DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 160: Cần bồi thường bao nhiêu để xin lỗi?

Nếu những người này có mắt nhìn xuyên tường, khi đó họ sẽ thấy:

Sau khi linh vật kia bị nam sinh đẩy một cái, “cậu ta” như một con chim cánh cụt đích thực — mà đúng như vậy mà — giống như một viên ngư lôi, với hình thể và cân nặng không phù hợp với tốc độ một chút nào, nhanh chóng bơi xuống đáy hồ.

Với tốc độ nhanh chóng này, thậm chí không ai phát hiện ra có một bóng đen xẹt qua hồ.

Mà khi bóng đen kia bơi tới bên kia hồ, những người khác mới bắt đầu nhìn xuống.

Sau đó, nam sinh kia nổi lên, mờ mịt mà căng thẳng nói: Phía dưới không có ai.

Những nhân viên trẻ tuổi kia dọa sợ, “Mau cùng xuống tìm đi!”

“Trời đậu, nhân viên cứu hộ đâu?”

Lúc bấy giờ, chàng trai vẫn luôn đứng từ đằng xa nhìn họ đi tới, cởi quần áo ra nhảy xuống nước.

Có lẽ chỉ trong mười mấy giây, ở bên kia hồ có hai bóng người, chính là linh vật và chàng trai kia. Chàng trai còn há miệng linh vật này ra, dường như đang giúp cậu ta hấp thụ không khí, cũng không có ý tháo mũ xuống.

Quan trọng hơn chính là linh vật kia còn có thể cử động, giống như không hề bị sặc nước.

Mọi người: “……..”

Anh ta, bọn họ, sao nháy mắt đã sang bên kia vậy?

Tên bày trò đã ngạc nhiên đến độ sững ra, ban nãy cậu ta chỉ tìm quanh khu vực dưới đó, không nhìn sang bên cạnh, hoặc có nhìn mấy lần, cũng không thấy xung quanh có bóng ai, dẫn tới cậu ta không chú ý.. Nhưng sao linh vật kia mặc đồ nặng như vậy, bước chân ngắn như vậy, lại có thể di chuyển dưới nước?

Cậu ta càng muốn biết, rốt cuộc linh vật này mất bao lâu để có thể di chuyển tới bên đấy. Dù sao trong lúc cậu xuống nước thì xung quanh đã không còn gì nữa rồi.

Còn cả chàng trai kia cũng rất nhanh nữa, lập tức bơi tới đầu bên kia, mọi người đỡ anh dậy.

..

Đoàn Giai Trạch vỗ về Kỳ Tích, may mà con trai anh là thủy điểu sức lực vẫn còn mạnh!

Nếu không thì với bộ đồ này, sau khi dính nước sẽ trở nên nặng nề, đổi thành người khác có lẽ xui xẻo chết người rồi.

Mấy cô bé đều tới đây, hoặc là từ trong hồ bơi tới, hoặc là từ bên bờ đi tới, “Mọi người không sao chứ?”

Các cô kéo Đoàn Giai Trạch và Kỳ Tích lại, lúc kéo Kỳ Tích, các cô phải tốn rất nhiều sức, nhưng họ cảm thấy không phải do vấn đề quần áo và thể lực của mình.

“Mau cởi đồ ra đi!” Cô gái ban đầu nói chuyện với Kỳ Tích lo lắng nói.

“Không được.” Đoàn Giai Trạch ngăn cản cô, “Haha, không tiện lắm, đây là con gái, bên trong mặc đồ mỏng lắm.”

Kỳ Tích: “………..”

Cô gái ngẩn ra, “Chuyện này.. không phải con trai à?”

Cô nhớ ban nãy mình nói chuyện với linh vật, hỏi cậu là nữ à? Linh vật còn lắc đầu, chẳng lẽ là chém gió?

Thế nhưng lại nói, chiều cao này đúng là phù hợp với con gái hơn…

“Không phải đâu.” Đoàn Giai Trạch nói chắc nịch.

“Thế cậu không sao chứ? Có bị sặc nước không?” Các nữ sinh nghe nói đây là chị em với mình, lại càng thêm trìu mến, thi nhau hỏi thăm, thi thoảng còn khiển trách mấy tên nam sinh kia.

Nói tới những nam sinh này, Đoàn Giai Trạch quay đầu nhìn lại một chút, cậu ta ở dưới nước, vẻ mặt lúng ta lúng túng, sợ mình gây ra chuyện, lại không tiện tới xin lỗi. Dù sao sở dĩ cậu ta đẩy Kỳ Tích là bởi không thích Kỳ Tích chơi với con gái, còn không chịu trả lời, rõ là đáng ghét.

Đoàn Giai Trạch thầm lắc đầu, tới nước này rồi còn muốn giữ thể diện, khác nào không biết xấu hổ đâu, thằng bé này không được rồi.

“Sao cô ấy vẫn không nói gì thế, tới lúc này rồi còn mặc đồ linh vật cái gì chứ.” Cô bé rưng rưng nước mắt nói, “Hay là chúng ta mau tới phòng y tế đi, kiểm tra xem có bị thương ở đâu không, nhỡ nước vào đầu thì làm sao bây giờ?”

Đoàn Giai Trạch vừa nghe liền biết cô bé là người địa phương Đông Hải, bởi vì Đông Hải ở vùng sông nước, rất thích mắng người ta não úng nước, thành thử địa phương vẫn lưu truyền các di chứng não úng nước.

Ở Đông Hải có một cô giáo tiểu học bị bệnh tâm thần, mọi người bắt đầu đồn rằng mười mấy năm trước cô ấy bị đuối nước, nước vào não, bây giờ phát tác. Anh cũng không biết bệnh viện phán đoán thế nào, dù sao người Đông Hải đều nói là não úng nước.

Cho tới Kỳ Tích.. nếu đầu óc Kỳ Tích có thể úng nước thì cũng đã không sinh sôi tới ngày hôm nay.

“Được rồi, cảm ơn em, để anh dẫn em ấy đi khám bác sĩ.” Tuy rằng như vậy, nhưng Đoàn Giai Trạch vẫn khách sáo trả lời, hơn nữa anh cũng cần đưa Kỳ Tích đi thoát thân.

Đoàn Giai Trạch lại nhìn cậu nhóc kia, thấy cậu ta vẫn không đi tới đây, trong lòng lại càng thêm thất vọng, từ chối những lời muốn giúp đỡ, tự mình đưa Kỳ Tích đi. Người qua đường đều nhìn linh vật bị ướt sũng này, cũng may mà không ai nhận ra, dưới lớp vỏ cánh cụt ướt sũng cũng là một con chim cánh cụt…

Kỳ Tích kêu “éc” một tiếng.

“Ba biết, không liên quan tới các em gái. Haizzz, con đấy.. bỏ đi, không trách con được, thói đời hiểm ác, con khiến mọi người choáng luôn.” Đoàn Giai Trạch suy nghĩ một chút, lại nói, “Ban nãy nếu ba không đi ngang qua, chắc còn hư cấu nữa.”

Cũng không phải nếu anh không đi ngang qua thì không có ai giúp Kỳ Tích thoát thân, chỉ là anh không đến, có lẽ chính là Lục Áp tới… Như vậy sẽ khủng bố tới nhường nào!

Đoàn Giai Trạch đưa Kỳ Tích tới phòng y tế ở khách sạn, Lục Áp đã gác chân ngồi bên trong, khiến Đoàn Giai Trạch phải lấy làm kỳ quái là, ngoài hắn ra Hữu Tô cũng có mặt ở đấy, hai người rất hiếm khi hành động cùng nhau.

Sau khi vào trong phòng Đoàn Giai Trạch cởi đồ giúp Kỳ Tích, bên trong vẫn là một con cánh cụt ướt sũng.

Hữu Tô kiễng chân lên xoa đầu Kỳ Tích, “Kỳ Tích đáng thương.”

Lục Áp tối sầm mặt nói: “Đám nhân tộc kia..”

Rốt cuộc chúng ăn gan hùm mật báo gì, một tên hai tên, đều xúm vào bắt nạt Kỳ Tích.

Đoàn Giai Trạch ngồi trên ghế, chỉ vào bản thân mình, anh cũng ướt sũng người đây này. Anh lấy điện thoại ra, ban nãy xuống nước không bỏ ra, bây giờ cũng không dùng được, anh xem một chút rồi bỏ xuống, cầm chiếc máy bàn bên cạnh lên.

Lục Áp thì ở bên cạnh, hong khô người Đoàn Giai Trạch từ đầu tới chân.

Đoàn Giai Trạch mặc cho Lục Áp hơ khô người mình, anh dặn dò Hoàng Kỳ mấy phút, sau đó mới cúp máy.

Phía bên kia, sau khi Hoàng Kỳ nghe điện thoại, lập tức bắt tay làm nhiệm vụ được giao, mời cậu nhóc đẩy Kỳ Tích ra khỏi khách sạn, đưa vào danh sách đen.

Cậu nhóc kia không biết người cứu cánh cụt kia là ai, là người qua đường hay là nhân viên, những tưởng không có chuyện gì, mọi người đi rồi, xem ra cũng không dám tính toán gì với cậu, bèn tiếp tục tán gẫu ăn đồ. Ai ngờ lập tức có người kéo hành lý của cậu ra khỏi khách sạn, đưa tới hồ bơi, để cậu cởi trần rời đi.

Cậu nhóc chất vấn nửa buổi xem dựa vào đâu mà dám đuổi cậu, cậu là khách mời, cậu muốn bóc phốt bọn họ. Cậu ta tức chết đi được, cảm thấy rõ là mất mặt, không chỉ có bạn bè đang nhìn cậu, mà còn có một vài vị khách đi ngang qua đều đang xem chỗ họ ầm ĩ, mà cậu thì sao, đến quần áo cũng không mặc tử tế.

Thế nhưng nhân viên mềm không được cứng không xong, nói cậu ta như phần tử khủng bố vậy, chỉ tội nghiệp cho nhân viên bọn họ, không dám giữ người ta lại. Cậu nhóc này cuống lên, nói tên cha mình ra, cha cậu ta là một đại gia khá có tiếng tăm ở bản địa.

Nam sinh nhấn mạnh: “Cha tôi quen sếp Đoàn chỗ các anh đấy!”

Mọi người nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc, làm cậu ta tức đến mức suýt chút nữa ngất đi, lại không biết vì sao.

Hoàng Kỳ nghe người ta báo cáo lại, thế thì tốt quá rồi, để tôi gọi điện thoại cho cha cậu nhé.

Thế là trong lúc cậu trai đang giằng co với người ta, còn muốn lấy điện thoại ra quay video thì cậu ta nhận được điện thoại của ba mình, bị mắng té tát, cuối cùng sa sầm mặt cúp điện thoại.

Lúc này mọi người đã xúm lại vây xem, vẻ mặt bạn bè của cậu ta thì kì quái, có người lo lắng, có người lại cười trên nỗi đau khổ của người khác.. Bấy giờ cậu lại càng giận hơn, cậu nắm chặt điện thoại trong tay, thấp giọng nói: “Để tôi trả phòng, thế nhưng có thể cho tôi đi xin lỗi vườn trưởng Đoàn được không?”

Đến lúc này rồi mà cậu ta vẫn rất tức giận, nghe giọng điệu nghiến răng nghiến lợi của cậu ta, các nhân viên nhìn nhau, không biết có nên cho đi hay không.



Đoàn Giai Trạch gấp bộ đồ chim cánh cụt ướt sũng, bộ này không thể hong khô rồi mặc tiếp, anh phải đi giặt sạch một chút, ban nãy đã mang bộ đồ sạch sẽ tới, giờ thay cho Kỳ Tích.

Lúc bấy giờ bên ngoài có tiếng gõ cửa, bọn họ đã chuyển sang gian phòng bên cạnh, Đoàn Giai Trạch ló đầu ra xem, có một nhân viên đứng cách cánh cửa nói, nam sinh ban nãy muốn tới để xin lỗi.

Đoàn Giai Trạch sửng sốt một chút, lúc bấy giờ nhận được tin nhắn của Hoàng Kỳ, bó tay nói: “Bảo sao lại tới đây..”

Anh nói với Kỳ Tích: “Hay là chúng ta ra ngoài xem thế nào một chút nhé?”

Kỳ Tích bước từng bước chim cánh cụt nhỏ muốn ra ngoài, nhưng lúc đi ngang qua Lục Áp thì bị giữ lại.

Lục Áp ngồi trên ghế, hai chân gác lên băng ghế khác, nghiêng đầu nhìn Hữu Tô một chút.

Hữu Tô cũng đứng dậy, phủi phủi chiếc váy của mình, lập tức biến thành một thiếu nữ thành niên, đi ra ngoài.

Đoàn Giai Trạch: “Cô???”

Hữu Tô cười hì hì nói: “Sao hả? Không phải trong bộ đồ cánh cụt kia là một cô gái sao, tôi đi ra nhận lời xin lỗi.”

Đoàn Giai Trạch: “……….”

Anh còn bảo tại sao Lục Áp lại xuất hiện cùng Hữu Tô, có lẽ đã mưu tính từ trước, đúng là không giống với tác phong bao lực nhất quán của Lục Áp, không ngờ Lục Áp còn biết dùng chiến thuật.

Vừa nghĩ tới lý lịch của Hữu Tô, Đoàn Giai Trạch không rét mà run, anh nghe thấy tiếng Hữu Tô mở cửa, nhỏ giọng nói với Lục Áp: “…Phải bồi thường bao nhiêu lễ để xin lỗi vậy!”

Lục Áp lạnh lùng nói: “Nếu không như vậy tên ấy còn có thể nhớ lâu không?”

“……..” Đoàn Giai Trạch chợt nhớ tới điều gì đó, rầu rĩ nói, “Hữu Tô không để tên đấy được hời đâu, không thì lợi bất cập hại, tam quan của mấy người các anh khác với bọn em.”

Lục Áp hỏi ngược lại: “Em còn không rõ ả hồ ly chết bầm này sao?”

Đoàn Giai Trạch: “………..”

Đoàn Giai Trạch nghĩ rất lâu mới nói: “Một mặt em cảm thấy vất vả lắm anh mới khen Hữu Tô, là tượng trưng cho quan hệ hòa hoãn, mặt khác em cảm thấy…” Anh bất thình lình nhào tới bóp má hắn, “Anh nói chuyện với người yêu anh kiểu gì vậy?!!!”

Lục Áp nhảy dựng lên, má trái bị bóp đến biến hình, “…Em em em!”

Hắn vừa tức giận vừa lắp bắp, còn liếc nhìn Kỳ Tích, cảm thấy rất mất mặt.

Kỳ Tích: “………..”

——

——

Nam sinh kia đã rời khỏi khách sạn (trước tấm gương những người đi trước, Đoàn Giai Trạch nghi ngờ cậu ta không được yên thân), các bạn học nam cũng thuận thế rời đi, có người nói họ vốn tổ chức sinh nhật cho người ta, bây giờ có lẽ bị nhỡ việc rồi.

Các nữ sinh thì không đi, tâm tình các cô bé không tệ.

Sau đó có lần Đoàn Giai Trạch đi ra ngoài, còn gặp mấy cô bé, mấy cô bé mặc áo bơi buộc khăn tắm ngồi bên hồ, thấy Đoàn Giai Trạch đi ngang qua còn vẫy tay với anh.

Ngày hôm đó Kỳ Tích còn nói “nói chuyện” đến là vui vẻ với các cô bé, hơn nữa các cô bé cũng rất tốt tính, Đoàn Giai Trạch cười cười, “Chào các em.”

“Chào anh ạ.” Các cô bé cũng đáp lời anh.

“Chào anh em tên là Trình Lộ Lộ, em gái kia không sao chứ ạ?” Nữ sinh ngày hôm đó tán gẫu với Kỳ Tích hỏi.

“Không sao đâu, kỹ năng bơi của em ấy cũng rất tốt, ở dưới nước mười mấy phút cũng không sao đâu.” Đoàn Giai Trạch nói vậy.

Mọi người đều cho rằng anh nói đùa, cũng rất phối hợp nở nụ cười.

“Kỹ năng bơi của anh cũng rất tốt, ngày hôm đó anh lặn một thoáng đã tới bên kia hồ.” Trình Lộ Lộ nằm bò bên cạnh hồ hâm mộ nói, “Anh giỏi ghê, em giỏi lắm chỉ chịu được có năm mươi giây thôi. Các anh là anh em à? Đều giỏi như vậy!”

“Ừm.. là cha con.” Đoàn Giai Trạch sờ sờ cằm.

“Hahaha!” Trình Lộ Lộ cười to, “Anh có muốn chơi với bọn em một lúc không, cái đám đáng ghét kia đã đi rồi.”

Đám người mà cô chỉ đương nhiên là tụi nam sinh cầm đầu kia, Đoàn Giai Trạch nghe xong, mỉm cười lắc đầu một lúc, “Anh biết, nhưng hết cách rồi, anh còn có việc.”

“Chém gió đúng không, chắc không phải dục cự hoàn nghênh chứ?” Một nữ sinh khác cười hì hì nói, “Ngày hôm đó anh còn đau đáu nhìn Trình Lộ Lộ cơ mà.”

Trình Lộ Lộ khó xử nói: “Đó là nhìn em gái anh ấy!”

Đương nhiên, trước đó các cô thực sự cho rằng Đoàn Giai Trạch đang nhìn mình, muốn tới gần.

Theo như tư liệu của nam sinh, các cô cũng là học lớp 12 hoặc năm nhất, Đoàn Giai Trạch nhìn mấy cô nhóc, hết cách bảo rằng: “Anh có thể đi được chưa?”

“Đợi đã, trước khi đi có thể nói anh làm việc ở ban ngành nào không? Chúng em định ở đây một tuần, có thể tìm anh chơi không?” Một nữ sinh hỏi.

Đoàn Giai Trạch đang định trả lời, có một con vẹt không biết từ đâu tới, đậu trên đầu anh.

Các nữ sinh kinh ngạc ồ lên một tiếng: “Uầy ——”

Đoàn Giai Trạch nhìn lên trên một chút, đưa tay ra đón lấy.

Trình Lộ Lộ không nhịn được nói: “Cẩn thận….”

Thế nhưng cô đã lo không đâu rồi, con vẹt vốn không đấu lại với Đoàn Giai Trạch, hai tay anh “lấy” con vẹt xuống, đây là một con vẹt Macaw đỏ lục, Đoàn Giai Trạch nhỏ giọng nói, “Mười Bảy à.”

Cũng không biết Mười Bảy bay ra khỏi khu triển lãm thế nào, nhưng nghĩ chúng nó biết bay, hơn nữa trí thông minh cũng rất cao, nên cũng không có gì bất ngờ. Nhất là sau khi Kỳ Tích có thể đi lon ton khắp vườn thú, 51 em trai em gái cũng ngứa ngáy trong lòng, nhất là khi bọn họ từng bay theo Đoàn Giai Trạch đi khắp nơi.

Mười Bảy cọ trái cọ phải trên tay Đoàn Giai Trạch, vô cùng thân thiết.

Các cô gái thấy con vẹt nghe lời như vậy, còn có thể tự bay tới làm nũng, trái tim nhũn xuống, mọi người cũng từ dưới hồ lên bờ, vây xung quanh Đoàn Giai Trạch, muốn trêu chọc con vẹt này.

Mười Bảy rất hăng hái, ngoài việc không cho mọi người ôm nó ra khỏi tay Đoàn Giai Trạch, nó còn chủ động đưa đầu ra cho người ta xoa và cả chiếc đuôi dài của mình.

Thậm chí nó còn có thể ngâm hai câu thơ Đường, không chỉ có vậy, nó còn biết ngâm câu thơ nào với ai, tốt quá hóa dở, “Mặt trời dựa sườn núi, Hoàng Hà hòa biển sâu.”

(T/N: Đây là bài Lên lầu Quán Tước của Vương Chi Hoán. Cả bài là “Mặt trời dựa sườn núi,Hoàng Hà hoà biển sâu. Muốn nhìn xa nghìn dặm, phải lên thêm tầng lầu)

Đoàn Giai Trạch: “………”

Đối với Đoàn Giai Trạch biết rõ trí thông minh của bầy vẹt mà nói, Mười Bảy cứ như đang đóng vai thiểu năng vậy.

Thế mà các cô bé còn nhảy lên khen ngợi, “Giỏi ghê ha! Chim ngoan quá, còn biết ngâm thơ!”

Bởi vì điều này mà Đoàn Giai Trạch càng khó thoát thân hơn.

Một cô gái trong số đó càng nhìn Đoàn Giai Trạch càng cảm thấy quen mắt, lúc bấy giờ không nhịn được nói: “Đừng.. đừng bảo anh là vườn trưởng Đoàn nhé…”

Những người khác đều khó hiểu nhìn họ, “Vườn trưởng Đoàn gì cơ?”

Cuộc sống của những cô bé cậu bé này đều vô cùng phong phú, cho dù đã xem tin tức của Linh Hữu, cũng không chú ý tới bối cảnh, mà chủ yếu chỉ quan tâm tới động vật.

Trong số họ, chỉ có cô bé này có chút ấn tượng với Đoàn Giai Trạch, cô từng vô tình xem tin tức họ cứu bầy vẹt bị tụi buôn lậu săn bắt, và ấp trứng vẹt. Chỉ là trước đó cô cũng không nhớ tới, mãi đến bây giờ con vẹt này xuất hiện, cô mới không xác định dò hỏi, Đoàn Giai Trạch không phải chuyên gia trong tin tức kia hay sao, vườn trưởng còn rất trẻ tuổi. Cô không nhớ rõ tên đầy đủ, chỉ nhớ mang máng họ Đoàn.. thì phải?

Đoàn Giai Trạch không ngờ mình bị phát hiện giữa chừng, anh vuốt ve con vẹt nói: “Đúng vậy.”

Cô gái nhất thời “Uầy” một tiếng, nói với những người còn đang mơ hồ kia, “Anh ấy chính là vườn trưởng ở đây, Lục Áp là do anh ấy nuôi đấy! Cái con chim cứu người trên cao ốc lần trước ý!”

Lúc bấy giờ mọi người mới phản ứng được, hóa ra là chủ nhân của Lục Áp, là ông chủ chỗ này!

Đoàn Giai Trạch còn trẻ như vậy, ăn mặc lại thoải mái, dù họ có nhớ mang máng ông chủ Linh Hữu còn trẻ tuổi, thì nhất thời cũng không thể nghĩ tới, huống hồ tụi con trai kia đi rồi cũng không tiết lộ tin tức.

Trình Lộ Lộ không nhịn được nhẹ giọng nói: “Bảo sao đám người kia bị đuổi đi…”

Có người còn oán giận: “Sao anh không nói sớm!”

“Em thấy nói có được không? Tự nhiên đi tới nói anh là vườn trưởng ở đây à?” Đoàn Giai Trạch đỡ con vẹt lên hết cách nói, “Cứ như anh nhìn trúng muốn tán tỉnh bọn em vậy.”

Mấy cô bé không kiềm chế được mà cười rộ lên.

“Giờ cũng giống vậy mà.”

Ai nói giống cơ? Đoàn Giai Trạch nghe thấy phía sau có giọng nói truyền tới, theo bản năng muốn phản bác, thế nhưng chẳng mấy chốc anh nhận ra được điều bất thường, giọng nói quen thuộc này rõ ràng là Lục Áp mà.

Đoàn Giai Trạch đã biết vì sao Mười Bảy lại xuất hiện ở đây rồi, anh cúi đầu nhìn Mười Bảy mở đôi mắt to như hạt đậu vô tội nhìn mình, cậu nhóc này, rõ ràng bị đưa tới để nhắc nhở anh.

Đoàn Giai Trạch còn có thể nghe thấy tiếng các nữ sinh hít sâu, anh quay đầu nhìn lại, trên vai Lục Áp cũng có một con vẹt Macaw đỏ lục, đang dựa vào thân cây lạnh lùng nhìn sang đây, hôm nay trời nắng đẹp, ánh mặt trời rọi qua từng kẽ lá, đổ xuống người hắn những vệt nắng loang lổ, thoạt nhìn nửa sáng nửa tối, càng khiến người ta không thể dời đường nhìn.

Đoàn Giai Trạch ngượng ngùng nói: “Tới rồi ạ.”

“Gì mà tới rồi cơ, hai anh hẹn nhau à?” Có nữ sinh vô thức hỏi.

Lục Áp xụ mặt đi tới, thế nhưng không mảy may ảnh hưởng tới việc mọi người tán thưởng gương mặt của hắn, mọi ánh nhìn di chuyển theo hắn.

“Em ở đây làm gì vậy?” Bởi mấy nữ sinh này mặc áo tắm, nên sắc mặt Lục Áp càng lúc càng khó coi, đưa tay ra véo má Đoàn Giai Trạch, kéo anh tới bên cạnh mình.

“…..” Đoàn Giai Trạch bổ nhào hai bước, bưng má thầm nghĩ, móa nó, đây rõ ràng là tìm cơ hội trả thù mình mà. Hôm bữa Lục Áp bị anh véo má không biết tức giận thế nào.

Chỉ mới có động tác này thôi, mọi người cũng không nghĩ ngợi nhiều, lúc bấy giờ còn tưởng họ là bạn bè.

Mãi đến khi Đoàn Giai Trạch tức giận kéo tay Lục Áp ra, nói chuyện ấp úng: “Đây là bạn trai anh.”

Mấy cô bé còn không kịp phản ứng: “Ừm ừm bạn anh.”

Ớ.. khoan đã, bạn trai ư?

Mọi người: “………”

Đoàn Giai Trạch che nửa gương mặt: “Chỉ là… khụ khụ, ban nãy em đang nói cho mọi người biết.. con bé rơi xuống nước không bị làm sao..”

Lục Áp lạnh lùng nói: “Thật vậy à?”

“Vâng…” Trình Lộ Lộ hoảng hốt nói, “Chuyện đó em đi mua đồ uống, ai đi không?”

“Tôi cũng đi đây!”

“Tôi đi với….”

Mấy cô bé cần mua nước lạnh đặt lên trán, để mình bình tĩnh một chút, sau đó che mặt tự hỏi: Mất mặt quá, cậu ngốc à? Còn tưởng người ta muốn tán mình? Đó là ánh mắt nhìn chị em tốt đấy!!!

….

Chỉ trong chớp mắt mọi người ở trong hồ bơi đã đi hết, Đoàn Giai Trạch xoa xoa cái má bị véo đến ửng đỏ, giận dỗi nói: “Anh kiếm cớ véo em!”

Anh đứng cách mấy cô gái kia gần một mét, hơn nữa cũng không phải Lục Áp không biết chuyện của Kỳ Tích hôm đó, đây chắc chắn là mượn cơ hội trả thù.

Lục Áp bất chợt đưa tay ra véo anh, hùng hồn nói: “Không cần kiếm cớ ta cũng véo được, ta là bạn trai em.”

“……”

Đoàn Giai Trạch nhảy lên lưng Lục Áp, “Anh còn biết à? Anh còn biết nữa à?!”

Cái luận điệu quỷ quái gì đây, tìm bạn trai là để anh có thể véo má vô cớ à? Nếu biết trước như vậy thì để con chim này tiếp tục FA đi cho rồi!

Lục Áp bị Đoàn Giai Trạch ôm chặt cổ, vốn là Đoàn Giai Trạch muốn hắn phải khó chịu một chút, nhưng hắn lại trở tay ôm lấy Đoàn Giai Trạch lẩm bẩm: “Ôm chặt như vậy làm gì.”

Đoàn Giai Trạch: “……..”

Lúc bấy giờ Đoàn Giai Trạch muốn trượt xuống, nhưng Lục Áp vòng tay giữ lấy anh, anh không thể động đậy.

Nơi này thi thoảng còn có người đi ngang qua, vừa thấy có hai chàng trai ở bên hồ say sưa ôm nhau, bọn họ chần chừ một chút, đều không dám tới đây bơi, khiến Đoàn Giai Trạch tức tới độ trợn trắng mắt.

Một lúc sau Lục Áp mới buông Đoàn Giai Trạch ra, vẻ mặt đều là: Ai bảo ban nãy em ôm chặt như vậy.

Đoàn Giai Trạch thầm nghĩ:

—— Chắc trên đời này chẳng có con chim nào yêu bản thân hơn bạn trai mình đâu!!

Anh đang nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên có chuông báo, khiến Đoàn Giai Trạch giật cả mình, chột dạ nhìn Lục Áp.

Lục Áp còn đang mải chìm đắm trong cảnh tượng ban nãy Đoàn Giai Trạch ôm chặt mình không buông, không ý thức được Đoàn Giai Trạch đang thầm oán mình.

Đoàn Giai Trạch cúi đầu lấy điện thoại ra, thấy app thông báo có động vật mới phái đang trên đường tới, lần này không phải mấy ngàn mấy vạn con, cũng không phải một phần hai con, chỉ hết sức bình thường: Một con.

Lục Áp hỏi: “Gì vậy?”

Đoàn Giai Trạch thuận miệng nói: “Có động vật phái tới, không biết là cái gì.”

Đương nhiên, trải qua nhiều lần mất mặt như vậy, Đoàn Giai Trạch cũng không dám tin tưởng rằng tố chất tâm lý của mình còn tốt, có thể tiếp thu bất cứ động vật nào như trước nữa.

Đọc truyện chữ Full