Đoàn Giai Trạch tiếc nuối mà giải thích cho Khổng Tuyên, cái gọi là năm mươi đứa nhóc, là hơn năm mươi con vẹt và một con cánh cụt hoàng đế. Nếu không giải thích một chút, anh sợ Khổng Tuyên cũng điên theo mất thôi, thật sự cho rằng anh giống như trong lời bài hát á hả. Em có một ước ao em có một khát khao, là gieo ra thái dương, là gieo ra thái dương….
Điều này cũng chứng thực cho suy nghĩ của Khổng Tuyên, gã giữ vững niềm tin rằng năng lực sinh sôi của Tam Túc Kim Ô không thể cao như vậy, chứ sao cha mẹ Lục Áp bao nhiêu năm mà chỉ sinh ra có mười người con?
Chẳng lẽ cho rằng như loài chim phổ thông, một năm trưởng thành, hai năm lên chức ông?
Lời Lục Áp nói ban nãy, không phải bị điên mà là cố ý giỡn người ta, ánh mắt Khổng Tuyên nhìn Lục Áp càng thêm hậm hực.
Thực ra Lục Áp chỉ khoe khoang theo thói quen thôi, hắn chẳng để ý chút nào.
Đoàn Giai Trạch lấy điện thoại ra, ghi chép vào sổ một chút, “Ngài đã không muốn đi xem mắt, thế để tôi cân nhắc một chút vậy.”
Khổng Tuyên (bị uy hiếp) ở lại làm động vật, thế nhưng cho dù chỉ là động vật bình thường trong vườn thú, Đoàn Giai Trạch cũng sẽ có sự tôn trọng nhất định. Sẽ không bởi vì Khổng Tuyên không uy hiếp được mình mà tùy ý ức hiếp người ta, nếu không bức Khổng Tuyên đến độ cá chết lưới rách cũng không hay.
..
Đã tuyển gần đủ nhân viên cho trung tâm gây giống cánh cụt hoàng đế rồi, họ đang làm việc tạm trong gian phòng ở khu triển lãm cực địa, những nhân viên vừa mới tới này vừa hưng phấn lại vừa có phần không được tự tin.
Trong số họ phần lớn là người tỉnh khác, nếu không phải có chút theo đuổi về mặt này, sao lại lặn lội ngàn dặm xa xôi tới Linh Hữu làm việc chứ.
Bởi đã biết trước tỉ lệ gây giống cánh cụt hoàng đế thành công ở Linh Hữu, bây giờ nhận chức, khó tránh khỏi thấp thỏm trong lòng. Liệu họ có thể phát huy trên cương vị của mình không? Có thể theo kịp kỹ thuật của Linh Hữu không?
Trong đó cũng có người hưng phấn, bởi vì lãnh đạo phụ trách phỏng vấn từng ám chỉ, sau khi tới nếu biểu hiện ưu tú sẽ có thể học được kỹ thuật hạt nhân.
Kỹ thuật hạt nhân giúp Linh Hữu có thể gây giống cánh cụt hoàng đế ở thành phố Đông Hải, xịn quá đi ấy chứ!!!!
Các nhân viên hết sức nhiệt tình, Đoàn Giai Trạch cũng lấy làm vui vẻ, anh dẫn mọi người đi tham quan chỗ ở của cánh cụt hoàng đế, giới thiệu tình huống hiện tại của quần thể cánh cụt hoàng đế, còn giới thiệu tổng giám kỹ thuật Lục Áp với họ. Anh cũng nói rõ hắn không làm việc toàn chức, chỉ là bạn bè nhận thêm nhiệm vụ mà thôi.
Mọi người ai nấy đều phấn khởi, trước đây có rất nhiều người nói, chính Đoàn Giai Trạch là người phụ trách kỹ thuật, bây giờ xem ra có một người khác, còn rất thần bí, người này còn chưa từng xuất hiện trên trang web của Linh Hữu.
— Sau khi quay về tìm tòi, đúng là có thể tìm ra một hai tấm hình, là hình do cục lâm nghiệp thành phố Đông Hải đăng trong vụ buôn lậu vẹt, trong đó cũng không giới thiệu thân phận của Lục Áp.
Mọi người đều rất tôn kính với Lục Áp, không ngờ tổng giám này lại trẻ tuổi như vậy, hơn nữa nhìn đi nhìn lại, trông không hề giống người chuyên nghiệp về mặt này, chí ít không phải nhân viên bình thường.
Như công việc ấp trứng loài chim, cần ở trong phòng ấp gần 24 tiếng đồng hồ, để có thể khống chế tình huống bất cứ lúc nào, ngay cả ăn uống ngủ nghỉ cũng cần phải tranh thủ thời gian, sao có thể giống như tổng giám Lục và vườn trưởng, hết nhuộm tóc rồi lại uốn xoăn.
“Công việc ấp cánh cụt hoàng đế hằng năm của chúng tôi đều do anh Lục điều khiển. Có lẽ mọi người không biết, chúng tôi từng ấp trứng của bầy vẹt Macaw, cũng do anh Lục ra tay, không để mất con nào, tất cả đều ấp nở thành công.” Đoàn Giai Trạch giới thiệu như vậy, tất cả các nhân viên mới đều không dám khinh thường Lục Áp.
Sau khi giới thiệu đơn giản và cổ vũ các nhân viên, trung tâm gây giống cánh cụt hoàng đế chính thức đi vào vận hành, sau này chuyển tới chỗ làm mới, có lẽ khi đó cũng kịp lúc một bầy cánh cụt hoàng đế đẻ trứng.
Trước khi Đoàn Giai Trạch và Lục Áp rời đi, có người tranh thủ thời gian, thỉnh giáo Lục Áp một vài vấn đề.
Sau đó bọn họ phát hiện ra, bọn họ vốn không hiểu lời chuyên gia Lục nói, nghe rất chi là hư cấu, gì mà xuất hiện xu thế biến hóa, biến hóa nhiệt độ thế nào, mà những sự biến hóa kia dù có máy móc cũng không thể quan sát được, đây không phải sự thay đổi thật sự, mà chỉ là xu thế!
Quả thực giống như anh Lục dựa vào giác quan thứ sáu để ấp trứng vậy.
Hay là nói, bọn họ vẫn chưa đủ tư cách để biết kỹ thuật này?
Mọi người mờ mịt nhìn theo hướng hai người vườn trưởng rời đi.
Đoàn Giai Trạch nói với Lục Áp: “Anh có thể mau chóng biến những kỹ thuật này thành lời người bình thường được không….”
Lục Áp: “……….”
Mới đầu Lục Áp cũng không am hiểu về cánh cụt hoàng đế, sau đó xem nhiều rồi, tự nhiên nắm rõ quy luật, hơn nữa hắn lại nhạy cảm hơn con người bình thường, nắm giữ được toàn diện sự biến hóa.
Trong này có một vài thứ mà kỹ thuật hiện tại không thể quan sát được, thế nhưng có thể dựa theo kinh nghiệm của Lục Áp, tổng kết thành số liệu. Dựa theo số liệu tiêu chuẩn này, lúc ấp tiến hành điều khiển, tỉ lệ ấp thành công cũng sẽ tăng cao.
…
Trung tâm gây giống cánh cụt hoàng đế vừa mới đi vào vận hành đã có vườn thú liên lạc tới, cũng không phải để trung tâm gây giống đẩy tiến độ, Linh Hữu vẫn có một vài mối làm ăn. Đối phương mới xây khu triển lãm, muốn nuôi một vài động vật cực địa, dạo gần đây cánh cụt hoàng đế Linh Hữu đang nổi tiếng, nên tới khảo sát một chút.
Đối phương đưa ba người tới, chỉ là thời gian không khéo, thành phố Đông Hải càng ngày càng đông du khách, mà sân bay vẫn còn chưa xây xong, về cơ bản phải dựa vào tàu cao tốc và xe khách. Thành phố vừa tổ chức hoạt động, bây giờ đang là mùa cao điểm của du lịch, ở ga tàu cao tốc tấp nập người tới người lui.
Linh Hữu đợi nửa ngày, không đợi được người, bèn hỏi thăm, ra là xe taxi bị tắc ở bên ngoài ga tàu cao tốc hơn nửa tiếng rồi. Vốn là Linh Hữu muốn phái xe đi đón, nhưng bên kia bảo đã tới Đông Hải, bắt xe qua là được, họ có thể chi trả. Cũng may mà Linh Hữu không phái xe đi đón, nếu không còn không đón được người đã bị tắc ở bên ngoài.
Đoàn Giai Trạch thấy nhân viên lo lắng liên lạc với bên kia, bèn hỏi: “Không có xe máy à? Xem có bắt được xe máy không?”
“Không được ạ, kẹt đến độ mấy hàng vỉa hè cũng bị dẹp hết.” Nhân viên trả lời, “Xem ra còn kẹt xe một lúc lâu nữa, nghe nói có mấy người phải xuống xe đi bộ, bọn họ còn hỏi mất bao lâu để đi bộ từ ga tàu tới đây.”
“Phải đi mấy tiếng đấy, đi xe thôi mà cũng tốn nửa tiếng rồi.” Đoàn Giai Trạch đột nhiên nảy ra ý tưởng, “À, mấy cậu hỏi xem họ có ngại bị người ta nhìn ngó không?”
Nhân viên: “???”
…
Bên ngoài ga tàu cao tốc Đông Hải, cảnh sát giao thông đang đứng khai thông đường xá dưới ánh mặt trời, còn oán trách với nhau: “Xây sân bay nhanh lên cái nào, không thì xây thêm ga tàu cao tốc với ga xe lửa cũng được, nơi này tắc dí tắc dị, vừa đến mùa cao điểm đã thành ra nông nỗi này rồi.”
“Thôi đừng nói, bảo xây thêm ga cao tốc bao lâu rồi mà vẫn còn chưa quyết định, kiếm được bao nhiêu tiền lời mà chẳng hiểu mấy ông ấy làm cái gì.”
Thành phố Đông Hải là thành phố nhỏ ở tuyến ba, ga tàu cao tốc của họ chỉ có một tầng, ngước nhìn một chút là thấy được cả một bên, hai năm trước từng xây dựng một lần, chỉ tăng cường sảnh ở hai bên. Theo số lượng du khách ngày một tăng cao, vẫn không thể nào đáp ứng đủ, dân địa phương đã nói, muốn xây dựng trạm xe mới.
Trong bộ đàm thi thoảng còn vọng ra tiếng đồng nghiệp, mọi người đều đang oán giận.
Hai cảnh sát giao thông tổ này nghe thấy đồng nghiệp xin giúp đỡ, bèn lái thẳng tới chỗ họ, dọc đường đi tắc kín, xe cộ không nhúc nhích nổi. May mà đây là đường ngược chiều, đường hướng tới ga tàu đã khai thông, nếu không còn tắc dí.
Hai người mang theo tâm sự riêng đi tới, chợt nghe thấy tiếng ồn ào, tài xế trong xe bên cạnh cũng ló đầu ra nhìn, bọn họ đều quay đầu lại, nhất thời đen mặt.
Chỉ thấy trên đường đi, ba con ngựa thồ bốn người chạy tới, trên yên ngựa còn mang theo túi đồ, tài xế taxi oán giận nói: “Mấy ông định bỏ tôi lại à? Ai biết được 100 có đủ không, nhỡ tắc đường tới tối thì sao?”
Con ngựa trắng dẫn đầu rất đỗi cao lớn, chở một nam một nữ, hai con ngựa nâu phía sau mỗi con chở một người đàn ông.
Theo lời tài xế taxi kia, cùng với tình hình hiện tại có thể thấy, bọn họ không chịu nổi kẹt xe, bèn dúi cho tài xế một ít tiền, xuống xe cưỡi ngựa.
Các tài xế trên đường không khỏi nhìn bằng ánh mắt hâm mộ, móa ơi, được lắm, còn có trò này nữa à!
Đây là nhân viên từ Linh Hữu chạy tới đón khách, trong lòng cậu ta cũng thấp thỏm. Vườn trưởng an ủi cậu, nói mình cũng thường xuyên cưỡi ngựa ra ngoài làm việc, Cát Quang đã “liên tục lập công” mà.
Thế nhưng cậu muốn bảo, vườn trưởng anh chỉ cưỡi ngựa đi trên đường bộ nông thôn, lần này lên tận đường cái, với bản lĩnh của Cát Quang, đương nhiên có thể lập kỳ công, nhưng không bị quay video chứ?
Bảo sao lại hỏi có sợ bị người ta nhìn không, còn phải nói nữa à, tất cả mọi người trên đường đều đang đổ dồn ánh nhìn, có người còn huýt sáo, giơ ngón cái lên.
Càng khiến người ta phải kinh ngạc là, phía trước có hai cảnh sát giao thông!
Nhân viên này sững ra, bàn tay nắm dây cương hơi run lên.
Thế nhưng hai cảnh sát giao thông kia cũng đứng hình, họ cưỡi ngựa tới trước mặt, cũng không biết có nên cản lại hay không. Mãi đến khi bên cạnh có người hô to “Thuê ngựa ở đâu vậy, bao nhiêu thế”, bọn họ mới hoàn hồn lại, “Chuyện đó.. đồng chí à…”
Có lẽ chính họ cũng không nhận ra, ba con ngựa không cần người cưỡi lên mình ghìm cương mà tự động dừng bước.
Nhân viên nắm dây cương, căng thẳng hỏi: “Chào.. chào anh ạ.”
Cảnh sát giao thông suýt chút nữa thuận miệng bảo họ xuất trình bằng lái ra, vội vã kiềm chế lại: “Ngựa của anh có giấy chứng nhận không?”
Chủ xe dừng bên cạnh thò đầu ra, tò mò hỏi: “Ngựa mà cũng kiểm tra bằng lái à?”
Cảnh sát giao thông dở cười dở mếu, đương nhiên không phải kiểm tra bằng lái, trong ấn tượng của bọn họ tuy rằng thành phố Đông Hải chưa từng xuất hiện tình huống như vậy, nhưng trong quy định tương quan, nếu có động vật ra đường, thì phải được thuần phục.
Ngựa ở Linh Hữu đương nhiên có giấy chứng nhận, nhân viên vội nói rõ: “Đây là chứng nhận, nhưng bọn tôi không mang bản gốc, tôi là nhân viên của vườn thú Linh Hữu, đây là ngựa chúng tôi nuôi. Bởi vì kẹt xe dữ quá, nên mới cưỡi ngựa tới đón khách hàng.”
Chủ xe bên cạnh “Ồ” một tiếng, còn rất hâm mộ.
Cảnh sát giao thông vừa nghe thấy họ ở vườn thú, thầm nghĩ chẳng trách, hai cảnh sát giao thông liếc mắt nhìn nhau, bọn họ không thể ngăn không cho người ta cưỡi ngựa, đành phải nhắc nhở một chút: “Thế nhớ chú ý đừng để quấy rầy người đi đường, sang đường thì phải dắt ngựa…”
Chủ xe bên cạnh cười hì hì, thấy cảnh sát giao thông lườm mình, vội vã che miệng lại.
Thực ra cảnh sát giao thông người ta nói rất đúng, chỉ là ông nghe kiểu gì mà cứ thấy giống dắt con trai nhà mình.
Nhân viên liên tục gật đầu, đi qua người bọn họ.
Mãi đến khi ba con ngựa đi xa rồi, hai cảnh sát giao thông mới cầm bộ đàm lên nói: “Đạ mấu, chắc chắn mấy ông không tin ban nãy tôi vừa bắt phương tiện giao thông gì đâu…”
..
Theo lý mà nói Đoàn Giai Trạch không cần tự mình tiếp đón, nhưng ban nãy kẹt xe, anh bảo người ta dắt ngựa ra ngoài, để biểu hiện sự quan tâm, vẫn phải ra đón tiếp một chút.
Chủ nhiệm Mễ của vườn thú đối phương xuống ngựa, bắt lấy tay Đoàn Giai Trạch, “Vườn trưởng Đoàn à.”
“Chủ nhiệm Mễ, thật ngại quá, tình hình đường xá Đông Hải chúng tôi không tốt lắm.” Đoàn Giai Trạch cười híp mắt nói, “Anh vẫn ổn chứ?”
“Ổn không thể ổn hơn, nói thật là cả đời này tôi chưa từng được hưởng tần suất quay đầu lại cao như vậy.” Chủ nhiệm Mễ pha trò cười, ông còn rất thoải mái, lại quay đầu bảo, “Thế nhưng Tiểu Trương của chúng tôi có lẽ không được ổn cho lắm.”
Bọn họ mất gần một tiếng mới về được, có người nói đáng lý sẽ nhanh hơn, nhưng bởi vì không dám để ngựa lao nhanh hỏng móng, nên tốc độ chậm hơn nhiều.
Đoạn sau con đường thông rồi, nhân viên muốn chủ nhiệm Mễ bọn họ bắt xe về trước, bọn họ cũng không đồng ý, nói cưỡi ngựa thì cưỡi ngựa đi, bỏ lại một mình ông xuống cũng không hay, còn muốn trải nghiệm một chút, con bảo mã này phong cách thế cơ mà!!
Tiểu Trương mà chủ nhiệm Mễ nhắc tới là cô gái cưỡi ngựa cùng nhân viên của Linh Hữu, mới đầu còn rất hưng phấn, sau đó xóc quá, cũng choáng váng. Lúc xuống ngựa hai cái chân vẫn còn run bần bật, ấn ngực nói: “Hình như em bị say ngựa rồi.”
“Có cần tới phòng y tế không? Hay là uống tách trà nhé?” Đoàn Giai Trạch hỏi thăm, bảo nhân viên kia đỡ Tiểu Trương đi, anh xoa xoa cổ Cát Quang, định bảo Cát Quang dẫn theo Phi Hoàng và Việt Ảnh trở lại, thế nhưng đang ở ngay trước mặt chủ nhiệm Mễ.
Đoàn Giai Trạch nhìn hai bên, không thấy nhân viên đâu, nhưng lại thấy Viên Hồng, anh vẫy vẫy tay về phía Viên Hồng.
Viên Hồng uể oải đi tới, có một con khỉ ngồi trên vai, “Có gì vậy?”
Đoàn Giai Trạch nói: “Giúp tôi chăm sóc ngựa một chút được không?”
Viên Hồng: “????!!!!”
Đoàn Giai Trạch thấy vẻ mặt Viên Hồng không được tự nhiên, áy náy nói: “Dẫn tới chuồng ngựa bên hồ là được rồi, tôi ở đây cần dẫn người đi tham quan, phiền anh… Đại ca à anh đừng nhìn tôi như vậy, hay là tôi gọi điện thoại kêu người tới.”
Cũng không phải trong phạm vi mười dặm không có ai, chỉ là anh thấy Viên Hồng nên thuận miệng gọi một câu, theo như Viên Hồng từng giúp anh lấy quần áo xuống, anh nghĩ Viên Hồng rất có tấm lòng nhân ái. Thế nhưng nếu Viên Hồng chê phiền phức, thì cũng không phải chuyện lớn gì.
Khóe miệng Viên Hồng giần giật, nhìn Cát Quang một chút, gượng gạo nói: “Được thôi.”
Nói đoạn, Viên Hồng nghiêng người, linh hoạt lên lưng ngựa.
Chủ nhiệm Mễ còn cười ngây ngô: “Haha, đây chẳng phải là “Mã thượng phong hầu” hay sao?”
Viên Hồng liếc mắt nhìn con khỉ trên vai mình: “……….”
Viên Hồng kẹp bụng ngựa, Cát Quang quay đầu đi rồi, Phi Hoàng và Việt Ảnh ngoan ngoãn theo sau.
(T/N: Mã thượng phong hầu: Đây là câu chơi chữ, nghĩa đen là “Khỉ cưỡi trên ngựa”, còn nghĩa bóng là “Lập tức thăng quan”. Vì chữ “mã thượng” trong tiếng Trung còn có nghĩa là lập tức; còn chữ Hầu của “khỉ” lại đồng âm với từ Hầu trong “vương hầu”)
..
Nhóm chủ nhiệm Mễ khảo sát cánh cụt hoàng đế ở Linh Hữu một chút, tiện thể còn xem cả hải cẩu, bởi vì gối ôm hải cẩu rất được ưa chuộng, khiến ông cảm thấy rất hứng thú.
Sau ba ngày cũng xác định được tương đối, với giá ưu đãi sáu mươi vạn từ Linh Hữu, họ tiến cử ba đôi cánh cụt hoàng đế thành niên. Linh Hữu còn “bảo đảm”, sau này nếu cánh cụt hoàng đế của đối phương xảy ra vấn đề, bao gồm trong quá trình ấp nếu gặp khó khăn, có thể yêu cầu viện trợ kỹ thuật bất cứ lúc nào.
Trên đường về, chủ nhiệm Mễ còn hỏi, có thể cưỡi ngựa đưa ông tới ga tàu điện được không…
Đoàn Giai Trạch sửng sốt một chút, “Tôi đã gọi điện thoại hỏi rồi, giờ vẫn còn chưa tắc đường mà.”
Chủ nhiệm Mễ tỏ ý, chỉ là cảm thấy cưỡi ngựa rất ngầu thôi.
Đoàn Giai Trạch vã mồ hôi, kêu người ta đưa chủ nhiệm Mễ cưỡi ngựa tới ga tàu điện.
Ngày hôm ấy, chủ nhiệm Mễ lại một lần nữa hưởng thụ cảm giác được cả vạn người chú ý đến. Những người bên trong xe cộ qua lại đều thầm nói: “Ồ đây không phải cái người trong video trên vòng bạn bè hai hôm trước hay sao…”
——
——
Một nhóm đạo sĩ mặc đạo bào sạch sẽ xếp hàng tiến vào Linh Hữu, trong tay mỗi người còn ôm cây kiếm. Trang phục, kiểu tóc của họ giống y nhau, ngay cả thanh kiếm trong tay cũng giống tới vậy.
Thi thoảng có đạo sĩ xuất hiện ở Linh Hữu còn có thể hiểu được, thế nhưng nhiều đạo sĩ qua lại như vậy, cũng khiến người ta cảm thấy hay ho.
Lại thêm những đạo sĩ này tuổi tác không lớn, càng khiến người ta phải phỏng đoán nhiều hơn, nhất là các du khách đến từ nơi khác.
Có người tới gần bọn họ: “Đây là đồng phục học sinh của các em à?”
Các bé đạo sĩ: “……….”
Ở đây thân phận cao nhất là Giang Vô Thủy là La Vô Chu, Giang Vô Thủy là người phụ trách bàn bạc chính cho hoạt động lần này.
Lần này có phóng viên nhiếp ảnh ở kinh thành tới thành phố Đông Hải, muốn chụp ảnh ở thành phố Đông Hải, trong thành phố bèn tổ chức một chút.
Dường như các nhiếp ảnh gia này rất thích các cảnh tượng hoành tráng, cố gắng đưa ra các phương án chụp ảnh đông người hoặc cần chụp từ trên cao. Đương nhiên người thành phố Đông Hải cũng rất thích thú, chụp thành phố bọn họ hoành tráng có ai lại không thích đâu.
Nhiếp ảnh gia chụp ở Lâm Thủy quán xong, lại có ý tưởng, hy vọng các đạo sĩ có thể tới núi Hải Giác đánh thái cực quyền, múa kiếm.
Đến khi đó chụp từ trên cao, nhiều đạo sĩ đứng thẳng hàng, đánh quyền đều tay, hình ảnh chắc chắn sẽ rất đẹp. Phối hợp với mặt trời mọc núi Hải Giác, bối cảnh là toàn thành phố Đông Hải, quả thực rất đẹp.
Tiện thể họ cũng chụp ảnh ở Linh Hữu. Nhiếp ảnh gia này còn nhớ, mấy năm trước có một người đồng nghiệp từng chụp ảnh tiểu đạo sĩ và sư tử ở Linh Hữu, nhận được giải thưởng nhiếp ảnh quốc tế.
Tiểu đạo sĩ năm đó đã lớn rồi, anh ta không muốn bắt chước người khác, nhưng cũng muốn chơi một cách tự nhiên. Thành phố Đông Hải bây giờ là thành phố du lịch sinh thái, đạo gia cũng rất tôn trọng thiên địa tự nhiên, vậy có gì hài hòa hơn hình ảnh đạo sĩ và động vật đây.
Dưới ý tưởng này, khu thả rông Linh Hữu rất thích hợp làm địa điểm quay chụp. Thế là, dưới sự sắp xếp, một nhóm đạo sĩ ăn vận chỉnh tề, cùng nhau tới Linh Hữu.
Họ tới từ lúc tờ mờ sáng mặt trời còn chưa lên, tiến hành quay chụp ở công viên Hải Giác bên cạnh, chụp từ tảng sáng tới khi mặt trời mọc. Đối với những đạo sĩ đã quen dậy sớm luyện công, cũng không chê mệt nhọc.
Đạo sĩ nhỏ tuổi nhất mới có sáu tuổi mà thôi, nhiếp ảnh gia rất thích chụp cậu bé, lúc đi vào cậu bé còn hỏi La Vô Chu, “Sư thúc tổ, sao câu chào ở cổng của họ là “Hoan nghênh tới chơi”?”
La Vô Chu: “…………”
La Vô Chu giải thích: “Bởi vì ở đây là vườn thú, chỉ chỗ chúng ta mới chào là “vô lượng thọ phúc”.”
Tiểu đạo sĩ cái hiểu cái không gật đầu.
Bọn họ còn chưa ăn sáng, đến khi đó bước nhỏ tới căn tin ở Linh Hữu ăn một bữa, sau đó nhiếp ảnh gia câu thông với Đoàn Giai Trạch, bọn họ cần sân bãi.
Nhiếp ảnh gia cũng không định chụp ảnh có độ khó quá cao, anh ta chỉ hy vọng trong hình ảnh xuất hiện con nai, bầy chim, đều là những động vật khá ôn hòa, anh ta còn mang theo đạo cụ tới, muốn bố trí sân bãi một chút.
Đoàn Giai Trạch nghe xong cảm thấy không thành vấn đề, điều động tàu hỏa nhỏ ngắm cảnh tới, một chiếc là chứa đủ mọi người rồi, sau đó tới chỗ động vật ăn cỏ ở khu nuôi thả.
Nhiếp ảnh gia tìm mấy cây cỏ tươi tốt, còn có một gốc cây, sau khi bố trí xong, sắp xếp vị trí đẹp cho các đạo sĩ.
Giang Vô Thủy nâng bụng bự đứng bên cạnh Đoàn Giai Trạch, có chút câu nệ.
Đoàn Giai Trạch thấy La Vô Chu cũng đứng vào hàng ngũ, anh còn đang ăn bánh hành cuốn đây, mấy đạo sĩ này ăn nhanh quá, anh cầm theo hai cái bánh hành cuốn đi, muốn xem một chút. Lúc bấy giờ vừa ăn vừa nói: “Tiểu La dẫn team à?”
Giang Vô Thủy: “…….”
Bờ môi Giang Vô Thủy run rẩy mấy cái, mới nói: “Đúng vậy.”
Đoàn Giai Trạch: “Không tồi, còn trẻ mà đứng vị trí Center.”
Giang Vô Thủy: “…Bối phận cao.”
Giang Vô Thủy âm thầm lau mồ hôi, cũng may mà ông ở đây, đổi lại sư huynh sư đệ khác không thích xem tivi, chưa chắc đã có thể hiểu được vườn trưởng Đoàn đang nói gì!
Theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, bọn họ ở đây đánh thái cực, nhân viên chăn nuôi bên kia dắt con nai, dùng đồ ăn đưa nó về phía ống kính.
Ở đằng xa, còn có một con hươu cao cổ đang ăn lá cây, thân thể như ẩn như hiện.
Các đạo sĩ từ từ đưa tay ra, con nai dường như bị hấp dẫn, thân thể cũng hơi động theo, cái đầu hướng về bên trái một chút, nghiêng đầu theo, đồng bộ với động tác của họ.
Nhiếp ảnh gia thay đổi góc độ, liên tục ấn màn trập, để tránh bỏ qua cảnh tượng này.
Bọn họ không đứng quá gần, một lát sau còn dời đi, dùng flycam để tiến hành quay chụp.
Thi thoảng có du khách ngang qua, trông thấy cảnh này thì cảm thấy vô cùng hứng thú, giơ máy lên chụp ảnh, bọn họ không phải nhân sĩ chuyên nghiệp, nhưng hình ảnh hài hòa, ai cũng có thể cảm nhận được.
Sau đó còn có viện trợ trên không trung, Đoàn Giai Trạch bảo Lục Áp đưa những con cò trắng kia tới.
Địa phương cũng đổi sang chỗ trống trải hơn một chút, chỉ thấy gió thổi cỏ lay, dưới đất đạo sĩ luyện kiếm, trên không có một bầy cò trắng dập dờn bay qua, trong chớp mắt mọi hình ảnh này đều được nhiếp ảnh gia lưu lại.
Cứ chụp như vậy nửa buổi, các đạo sĩ không cảm thấy có gì, nhưng mấy nhiếp ảnh gia đã thấm mệt, tóc tai ướt sũng mồ hôi.
Thế nhưng trong lòng họ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, chụp ở công viên Hải Giác và vườn thú Linh Hữu thuận lợi hơn nhiều, khiến họ linh cảm dạt dào.
Đạo sĩ Lâm Thủy quán đánh quyền rất giỏi, chụp trên núi Hải Giác có thể in ra tấm poster khổ lớn, động vật trong vườn thú hợp tác bừng bừng sức sống.
Vừa mới hoàn thành, bọn họ liền vùi đầu chọn ảnh, lập tức gửi cho group, thậm chí còn ghép chữ thông báo đơn giản của mình. Khác với các phóng viên thành phố Đoàn Giai Trạch thường tiếp xúc, quyền hạn của họ lớn hơn, quy định trong đơn vị cũng khác.
Trong đơn vị của họ có máy trạm, chụp hình xong không cần phải chờ đến lúc xuất bản, sau khi chụp xong có thể tập tức đăng lên, cực kỳ hiệu quả.
Đợi đến khi Đoàn Giai Trạch dẫn họ tới căn tin ăn trưa, có nhiếp ảnh gia đã đưa điện thoại cho họ xem lượt truy cập đang nhanh chóng tăng lên.
Hiệu suất cao thật đấy, Đoàn Giai Trạch cũng vội vàng chia sẻ link cho các nhân viên.
Bởi vì nhân số đông, nên Đoàn Giai Trạch dẫn người ta tới nhà ăn nhân viên, nhóm các nhiếp ảnh gia thì an vị trong phòng bao nhỏ ở căn tin, dù sao món ăn cũng không khác biệt gì.
“Để tôi xuống xem đồ ăn thế nào rồi.” Đoàn Giai Trạch lên tiếng, rồi ra ngoài.
Các đạo sĩ Lâm Thủy quán ở Linh Hữu rất có phép tắc, ngoan ngoãn ngồi trên ghế. Lúc bấy giờ Khổng Tuyên đi ngang qua, đây vẫn là lần đầu tiên các tiểu đạo sĩ nhìn thấy người như Khổng Tuyên, đều ngẩn ra.
Khổng Tuyên liếc mắt nhìn một cái, hỏi một câu: “Từ đâu ra vậy?”
Nếu là người bình thường thì thôi đi, nhưng đây đều là đạo sĩ, gã thuận miệng hỏi một câu.
Đoàn Giai Trạch cười giỡn: “Làm bữa trưa cho anh đấy, có muốn không?”
Tất cả đạo sĩ: “!!!!!”
Các đạo sĩ đều là nhân sĩ trong nghề, người bình thường nghe lời Đoàn Giai Trạch nói có lẽ còn cho rằng anh nói hươu nói vượn, thế nhưng bọn họ thì không, nếu vườn trưởng Đoàn nói vậy, hẳn là người này có bản lĩnh ăn thịt người!
Vẻ mặt Giang Vô Thủy muốn khóc tới nơi, trong số bọn tôi còn có đứa trẻ mới sáu tuổi thôi đấy, sao lại đùa như vậy chứ.
Khổng Tuyên lại ghét bỏ nói: “Không thèm.”
Sau khi Khổng Tuyên đi rồi, Đoàn Giai Trạch tiếc nuối nói: “Tiếc thật, mọi người mất đi một cơ hội thành danh rồi.”
Không phải khen đùa đâu, nếu ai được Khổng Tuyên nuốt một cái, thế thì được đãi ngộ như thánh nhân rồi!
—— Trước đây Khổng Tuyên từng nuốt một thánh nhân, đương nhiên sau đó thánh nhân ra được, thế nhưng Khổng Tuyên cũng có thể chứng minh được thực lực của mình.
Các đạo sĩ: “………….”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 163: Đãi ngộ như thánh nhân
Chương 163: Đãi ngộ như thánh nhân