DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống, Chạy Mau~!!!
Chương 25: Xuyên qua nữ

Bên này Tiêu Dật vẫn ko biết gì về quyết định của Mạc Quân, mỉm cười đến tà mị ngồi nhìn màn hình máy hình—!!! Thật là nhanh hơn hắn dự đoán nha~!!! Tốt lắm, tranh cãi càng lớn càng tốt…….lớn đến mức mấy lão bà tương lai còn lại của Mạc Quân đều biết là tốt nhất—!!!

Sau một thời gian sàn lọc thì cuối cùng Tiêu Dật vẫn là cảm thấy ko ai tốt hơn em gái mình – Tiêu Diễm Chi cả, vì thế liền quyết định người cuối cùng kết hôn với Mạc Quân sẽ ko là ai khác ngoài cô bé. Những người còn lại đều biến hết, “gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ”…..!!!

Nghĩ như vậy, Tiêu Dật liền ko khỏi tâm tình tốt lắm, mỉm cười đi vào mộng đẹp—!!!





Những ngày sau đó, Tiêu Dật nhíu mày nhìn khuôn bạn tốt hiển thị ID [ Nhất tiếu hồng trần ] đang ở trạng thái Offline………nếu như Hệ thống ko thông báo liên hồi về vị trí của ai đó bên tai có lẽ sẽ khiến hắn tin tưởng đâu—!!!

[ Mục tiêu nhiệm vụ cách người chơi 5 m……..20 m………..50 m……..]

[ Hừ, thế nhưng lại chơi trò bỏ trốn??? Tốt lắm, cứ trốn đi—!!! Vẫn là câu nói cũ: Con mồi đã vào tay thì đừng hòng thoát khỏi…!!! ] – Tiêu Dật thầm cười lạnh trong lòng, trên mặt nhưng ko có chút biểu cảm, gật đầu với đám Đồng An tỏ vẻ hắn đã biết liền ko nói hai lời quay đầu đi rồi.

[ Mật ][ Lưới nhân ngư phủ ]: Đại thần đi rồi—!!! Nhìn có vẻ như Đại thần biết hết rồi thì phải, bị cậu ta nhìn cứ cảm thấy nhột nhột thế nào ấy—!!!

[ Mật ][ Nhất tiếu hồng trần ]: Vậy à…..!!! Tui biết rồi, mấy ngày này ông với đám Đại ca, nhị ca chịu khó đi luyện cấp một mình nhé—!!! Tui có nhiệm vụ rồi…..bye bye—!!!

[ Mật ][ Lưới nhân ngư phủ ]: Nè….!!! Ê…..!!! khoan đã…………..Demama, Tiểu Quân tắt kênh trò chuyện rồi—!!! – Đồng An quay lại, nhún nhún vai nhìn Triệu Lâm và Hạ Quy Linh to vẻ mình bất lực….

Hai người kia cũng ko thèm để ý: [ Vợ chồng cãi nhau cái gì…….thường thôi mà—-!!! ]

__________________________

Mạc Quân tắt kênh trò chuyện, bần thần ngồi xuống nhìn về phía xa xăm…………

Ko hiểu sao khi nghe Tiêu Dật cứ thế đi rồi cậu suýt nữa đã quay lại đuổi theo—!!! Cũng may là kịp tỉnh lại……..

[ Cái tên đầu gỗ chết tiệt, nghe Đồng An nói thế liền tin??? Ko thấy trên diễn đàn trò chơi đang tranh cãi ầm ĩ chuyện của bọn hắn sao??? Ko thể quan tâm hỏi han cậu thêm một chút sao??? Cứ thế đi rồi??? mà………..cũng có khi tên mặt than đó còn chưa biết tin tức gì lắm—-!!! ] – Mạc Quân cứ như người đang yêu vậy, ngồi đó hết trách móc Tiêu Dật đã đời lại đi tìm lí do biện hộ cho hắn.

[ Nhất tiếu hồng trần ]: A~!!! điên mất thôi—!!! Ko nghĩ nữa, đi chém quái…!!! – cuối cùng, chịu ko nổi Mạc Quân vẫn là phiền táo lắc đầu, nén một cỗ tức giận trong lòng, đi tìm quái xả stress đi—!!!

Gần cả một tuần sau đó, ko chỉ có Mạc Quân mà ngay cả Tiêu Dật cũng mất tích ko thấy đâu—!!! chỉ có Level trong khuôn bạn tốt vẫn ko ngừng tăng lên chứng tỏ hắn vẫn còn ở trong trò chơi ra, ngay cả một góc áo của Tiêu Dật cũng chẳng có người thấy…..!!! Mạc Quân thấy vậy, trong lòng càng khó chịu lợi hại…….chém quái càng thêm hăng say—!!!

Về phần Tiêu Dật rốt cuộc là biến đi xó nào làm cái quái gì vậy??? Ah~!!! chuyện là thế này………

Trong một lăng mộ cổ, Tiêu Dật chính đang đứng ở trung tâm lăng mộ chiến đấu với một con Boss thủ hộ, kỹ năng giống như ko cần tiền vậy liều mạng quăng ra ngoài….!!! Bên cạnh hắn còn đứng một cái người chơi nữ đồng dạng là Tinh linh tộc Pháp sư, cầm quyền trượng múa may quay cuồng để thêm trạng thái, thêm máu cho Tiêu Dật, đồng thời thừa cơ quăng cho con Boss vài cái nguyền rủa, hỏa cầu, phi tiêu nước, lốc xoáy,……….phối hợp “thiên y vô phùng”.

Con Boss rất nhanh bị hai người K.O rớt……ngay cả cuồng hóa cũng chưa kịp—!!! Thật là khiến người nhìn thấy mà thương a~!!!

Tiêu Dật nhìn một đống đồ tuôn ra, tuy ko nhiều như Mạc Quân nhưng ít nhất điểm May mắn của hắn vẫn là 100, cô nàng Pháp sư kia ko biết nhưng hẳn là ko thấp cho nên đồ cũng ko thiếu là bao—!!! Trực tiếp ko nhìn một đống bảo vật lòe lòe sáng, Tiêu Dật liếc mắt một cái liền nhìn thấy một tấm mộc bài khắc dòng chứ ” Kiến bang lệnh” rất ư là mộc mạc ở trong đống lấp lánh kia phá lệ thấy được. Ko nói hai lời lập tức cầm lấy, đống còn lại liếc cũng ko thèm liếc….!!!

Cô nàng Pháp sư thấy vậy đều ko có một chút kinh ngạc—!!! giống như dã biết trước là sẽ như thế vậy, chỉ im lặng thu đám vật phẩm còn lại vào trong Balo, nghiêng khuôn mặt giống hệt Trác Y nhìn Tiêu Dật, hỏi:

[ Thiên thượng thánh nữ ]: Bây giờ chúng ta đi đâu???

Đúng vậy, là giống hệt Trác Y – em gái hắn. Nhớ ngày hôm qua vừa gặp cô gái này suýt chút nữa hắn đã sững sờ đến nỗi bị quái chém chết đâu—!!! Lúc đó cũng may là thanh âm lạnh lùng, máy móc thường ngày của Hệ thống lại vang lên như dội một chậu nước lạnh xuống gọi tỉnh hắn…..

[ Đinh—-!!! phát hiện yếu tố ngoại lai: Xuyên ko nữ Hà Mạch Tú, thân phận: Vị hôn thê của Tiêu Dật. Gây ra nhiệm vụ phụ tuyến: Bảo vệ Hà Mạch Tú an toàn trong thời gian kịch tình còn triển khai. Hoàn thành nhận được: Exp 10 000, được đem theo một kỹ năng của Thế giới này. Thất bại: gạt bỏ ]

[ Hm……cố ý dùng khuôn mặt đó để phòng trường hợp mình ko muốn bảo vệ cô ta sao??? KO thể ko nói……Hệ thống đã rất thành công đâu—!!! ] – Tiêu Dật án mắt tối tăm nhìn chằm chằm khuôn mặt tuy ko phải là đẹp nhất nhưng cũng là một mĩ nhân ko thể bỏ qua kia…..!!! Có lẽ, hắn nên hoàn thành trò chơi này sớm thôi—!!!

[ Địa ngục Tula ]: Tìm người—!!!

[ Thiên thượng thánh nữ ]: Là [ Nhất tiếu hồng trần ] sao???

Tiêu Dật ko trả lời chỉ gật gật đầu, xoay người triệu hồi ra “Hắc Dực Kỳ Lân”……..xoay người nhìn khuôn mặt của Hà Mạch Tú, lạnh lùng nói:

[ Địa ngục Tula ]: Lên đi—!!!

Hà Mạch Tú nghe vậy ko khỏi nở nụ cười, nhanh nhẹn leo lên Kỳ lân, hai tay ôm chặt lấy eo Tiêu Dật, giật giật góc áo hắn tỏ vẻ hai người có thể đi được rồi……Tiêu Dật ko nói gì, trực tiếp mở khuôn bạn tốt, truyền tống đi—!!!

Bên này Mạc Quân đang cùng một trong số các lão bà tương lai của mình – Lãnh Ngưng, một cái lạnh lùng, thanh lãnh mĩ nữ vừa có một cuộc gặp gỡ định mệnh. Bởi vì cô nàng ko hề quan tâm đến những chuyện bên ngoài, chỉ thích sống trong Thế giới riêng của mình nên ngay cả nhân vật phong vân hiện tại như Mạc Quân cũng ko nhận ra. Mạc Quân cảm thấy ở bên Lãnh Ngưng cậu cảm thấy rất thoải mái…..khí chất lạnh lạnh, thanh thanh của Lãnh Ngưng giống Tula đến kì diệu—!!!

Lúc hai người đang ngồi cùng trò chuyện khá là vui vẻ thì một cột sáng hiện lên……hình ảnh Tiêu Dật và Hà Mạch Tú cùng ôm nhau ngồi trên Kỳ Lân liền xuất hiện trước mặt—-!!! Mạc Quân nhìn rõ là ai sau…….nụ cười cứ thế cứng lại rồi—!!! Ánh mắt trợn to ko thể tin nhìn cánh tay của Hà Mạch Tú đang vây xung quanh eo Tiêu Dật…………ko hiểu cảm thấy tức giận, ủy khuất lạ thường—-!!! Cả người đều chua lè chua lét…!!!

Mặc cho Mạc Quân lúc này là đang như thế nào rối rắm…….Tiêu Dật vẫn ko hề liếc về phía cậu dù chỉ là một cái, nhìn chằm chằm vị mĩ nữ tựa như Nữ hoàng băng giá ngồi kế bên Mạc Quân kia mà ko khỏi cảm thán cái quy tắc chết tiệt—!!!

[ Mẹ….cô nàng này chẳng phải là đến gần cuối câu chuyện mới gặp sao??? Tại sao bây giờ lại nhảy đến phần đầu truyện rồi??? Kịch bản ko phải như thế nha~!!! Ngay cả thế mạnh duy nhất của mình mà cái quy tắc kia cũng ko chịu bỏ qua……shit, muốn đấu phải ko??? Ok, thích thì chiều…!!!] – chửi cho đã xong, Tiêu Dật liền chuyên tâm làm việc chính sự đi—!!!

” Người chơi [ Địa ngục Tula ] yêu cầu giao dịch “Kiến bang lệnh” với bạn. Yes/ No???”

Mạc Quân bỗng dưng thông báo khiến cho sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật, còn chưa kịp nhìn kỹ vật phẩm trao đổi là gì liền đã theo bản năng chọn Yes. Đến khi nhìn rõ là vật gì xong cậu liền ko khỏi ngây người, nhìn chằm chằm vật trong tay, đỏ hốc mắt……………”Kiến bang lệnh”, chính thứ này là nguyên nhân dẫn đến đời trước cậu bị đám huynh đệ phản bội, chính là tấm mộc bài này đây—-!!! Đến tay Tiêu Dật thế nhưng cứ như vậy nhẹ nhàng liền đưa cho cậu???

[ Hảo cảm của Mạc Ngôn: 75…….80…….85………90………. ]

[ Địa ngục Tula ]: Cầm—-!!! Có ích—!!!

Nói xong ko để Mạc Quân kịp phản ứng, ” Hắc Dực Kỳ Lân” liền theo lệnh chủ nhân vỗ cánh bay đi mất hút, để lại Mạc Quân chỉ còn kịp nhìn thấy một bóng đen nho nhỏ phía chân trời…….

[ Shit—!!! lão tử còn chưa kịp hỏi con nhỏ dính cứng ngắc kia là ai nha~!!! Ôm chặt như vậy……sợ rớt liền xuống đi bộ đi, leo lên ngồi cho đã rồi ôm Tula chặt như vậy làm gì??? Rõ ràng là một cái sắc nữ thôi—-!!! ] – Mạc Quân nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng hai người, thầm oán trong lòng.

Về phần Tiêu Dật, hắn vừa rời đi Mạc Quân ko lâu, chỉ nói một tiếng tạm biệt với Hà Mạch Tú liền Offline đi—!!! Tiêu Dật tỏ vẻ, hắn hiện tại đang chuẩn bị vào một trò chơi lớn đâu…..ko rảnh để yêu đương. Chiếc lưới hắn tỉ mỉ giăng đã đến lúc nên thu về rồi—!!!





_ Tiểu Quân……Tiểu Quân…..!!! Dậy mau, hôm qua lại thức khuya chơi Game rồi phải ko??? – Một giọng nói trầm thấp, thanh lãnh quen thuộc vang lên, Mạc Quân đang mơ màng ngủ ko khỏi nhíu mày……..ko phải giọng nói của đám Đồng An nha??? mặc dù nghe rất quen—!!!

Nghĩ vậy, Mạc Quân lập tưc bật dậy, mở to mắt nhìn về phía thanh âm phát ra…….

_ Tiêu Dật???

Đúng vậy, cái khuôn mặt tuấn mĩ như pho tượng cộng với khí chất lạnh lùng này rất khó để có thể quên……..nhưng mà, ai có thể cho cậu biết, vì mao cái tên Nam thần này ko những nằm trên giường cậu mà lại còn ôm cậu cứng ngắc?? đây là muốn nháo loại nào nha???

_ Hm??? Sao vậy??? Chơi trò chơi đến lú lẫn luôn rồi sao??? Ko nhận ra anh??? – Tiêu Dật thấy Mạc Quân dạng này liền ko khỏi bất đắc dĩ cúi đầu dụi vào cần cổ trắng nõn của cậu, buồn cười nói.

_ Chúng ta…………!!! – rất quen nhau sao??? Mạc Quân suýt nữa đã thốt ra như thế, nhưng cậu bỗng dưng cảm thấy…….người này, cậu thật sự ko quen sao??? cảm giác rất thân thiết nha~!!!

Tiêu Dật thấy cậu vẫn lơ ngơ nhìn mình liền ko khỏi có chút tức giận, nheo mắt nguy hiểm nói:

_ Sao vậy??? thật sự quên rồi??? muốn anh làm cho nhớ lại ko???

Mạc Quân còn chưa kịp phản ứng đây là ý gì liền đã bị đôi môi mỏng manh, lạnh lẽo che lại……môi Mạc Quân rất căng mọng, còn thơm thoang thoảng mùi sữa nữa……tổng kết là: rất ngon miệng—!!!

Tiêu Dật nhìn ai đó vẫn còn chưa hồi hồn, trợn to đôi mắt xếch Hồ ly nhìn hắn thì ko khỏi vui vẻ, đầu lưỡi có kỹ xảo cậy mở hàm răng cậu nhóc, bắt đầu tiến quân thần tốc, múa may quay cuồng. Mạc Quân chỉ cảm thấy khoang miệng bị Tiêu Dật liếm đến tê dại, đầu lưỡi bị cuốn lấy cùng múa, khoang miệng cậu từ răng nanh cho đến lợi, hàm trên, hàm dưới,…. ko một chỗ nào thoát khỏi.

Vài giọt chất lỏng trong suốt chảy xuống khóe miệng lăn vào trong áo, dưới ánh đèn sấn Mạc Quân lúc này trông ngon miệng đến lạ—-!!! Cho đến khi cậu sắp sửa ko hở được nữa thì Tiêu Dật mới buông ra, ánh mắt tối đen như hố sâu vũ trụ thật sâu nhìn Mạc Quân khiến cho cậu cảm giác như mình đang bị một con “Sói đói” nhìn chằm chằm vậy, ko khỏi hơi sợ hãi rụt lui….!!!

_ Tiêu…..Tiêu Dật……anh…….

_ Hm??? vẫn còn định giả vờ ko nhận ra anh??? Đừng nói ngay cả [ Địa ngục Tula ] em cũng quên đi??? – nói rồi Tiêu Dật lại cúi đầu xuống hôn chiếc cổ trắng nõn của cậu, từng nơi đi qua đều để lại một dấu hôn ái muội…….Mạc Quân từ lúc nghe Tiêu Dật nói xong liền đã kinh ngạc trợn trắng mắt, ngay cả Tiêu Dật đang làm gì cũng ko để ý…!!!

Cho đến khi đôi môi như có ma lực kia dần trượt đến trước ngực, ngậm lấy hai quả hồng đào khe khẽ cắn thì Mạc Quân mới giật mình đỏ mặt nhìn Tiêu Dật…..thân thể muốn dãy dụa nhưng lại ko có một chút khí lực—!!!

_ Này…….khoan đã……..

Ko đợi Mạc Quân kịp nói hết lời, đôi tay hư hỏng của ai đó đã nhanh nhẹn lẻn vào bên trong quần ngủ của cậu, quen thuộc cầm lấy “tiểu Mạc Quân” có kỹ thuật xoa nắn…..

_ Uhm…….ah~!!! ko nên, uh……đừng đụng chỗ đó—!!!

Vật quý bị người cầm đùa giỡn, Mạc Quân khóc ko ra nước mắt, nức nở nhìn Tiêu Dật, khó chịu vặn vẹo thân thể…….

_ Hm??? khó chịu??? chỗ nào khó chịu??? Khó chịu vậy em muốn anh làm như thế nào??? – Tiêu Dật khẽ cười tà mị, híp mắt xấu xa thì thầm bên tai Mạc Quân, bên nói bên còn ko quên ma sát “tiểu Mạc Quân” khiến cả người cậu rất nhanh liền mềm nhũn xuống, nhuộm một màu hồng phấn đẹp mắt…!!!

_ Ko biết…….uh……khó chịu—-!!! – Mạc Quân lắc đầu, khóe mắt đã có nước mắt sinh lí rơi xuống, thân thể rất nhanh cứng còng, phun ra trong tay Tiêu Dật, cả người đều mềm nhũn, xụi lơ trong lòng Tiêu Dật….!!!

Mạc Quân chỉ cảm thấy hoa mắt, khung cảnh trước mắt liền nhanh chóng tối xầm lại…….bên tai là tiếng vang nhức óc:

” Cảnh báo…..cảnh báo……mũ giáp của quý khách đã bị Virut xâm nhập—-!!! Mời quý khách nhanh chóng thoát ly khỏi trò chơi—!!!

Cảnh báo…..cảnh báo……mũ giáp của quý khách đã bị Virut xâm nhập—-!!! Mời quý khách nhanh chóng thoát ly khỏi trò chơi—!!! ”

Mạc Quân đen mặt cởi mũ giáp, trầm mặc nhìn vệt ẩm thấp trên quần ngủ—!!! Cậu cảm thấy: trời đất đều muốn sụp rồi—!!!

Đọc truyện chữ Full