DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 129: Khách sạn tiện nghi nhất trần đời!

“Chúng ta ở khách sạn trong thành phố, sáng mai đi tới, tối lại quay về, hay là ở khách sạn nghỉ dưỡng Linh Hữu mới mở luôn?” Vương Mậu Tuyết cầm điện thoại, trên đó hiển thị đặt khách sạn, hỏi chồng và con mình.

Bọn họ là một nhà ở tỉnh bên tới thành phố Đông Hải du lịch, trong hành trình có sắp xếp tới Linh Hữu, theo như rất nhiều bình luận trên mạng có nói, ngoài sông Cửu Loan ra, đây là địa điểm nên tới nhất khi đi du lịch Đông Hải. Có thể đi dạo ngắm cảnh ở vườn thú, còn có thể leo núi Hải Giác ở bên cạnh để quan sát thành phố Đông Hải từng ở ven biển.

Chồng của Vương Mậu Tuyết là Vương Tuấn không chút nghĩ ngợi nói rằng: “Đương nhiên không cần phiền phức như vậy, cứ ở Linh Hữu là được rồi, ngày đầu tiên chúng ta tới thẳng Linh Hữu, nghỉ ngơi một chút, hôm sau dậy vừa vặn đi lên núi Hải Giác ngắm cảnh mặt trời mọc. Sau đó thì xuống vườn thú chơi một chút, ở lại một buổi chiều, hoặc tới ven biển tìm khách sạn khác cũng được.”

Cậu con trai Vương Thịnh cũng nâng mặt nói: “Con muốn ở lại vườn thú hai buổi tối.”

“Nhưng khách sạn này hôm nay mới khai trương, còn chưa có bất cứ nhận xét nào, cũng không biết liệu có ổn hay không.” Vương Mậu Tuyết xoắn xuýt, cô là một kiểm toán viên, bởi làm việc dưới áp lực trường kỳ, lại thêm tính cách bản thân dễ bị lo lắng, thành thử còn chưa già mái tóc đã rụng nhiều.

Bình thường có hành trình gì, Vương Mậu Tuyết đều thích lên kế hoạch rõ ràng, khách sạn này ngoài văn bản thông báo ra, không có bất cứ nhận xét nào của du khách, khiến Vương Mậu Tuyết hết sức lo lắng.

Vương Tuấn không nhịn được nói: “Vợ à, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi, đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu không hài lòng thì chúng ta lại tìm cách giải quyết.”

“Giải quyết thế nào, lại chạy về nội thành à? Anh có biết từ Linh Hữu vào nội thành đi đường bao xa không? Anh có biết chỗ đó có bắt được xe hay không?” Vương Mậu Tuyết thở dài nói, “Không được, em tìm nhận xét mới được.”

Vương Mậu Tuyết không tìm được nhận xét ở trên web, không thể làm gì hơn là vào weibo tìm kiếm, nhập mấy chữ khách sạn Linh Hữu.

Kết quả đúng là tìm được một chút, nhưng đây không phải thứ mà Vương Mậu Tuyết muốn tìm kiếm, bởi vì trên mấy bài weibo kia đều nhắc tới một từ khóa khác: Tiêu Vinh.

Thần tượng Tiêu Vinh rút khỏi giới giải trí xuất hiện tại Đông Hải làm nghi thức khai trương khách sạn nghỉ dưỡng Linh Hữu?

Ngôi sao hết sức nổi tiếng trước khi rút lui khỏi giới giải trí này cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt công chúng, ngạc nhiên hơn cả, lại đảm nhiệm làm MC cho buổi lễ khai trương khách sạn nghỉ dưỡng, khiến quần chúng há hốc miệng vì ngạc nhiên.

Có rất nhiều cô gái còn muốn lao tới ôm lấy Tiêu Vinh, thế nhưng bởi khách sạn này là dự án mà thành phố coi trọng, nên trong buổi lễ khai trương có không ít lãnh đạo tham gia, ở hiện trường sắp xếp không ít bảo vệ, tất cả các fans đều bị cản lại.

Thế nhưng, vẫn khiến bầu không khí ở hiện trường trở nên hết sức sôi nổi, tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra chụp sân khấu.

Sau khi Vương Mậu Tuyết mở video ra, liền nhìn chòng chọc bối cảnh bên ngoài của khách sạn, trong video mọi người la hét tên Tiêu Vinh không ngừng, nhưng thứ khiến Vương Mậu Tuyết chú ý chính là khách sạn theo phong cách cổ điển ở đằng sau.

Khách sạn này thiết kế kết hợp giữa truyền thống và cổ điển rất mượt mà, lấy đặc trưng của cả hai. Trên vách ngăn quảng cáo là một bức tranh cổ điển, những khóm trúc rợp bóng xung quanh, ngay cả đồng phục của các nhân viên cũng dung hợp được những nét đẹp truyền thống, rất có nét đặc sắc, không có cảm giác rẻ tiền, thô sơ không hòa hợp một chút nào, mà vô cùng hài hòa.

Lúc bấy giờ, Tiêu Vinh ở trong video vẫn còn đang giải thích: “Cảm ơn mọi người, giờ tôi chỉ là một nhân viên phổ thông, tình cờ được làm MC một chút.”

Còn việc là nhân viên ở đâu, có phải ở khách sạn Linh Hữu hay không, đang đảm nhiệm chức vụ gì thì cậu ta không hề nhắc tới.

Vương Thịnh nghe thấy tiếng động thì bò tới, “Ôi, đây là khách sạn mời về ạ? Mấy bạn nữ lớp con thích anh ấy lắm, nhưng mà không phải anh ấy đã lùi khỏi giới rồi hay sao, sao lại xuất hiện?”

Vương Mậu Tuyết không để ý nói: “Không biết, chúng ta đặt ở đây đi, qua vẻ ngoài và diện mạo của các nhân viên, chắc là cũng được.”

Tuy rằng chỉ là phiến diện mà thôi, nhưng Vương Mậu Tuyết có được một chút lòng tin không tên.



Hai ngày sau, cả nhà mang theo hành lý, ngồi mấy tiếng tàu cao tốc, tới thành phố Đông Hải của tỉnh Đông Châu.

Trước khi xuống xe, Vương Mậu Tuyết nhìn chiếc gương nhỏ mình mang theo để dặm lại lớp trang điểm, cô dùng phấn tối màu dặm một đường bên mép tóc, sau đó vuốt cẩn thận mái tóc, che đi da đầu mơ hồ lộ ra, kế đó lại che khuyết điểm vành mắt, thoạt nhìn quả nhiên không còn hói như vậy nữa, vành mắt đen cũng không còn nổi bật.

Vương Tuấn tới gần nói, “Bà xã à, cả dọc đường em không chợp mắt, không mệt à?”

Tối hôm qua Vương Mậu Tuyết lại mộng mị như thường lệ, chỉ ngủ được có bốn, năm tiếng mà thôi. Cô vẫn uống thuốc Đông Y, nhưng tác dụng không quá lớn, “Ừ” một tiếng bảo rằng: “Không ngủ được, đến khách sạn ngủ bù.”

Ở trên xe Vương Mậu Tuyết còn khó ngủ, lúc ở nhà muốn ngủ cũng khó khăn, huống hồ ở trong một toa xe thiếu cảm giác an toàn.

Vương Tuấn lo lắng nhìn Vương Mậu Tuyết, khẽ bảo: “Anh sợ cứ tiếp tục như vậy em lại thành Cừu Thiên Nhẫn..”

Vương Mậu Tuyết đánh Vương Tuấn một cái, thực ra trong lòng cũng hơi lo lắng, dạo gần đây dầu gội mọc tóc dường như đã có tác dụng, nhưng cứ lo âu mất ngủ thế này khiến cô rất lo lắng. Hơn nữa điều này cũng lại ảnh hưởng dẫn tới rụng tóc, tóc không kịp mọc.

Cả nhà lên taxi, nói với tài xế: “Tới khách sạn Linh Hữu, cảm ơn.”

“Chính là vườn thú Linh Hữu đúng không? Nghe nói họ mới mở khách sạn.” Tài xế nhìn họ một chút, nói rằng, “Mọi người tới đây du lịch à? Tôi bảo này, nhất định mọi người phải tới Giai Giai ăn một bữa, đi không uổng chuyến này đâu!”

“Có phải nhà hàng Giai Giai không?” Vương Mậu Tuyết đã tìm hiểu qua, bởi vậy nên biết, “Xem ra cũng rất nổi danh ở địa phương.”

Tài xế không khỏi tự hào: “Đương nhiên rồi, tôi nói chứ, có rất nhiều người vì ăn ở Giai Giai nên mới tới vườn thú, còn làm cả vé năm nữa. Nhưng mà bản thân vườn thú cũng không tồi, nghe nói còn gia nhập hiệp hội động vật gì đó, các trang thiết bị không thua kém vườn thú trong thành phố đâu.

Vương Mậu Tuyết không tỏ rõ ý kiến. Cô từng xem qua tư liệu trên mạng, thế nhưng cô luôn theo chủ nghĩa mắt thấy mới tin, nhất là trong chuyện ăn uống, rất khó nói, chín người mười ý, có thể đại đa số mọi người đều thích, nhưng chưa chắc đã hợp khẩu vị của bạn.

Từ ga tàu cao tốc tới Linh Hữu cũng mất nửa giờ xe, sau khi cả nhà Vương Mậu Tuyết xuống xe, phát hiện ở đây có không ít người.

Bây giờ thành phố Đông Hải có rất nhiều du khách từ nơi khác, nơi đây khí hậu ấm áp, mùa đông không quá lạnh, nhà Vương Mậu Tuyết còn mặc áo lông vũ, vừa xuống xe đã cởi áo khoác ra.

Trước đó từng có du khách cảm thấy nếu gần Linh Hữu có nơi dừng chân thì tốt quá, nhưng trước đây cũng không ai nghĩ tới xây dựng cơ sở đồng bộ, bây giờ Linh Hữu làm, đúng là mọi người đều rất hài lòng.

Dừng chân ở khách sạn Linh Hữu, sáng sớm dậy xem mặt trời mọc, buổi tối ngắm cảnh đêm, ban ngày dạo chơi vườn thú, đều rất thuận tiện.

Khách sạn nghỉ dưỡng Linh Hữu ở gần khu nuôi thả, mang đậm phong cách Trung Quốc, lại có dã thú ở gần. Nơi đây có các phương tiện giải trí như bể bơi ngoài trời, phòng tập gym, phòng trò chơi, cũng có một vài cửa hàng, các thương gia đã đăng ký bán hàng, có thể thỏa mãn các nhu cầu thiết yếu hằng ngày cho du khách.

Nhà ăn cũng lấy phong cách Trung Quốc làm chủ, tạm thời không mở nhà hàng kiểu tây, các món ăn có cùng nguồn gốc ở nhà hàng Giai Giai, nhưng được thiết kế chuyên nghiệp hơn.

Cả nhà Vương Mậu Tuyết sau khi hoàn tất thủ tục, liền lên căn phòng họ đặt ở tầng sáu.

Dọc đường đi, trên cửa các phòng đều có chữ thư pháp, ví dụ như “Quang dụ”, “Thiện cư”, “Đỉnh chung”,… Có thể nói vâng theo phong cách cổ đại của cả khách sạn, trên cửa phòng có các bức hoành đề tên, cũng có thể lý giải đơn thuần đây là chủ đề của phòng.

Vương Thịnh ngẩng đầu lên xem những cái tên này, bèn hỏi: “Mẹ ơi, nó có nghĩa gì vậy?”

Cậu bé chỉ vào chữ “Quang dụ”, Vương Mậu Tuyết không hiểu rõ ý, hơi khựng lại.

Vương Tuấn là thầy giáo, nâng cặp kính của mình lên nói rằng: “Nghĩa là rạng danh dòng họ, vĩ nghiệp to lớn của tiền nhân, để lại cho con cháu sau này. Ha ha, thời xa xưa, nếu con thi đỗ tiến sĩ, ở đây có thể viết tên là dinh tiến sĩ. Hoặc nếu con thích đánh đàn, có thể viết “Múa đàn” ở đây.”

Vương Thịnh lập tức hiểu được, nói rằng: “Ba ba, nếu con thích đánh Vương Giả Vinh Diệu, cửa nhà mình có thể viết là Vinh Quang Hoàng Kim không?”

Vương Mậu Tuyết: “…………….”

Vương Tuấn nghiêm túc nói: “Con trai, mình viết chữ Vương Giả lên cửa nhà hay hơn!”

Vương Thịnh: “Oke ba.”

Vương Mậu Tuyết: “…………”

Vương Mậu Tuyết đang muốn nói với con trai một chút, lại thấy có một ông lão đứng trước cửa phòng, ngẩng đầu lên không nhúc nhích.

Vương Thịnh tốt bụng đi tới hỏi: “Ông ơi, ông bị trẹo cổ à?”

Ông lão như bừng tỉnh, “Không, ông đang xem chữ này.. Cháu bé à, cháu xem, chữ này được viết đẹp quá! Đúng là rất đẹp, rất đẹp, cháu nói xem cô gái kia còn trẻ, sao lại viết được chữ đẹp như vậy chứ?”

Ba người nhà họ Vương ngẩng đầu lên nhìn, đẹp thật, trên cửa là chữ bút lông, thế nhưng ba người họ không biết một chút nào về thư pháp, chỉ nhìn ra được là chữ đẹp, còn tưởng là chữ từ trong máy tính in ra. Nghe ý ông lão này, hình như có người tự tay viết?

Ông cụ lại cảm thán: “Mỗi ngưỡng cửa khác nhau, lại biến hóa phong cách, bản lĩnh cô gái này khó có thể tìm thấy ở thời nay, đúng là trăm năm khó gặp một lần!”

Khen hơi quá trớn rồi thì phải..

Vương Mậu Tuyết nhìn ông một chút, cũng không biết ông chú này có lai lịch gì. Cô hơi nghi ngờ, một khách sạn ở một thành phố vừa phát triển du lịch, là một thành phố tuyến dưới, sao lại có người đẳng cấp viết lưu niệm trên cửa phòng người ta? Sao nghe hơi hư cấu thế.

Ông chú vẫn còn còn ngẩn người ra thưởng thức, nhưng bọn họ đường xá xa xôi tới đây, đã thấm mệt, tiếp tục đi tìm phòng của mình.

..

Vừa mở cửa ra, Vương Thịnh liền “ồ” lên một tiếng.

Lúc đặt phòng, Vương Mậu Tuyết chọn phòng theo phong cách truyền thống. Khách sạn nghỉ dưỡng này trang hoàng cổ điển, phần lớn các gian phòng đều theo phong cách cổ điển, chỉ có một số ít là trang trí theo phong cách hiện đại.

Bây giờ có rất nhiều khách sạn thắng cảnh, đều theo phong cách truyền thống, nhưng chỉ như đạo cụ truyền hình, toát lên dáng vẻ công nghệ hiện đại.

Mà khách sạn này, chắc chắn đã dốc hết vốn liếng, hết sức tinh xảo. Trên chiếc giường gỗ đỏ sậm có chạm khắc Kỳ Lân, cùng với bốn chữ “Thạch Lân Diễn Khánh” màu vàng.

Trên tủ đặt một chiếc bình hoa hình hồ lô, vừa nhìn đã thu hút sự chú ý của Vương Mậu Tuyết, cũng nhờ Vương Thịnh kéo rèm cửa sổ ra, ánh nắng lập tức chiếu vào gian phòng, khiến cô cảm thấy sáng mắt lên.

Bình thường trong phòng ở khách sạn cũng đặt bình hoa, nhưng là hàng đại trà có thể mua số lượng lớn trên thị trường, bình hoa này vừa to vừa đẹp, lúc không thấy rõ Vương Mậu Tuyết chỉ cảm thấy đẹp đẽ bình thường. Đến khi có ánh sáng phản chiếu lại đây, nhìn kỹ mới thấy vô cùng đẹp đẽ.

Chiếc bình hồ lô này đường nét nhu hòa tao nhã, hoa văn từ trên lan xuống dưới, giống như từ trong miệng bình hồ lô mọc ra. Màu sắc thanh nhã trong trẻo, bút pháp tinh tế, vừa nhìn đã biết không phải hàng đại trà giá rẻ.

Khách sạn này đúng là dốc hết tiền đầu tư, bình hoa đẹp mắt như vậy mà cũng nỡ để ở đây làm đồ trang trí, nhỡ bị vỡ thì làm sao bây giờ. Hay thực ra là hàng đẹp giá rẻ thật, nếu vậy thì người ta rất muốn mua một bộ.

Cũng chỉ sau khi nhìn chiếc bình này, Vương Mậu Tuyết đột nhiên nhớ lại lời ông già ban nãy họ gặp bên ngoài nói, nói không chừng lời ông ta là sự thực, lại đến bình hoa này, ông chủ người ta đồng ý, chính là cam lòng bỏ tiền ra.

Vương Mậu Tuyết không kiềm chế được muốn cầm chiếc bình lên nhìn kỹ, lúc cầm lên mới phát hiện làm thế nào cũng không thể nhấc lên nổi, chiếc bình này cứ như mọc ở trên tủ vậy. Sờ tay xuống dưới mép bình, cũng chặt kín, cô còn nghĩ có phải dùng keo dán cường lực dính vào hay không.

Vương Mậu Tuyết ngồi xổm xuống, còn muốn gọi chồng tới nhìn kỹ, lúc này nghe thấy con mình hô to: “Mẹ ơi, mau ra đây xem này! Có con hươu cao cổ!”

“Hả?” Vương Mậu Tuyết cũng đứng dậy, đi ra ban công phòng, nhìn ra bên ngoài —

Bên những dãy núi chập chùng nối tiếp nhau, là phong cảnh phương Nam đẹp đẽ, chỉ có núi Hải Giác sừng sững. Phóng mắt nhìn sang, chính là khu nuôi thả rộng lớn của vườn thú, phần lớn đều là khóm cây, mục thảo, cây cối thưa thớt, không hề che khuất tầm nhìn, động vật sống rải rác ở đấy.

Mà ở khoảng cách gần hơn, chỉ nhìn một chút là biết rõ, có mấy con hươu cao cổ đang nhàn nhã ăn lá cây.

Trông ra xa hơn thì có thể nhìn thấy bầy chim đang nghỉ ngơi trên mặt hồ.

Phía dưới là những khóm trúc rậm rạp, xanh biếc tốt tươi.

“Có cảm giác gần gũi với thiên nhiên nhỉ.” Vương Tuấn bế con trai lên, để cậu bé trông ra xa, lại nói, “Nơi này đúng là không tệ, không khí cũng rất trong lành.”

Vương Mậu Tuyết không tự chủ gật đầu. Dù là bốn phía xung quanh, hay là bên trong căn phòng, cũng khiến Vương Mậu Tuyết có cảm giác rất thư thái. Đối với cô mà nói, đây là chuyện rất hiếm gặp.

Lúc dừng chân ở bên ngoài, dù là khách sạn năm sao cũng khiến Vương Mậu Tuyết phải bất an, không phải là trang thiết bị không hoàn mỹ, mà do trong lòng thiếu cảm giác an toàn. Thế nhưng ở khách sạn này, lần đầu tiên khiến Vương Mậu Tuyết có cảm giác ung dung thư thái, thả lỏng chưa từng có!

Là do xung quanh môi trường tự nhiên, không khí trong lành, hay là do cách trang trí tao nhã bên trong mang lại?

Vương Mậu Tuyết không biết, thế nhưng cô rất thích cảm giác này, tâm lý căng thẳng trường kỳ cuối cùng cũng thả lỏng, có cảm giác được nghỉ ngơi.

Sau khi nghỉ ngơi trong phòng một lúc thì đã tới bữa tối, bọn họ xuống tầng một, phát hiện phòng ăn buffet không có nhiều người, mà ngược lại phòng ăn đồ Trung người đông như mắc cửi.

Nhìn kỹ một chút, Vương Mậu Tuyết phát hiện ra, ăn tiệc buffet tương đối thực tế, hơn một trăm đồng một người, mà đồ Trung tuy rằng tự mình gọi món, nhưng món ăn đều mấy trăm.

Vương Mậu Tuyết nhớ có người nói, nhà ăn ở khách sạn này có cùng nguồn cung với nhà hàng Giai Giai, mà nhà hàng Giai Giai thực đơn cũng chia ra làm nhiều hệ, có bình dân có đắt đỏ, mà bình thường được nhiều người đề cử nhất lại là thực đơn đắt tiền! Dù là bài review ở đâu, tất cả cũng đều kiến nghị có tiết kiệm tiền thì cũng phải gọi một món ăn thực đơn đắt tiền thử một lần, nếu nghèo quá thì mới nên gọi món bình dân.

Xem ra khách sạn lại tách hai loại ra, đương nhiên Vương Mậu Tuyết chọn đi ăn đồ Trung, cũng may mà họ xuống tương đối sớm, tuy rằng bên trong đông, nhưng không cần phải đợi.

Bởi vì phòng ở mang tới cảm giác hài lòng, khiến tâm tình Vương Mậu Tuyết rất thoải mái, chỉ bản thân cô thôi đã gọi bánh sen chiên giòn, canh măng cá chạch, măng thái sợi. Cơm cũng không gọi cơm trắng, mà gọi cơm ngũ cốc Thần Nông được đề cử nhiệt tình trên mạng.

Tuy rằng giá cả không bình dân, nhưng tên các món ăn nghe rất dân dã gần gũi, không có cảm giác sang chảnh khoa trương, có lẽ cân nhắc tới ở bên kia có nhà hàng Giai Giai, nếu sửa lại thì không được hợp lý.

Nhân viên phục vụ mang đĩa bánh sen chiên giòn lên, nhẹ giọng nhắc nhở, “Ba người tranh thủ ăn khi còn nóng.”

Trên chiếc đĩa trắng tinh khôi là sáu miếng bánh sen, chúng được chiên ngả vàng, tỏa ra mùi sen chiên thơm ngào ngạt, lúc đó Vương Mậu Tuyết cảm thấy nước miếng mình tiết ra nhiều hơn.

Sáu chiếc bánh vừa đủ mỗi người hai cái, Vương Mậu Tuyết kiên nhẫn gắp cho con trai ăn, sau đó không thể chờ mà gặp miếng bánh khác lên thổi hai hơi, cắn một miếng.

Sen này chắc chắn được làm từ sen chiên giòn, được chiên vừa đủ, bên ngoài hơi mềm, mằn mặn, còn có vị trứng gà, có lẽ được bỏ thêm trứng đánh.

Sau khi cắn lớp vỏ mềm, sen bên trong ngát hương, một chút dầu chảy vào miệng, nhai kỹ, vị bánh mang theo hương thơm ngào ngạt, ăn rất ngon, vị mặn mà không ngấy.

“Ngon quá..” Vương Thịnh nói không rõ, không sợ bị bỏng mà cắn một miếng sen thật to.

Nhìn sang Vương Tuấn, anh mải ăn không nói lời nào.

Vương Tuấn khá thích du sơn ngoạn thủy, từng đi qua nhiều nơi, đương nhiên cũng ăn nhiều mỹ thực. Thế nhưng trong đời anh, có thể nói chưa từng ăn bánh sen ở đâu ngon như vậy. Nếu có thể, một mình anh có thể ăn sáu cái bánh lận.

Mà mấy câu “Chưa từng ăn món XX nào ngon như vậy”, sau đó cũng lặp lại N lần, mỗi một món ăn được bưng lên, đều quét sạch nhận thức của Vương Tuấn.

Bọn họ gọi sáu món ăn, tất cả đều được ăn hết sạch.

Cuối cùng ba người ngả vào ghế, Vương Mậu Tuyết hơi thất thần, “Tiểu.. Tiểu Thịnh ăn nhiều quá, lát nữa uống thuốc tiêu hóa mới được.”

Vương Tuấn: “Cho anh một viên đi…”

Du khách như vậy ngày nào cũng có, những du khách mới tới, đều bị món ăn ngon thu hút. Mà các thực khách cũ, cũng hết sức hưởng thụ các món ăn.

Điều này cũng khiến tuy nhà ăn nhiều người, nhưng lại không ầm ĩ.

….

Sau khi cơm nước xong, họ từ tốn đi bộ về phòng, hôm nay họ muốn ngủ sớm một chút, mai mới có tinh thần leo núi. Trên đường trở về, Vương Mậu Tuyết còn nghe thấy có du khách đứng trước bàn lễ tân hỏi: “Sao lại không bán? Thế trước đó mọi người đặt bình hoa kia ở đâu, có thể nói cách thức cho tôi không?”

Nhân viên: “Ngại quá, anh à, những chiếc bình đó đều do một người bạn của ông chủ chúng tôi làm riêng, số lượng có hạn, không bán ra bên ngoài, bạn của anh ấy cũng không nhận đặt hàng.”

Du khách thất vọng nói: “Có thể bán bình hoa trong phòng cho tôi không? Bao nhiêu tiền?”

Nghe cuộc trò chuyện của họ, Vương Mậu Tuyết hơi thất vọng, bởi vì thực ra cô cũng giống như vị khách kia, cũng cảm thấy rất hứng thú với bình hoa.

Sau khi quay trở về phòng, Vương Mậu Tuyết không nhịn được mà nửa ngồi nửa quỳ nhìn bình hoa một chút, Vương Tuấn nói: “Em cứ ngồi ở đấy làm gì, không thể bê lên giường xem à?”

“Không bê nổi.” Vương Mậu Tuyết nói.

Vương Tuấn chạy tới muốn cầm bình hoa lên, kết quả bình hoa này không nhúc nhích, chính anh cũng ngạc nhiên, “Móa, nó đóng xuống đây à, sao cứ bất động thế.”

Chẳng trách Vương Mậu Tuyết chỉ có thể nửa ngồi nửa quỳ xem ở đây, vất vả như vậy.

“Ầy, như vậy cũng không tồi, không trộm được.” Vương Tuấn cười bảo, đoán được đúng suy nghĩ của Đoàn Giai Trạch khi thiết kế cái này, “Được rồi, vợ à, đi ngủ sớm một chút, mai mình còn dậy sớm.”

Bình thường đừng nói là tầm giờ này, đến một hai giờ sáng Vương Mậu Tuyết vẫn trằn trọc mất ngủ. Thế nhưng hôm nay đúng là cô buồn ngủ thật, bởi sợ cơn buồn ngủ này sẽ biến mất, Vương Mậu Tuyết nhanh chóng đi rửa mặt, sau đó lên giường nằm.

Chồng đang ở phòng con trai chơi game, nhạc game loáng thoáng truyền tới, bình thường Vương Mậu Tuyết yêu cầu môi trường yên tĩnh tuyệt đối mới có thể ngủ được, hôm nay cô lại bất tri bất giác vào giấc dưới tiếng nhạc hiệu, chân mày cô giãn ra, khóe môi thậm chí còn cong lên.



Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức đổ chuông, Vương Mậu Tuyết dần dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy tâm hồn sảng khoái. Cô nhìn đồng hồ, tuy rằng bây giờ là bốn giờ sáng, nhưng bởi tối qua ngủ sớm, nên đã ngủ đủ tám tiếng.

Chuyện này với Vương Mậu Tuyết mà nói vô cùng hiếm thấy. Càng khỏi phải nói, tối hôm qua.. cô ngồi trên giường hơi sững sờ.

Vương Tuấn bò dậy, Vương Thịnh cũng chạy từ phòng của mình tới, leo lên giường của họ, tắt đồng hồ báo thức đi.

Ba người họ nằm một lúc, đột nhiên cùng đồng thanh: “Tối hôm qua mơ đẹp lắm nhớ!”

Ngay lập tức, họ ngạc nhiên nhìn lẫn nhau, không nhịn được mà nhoẻn cười, “Gì vậy, mình không mơ giống nhau đấy chứ?”

“Để con nói trước đi, tối hôm qua con nằm mơ, con mơ thấy mình lên vương giả rồi!” Vương Thịnh không đợi được nữa mà nói, tối hôm qua trong giấc mơ, cậu kéo cả team, giết hết quân địch, quả thực rất sảng khoái.

Vương Tuấn cũng nói: “Ừm, hôm qua bố mơ bố đạt giải nhất giáo viên giỏi toàn quốc…”

Dưới ánh nhìn chăm chú của chồng và con, Vương Mậu Tuyết xoa xoa đầu nói: “Tối.. tối qua mẹ mơ thấy mình nằm ngủ, hình như là góc nhìn của người thứ ba, tư thế ngủ rất thoải mái, còn có chiếc gối kia bên trong lồng lông vũ, cảm giác rất thoải mái, đến bây giờ mẹ vẫn có thể cảm giác được.. Hơn nữa mẹ ngủ tám tiếng, không bị tỉnh giữa chừng!”

Tất cả mọi lo lắng, phiền muộn đều biến mất sạch sẽ, chất lượng giấc ngủ rất tốt!

Vương Tuấn và Vương Thịnh cũng gật đầu, cảm giác vui vẻ trong mộng kia, họ cũng cảm thấy vô cùng chân thực, đến bây giờ khóe môi vẫn cong lên, tinh thần rất sảng khoái, bây giờ cảm thấy tràn trề sinh lực, có tinh thần làm mọi thứ.

Vương Tuấn cảm thán rằng: “Xem ra chúng ta nên đi du lịch các thành phố, khai phá non xanh nước biếc như vậy nhiều hơn mới được, gần gũi môi trường tự nhiên cũng ngủ ngon hơn một chút.

Buổi tối mọi người đều nằm mơ, thế nhưng sáng sớm chưa chắc đã nhớ được, hơn nữa cũng không nhất định là mộng đẹp. Có thể được ngủ trong môi trường tốt, giúp họ gặp mộng đẹp. Bởi vì khách sạn này đúng là tất cả đều toát lên cảm giác thư thái thích hợp dừng chân.

Có thể tưởng tượng, nhà thiết kế hẳn đã dành rất nhiều tâm tư, ông chủ cũng rất chịu chi.. Tiền phòng này, đúng là rất đáng giá!

..

Ông chủ Linh Hữu đang.. cho kiến ăn.

Đoàn Giai Trạch ngồi xổm bên một gốc cây, bên chân có rất nhiều kiến Nam Kha, anh đang tách vụn bánh mì cho chúng ăn, miệng lẩm bẩm: “Mấy ngày khai trương nhận rất nhiều lời khen, tỉ lệ ở lại cũng rất cao, mọi người vất vả rồi.. Nào nào, ăn nhiều hơn một chút.”

Có mấy lãnh đạo trong thành phố còn khen ngợi, hôm sau hỏi Đoàn Giai Trạch ở đây có phòng hội nghị không. Lúc thiết kế đúng là họ có xây nhiều phòng đa chức năng, cũng có thể dùng để mở hội nghị. Tuy rằng người ta không nói thêm, nhưng ý tứ rõ ràng là sau này có thể chọn đây làm nơi tổ chức hội nghị.

Hơn nữa lúc khai trương Tiêu Vinh xuất hiện, trong nháy mắt thu hút được rất nhiều sự quan tâm, dù sao chuyện cậu ta rời khỏi giới giải trí cũng là sự kiện lớn trong năm nay. Bây giờ xuất hiện lại đi làm công — tuy rằng dường như thật sự không ở đạo quán — mọi người có thể không bàn tán sôi nổi được sao.

Thế nhưng những người này tới Linh Hữu lại không tìm được Tiêu Vinh, bởi vì Tiêu Vinh cũng không cần phải “xuất đầu lộ diện” (*), còn có Tiểu Thanh che đậy, cậu ta không muốn, người ngoài vốn không thể nhìn thấy. Bởi vậy nên chỉ có thể tay trắng ra về, lại tăng lưu lượng khách tham quan cho Linh Hữu.

(*) Nguyên văn là phao đầu lộ diện: Chỉ ngày phụ nữ xuất hiện trước đám đông là chuyện không nên

Mắt thấy mọi chuyện tiến triển rất tốt đẹp, không có nguy cơ bị lỗ vốn, Đoàn Giai Trạch lại đi cảm ơn chư vị công nhân, động vật phái tới. Anh cẩn thận vê nhỏ bánh mì, cho nhóm kiến Nam Kha ăn.

Lúc bấy giờ, sau lưng vang lên giọng Hoàng Kỳ, “Vườn trưởng, lại chơi với kiến à?”

Đoàn Giai Trạch quay đầu lại: “…………..”

Ầy, cảm giác trong lòng Hoàng Kỳ hình tượng anh thi thoảng hơi hâm hấp, lần trước còn bị để bắt gặp nói chuyện với kiến trên bàn làm việc.

Đọc truyện chữ Full