh cũng không phải người nghiên cứu kỹ cặn kẽ, không biết mình nghĩ đúng hay sai. Nếu như anh đoán nhầm, chẳng phải lúng túng lắm hay sao. Đoàn Giai Trạch nghe người ta nói, trai thẳng dễ ăn dưa bở lắm.
Từ sau khi anh có suy nghĩ kia, liền điên cuồng nghĩ tới chuyện này, lại sợ mình nghĩ quá nhiều.
Lúc này Hữu Tô hỏi, tuy rằng Đoàn Giai Trạch muốn lĩnh giáo, nhưng thật không tiện nói ra.
Hữu Tô hỏi thẳng: “Có phải vấn đề tình cảm không?”
Đoàn Giai Trạch rất ngạc nhiên, “Chị, chị nhìn ra rồi à?”
Anh ngẫm rồi lại nghĩ, cửu vĩ hồ có thể nhìn ra cũng không kỳ quái.
Chuyện này vốn do Hữu Tô chọc ra, cô lại hiểu rõ chân tướng từ trước, trong lòng biết rõ mà, bèn gật gật đầu.
Đoàn Giai Trạch thấy Hữu Tô thế mà đã biết rồi, liền ấp úng nói: “Thế chúng ta len lén nói chuyện một chút, chị đừng nói ra bên ngoài đấy nhé.”
Hữu Tô ngoan ngoãn gật đầu lần nữa.
Đoàn Giai Trạch tin tưởng Hữu Tô, liền hạ thấp giọng, có chút sợ hãi nói rằng: “Em nghi ngờ, có phải đạo quân yêu thầm em không!”
Hữu Tô không nhịn được lườm một cái trong lòng, đang định nói chuyện, lại nghe thấy “Rầm” một tiếng, cửa bị dùng sức đẩy ra, Lục Áp đứng ở cửa, trên mặt đủ màu sắc, bộ dạng như muốn bùng nổ tại chỗ, hiển nhiên đã nghe thấy lời Đoàn Giai Trạch nhỏ giọng nói rồi.
Hữu Tô: “………”
Đoàn Giai Trạch: “…………”
Lục Áp không ngờ Đoàn Giai Trạch lại nói như vậy, nhất trời trong đầu nổ tung. Chính hắn vừa mới ngộ ra, còn tưởng không ai biết, hơn nữa, hơn nữa đây rõ ràng là trả đũa nhau mà?
Lục Áp mang theo nỗi tức giận và xấu hổ, lắp bắp nói: “Nói nhăng nói cuội, thật to gan, dám nói bản tôn.. yêu.. yêu thầm nhà ngươi, ngươi là một kẻ phàm tục, ngươi –”
Đoàn Giai Trạch và Hữu Tô liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên ăn ý cùng đồng thanh: “Có tài cán gì chứ!”
Lục Áp tức đến choáng váng: “…………”
..
Hồ Đại Vi mua thật nhiều đồ trở về, ở trong phòng nghỉ đóng gói, những thứ này đều là thứ gã muốn mang về. Gã còn có vài người bạn thân cũ, lần này áo gấm về nhà, đương nhiên Hồ Đại Vi muốn mang chút lễ vật trở về.
Con người thật giỏi giang, phát minh ra nhiều công cụ tốt như vậy, đến những yêu quái sống trong núi cũng bị ảnh hưởng. Trước đây có người trong núi thi thoảng ra ngoài xã hội loài người, sẽ giúp mọi người mua bật lửa, quạt máy,…
Dù sao thì có rất nhiều yêu quái tu vi không cao, đến lửa cũng không phóng được, còn không tiện bằng dụng cụ của nhân loại. Để có thể sử dụng một vài thiết bị điện, bọn họ còn đặc biệt học cách trộm điện để dùng.
Hồ Đại Vi vừa nghĩ tới việc sau đó trở về sinh hoạt thế nào, lại có phần lo lắng.
Trước đó gã rõ là hào hứng, bây giờ lại đột nhiên sợ nếu mình quay về sẽ bị bắt nạt, dù sao thì nền móng gã yếu kém, một năm nay cũng không biết tăng lên cấp độ nào, nói không chừng vẫn không đối phó được, có phần lo được lo mất.
Linh Cảm và Thiện Tài đang ngồi bên cạnh chơi bài, tuy hai người họ một nước một lửa, thế nhưng lại chơi rất được.
Thiện Tài nhìn Hồ Đại Vi, thuận miệng quan tâm một câu: “Mặt mày ủ rũ thế?”
Hồ Đại Vi được sủng mà sợ hãi, nói rằng: “Tiền bối à, tôi chỉ đang lo ở quê nhà có kẻ thù cũ, lần này quay trở về có thể sẽ có xung đột.”
Linh Cảm tùy tùy tiện tiện nói: “Củng cố chút lòng tin đi nào, cậu là nhân viên ở Linh Hữu cơ mà, cứ đưa kẻ thù tới đây làm động vật.”
Hồ Đại Vi chớp mắt một cái, nói thẳng: “Có lẽ tôi đánh không lại…”
Trước đây Hồ Đại Vi không nói tình cảnh của mình khi ở trong núi ra, cảm thấy mất mặt. Nhưng bây giờ gã đã nghĩ thông suốt, không nên che giấu, bản thân mình cũng thật ngốc.
Linh Cảm và Thiện Tài hôm nay tâm tình tốt, còn hỏi thêm mấy câu, “Tình huống thế nào?”
Hồ Đại Vi ngượng ngùng nói: “Không nói gì khác, ở núi chúng tôi có đại vương Hắc Toàn Phong thường xuyên bắt nạt tôi, tôi chính là bị tên ấy đuổi khỏi quê nhà. Tôi cũng không biết một năm này tu vi tên ấy tăng đến mức nào, tuy rằng tôi tiến rất xa, nhưng vẫn sợ không đánh lại tên ấy. Tên ấy vừa hung tàn lại khôn khéo, dưới chướng có năm tiểu đệ, ở chỗ chúng tôi, thậm chí còn có thể khống chế một vài thôn dân lên núi tiến cống định kỳ.”
Trong giọng nói ghét bỏ của Hồ Đại Vi còn mang theo một chút kính nể, dường như không thể không thừa nhận thủ đoạn của kẻ thù. Ở thời buổi thông tin nhanh chóng như vậy, có thể khống chế thôn dân, lại không bị đạo sĩ tìm tới, dù có tìm tới cũng có thể đối phó, thật sự có năng lực.
Thiện Tài bĩu môi, không lên tiếng.
Bây giờ yêu quái ở dưới nhân gian càng ngày càng không có tiền đồ, có lẽ cũng là tu hành vất vả, tỉ lệ thành yêu rất nhỏ. Năm đó cậu làm Thánh Anh Đại Vương, thủ hạ đâu chỉ dừng ở một trăm tiểu yêu.
Linh Cảm tò mò nói: “Tiền cống những gì vậy?”
Hồ Đại Vi: “Đồ ăn! Có thịt có rau!”
Dưới nhân gian có rất ít người và yêu quái có thể tu đạo đến cảnh giới Ích Cốc, bọn họ cũng chỉ muốn ăn đồ ăn.
Linh Cảm nghe xong cũng để lộ ra biểu cảm xem thường, nhớ năm đó, anh ta làm Thông Thiên Đại Vương cũng đòi tiến cống đồng nam đồng nữ, thế nhưng chuyện này nói ra thật sự dọa Hồ Đại Vi, yêu quái dưới nhân gian càng ngày càng kém cỏi.
“Cậu đợi đó.” Linh Cảm bẻ trong hồ thủy cầm một đài sen, đưa cho Hồ Đại Vi, “Thưởng cho cậu cái này, mang theo bên người, nếu đánh không lại, thì sử dụng thứ này.”
Hồ Đại Vi mừng rỡ, không ngờ tiền bối lại rộng lượng như vậy, cung cung kính kính nhận lấy đài sen, cảm ơn tiền bối đã chiếu cố.
…
Mang theo lời chúc phúc của Linh Cảm và Thiện Tài, Hồ Đại Vi xách hai cái túi lớn đi tới ga tàu.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, gã mang theo hai bọc hành lý to bự lên ga tàu. Xuống tàu, lại đổi ô tô, sau đó đi bộ, nhưng so với độn pháp của bản thân thì nhanh hơn một chút. Gã tu luyện không được đến nơi đến chốn, có lẽ còn không nhanh bằng xe máy nhà người ta.
Hồ Đại Vi vừa tới núi, hoa hoa cỏ cỏ, chim bay thú chạy loạn đi thông báo khắp núi rằng: Con hồ ly ngu ngốc bị đánh đuổi đi đã trở về rồi!
Hồ Đại Vi rất ít bạn, em họ Hồ Đại Khánh dẫn theo đàn hồ tôn tới chào đón Hồ Đại Vi, “Anh họ à, anh ở bên ngoài sống có tốt không?” (Hồ tôn: cháu chắt nhà họ cáo)
Bản thân Hồ Đại Khánh sống rất thảm, chủ yếu vì tu vi quá kém, sau mông vẫn còn cái đuôi, hóa hình cũng không tốt.
Mấy hồ tôn cũng chạy tới, cọ cọ vào chân Hồ Đại Vi, chúng nó còn chưa có năng lực hóa hình.
Để trở về hãnh diện một phen, Hồ Đại Vi còn bớt đi một ít lương thực trong khẩu phần ăn của mình, gã lấy một miếng thịt gà ra, đưa cho Hồ Đại Khánh, bảo rằng: “Em họ, anh sống rất tốt, thế giới bên ngoài so ra còn tốt hơn nơi đây nhiều! Anh mang ít đồ ăn về cho em.”
Hồ Đại Khánh ngửi miếng thịt gà này, vô cùng gọi mời, cậu ta không nhịn được cắn một miếng, nhất thời cảm nhận được linh khí ẩn chứa trong đó, ánh mắt sáng lên, “Trời ạ, anh họ, anh lấy ở chỗ vị yêu vương nào vậy?”
Không đúng, dù có là yêu vương cũng đâu có được ăn gà ngon như vậy chứ?
Đám cáo con nhảy lên gọi Hồ Đại Khánh.
Hồ Đại Khánh do dự một chút, gỡ thịt cho tụi cáo con ăn.
Trong đó có một con cáo, sau khi cắn một miếng, liền bùm một cái hóa thân thành một đứa trẻ ba tuổi, nhìn họ đầy vô tội.
Hồ Đại Khánh càng vui mừng hơn, người cháu này của cậu ta bị kẹt ở cửa ải này rất lâu, bởi vì không dẫn dắt linh khí được tốt nên vẫn không thể hóa hình, ai ngờ miếng thịt gà này vừa khéo giúp cháu nó vượt được bình cảnh. (Bình cảnh: Chỉ giai đoạn then chốt nhưng lại phát sinh trở ngại)
Hồ Đại Vi nhìn vẻ mặt của họ, trong lòng vô cùng đắc ý, không uổng công gã nhịn một bữa, mà có thể đổi lại ánh mắt sùng bái của em họ.
Hồ Đại Vi thầm nghĩ, lần trước gã đưa Hoa Trùng về, khiến vẻ mặt vườn trưởng nhìn gã ôn hòa hơn rất nhiều. Còn có Bạch Hải Ba, đưa tới nhiều cá cho vườn trưởng như vậy, vườn trưởng đối xử với anh ta rất tốt. Nếu gã cũng có thể đưa về một vài động vật, đương nhiên có thể củng cố địa vị của mình.
Lần này, tốt nhất là có thể dẫn vài hồ tôn về, những yêu quái khác gã không khuyên nổi, dù sao thì trước đây gã cũng có nhiều tai tiếng, thế nhưng tiểu hồ ly nhà gã, nếu biểu diễn thêm nhiều điểm tốt nữa, nhất định có thể khuyên được.
Hồ Đại Khánh còn không nghĩ xa như vậy, không ngừng khen tiền đồ của Hồ Đại Vi.
Hồ Đại Vi lại lấy đồ trong túi của mình ra, đưa cho em họ, có vẻ hờ hững nói: “Anh mang về một vài thứ cho mọi người trong nhà. ”
Xem ra anh họ sống trong thành phố cũng không tệ, trong thành phố không dễ giả mạo như ở nông thôn, bọn họ còn tưởng Hồ Đại Vi tìm đường sống trong thành phố thất bại chứ, dù sao thì trước kia từng có một hồ ly tinh khá thông minh trong núi vào thành phố bị con người lừa gạt, còn bị đạo sĩ tóm lấy.
Yêu quái cũng có sự khác biệt, có rất nhiều yêu quái sống trong núi, tin tức không nhạy bén, không giao thiệp với nhân tộc, đi tới xã hội loài người, sinh sống kém xa với những yêu quái tự tại trong thành phố. Giống như sự khác biệt giữa Bạch Hải Ba và Hồ Đại Vi vậy.
Cả dọc đường Hồ Đại Khánh khen ngợi Hồ Đại Vi, cùng gã đi gặp những người bạn cũ.
Tin tức lưu truyền trong núi rất nhanh, huống hồ bọc đồ của Hồ Đại Vi lớn như vậy, chẳng bao lâu sau, mọi người đều biết Hồ Đại Vi trở về, hơn nữa còn sống ở bên ngoài rất tốt.
Cái tên sơn đại vương Hắc Toàn Phong đuổi Hồ Đại Vi đi cũng biết tin, trong núi không có chuyện gì, đang rảnh lắm đây, bèn tụ tập mấy tiểu đệ, đi gây sự với Hồ Đại Vi.
Hồ Đại Vi vừa nghe Hắc Toàn Phong gọi cửa, càng có chút kích động, không để ý tới lời khuyên của em họ, đi ra khỏi cửa, “Hắc đại vương, đã lâu không gặp!”
Hình người của Hắc Toàn Phong rất uy vũ, không tính là rất cao, thế nhưng rất cường tráng, vòng eo rất lớn, gã lớn tiếng gọi: “Hồ ly như mi còn dám trở về à? Hừ hừ, sợ là về để tặng đồ cho bổn đại vương đúng không!”
Hồ Đại Vi đi ra ngoài mở mang tầm mắt một năm, khi gặp lại Hắc Toàn Phong cũng không cảm thấy tên này đáng sợ như trong ký ức, dù sao gã cũng là hồ ly từng bị Lục Áp đánh. Hơn nữa dưới chướng chỉ có năm tên tiểu đệ cũng có thể làm đại vương à? Còn không bằng giáo viên chủ nhiệm lớp gã từng gặp ở Đông Hải.
Nghĩ đi nghĩ lại, sống lưng Hồ Đại Vi cũng càng ngày càng ưỡn thẳng, “Muốn lấy đồ của tôi, thì phải xem một năm nay anh tiến bộ bao nhiêu đi!”
Hắc Toàn Phong không ngờ Hồ Đại Vi còn dám lớn tiếng hô hào, gương mặt tối sầm lại, nhất định phải thi triển Hùng Phong, bằng không nếu để kẻ khác biết đến Hồ Đại Vi cũng dám cười nhạo gã, gã còn có chỗ đặt chân sao?
Hắc Toàn Phong rút pháp khí của bản thân ra, là một cây gậy màu xanh, đánh về phía Hồ Đại Vi.
Hồ Đại Vi liền giương móng vuốt sắc bén ra, chính diện nghênh địch.
Một năm này tu vi của Hồ Đại Vi tăng không ít, nhưng Hắc Toàn Phong vẫn là đối tượng thực tiễn đầu tiên của gã, gã giương móng vuốt sắc lẻm ra, thế mà có thể để lại vài vết cào trên pháp khí của Hắc Toàn Phong.
Hắc Toàn Phong vừa sợ hãi lại vừa đau lòng, lại một lần nữa xông lên.
Hồ Đại Vi nhìn cơ thể như ngọn núi nhỏ của gã ta lao tới, nhớ tới đài sen Linh Cảm đưa cho mình, thực ra gã vẫn còn có sức đánh một trận, nhưng gã muốn uy phong một thoáng, bèn lấy đài sen ra.
Đài sen bắn ra ánh sáng xanh, đánh lên trên người Hắc Toàn Phong, Hắc Toàn Phong bị đánh bay, hơn nữa trên không trung còn biến về nguyên hình, vừa nhìn đã biết bị thương. Cơ thể tròn vo của gã lăn thật nhiều vòng trên núi, cuối cùng kẹp giữa hai thân cây.
Hồ Đại Vi chỉ thấy cái bóng mập mạp lăn đi, lại đuổi theo, đạp một cước lên bụng Hắc Toàn Phong.
Hắc Toàn Phong duỗi tứ chi mập mạp ra muốn đập vào chân của Hồ Đại Vi, nhưng không có sức lực, gào lên mấy tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy tu vi đã bị đánh mất bảy, tám phần, không biến được thành hình người nữa.
Cái tên Hồ Đại Vi này ra ngoài một chuyến, chắc là đã ôm đùi vị đại yêu vương nào rồi đúng không? Nhưng vị đại yêu vương nào lại muốn một phế vật như Hồ Đại Vi chứ?
“Biết lợi hại chưa?” Hồ Đại Vi nhìn ánh mắt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi của các yêu quái khác, đắc ý gấp đôi, gã chưa từng hãnh diện như vậy!
Hắc Toàn Phong nhìn Hồ Đại Vi, vừa sợ lại vừa oán giận, gã kết oán với Hồ Đại Vi, chỉ sợ Hồ Đại Vi sẽ giết mình.
Còn lâu Hồ Đại Vi mới giết gã.
“Hắc Toàn Phong.. Khà khà… Mạch Toàn Phong nghe còn được.” Hồ Đại Vi nhìn bộ lông đen trắng của Hắc Toàn Phong với vóc người tròn vo, đã sớm có tính toán.
Gã quyết định đưa Hắc Toàn Phong về, cống cho vườn trưởng.
Tuy rằng Hắc Toàn Phong không hợp với gã, nhưng bây giờ tu vi bị đánh tan nhiều như vậy, không đỡ nổi một đòn, cho dù có quý hiếm, nhưng trong các yêu quái ở Linh Hữu, cũng không có thân phận, sẽ chỉ là hòn đá kê chân cho gã.
Quan trọng nhất là, dù thế nào lợi ích của vườn trưởng cũng là tối cao, bản thân mình cũng không bị lỗ, hồ ly tinh suy nghĩ hồi lâu, đưa ra kết luận này.
Hồ Đại Vi càng nghĩ càng hớn hở, cảm thấy mình sẽ được vườn trưởng và tiền bối ngợi khen cho coi.
Trong núi làm gì có luật lệ, Hồ Đại Vi bắt Hắc Toàn Phong đưa về động. Đám tiểu đệ của Hắc Toàn Phong thấy pháp khí ban nãy của Hồ Đại Vi lợi hại như vậy, cũng không dám cứu lão đại, còn sợ Hồ Đại Vi cũng đánh chết bọn họ, bèn tự mình chạy thoát thân.
Hồ Đại Vi một lần đánh bại Hắc Toàn Phong, liền nổi danh trong núi, giờ còn ai dám xem thường gã, đều truyền nhau rằng có lẽ Hồ Đại Vi theo chân một lão đại giỏi giang, thưởng cho gã một pháp bảo trâu chó như vậy.
Hồ Đại Vi bèn ở trong núi chiêu binh mãi mã, muốn tìm yêu quái cùng mình tới Linh Hữu làm việc, hắn còn cố ý lựa chọn động vật cỡ lớn một chút.
Nếu hỏi tình huống bên kia thế nào, Hồ Đại Vi liền ba hoa chích chòe, là một vườn trưởng của nhân loại, chỉ cần ngồi cho người ta tham quan là có lợi, còn có nhiều điểm tốt, tạm thời vẫn chưa thể nói, nhưng nhìn tu vi của gã bây giờ, có thể suy đoán một chút.
Thế nhưng bởi vì tu vi của gã tăng quá nhanh, miêu tả cảnh vừa kì dị lại tốt đẹp, danh tiếng của hồ tộc trước giờ rất tệ, có rất nhiều yêu quái nghi ngờ đây là trò lừa gạt, muốn lừa bọn họ đi nội đan, hoặc là tà thuật hiến tế gì đó, tuy rằng khen ngợi gã, nhưng tất cả đều kiếm cớ từ chối.
Bọn họ sợ Hồ Đại Vi mạnh rồi, có người thậm chí còn tới chỗ người thân né trong một thời gian ngắn.
Hồ Đại Vi rất phiền muộn, xem ra không phải ai cũng có thể làm công việc như Bạch Hải Ba, cá heo vây trắng này đọc sách của loài người, chính là không giống nhau.
Trải qua mấy ngày, thế mà chỉ có mấy người anh em và một vài hồ tôn của Hồ Đại Vi đồng ý đi với gã, dù sao họ cũng ăn thịt gã đưa. Thế nhưng có vẫn còn hơn không.
Ngoại trừ mấy tiểu hồ ly, cũng chỉ có Hắc Toàn Phong.
…
Hắc Toàn Phong linh khí trống rỗng, đến hình người cũng không thể biến về được, càng không nói phản kích bất chợt. Hồ Đại Vi ở quê nhà hơn một tuần, gã bị trói bỏ đói trong hơn một tuần, một thoáng không chết đói được ngay, nhưng mắt mờ, suýt chút nữa gặm luôn pháp khí của mình.
Lúc rời đi, bởi vì động vật còn sống không thể mang lên xe lửa, Hồ Đại Vi không thể làm gì hơn là ngồi xe tải đường dài, gã cất Hắc Toàn Phong vào trong túi, cho hồ tôn vào trong một cái lồng, người không biết còn tưởng gã chuyên buôn cáo.
Lúc lên xe, Hồ Đại Vi vác túi hành lý sau lưng, tài xế liếc mắt nhìn, “Người anh em à, trong này có gì vậy, còn đám cáo kia nữa, có thể cho vào cốp hành lý phía sau không? Nếu không thì phải thêm tiền, cái này chiếm hai chỗ rồi, được thì xuất phát!”
Hồ Đại Vi vội vàng đáp: “Không thành vấn đề, đây là chút thịt heo rừng, thêm tiền thì thêm tiền đi, để ở sau không thoáng khí, tôi mang theo người cũng yên tâm, đám cáo nhốt kỹ rồi.
Hồ Đại Vi ngồi xe tải đường dài một ngày như vậy, đến thành phố Đông Hải. Khác với lần đầu tiên tới thành phố Đông Hải phải dè dặt từng tí, còn bị tiểu đạo sĩ ở Lâm Thủy quán đuổi theo, lần này Hồ Đại Vi tràn đầy tự tin, bước đi mang theo gió, thậm chí còn có cảm giác tự hào khi làm chủ nhân.
Đám tiểu hồ ly vốn nằm đè lên nhau ngủ trong lồng, sau khi xuống xe liền tỉnh lại, chen chúc trong lồng kêu chít chít, bọn họ cũng là lần đầu tiên tới thành phố, đây là nơi chú họ làm việc sao?
Hồ Đại Vi lại mang theo bao hành lý, mang theo lồng sắt lên xe bus, đi tới trạm cuối, quay trở lại đơn vị làm việc, vườn thú Linh Hữu.
Hôm nay du khách vẫn đông như vậy, Hồ Đại Vi bước đi trong đám đông, cầm lồng cáo nhỏ thu hút rất nhiều ánh mắt của du khách, thi thoảng lại vang lên tiếng xì xào khen “Thật đáng yêu”.
Hồ Đại Vi đi tới văn phòng của vườn trưởng, gõ cửa, đợi Đoàn Giai Trạch mời vào, sau đó liền nhấc đồ đi vào, “Vườn trưởng, tôi đến trả phép.”
Đoàn Giai Trạch ngước mắt lên thấy Hồ Đại Vi mang theo một bao đồ lớn, cùng với một cái lồng sắt, bên trong mấy con cáo lông xù be bé chen chen chúc chúc, “Ôi, còn dẫn theo người thân à?”
Hồ Đại Vi mở lồng sắt ra, “Mau đi chào hỏi vườn trưởng đi!”
Đám tiểu hồ ly đều lảo đảo ra khỏi lồng, hai chân trước chắp tay chào Đoàn Giai Trạch, tất cả đều có bộ lông màu đỏ xù bông, đôi mắt đen láy, nhìn trông rất ngây thơ đáng yêu.
Đoàn Giai Trạch nhìn mà hớn hở, “Ôi, chẳng lẽ tới làm nhân viên cho tôi?”
Hồ Đại Vi vồn vã nói: “Không thì còn là gì nữa, tuy không phải giống quý hiếm gì, nhưng bọn nó ngoan ngoãn hiểu chuyện, hơn nữa cha mẹ đều có tu vi, tuổi thọ cao, bề ngoài nhỏ, lớn rất chậm. Tôi nhớ chỗ vườn trưởng sắp mở khu vui chơi cho vườn thú, nên dẫn tụi nó về giúp vườn trưởng.”
Khu vui chơi để các bé chơi với động vật, những con cáo này tuy không hóa hình được, nhưng đã mở linh trí, cơ thể lại nhỏ bé, rất đáng yêu, đúng là rất thích hợp.
Đoàn Giai Trạch càng nghĩ càng thấy không tồi, “Được lắm, lão Hồ anh có tâm quá!”
Anh lại nhìn lướt qua bọc đồ lớn trong túi Hồ Đại Vi, cái bọc đồ lớn như vậy, giống như nhét đồ du lịch, anh nhớ lúc Hồ Đại Vi đi cũng mang rất nhiều đồ, nói là quà cho bạn bè, bèn thuận miệng hỏi một câu: “Đây là đặc sản quê nhà à?”
“Đây cũng là mang tới cho vườn trưởng!” Hồ Đại Vi tranh công nói, “Là một bại tướng dưới tay tôi, hình như loại động vật này rất được chào đón, anh có thể làm thủ tục giả, hoặc giải quyết giống như Hoa Trùng, sau đó đưa ra.”
Đoàn Giai Trạch đang nghĩ xem là động vật gì, xem có thể nói là động vật hoang nhặt được, sau đó biến thành của mình không, thì thấy Hồ Đại Vi kéo cái túi đồ ra, sau đó có một con gấu lớn màu lông đen trắng lăn ra, gã ân cần nói: “Đói bụng mấy ngày rồi, nhưng vẫn mập lắm!”
Không sai, Hắc Toàn Phong mập mạp chính là một con gấu trúc hoang đã thành tinh, lúc này đây đang yếu ớt gặm cây gậy trúc tu luyện thành pháp khí đến nham nham nhở nhở, vốn không biết xảy ra chuyện gì.
“………” Đoàn Giai Trạch trợn mắt há hốc miệng, nếu trong miệng anh có trà, nhất định đã phun ra rồi.
Cái con này làm thủ tục giả cái quần què gì chứ, cái thứ này trên dưới cả nước đều nhìn chòng chọc, còn có thể tùy tiện nhặt được ở Đông Hải à? Dù có nhặt được, có thể tùy tiện nuôi như hổ sao?
Đúng là anh rất muốn gấu trúc, nhưng vườn thú Linh Hữu bây giờ, theo cách nói của Lục Áp là —— có tài cán gì mà nuôi gấu trúc chứ!!!!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 92: Có tài cán gì chứ?
Chương 92: Có tài cán gì chứ?