Lưu Bản Nguyên vốn là một đạo sĩ phổ thông ở Lâm Thủy quán, thế nhưng từ tháng trước, cậu không còn là đạo sĩ phổ thông nữa. Bởi một ngày nọ, một sư huynh đăng trong group wechat kêu người tới vườn thú Linh Hữu “xem biểu diễn”, cậu chẳng muốn đi một chút nào, nhưng bởi sư huynh đăng tin thường xuyên đi tuần tra cùng cậu, nên cậu rất trượng nghĩa dũng cảm xung phong.
Cuối cùng có hơn ba mươi người tới Linh Hữu, chuyện sau đó mọi người đều biết rồi, ba mươi người bọn họ được hời to, đến chủ nhiệm còn muốn đi cửa sau chen chỗ.
Trong đó phần lớn đều là những đệ tử như Lưu Bản Nguyên, tuổi không lớn nhưng thiên phú cũng chẳng đặc biệt, chứ không giống như La Vô Chu rất được coi trọng từ nhỏ.
Thế nhưng sau khi họ đi học, địa vị tăng cao. Bởi vì hiển nhiên, bọn họ được học lớp của tiền bối Lục Áp, dù thiên phú bình thường như vậy, cũng tiến bộ đáng kể, rất có lợi.
Giảng kinh là một chuyện huyền diệu khó hiểu, lời từ miệng tiền bối Lục Áp vào trong tai họ, trình độ lý giải của mỗi người một khác. Hiệu quả thuật lại nhất định không tốt bằng được nghe trực tiếp. Phải biết mỗi lần nghe tiền bối Lục giảng bài, họ như được bước vào một cảnh giới kỳ diệu, hoàn cảnh bên cạnh thay đổi.
Lưu Bản Nguyên cảm thấy mình vô cùng may mắn, đây chính là cơ duyên! Nắm lấy nó vận mệnh sẽ thay đổi!
Sắp tới giờ đi học, nửa giờ trước, sau khi ăn xong, các đệ tử của “lớp nâng cao” tập trung trước sân đạo quán, bao gồm chủ nhiệm hội quản ủy, quán chủ Chu Tâm Đường, cùng lên xe bus.
Sau khi xác nhận các đệ tử đều đã có mặt, họ cùng nhau tới Linh Hữu, tránh cho có người tới muộn — lại nói, tới bây giờ người duy nhất từng đi muộn lại chính là quán chủ, mọi người ai nấy đều vô cùng tích cực.
Thoải mái vào tới Linh Hữu rồi, Lưu Bản Nguyên hơi cảm thán.
Mấy năm trước, lúc cậu còn là một đệ tử phổ thông, dọc đường tuần tra, gặp phải yêu quái ở nông thôn, đuổi theo yêu quái kia tới Linh Hữu. Cậu đứng ngoài cổng, chần chừ hồi lâu không dám đi vào.
Chương trình học kéo dài mấy tiếng, giữa chừng vườn trưởng vẫn ở bên cạnh. Thế nhưng mọi người cũng nhìn ra được, vườn trưởng Đoàn không hứng thú gì với việc này, không ngủ gật đã là khá lắm rồi, phần lớn thời gian đều chỉ nâng má ngây người ra nhìn tiền bối Lục.
Không ai dám nhận mình là đệ tử của tiền bối Lục, nhưng trong âm thầm, mọi người vẫn lén gọi vườn trưởng là sư nương.. Hì hì, đến chủ nhiệm cũng không biết, nếu không sẽ mắng họ mất.
Sau khi tan học, không ai dám hỏi gì, chỉ yên lặng cảm ngộ, vườn trưởng Đoàn cho phép họ ở lại đây thêm một thời gian, cứ đến ngày học, vườn trưởng Đoàn sẽ không cho thuê phòng hội nghị. Dù sao có đệ tử nghe xong sẽ nhập định, không tiện quấy rầy.
Hôm nay lại có một sư thúc nhập định, xem ra là lĩnh ngộ được, những người bọn họ liền túm năm tụm ba thảo luận, hoặc là một mình suy nghĩ, buổi tối cùng nhau ngồi xe bus đi về.
Lưu Bản Nguyên xắn tay áo sơ mi lên, ra ngoài cửa, rẽ qua một khúc cua, trông thấy một người đầu trọc mặc ác gile màu đỏ, ngồi trên bậc thang, trong tay còn có cái loa, đây là một tình nguyện viên.
Lưu Bản Nguyên và đầu trọc nhìn nhau, Lưu Bản Nguyên nhìn cái đầu trọc của anh ta, anh ta cũng nhìn búi tóc trên đầu Lưu Bản Nguyên.
Chỉ trong chớp mắt, Lưu Bản Nguyên liền biết thân phận của người này, cậu tin người này cũng đã nhìn ra cậu qua kiểu tóc.
Một lúc sau, hai người khách sáo mỉm cười với nhau.
Dù sao thì mọi người cũng là người tu hành với nhau, hơn nữa Lâm Thủy quán họ là địa chủ ở đây, Lưu Bản Nguyên nghĩ vậy, nhất thời cảm thấy mình cao lớn hơn mấy phần, bình tĩnh gật đầu, đi về phía bên đây.
Nhưng hòa thượng lại gọi Lưu Bản Nguyên lại, “Sư.. huynh này, xin hỏi anh có biết đường tới căn tin không?”
Lưu Bản Nguyên ngạc nhiên nhìn hòa thượng, “Anh không biết à?”
Hòa thượng xấu hổ lắc đầu: “Tôi mới tới không lâu, hơn nữa còn mù đường, ban nãy nhờ người ta dẫn tới WC, bây giờ quên đường rồi.”
Bởi vì lần trước Lưu Ban Nguyên tới đây ghi hình, từng tới căn tin, tuy chỉ một lần nhưng vẫn nhớ rõ, chỉ đường cho hòa thượng.
Hòa thượng vô cùng cảm kích, hai người còn đi cùng một đoạn đường.
Không nói lời nào thì quá khó xử, Lưu Bản Nguyên thuận miệng hỏi: “Anh là người ở đâu?”
“Tây Sơn,” Hòa thượng đáp, còn nói, “Sư huynh tới.. tu hành à?”
Các đạo sĩ cứ lui tới vườn thú, bọn họ ở đây, làm gì có chuyện không biết. Mọi người cũng lén lút thảo luận, rốt cuộc những người này tới đây làm gì, cuối cùng đoán được, nhất định có tiền bối chỉ điểm cho họ, nếu không sao có thể tiến bộ nhanh như vậy.
Hòa thượng không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy kỳ lạ, nên hỏi thăm một chút.
Tới bây giờ, các hòa thượng giống như đạo sĩ, cho rằng đại lão ở nơi đây tu Phật. Như họ biết, cư sĩ Lục, cư sĩ Bạch, và cả pháp sư Bảo Châu, đều là tiền bối Phật môn.
Các đạo sĩ đột nhiên tới đây tu hành, khiến họ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Lưu Bản Nguyên vừa nghe vậy, lập tức đưa mắt nhìn anh ta, nói rằng: “Đúng vậy.”
Hòa thượng tò mò nói: “Không biết là tiền bối đạo môn nào đại giá quang lâm?”
Bọn họ tới đây học, đương nhiên từng thảo luận đề tài tương quan, Lưu Bản Nguyên cũng đã được dặn dò, lúc này nghe thấy hòa thượng hỏi, bèn nói rằng: “Giống mấy người thôi.”
Anh ta không dám gọi thẳng tên Bảo Châu, Lưu Bản Nguyên còn tưởng anh ta nhắc tới Lục Áp chứ, bèn nói: “Đó vốn là tiền bối Đạo môn bọn tôi, Phật học chỉ là “nghề tay trái” mà thôi.”
Hòa thượng: “………….”
Hòa thượng vốn chẳng tin, cảm thấy anh ta đang đùa.
“Không tin thì thôi, cái này là vườn trưởng nói cho chúng tôi đấy.” Lưu Bản Nguyên nói, “Anh xem dáng vẻ của tiền bối, không giống người tu đạo à?”
Thực ra vườn trưởng cũng không nói rốt cuộc đâu mới là “nghề tay trái” của tiền bối Lục, thế nhưng bọn họ cảm thấy vẻ lạnh lùng kia rất hợp với phong thái Đạo môn của họ, Lưu Bản Nguyên cũng tỏ thái độ.
Hòa thượng cảm thấy thật nực cười, “Giống chỗ nào chứ, rõ ràng là đại pháp sư mà!”
Gương mặt pháp sư Bảo Châu rất đỗi từ bi, làm người thiện lương, gần như ‘hữu cầu tất ứng’, giống tu đạo chỗ nào chứ?
Hai người cãi cọ, một người nói tính cách rất hợp người tu đạo, một người nói vừa nhìn ánh mắt đã biết học Phật, bầu không khí trở nên gượng gạo.
“Haha.. tới rồi, tạm biệt.” Hòa thượng thấy đã tới ngã ba, bèn kết thúc đề tài, tránh cho bọn họ lại ầm ĩ.
“Ừm, tạm biệt.” Lưu Bản Nguyên cũng nói lời tạm biệt, thầm nghĩ có lẽ hòa thượng vẫn không chịu thua, nhưng đổi lại là ai, phát hiện tiền bối Lục có thể dùng Sát Nhân Đao Hoạt Nhân Kiếm, cũng sẽ không dễ dàng dâng cho phái khác.
…
Lưu Bản Nguyên rẽ sang lối bên cạnh.
Đi được áng chừng mấy trăm mét, đụng độ một người đàn ông trung niên, trong tay ông cầm một chìa khóa và một tập văn kiện.
Hai người chạm mặt nhau, ai nấy đều sửng sốt.
Tuy rằng đã mấy năm trôi qua, nhưng Lưu Bản Nguyên vẫn còn nhớ, đây rõ ràng là hồ ly tinh mấy năm trước mình gặp ở ga tàu, sau đó trốn vào Linh Hữu, không đi ra nữa.
Hồ Đại Vi cũng sợ hết hồn, đây chẳng phải ân nhân của gã hay sao!!
Nhớ năm đó, nếu không nhờ có tiểu đạo sĩ này đuổi theo gã, chưa chắc gã đã cuống đến mức trốn vào Linh Hữu, sau đó nhận được công việc tốt ở đây.
Bây giờ động vật trong vườn thú càng ngày càng nhiều, Hồ Đại Vi đã không cần phải sáng cho người ta tham quan, tối bò ra khỏi lồng trực ban, gã làm công việc hậu cần cũng không tệ lắm.
“Tiểu đạo trưởng, đã lâu không gặp.” Hồ Đại Vi nhiệt tình đi tới bắt tay Lưu Bản Nguyên.
Lưu Bản Nguyên nở nụ cười gượng gạo, nhớ sư trưởng từng nói ở Linh Hữu có hồ ly tinh, trước đây cậu còn không dám chắc, bây giờ xem ra Hồ Đại Vi cũng được bảo vệ, không bị giết mà được giữ lại ở đây.
Thế nhưng nếu đã theo các tiền bối, nhất định sẽ làm một yêu quái thật tốt, bởi vậy nên Lưu Bản Nguyên cũng nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt, “Hồ.. Hồ tiên sinh.”
“Tiểu đạo trưởng tới chơi à?” Hồ Đại Vi làm như thân quen ôm vai Lưu Bản Nguyên, “Đúng là thế sự vô thường, ai có thể ngờ chúng ta sẽ gặp lại nhau như vậy chứ, đúng không nào?”
Lưu Bản Nguyên thầm nghĩ xem ra gã không biết chuyện đi học, nói rằng: “Đúng là như vậy… mấy năm qua Hồ tiên sinh thế nào? Hình như tu vi của ông tiến bộ đáng kể.”
Trước đây cả người Hồ Đại Vi là một hồ ly tinh nồng mùi yêu khí, bị cậu tìm ra được ngay, bây giờ có vẻ không tầm thường.
“Cũng không tệ lắm, cũng nhờ có lão đại của chúng tôi, lão đại Lục chỉ điểm.” Vẻ mặt Hồ Đại Vi hết sức cung kính, cho dù mới chỉ nhắc tới tên Lục Áp mà thôi.
Lưu Bản Nguyên: “????”
Lưu Bản Nguyên không hiểu, nói rằng: “Là tiền bối Lục mà tôi đang nghĩ tới kia sao?”
Hồ Đại Vi liếc mắt nhìn cậu ta: “Linh Hữu chỉ có một người họ Lục.”
Lưu Bản Nguyên chần chừ: “Người ấy.. chỉ điểm cho ông?”
“Sao hả? Tôi cũng là một đại yêu có tố chất, nghe nói tổ tiên chúng tôi còn có huyết mạch Cửu Vĩ Hồ nữa đấy.” Hồ Đại Vi ưỡn ngực, trước đây gã không hiểu chuyện, vườn trưởng giao gã cho tiền bối Lục dạy dỗ mấy ngày.
Tuy rằng Hồ Đại Vi không biết căn nguyên của tiền bối Lục, nhưng lúc tiền bối Lục nhắc tới Yêu tộc nghe giọng rất thân thiết! Hơn nữa đúng là cũng từng chỉ dạy gã mấy câu, lại còn có vẻ ghét bỏ, nhưng cũng đủ khiến gã phải kiêu ngạo!
Lưu Bản Nguyên: “…….”
Lưu Bản Nguyên nhìn tới nhìn lui, cũng không nhìn ra được dấu tích tu tập Đạo Môn của Hồ Đại Vi.
Bởi vậy nên rốt cuộc tiền bối Lục đa tài đa nghệ tới nhường nào? Hòa thượng cũng dạy được, đạo sĩ cũng dạy được, yêu quái cũng dạy được luôn??
…
Sân khấu chương trình văn hóa được dựng ở công viên Hải Giác, sân khấu ngoài trời, họ đã quan sát từ trước sẽ không mưa. Phía Linh Hữu ngoài thầy trò Lưu lão tiên sinh sẽ lên sân khấu biển diễn múa rối bóng Hồi Long ra, thầy Hùng Tư Khiêm cũng muốn đi tới cho đã nghiền hí khúc, lần này thành phố mời phó viện trưởng viện kinh kịch ở trên tỉnh là Hàn Phượng Thanh tới.
Hàn Phượng Thanh và Hùng Tư Khiêm cũng coi như quen biết đã lâu, trước đó họ dùng bữa ở vườn thú, chỉ tiếc gặp nhau quá muộn, chủ yếu là Hàn Phượng Thanh tôn sùng Hùng Tư Khiêm, hai người họ còn tranh thủ hát một đoạn, chỉ là chưa từng hát trọn vẹn với nhau.
Hàn Phượng Thanh rất mong chờ lần này, trước đây ông đã có ý nghĩ muốn mời Hùng Tư Khiêm. Lần này nhận lời mời, không thể không nói vì có Hùng Tư Khiêm ở đó.
Trước đây Hùng Tư Khiêm chỉ nổi tiếng trong phạm vi nhỏ, lần này truyền ra ngoài, có một vài người mê hí kịch địa phương, thậm chí là thành phố xung quanh chuẩn bị tới xem phó viện trưởng Hàn biểu diễn, mọi người đều lấy làm thắc mắc: Ai đây?
Thoạt nhìn tuổi cũng không trẻ, thế nhưng chưa từng nghe thấy cái tên này.
Lên mạng tìm kiếm, cũng không tìm được gì, không biết có phải đến sư thừa và đơn vị cũng không có hay không. Đương nhiên, cũng có một ít người may mắn từng xem video của Hùng Tư Khiêm, biết đây là một cao thủ dân gian.
Đến buổi lễ văn hóa, Đoàn Giai Trạch còn đi cổ vũ, dù sao Hùng Tư Khiêm cũng là người vườn thú của họ.
Tiết mục biểu diễn của Hàn Phượng Thanh và Hùng Tư Khiêm là tiết mục áp chót, tuy rằng Hàn Phượng Thanh được trả cát xê cao mời tới, còn Hùng Tư Khiêm là diễn viên “bản địa”, nhưng dù sao cũng là lễ hội văn hóa ở Đông Hải, bởi vậy nên họ làm áp chót.
Còn tiết mục hạ màn là múa rối bóng Hồi Long, sau khi được tuyên truyền, có rất nhiều người Đông Hải biết có một môn nghệ thuật như vậy tồn tại.
Đoàn Giai Trạch tranh thủ đưa mắt nhìn về phía cánh gà, Hàn Phượng Thanh có kinh nghiệm lâu năm, mà Hùng Tư Khiêm thì càng không phải nói, hai người họ đã được hóa trang từ trước, một người đóng vai đào, một người sắm vai lão sinh, còn lại không cần phải chuẩn bị thêm, hai người đang đứng sau cánh gà tán gẫu với nhạc công.
Đoàn Giai Trạch cảm thấy mình lo nhiều rồi, tối nay hai người họ muốn biểu diễn “Tứ lang thăm mẫu”, vở hí kịch này khá nổi danh, khán giả không thể nghe hí kịch cũng có thể dễ dàng chấp nhận.
Những người yêu thích hí kịch trong bản địa và lân cận đều đã tới, Đoàn Giai Trạch không thể qua đó chào hỏi, chỉ trở về khán đài.
Đến khi Hàn Phượng Thanh lên sân khấu, những người hâm mộ dưới khán đài đột nhiên cảm thấy hưng phấn, còn chưa cất giọng đã khen hay. Phía Hùng Tư Khiêm khí thế yếu hơn, nhưng có một vài lãnh đạo vỗ tay đầu tiên, không có nhiều người biết gã.
Thế nhưng Hùng Tư Khiêm vừa cất giọng, những người hâm mộ hí kịch đột nhiên phấn khởi, mặc dù người bình thường không nghe ra được giọng người này hay thế nào, huống hồ là những người hâm mộ hí kịch, có rất nhiều người nghe ra được khả năng của gã.
Nhất là có một vài người nghiệp dư, tuy rằng họ không phải diễn viên hí khúc chuyên nghiệp, nhưng cũng nghiên cứu rất sâu về mặt này. Có một vài người mới nghe Hùng Tư Khiêm hát hí khúc lần đầu đều cảm thấy, nhất định Hùng Tư Khiêm cũng làm một diễn viên nghiệp dư có trình độ cao thâm, là cao nhân dân gian. Không ngờ ở thành phố Đông Hải còn có một nhân vật như vậy, chưa từng nghe nói qua.
Hùng Tư Khiêm và Hàn Phượng Thanh đã luyện với nhau từ trước, không đến mức không chút sai sót, nhưng cũng phát huy được đặc sắc.
Trong số khán giả dưới khán đài có một người còn trẻ nhưng đã mê hí khúc, còn cùng bạn ngồi hai giờ xe từ thành phố lân cận tới, cô lắng tai nghe, nhưng càng nghe càng cảm thấy..
“Nghe quen thế nhở!”
Người bạn ngồi bên cạnh quay đầu nói: “Bà nói ai? Cái người “Dương Duyên Huy” kia á? Trước đây bà từng nghe anh ấy hát rồi à?”
Cô rất ngạc nhiên, viện phó Hàn hát hay là chuyện đương nhiên, mọi người đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Nhưng người sắm vai Dương Duyên Huy thì là một cái tên xa lạ, nhưng dường như tự thành một phái. Từng cử chỉ hành động, đều toát lên phong thái diễn viên tài ba, khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.
“Ý của tôi là, tôi cảm giác như từng nghe anh ấy hát rồi, nhưng anh ấy hát hay như vậy, nếu trước đây tôi từng nghe, sao lại không nhớ chứ?” Cô gái rầu rĩ, “Đến tên anh ấy là gì tôi cũng không nhớ, trên poster nói gì vậy? Tôi muốn lên mạng tìm một chút.”
Cô vừa thấy tin biểu diễn, liền không để ý tới những chuyện khác mà chạy tới đây. Không giống như mấy người, trước đó tò mò tìm tên Hùng Tư Khiêm, đương nhiên cũng chẳng có tài liệu cá nhân gì.
Cũng may mà người bạn này còn nhớ cái tên trên tấm áp phích, nhắc rằng: “Hùng Tư Khiêm. Nói thật tôi cũng tò mò, rốt cuộc đây là ai chứ. So với viện phó Hàn cũng không kém là bao!” Đây là lời fan nói nên vẫn khá hàm súc.
“Đợi đã, để tôi xem xong cái đã.” Cô gái không nỡ rời mắt, đợi đến khi Hùng Tư Khiêm và Hàn Phượng Thanh nói lời chào cảm ơn, lúc này mới lấy điện thoại ra tìm kiếm.
Đầu tiên cô tìm tên Hùng Tư Khiêm, không tìm ra, cô gái nhanh trí, lại thêm chữ Hàn Phượng Thanh, nhưng tiếc là cũng chẳng có gì cả. Cô trượt tay, ấn vào tìm thông tin liên quan tới Hàn Phượng Thanh, liền vào một trang tìm kiếm mới.
Trên trang tìm kiếm mới này có một tổ hợp: Hàn Phượng Thanh, vẹt.
Cô gái nhìn qua chữ này, đột nhiên hoàn hồn lại, dường như kích động thốt lên: “Là nó!!”
Cậu bạn bị tiếng kêu này làm cho giật mình: “Nó? Tìm ra được rồi à? Ai vậy?!”
Cô gái giơ điện thoại lên, chỉ vào từ khóa kia: “Chính là con vẹt! Con vẹt ấy!”
Cậu bạn còn chưa lấy lại phản ứng.
Cô gái nói: “Ông quên rồi à? Lần trước tôi cho ông xem video ấy, con vẹt hổ bì trong đó hát “Vũ gia pha”, một chim sắm hai vai, Vương Bảo Xuyến vừa nghe đã biết là bắt chước viện phó Hàn, chúng ta còn thảo luận không biết Tiết Bình Quý là ai. Bảo sao nghe quen tai mà không nhớ nổi là ai!”
Vẹt học hát, cũng học cả đặc điểm giọng nói, cũng may mà cô gái này trí nhớ tốt, hoặc nên nói là vẹt học quá giỏi, lúc này nhớ được ra.
Cậu bạn vỗ tay cái bốp, “Ôi vãi, tôi nhớ ra rồi, cái màn “Hoa Thăng Bình, châm nước” kia á!
Cậu không nhớ tên con vẹt, nhưng nhớ rõ lời thoại kinh điển kia.
Cô gái cũng bật cười, “Đúng rồi đúng rồi. Người ta gọi là Đoàn Thái Qua Nhĩ.”
Cậu bạn cảm thán, “Khéo quá nhỉ, bà còn nhận ra được, lúc đó chúng ta thảo luận hồi lâu, không biết nó học ai, còn tưởng rằng nó học trên mạng chứ, bảo sao không tìm ra được.”
…
Lúc này đã tới tiết mục cuối cùng, biểu diễn múa rối bóng, đoạn tế Long vương.
Ở hàng ghế đầu, Đoàn Giai Trạch ngồi ngay ngắn quan sát, Tôn Ái Bình ngồi bên trái bảo: “Lát nữa xong, cháu đi ăn với chú nhé!”
Người bạn ngành khác ngồi bên phải nói: “Sao khéo thế, tôi cũng muốn mời cơm đây, Tiểu Đoàn, tới chỗ chúng tôi ăn nhé?”
Rối bóng lay động sau màn, Lưu lão tiên sinh đang đọc đoạn tế Long vương.
Đoàn Giai Trạch cảm thấy lưng đổ mồ hôi, tâm tình hết sức kích động, một lát sau mới bình tĩnh lại nói, “Cháu.. cháu đi hết!”
Hai người ngạc nhiên, “Đi hết kiểu gì chứ?”
Bọn họ không ăn cùng một chỗ, Đoàn Giai Trạch phân thân được hay sao?
Đoàn Giai Trạch đau đầu nói: “..Một người để mai đi.”
“Thế bàn bạc một chút, ai trước ai sau đây. Mà Tiểu Đoàn này, cậu có giấy ăn không?”
Vừa dứt lời, Đoàn Giai Trạch vội vã móc túi áo mình, lấy một túi giấy ăn ra đưa cho anh ta.
Người này khựng lại một chút, cười hỏi: “Tiểu Đoàn à, có phải cậu định gạt tôi ra sau nhưng không tiện nói hay không, sao mà nhiệt tình thế.”
Đoàn Giai Trạch: “…………..”
Đoàn Giai Trạch sờ sờ mặt mình, anh cảm thấy bây giờ mình rất phấn chấn, cũng không biết ngày xưa Long tộc Đông Hải có ước hẹn gì với con người, hay là bản năng nghề nghiệp của anh trỗi dậy, quả thực không thể không chăm sóc cho con người.
Tuy rằng chưa tới mức độ mất khống chế, nhưng đúng là vô cùng kích động. Cái này có lẽ giống như Bảo Châu nói, anh còn trẻ tuổi, lại chỉ còn Long hồn, nên mới hơi hỗn loạn.
Đoàn Giai Trạch nghĩ may mà không có Lục Áp ở đây, nếu không thì..
Sau khi hẹn xong với nhóm Tôn Ái Bình, Đoàn Giai Trạch viện cớ đi vệ sinh, tránh xa sân khấu, bản thân ở bên cạnh cố gắng bình phục tâm tình sau khi nghe tế tụng.
…
Ngày hôm sau, Đoàn Giai Trạch theo thói quen lên mạng xem bình luận, trong này thường bao gồm ý kiến, cái nhìn của các du khách.
Nhưng hôm nay có khá đông người nhắc tới “Hùng Tư Khiêm”, Đoàn Giai Trạch đọc kỹ, hóa ra có một blogger tự xưng là hôm qua tới xem chương trình văn hóa, nghe thấy Hàn Phượng Thanh và Hùng Tư Khiêm hợp xướng, sau đó đột nhiên lóe lên ý nghĩ, cảm thấy giọng hát, âm thanh của Hùng Tư Khiêm rất giống một con vẹt hát hí khúc nổi tiếng trên mạng.
Nhất là con vẹt kia học theo Hàn Phượng Thanh và Hùng Tư Khiêm hát đối. Phía dưới còn có video so sánh, vừa nghe liền biết, tuy rằng không cùng một vở, nhưng hẳn là học cùng một người!
Lần trước Đoàn Thái Qua Nhĩ hát hí khúc cũng gây được tiếng vang nhỏ, thế nhưng không ai đoán được ra rốt cuộc con vẹt học vai Tiết Bình Quý từ ai. Hôm nay nghe so sánh, coi như đã xác định được.
Có người còn đưa bằng chứng ra, vườn thú của con vẹt này từng giải thích, nó được tiến cử từ vườn thú Linh Hữu ở thành phố Đông Hải, thế thì chuẩn rồi, tuy rằng Hùng Tư Khiêm chưa từng biểu diễn trên tivi, nhưng ở cùng một chỗ, từng nghe gã hát hí khúc cũng không có gì kỳ lạ.
Không ngờ, xâu chuỗi hai sự kiện lại, khiến người ta có cảm giác hưng phấn không tên. hơn nữa bản thân Hùng Tư Khiêm hát rất hay, trước đây video gã hát từng lan truyền trong một góc nhỏ trên mạng, lần này lên diễn, được phối nhạc đệm, đối kịch với viện phó Hàn, càng thể hiện được năng lực.
Những người này tag vườn thú Linh Hữu và vườn thú Hải Giác vào.
“Hoa Thăng Bình ơi, thầy giáo em vẹt nhà ông tìm tới rồi!!”
“Hóa ra Đoàn Thái Qua Nhĩ bắt chước thầy này, trước đó tôi đã cảm thấy con vẹt này học rất ra dáng rồi, quả nhiên người ta hát lên lại càng gây chấn động hơn, tiếc là chỉ có video, muốn tới hiện trường nghe quá.”
“Muốn tới hiện trường nghe quá, nhưng Hùng tiên sinh không giống diễn viên chuyên nghiệp, hời ơi.”
“Chỉ được xem fancam thôi à, chương trình này có video chính thức không? Loại mà âm thanh tốt hơn ấy.”
Mọi người tra ra được đây là chương trình trong lễ hội văn hóa, bèn cùng nhau tới, gọi điện thoại, gửi thư cho đơn vị tổ chức. Đúng là có ghi hình chính thức, đang chế tác, nghe thấy có nhiều người chờ đợi như vậy, họ cũng rất vui, tăng ca cắt xong video.
Hàn Phượng Thanh vốn không quan tâm tới mạng, nhưng lần này có rất nhiều người trong vòng bạn bè thấy được, nói với ông. Ông mới biết có con vẹt nổi tiếng trên mạng, nó bắt chước ông và Hùng Tư Khiêm hát, cảm thấy rất thú vị.
Rất nhiều người mê hí khúc vì chuyện này mới biết vườn thú Linh Hữu và vườn thú Hải Giác, sau khi khi biết họ nuôi rất nhiều vẹt, có người còn kiến nghị: Vẹt nhà mấy người đa tài đa nghệ như vậy, hay là lập một nhóm hát hí khúc luôn đi? Đến nhạc đệm cũng có thể học, đủ để hát một vở hí khúc luôn mà!
Trong lúc Linh Hữu livestream, Đoàn Giai Trạch làm khách trực tiếp, có rất nhiều người kiến nghị như vậy.
Đoàn Giai Trạch bèn đưa ống kính về phía những con vẹt kia: “Nào, các cưng, mọi người đều nói các cưng đa tài đa nghệ, các cưng biểu diễn thế nào?”
Ở đây có mấy chục con vẹt, chúng mồm năm miệng mười mở miệng, nhưng lại chỉ nói một câu: “Hoa Thăng Bình, châm nước~~~~~”
Lúc này bình luận dày đặc, cư dân mạng phá lên cười, còn tưởng Đoàn Giai Trạch từng huấn luyện chúng nó.
Khóe miệng Đoàn Giai Trạch giần gật, ừm, được lắm, diễn sâu lắm.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Năm Ấy Tui Mở Vườn Bách Thú
Chương 195: Đa tài đa nghệ
Chương 195: Đa tài đa nghệ